Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 190 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 515 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:25:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 145: Chương 144
hương 144: Giúp tôi điều tra một việc Sưu tầm “Vừa rồi em nói chuyện gì với mẹ anh, sao sắc mặt bà khó coi vậy?” Giọng Tư Kình Vũ vang lên bên tai Nhan Nghiên, ánh mắt nhìn cô dường như cũng có thâm ý khác.
“Chẳng lẽ anh không đoán được em sẽ nói gì sao?” Nhan Nghiên tỏ vẻ lãnh đạm, nhưng thật ra lòng bàn tay cô đang đẫm mồ hôi.
Nhan Nghiên không muốn thừa nhận, việc đối mặt với Tư Kình Vũ càng ngày càng khó khăn đối với cô. Hắn là kẻ thù của cô, việc cô muốn báo thù, đặc biệt là thời điểm cô bước chân vào Tư gia, đến tận lúc này Nhan Nghiên vẫn kiên định với ý nghĩ của mình, đó chính là tuyệt đối không thể để người Tư gia tiếp tục sống thoải mái. Có thể hiện giờ cô khiến Tư Kình Vũ phải nắm lấy tay cô, vào ở trong nhà của hắn, nhưng đối với hắn, cô không có cách nào kiềm chế mềm lòng.
Khóe miệng Tư Kình Vũ lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, nhưng trong mắt Nhan Nghiên nụ cười ấy giống như mũi dao đâm vào lòng cô, chỉ cần hắn đến gần là cô sẽ liền chuẩn bị tấn công. Kỳ thực giữa Tư Kình Vũ và Nhan Nghiên lúc này, chẳng mấy khi hòa thuận yên ổn, giữa hai người như có một vực thẳm, nếu một trong hai muốn tiến thêm một bước, chỉ có kết quả là tan xương nát thịt. Tư Kình Vũ cũng trầm mặc, chỉ lẳng lặng lái xe.
Ngược lại, sau khi Tư Kình Vũ và Nhan Nghiên đã đi, Tống Ngọc San không thể giữ được bình tĩnh. Bà ta vào phòng con gái, Tư Lập Hạ vừa ngủ được, thấy cửa bật mở liền bừng tỉnh, ngồi dậy, thấy mẹ mình thì trên mặt đầy hoảng hốt. Người con gái kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất như cô lại bị tra tấn thành như vậy.
“Mẹ, con biết sai rồi, con sẽ không tái phạm nữa, thật đấy!” Lập Hạ cực kỳ sợ hãi khi gặp mẹ, mỗi câu nói của bà như vang vang trong đầu cô, trở thành ám ảnh đè nặng.
“Mẹ hỏi con, ai có những tấm ảnh kia!” Tống Ngọc San ngồi bên giường con gái, cố gắng dịu dàng hỏi.
Hiện tại Lập Hạ rất muốn nói về những tấm ảnh, nhưng bản năng cô vô cùng sợ hãi Tống Ngọc San, Lập Hạ nắm chặt chăn: “Con, con không biết, Nhan Nghiên đã từng cầm mấy bức ảnh đó uy hiếp con. Nhưng dù cô ấy có khả năng thì cũng không có lý do làm chuyện này. Mẹ, Nhan Nghiên là người cứu con, cô ấy cứu con những hai lần. Ở Thái Lan, nếu không có cô ấy con đã chết rồi.”
“Lập Hạ, con quá đơn thuần, đó là quỷ kế của Nhan Nghiên.” Tống Ngọc San càng khẳng định phán đoán của mình, bà ta nắm chặt đôi tay lạnh như băng của con gái, “Cô ta cố ý muốn chiếm được hảo cảm của con, lợi dụng con để đối phó với Tư gia.”
“Lợi dụng con?” Lập Hạ như nghĩ ra điều gì, nhưng lập tức lắc đầu, “Không đâu, Nhan Nghiên thật lòng giúp con, con có thể cảm thấy điều này. Ở Thái Lan, trong hoàn cảnh nguy hiểm, tất cả mọi người không ai biết sẽ xảy ra chuyện, cô ấy cứu con tuyệt đối là thật lòng.”
“Lập Hạ, con khờ dại như vậy làm sao có thể nhìn ra người khác có thật lòng hay không.” Tống Ngọc San bực mình vì sự cố chấp của con gái, “Nghe lời mẹ, tuyệt đối không thể tin tưởng Nhan Nghiên, nó tiếp cận với ý đồ không tốt.”
“Mẹ sao vậy?” Lập Hạ đột nhiên mở to mắt nhìn mẹ, “Trong lòng mẹ, có người nào có thể tin tưởng được không? Có phải ngoài anh con mẹ không tin được bất cứ một ai? Trong lòng mẹ, người mẹ thực sự quan tâm có thể có ai? Có một câu con muốn hỏi mẹ, con có phải con gái của mẹ, có phải con ruột của ba không?”
“Con nói bậy bạ gì đó?” Tống Ngọc San sợ hãi suýt ngã xuống, “Xem ra đúng là Nhan Nghiên đã tẩy não con, lại còn dám hỏi ta như vậy.”
Lập Hạ lắc đầu, khóe miệng cười buồn bã, “Chuyện này chẳng liên hệ gì đến Nhan Nghiên cả, chỉ là nghi ngờ trong lòng con, con không dám nghĩ đến, và vẫn luôn sợ hãi vấn đề này, nhưng bây giờ con không thể không hoài nghi con có phải là con đẻ của mẹ không? Chuyện lộ ảnh nóng con đáng bị như vậy, do con phóng túng nên mới gây ra hậu quả. Nhưng mẹ, mẹ có nghĩ đến chuyện vì sao con lại làm như vậy không!”
Tống Ngọc San nhìn con gái, khuôn mặt ngốc nghếch bất lực, khác hoàn toàn so với đứa con gái kiêu ngạo của bà ta. Nhìn thấy vậy, Tống Ngọc San bỗng ngơ ngẩn.
“Bởi vì trong gia đình này, con vẫn cảm thấy mình là người thừa. Như chuyện này xảy ra, mẹ không quan tâm trong lòng con đang sợ hãi đến mức nào, mẹ chỉ quan tâm đến việc con đã hủy hoại danh dự Tư gia, làm hại anh trai. Còn ba, từ đầu đến cuối cũng không hỏi câu nào. Con không thể không nghi ngờ, con có thật là con mẹ đẻ ra không? Nếu không thì lần trước ba cũng không nói như vậy!” Lập Hạ nói đến đây, nước mắt rơi xuống.
“Đương nhiên con là người Tư gia!” Tống Ngọc San vội vàng nói như chém đinh chặt sắt, “Lập Hạ, làm sao mẹ lại không quan tâm đến con, nếu không quan tâm mẹ đã không ngồi đây. Còn ba con, mẹ đã thất vọng hoàn toàn với ông ấy. Con thấy đấy, ông ta có quan tâm gì đến cái gia đình này, trong lòng ông ta, cái nhà này cũng chẳng phải là nhà mình.”
“Mẹ, mẹ đừng lừa con nữa, mẹ nói cho con biết, con có phải là con của ba không?” Đây là chuyện trong lòng Lập Hạ sợ nhất, nhưng cô cũng rất muốn biết sự thật. Hôm nay đã nói ra, nhất định phải biết được đáp án.
“Mẹ nói lại lần nữa, con là con của cha, mang họ Tư, là con gái của Tư gia hàng thật giá thật!” Tống Ngọc San cực kỳ khẳng định, “Lập Hạ, mẹ hy vọng đây là lần cuối con hỏi mẹ về vấn đề này. Mẹ không muốn có ai nghe được lại nghi ngờ về chuyện này.”
Lập Hạ trầm mặc, giống như vừa trút giận xong, cô nằm bẹp trên giường không nhúc nhích: “Mẹ, con mệt quá, mẹ có thể để con một mình không, con muốn ngủ một giấc thật say.”
Tống Ngọc San còn muốn nói thêm nhưng nhìn bộ dạng của con gái lúc này, vừa định nói nhưng lại không nói được câu nào. ”Con nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ nhiều, còn nữa, đừng tiếp xúc với Nhan Nghiên.”
Lập Hạ không trả lời, cô nhắm mắt, như đang ngủ say.
Tống Ngọc San bị thái độ của con gái làm cho bực bội mà không thể phát tác, đành phải ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cảm thấy mẹ đã ra khỏi đây, Lập Hạ mở mắt ra, nước mắt trào ra ngoài. Phải rất lâu sau, cô lấy ra một chiếc điện thoại, bấm một dãy số như đã thuộc lòng. Điện thoại vang lên vài tiếng rồi có người nhấc máy. Lập Hạ nghe được giọng nói bên kia, liền nói rất nhỏ: “Nhan Nghiên, giúp tôi một chuyện được không?”
Nhan Nghiên ở đầu dây bên kia rất bất ngờ, Lập Hạ gọi điện thoại cho cô lúc này, đáng lẽ giờ này cô phải ngủ rồi chứ? Sau khi nghe Lập Hạ nói gì đó, sắc mặt Nhan Nghiên có vài phần cứng ngắc, thậm chí tay còn hơi run run.
Tư Kình Vũ đã tắm xong, bế Tử Hằng ra ngoài, thấy Nhan Nghiên ngẩn người cạnh cửa sổ, liền đi đến: “Sao vậy, anh thấy cả ngày hôm nay em đều ngơ ngẩn.”
Nhan Nghiên nắm chặt điện thoại di động, hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên: “Tử Hằng ngủ đi, mẹ vào tắm đây.”
“Ai vừa gọi cho em?” Tư Kình Vũ cảm thấy cuộc điện thoại vừa rồi có thông tin gì đó rất quan trọng, bằng không Nhan Nghiên cũng sẽ không có bộ dạng này.
“Tư đại thiếu gia, tuy em đang làm người của anh, nhưng chúng ta cũng không ước hẹn với nhau rằng em phải báo cáo tất cả mọi chuyện cho anh! Hơn nữa, đây là điện thoại cá nhân của em.”Nói xong, Nhan Nghiên đi qua Tư Kình Vũ mang quần áo vào phòng tắm.
Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa - Nhược Trữ Trữ