The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 190 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 515 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:25:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 71- 74
ch71: Tất cả đều là yêu quái
“Tiểu Nghiên, con cầm đĩa đi ăn nha!” Tử Hằng bưng một cái đĩa đi tới, một thân một mình lui lủi, lập tức lẻn đến giữa cô và Tư Lập Hạ. Rồi va chạm vào tay Tư Lập Hạ, một ly rượu đỏ rơi vào lễ phục màu vàng nhạt của cô ta.
Lập Hạ kinh hô kêu to, nhìn thấy trên người đều chật vật, hung tợn nhìn Tư Hằng. Vẻ mặt Tử Hằng vô tội, nước mắt giàn dụa vội vàng giải thích: “Thực xin lỗi, dì, cháu không cố ý.”
Nhan Nghiên cũng lập tức giải thích: “Lập Hạ, thật ngại quá? thằng bé không hiểu chuyện.”
Lập Hạ bị Nhan Nghiên chọc tức tới cực điểm: “Hồ ly tinh, tao với mày thân thiết lắm hay sao? Mày có tư cách gì mà gọi tên tao.”
Mọi người lập tức chú ý về hướng này, chỉ nghe thấy đại tiểu thư nhà Tư gia ở đàng kia đang kêu to, sắc mặt dữ tợn khó coi. Mà Nhan Nghiên đang ôm đứa con, mắt rơm rớm nước, điềm đạm đáng yêu.
Vương Đồng ở một bên nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy tức cười, nhưng mà cố nhịn xuống nói: “ Lập Hạ, thằng bé nó thích hiếu động, không cẩn thận đụng phải cậu, cũng không phải cố ý. Tớ đưa cậu đến phòng thay quần áo được không?”
Cô thì thầm bên tai Lập Hạ: “Hiện tại, nhiều người nhìn thấy như vậy, nếu cậu không rời đi, không phải để cho anh cậu mất mặt hay sao?”
Lập Hạ nghĩ lại, nuốt tức giận xuống, vẫn không quên uy hiếp nói: “ Nhan Nghiên, mày ngừng ngay cái trò chơi này lại!”
Khóe miệng Nhan Nghiên vẫn lộ ý cười, một chút thành ý đều không có nói: “Tư đại tiểu thư, thằng bé thực sự không cố ý mà.”
Không biết Tống Ngọc San đến từ lúc nào, nói với con gái: “Được lắm. Tư Lập Hạ, con còn muốn mất mặt đến mức nào nữa, còn không mau đi vào!”
Lập Hạ đành phải nuốt tức giận xuống, nhờ Vương Đồng giúp đỡ đi vào.
Tống Ngọc San tao nhã cười với Nhan Nhiên: “Nhan Nghiên, cháu trở về khi nào? Đúng là càng ngày càng đẹp!”
Nhan Nghiên buông đứa con ra, cười nói: “Bác Tống, đã lâu không gặp. Bác cũng biết, mấy năm nay cháu thật sự rất nhớ bác!”
“Tiểu Nghiên, nơi này thật quái lạ nha! Tử Hằng túm lấy váy cô nói, “trong này nhìn đẹp như vậy, nhưng mà có nhiều yêu quái nha!”
“Bé ngốc, ở đây làm gì có yêu quái.” Nhan Nghiên xoa đầu đứa con nói.
“Sao lại không có yêu quái a!” Tiểu Hằng mở to đôi mắt non nớt, “ mới bắt đầu là bạch cốt tinh giả dạng, sau tới một người nữa là hồ ly tinh, còn có một con nhện tinh, bây giờ lại tới một lão yêu ngàn năm đầy nếp nhăn.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tống Ngọc San cực kì khó coi, thậm chí tay đang cầm chén rượu cũng đang bắt đầu phát run. Bà ta nở nụ cười khó khăn nói: “Nhan Nghiên, cháu dạy dỗ đứa con, được như thế này sao?”
“A, bà cố nội, cháu có nói bà sao?” Tử Hằng ngẩng đầu, ánh mắt lại càng thêm khả ái, “bà cố nội, tiểu Nghiên chưa nói cho bà hay sao, ánh mắt của cháu, trời sinh không giống người thường, có thể thấy được thứ mà người bình thường không thấy được nha! thì ra chỉ có lão yêu ngàn năm bám trên người của bà.”
“Được rồi, Tử Hằng đừng dọa người khác!” Nhan Nghiên ôm lấy đứa con, “thật sự có lỗi, bác Tống! Tử Hằng nói cũng không có gì sai, nó có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thể thấy được. Trước đây, nó còn có ……
Thân thể Tống Ngọc San căng cứng, biết rõ là xú nha đầu này hù dọa mình, nhưng vẫn cảm thấy bản thân dựng tóc gáy. Thậm chí còn cảm giác có cái gì đó đang ở sau lưng.
“Mẹ, sao mẹ không tới chỗ bác Lý cùng nói chuyện, bọn họ đang tìm mẹ đấy!” Tư Kình Vũ không biết xuất hiện từ khi nào, ôm lấy mẹ hắn nói.
Tống Ngọc San đưa mắt nhìn đứa con, rồi hung hăng trừng mắt nhìn Nhan Nghiên nói: “Bác qua đây một chút.”
Nhan Nghiên vẫn duy trì nụ cười nhạt, nói với đứa con: “Tử Hằng, tiểu Nghiên đi ra ngoài một lát, con ở đây chờ mẹ.”
Tử Hằng hơi lo lắng cho cô nhưng vẫn gật gật đầu: “Tiểu Nghiên, nếu có người bắt nạt mẹ, mẹ gọi A! to lên cho con Tử Hằng nhất định sẽ qua cứu mẹ.”
Nhan Nghiên gật gật đầu, hôn lên mặt đứa con, rồi đi theo Tư Kình Vũ đến ban công.
Nhan Nghiên gật gật đầu, hôn lên mặt đứa con, rồi đi theo Tư Kình Vũ đến ban công.
Tư Kình Vũ mang cô đến một bên cửa sổ, nơi này là quán rượu tầng thứ 20, đứng ở cửa sổ nhìn xuống bên dưới, có hàng vạn ngọ đèn lung linh, mờ ảo và xinh đẹp. Cô đứng bên cạnh cửa sổ nghiêng đầu nhìn hắn: “Tư thiếu gia, công khai mang tôi đến đây như vậy, không sợ vị hôn thê của anh hiểu lầm hay sao?”
Tư Kình Vũ nhìn Nhan Nghiên dưới ánh đèn mờ ảo, cô có vẻ thần bí động lòng người. Đôi mắt màu xanh của cô, khẽ chớp lóe sáng, ai thấy cũng phải cảm thấy chói mắt, hắn nói: “Nhan Nghiên, cô trở về có mục đích gì?”
Nhan Nghiên bật cười: “Tư thiếu gia, anh  nói thật hay nói đùa, không phải thành phố của Bắc Kinh là địa bà của Tư gia, người khác không được trở về hay sao?”
“Sao cô vào đây?” Hắn nhớ rõ, hắn không mời cô.
“Tôi được chủ tịch đích thân mời, đường đường chính chính vào a!” Nhan Nghiên nhìn thấy bộ dạng của hắn, nghĩ thấy thật buồn cười, không khỏi tiêu sai tiến tới gần hắn, “Vì sao, từ nhỏ tới lớn anh đều không chào đón tôi vậy?”
Một mùi hương nhàn nhạt xông vào mũi, có phần quen thuộc, lại có phần mê hoặc, Tư Kình Vũ ngưng định tâm thần, ánh mắt lại càng thêm sâu và đen: “Tôi rất ngạc nhiên, từ khi nào thì cô lại dụ dỗ cha tôi.”
“Tư thiếu gia, lời này quả thực thật khó nghe.” Vẻ mặt Nhan Nghiên bi thương đầy biểu tình, ánh mắt vẫn lung linh động lòng người, “Tôi với chủ tịch vô cùng trong sạch.”
“Vô cùng trong sạch?” Tư Kình Vũ cười lạnh, “Nếu cô cùng ba tôi trong sạch, thì nghiệt chủng bên cạnh cô từ đâu mà tới?”
“Tư thiếu gia, anh để ý lời nói cho tốt, nếu không cẩn thận gặp báo ứng đấy.” Nhan Nghiên nhắc nhở mình không được tức giận, nhưng mà hắn nói hai chữ nghiệt chủng, quả thật chọc giận cô. Quả nhiên cô không đoán sai, cho dù bộ dạng của Tử Hằng và hắn giống nhau như đúc, cái loại đầu lợn như hắn, cũng sẽ cho rằng Tử Hằng là con của Tư Thành Đống. “Còn có, anh cho rằng đó là con ba anh, thì tốt xấu gì cũng là em trai anh, tương lai còn phải nhận thức tổ tông.”
“Rốt cuộc cô cũng giấu đầu lòi đuôi!” Tư Kình Vũ cười lạnh, “tôi nói cho cô biết, chỉ cần có tôi, tuyệt đối Tư gia sẽ không thừa nhận loại nghiệt chủng này, cô có muốn cũng không được.”
“Điều đó không phải anh tính là được.” Nhan Nghiên vô tình nói tiếp với hắn.
“Nhan Nghiên, cô nghe đây!” Một tay Tư KÌnh Vũ giữ chặt tay cô, “Cô đừng nghĩ muốn gây sóng gió, một khi tôi phát hiện cô có thủ đoạn đùa giỡn cái gì, tôi nhất định không bỏ qua cho cô.”
“Tư Kình Vũ, tư thiếu gia!” Nhan Nghiên buồn cười quay đầu lại nhìn hắn, tay bị hắn nắm chặt sinh đau, cô lại nở nụ cười, “Không ngờ nhiều năm trôi qua tới như vậy, mà anh và em gái anh vẫn giống nhau, một chút cũng không thay đổi, tôi nói cho anh biết, bây giờ ai bỏ qua cho ai, còn chưa biết.”
Nhan Nghiên chờ hắn buông cô ra nhưng hắn vẫn  trừng mắt nhìn cô, không chịu buông tay, “Tư thiếu gia, tốt xấu gì, hôm nay cũng là lễ đính hôn của anh, xin anh đàng hoàng một chút.”
Tư Kình Vũ buông cô ra,không qua 1s hắn cũng cười nói: “Nhan Nghiên, cô cũng khiến cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa. Tốt, cô đã muốn chơi trò chơi này, thì tôi sẽ chơi cùng với cô.” Nói xong hắn buông lỏng tay ra.
Nhan Nghiên nhìn hắn cười, tao nhã tiêu sái đi ra ngoài.
Nhan Nghiên quay lại tìm Tử Hằng lại phát hiện Tử Hằng không còn ở trên sô pha, thức ăn ở trên bàn cũng không động vào. Cô nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Tử Hằng. Tuy rằng bình thường Tử Hằng hay nghịch ngợm, nhưng từ lúc còn nhỏ chỉ cần chuyện khiến cô lo lắng thì nó sẽ không bao giờ làm. Như vậy, bây giờ nó ở đâu?
Cô lo lắng, tuy Tử Hằng thông minh nhưng nếu gặp phải người xấu cũng không thể chạy thoát được a! Nhan Nghiên lập tức nghĩ đến chính là, có thể hay không là Tống Ngọc San hoặc Tư Lập Hạ trong lòng tức giận, bắt Tử Hằng đi đâu? ………
“Nhan Nghiên, làm sao vậy?” Tư Thành Đống nhìn sắc mặt Nhan Nghiên tái nhợt, đi tới quan tâm hỏi.
“Bác Tư, bác có thấy Tử Hằng ở đâu không?” Nhan Nghiên lo lắng hỏi, “Cháu vừa mới rời đi một lát, nó ở đây chờ cháu giờ đã khồn còn thây tăm hơi!”
“Tử Hằng a! Vừa rồi bác có thấy nó a!” Tư Thành Đống ngửi thấy mùi hương trên người cô rất chi là say mê, “ sao lại trong chốc lát lại không còn thấy tăm hơi đâu?”
Tống Ngọc San ở cách đấy không xa chứng kiến một cảnh như vậy, liền nổi trận lôi đình, nhưng ngại với mọi người, nên đành cố nén.
Lập Hạ mới thay xong quần áo, nhìn thấy Tư Thành Đống và Nhan Nghiên cùng ở một chỗ, miệng không khỏi mắng: “Hồ ly tinh!”
Vương Đồng lại đắc ý nở nụ cười, Nhan Nghiên cô trở về rất đúng lúc, cô thật sự là cứu tinh của tôi.
Nhan Nghiên không dám mạo muội làm lớn chuyện, đành phải tự mình đi tìm, cuối cùng đến một chỗ khác  nhìn thấy con trai, nó đang đứng với một người đàn ông thân hình cao to vạm vỡ. Người đàn ông đó không biết đang nói gì với Tử Hằng làm cho nó cười ha hả.
Tư Hăng ý thức được mẹ nó đang bước tới, có thể khiến cho Tử Hằng thân thiết như vậy quả là rất ít. Vệ Tề Hàn chính là một tròn số đó. Vệ Tề Hàn nhìn thấy Nhan Nghiên xinh đẹp đang đi tới, khóe miệng có chút lộ ra ý cười. Bước tới vài bước cúi đầu nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên “Cô gái đáng yêu, em càng ngày càng đẹp!”
Nhan Nghiên nở nụ cười: “Nơi này là Trung Quốc, không giống ở Mỹ đâu.” Nhan Nghiên trừng mắt nhìn đứa con, “Tử Hằng, càng ngày con càng không ngoan, sao con có thể tự ý chạy lung tung, con không biết mẹ rất lo lắng hay sao?”
Tử Hằng mếu máo, chột dạ không nói lời nào.
“Là anh đưa nó tới đây.” Vệ Tề Hàn xoa cái đầu nhỏ của Tử Hằng, “Anh nghĩ, nhất định em sẽ tìm được.”
Nhan Nghiên cười cười: “Anh chiều nó quá,sẽ làm hư nó.”
Vệ Tề Hàn nhìn mắt Tử Hằng, bình thường hay  nghịch ngợm gây sự, nhưng là một đức trẻ rất hiểu biết.
“Đã gọi điện thoại cho anh rồi mà.” Nhan Nghiên tránh ánh mắt của Vệ Tề, nhàn nhạt cười.
“Vệ Tổng thì ra cậu ở trong này?” lúc này bên ngoài vang lên thanh âm của Tư Thành Đống.
ch72: Giơ lên
Vệ Tề Hàn lộ ra nụ cười ảm đạm, bước tới: “Tư tổng, chúc mừng, chúc mừng!”
“Chẳng lẽ Vệ tổng và Nhan Nghiên có quen biết nhau?” Ánh mắt Tư Thành Đống lộ vẻ nghi hoặc, ông ta cảm thấy không vui khi tiểu quỷ kia dính vào bên người Vệ Tề Hàn, đúng là rất khó hiểu.
“Tôi và Nhan Nghiên lúc ở Mỹ có quen biết, chúng tôi là bạn bè tốt.” Vệ Tề Hàn giải thích, nói xong lại hướng Nhan Nghiên ôn nhu cười, Nhan Nghiên đương nhiên là cười lại, Tư Kình Vũ thấy cảnh tượng như vậy rất chói mắt, bây giờ nữ nhân này ở đây, lại dám ngang nhiên quyến rũ đàn ông.
“Đúng rồi, Tư Kình Vũ! Bây giờ Nhan Nghiên là nhà thiết kế trang phục nổi tiếng quốc tế, lần này, tôi từ nước Mỹ trở về mời một trăm nhà thiết kế giỏi nhất” Trong mắt Tư Thành Đống đối với Nhan Nghiên vô cùng khâm phục.
Ánh mắt Tư Kình Vũ hiện lên một chút vẻ lo lắng, tốt xấu gì hắn cũng là tổng tài của tập đoàn, tuy ba hắn là chủ tịch, nhưng quyết sách quan trọng của công ty đều do hắn làm chủ. Nhưng mà hắn vẫn cười nói: “Ba, chuyện này quan trọng sao không nói với con.”
“Ba chưa nói sao?” Tư Thành Đống nhướn mi, “Chẳng qua ba nghĩ  con cũng sẽ không phản đối, đúng không!” Tư Kình Vũ cười cười, rồi tới Nhan Nghiên thấy buồn cười, bởi vì cô hiểu Tư Kình Vũ, cô không có chút che dấu ném ánh mắt đắc ý.
Trên đường Vệ Tề Hàn đưa cô về nhà, ngồi ở ghế sau, Tử Hằng nằm úp sấp đang ngủ. “Nhan Nghiên, thật ra em không cần gấp như vậy!” Vệ tề Hàn nhìn cô qua gương, thấy cô mở cửa sổ ra, bên ngoài gió thổi lướt qua, làm những sợi tóc của cô lộn xộn, dưới ngọn đèn đường, cô đẹp mờ ảo như không có thật.
“ Chúng ta  đã đợi nhiều năm như vậy, sao có thể không vội?” Nhan Nghiên quay đầu, không phải là nụ cười dối trá nữa mà thật sự mệt mỏi. Chỉ có ông trời mới biết lúc nãy tại hội trường, cô chống đỡ có bao nhiêu mệt mỏi.
Vệ Tề Hàn không khỏi lo lắng, hắn đương nhiên biết Nhan Nghiên chịu bao nhiêu đau khổ sinh hạ Tử Hằng, Nhan Nghiên đã từng bỏ lỡ mấy lần phẫu thuật. Thậm chí bác sĩ đã từng uy hiếp cô nếu không phẫu thuật nhanh chóng sẽ dãn tới mù vĩnh viễn. Nhưng mà Nhan Nghiên vẫn kiên trì, cô muốn sinh hạ Tử Hằng. Hắn lần đầu tiên gặp một cô gái có nghị lực như thế này, trong lúc bị mù vẫn không ngừng tự học tiếng Anh, mỗi ngày ở bệnh viện đều nghe phần mềm dạy tiếng Anh.
Lúc sinh Tử Hằng cô chịu không ít đau khổ, thai quá to, bác sĩ đề nghị mổ nhưng mà Nhan Nghiên muốn đẻ tự nhiên, cô ở phòng đẻ nằm một đêm, rốt cuộc sinh được Tử Hằng. Mẹ anh đã mang đến cho anh một đồng minh rất mạnh mẽ, nhìn qua cô có vẻ yếu đuối nhu nhược, nhưng lại có ý chí và quyết tâm vô cùng lớn. Cho dù là học tập, trong cuộc sống hay là dạy dỗ Tử Hằng, cô đều cố gắng và kiên trì. Một cô gái như vậy, quen biết với cô đã lâu, không có mặt nào mà anh không khâm phục cả.
“Anh tìm gặp em có việc gì vậy?” Nhan Nghiên bị anh nhìn nên không được tự nhiên, không ngừng hỏi cái này đến cái khác.
“Anh đã mua một căn hộ ở bên cạnh công viên Triều Dương cho em và Tử Hằng, đã trang trí lại rất đẹp. Hai người tạm thời ở lại đó, nếu trang trí không vừa lòng, muốn sửa cái gì thì nói với anh, anh sẽ tìm kỹ sư thiết kế lại.” Vệ Tề Hàn cũng cảm thấy mình hơi thất thần, bên tai thoáng nóng lên, nói.
“Cảm ơn anh, Tề Hàn!” Vệ Tề Hàn phải sắp xếp chỗ ở cho cô, đương nhiên có mục đích, đúng là Tư Kình Vũ ở đây.
Về tới nhà, Tề Hàn ôm Tử Hằng, còn giúp mẹ con cô mang đồ đạc ở phía sau. Cô ở tầng thứ 17, nếu cô nhớ không nhầm cô đã từng nghe qua Tư Kình Vũ ở tầng 18. Vệ Tề Hàn đưa cô đến phòng, không lưu lại lâu: “Có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
Nhan Nghiên đưa hắn tới cửa thang máy, “Mấy năm nay Tư Kình Vũ đều ở nơi này, em ở đây có thể đụng phải hắn nên cẩn thận một chút.” Vệ Tề Hàn ở trong thang máy nói với cô.
“Em sẽ cẩn thận! Cảm ơn anh!” Nhan Nghiên tiễn Vệ Tề Hàn xong, lúc về đến nhà, Tử Hằng đã tỉnh ngủ, và đang ngồi ở trên sô pha, mở mắt to nhìn cô.
“Tiểu Nghiên, có phải bác bại hoại quái lạ là ba của con phải không?” Ánh mắt Tử Hằng ảm đạm u buồn.
“Tiểu Nghiên, có phải bác bại hoại quái lạ là ba của con phải không?” Ánh mắt Tử Hằng ảm đạm u buồn.
Hô hấp Nhan Nghiên cứng lại, bước tới vài bước ôm lấy Tử Hằng: “Hằng Hằng, con có mẹ mà, không phải sao?”
“Đúng vậy, con có tiểu Nghiên!” Tử Hằng ôm lấy mẹ, “Hơn nữa, con tuyệt đối không thích bác bại hoại quái lạ kia đâu, ông ta đối với tiểu Nghiên không tốt, hơn nữa ông ta cũng không thích Tử Hằng.”
Mắt của Nhan Nghiên đã ươn ướt, cô ôm chặt đứa con, nhẹ nhàng hỏi: “Hằng Hằng, con muốn có ba ba,có phải là?”
“Con không muốn có ba ba” Lập tức, Tử Hằng kịch liệt lắc đầu, “Con cũng không muốn bác bại hoại quái lạ kia làm ba của con, lại càng không muốn người mà chỉ biết chửi, chỉ biết mắng kia làm bác của con đâu. Còn có ông già mê gái xấu xa, bà già độc ác hung dữ, con không muốn bọn họ làm ông bà nội của con.”
Tử Hằng nói xong lại khóc. Nhan Nghiên cũng khóc, cô vỗ  về đứa con, rồi hôn và nói: “Thực xin lỗi, Hằng Hằng thực xin lỗi!”
“Tiểu Nghiên đừng khóc a!” Tử Hằng cũng dùng bàn tay nhỏ bé gạt đi những giọt nước mắt hai bên má cô. “Con có tiểu Nghiên là đủ rồi, trên đời này, chỉ có tiểu Nghiên là đối với con tốt nhất.”
Nhan Nghiên đem đứa con ôm càng chặt, kỳ thật không có cách nào để giấu diếm Tử Hằng, Tử Hằng rất thông minh, nó sẽ không tin vào lời nói dối là nó được sinh ra từ tảng đá. Khi lần đầu tiên nó hỏi cô, ba đang ở đâu? Lúc đó cô vừa mới phẫu thuật xong, cơ thể chưa bình phục, cô chưa thể thông suốt được. Cô vội vàng thốt với con “ Ba con đã chết!”
Sau đó, Tư Hằng cũng không hỏi lại, nhưng mà Tử Hằng thông minh như vậy, làm sao nó có thể tin rằng ba đã chết hay không? Lần này về nước, mục đích của cô rất rõ ràng, cô mang theo đứa con đến lễ đính hôn của Tư Kình Vũ, Tử Hằng và Tư Kình Vũ quá giống nhau, đương nhiên Tử Hằng có thể nghĩ ra.
“Tiểu Hằng, con nói đúng, chỉ cần chúng ta có nhau là tốt rồi!” Mà những người đó không thể trở thành người thân của Tử Hằn được, vì bọ họ đều là cừu nhân. Trong mắt Nhan Nghiên lóe lên oán hận.  “Được rồi, Hằng Hằng, khuya rồi đi ngủ nhanh lên. Ngày mai, mẹ muốn mang con đi nhập học!”
Tử Hằng ngoan ngoãn gật đầu trở về phòng của mình, chỉ một lát sau lại ôm cái gối nhỏ nói với cô “Tiểu Nghiên, đêm nay con ngủ với mẹ được không?”
“Đương nhiên là được, mẹ đi tắm xong, rồi đi ngủ.” Nhan Nghiên đối với đứa con cười, liền tiến vào phòng tắm. Trên mặt Tử Hằng không có nụ cười, mà ôm gối lặng lẽ vào phòng.
Sáng sớm, Nhan Nghiên mang theo Tử Hằng ra khỏi nhà. Tử Hằng mặc một bộ đồ tây màu đen, phía trong là áo sơ mi trắng, còn đeo cả cà vạt, lưng mang ba lô đứng ở bên cạnh Nhan Nghiên. Và cùng đợi xe của Tề Vệ Hàn tới.
Không ngờ tới, có một chiếc xe màu trắng bạc to lớn lướt qua bên cạnh hai người, rồi dừng lại cách đáy vài mét. Cửa xe mở ra, Tư Kình Vũ bước xuống, không nghĩ tới lại thấy hai người ở đây. Hắn tiến tới vài bước, trên mặt vẫn còn duy trì vẻ mặt hòa nhã: “Sao hai người lại ở chỗ này?”
Không ngờ tới, có một chiếc xe màu trắng bạc to lớn lướt qua bên cạnh hai người, rồi dừng lại cách đáy vài mét. Cửa xe mở ra, Tư Kình Vũ bước xuống, không nghĩ tới lại thấy hai người ở đây. Hắn tiến tới vài bước, trên mặt vẫn còn duy trì vẻ mặt hòa nhã: “Sao hai người lại ở chỗ này?”
“Tư thiếu, thật là trùng hợp!” Nhan Nghiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tử Hằng, vẻ mặt không ngờ nói, “Đương nhiên là chúng tôi ở chỗ này! Không ngờ lại trùng hợp như vậy, Tư tổng tài cũng ở chỗ này à.”
Hiển nhiên là Tư Kình Vũ không tin cô thật sự trùng hợp ở chỗ này. Thực tế, năm đó trước khi làm phẫu thuật hắn đã cùng cô ở đây mấy ngày, bây giờ hắn ở chỗ nào không phải cô đã biết rõ rồi sao. Đôi mắt hắn càng trở nên sâu thẳm: “ Bây giờ cô đã là một nhà thiết kế đứng đầu, khi nào thì có thể đi làm?”
“Về việc này, tôi và bác Tư cũng đã từng nói qua.” Hôm nay, Nhan Nghiên mang một đôi giày ở nhà vừa vặn, lúc cô đi giày cao gót, còn thấp hơn Tư Kình Vũ nửa cái đầu. Bây giờ, ở trước mặt cô, phải ngửa đầu lên mới nhìn thấy mặt hắn. Nếu biết, sáng nay sẽ gặp hắn thì cô phải để ý ăn mặc thêm một chút. “Chiều nay, tôi sẽ đi làm!”
“Có điều này cô nên biết,Lãng Ức ngay lập tức muốn đẩy mạnh phát triển trang phục mùa hè, hy vọng cô không làm tôi thất vọng.” Tư Kình Vũ rất hài lòng với tình huống như vậy, từ trên cao nhìn xuống cô gái này, khiến hắn rất thoải mái.
“Tôi sẽ mời Tư thiếu chứng kiến thành tích của tôi.” Cho dù không phải là tình thế thuận lợi, nhưng Nhan Nghiên vẫn thong dong mỉm cười mà chống đỡ.
“Tiểu Nghiên, xe của bác Vệ đến rồi!” Tử Hằng lặng lẽ đứng ở bên cạnh Tư Kình Vũ khiến nó có chút bất an. Còn tối hôm qua, xảy ra sự việc kia, gặp được bác bại hoại kì quái này, liền có cảm giác là lạ.
Tư Kình Vũ cũng thấy được Vệ Tề Hàn đang lái xe tiến tới, trong đôi mắt hắn cố không hờn giận, nhưng nhịn không được lại ném ánh mắt ấy lên người Tử Hằng. Một đôi mắt đen bóng, liền nhìn thấy vẻ mặt của đứa bé kia cùng mình giống nhau như đúc. Hờn nữa, hình như nó rất chán ghét mình, nhưng mà hắn cũng không bao giờ thích đứa trẻ không vui như vậy. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn một lúc, trong lòng hắn không sinh hờn giận, thậm chí còn muốn thân thiết với nó.
Vệ Tề Hàn xuống xe: “Tư tổng, thật là có duyên, đến chỗ nào cũng gặp được!”
“Chỉ sợ không phải duyên phận thì sao!” Tư Kình Vũ nhìn thật sâu ánh mắt Nhan Nghiên, “Không làm phiền mấy người nữa, tôi đi làm trước.”Vệ Tề Hàn gật gật nhìn theo hắn rời đi.
“Không ngờ ngày đầu tiên tới đây ở, đã gặp hắn rồi.” Ở trên xe, Nhan Nghiên cười khổ.
“Cái bác kia rất kì quái, cũng rất đáng ghét nữa.” Tử Hằng ngồi ở phía sau nói thêm vào.
Vệ Tề Hàn nhìn về phía Tử Hằng rồi nhìn lại Nhan Nghiên. Dù sao Tư Kình Vũ cũng là cha đẻ của Tử Hằng mà Tử Hằng đối với cha như vậy thật là chuyện tốt hay sao? Anh lái xe đến ra khỏi khu chung cư, nhìn thấy Nhan Nghiên trầm mặc nói: “Chỉ sợ về sau loại duyên phận này xảy ra rất nhiều!” Nhan Nghiên nhìn sâu vào ánh mắt anh, rồi nhìn qua kính chiếu hậu thấy tâm tình không tốt của đứa con. Trong lòng cô cũng lo lắng, cô hận Tư Kình Vũ. Nhưng mà cô hận, thì nhất định con cô cũng sẽ hận. Nó là một đứa trẻ rất hiểu cô, những chuyện này không nên để nó phải tiếp nhận những chuyện như thế này.
“Tử Hằng, cháu chuẩn bị tốt chưa? Tí nữa đến trường học, hiệu trưởng sẽ phỏng vấn cháu.” Vệ Tề Hàn nhìn vẻ mặt trầm trọng của Nhan Nghiên, lập tức chuyển đề tài nói.
“Yên tâm đi! Tiểu Nghiên, bác Vệ!” Hắn đến nhà trẻ là để chơi, kì thật trước khi đến Trung Quốc một tháng, hắn đã học xong chương trình đại học. Tiểu Nghiên cho hắn đi nhà trẻ vì muốn hắn hưởng thụ tuổi thơ vui vẻ có nhiều bạn bè. Dù sao ở độ tuổi này hắn cũng rất thích được chơi đùa.
ch73: Câu dẫn
Sau khi Nhan Nghiên đưa Tử Hằng đến nhà trẻ xong mới đến Lãng Ức làm việc.
Tổng bộ của Lãng Ức cùng với “con ác thú” ở cùng một chỗ. Đương nhiên, ngày đầu tiên đi làm Nhan Nghiên đã bị Tư Kình Vũ gọi vào phòng của hắn. Đến tầng 31, thư kí của hắn chặn ngoài cửa. Nói tổng tài cùng giám đốc các bộ phận đang họp, mời cô chờ ở bên ngoài.
Mà cô phải chờ ở bên ngoài 1 tiếng, Nhan Nghiên biết rõ là Tư Kình Vũ cố ý. Cô ngồi đó một lát rồi vào nhà vệ sinh. Từ trong nhà vệ sinh đi ra thấy mấy giám đốc từ trong văn phòng của Tư Kình Vũ đi ra đang lén lút thì thầm.
“Hôm nay, tổng tài bị làm sao vậy? Hôm nay nói chuyện về vấn đề đã thảo luận, hơn nữa đã có kết quả rồi không phải sao? Vì sao tổng tài lại muốn chúng ta lặp lại một…mà … bao nhiêu lần nữa đây?
“Không phải bình thường con mắt tổng tài rõ ràng lắm hay sao? Thôi đừng nói nữa đây là tầng 31.” Một người khác kéo và thang máy.
Nhan Nghiên lạnh lùng cười, rồi tiến đến văn phòng tổng tài, thư kí đi tới nói: “Cô Nhan, tổng tài mời cô vào.”
Nhan Nghiên đẩy cửa vào, cửa sổ của văn phòng bị một bức rèm che kín mít, trong phòng cũng không bật đèn, tất cả đều u ám đầy áp lực. Nhưng mà thực ra thì Nhan Nghiên không bị ảnh hưởng, mà hắn đang đứng trước bàn làm việc, cô dùng giọng nói cực ngọt hỏi:
“Tư tổng, anh tìm tôi có việc gì phân phó sao?”
Mặt Tư Kình Vũ giấu trong bóng tối, khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt u ám sâu thẳm trông rất đáng sợ. Trong tay hắn cầm một cái bút, khóe miệng nhếch lên cười nhàn nhạt: “Nhan Nghiên, cô đã thay đổi hoàn toàn rồi!”
Nhan Nghiên bật cười: “Không phải đã 6 năm trôi qua rồi sao? Chẳng lẽ Tư tổng hy vọng một cô gái vĩnh viễn dừng lại ở tuổi 18 hay sao?”
“Tôi chỉ thấy rất ngạc nhiên, năm đó sao cô có thể mua chuộc Trình Chỉ Ngang. Cho dù cô mua chuộc được hắn, thì sau đó làm sao cô có thể ra sân bay, mưa to như vậy, một đôi mắt mù, cô ngồi xe ai? Rồi nữa, cô tới nước Mỹ, không có người quen, cô làm sao có thể sống sót?”
Lúc đó Tư Kình Vũ đã nghĩ tới vấn đề này, thậm chí mỗi khi nghĩ đến cô sống ở Mỹ có chuyện gì, thì hắn cảm thấy từng cơn đau đớn. Trong đầu còn có ý định muốn đi tìm cô, nhưng sau lại nghe thấy thân thể Văn Vi không được khỏe, công ty quá nhiều việc, hắn liền buông xuôi. Một khi Nhan Nghiên đã có lá gan bỏ trốn, cô sẽ phải gánh vác hậu quả. Nhưng hôm qua chứng kiến cô xinh đẹp như vậy ở trước mặt hắn, nói thật, ở trong lòng hắn cảm thấy chua xót.
“Thì ra tổng tài cũng quan tâm tới tôi, thật sự khiến tôi cảm thấy vinh hạnh quá!” Nhan Nghiên cười cười, cô di chuyển tay sang bên người hắn, thiếu chút nữa là cắm móng tay vào hắn.
Tư Kình Vũ thấy tay cô di chuyển tới, hắn không quên cảm giác chính mình nắm lấy bàn tay mềm mại của cô. Lại vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt trong suốt của cô, khóe miệng đang cười, cô rõ ràng đang cố ý câu dẫn dụ hoặc hắn. “Nhan Nghiên, cô trở về, rốt cuộc là vì cái gì? Báo thù hay sao? Tôi nói cho cô biết cho dù cô hợp tác với Vệ Tề Hàn cũng không thể làm được.”
“Tư tổng, anh thật sự làm tôi đau lòng đấy.” Thân mình Nhan Nghiên chuyển qua một bên bàn làm việc, thân hình mềm mại tiến gần hắn một chút, “Tôi là vì bác Tư mà trở về, vì Lãnh Ức mà làm việc!”
“Cô nghĩ răng tôi sẽ tin cô hay sao?” Ánh mắt của cô tràn ngập khiêu khích, từ lúc cô xuất hiện cho tới bây giờ, ánh mắt của cô cũng nói cho hắn biết, cô có ý đồ xấu. “Nếu cô còn dám thông đồng với ba tôi, tôi sẽ khiến cô không còn chỗ mà đi.”
“Tư thiếu, thật biết cách uy hiếp.” Cả thân mình Nhan Nghiên đã dán sát vào hắn, thân hình mềm mại lướt qua đùi hắn, rồi tới đôi tay trơn nõn, hơi thở vào mặt hắn, “Ai nói lúc này đây, tôi vì bác Tư, chẳng lẽ anh không nghĩ tới, tôi có thể là vì anh hay sao?”
Thân thể của cô rất mềm, mông mềm mại dính trên đùi hắn, nóng cháy và mê hoặc, hơi thở của cô thơm mát và mê người. Nhìn gần mới phát hiện cô chỉ có trang điểm nhạt,lông mi dài, đôi mắt màu xanh, còn có thể thấy hình ảnh của mình trong mắt cô. Tư Kình Vũ biết mình nên đẩy cô ra, nhưng mà tay hắn không thể khống chế được xoa thắt lưng cô, khóe miệng cũng lộ ra ý cười: “Cô nghĩ xem, cô sẽ thành công hay sao?”
“Tôi đương nhiên là không thành rồi!” Mắt Nhan Nghiên nhìn theo đường cong bên người hắn, rồi chuyển sang cạnh môi hắn, “ai bảo Tư tổng chán ghét tôi như vậy?” Kỳ thật tôi cũng không rõ, nắm đó chính tôi là một cô gái bị trượt chân, tôi đã phải trả giá thê thảm rồi, vì sao đến bây giờ tổng tài còn hận tôi?”
“Cô gái trượt chân!” Nghe xong câu này Tư Kình Vũ cảm thấy buồn cười, “Theo tôi thấy, năm đó cô gái trượt chân rất hưởng thụ không phải sao?”
“Nếu là tôi hưởng thụ, thì tôi không cần phải đáp ứng anh hiến giác mặc cho Văn Vi, còn phải vất vả xuất ngoại sao?” Mắt Nhan Nghiên khẽ mở ra, cô tô mắt màu hồng phấn, nhìn qua rất mê người.
Đôi mắt Tư Kình Vũ ảm đạm, hận không thể cắn một ngụm, đương nhiên hắn không đẩy cô ra dù biết cô đang câu dẫn. “Bây giờ, ánh mắt của cô nhìn rất được!’ Hắn nói với cô, ánh mắt vẫn đang dừng trên đôi môi đỏ mọng của cô, “Cô rất may mắn, người cho cô giác mặc cũng có một đôi mắt rất xinh đẹp.”
“Đó là một cô gái 20 tuổi, không may vì gặp phải tai nạn.” Lúc cô đồng ý phẫu thuật cũng vừa tròn 20 tuổi. Nhan Nghiên che dấu đau lòng, nửa thân người trên dán sát hắn.
“Anh nói rất đúng, tôi rất may mắn, ông trời còn biết được tôi còn có nhiều việc cần phải làm nên cho tôi một đôi mắt xinh đẹp.”
“Phải không?” Cô mặc một cái áo sơ mi màu trắng, cọ xát mọt lúc một nút thắt ở giữa mở ra, bên trong áo lót màu trắng ngà. Độ cong xinh đẹp gợi cảm, nhẹ nhàng mở rất hấp dẫn, cho dù dưới bóng tối lờ mờ, cũng đập vào trong mắt hắn. “Cô đã hồi phục thị lực, vì sao bây giờ mới trở về?”
“Tư thiếu giống như đang giận tôi?” Thanh âm Nhan Nghiên nhẹ nhàng, tựa hồ như đang có chút ủy khuất, “tôi cũng muốn trở về, nhưng mà bản thân chưa chuẩn bị tốt, làm sao dám xuất hiện dễ dàng trước mặt Tư thiếu?” Nói xong, cô dùng cảnh xuân lộ ra của mình, làm hắn tập trung chú ý, cái nút thắt mở ra “ba” một tiếng cả phong cảnh lộ ra trước mắt hắn.
Hô hấp của Tư Kình Vũ càng trở nên nóng cháy, tiếp đó là gian phúc của hắn phản ứng nóng lên. Chẳng lẽ hắn bị cấm dục quá lâu, nữ nhân này mới hướng tới hắn đã có phản ứng, thậm chí tay cô còn để trên ngực hắn, từng tấc một nới lỏng cà vạt của hắn ra, mắt của cô chuyển lên người hắn: “Tư tổng, hôm nay tôi có thể thành công câu dẫn anh đến đâu?”
Cặp mông mềm mại cảm nhận được hạ thân hắn có phản ứng, chân của cô lại di chuyển qua lại, ma sát tinh tế, đôi mắt màu làm gắt gao dừng trên người hắn.
“Đúng vậy, tôi cũng rất ngạc nhiên!” Thanh âm của Tư Kình Vũ khàn khàn đi không ít, nhưng mà hắn cũng không chú ý tới,hắn đem áo sơ mi của cô kéo lên, tay không chút khách khí đi vào. “Nhan Nghiên vài năm không gặp, cô không còn giống ngày xưa nữa! Hay là, căn bản đến bay giờ mới lộ ra bản chất!”
“Chẳng lẽ điều này quan trọng hay sao?” Nhan Nghiên bị hắn sờ nắn khiến làn da trở nên mẫn cảm, lúc tay hắn đặt giữa hai chân cô, thiếu chút nữa cô đã cứng lại rồi, nhưng mà cô nhịn xuống, hôm nay cô mặc quần tất hắn không thể dễ dàng được. Nhưng mà khi tay hắn di chuyển đến đó, cô khó có thể khắc chế được run lên, miệng nói run run, “Tư tổng, anh quá nóng vội hay sao!”
Tư Kình Vũ rất hài lòng với phản ứng của cô, cô muốn chơi, hắn có thể bồi cô cùng chơi. Tay hắn chỉ cách một lớp tất vuốt ve giữa hai chân cô, tay kia xoa nắn một bên ngực nói: “Hình như, người vội là cô!”
“Đáng ghét!” Một tay Nhan Nghiên đẩy hắn ra, tựa vào cạnh bàn, nhưng không để ý áo váy của mình bị hất lên, “Tư thiếu, cái gì cũng bị anh nhìn được! Chẳng qua, anh sẽ không để tôi lần đầu đã thắng sao! Như vậy thật không có tính khiêu chiến a!”
Tư Kình Vũ bị cô đẩy ra, khi hắn vừa nhấc mắt, nhìn thấy nội y bên trong của Nhan Nghiên, váy bị đẩy lên lộ ra cặp đùi thon dài gợi cảm, tay hắn hướng tới cầm lấy tay sau đó hướng lên trên, khóe miệng cười cười mở ra câu: “Trong lòng cô không phải nói thương tôi sao? Bây giờ để cho Kình Vũ  ca ca an ủi cô cho tốt.”
Lần này thân hình Nhan Nghiên run lên, xưng hô lạ lẫm rất đáng sợ, đó là xưng hô của cô khi còn nhỏ, sau này mỗi khi nghĩ tới cũng thấy mình thật ngây ngốc khờ dại. Cô lập bước tới ngồi trên người Kình Vũ, tay ôm lấy cổ hắn: “Đáng ghét, Tư thiếu, quả nhiên anh giễu cợt tôi.”
Tư Kình Vũ không kiên nhẫn cùng cô chới mấy trò lạt mềm buộc chặt, câu dẫn này. Hăn hung hăng cắn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, như hổ báo cắn nuốt, đầu lưỡi dài xâm nhậm vào miệng cô. Nha đầu có cái miệng nhỏ nhắn kia và cô vừa nói những lời này giống nhau có lực hấp dẫn, hương vị ngọt ngào mềm mại, nhè nhẹ, khiến hắn hận không thể nuốt vào bụng được.
Nhan Nghiên có chút bối rối, cô không thể để mình lộ ra chút lo lắng nào, cô vươn đầu lưỡi vào trong miệng hắn, học hắn động tác quấn quanh. Nhưng mà hắn hôn quá nóng, nhiệt khuếch tán qua nhanh đến tận đầu chi khiến đầu cô cũng hôn mê, cuối cùng chỉ còn lại bản năng theo sự dẫn dắt của hắn.
Tư Kình Vũ bị biểu hiện non nớt của cô kích thích đến điên cuồng, một tay cới áo sơ mi của cô, một tay hung hăng ôm chặt cô.
Nhan Nghiên rất tỉnh táo, cô phải cẩn thận, nếu không hôm nay cô sẽ là người thua trước. Nhưng tới bước này rồi cô phải theo hắn cởi bỏ áo sơ mi.
Đột nhiên “ba” một tiếng, cánh cửa mở ra, cô nghe được một giọng nữ: “Kĩnh Vũ, anh đã khỏe chưa? Không phải đã hẹn nhau cùng ăn cơm sao? Anh đã xong việc chưa?”
ch74: Đánh vỡ
Đúng lúc Văn Vi vào,ánh đèn mờ ảo  khiến cô sửng sốt, phía trước bàn làm việc là bóng dáng của 2 người khiến cô choáng váng. Cho dù phòng có tối thì cô cũng thấy rõ hai người đang làm cái gì. Nhan Nghiên đang ngồi trên người của Tư Kình Vũ. Từ góc độ của cô thấy Tư Kĩnh Vũ đang cúi đầu chôn trên ngực Nhan Nghiên.
“Kình Vũ, anh ở đó sao? Anh đang làm cái gì vậy?” Văn Vi đứng ngây ngốc hỏi.
Hai người như là không ngờ tới lại có người bắt gặp, thân thể cứng ngắc vài giây. Nhan Nghiên vội vàng rời khỏi người Tư Kình Vũ, tìm được áo sơ mi của mình, vội vàng nói:“Văn Vi, cô đừng hiểu lầm! Vừa rồi, là tôi không cẩn thận vướng phải tất chân, Tư tổng giúp tôi sửa sang lại mà thôi.”
Cô vừa vặn xoay người, cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ như vậy đủ để đập vào mắt Văn Vi. Cô ta tiến lại gần nói: “ Cô là Nhan Nghiên?”
Quần áo Tư Kình Vũ cũng không gọn gàng, trong khoảnh khắc muốn giải thích với Văn Vi. Nhưng mà sự thật hắn đã làm cho dù phủ nhận thì có ích gì. Con mắt đen và sâu của hắn dưng trên người Nhan Nghiên. Nha đầu kia lộ ra bộ dáng hốt hoảng, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên sự thỏa mãn. Điệu bộ này của cô giống như vừa thực hiện thành công một kế hoạch đã được bố trí tỉ mỉ. Lửa giận bừng lên trong lòng hắn. Nhưng trông lúc này, việc cần thiết nhất là trấn an Văn Vi. Bởi thế, hắn buộc phải kìm nén.
” Em, Nhan Nghiên đây ạ. Chị Văn Vi, chị đừng hiểu lầm, giữa em và anh Vũ thực sự  không có chuyện gì hết.”.Áo sơ muii của Nhan Nghiên hoàn toàn bị cởi ra, trên cổ vẫn còn lưu lại dấu hôn của Tư Kình Vũ. Hình ảnh này đập vào mắt Văn Vi thập phần chói mắt.
Văn Vi thấy đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Cô lại quay ra nhìn Tư  Kình Vũ. Môi anh vẫn còn hơi sưng, cravat buông lờ lững, cúc áo cũng gần như bung hết ra. Nếu đây gọi là không có chuyện gì thì như  thế nào mới được tính là chuyện đây?
” Cô ra ngoài trước đi” Tư Kình Vũ thực không thể chịu nổi cái kiểu miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo của Nhan Nghiên.
” Kình Vũ ca, anh hãy để em giải thích với chị Vi” Nhan Nghiên điềm đạm nói ” Không thể để chị Vi hiểu lầm chúng ta”
Tốt lắm, khá khen cho Nhan Nghiên. Quả nhiên, hắn đã quá xem thường cô rồi.  Ba chữ “Kình Vũ ca” này thoáng làm hắn chấn động một chút. Ánh mắt lại càng trở lên lạnh lùng hơn ” Cô ngay lập tức đi ra ngoài cho tôi, có nghe không?”
Nhan Nghiên lộ ra dáng vẻ vô cùng đáng thương. Hai dòng nước mắt như  chỉ trực rơi xuống. Đúng vậy, chuyện hôm nay là do cô cố tình sắp xếp. Lúc sáng, ở quán cafe gần công ty, cô vô tình nghe được Văn Vi hẹn ăn trưa với Tưu Kình Vũ. Khi đến làm việc, vừa vặn hắn lại muốn cô sửa đến 11 điểm trong bản kế hoạch.
Lúc ấy, thực ra cô cũng không có ý xấu. Thế nhưng, Tư  Kình Vũ lại cố tình bắt cô đợi cả tiếng đồng hồ.  Khi đó cô mới nảy ra chủ ý này. Thật ra, khi bắt đầu, cô cũng không nắm chắc phần thắng. Nếu Tư Kình Vũ không tự mua dây buộc mình thì Nhan Nghiên cũng không có cách nào động tới hắn.Giờ này, cô có thể làm cho hắn mất mặt truoicws vị hôn thê, đều do hắn chuốc lấy. Thật đáng lắm. Cô cười thầm trong bụng. Thế nhưng, ngoài mặt, cô lại tỏ ra vô cùng đáng thương, lấy tay khẽ gạt nước mắt, cô nói: ” Vậy em ra ngoài trước vậy.”
Tư  Kình Vũ nhìn theo dáng vẻ lúc đi ra ngoài của Nhan Nghiên, cảm thấy rất tức giận. Nhất định, hắn phải cho cô một bài học.
“Văn Vi, anh xin lỗi” Hắn thừa nhận vừa rồi mình đã không thế thoát khỏi sự mê hoặc của cô. Chết tiệt, trước đến nay, đã có rất nhiều người đàn bà muốn câu dẫn hắn, nhưng hắn vẫn có thể giữ thái độ lạnh lùng. Tại sao, cô ta chỉ với vài thao tác nhỏ đã có thể khiến anh bị lừa mà quên đi lời hẹn với Văn Vi.
“ Không sao, quả thực em đã làm khó anh” Văn Vi né người tránh sự động chạm của hắn. Mặc dù khóe mắt vẫn còn ngân ngấn lệ, nhưng cô lại cười “Chẳng phải em đã sớm nói với anh rồi sao, cho dù anh có đi ong bướm ở bên ngoài, em cũng sẽ không oán trách. Nếu có trách thì chỉ có thể trách vị hôn thê như em không thể làm cho anh cảm thấy thỏa mãn mà thôi”
Tư Kình Vũ bước tới ôm lấy cô “ Vi Vi, anh xin lỗi. Anh thực sự xin lỗi em” Từ sau sự kiện đó, Văn Vi luôn bị ám ảnh. Đã có nhiều lần, bọn họ đã thử bắt đầu nhưng mỗi lần như vậy, cô đều tỏ ra sọ hãi, co rúm người lại, run rẩy, thậm chí còn hét lên, cầu xin hãy buông tha ình. Trải qua vài lần như vậy, Tư Kình Vũ cũng không bao giờ đòi hỏi cô chuyện đó. Văn Vi cũng vì thế mà cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Thậm chí đã có lần cô còn nói đồng ý cho anh ra ngoài tìm một người đàn bà giúp anh thỏa mãn dục vọng.
Mấy năm nay, Tư Kình vũ vẫn luôn ở bên Văn Vi, chưa từng nghĩ sẽ chi tay cô.  Hắn luôn muốn có thể kết hôn với cô, nhưng lần nào cũng bị cô từ chối. Vất vả lắm hắn mới có thể thuyết phục cô đồng ý đính hôn. Vì bản thân Văn Vi vẫn luôn mặc cảm với căn bệnh của mình. Ngày nào chưa thoát khỏi được nỗi ám ảnh đó thì cô không thể cùng Tư Kình Vũ kết hôn.
Đã nhiều lần, Tư Kình Vũ muốn cô tham gia điều trị tâm lý, nhưng cô không chịu. Mỗi lần tới gặp bác sĩ, cô lại nhớ tới những chuyện đau lòng trước đây, khiến cô không thể chịu nổi. Vì thế hắn cũng không nhắc lại chuyện điều trị với cô nữa.
Văn Vi hiểu rõ, Tư Kình Vũ đang ở thời kỳ sung sức. Mặc dù mấy năm nay, cô đều không thể đáp ứng cho hắn, nhưng hắn cũng chưa từng đi ra ngoài làm chuyện xằng bậy. Đã có không biết bao nhiêu cô gái chủ động tìm tới hắn, thậm chí Tống Ngọc San còn an bài nhiều người đến câu dẫn hắn, nhưng hắn đều không màng tới. Đến bây giờ, Tống Ngọc San vẫn luôn cho rằng cô không xứng với Tư Kình Vũ. Tuy vậy, hắn lại luôn khiến cô tin rằng không có chuyện gì có thể khiến hai bọn họ chia tay nhau, khiến cô thực rất yên tâm. Nhưng cô không thể ngờ rằng, hôm nay, chỉ một Nhan Nghiên đã có thể phá vỡ sự yên tĩnh trong lòng cô.
“ Đừng nói nữa, Kình Vũ” Điều cô hi vọng không phải là sự thừa nhận này của hắn. Cô mong hắn có thể nói dối cô, nói rằng thực sự đây chỉ là một sự hiểu lầm, thực ra anh chỉ giúp Nhan Nghiên chỉnh lại đôi tất thôi “Em không trách anh. Nếu quả thực anh muốn cùng với Nhan Nghiên, em cũng sẽ không trách anh”
“ Vi Vi” Tư Kình Vũ nghe Văn Vi nói vậy, nhất thời cảm thấy sững sờ “Không phải chúng ta đã từng nói sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện chia tay sao? Huống hồ, hiện tại chúng ta đã đính hôn. Anh hứa với em, những chuyện như thế này về sau nhất định sẽ không xảy ra nữa”
Văn Vi trước nay vẫn luôn một mực tin tưởng Tư Kình Vũ. Nhưng cô biết, lần trở lại này của Nhan Nghiên không hề đơn giản.
—————–
Tư Kình Vũ nắm tay Văn Vi bước vào thang máy, cùng cô chuẩn bị ra ngoài ăn trưa. Khi cánh cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một thân ảnh đột ngột xuất hiện: “Chờ một chút!”
Tư Kình Vũ lạnh lùng nhìn người vừa vội vã đi tới. Nhan Nghiên vừa thở gấp vừa cười cười nhìn hai người bọn họ
“ Nhà thiết kế Nhan Nghiên, cô nên biết đây là thang máy chuyên dụng của tổng tài. Hơn nữa, sao giờ này cô vẫn còn ở đây? Chẳng phải cô nên trở về phòng thiết kế làm việc sao?” Tư Kình Vũ tỏ rõ thái độ không muốn dùng chung thang máy với cô.
“ Ồ thật sự đã lâu rồi, tôi không có dịp gặp lại chị Văn Vi. Lần ngày ngẫu nhiên gặp mặt, hi vọng có thể cùng chị ôn lại chuyện cũ” Nhan Nghiên vờ như không nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Tư Kình Vũ,  cô tiếp tục cười cười nhìn Văn Vi.
“ Tôi nghĩ, tình cảm của chúng ta không thân thiết đến mức như cô nghĩ đâu. Phiền cô đi ra giùm cho” Tư Kình Vũ lạnh lùng. Hắn thật không dễ dàng gì mới có thể làm Văn Vi nguôi giận. Hắn không muốn bị Nhan Nghiên làm cho những cố gắng đó đều đổ sông, đổ bể hết.
Nhan Nghiên trưng ra bộ dạng đáng thương, cười buồn chuẩn bị bước ra ngoài thì đột nhiên Văn Vi lên tiếng: “ Kình Vũ, đừng như vậy, thang máy lớn như thế này, hơn nữa, thật sự cũng đã rất lâu rồi chúng ta không gặp lại Nhan Nghiên. Em muốn cùng cô ấy nói chuyện một chút.
Văn Vi đã mở miệng, Tư Kình Vũ đành phải nhượng bộ. Hắn nhìn thấy rõ vẻ đắc ý trên khuôn mặt Nhan Nghiên.
“Nhan Nghiên thật không ngờ, có một ngày cô có thể trở thành nhàn thiết kế chính của tập đoàn Lãng Triệu” Văn Vi vui vẻ nói chuyện với Nhan Nghiên.
Nhan Nghiên thật bội phục khả năng kiềm chế của Văn Vi. Chỉ vừa mới đây thôi, cô ta chứng kiến cảnh thân mật giữa cô và Tư Kình Vũ mà bây giờ đã có thể cùng cô cười nói vui vẻ như vậy. Cái này chắc chắn không phải là sự độ lượng mà là cô ta đang cố tình đóng kịch. Là phụ nữ, cô hiểu rằng, trên đời này, không có bất kỳ người đàn bà nào có đủ lòng bao dung để khi tận mắt nhìn thấy cảnh đó vẫn có thể cùng tình địch trò chuyện thoải mái như vậy. Đây chỉ có thể cho thấy là cô ta rất giỏi đóng kịch mà thôi.
“ Làm sao em có thể so sánh với chị được. Em nghe nói bây giờ chị Văn Vi đã là phó giáo sư rồi” Nhan Nghiên vừa cười vừa không quên ca ngợi Văn Vi.
“ Cô biết thật rành mạch đấy” Tư Kình Vũ ở bên cười lạnh.
“ Kình Vũ ca, không phải em đã nói trước rồi sao? Nếu không chuẩn bị kỹ càng, em đâu dám ngang nhiên xuất hiện trước mặt anh” Nhan Nghiên thằng thắn đối đáp với Tư Kình Vũ.
Tư Kình Vũ nhìn thấy sự thay đổi trên nét mặt Văn Vi, hắn hiểu rằng Nhan Nghiên tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ của mình. Hắn cứng rắn nói: “ Đây là công ty, tôi nghĩ cách xưng hô như vậy không thích hợp. Phiền cô gọi tôi là tổng tài”
“ Chẳng phải vừa rồi anh kêu em gọi như vậy sao” Nhan Nghiên bày ra bộ mặt ủy khuất trả lời. Bộ dáng đó của cô đã nói lên rất nhiều điều. “ Vậy từ giờ, em sẽ không gọi là Kình Vũ ca nữa, sẽ gọi tổng tài”. Lát đi xuống chắc cô phải ói mất.
Người còn lại, nhìn thấy hai người kia liếc mắt đưa tình với nhau, sắc mặt vốn đã khó coi, hiện tại càng trở nên nhợt nhạt.
Tư Kình Vũ nghe giọng nói nhừa nhựa của Nhan Nghiên, cảm thấy rất bực bội. Nếu không phải có Văn Vi ở đây, hắn sẽ không ngại ngần mà bóp chết cô. Hắn thật hối hận đã để cô đi cùng. Hắn nhìn Nhan Nghiên đấy đe dọa, như muốn cảnh cáo nếu cô còn tiếp tục nói bậy, thì hãy tự gánh lấy hậu quả.
Xuống đến lầu một, Nhan Nghiên bước ra ngoài, Văn Vi vội vã chạy theo, quay lại nói với Tư Kình Vũ “Anh đi lấy xe, em đợi anh trước cửa”
Tư Kình Vũ lo lắng Nhan Nghiên sẽ nói những chuyện không nên nói với Văn Vi. Nhưng nhìn bộ dạng bình tĩnh của Văn Vi, hắn biết, cô có chuyện cần nói với Nhan Nghiên, hắn không thể xen vào.
Nhan Nghiên không hề bất ngờ khi nghe Văn Vi đề nghị nói chuyện. Cô cùng Văn Vi đến quán café gần công ty. Hai người chọn một cái bàn, ngồi xuống, Văn Vi gọi một tách café, rồi cười nói: “Sáng nay, nhìn thấy cô ở đây, tôi cứ nghĩ mình bị hoa mắt. Nhưng bây giờ, tôi có thể chắc chắn, sáng nay cô đã đến đây ăn sáng”
Nhan Nghiên gọi ình một tách café nhiều đường rồi chậm rãi nói: “ Vậy sao? Vậy mà sáng nay, em không để ý là chị cũng ở đây”
“Cô không cần phủ nhận. Sáng nay, chắc hẳn cô đã nghe được tôi hẹn ăn trưa với Kình Vũ. Vì thế, lúc nãy, trong văn phòng, cô cố tình diễn cảnh đó cho tôi xem.” Văn Vi vừa nhấm nháp ly café vừa nói. Vì đã hẹn với Tư Kình Vũ, nên Văn Vi không muốn vòng vo, mất nhiều thời gian với Nhan Nghiên.
Thật có tính khiêu chiến! Mặc dù, âm mưu của mình bị vạch trần nhưng Nhan Nghiên cũng không cảm thấy quá bất ngờ, chỉ mỉm cười tiếp tục nhìn Văn Vi.
“ Nhan Nghiên, tôi muốn nói cho cô biết rằng, mấy năm nay tôi ở bên cạnh Kình Vũ, đã gặp qua vô số loại đàn bà, xinh đẹp có, tâm cơ thủ đoạn cũng có. Nhưng tôi tin tưởng với tình cảm đã nhiều năm của chúng tôi, Kình Vũ anh ấy nhất định sẽ không phản bội tôi. Và thực tế là anh ấy chưa bao giờ làm tôi thất vọng. Còn cô, hiện tại cũng đã làm mẹ của người ta rồi, mong cô hãy giữ gìn hình tượng một chút.” Văn Vi nói bằng cái giọng trịch thượng như đang dạy dỗ hậu bối.
Nhan Nghiên bật cười: “ Văn Vi, cô thực sự cho rằng Tư Kình Vũ sẽ không bao giờ phản bội cô sao? Đúng vậy, quả thực là tôi có âm mưu, cố tình muốn dụ hắn vào bẫy. Nhưng nếu thực sự Tư Kình Vũ đúng như lời cô nói thì đâu có màn kịch hấp dẫn như vậy để cho cô xem”
Ngón tay cầm ly café của Văn Vi trở nên trắng bệch: “ Nhan Nghiên, đúng là Kình Vũ đã bị cô mê hoặc nhưng tôi và anh ấy đã đính hôn rồi, không lâu nữa chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ. Cô là một cô gái tốt, một người mẹ tốt, tôi nghĩ cô sẽ không phá hỏng chuyện tốt đẹp của người khác. Chẳng lẽ cô muốn con cô biết cô là người thứ ba sao?”
Lần này, đến lượt sắc mặt của Nhan Nghiên thay đổi. Cô đã đánh giá quá thấp Văn Vi. Cô ta đã ở bên Tư Kình Vũ nhiều năm như vậy, lại có thể khiến hắn toàn tâm, toàn ý vì cô ta, hẳn không phải là chuyện đơn giản. “ Văn Vi, tôi có thể thẳng thắn nói với cô rằng, loại người như Tư Kình Vũ có cho tôi cũng không cần. Nhưng những gì mà Tư gia thiếu tôi, tôi nhất định phải đòi lại. Mà những lời này cô nghĩ cô có tư cách để nói với tôi sao. Lâu như vậy đã bao giờ Tư Kình Vũ nói cho cô biết, giác mạc cô đang dùng là từ đâu mà có sao?”
Văn Vi vẫn rất thản nhiên: “ Chuyện đó có cần thiết phải hỏi sao? Cho dù con mắt này là của cô cho tôi thì cũng có sao? Chẳng qua cũng chỉ là một loại giao dịch mà thôi. Cô đã đồng ý nhận hai ngàn vạn và để Kình Vũ giúp cô xuất ngoại đó thôi.”
Lúc này, Nhan Nghiên cảm giác thực sự chấn động. Cô vẫn luôn cho rằng sự việc năm đó, Văn Vi hoàn toàn không hay biết, nhưng hóa ra cô ta đã biết tất cả từ lâu.
“ Có phải cô không ngờ tới không?” Văn Vi dừng một lát, chậm rãi nhấm nháp ly café của mình “ Ngày đó, mặc dù, tôi nhìn không rõ lắm, nhưng cũng không phải là mù hẳn. Nhiều chuyện đã xảy ra như vậy, tôi không ngốc đến nỗi để không thể hiểu nổi. Tôi cũng không có nhiều thời gian để tranh giành với cô. Nhan Nghiên, cô đừng tự ình là thông minh nữa. Kỳ thực cô vẫn còn rất non tay”
Nhan Nghiên cười nhạt: “ Không hổ danh là người đàn bà của Tư Kình Vũ. Cô rất xứng để làm người nhà họ Tư”
“ Nhan Nghiên, tôi nói với cô lần cuối cùng. Cô muốn làm gì nhà họ Tư tôi mặc kệ. nhưng tốt hơn hết cô đừng động vào người đàn ông của tôi. Nếu không, những người mà cô cần đối phó sẽ không chỉ có nhà họ Tư mà còn có cả tôi nữa.” Nói xong, Văn Vi cầm túi xách đứng lên, tươi cười, tiến nhanh về phía cửa. Lúc này, Tư Kình Vũ cũng đang định đi vào.
“ Đáng tiếc, tôi lại cứ muốn trêu vào đó” Mặc dù, âm thanh của cô rất nhỏ. Nhưng cô biết, những lời đó đã đủ để lọt vào tai Văn Vi.
Tư Kình Vũ dùng ánh mắt để cảnh cáo cô. Nhan Nghiên mỉm cười mà chống đỡ cái nhìn ấy. Cô biết cuộc chiến mà cô phải đối mặt sẽ rất khó khăn, nhưng một khi cô đã dấn thân vào thì không thể quay trở lại.
Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa - Nhược Trữ Trữ