Sở dĩ bạn thất bại là do bạn dám tiên phong đi tìm vùng đất mới, phương pháp thực hiện mới, và những cách thức thể hiện mới.

Eric Hoffer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 190 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 515 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:25:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 190: Gọi Anh Là Anh Kình Vũ (18+)
dit: Mộc
Nhan Nghiên hít sâu một hơi, bắt đầu tắm gội, tắm xong đến phòng con trai thì thấy cậu và cha mình đang nằm sấp trên sàn nhà chơi điện tử. Gương mặt tương tự nhau của hai cha con cùng ở một chỗ ngẩng đầu lên nhìn cô, Tử Hằng nói: “Tiểu Nghiên, mau tới đây, con và ba đang chơi hay lắm!”
Sắc đỏ trên mặt Nhan Nghiên đã tan hết, cũng không nhớ vụ tai nạn lúc nãy nữa. Cô bắt buộc mình nói một cách lạnh lùng: “Hằng Hằng, ngày mai con còn phải đến trường, đi ngủ sớm đi!”
“Được rồi, lập tức đi đây.” Tử Hằng có vẻ rầu rĩ, hôm nay Tiểu Nghiên thật không đáng yêu. Cậu nhìn cha mình, thấy cha nhìn Tiểu Nghiên, vẻ mặt suy nghĩ, cậu lại càng cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào Tiểu Nghiên còn đang giận sao? Đành theo cô đi ngủ vậy.
Cô vừa nằm lên giường ngủ, Tư Kình Vũ đã đẩy cửa đi vào. Cô không muốn để ý đến hắn, chỉ giả vờ đã ngủ. Tư Kình Vũ nằm lên giường, một tay ôm cô vào trong ngực: “Còn đang thẹn thùng sao?”
Cô khép chặt mắt, không chịu trả lời. Tư Kình Vũ liền đưa tay vào trong quần áo của cô, hơi thở phả vào cổ cô, nói: “Hằng Hằng nói chỗ đó của anh vừa lớn vừa xấu, em nói xem có phải không?” Nói xong, hắn cầm tay cô đặt vào hạ thân mình.
Nhan Nghiên hoảng hốt rút tay về, đẩy hắn ra, tức giận mắng: “Tư Kình Vũ, sao anh có thể hạ lưu như vậy, Tử Hằng còn nhỏ, anh nói chuyện này với nó làm gì!”
“Cuối cùng cũng chịu nói chuyện!” Tư Kình Vũ áp cô dưới thân mình, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Anh chỉ giáo dục sớm thôi!” Hắn lại cầm bàn tay cô đặt lên người mình, “Nó bị con em nói tới nỗi xấu hổ không chịu nổi, em mau an ủi nó đi!”
Nhan Nghiên đương nhiên không chịu theo ý hắn, lại không thoát được tay hắn, cuối cùng vẫn phải đụng vào chỗ kia, mặt cô từ hồng tới đen: “Tư Kình Vũ, anh có thể không vô sỉ hạ lưu như vậy được không, buông tôi ra!”
Tư Kình Vũ làm sao chịu buông tha cô được, nắm tay cô đặt tại chỗ đó, tay cô man mát làm hắn rất thoải mái. Hắn liếm láp vành tai cô, nói: “Em biết không, lúc này nó rất yếu ớt, rất cần em an ủi.”
Tư Kình Vũ thở ồ ồ, tay còn lại chui vào trong áo ngủ của cô, tay hắn thô ráp, nóng bỏng, trượt trên thân thể nhẵn mịn của cô. Thật ra Nhan Nghiên không chống cự nhiều lắm, hôm nay cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cô mở mắt ra nói: “Từ nay về sau anh không được nói với con mấy chuyện kia nữa, anh sẽ dạy hư nó.” Nói xong, tay cô tự động phủ lên chỗ kia, tuy cô không quen thuộc nhưng do tay hắn hướng dẫn nên đã thành thạo hơn.
Hắn thoải mái thở ra, cảm giác chỗ kia không cần hắn hướng dẫn nữa, tay hắn vuốt lên gò má cô, hôn lên môi cô. Môi cô chỉ hơi nhếch lên, hắn nắm cằm cô, ép cô phải hé môi, lưỡi hắn liền xông vào. Lúc đầu Nhan Nghiên còn né tránh, về sau đã quen thuộc hắn chạm vào, chỉ chốc lát đã hôn lại thật mềm mại. Cô đáp trả khiến Tư Kình Vũ như phát cuồng, đầu lưỡi trong miệng cô càng thêm ngang ngược, mãi đến khi nhận ra hô hấp của cô không thoải mái mới buông cô ra. Thấy cô thở dốc, khóe miệng sáng lóng lánh trượt ra nước bọt. Hắn ái muối liếm lên hai cái, lập tức lại ngậm lấy miệng cô.
Nhan Nghiên chỉ cảm thấy vật trong tay mình ngày càng nóng lên, lớn hơn trước, thậm chí cô sắp không cầm được nữa. Hơn nữa cũng không còn sức lực vuốt nó, chỉ mặc kệ, bị động thừa nhận nụ hôn của hắn. Tư Kình Vũ liền cầm lấy tay cô, đặt lại lên đó. Trong lòng bàn tay Nhan Nghiên lại nóng lên.
Tư Kình Vũ càng hôn sâu hơn, cô mặc quần áo ngủ khá bảo thủ. Hôm nay hắn lại rất kiên nhẫn, đầu tiên cởi hết từng chiếc cúc áo, từng chút một khiêu khích cô. Sự kiên nhẫn của hắn cuối cùng cũng khiến quần áo trên người cô rơi xuống, cả người cô hồng nhạt như trứng tôm cuộn mình dưới thân thể hắn.
Khi hắn đi vào, Nhan Nghiên đã cao trào một lần, cho nên trơn trượt đến không tưởng tượng nổi. Cả quá trình mặt Nhan Nghiên đều đỏ ửng, cô cố nghiêm mặt, cũng không nhìn hắn. Sau đó hắn ôm lấy cô, cô dán mặt lên cổ hắn. Khóe miệng Tư Kình Vũ xuất hiện nụ cười tà ác: “Lúc nãy Tiểu Hằng nói có phải vì chỗ đó của anh quá lớn nên em mới không cần anh không, nói cho anh biết, thật là vì anh quá lớn nên em không thích sao?”
Nhan Nghiên làm sao chịu trả lời hắn, chỗ kia của hắn đúng là làm cô ăn không tiêu, nhưng tuyệt đối không thể thảo luận chuyện này với hắn được. Hơn nữa hắn hiểu rõ việc đấy hơn bất kì ai lý do cô không thể ở cạnh hắn. Kết quả, vì cô chậm chạp không chịu trả lời, hắn liền tiến vào càng sâu hơn. Nhan Nghiên kêu lên, mặt dán trên ngực hắn, thở gấp cầu xin tha thứ: “Dừng lại được không! Tôi không… đã tới rồi, tôi thật sự không… được!”
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh!” Tay Tư Kình Vũ chuyển xuống dưới mông cô, sắp chạm vào chỗ hai bọn họ kết hợp, “Em còn chưa trả lời anh, anh đã nói với Tử Hằng, chỗ kia lớn có rất nhiều ích lợi! Em nói cho anh biết, có lợi ích gì?”
“Tư Kình Vũ, anh là đồ điên!” Nhan Nghiên cuối cùng cũng hiểu ra người đàn ông này rất đáng ghét, cô càng thẹn thùng thì càng thỏa mãn sự hư vinh đàn ông của hắn.
Tư Kình Vũ thấy cô ngượng ngùng, liền ấn mông cô, đâm vào hơn mười lần nữa, mà từ đầu tới cuối, Nhan Nghiên ghé vào trong ngực hắn, cắn chặt môi, không chịu ngẩng đầu. Chỉ khóc nức nở càng thêm xinh đẹp. Hắn nắm cằm cô, lại hôn lên môi cô, phía dưới càng cử động nhanh hơn.
Cuối cùng Nhan Nghiên không chịu được nữa, miệng phát ra ngân nga, cô không chịu nổi, ôm lấy vai hắn, khóe miệng không ngừng tràn ra chất lỏng, môi cô không khép lại được, đầu lưỡi bị hắn quấn lấy. Nhan Nghiên đành đầu hàng, ôm lấy cổ hắn, bị động đáp lại hắn.
Cuối cùng, hắn buông môi cô ra, lại chôn đầu vào bộ ngực no đủ của cô, tốc độ bắt đầu chậm hơn, nói: “Bảo bối, bảo bối, gọi anh là anh Kình Vũ, gọi anh Kình Vũ.”
Nhan Nghiên đã không phân nổi đông tay nam bắc gì nữa, cô ngẩng đầu lên, mái tóc dài rũ xuống bên cạnh, vô cùng xinh đẹp. Cô ôm lấy cổ hắn, đầu tựa lên vài hắn, tóc đen dính lên da thịt, quấn lấy nhau. Đàn ông khi ở trên giường thường thích chinh phục phụ nữ, còn muốn thỏa mãn sở thích biến thái của bọn hắn. Nàng đánh ghé vào lỗ tai hắn gọi không ngừng: “Anh Kình Vũ, anh Kình Vũ…”
Tư Kình Vũ nghe giọng nói mềm mại của cô, liền áp mạnh lên cô lần nữa, càng tăng tốc độ. Hắn nhìn Nhan Nghiên mở miệng thốt ra lời ngâm nga, khoái cảm tê dại truyền lên từ eo. Hắn dựng chân cô lên hai vai mình, khiến Nhan Nghiên kêu càng to hơn, khóc sướt mướt, hai người cùng lên đỉnh.
Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa - Nhược Trữ Trữ