Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 190 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 515 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:25:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 132: Chương 131
hương 131 – Cảm ơn
Nhan Nghiên lắc đầu, cười dài, nói: “Làm sao có thể được? Có nhiều thứ, dù chết cũng không thể buông tay. Chỉ là lúc này, tôi lại cảm thấy mệt mỏi, đột nhiên phát hiện ra những năm vừa rồi cuộc sống của tôi ngoài hận thù ra chẳng có gì cả! Hiện giờ, tôi thực sự rất nhớ con trai mình.”
Dường như Diêm Ưng Dương đã hiểu tâm tư mâu thuẫn của Nhan Nghiên, trong đầu hắn hiện ra một bóng hình mà hắn một mực truy đuổi, cuối cùng đành phải dùng phương thức chiếm đoạt. Nhưng mà, hắn thực sự có được sao? Cũng chưa chắc, hắn biết rõ, cô ta đối với hắn chỉ là lợi dụng, mà hiện tại hắn cũng như vậy.
“Diêm Ưng Dương, có lẽ ngoài việc trả thù, chúng ta còn có thể làm nhiều chuyện khác, anh thấy có đúng không?” Nhan Nghiên nhìn hắn giống như đang tự hỏi mình, lại nghĩ đến quan hệ của hắn với Văn Vi, chắc chắn là Diêm Ưng Dương có tình cảm với Văn Vi.
“Nhan Nghiên, em tuyệt đối không phải là người thích hợp để báo thù.” Diêm Ưng Dương tựa đầu vào một cây nhỏ bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vầng trăng sáng lấp lánh, “Em muốn báo thù, nhưng em lại là người giàu tình cảm, cuối cuối sẽ bị người khác lợi dụng, cuối cùng người thua cuộc chính là em.”
Nhan Nghiên vừa muốn phản bác, chợt nghe thấy tiếng Lập Hạ bên trong kêu lên, cô không nói hai lời vội vàng xông vào bên trong. Diêm Ưng Dương ở đằng sau lưng cô, nói: “Giống như bây giờ, em biết rõ, Tư Lập Hạ là kẻ thù của mình, thậm chí cũng chưa bao giờ đối xử tốt với em, nhưng em lại quên bản thân mình mà cứu cô ta, cuối cùng chắc gì cô ta đã cảm ơn em.”
Nhan Nghiên quay đầu lại: “Cho đến giờ tôi cũng chưa nói cảm ơn anh, có lẽ anh không hiểu vì sao tôi lại cứu Tư Lập Hạ, kỳ thực tôi cũng không hiểu, nhưng tôi không hối hận, bởi vì cô ta cũng đã cứu tôi, đồng thời còn cứu cả anh”, nói xong, Nhan Nghiên đã xông vào trong.
Nhan Nghiên vừa đến trước cửa đã nghe thấy pằng một tiếng, là tiếng súng. Cô sợ hãi, bước vào nhìn thấy Lập Hạ tay cầm súng chỉ vào một người đàn ông đang đứng đối diện, còn những người khác kinh hãi trốn một bên không dám đến gần.
Tư Lập Hạ hoảng sợ, trên mặt đầy nước mắt, tay run rẩy. Người đối diện bị trúng đạn vào vai, tay ôm chặt vết thương, quỳ xuống trên mặt đất.
Nhan Nghiên chạy đến ôm lấy cô, đưa tay nắm lấy cổ tay Tư Lập Hạ: “Lập Hạ, buông súng đã rồi có gì nói sau, buông súng xuống.”
Tư Lập Hạ quay đầu lại thì nhìn thấy Nhan Nghiên, lúc này mới buông súng xuống, vừa khóc vừa nói: “Là hắn, hắn sờ soạng tôi, tôi chống cự nhưng hắn không chịu bỏ đi, tôi đành phải nổ súng.”
“Không sao, Lập Hạ, không sao đâu.” Nhan Nghiên vừa ôm vừa trấn an Lập Hạ, cô biết rõ qua một buổi tối vừa rồi, Tư Lập Hạ vẫn trong trạng thái hoảng sợ, một cơn gió thổi qua cũng khiến cô ta phản ứng kịch liệt. Lúc này một nữ tu sĩ của giáo đường bước vào, nhờ người phiên dịch mà biết được, người đàn ông kia không phải đến để giở trò với Tư Lập Hạ, mà nữ tu sĩ nhờ hắn mang chăn mà đến ọi người, đồng thời thu lại chăn lông. Lập Hạ không hiểu ngôn ngữ, lại rất kích động nên hiểu lầm. Nhan Nghiên bối rối xin lỗi nữ tu sĩ, nhờ người đưa người kia đến bệnh viện, cũng nhận lời trả tiền chữa trị cho anh ta.
Nhan Nghiên nhẹ nhàng cho Lập Hạ ngồi xuống, hỏi: “Lập Hạ, sao cô lai có súng?” Sau khi cùng Diêm Ưng Dương rời khỏi khách sạn họ đã giao súng cho quân đội, Lập Hạ không thể nào có súng được.
“Tôi, tôi nhặt được, sau khi từ khách sạn ra ngoài, tôi nhìn thấy có người chết, trong tay vẫn cầm súng, nên tôi nhặt về.” Tư Lập Hạ nắm chặt tay Nhan Nghiên nói, “Nhan Nghiên, người kia còn sống không? Có, có phải tôi vừa giết người không?”
“Anh ta sẽ không sao đâu, Lập Hạ, chúng ta đã chuẩn bị xong, anh cô đã an bài chỗ ở mới cho chúng ta, sau mấy ngày nữa có thể về nước được rồi.” Nhan Nghiên chỉ có thể tận lực trấn an cô ta, Nhan Nghiên thở dài, vị thiên kim tiểu thư này bình thường được nuông chiều thành thói quen, xảy ra chuyện này khó tránh khỏi chấn kinh quá độ.
Lúc này Tư Lập Hạ mới dần tỉnh táo lại, chỉ một lát sau đã ngủ trong lòng Nhan Nghiên. Nhan Nghiên nói không sai, sáng hôm sau, Tư Kình Vũ đã cho người đến đón bọn họ, chuyển mọi người về ở một khách sạn ba sao. Trước đây cả đoàn ở khách sạn Hoàng Gia năm sao, phản quân tấn công vào đúng nơi nhiều nhân vật của chính phủ đang ở đây. Ngược lại các loại khách sạn ba sao lại bình yên vô sự. Mọi người nhanh chóng được chia phòng, Nhan Nghiên tiếp tục ở cùng phòng với Tư Lập Hạ.
Nhan Nghiên để Lập Hạ đi tắm trước, hiện giờ tín hiệu ở Băng Cốc vẫn đang tê liệt, Nhan Nghiên thử gọi điện ra ngoài nhưng không được. Sau khi Tư Lập Hạ tắm xong, đột nhiên cửa phòng mở ra, Tư Lập Hạ sợ hãi không biết làm sao, gọi to: “Nhan Nghiên, phản quân lại đến phải không?”
Nhan Nghiên bước ra ngoài xem, hoá ra là nhân viên phục vụ, cô quay đầu lại nói: “Là phục vụ phòng, Lập Hạ, chúng ta ở đây rất an toàn, đừng lo.” Nói xong, Nhan Nghiên ra mở cửa. Nhân viên phục vụ đến đưa đồ ăn sáng. Sau một buối tối lăn lộn, hai cô chỉ mới uống nước, hiện giờ đã rất đói bụng.
Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi, Nhan Nghiên lại trấn an Lập Hạ vài câu, sau đó mới mang quần áo vào phòng tắm. Khi ra khỏi phòng tắm, thấy Lập Hạ đang bật điện thoại, ôm chăn nằm suy nghĩ. Trên TV đang chiếu tin tức về cuộc bạo loạn lần này. Nhan Nghiên thật sự vô cùng mệt mỏi, lúc này toàn bộ mệt mỏi đều phát tác. Ngược lại với Lập Hạ đang nằm trên giường, Nhan Nghiên trở mình mấy lần, nhìn Lập Hạ, sau đó mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Khi Nhan Nghiên mơ hồ tỉnh lại, thấy Tư Lập Hạ đang ngồi cạnh giường mình, Nhan Nghiên hơi nhổm dạy, hỏi: “Lập Hạ, cô có sao không, nếu đói thì gọi đồ ăn lên.”
“Nhan Nghiên, tôi hơi sợ, có thể ngủ cùng cô không?” Lập Hạ sắc mặt lộ ra vẻ yếu ớt, lại có chút ỷ lại và thỉnh cầu Nhan Nghiên.
Nhan Nghiên thoáng sững sờ, gật gật đầu, nằm dịch sang một bên cho Lập Hạ nằm xuống. Ai dè con nhỏ kia vừa nằm xuống liền dính sát cả người vào cô. Nhan Nghiên quên luôn cơn buồn ngủ, bất đắc dĩ nhìn cô ta một cái, cam chịu nhắm mắt lại. Cô vốn nghĩ Tư Lập Hạ muốn ngủ, đột nhiên lại nghe được giọng nói bên tại: “Nhan Nghiên, cảm ơn cô”
Nhan Nghiên lại mở mắt ra, nhìn Tư Lập Hạ với ánh mắt không thể tin nổi. Muốn Tư Lập Hạ nói cảm ơn, thật là không dễ dàng a! Một cảm xúc phức tạp dâng lên, Nhan Nghiên chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có mối quan hệ tốt đẹp với Tư Lập Hạ, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cô ta đối tốt với Nhan Nghiên. Đêm qua cứu cô ta, cũng là tình thế bắt buộc, lúc đó Nhan Nghiên không có nghĩ nhiều như vậy. Nhưng hiện giờ, con nhỏ này lại đương nhiên ỷ lại vào Nhan Nghiên.
“Tôi không ngờ, vào lúc nguy hiểm cô lại cứu tôi, hôm nay nếu như không có cô, tôi chết chắc rồi.” Lập Hạ nói. Chuyện xảy ra đêm qua tựa như một giấc mơ, hiện tại ngẫm lại, đến giờ vẫn còn run như cầy sấy.
“Không phải cô cũng cứu tôi sao? Lúc ở khách sạn, tôi nghĩ cô sẽ buông tay, nhưng cuối cùng cô lại kéo tôi lên. Nếu tính như vậy, chúng ta hoà nhau.” Nhan Nghiên vừa cười vừa nói.
Câu nói của Nhan Nghiên làm mắt Lập Hạ đỏ ửng. Cô ta ôm lấy Nhan Nghiên, lại nói thật nhỏ: “Cảm ơn!”
Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa - Nhược Trữ Trữ