For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 190 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 515 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:25:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 81- 86
hương 81 – Người xấu
Nhan Nghiên cười nhạt, nghiêng đầu nhìn hắn: “Tư thiếu gia, e rằng do anh nghĩ quá nhiều rồi, không còn sớm nữa, mời anh về đi!”
“Cô làm nhiều việc như vậy, mất bao công phu đưa tôi đến rồi lại bảo tôi trở về! Nhan Nghiên, rốt cục trong hồ lô của cô bán loại thuốc gì?”
Tư Kình Vũ tiến đến trước mặt cô, không muốn thừa nhận bản thân mình mãi vẫn không thể quên được cảm giác lúc hôn cô ở công ty. Môi cô nhỏ nhắn, ngọt ngào, thân thể mềm mại, còn toả ra một mùi hương nhàn nhạt. Rất nhiều lần, từ trong mộng tỉnh lại, hắn chỉ biết tắm nước lạnh. Chưa bao giờ hắn biết đến bản thân mình cũng có lúc mãnh liệt như vậy, giống như cảnh quen thuộc mà hắn đã mơ thấy nhiều năm trước kia. Trên giường, một thiếu nữ khóc lóc xin tha, mà chính mình lại tuỳ ý chiếm đoạt. Lửa nóng, kích tình làm hắn toàn thân khô nóng! Cô giống như đang gợi mở khiến lần này gặp mặt hắn cảm thấy như không thể chờ đợi được.
“Tư thiếu gia có thể trở về suy nghĩ kỹ, bất quá hiện tại mời anh về đi!” Nhan Nghiên chú ý nhìn cửa phòng Tử Hằng, cô không muốn cho anh ta vào, tuyệt không muốn để Tử Hằng nhìn thấy cảnh này.
“Thật sao? Cô thật sự muốn tôi rời đi sao?” Tư Kình Vũ kề sát môi cô, khuôn mặt trong trắng thuần khiết, đôi mắt linh động, thanh thuần giống như cô bé trong giấc mộng của hắn. Hơi thở của hắn ngày càng nóng bỏng, ngày càng dồn dập. Rốt cuộc, hắn cũng dùng một tay đè Nhan Nghiên xuống, hung hăng hôn lên môi cô.
Môi của cô mềm mại, lại ngọt không thể tưởng tượng nổi! Hắn muốn cướp đoạt, muốn chiếm lấy, còn muốn nuốt luôn vào bụng. Dù cô đang giãy dụa, hắn vẫn giữ chặt tay cô, đưa lên đỉnh đầu. Nửa người dưới dính sát vào thân thể cô, tay kia nâng cằm làm cho cô không cách nào né tránh được.
Tình huống phát sinh như vậy làm Nhan Nghiên không kịp chuẩn bị! Hắn mạnh mẽ xâm chiếm, khiến cô cũng nóng rực cả người. Khí lực Tư Kình Vũ quá lớn, cho dù cô giãy dụa như thế nào cũng không tránh được. Hắn dễ dàng mở hai hàm răng của cô, đưa lưỡi tiến thẳng vào.
Nhan Nghiên vô cùng luống cuống, rối loạn, nụ hôn của hắn quá nóng, lại giống như gây nghiện. Đầu óc cô bắt đầu hôn mê, tay chân như nhũn ra, hắn dùng một tay cũng có thể giữ chặt cổ tay cô.
Có một số việc bản thân cô cũng không ý thức đươc, Tư Kình Vũ đã buông cổ tay cô, mà Nhan Nghiên lại bất giác khoác tay lên vai anh.
Tư Kình Vũ mặc dù không nhiều kinh nghiệm với phụ nữ, nhưng cũng phát hiện được sự khuất phục của người phụ nữ trong lòng mình. Hắn buông cổ tay cô, luồn tay vào trong y phục, vuốt ve thân thể mềm mại, mịn màng ấy. Tư Kình vụ lại hôn lên vành tai nhẵn mịn của nàng, trong lòng không khỏi nghĩ, người đàn bà này, chính là sinh ra để đầu độc người khác.
“Tiểu Nghiên, hai người đang làm gì vậy?” Một giọng nói trẻ con thanh thuý vang lên, hai người không còn phản ứng nổi.
Sau đó, chân Tư Kình Vũ tê rần: “Người xấu, thả Tiểu Nghiên của cháu ra, không cho phép chú khi dễ Tiểu Nghiên”
Lúc này Nhan Nghiên mới tỉnh lại và ý thức được vừa rồi mình đã làm gì! Trời ạ, cô rõ ràng đang say mê Tư Kình Vũ, thậm chí còn tiếp tục như vậy, nếu Tử Hằng không đến, chẳng phải cô sẽ lên giường với hắn! Hơn nữa còn để con trai phát hiện ra! Nhất thời xấu hổ, giận dữ, hối hận nuối tiếc tràn ngập, cô vội vàng đẩy hắn ra, may sao quần áo trên người vẫn còn, không đến nỗi quá chật vật.
Tư Kình Vũ trong mắt vẫn còn tia liều lĩnh cùng nóng nảy, lại chứng kiến một đôi mắt vô cùng giống mình đang chăm chú nhìn lại. Tiểu quỷ này đứng chắn trước người Nhan Nghiên, hung ác cảnh cáo hắn. Tựa như chỉ cần hắn dám tiến thêm một bước sẽ cùng hắn quyết đấu.
Tư Kình Vũ nén xuống cảm giác khô nóng, đưa mắt nhìn Nhan Nghiên, so với hắn cô cũng không khá hơn bao nhiêu, khuôn mặt hồng hào, đặc biệt là hai gò má, đôi mắt lam sáng long lanh, hai cánh môi sưng đỏ làm hô hấp hắn đông cứng lại, càng cảm thấy tiểu quỷ trước mặt nhìn chướng mắt hơn. Hắn cười lạnh: “Tiểu quỷ, cháu đã nhìn kỹ chưa? Có lẽ đúng là chú khi dễ Tiểu Nghiên của cháu, nhưng Tiểu Nghiên tựa hồ rất thích bị chú lấn áp!”
“Tư Kình Vũ, anh im đi!” Nhan Nghiên thật sự nổi giận, cô ngồi xuống trước mặt con, nói “Hằng Hằng ngoan, con về phòng ngủ trước đi, còn lại Tiểu Nghiên sẽ xử lý”
“Tiểu Nghiên, mẹ vào trước đi, con đến đuổi chú xấu xa này đi”. Kẻ xấu trước mặt quá đáng ghét, đã khi dễ Tiểu Nghiên còn dám đắc ý “Người xấu, nếu chú không đi, cháu sẽ kêu cứu, buộc tội chú xâm nhập bất hợp pháp!”
Tư Kình Vũ bất luận thế nào cũng không ngờ được một đứa trẻ con lại biết buộc tội hắn xâm nhập bất hợp pháp. Hắn vốn định cười nhạo một phen, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt phẫn nộ của Tử Hằng. Trong lòng hắn run lên, một cảm giác khó hiểu dâng trào, như nói cho hắn biết không nên làm thương tổn đôi mắt của tiểu quỷ. Thân thể bé nhỏ như vậy, nhưng lại tràn ngập ý chí cường đại, ngăn cản trước mặt, bảo vệ ẹ mình. Không hiểu sao, hắn không muốn làm cho đứa trẻ này ghét mình, đặc biệt khi bị gọi là “người xấu”, hắn thật không đến nỗi như vậy chứ!
“Tư Kình Vũ, nếu anh còn có phong độ, mời anh đi cho!” Nhan Nghiên ôm con trai, nếu người đàn ông này dùng sức mạnh, e là cả hai mẹ con cũng không không chống cự nổi, nhưng sẽ chỉ làm cô thất vọng về hắn hơn, dù cho chưa bao giờ cô từng có bất cứ kỳ vọng gì ở hắn.
“Nhan Nghiên, chuyện hôm nay sẽ không dừng lại ở đây”. Tư Kình Vũ chưa quên mục đích của mình khi đến đây, ánh mắt không khỏi dừng lại trên người Tử Hằng. Dưới ánh đèn, mắt cậu bé phẫn nộ dị thường, trong mắt cậu, hắn tựa như kẻ có tội ác tày trời không thể tha thứ. Tư Kình Vũ xiết chặt ngực, còn muốn nói nhưng lại không nói nên lời. Hắn mở cửa, bỏ đi.
Nhan Nghiên người mềm nhũn, ôm con trai nói khẽ “Mẹ xin lỗi, tiểu Hằng”
“Tiểu Nghiên, chú xấu xa kia khi dễ mẹ, sao lại phải xin lỗi con” Tử Hằng xoa xoa mặt mẹ “Tiểu Nghiên, chú kia rất xấu xa, từ nay về sau đừng gặp chú đó nữa.”
Nghe thấy Tử Hằng gọi Tư Kình Vũ là người xấu, Nhan Nghiên nhất thời không nén nổi bi thương. Tử Hằng hận cùng một người với cô, Nhan Nghiên phải cảm thấy vui vẻ mới đúng. Nhưng cô không muốn khiến Tử Hằng như vậy, nó biết rõ người kia có liên hệ thế nào với mình, cho nên cô không muốn nó trở nên tràn ngập cừu hận với hắn. Kỳ thực, Tử Hằng chưa hẳn đã thấy hận, thậm chí trong đáy lòng lại có chút chờ mong người kia.
“Tiểu Hằng, kỳ thực hắn, hắn không có xấu xa như vậy. Chỉ là, chỉ là hiện giờ hắn không biết con là ai, thực xin lỗi Tiểu Hằng, mẹ thực xin lỗi con”. Đối diện với khuôn mặt non nớt của con trai, cô không nhịn được trào nước mắt.
“Mẹ!” Tử Hằng dùng bàn tay nhỏ bé vuốt tóc mẹ, “Con không quan tâm chú có biết rõ không, dù sao chú đó không thích con, con cũng không thích chú. Đó là người xấu, con không cần người xấu làm ba của con.”
Tiếng ba vang lên trong căn phòng dị thường thanh tịnh, trong lòng Tử Hằng, đó là từ nhạy cảm, cũng là ao ước từ nhỏ của nó. Chính là do cô phá huỷ tất cả, không nên để Tử Hằng tham gia vào cuộc chiến của mình!
Tim cô như bị dao cắt, nhưng không có cách nào để giải thích cho con trai. Cô muốn giáo dục con thật tốt, nhưng không nghĩ đến mình lại thất bại như vậy.
“Tiểu Nghiên, đồng ý với con đi, đừng gặp lại tên xấu xa kia nữa!” Tử Hằng dùng bàn tay nhỏ bé vuốt mặt mẫu thân, nói. Cậu sợ nhìn thấy người kia, ánh mắt hắn thật đáng sợ. Hắn không thích cậu, thậm chí còn chán ghét. Cậu thật sự cũng chán ghét gặp lại hắn a!
“Hằng Hằng, đồng ý với mẹ, sau khi xong việc, chúng ta sẽ không gặp lại hắn nữa!” Nhan Nghiên cũng ôm lấy mặt con hứa hẹn.
Vficland
Hôm sau, Nhan Nghiên đến công ty từ sớm, bước vào văn phòng đã thấy Tư Lập Hạ đang đứng khoanh tay chờ mình. Cô thấy nổi da gà, đến sớm như vậy hiển nhiên là muốn tìm đến mình.
“Chào buổi sáng, Tư tiểu thư!” Nhan Nghiên cười máy móc, bộ dạng điềm nhiên như không có chuyện gì. Tư Lập Hạ lạnh lùng nhìn nàng nói:
“Tôi muốn nói chuyện với cô!”, Nói xong người đã bước ra khỏi cửa.
Nhan Nghiên rất muốn vờ như không nghe thấy, con nhỏ này kỳ thực không nhiều tâm tư, tất cả tâm sự đều hiện hết lên mặt, vừa nhìn đã thấy hết. Bất quá cô đã đuổi kịp, cùng Tư Lập Hạ đi thang máy xuống dưới. Tư Lập Hạ yên lặng khác thường, cùng trong thang máy, cô ta đứng phía trước nhưng không nói một lời.
Cửa thang máy tầng một vừa mở, người xuất hiện trước mặt lại đúng là Vương Đồng. Vương Đồng sắc mặt không tốt, thậm chí còn tái nhợt, nhìn thấy cô và Tư Lập Hạ đi cùng nhau, hiển nhiên cảm thấy có chút kinh ngạc.
Tư Lập Hạ nhìn thấy Vương Đồng, đồng tử liền co rút lại, nhưng nhìn thấy không ít đồng nghiệp sau lưng, hung dữ nói: “Chó ngoan ít sủa.”
Vương Đồng tránh đường, sau lưng các đồng sự đã sớm nghe thấy tiếng Tư đại tiểu thư nổi tiếng phách lối, vội vàng cùng nhau tránh sang hai bên.
Nhan Nghiên đi theo sau, cùng Tư Lập Hạ ra khỏi toà nhà, một cỗ xe màu đen đang đứng chờ ngay trước cửa. Có thể đỗ xe trước cửa lớn của Thao Thiết, chỉ sợ không có mấy người a!
“Lên xe đi, mẹ tôi có chuyện muốn nói với cô.” Tư Lập Hạ không có ý định lên xe, lại trừng mắt nhìn cô bước lên xe. Nhan Nghiên cười cười, cũng không sợ hãi, mở cửa sau xe, quả nhiên Tống Ngọc San đang chờ bên trong. Cô ngồi lên, nói: “Chào Tư Phu nhân!”
Cửa xe đóng lại, lái xe bắt đầu đánh xe đi. Tống Ngọc San nhìn Nhan Nghiên dò xét “Lần trước gặp mặt vội vàng, cũng không nhìn kỹ, Nhan Nghiên, cháu thật sự thay đổi không ít, xinh đẹp hơn nhiều!”
Nhan Nghiên nở nụ cười “Con người lớn lên đương nhiên phải thay đổi. Chỉ có Tư phu nhân là ngược lại, so với trước đây vẫn y hệt, một chút cũng không thay đổi.”
Lời này một câu hai ý nghĩa, Tống Ngọc San không để ý, còn cầm tay cô “Tại sao lâu rồi không gặp còn tỏ vẻ xa lạ. Ta nhớ trước kia cháu còn gọi ta là bác Tống, hiện tại lại kêu ta như vậy a!”
“Hôm nay bác Tống tìm cháu có chuyện gì không?” Nhan Nghiên cũng không khách khí, trực tiếp hỏi.
Tống Ngọc San đưa ra một tập hồ sơ: “Hôm Kình Vũ đính hôn, cháu mang theo một đứa bé đến, làm ta vô cùng ngạc nhiên. Đứa bé tên là gì? Khi đó cháu có nói, ta lại quên mất”
Sắc mặt Nhan Nghiên hơi trầm xuống, nhìn Tống Ngọc San cầm hồ sơ trong tay. Bà ta biết hết chuyện năm đó của cô cùng Tư Kình Vũ, mà dựa vào tuổi của Tử Hằng, ai cũng có thể đoán được. Tống Ngọc San còn đợi sau khi điều tra xong mới hỏi lại cô. Rốt cục, cũng có chuyện hay để xem rồi.
Chương 82 – Hòa nhau
“Tử Hằng, Nhan Tử Hằng!”, Nhan Nghiên cố duy trì vẻ mặt trấn tĩnh, cô sẽ có cách đối phó với người đàn bà này.
“Nhan Tử Hằng, kết quả học tập tốt, cũng rất thông minh, cô dạy con thật giỏi” Tống Ngọc San lôi hồ sơ trong túi ra.
Bà ta nhìn ảnh Tử Hằng, “Tính tuổi, Tử Hằng chắc hẳn là con của Tư gia đi!”
Nhan Nghiên cười “Bác Tống muốn hỏi bố đứa trẻ này là con trai hay là chồng bác phải không?  Nhưng mà phải nói rằng đứa bé này không có liên quan gì với Tư gia cả, nó là con của cháu.”
“Thật ra là con trai hay chồng, ta cũng biết rõ ràng.” Tống Ngọc San lôi tài liệu ra “Năm đó đại khái cô cũng chưa kịp cùng Tư Thành Đống phát sinh quan hệ, đứa bé này là của Kình Vũ”
Tống Ngọc San đúng là rất khôn khéo, sự kiện kia có thể bà ta không tra được rõ ràng nhưng bà ta lại có chút tinh tường. Ngoại trừ sự kiện kia, cô chưa từng đi gặp Tư Thành Đống. Tuy trong lòng có sốt ruột, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: “Bác Tống làm nhiều chuyện như vậy, muốn xác nhận Tử Hằng là con của Tư Kình Vũ đề làm gì đây? Chẳng lẽ bác Tống muốn để Tử Hằng nhận tổ quy tông sao?”
Tống Ngọc San đầu tiên cứng đờ, nhưng sau đó lại cười: “Nhan Nghiên, cô thật sự thay đổi, cũng thông minh hơn không ít. Ta đến tìm, là muốn nói, dù cô có làm gì Tư gia, Kình Vũ vĩnh viễn không phải là người cô có thể đụng vào. Hiện tại nó đã đính hôn, không lâu nữa sẽ kết hôn. Nhan Tử Hằng dù phải hay không phải con cháu của Tư gia, đều không có khả năng thay đổi sự thật này.”
“Bác Tống suy nghĩ quá nhiều rồi”, Nhan Nghiên cười nói, “Vừa rồi cháu đã nói, Tử Hằng là con cháu, mang họ Nhan, hơn nữa còn vĩnh viễn mang họ Nhan, đối với Tư gia một chút quan hệ cũng không có.”
“Vậy là tốt, hãy nhớ kỹ những điều cô đã nói hôm nay.” Tống Ngọc San cất tập hồ sơ vào túi, “Ta giao cho cô số hồ sơ này, là người thông minh, cô nên biết Kình Vũ sẽ vĩnh viễn không biết được nội dung hồ sơ trong túi này.”
“Cháu không thể hứa, chỉ có thể làm hết sức mình.” Nhan Nghiên chớp mắt “Nói thật, bác Tống, hôm nay cháu có hơi thất vọng.”
Tống Ngọc San khó hiểu nhìn cô
“Cháu nghĩ bác sẽ nói y hệt như năm đó, trong lòng cháu còn có vài phần không yên. Bác Tống, bác đã thay đổi, không còn khí phách hồi đó nữa.” Nhan Nghiên cầm túi hồ sơ cười, “Không còn sớm nữa, chi bằng bác Tống đưa cháu về đi, cháu còn phải đi làm”
Tống Ngọc San vẻ mặt tức giận nhưng lại nở nụ cười “Cô nói rất đúng, ta đã già rồi”, sau đó bà ta bảo lái xe quay lại toà nhà Thao Thiết, còn nói thêm, “Nhan Nghiên, trận đùa giỡn hôm qua, cô đạo diễn không tệ. Cô thật sự lợi hại hơn mẹ cô rất nhiều”
“Bác Tống chắc hẳn cũng đã cố gắng diễn thật tốt!”,Nhan Nghiên tuyệt không giấu giếm, “So với mẹ, cháu thật sự lợi hại hơn nhiều đúng không? Đương nhiên cháu nhất định phải như vậy, nếu không, làm sao giúp cha mẹ cháu đòi lại món nợ đây?”
Biểu cảm của Tống Ngọc San bắt đầu rạn nứt, trong ánh mắt thậm chí còn có vài phần kinh hoảng. Bà ta không hiểu ý Nhan Nghiên, chẳng lẽ cô đã biết được điều gì? Những chuyện kia năm đó bà ta đã xoá hết mọi dấu vết, không thể nào tra ra được nữa. Nhan Nghiên cố gắng giả bộ vui vẻ, đến khi xe  dừng lại “ Đi làm thôi!”
Nhan Nghiên chăm chú nhìn nét mặt bà ta, cảm thấy vô cùng thoả mãn. Cô bước xuống xe, khoát tay áo.
Vừa bước xuống, đã thấy Tư Lập Hạ đang chờ trước cửa. Nhan Nghiên thở dài, Tư gia quả thật hết người này đến người khác. Bất quá cô vẫn có thể tươi cười đi tới: “Tư đại tiểu thư không phải vẫn ở đây đợi tôi chứ!”
“Chúng ta qua bên kia!” Lập Hạ nói xong liền bước về phía quán cà phê bên cạnh.
Lại là ở quán cà phê, tất cả mọi người phải chăng đều thích tiếp chuyện ở quán cà phê!
Nhan Nghiên theo Lập Hạ bước vào, tìm chỗ ngồi yên tĩnh, hiện tại đang trong giờ làm việc cho nên cũng không đông người cho lắm.
Hai người gọi cà phê, Tư Lập Hạ là người cực kỳ thiếu kiên nhẫn, cà phê vừa được bưng lên cô ta đã hỏi ngay: “Mẹ tôi vừa nói gì với cô?”
Nhan Nghiên trong tay đang cầm túi hồ sơ, cười nhạt “Tư đại tiểu thư, lời này cô hỏi mẹ mình hẳn là nhanh hơn hỏi tôi chứ”
“Nhan Nghiên, cô có biết nụ cười của mình hiện tại rất chướng mắt không” Tư Lập Hạ biểu tình cực không tốt, bắt đầu từ hôm qua, tâm tình cô ta cực xấu, không có chỗ phát tiết.
“Vậy thật ngại quá, làm bẩn mắt đại tiểu thư rồi”, Nhan Nghiên vẫn cười “Có chuyện gì mời đại tiểu thư nói thẳng đi nha!”
“Cô có phải đã sớm biết ba tôi có quan hệ với Vương Đồng đúng không! Cô biết ba tôi hẹn hò với Vương Đồng, liền cố ý để tôi đưa mẹ tôi đi lấy thắt lưng, bắt quả tang bọn họ”, Lập Hạ không hỏi, mà khẳng định.
“Tư đại tiểu thư có phải đánh giá tôi rất cao không, tôi nhớ hôm qua cô đã nói Tư chủ tịch và Tư phu nhân muốn đi gặp bạn cũ, làm sao tôi biết được Tư chủ tịch lại hẹn hò với Vương Đồng đây?” Nhan Nghiên uống cà phê, vừa cười vừa phản bác.
Tư Lập Hạ nhất thời nghẹn lời, Nhan Nghiên nói cũng có lý, cô ta không có khả năng biết trước, chỉ là chuyện hôm trước quá quái dị, mà Nhan Nghiên biểu lộ như đã biết rõ mọi chuyện. Muốn cô tin tưởng ngày hôm qua không có vấn đề gì, cô cũng không tin được.
“Đại tiểu thư, đã muộn rồi tôi phải về đi làm, đại tiểu thư cô không cần đi làm cũng sẽ có cơm ăn, còn tôi nếu không quay về làm việc, chỉ sợ phải ăn chính mình mất.” Nhan Nghiên nói xong liền đứng dậy.
“Cô đang cầm cái gì?”, Tư Lập Hạ chú ý đến túi hồ sơ Nhan Nghiên vẫn cầm trong tay, “Mẹ tôi đưa cho cô phải không? Là cái gì?”, trước khi cô lên xe cũng không cầm theo vật này.
“Thứ này chỉ sợ không thể để cô xem được”, Nhan Nghiên thấy cô ta muốn giật lấy, liền nhanh nhẹn bước đi. Phía trước một phục vụ đang mang chén đĩa đi ngược chiều, Nhan Nghiên nghiêng người trong chớp mắt, người phục vụ không ngờ có người đụng vào, tay mềm nhũn, cả cốc cà phê đổ lên người Tư Lập Hạ ở phía sau.
Lập Hạ cả người chật vật, ánh mắt bốc lửa: “Nhan Nghiên, cô muốn chết phải không?”
“Thật ngại quá, thực xin lỗi, xin lỗi!”, người phục vụ biết mình đã gây ra hoạ lớn, vội vàng xin lỗi không ngừng.
Nhan Nghiên quay đầu lại, trấn an người phục vụ, lại nhìn đến từng giọt cà phê đang nhỏ xuống trên tóc Tư Lập Hạ, cô cười nói: “Thật ngại quá, là tôi quá bất cẩn, có điều hôm qua cô cũng không chú ý một lần, hôm nay tôi cũng không chú ý một lần, coi như hai chúng ta hoà nhau”. Nói xong, Nhan Nghiên cũng không quay đầu lại mà bước đi luôn.
“Nhan Nghiên, con nhỏ chết tiệt” Tư Lập Hạ ở đằng sau phẫn nộ gọi cô, ngay sau đó chủ quán vội vàng chạy đến đưa giấy cho cô ta. Lập Hạ toàn thân chật vật, cũng không muốn đuổi theo, chỉ đành trơ mắt nhìn cô rời đi.
Nhan Nghiên thở dài, lại gặp Vương Đồng trước cửa thang máy. Thực đau đầu, mấy người đàn bà này đã nói xong chưa? Hết người này đến người khác đều để mắt đến cô.
Vương Đồng bước đến, cô ta vừa nhận vị trí nhân sự, đã bắt đầu quan tâm đến các mối quan hệ trong nội bộ công ty. Kỳ thực, việc này còn tốt hơn nhiều so với mong muốn của cô, chỉ là còn chưa quên gặp lại đầu sỏ gây ra việc này. Thấy Nhan Nghiên đi đến, cô ta đứng đó rất lâu đã nhìn thấy hết mọi chuyện phát sinh trong quán cà phê, cười cười: “Rất đặc sắc!”
Từ sáng sớm đã ứng phó với hai người đàn bà, thật sự không còn sức để đối phó thêm người thứ ba nữa, nhưng hiển nhiên người trước mặt sẽ không dễ dàng buông tha mình.
Cô bóp trán: “Sắc mặt cô không tốt lắm, đêm qua ngủ không ngon à?”.Nhan Nghiên bấm thang máy, bước vào.
“Nhờ phúc của cô!” Vương Đồng cũng nhìn thấy tập hồ sơ trong tay cô “Để tôi đoán cô vừa gặp ai? Tống Ngọc San?”
“Vương Đồng, cô thật thông minh hơn người”. Nhan Nghiên bấm thang máy tầng 24, nhưng Vương Đồng lại bấm tầng trên cùng, thang máy liền đi thẳng. Nhan Nghiên cũng không giận, Vương Đồng đã đợi cô ở đây, không nói rõ ràng sẽ không bỏ qua.
“Để tôi đoán tiếp, có lien quan tới con trai bảo bối của cô.” Vương Đồng tiếp tục nói.
Nhan Nghiên nở nụ cười: “Cô đúng là con giun trong bụng Tống Ngọc San”
“Tin tôi đi, con trai cô tuyệt đối là tâm bệnh của Tống Ngọc San. Bà ta sẽ không cho cô bất cứ cơ hội nào để tiếp cận Tư Kình Vũ, con cô chính là qua bom hẹn giờ đối với bà ta”. Vương Đồng ngẩng đầu, nhìn con số đỏ vẫn tiếp tục nhảy lên, “Nhan Nghiên, sau nhiều năm như vậy, cô vẫn cần phải lo lắng tới sự sống sót của mình.”
“Nếu Tống Ngọc San hiện tại giống Tống Ngọc San năm đó, có lẽ tôi còn sợ”, Nhan Nghiên không chút e ngại “Vương Đồng, người nên lo lắng không phải là tôi mà là cô. Sau đêm qua, không chỉ Tống Ngọc San, mà cả anh em Tư gia đều coi cô là cái đinh trong mắt.”
Nhắc đến đêm qua, nụ cười của Vương Đồng đã không còn bình tĩnh. Cô ta quay đầu nhìn: “Nhan Nghiên, tôi không ngạc nhiên vì sao cô biết quan hệ của tôi với Tư Thành Đống, chỉ là, làm sao cô biết được chuyện kia?”
“Cô có quan hệ với Trương Dư Hàng phải không?” Nhan Nghiên trả lời “Vương Đồng, tôi nghĩ cô cũng đoán được tôi muốn gì. Tôi có thể đứng ở vị trí này, đứng ở trước mặt Tư gia, thì nhất định đã chuẩn bị vẹn toàn.”
Lúc này, thang máy đột nhiên mở cửa, có người bước vào. Nhìn thấy hai cô gái liền cười cười chào hỏi. Lát sau, người vừa đến bước ra ngoài, người khác bước vào, nhiều người ra vào tấp nấp khiến cả hai chỉ có thể một mực trầm mặc!
Đến tầng cao nhất, có một gian nhỏ và bàn để nhân viên rảnh rỗi đi lên ngồi nói chuyện phiếm. Vương Đồng ngồi xuống trước, chờ Nhan Nghiên ngồi sau, nói “Nhan Nghiên, cô có nghĩ thật ra chúng ta có chung một mục tiêu không.”
Nhan Nghiên bật cười, cô vốn nghĩ rằng Vương Đồng đến tìm mình để tính sổ, nào ngờ cô ta lại muốn kết đồng minh. Nhan Nghiên buồn cười nhìn cô ta: “Sao tôi không thấy chúng ta chung mục tiêu ở đâu nhỉ?”
“Cô quay về, đơn giản là muốn báo thù Tư gia, còn tôi, kỳ thực cũng giống cô. Hiện tại Tống Ngọc San coi tôi là cái đinh trong mắt, cũng xem cô là cái đinh trong mắt, hiện tại chúng ta đều cùng đấu với người của Tư gia”, Vương Đồng nói tiếp.
Nhan Nghiên vẫn cười không nói lời nào, ý muốn cô ta tiếp tục nói.
“Chúng ta đã có chung mục tiêu, lại còn tiếp tục tính toán với nhau sao?” Vương Đồng liền hỏi dò.
Chương 83 – Trò chơi
“Vương Đồng, có một điều cô chưa biết, giữa tôi và cô không có hai chữ “chúng ta”!” Nhan Nghiên cười nhìn cô ta, “Tống Ngọc San sẽ đối phó với cô, đây là chuyện của cô, cô muốn tìm đồng minh bảo vệ mình, cũng là chuyện của cô. Tôi không cần phải nhảy múa theo cô.”
“Nhan Nghiên, nếu cô đủ thông minh sẽ thấy lời tôi nói rất có lý”, Vương Đồng không phủ nhật tâm tư của mình bị Nhan Nghiên xem thấu, nhưng cô ta vẫn nói, “Tư gia không dễ đối phó, Tống Ngọc San lại càng không phải nhân vật đơn giản, điều này cô đều biết rõ. Đúng là tôi cần đồng minh, chẳng lẽ cô không cần sao?”
Nhan Nghiên cười nhạt “Tôi đi đã lâu, đến lúc phải về rồi. Đề nghị của cô sau khi suy nghĩ xong tôi sẽ nói cho cô biết”. Nhan Nghiên nói xong, bước đi.
Vương Đồng oán hận nhìn bóng lưng Nhan Nghiên bước đi, cô ta rơi vào tình cảnh này chính là một tay Nhan Nghiên tạo thành. Tạm thời có thể quên hết ân oán trước kia cùng chung một thuyền với cô ta. Nhan Nghiên, cô yên tâm, hiện tại nhường cô, sau này mối thù hôm nay tôi chắc chắn sẽ trả lại.
Nhan Nghiên quay về văn phòng, Tư Lập Hạ đã trở lại, hơn nữa cũng đã thay quần áo sạch sẽ. Cô ta đang ngồi trên bàn làm việc bên cạnh mở to mắt nhìn Nhan Nghiên.
“Tư tiểu thư có vẻ rất mực yêu thương tôi, vẫn còn trong văn phòng chờ tôi”, Nhan Nghiên đứng trước bàn làm việc của mình, vừa cười vừa nhẹ nhàng nói.
“Tạm thời để cô lên mặt, vừa rồi chúng ta còn chưa nói chuyện xong, cô đừng nghĩ rằng mình có thể trốn tránh”, ánh mắt Tư Lập Hạ dừng trên tay cô, vừa rồi Nhan Nghiên không để cô ta nhìn thấy cái đó.
“Tốt, tôi cũng có lời muốn nói với Tư đại tiểu thư”, Nhan Nghiên nghiêng người nhìn cô ta, “Tư đại tiểu thư không phải rất muốn kết bạn với Vệ tổng sao? Tôi sẽ gặp Vệ tổng rủ anh ấy cuối tuần này cùng đi cưỡi ngựa, được không?”
Lập Hạ sững sờ, cô ta tìm đến Nhan Nghiên gây phiền toái, nhưng cô chuyển đề tài quá nhanh làm Lập Hạ không kịp phản ứng.
Càng ngạc nhiên hơn bởi hiệu suất làm việc của Nhan Nghiên quá nhanh, hôm qua cô ta vừa buột miệng nói mà đã có kết quả. Sắc mặt Lập Hạ thoáng hoà hoãn, nói:
“Khi nào? Tôi còn phải xem lịch xem khi nào rảnh.”
Mỗi biểu lộ của Tư Lập Hạ đều được Nhan Nghiên nhìn thấy rõ ràng, khoé miệng cô cũng vui vẻ: “Chuyện là, tôi nhất thời kích động cầm điện thoại gọi cho Vệ Tổng, anh ta nói sẽ gọi điện cho cô để sắp xếp thời gian cho phù hợp. Anh ta hết thảy sẽ phối hợp với cô”
“Vệ tổng sẽ gọi điện cho tôi?” Lập Hạ thoáng khẩn trương, vội vàng rút điện thoại ra, chuông điện thoại vang lên, là một dãy số lạ. Cô ta nhìn Nhan Nghiên, sau đó nghe điện thoại. Quả nhiên, đầu dây bên kia chính là Vệ Tề Hàn. Tư Lập Hạ đỏ ửng mặt, cầm điện thoại bước ra ngoài…
Nhan Nghiên day day hai bên thái dương, đóng cửa lại, rốt cục cũng đuổi được vị đại tiểu thư này đi rồi. Cô đưa tay cất túi hồ sơ vào tủ, khoá lại. Lại nhịn không được gọi điện đến nhà trẻ của Tử Hằng, nói chuyện với con trai mấy câu, tâm tình thoải mái lên không ít.
Tư Lập Hạ nhận được điện thoại cực kỳ kinh hỉ, tối hôm đó gặp Vệ Tề Hàn cô ta đúng là có tâm tư. Chỉ là buổi tối hôm ấy Vệ Tề Hàn một mực ở bên Nhan Nghiên, thậm chí còn về cùng nhau làm cô ta nghiến răng ghi hận.
Tư Lập Hạ nghe điện thoại xong, trực tiếp lên lầu tìm Tư Kình Vũ cùng đi ăn. Tư Kình Vũ vừa mở cửa thấy muội muội đi đến, lông mày hơi cau lại. Nha đầu kia, càng ngày càng khó bảo.
“Anh, ngày mai anh có rảnh không?”, Tư Lập Hạ khoác tay Tư Kình Vũ, hỏi.
Mai là cuối tuần, bất quá Tư Kình Vũ trước nay đều bận rộn nhiều việc, kể cả ngày nghỉ cũng có việc làm. Hắn nhìn em gái nói: “Làm sao vậy?”
“Anh có biết Vệ Tề Hàn, CEO của tập đoàn Khải Ân không?” Tư Lập Hạ hỏi.
Hắn đương nhiên biết rõ, hắn không những chỉ biết ra mà còn không có nhiều hảo cảm với người kia. Bản thân hắn không có quên, người đó cùng Nhan Nghiên có quan hệ thân mật như thế nào. “Sao lại đột nhiên nhắc đến anh ta?”
“Anh ấy hẹn em mai cùng đi cưỡi ngựa, sau đó dùng cơm, anh, anh có muốn đi cùng không?” Lập Hạ không hiểu tâm tư Tư Kình Vũ, mặt cô ta hơi đỏ lên, trong lòng đầy hưng phấn.
“Em thân thiết với hắn từ khi nào, lại còn cùng nhau đi cưỡi ngựa?” Tư Kình Vũ nhíu mày, xem ra, Vệ Tề Hàn kia cực kỳ không đơn giản, chính là một mồi lửa của Nhan Nghiên. Chỉ là khi hắn cho người điều tra lai lịch, chỉ phát hiện được anh ta ở Mỹ, học đại học Stanford, ngoài ra không thu hoạch được gì. Điều này càng làm hắn phải cảnh giác với người này!
“Là Nhan Nghiên dẫn đường!” cô ta tuy không thích Nhan Nghiên, bất quá lần này Nhan Nghiên đã làm một chuyện tốt a! “Ngày mai Nhan Nghiên cũng đưa con trai đi, nếu anh không muốn gặp cô ấy, coi như em chưa nói gì.”
Tư Kình Vũ nhíu mày, chiếc bút cầm trong tay không ngừng viết. Vừa nghe Nhan Nghiên cũng đi, hắn có phần mất bình tĩnh. “Ngày mai anh cũng không có việc gì, lát nữa gọi điện cho Văn Vi xem cô ấy có muốn đi cùng không.”
Tư Lập Hạ vừa nghe tên Văn Vi, có chút lộ vẻ không vui. Cô ta trước sau đều không thích người đàn bà kia, bình thường Văn Vi thực sự rất nghiêm túc. Hơn nữa cô ta rõ ràng tỏ ra không thích Lập Hạ, mà trước sau lại giả bộ quan tâm. Dù sao Lập Hạ không thích Văn Vi, càng không rõ anh trai mình yêu mến cô ở điểm nào. Bất quá anh cô đã yêu mến, bọn họ còn đính hôn, người đàn bà kia sẽ trở thành chị dâu, cô ta đành phải nhịn!
Nhan Nghiên mang Tử Hằng đến trường ngựa, đi vào khu VIP, thấy mọi người đều đã đến. Nhìn thấy Tư Kình Vũ ở đó, cô rất ung dung đến chào hỏi.
“Tử Hằng, hôm nay cháu thật đẹp trai!” Vệ Tề Hàn nhéo nhéo mặt Tử Hằng, tiểu quỷ này mặc trang phục cưỡi ngựa, đầu đội mũ. Lúc nó không nói chuyện còn có vẻ lạnh lùng.
“Chú Tề Hàn, có thể không béo má cháu được không, rất đau.” Nhan Tử Hằng xoa xoa khuôn mặt đang đau nhức, nhìn thấy Tư Kình Vũ đang đứng cách đó không xa, mím miệng tỏ vẻ mất hứng.
Nhan Nghiên mặc trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, tóc buộc đuôi ngựa, nhìn vào có vẻ thanh thuần lại không nam tính. “Tư tổng, thật xấu hổ, để mọi người chờ lâu.”
Văn Vi cười cười: “Không sao, chúng tôi cũng vừa đến.”
Tư Lập Hạ nhìn tiểu quỷ, ánh mắt, cái mũi kia quả thực giống anh trai. Thực hoài nghi tiểu quỷ này chính là con của anh ấy. Bất quá không thể nào, anh trai sao có thể cùng Nhan Nghiên có con trai lớn như vậy. “Nhan Nghiên, con cô còn nhỏ, nó có thể cưỡi ngựa được sao?”
Nhan Nghiên nở nụ cười: “Con trai, con nói cho dì biết, con có cưỡi ngựa được không?”
“Lát nữa con có thể thử vài lần xem sao!” Tử Hằng xắn tay áo, nhìn Tư Lập Hạ đầy khiêu khích.
Cậu bé trợn mắt, chau mày, cái miệng nhỏ còn hơi chu lên. Bộ dạng nhỏ bé quả thực giống Tư Kình Vũ như đúc. Lập Hạ sững sờ, đưa mắt nhìn anh mình, nói: “Tốt, lát nữa thử xem sao”
“Chúng ta vào đi!” Vệ Tề Hàn cười “Tử Hằng, chú Tề Hàn đã giúp cháu chọn con ngựa tốt, cháu có muốn đến xem không?”
“Cháu muốn xem”, Tử Hằng buông tay Nhan Nghiên, đi theo Vệ Tề Hàn đến chuồng ngựa, hai người một lớn một nhỏ cùng nhau đi trước mặt, nắm tay nhau, nhìn như hai cha con.
Nhan Nghiên bật cười nhìn con trai hưng phấn, từ hôm qua khi biết hôm nay sẽ đi cưỡi ngựa, cậu bé đã tỏ ra vô cùng hứng thú.
Ngược lại Tư Kình Vũ đi sau nhìn hai bóng hình trước mặt thấy vô cùng chướng mắt, đặc biệt là Nhan Tử Hằng nắm tay Vệ Tề Hàn, người đàn ông này rõ ràng có ý đồ bất chính với Nhan Nghiên, nên mới nịnh nọt Nhan Tử Hằng. Hắn không khỏi đưa mắt nhìn Nhan Nghiên, con nhỏ kia còn đứng một bên cười, rõ ràng rất hưởng thụ. Trong lòng hắn càng không thoải mái!
Tư Lập Hạ đi về phía Vệ Tề Hàn, nhìn anh ta nắm tay tiểu quỷ đi, giậm chân đuổi theo: “Tiểu quỷ, không phải muốn giành Tề Hàn với ta sao? Chúng ta cùng đi thử xem!”
Văn Vi kéo tay Tư Kình Vũ, lắc đầu nói “Lập Hạ đúng là còn trẻ con, thật tốt!”
Tư Lập Hạ ở phía trước nghe được, mất hứng quay đầu lại nhìn, nhưng không nói gì, chỉ bước nhanh hơn về phía trước.
Nhan Nghiên nở nụ cười, không để ý đến đôi hôn phu hôn thê đang đi đằng sau.
“Nhan Nghiên, nhìn em ôn nhu yên lặng, không ngờ còn thích cưỡi ngựa” Văn Vi chủ động nói chuyện với cô.
Nhan Nghiên nghiêng đầu, hôm nay cô không trang điểm, chỉ thoa một lớp son nhàn nhạt trên môi. Không trang điểm, lại thêm kiểu tóc phù hợp, khuôn mặt cô nhỏ nhắn đơn thuần chỉ nhìn trẻ hơn không biết bao nhiêu tuổi, người không biết còn tưởng cô chỉ mới tốt nghiệp trung học “Trên đời chuyện không ngờ đến có rất nhiều, em cũng bất ngờ nha! Văn Vi tỷ tỷ hàng ngày đều làm thí nghiệm, nghiên cứu, nhưng cũng thích cưỡi ngựa.”
Văn Vi nhìn Tư Kình Vũ nói: “Kỳ thực chưa dám nói thích, chỉ là Kình Vũ thích, chị cũng từng cưỡi mầy lần. Đối với phương diện tập luyện thể thao chị cũng không am hiểu lắm, không biết cưỡi ngựa lắm đâu.”
“Chị Văn Vi thông minh như vậy, sao có thể có thứ không biết được?” Nhan Nghiên một câu hai nghĩa, Tử Hằng ở phía trước quay lại gọi mẹ cùng đi chọn ngựa. Cô liền bước nhanh về phía trước.
Vệ Tề Hàn đã giúp Nhan Nghiên chọn được con ngựa thật tốt: “Nhan Nghiên,em nên cưỡi con này đi! Con ngựa này vững vàng, bụng chắc, lại hiền lành, em cưỡi rất hợp”
“Em đúng là muốn kiểu này à!”, cô nhìn về phía Tử Hằng dắt ngựa theo mã sư đi ra ngoài, lo lắng nói “Tử Hằng, con chậm một chút, không cần vội.”
“Được rồi, tiểu Nghiên, con ở phía trước chờ mẹ”, Nhan Tử Hằng vượt lên trước mẹ mình, nói.
Nhan Nghiên vội vàng dắt ngựa định đi ra ngoài, lại không biết Tư Kình Vũ từ lúc nào đã đứng cạnh cô: “Dù hôm nay cô có chủ ý gì, chỉ cần tôi còn ở đây cô không giở được trò gì nữa đâu.”
Nhan Nghiên buồn cười nhìn hắn, cô nhìn về phía xa thấy Văn Vi đang đi theo mã sư chọn ngựa, còn Tư Lập Hạ đang quấn quýt lấy Vệ Tề Hàn. Khoé miệng cô cười mỉa mai: “Tư đại tổng tài, anh thoải mái chút đi, chỉ là đi cưỡi ngựa thôi mà.”
“Nhan Nghiên, tôi lặp lại lần nữa, cô hãy dừng tất cả mọi chuyện ở đây.” Tư Kình Vũ giữ chặt tay cô, ánh mắt cảnh cáo.
Nhan Nghiên nhìn hắn cầm tay mình, nói: “Tư tổng, vị hôn thê anh đang đứng đằng sau nha! Đây không phải nhà em, chỉ sợ như vậy không quá phù hợp.”
Chương 84: Nổi giận
Tư Kình Vũ hết sức buồn bực bản thân lại không kiểm soát được, vì lý do gì lại đụng đến người đàn bà này, đầu óc hắn chính là như con ngựa hoang thoát cương, hắn không khỏi nhào tới cô. Hắn buông lỏng tay Nhan Nghiên: “Tốt nhất cô nên nhớ kỹ lời tôi nói!”
Nhan Nghiên chậm rãi rút tay về, cô thấy Văn Vi thỉnh thoảng lại nhìn về bên này, không nhịn được khoé miệng cười càng sâu hơn: “Tư tổng, có một số việc, một khi đã bắt đầu sẽ không thể cứ đơn giản mà kết thúc. Tư đại tổng tài ngay cả dũng khí chơi trò trơi cũng không có sao?” Nói xong, cô bước ra khỏi chuồng ngựa, đuổi theo con trai.
Văn Vi lúc này đã đến nơi “Chọn được ngựa tốt chưa? Chúng ta đi thôi!”
Tư Kình Vũ trước đây đã có ngựa ở mã trường này, mã sư dắt ngựa của hắn đến. Tư Kình Vũ nhìn Văn Vi cười cười:
“Đi thôi!”
“Có một số việc từ từ sẽ đến, không thể nhanh chóng.”, Văn Vi cười nói với hắn, “Em thấy, Nhan Nghiên có rất nhiều tâm tư hận thù, chúng ta không thể quá cưỡng cầu cô ấy.”
“Cũng chỉ có em lại nghĩ như vậy.”, Tư Kình Vũ nắm tay cô, cùng bước ra ngoài.
Nhan Nghiên cùng Nhan Tử Hằng đã đi ở phía trước, Tử Hằng cưỡi con ngựa nhỏ, bất quá nó cũng biết cưỡi ngựa. Nhan Nghiên và nó cưỡi ngựa chầm chậm đi phía trước, Tử Hằng đã không còn hoạt bát như vừa nãy, thay vào đó là bình tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn không nói lời nào.
“Làm sao vậy, vừa rồi con còn rất vui vẻ mà!” Nhan Nghiên nhìn con nói.
“Tiểu Nghiên, vì sao chú kia lại đến vậy?”, Tử Hằng nắm dây cương ngựa trong tay, quay đầu lại nhìn, người phía sau còn cách rất xa.
“Tử Hằng, không phải mẹ đã nói với con rồi sao? Con đừng hận người đó, thử cùng ở chung, có lẽ hai người còn có thể trở thành bạn bè”. Kỳ thực đây không phải là chuyện cô mong muốn, nhưng Tử Hằng cần một người cha, dù người này có phải là Tư Kình Vũ hay không, nhưng quan hệ huyết thống không thể thay đổi, Nhan Nghiên cũng không có tư cách thay đổi.
“Con không cần làm bạn bè với chú, chú đó không tốt với mẹ, ánh mắt cũng rất hung dữ”. Nói xong, Tử Hằng kẹp bụng ngựa, phi nhanh về phía trước.
“Tử Hằng!” Nhan Nghiên lo lắng nhìn con trai, đang định đuổi theo thì Vệ Tề Hàn và Tư Lập Hạ đuổi tới nơi.
“Tiểu quỷ làm sao vậy, vừa rồi còn nói đấu với ta, sao lại chạy trước” Lập Hạ cưỡi ngựa cùng Vệ Tề Hàn tới, hỏi.
“Thằng bé khởi động trước”. Nhan Nghiên nhìn Tư Lập Hạ đứng một bên, dáng người cao gầy, mặc trang phục rất khí thế. “Hai người đi cùng nhau, tôi đuổi theo thằng bé.”
“Nhan Nghiên, em cẩn thận một chút.” Nhan Nghiên cưỡi ngựa kỳ thực không giỏi, lại cưỡi nhanh như vậy không khỏi làm Vệ Tề Hàn lo lắng nói.
“Anh rất quan tâm đến cô ấy?” Lập Hạ hỏi, giọng điệu chua xót.
“Nhan Nghiên là bạn tốt của anh.” Tâm tư của Tư Lập Hạ kỳ thực rất rõ ràng, anh ta liếc nhìn cũng hiểu, “Bọn anh quen nhau ở Mỹ, lúc đó cô ấy một thân một mình mang thai, mắt lại không nhìn thấy gì nhưng lại rất kiên cường, anh vô cùng khâm phục dũng khí ấy, dần dà hai đứa trở thành bạn tốt.”
“Anh có biết cha của con cô ấy là ai không?” Lập Hạ hỏi, Tử Hằng khoảng hơn năm, sáu tuổi, tính ra cô phải có con trước khi ra nước ngoài, chẳng lẽ đứa bé kia là của cha mình? Tư Lập Hạ mở to hai mắt, hô hấp dồn dập, như vậy tính ra, tiểu quỷ chẳng phải là em trai mình. Trời ạ, thật đáng sợ!
“Chuyện này anh không rõ, lúc bọn anh quen nhau cô ấy đã mang thai”. Ánh mắt Vệ Tề Hàn trở nên sâu và đen hơn, “Anh cũng từng hỏi Nhan Nghiên, nhưng cô ấy một mực không nói. Đúng rồi, em có cảm thấy diện mạo Tử Hằng đặc biệt giống anh trai em không”. Sắc mặt Lập Hạ trở nên khó coi, chẳng lẽ năm đó Nhan Nghiên cùng cha mình đã thực sự xảy ra quan hệ? Vậy cũng không thể, cha ở cùng với Vương Đồng, cũng không thể phát sinh quan hệ với Nhan Nghiên. Người đàn bà này quá đáng ghét. “Từ khi còn ở trong nước đã không nghiêm túc, ai biết thằng bé là con của ai?”
“Anh quên mất, em và cô ấy cùng nhau lớn lên”. Vệ Tề Hàn biến sắc, quả nhiên là con cháu Tư gia, đều là mồm miệng như vậy. “Anh biết Nhan Nghiên, dù dạy dỗ Tử Hằng hay với chính bản thân mình, đều là người vô cùng nghiêm khắc. Một người con gái như vậy nhất định đã gặp một việc làm cô ấy vô cùng thống khổ, mới có con. Đúng rồi, cô ấy khi đến Mỹ, hai mắt đều đã mù. Phải rất lâu sau mới có người quyên mắt cho. Trước khi phẫu thuật, bác sĩ nói mắt cô ấy đã từng trải qua giải phẫu lấy giác mạc, là chuyện vô cùng đáng sợ. Em có biết khi ở trong nước đã xảy ra việc gì với cô ấy không?”
Tư Lập Hạ điếng người, nhất thời nghẹn lời. Cô ta đương nhiên biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Sau cuộc phẫu thuật Nhan Nghiên còn đang nằm viện, không hiểu bằng cách nào cô ta có thể thoát khỏi nơi đó, càng không hiểu sao Nhan Nghiên không tĩnh dưỡng cho khỏe lại bỏ phí tâm tư cố gắng chạy trốn. Cô ta chỉ biết, vì chuyện này mà có vài lần anh trai và mẹ đã cãi nhau cực kỳ kịch liệt. Nhưng đương nhiên không thể nói ra, đành giả bộ cười nói: “Em cũng không rõ, chỉ biết cô ấy đi, còn nguyên nhân vì sao, em cũng không rõ.”
Vệ Tề Hàn thấy Tư Lập Hạ nói vậy, không khỏi cảm thấy thất vọng với cô bé này. Tư Lập Hạ là một cô gái rất ngay thẳng, chỉ tiếc lại là người Tư gia, trên người cũng hiển hiện sự độc ác của người nhà họ Tư.
“Nhan Nghiên sao lại đi trước rồi!” Văn Vi cùng Tư Kình Vũ lúc này cũng đuổi tới nơi.
“Cô ta đuổi theo Tử Hằng, anh đi trước xem sao.” Vệ Tề Hàn nói xong, cũng phi ngựa lên phía trước.
“Chúng ta cũng cùng đi xem!” Văn Vi cười nói với hai anh em.
Lập Hạ bất mãn nhìn về phía Vệ Tề Hàn vừa đi, không hiểu vì sao thái độ hắn lại thay đổi. Bất quá cô ta vẫn phi ngựa lập tức đuổi theo.
Tư Kình Vũ sắc mặc luôn có chút âm trầm, khi bọn họ đuổi đến nơi, thấy Nhan Nghiên đang cùng Tử Hằng song song, chậm rãi đi cùng nhau. Vệ Tề Hàn ở bên nói đùa, thỉnh thoảng lại có tiếng cười vui vẻ vang lên. Từ phía sau nhìn đến, rất giống cảnh gia đình vui vẻ. Tư Kình Vũ nắm chặt dây cương, kẹp bụng ngựa đi lên. Lập Hạ cũng không vui, Nhan Nghiên này quá tâm cơ, rõ ràng bản thân mình cùng Vệ Tề Hàn là một đôi, còn giới thiệu hắn ình. Rõ ràng là lôi cô ra làm trò cười!
“Tiểu quỷ, không phải muốn đấu với ta ư, sao lại đi một mình!” Lập Hạ bất mãn nói lớn.
Tử Hằng nhìn Tư Lập Hạ vừa đến, biểu lộ vô cùng khinh miệt: “Cô quá chậm chạp, cháu đến đây đã lâu như vậy cô mới đuổi kịp, cháu không cần phải đọ với cô nữa.”
“Hừ! Là mày sợ đi!”, Lập Hạ càng nhìn tiểu quỷ trước mặt càng thấy không vừa mắt.
“Tư Lập Hạ, em cùng thi đấu với một đứa bé, có thấy xấu hổ không.” Tư Kình Vũ nhìn Tử Hằng, nói. Hôm nay nắng không gắt, nhưng vì đã chạy một lúc lâu, nên trán nó  lấm tấm mồ hôi. Vừa rồi nhìn thấy Tử Hằng, Vệ Tề Hàn cùng Nhan Nghiên đang nói đùa, nhưng vừa thấy Kình Vũ đến, mặt cậu bé lập tức căng thẳng. Chẳng lẽ hắn lại làm cho tiểu quỷ này chán ghét hắn đến vậy!
Văn Vi chú ý tới Tư Kình Vũ đang chăm chú nhìn Nhan Tử Hằng, cô đi lên, hơi nghiêng đầu nói, “Lập Hạ, chúng ta đi cưỡi ngựa để giải trí, không phải thi đấu. Mọi người đều vui vẻ không phải là tốt rồi sao?”
Lập Hạ bất mãn nhìn Văn Vi, không có việc gì ngoài đóng giả người tốt!
Ngược lại, Tử Hằng thấy lúc này Văn Vi đang nhìn mình, ánh mắt kia nhìn như thương cảm, nhưng lại làm nó cảm thấy sợ hãi. Tử Hằng bất an nhìn mẹ, bất giác nắm chặt dây cương.
Đột nhiên, con ngựa nhỏ nó đang cưỡi phát cuồng giơ hai chân lên, sau đó điên cuồng lao về phía trước.
Tử Hằng không ngờ tình huống này lại xảy ra, may mắn sao nó lập tức nắm chặt cương, chỉ là ngựa chạy quá nhanh, người nó dường như ngồi không vững, có lúc như bay ra khỏi yên, lúc lại vung trở về.
“Tử Hằng!” Nhan Nghiên quá sợ hãi, vội vàng đuổi theo. KHông nghĩ tới ngựa của Tử Hằng tuy nhỏ nhưng sức chân rất khoẻ. “Tử Hằng, con giữ chặt cương ngựa, đừng buông tay.”
“Tiểu Nghiên, nhanh đến cứu con, con sợ.  Con ngựa này hất con đau quá!”. Nhan Tử Hằng vẫn còn là trẻ con, khả năng cưỡi ngựa bình thường, lúc này đã khóc lớn vì sợ hãi.
Vệ Tề Hàn cùng Tư Kình Vũ vội vàng đuổi theo, Tư Kình Vũ cưỡi ngựa rất tốt, chỉ lát sau đã đuổi kịp Nhan Nghiên. Hắn gọi lớn “Cháu ôm lấy cổ ngựa, bàn chân giữ chắc lấy bàn đạp.”
Tử Hằng đã thất kinh, chỉ còn có thể giữ dây cương, “Mẹ, con sợ lắm, nhanh đến cứu con.”
“Hằng Hằng đừng sợ, mẹ lập tức đến đây!” Nhan Nghiên phi ngựa lên, chạy song song với con ngựa đang mất kiểm soát. Cô định lao ra ôm lấy Tử Hằng nhưng tay quá ngắn, nhiều lần gần chạm đến Tử Hằng nhưng lại rơi xuống.
“Nhan Nghiên, em cẩn thận, đừng để rơi xuống ngựa”, Vệ Tề Hàn cũng chạy theo, lo lắng gọi lớn.
Nhan Nghiên hiểu, cô không với tới chỗ Tử Hằng, biết làm vậy không phải biện pháp tốt. Cô một lòng lo cho an nguy của Tử Hằng, đột nhiên chân cô rời khỏi bàn đạp, kẹp vào thân ngựa, định lao về phía Tử Hằng.
“Nhan Nghiên, em điên rồi sao!” Vệ Tề Hàn hoảng sợ kêu to, như vậy quá nguy hiểm, có thể không cứu được Tử Hằng mà Nhan Nghiên còn bị thương.
Hắn không chú ý đến Tư Kình Vũ cũng đang hành động tương tự, khi Nhan Nghiên vừa nhảy về phía Tử Hằng, Tư Kình Vũ cũng nhảy đến. Vào thời điểm nguy hiểm, hắn và Nhan Nghiên cùng lao về phía Tử Hằng, ba người cùng nhau nhảy xuống, nhưng Tư Kình Vũ bảo vệ hai mẹ con trong lồng ngực, cả 3 dính sát vào nhau.
Con ngựa nhỏ ở giữa kinh hãi, giơ chân hí vang. Tư Kình Vũ phản ứng cực nhanh, hắn đẩy hai người trong ngực ra, bản thân bị ngựa đá văng ra hơn một mét.
“Anh!”
“Kình Vũ!”
Hai người Tư Lập Hạ và Văn Vi đồng thanh thét lên, luống cuống xuống ngựa đến xem Tư Kình Vũ.
Vệ Tề Hàn đã đỡ Nhan Nghiên và Tử Hằng đứng dậy, Tử Hằng trên người trầy xước không ít, nhưng không có gì nghiêm trọng. Nhan Nghiên không bị thương, cô ôm chặt Tử Hằng, người vẫn còn choáng váng. Vừa rồi chứng kiến Tư Kình Vũ cứu mình, hắn phi thân lao đến, ánh mắt sâu đen như mực, làm việc nghĩa không chùn bước.
Tư Kình Vũ không bị chảy máu, chỉ có sắc mặt tái nhợt, vẫn chưa mất tri giác, hắn hé mắt ra hỏi:
“Hai mẹ con không sao chứ!”
Chương 85 – Biết rõ hắn ở đâu
Tư Kình Vũ nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, Văn Vi và Tư Lập Hạ cùng ngồi trên xe cứu thương còn Nhan Nghiên ôm Tử Hằng ngồi trên xe Vệ Tề Hàn đi phía sau.
Nhan Tử Hằng ngơ ngác nằm trong lòng mẹ, lúc mới bắt đầu cậu bé bị sợ hãi, đến bây giờ, sau khi được cứu cũng không kịp phản ứng. Hiện tại, ngồi trong xe, nó kéo kéo tay Nhan Nghiên nói: “Tiểu Nghiên, là chú xấu xa kia đã cứu con.”
Nhan Nghiên nhìn Tử Hằng, xoa đầu con trai, nói: “Đúng vậy, chú đã cứu hai mẹ con mình!”
Tử Hằng hơi cúi đầu xuống, nó vốn đang một lòng chán ghét người xấu kia, thậm chí đã quyết định về sau vĩnh viễn chán ghét chú ta. Nhưng vừa rồi người xấu đó cứu nó, hơn nữa sắc mặt người ấy trắng bệch, bộ dạng vô cùng khó coi. Nó bất an hỏi mẹ: “Tiểu Nghiên, người xấu có thể bị chết không?”
Nhan Nghiên ôm chặt con trai, hôn lên trán, nói: “Tử Hằng yên tâm, chú không sao đâu”
Kỳ thực, cô cũng không biết hắn có sao không. Cô không đoán được chính xác, sau khi hắn được đưa lên xe cứu thương, sắc mặt rất khó coi, bộ dạng yếu ớt. Nhan Nghiên thừa nhận, tuy cô một mực tìm hắn báo thù, nhưng giờ phút này, cô thực sự không hy vọng hắn xảy ra chuyện gì.
“Đừng nghĩ nhiều quá, đến bệnh viện rồi nói sau”. Vệ Tề Hàn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn hai mẹ con, “Tư thiếu gia sẽ không gặp chuyện gì đâu.”
Nhan Nghiên hơi cười cười, đến bệnh viện, Tư Kình Vũ lập tức bị đưa vào phòng giải phẫu. Nhan Nghiên ở ngoài chờ, tim đau như cắt. Cô ôm Tử Hằng ngồi trên ghế băng, đối diện với Văn Vi cùng Tư Lập Hạ.
Tư Lập Hạ oán hận nhìn cô: “Nhan Nghiên, cô đúng là sao chổi, tôi nghi ngờ cô có phải cố ý không. Chắc là cố tình dùng thủ đoạn này đến hại anh tôi, đúng không?”
Nhan Nghiên không để ý đến cô ta, chỉ một mực trầm mặc ôm con trai. Ngược lại, Vệ Tề Hàn ở bên cạnh nói: “Tư tiểu thư, không có người nào dám mang con mình ra đùa giỡn, chuyện ở mã trường hoàn toàn là ngoài ý muốn.”
Vệ Tề Hàn nói xong, Tư Lập Hạ không nói gì nữa, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi. Văn Vi một mực trầm mặc, dường như không để ý Tư Lập Hạ đang nói gì. Chuyện vừa rồi quá kinh ngạc, cô cưỡi ngựa phía sau, tận mắt thấy Tư Kình Vũ nhào đến như thế nào, hắn nên biết làm vậy sẽ gây ra bao thương tổn cho chính mình, nhưng lại bảo hộ cho Nhan Nghiên cùng tiểu hài tử kia. Vì cái gì?
Cô ngẩng đầu, nhìn cậu bé! Là khuôn mặt thu nhỏ của Tư Kình Vũ, đặc biệt là ánh mắt. Trái tim cô chấn động, chẳng lẽ đứa trẻ này chính là con trai Tư Kình Vũ? Cho đến nay, cô vẫn cực kỳ tín nhiệm hắn! Tự bản thân cô không vượt qua được chướng ngại tâm lý khi cùng hắn ở một chỗ, có thể cô một mực tin tưởng Kình Vũ là một người phi thường tự chủ, tuyệt đối không làm chuyện xằng bậy bên ngoài.
Chỉ là Kình Vũ với người đàn bà trước mặt không bình thường, với tiểu quỷ cũng không phải chỉ là cảm tình bình thường. Chẳng lẽ, bởi lý do nó là con của hắn sao? Đầu óc cô bắt đầu nóng lên, đáng lẽ cô phải sớm nghĩ đến, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu quỷ này đã phải nghĩ ra! Cô rất tin tưởng Tư Kình Vũ, nhưng đã quên mất đàn ông đều khó tự trông coi nửa người dưới.
Tử Hằng tiếp xúc với ánh mắt Văn Vi, người co rụt lại, đầu rúc vào ngực mẹ nói: “Tiểu Nghiên, ánh mắt cô kia thật đáng sợ”
Nhan Nghiên nhìn Văn Vi, ánh mắt cô ta một mực dán vào người con trai mình, như đang tìm hiểu điều gì. Nhan Nghiên nhẹ nhàng thì thầm vào tai con: “Đừng nhìn cô ấy là được!”
Lát sau, Tư Thành Đống và Tống Ngọc San cũng đến nơi. Tống Ngọc San vừa nghe tin con trai bị đưa đến bệnh viện, cả người bủn rủn thẫn thờ. Vừa đến đã bắt Lập Hạ kể lại tình huống lúc đó.
Tư Lập Hạ vừa nghe mẹ hỏi, liền oà khóc, chỉ vào Nhan Nghiên nói: “Đều là cô ta, do cô ta hại! Mẹ, mẹ nói rất đúng, con đàn bà này thực xấu xa, cô ta trở về có mục đích khác, chính là hại chúng ta. Giờ làm anh phải vào phòng giải phẫu.”
“Đừng sướt mướt nữa!” Tư Thành Đống nhìn Nhan Nghiên, nói, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh con có nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Bác sỹ chưa đi ra, tạm thời không rõ lắm. Bác Tư, bác Tống ngồi xuống trước đã, cháu tin Kình Vũ sẽ không sao, nhất định không có việc gì”, Văn Vi sâu kín nói.
Ánh mắt Tống Ngọc San bắn về phía Nhan Nghiên, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
“Nhan Nghiên, hay là hai mẹ con về trước đi! Kình Vũ có chúng tôi trông nom là được rồi.” Văn Vi đột nhiên nói với Nhan Nghiên, ánh mắt sâu đen như mực.
Nhan Nghiên dĩ nhiên muốn chờ đến khi Tư Kình Vũ tỉnh rồi mới rời đi, dù sao hắn vì cứu hai mẹ con cô nên mới phải vào bệnh viện. Bất quá cô ở lại cũng không có tác dụng gì nhiều, chỉ làm Tử Hằng sợ hãi. Cô gật nhẹ đầu nói, “Bác Tư, bác Tống, vậy tôi về trước đây!”
“Cô không được đi!”,Tư Lập Hạ đột nhiên đứng lên, đến trước mặt cô, túm áo nói, “Cô hại anh trai tôi thành như vậy, không được đi đâu hết. Cô là hung thủ, cha, chúng ta bây giờ đi báo công an, bắt cô ta lại”
“Lập Hạ!” Tống Ngọc San đột nhiên kích động nói, một tay nắm lấy tay con gái, “Giờ là lúc nào còn làm loạn! Anh con đang trong phòng phẫu thuật, con không thể yên lặng một chút sao?
Tư Lập Hạ không nghĩ mẹ mình cũng nói mình như vậy, nhất thời vô cùng uỷ khuất. Rõ ràng ả đàn bà xấu xa này hại chết anh mình, vì sao tất cả mọi người đều không để tâm, Lập Hạ oán hận buông Nhan Nghiên: “Tóm lại cô không được đi, nếu anh tôi xảy ra chuyện gì, cô phải phụ trách”
“Ngậm cái miệng quạ đen của con lại!”, Tống Ngọc San rốt cục cũng nổi giận, dù trong lòng bà ta cũng chán ghét Nhan Nghiên nhưng lúc này cũng không có tâm tình đi xử trí, mà Lập Hạ lại nói ầm ĩ làm Tống Ngọc San càng thêm tâm phiền ý loạn.
“Lập Hạ, đây là bệnh viện, em đừng làm phiền người khác.” Văn Vi vẫn giữ khuôn mặt không biểu tình, nói.
“Tôi còn chưa nói đến chị!”, Lập Hạ bước đến trước mặt Văn Vi, “Cô có trái tim không, anh tôi tốt với cô như vậy, hiện giờ anh ấy có chuyện, cô lại tỏ ra thờ ơ.”
“Vậy cô muốn tôi làm thế nào?”,Văn Vi ngẩng đầu nhìn cô ta, “Cô muốn tôi giống cô, la hét ầm ĩ sao? Làm vậy có thể khiến Tư Kình Vũ an toàn thoát khỏi nguy hiểm sao? Dù chân tướng là gì, đều mời cô ngồi xuống, chờ Kình Vũ tỉnh lại rồi nói sau”
Nhan Nghiên nhìn thêm một lần về phía cô gái này, lời này có ý nghĩa sâu xa, chẳng khác gì gián tiếp nói cho người khác biết, cô đừng hòng phủi trách nhiệm với việc này. Không hổ danh sinh viên suất xắc, tư duy không giống người thường.
Lúc này, cửa phòng giải phẫu bật mở, bác sĩ bước ra. Mọi người Tống Ngọc San vội vàng bước đến, năm mồm sáu miệng hỏi.
“Tư chủ tịch, Tư phu nhân yên tâm, Tư tổng đã thoát khỏi nguy hiểm. Chờ sau khi thuốc tê hết tác dụng sẽ tỉnh lại”. Bác sĩ nói xong, Tư Kình Vũ cũng bị đẩy ra ngoài.
Hắn đang hôn mê, sắc mặt trắng nhợt như tuyết! Lần đầu tiên, Nhan Nghiên nhìn thấy vẻ yếu ớt của hắn. Trong ấn tượng của cô, Tư Kình Vũ  luôn luôn mạnh mẽ. Cô đứng yên, không cùng những người kia đi theo Tư Kình Vũ vào phòng bệnh, chỉ ôm con trai thở dài một tiếng!
“Tiểu Nghiên, con muốn đến xem chú!”, Tử Hằng kéo tay mẹ nhẹ nhàng thỉnh cầu.
“Sau hai ngày nữa, được không?”, Nhan Nghiên cúi đầu nói với con, “Hiện giờ chú đã có người ở bên chăm sóc, sẽ không có chuyện gì đâu con”
Cái miệng nhỏ nhắn của Tử Hằng khẽ nhếch lên, bất quá vẫn nghe lời mẹ, cúi đầu.
“Đi thôi, anh đưa hai mẹ con về”, Vệ Tề Hàn đứng cạnh nói.
Trên đường, Nhan Nghiên ôm con trai không nói lời nào. Tử Hằng vốn kinh hãi quá độ, sau một phen lăn qua lăn lại cũng mệt mỏi liền ngủ trong lòng mẹ. Nhan Nghiên nhẹ nhàng hôn lên trán con. Tử Hằng hiện tại còn bất an, nó chán ghét người kia, nhưng người đó quên mình cứu nó, khiến nó không biết phải làm sao. Mà Nhan Nghiên, cũng không nghĩ ra cách nào nói cho nó biết phải làm sao, chỉ có thể hôn con trai, để con nghỉ ngơi thật thoải mái.
Về đến nhà, Nhan Nghiên ôm Tử Hằng về phòng ngủ, khi bước ra, Vệ Tề Hàn vẫn đứng yên trong phòng khách.
Thấy cô đi ra, anh cười cười nói với cô: “Hôm nay em cũng mệt mỏi, nên nghỉ sớm đi”
Nhan Nghiên sắc mặt không tốt, nhìn anh ta một lần, cười nói: “Tề Hàn, cảm ơn anh về chuyện hôm nay.”
“Nhan Nghiên, em sẽ không rút lui chứ!” Vệ Tề Hàn đột nhiên hỏi, từ khi cùng Nhan Nghiên xuất ngoại đến giờ, lần đầu tiên hắn thấy vẻ mặt cô như vậy, mệt mỏi mà bất lực.
Nhan Nghiên cười nói: “Hôm nay Tư Kình Vũ quên mình cứu hai mẹ con em làm em vô cùng bất ngờ, em cũng rất cảm kích anh ta cứu Tử Hằng. Nói dại, nếu Tử Hằng thật sự có chuyện gì, em chỉ sợ em không sống nổi. Nhưng Tề Hàn, anh ta đã cứu em là một việc, em báo thù lại là một việc khác. Tư gia thiếu nợ em, thiếu nợ ba mẹ em, không thể một bút xoá sạch.”
Vệ Tề Hàn nhẹ nhàng thở ra, anh ta đến trước mặt Nhan Nghiên, nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, “Nhan Nghiên, chúng ta đến bước này, đã không còn đường lui nữa rồi.”
Nhan Nghiên gật gật đầu, tựa vào ngực Vệ Tề Hàn không nói lời nào.
Lúc chiều, Nhan Nghiên ngồi trên ghế sô pha đọc sách, đột nhiên Tử Hằng từ trong phòng bước ra, mắt hướng xuống dưới: “Con mơ thấy người xấu kia chết!”
Nhan Nghiên ném sách chạy đến trước mặt con, ôm cổ nó: “Ngốc ạ, chú xấu xa kia ở trong bệnh viện, không sao nữa rồi”
“Tiểu Nghiên, mẹ con mình đi thăm chú được không?” Tử Hằng thỉnh cầu một lần nữa, trong đầu hiện lên hình ảnh người kia sắc mặt tái nhợt, giống người sắp chết.
Nhan Nghiên thở dài: “Được, chúng ta đi bệnh viện.”
Đến bệnh viện, cô mất nửa ngày cũng không tìm được phòng bệnh của Tư Kình Vũ, bệnh nhân quan trọng như vậy, đương nhiên các y tá vừa được hỏi đã trả lời là không biết. Hơn nữa tin Tư Kình Vũ nằm viện cũng không thể để người ngoài nắm được.
Cô gọi điện cho Tư Lập Hạ, kết quả là bị Tư Lập Hạ mắng ầm ĩ, nói sẽ không bao giờ để cô gặp lại anh mình nữa. Cô thở dài, bất lực nhìn con trai bên cạnh.
“Tiểu Nghiên, con rất muốn biết chú đang ở đâu?” Tử Hằng đột nhiên kéo tay mẹ, đưa cô vào thang máy.
Nhan Nghiên nghi hoặc, làm sao nó biết Tư Kình Vũ đang ở đâu? Nhưng con trai cô dường như rất chắc chắn, cô liền đi cùng nó. Sau khi nhờ cô bấm tầng tám, nó trầm mặc đứng phía trước, đầu hơi cúi, như đang suy nghĩ điều gì.
Đến khi cửa tầng tám mở, nó kéo tay mẹ đi, qua hành lang dài, rẽ trái, rồi quẹo phải, Tử Hằng dường như rất quen thuộc với nơi này, không có chút chần chờ. Cuối cùng, hai mẹ con cũng đứng trước phòng bệnh của Tư Kình Vũ.
Chương 86 – Văn Vi là ai
Tư Kình Vũ kỳ thực vẫn đều thanh tỉnh ở trên xe cứu thương. Hắn chứng kiến Nhan Nghiên cùng Tử Hằng đứng trước xe cứu thương quan sát, trong lòng hấn chợt hiện lên cảm giác tuyệt vọng, cứ như đây là lần cuối cùng trong đời họ gặp nhau. Loại cảm giác này thực kinh khủng, hắn ý thức được, bản thân còn nhiều chuyện chưa làm, không thể chết đi như vậy. Chỉ là, đến tận cùng còn có chuyện gì, hắn cũng không đoán ra.
Nằm trên giường bệnh, trong đầu hắn dần hiện ra các hình ảnh khác nhau. Điều mạnh mẽ nhất tác động vào ý thức của hắn, chính là buổi tối đó. Hắn thấy một cô gái, muốn nhìn rõ mặt cô ấy, nhưng thuỷ chung không rõ ràng. Cô bé rất sợ hắn, đang cầu xin, nhưng hắn lại xé rách y phục của cô ấy. Thân hình cô gái rất trẻ trung, xinh đẹp, nằm co ro trên giường hắn. Khí huyết hắn dâng trào, cảm giác duy nhất chính là cường bạo, cướp đoạt điên cuồng. Hắn nghe thấy cô gái hỏi hắn: Anh quên anh có Văn Vi rồi sao?
Văn Vi là ai? Hắn tự hỏi, Văn Vi là ai? Trên đời này có một người tên là Văn Vi? Sau đó cô gái còn muốn nói thêm, miệng cô mở to nhưng thanh âm không thể nào phát ra được! Hắn muốn hỏi cô ấy rốt cuộc đang nói gì? Rốt cuộc muốn nói gì?
Cuối cùng, hắn bị một thanh âm khác đánh thức, khi mở mắt, Văn Vi đang ngồi cạnh giường bệnh. “Kình Vũ, cuối cùng anh cũng tỉnh lại”, Văn Vi nắm tay hắn, mắt vẫn còn hơi hồng hồng.
Sau đó hắn nghe được giọng nói vui vẻ của Tư Lập Hạ “Cha mẹ, anh tỉnh rồi”
Tư Thành Đống cùng Tống Ngọc San cũng lập tức đến ngay, liên tục hỏi han, Tư Kình Vũ chỉ có một khắc ngắn ngủi để nhớ lại, nhìn mọi người hắn chỉ cảm thấy hết sức lạ lẫm. Mọi thứ đều không có ý thức được, chỉ hỏi một câu: “Nhan Nghiên và tiểu quỷ có sao không, bọn họ đang ở đâu?”
Mọi người xung quanh đều đông cứng lại, đặc biệt là Văn Vi. Khi vừa hôn mê, hắn đã nói những lời này, đến khi tỉnh lại, câu đầu tiên cũng vẫn là những lời này. Chẳng lẽ Nhan Nghiên cùng đứa trẻ kia đối với hắn thật sự quan trọng như vậy sao?
Văn Vi mở miệng trước, cô cười dịu dàng, nắm chặt tay hắn “Anh yên tâm, cả hai đều không sao!”
Tư Kình Vũ nhìn người con gái trước mặt, nhất thời thấy rất lạ lẫm, trí nhớ như bị chững lại, hắn chậm rãi kêu một tiếng “Văn Vi?”
“Em Văn Vi đây!”, Văn Vi cầm tay hắn, hôn lên mu bàn tay, “Em là Văn Vi, Kình Vũ, anh có biết anh làm em sợ lắm không, may sao anh không có việc gì”
Tư Kình Vũ cười cười “Bé ngốc, anh sao có thể có chuyện gì?”, hắn nhìn Tư Thành Đống, Tống Ngọc San rồi đến Tư Lập Hạ, rất nghi hoặc, “Sao mọi người đều ở đây?”
“Anh, anh không nhớ gì sao?”, Tư Lập Hạ sau khi khiếp sợ đã lấy lại tinh thần, nói, “Anh vì cứu tiểu quỷ kia, bị ngã ngựa. Anh vừa phẫu thuật xong, đã hết nguy hiểm rồi.”
Tư Kình Vũ cũng nghĩ đến, hắn nhíu mày nói “Bất quá là ngã một lần, không có việc gì. Lập Hạ, em cùng ba mẹ về đi”
“Anh, sao lại không có việc gì?”, Lập Hạ lập tức phản bác, bất mãn với Nhan Nghiên cũng muốn tuôn ra nhưng lập tức bị Tống Ngọc San ngắt lời.
“Vậy con nghỉ ngơi thật tốt, để Văn Vi chăm sóc đi”, Tống Ngọc San từ ái cười với con trai, kéo Lập Hạ đến cạnh mình.
Lập Hạ cảm thấy mẫu thân hôm nay rất khó hiểu, ở ngoài phòng bệnh khi cô ta muốn giáo huấn Nhan Nghiên, liền bị mẹ mình ngăn cản. Hiện tại muốn nói với anh về tội của Nhan Nghiên, mẹ cũng ngăn trở. Chẳng lẽ bà không ghét Nhan Nghiên sao? Chính là người đàn bà xấu xa kia biến anh thành bộ dạng như hiện tại nha!
Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa - Nhược Trữ Trữ