An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 190 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 515 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:25:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 113: Chương 112
a, Tiểu Nghiên, hai người có chuyện gì vậy?” Tử Hằng không biết từ khi nào thì đứng ở cửa phòng, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn cả hai người.
Tư Kình Vũ nhìn Nhan Nghiên, sau đó nói với Tử Hằng: “Ba mẹ đang nói chuyện phiếm, Hằng Hằng, con có thích phòng của con không?”
Tử Hằng bán tín bán nghi, hơi nghi ngờ gật nhẹ đầu: “Cha, ngoài Transformers con còn muốn Đại Hoàng Phong, con rất thích Đại Hoàng Phong”
Tư Kình Vũ quay lại ôm Tử Hằng trở về phòng, Nhan Nghiên ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn hai cha con bọn họ đi ra ngoài.
Từ khi Tư Kình Vũ biết được thân phận của Tử Hằng, Nhan Nghiên có cảm giác sự tình không còn nằm trong sự khống chế của mình nữa. Cô không kiểm soát được ý nghĩ của Tư Kình Vũ, cũng không ngăn cản được việc hắn muốn làm. Có lẽ, Nhan Nghiên cần phải thay đổi chiến lược.
Hôm nay là ngày kỷ niệm ba mươi năm thành lập tập đoàn Thao Thiết, lần này vì kỷ niệm năm chẵn, rất có ý nghĩa nên bộ phận kế hoạch và thị trường đã chuẩn bị trù tính rất nhiều công đoạn trong buổi lễ tiệc mừng. Nhan Nghiên mặc một bộ lễ phục màu trắng, Tử Hằng mặc tây phục bước vào. Vừa đến thì Miêu Phong* lại gần: “Nhan Nghiên, hiện tại mọi người đều bận rộn, em đến giúp mọi người tiếp khách mới đến” (*đoạn trước có lúc edit nhầm là Thần Phong, nhưng chính xác phải là Miêu Phong)
Nhan Nghiên trong lòng muốn cự tuyệt, bữa tiệc của Tư gia cô chỉ là người ngoài, không phải chủ nhân, nhưng Miêu Phong đã kéo Nhan Nghiên đi, cô đành phải để Tử Hằng ngồi trên ghế salon, cho con ăn rồi dặn Tử Hằng ngoan ngoãn ngồi chờ. Tử Hằng cũng rất biết điều, hào phóng để mẫu thân đi bận việc.
Vì vậy, khi Tư Lập Hạ và Tống Ngọc San bước đến, thấy Nhan Nghiên như chủ nhà đang ở phía trước chiêu đãi khách, rất nhiệt tình nói chuyện phiếm với khách khứa, thì sắc mặt cả hai cực kỳ không tốt.
Nhan Nghiên cũng đã nhìn thấy hai mẹ con, cô không biết chính xác Tư Kình Vũ có đem chuyện giữa hai người nói ra không, nhưng hai mẹ con nhà họ Tư dù có biết chuyện hay không cũng đều không sao, thậm chí nếu đã biết còn tốt hơn nhiều.
Tư Kình Vũ xuất hiện khi bữa tiệc sắp bắt đầu, hắn thấy Nhan Nghiên đứng ớ nơi tiếp tân, liền chau mày, vội vàng tìm kiếm Tử Hằng.
Chờ Nhan Nghiên tiếp khách xong rồi đi vào, thư ký của Tư Kình Vũ – La Tử Hân lặng lẽ bước đến: “Nhan tiểu thư, Tư tổng gọi chị, anh ấy có chuyện muốn nói với chị”
Nhan Nghiên đang vội vàng đi tìm Tử Hằng, lại không muốn đắc tội với vị đại nhân vật kia. Cô đành phải đi theo La Tử Hân, Tư Kình Vũ đang đợi cô trong phòng VIP của khách sạn. Khi Nhan Nghiên bước vào, La Tử Hân rất có ý tứ, đóng cửa lại.
“Nhan Nghiên, anh nhớ anh đã nói với em đưa Tử Hằng đến”, đây là bữa tiệc được cả địa phương biết đến, hôm nay hắn muốn đem chủ đề này thành việc chính của Tư gia, nói về Tư gia phấn đấu như thế nào mới có được ngày hôm nay. Cuối cùng sẽ có chiếu ảnh, hắn có ý định chiếu ảnh Tử Hằng cùng bọn họ.
“Em có đưa Tử Hằng đến, nhưng bị Miêu Phong sắp xếp đến phía trước tiếp khách, đành phải để Tử Hằng ngồi ở salon chờ em”, Nhan Nghiên bất mãn với bộ dạng Tư Kình Vũ ra lệnh cho cô, thực sự không thể nhẫn nại được nữa.
“Tử Hằng có đến đây?” Sắc mặt Tư Kình Vũ lúc này mới thay đổi, “Vừa rồi anh tìm quanh khách sạn đều không thấy Tử Hằng, sao em lại để con ngồi một mình ở đó” Nói xong, Tư Kình Vũ bước ngay ra ngoài.
Nhan Nghiên nghe được câu này cũng luống cuống, sợ hãi vội vã chạy ra ngoài. Tư Kình Vũ dặn thư ký và một nhân viên khác đi tìm đều không thấy. Nước mắt Nhan Nghiên nhanh chóng rơi xuống, Tư Kình Vũ đành phải tìm quản lý khách sạn đến để xem camera, muốn xem lại toàn bộ camera của khách sạn.
Lúc này bữa tiệc sắp bắt đầu, Tống Ngọc San kéo Tư Thành Đống tới: “Kình Vũ, sao con còn không ra đây, rất nhiều khách đã đến, còn hỏi thăm tại sao không thấy con. Con mau ra chào hỏi mọi người đi”
“Không tìm thấy Tử Hằng đâu, con phải đi tìm nó đã”, Tư Kình Vũ nào có tâm tư khác, hắn đã cho người đến hỏi bảo vệ, có cậu bé nào chạy ra ngoài không, bảo vệ đều nói không có. Như vậy, Tử Hằng hiện giờ vẫn đang ở trong khách sạn.
“Chính là thằng bé kia sao?” Tống Ngọc San vẻ mặt kỳ quái, “Thằng bé lớn như vậy cũng không đi lạc được đâu, giờ tất cả mọi người đang đợi, chúng ta vào trước đi”
“Tư tổng, anh đi trước đi, mình em đi tìm được rồi” Nhan Nghiên tìm được người quản lý, muốn xem camera, Tử Hằng đột nhiên mất tích, cô vô cùng hoang mang lo sợ, không nên để Tử Hằng ngồi một mình như vậy. Bữa tiệc này nhiều người như vậy, Tử Hằng lại nghịch ngợm, đáng lẽ cô phải mang con theo bên cạnh
“Quản lí, chúng ta đi thôi!”
“Nhan Nghiên, cháu không cần gấp, Tử Hằng thông minh như vậy, không chừng lại chơi trò trốn tìm, lát nữa mới tự động chui ra” Tư Thành Đống thấy Nhan Nghiên hai mắt đỏ lên, quan tâm nói.
“Ba mẹ, hai người vào trước tiếp khách đi, con phải đi tìm Tử Hằng trước đã”. Nói xong, liền kéo Nhan Nghiên đi.
Sắc mặt Tống Ngọc San khẽ biến sắc, “Kình Vũ, con nên biết bữa tiệc này đối với gia đình ta có ảnh hưởng đến đâu, tại sao có thể biến mất cả một buổi tối?”
Tư Kình Vũ vội bước đi, rồi quay lại nói: “Mẹ yên tâm, trước khi bữa tiệc bắt đầu con nhất định sẽ có mặt”.
Hai người đến phòng an ninh, cùng quản lý kiểm tra camera, ghi lại được hết tất cả mọi vị trí. Lúc đầu Tử Hằng đang ngồi ở salon ăn mấy thứ đồ ăn Nhan Nghiên đưa cho. Tử Hằng tuy nhỏ nhưng rất ngoan, ngồi yên một chỗ. Tử Hằng biết rõ nếu mình đi mất Nhan Nghiên sẽ rất lo lắng sốt ruột, tuyệt đối không thể chơi trốn tìm như Tư Thành Đống vừa nói.
Sau đó Tống Ngọc San và Tư Lập Hạ đến, nhìn thấy Tử Hằng đang ngồi trên salon. Tống Ngọc San thấy Tử Hằng quá giống mặt con trai, lại nghĩ đến Tư Kình Vũ đối với mình vô cùng ngỗ nghịch, lại thêm vài phần hận ý. Cũng giống như năm đó, bà ta lần đầu tiên nhìn thấy Nhan Nghiên, cô bé nhút nhát sợ hãi xuất hiện ở trong nhà họ, giống như cái gai trong mắt bà ta. Khuôn mặt của Nhan Nghiên năm đó rất giống với khuôn mặt Tử Hằng bây giờ, khiến mối hận của Tống Ngọc San khó kiềm chế nổi. Tống Ngọc San thì thầm vài câu với Tư Lập Hạ, cô ta liền bước đến.
Tử Hằng bỗng nhiên nhìn thấy người phụ nữ đã làm tổn thương mẹ mình, nó vốn không thèm để ý đến cô ta, nhưng lại muốn “không cẩn thận” đổ nước tương trên bàn lên người cô ta, Tử Hằng trong đàu nghĩ xấu xa.
“Tiểu quỷ, không chào tao à?” Tư Lập Hạ cũng cực kỳ không có cảm tình với Tử Hằng, giọng nói sắc lạnh, the thé.
“Cháu không có hứng thú với đàn bà xấu a! Đặc biệt là với người nói chuyện khó nghe như cô!” Tử Hằng nói xong, nghiêng nghiêng đầu, không thèm để ý đến cô ta.
“Tiểu quỷ thối, mày nói bậy bạ gì đó?”, Lập Hạ định kéo Tử Hằng lên, nhưng nhớ tới lời dặn của mẹ, cố gắng nhịn tức giận, “Tiểu quỷ, mẹ mày đâu?”
“Cô quan tâm mẹ cháu ở đâu làm gì?”, Tử Hằng không thèm cô ta quan tâm, nó xiên một miếng thịt nướng thơm phức, tiếp tục ăn say sưa, “Cô xấu xa đừng bắt nạt mẹ cháu, nếu cô bắt nạt mẹ cháu, cháu sẽ bắt nạt cô!”
“Mày bắt nạt tao?” Lập Hạ hừ lạnh, “Chỉ bằng mày sao! Bất quá, tao đoán mày nhất định không biết mẹ mày đang ở đâu, đúng không?”
“Mẹ cháu lên sảnh tiếp khách, lát nữa sẽ quay lại tìm cháu. Cô xấu xa, hiện giờ cha cháu và Tiểu Nghiên đang ở cùng nhau nha, cô ngăn cản cũng không có tác dụng gì đâu, cẩn thận đừng để cha cho cô một bài học đó”. Tử Hằng không quên uy hiếp cô ta.
Lập Hạ phát hiện mình ở trước mặt thằng trẻ con này mà lại không có chút lợi thế nào, cô ta tức xì khói, nhưng lại cười nói: « Tao vừa từ bên ngoài vào, mẹ mày căn bản không có ở trước sảnh, tao chỉ muốn biết mẹ mày đang ở đâu? »
Tử Hằng lúc này mới đặt đĩa thức ăn xuống, bán tín bán nghi nhìn Tư Lập Hạ. Cậu không cần phải tin bà cô xấu xa này, nhưng dù sao Tử Hằng vẫn còn nhỏ, muốn ra ngoài xem. Trong lúc đó, Tống Ngọc San an bài ột người khách hỏi đường Nhan Nghiên, cô phải đưa người đó đến tận toilet, hỗ trợ cả sửa sang lại trang điểm trên mặt.
Tử Hằng đi lên trước sảnh nhưng không thấy Nhan Nghiên đâu, cậu chạy đến hỏi một người phụ nữ: “Cô, Tiểu Nghiên đi đâu rồi?”
Miêu Phong lúc này đang ở gần, nhất thời không kịp phản ứng: “Tiểu Nghiên? Là Nhan Nghiên à! Cái gì, Nhan Nghiên vừa mới ở đây, sao lại không thấy đâu nữa rồi”
Lúc này Tử Hằng mới tin, cậu quay lại nhìn Tư Lập Hạ nói: “Cô xấu xa, cô đưa Tiểu Nghiên của cháu đi đâu rồi?”
“Mày đi theo tao chẳng phải sẽ biết sao?” Tư Lập Hạ cảm thấy ông trời đang giúp mình, cô ta đưa Tử Hằng vào trong thang máy, đi lên tầng trên.
Trước đó, Tống Ngọc San đã phái người hỏi thăm xem khách sạn có một cái kho nào nhỏ không, quả nhiên tại tầng năm có một kho chứa toàn đồ phế phẩm chuẩn bị vứt bỏ. Lập Hạ đưa thẳng Tử Hằng đến tầng năm, mở cửa nhà kho, một tay đẩy cậu bé vào: “Tiểu quỷ thối tha, ở trong vui vẻ nhé, để xem mày có chạy thoát được hay không?”
Bấy giờ Tử Hằng mới biết mình bị lừa, cậu kêu to, nhưng Tư Lập Hạ đã đóng cửa lại. Trong kho có rất nhiều giá treo, trên đó treo rất nhiều khăn, ga giường cũ chưa xử lý. Hơn nữa, trong kho còn tối om, Tử Hằng không ngừng gõ cửa kêu to: “Thả cháu ra, cháu rất sợ, sợ lắm! Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên, mẹ nhanh đến cứu con, con sợ lắm!”
Nhan Nghiên nhìn thấy Tử Hằng bị đẩy vào nhà kho, nước mắt ròng ròng, cô liền xông ra ngoài, Tư Kình Vũ cũng lập tức đi theo. Nhan Nghiên không ngừng bấm thang máy, vừa chờ vừa rơi nước mắt. Thang vừa mở, cô lập tức bước vào, theo sau là Tư Kình Vũ.
Tư Kình Vũ hai tay nắm chặt, hắn nên sớm tính đến việc mẹ cùng Tư Lập Hạ sẽ gây ra chuyện gì! Vừa nghĩ đến Tử Hằng bị nhốt trong phòng tối, tim hắn cũng đau như dao cắt.
Quản lý khách sạn dẫn đường cho bọn họ, tìm được nhà kho Tử Hằng bị nhốt, mở cửa. Bên trong tối om, quản lý bật đèn lên, phát hiện Tử Hằng nép vào góc, vừa khóc vừa gọi tên Nhan Nghiên.
Nhan Nghiên bước vào ôm lấy con: “Hằng Hằng, mẹ đây rồi, Tiểu Nghiên ở đây rồi, không sao đâu! Đừng sợ, con đừng sợ”
Hai mắt Tử Hằng bị chói vì ánh đèn, cậu hé hé mắt, không nhìn rõ trước mặt mình có phải mẹ không. Có thể vì ngửi được mùi hương quen thuộc, mùi của Tiểu Nghiên, Tử Hằng khóc oà lên: “Tiểu Nghiên, mẹ đi đâu? Con ở đây một mình sợ lắm! Sao mẹ lại để con ở đây một mình? Vì sao cô xấu xa đó lại nhốt con ở đây một mình?”
“Mẹ xin lỗi, Hằng Hằng, mẹ không tốt, Tiểu Nghiên không tốt!” Nhan Nghiên không ngừng hôn lên mặt Tử Hằng, “Không sao, hiện tại không sao rồi, Hằng Hằng ngoan, mẹ bế con ra ngoài!”
Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa - Nhược Trữ Trữ