Ancient lovers believed a kiss would literally unite their souls, because the spirit was said to be carried in one’s breath.

Eve Glicksman

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 190 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 515 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:25:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53- 58
hương 53: Cô ở bên trong
Nhan Nghiên không hiểu vì sao Tư Kình Vũ lại nhờ Vú Bảo gọi cô tới Hoàng Đình. Cô không muốn đi, vì giữa cô và hắn còn có gì để nói với nhau đâu. Nhan Nghiên thật sự không muốn đi, nhưng chính vì một câu nhắn dùm của Vú Bảo: “Nếu không đi, tự gánh lấy hậu quả”.
Cô thật sự sợ Tư Kình Vũ cực kỳ, không dám không đi nên cuối cùng vẫn là ngồi xe, tìm hơn hai mươi phút mới tới được Hoàng Đình.
Hoàng Đình thực là một nơi hội họp xa hoa, cô vừa đến cửa liền có một nam tiếp tân chào đón, lễ phép nói: “Tiểu thư, nơi này không phải hội viên, không thể đi vào được.”
Nhan Nghiên theo bản năng có chút sợ hãi, Vú Bảo chỉ nói rằng Tư Kình Vũ kêu cô đến gặp hắn, ngay cả cửa cũng không thể vào, như thế nào gặp được hắn đây. Nhan Nghiên bối rối đỏ cả mặt: “Tôi, tôi đến tìm thiếu giaTư…Tư Kình Vũ.”
Nam tiếp tân không khỏi sửng sốt, cô gái này vừa nhắc đến chính là con trai của ông chủ Tư, một cổ đông quan trọng của Hoàng Đình, lại còn nói là đến tìm Tư thiếu gia, trông bộ dạng cô không phải đang nói dối. Trong khi đang chờ anh ta nói gì thêm thì bên trong, Trương Dư Hàng mở cửa bước ra. Dư Hàng đã đến Tư gia vô số lần, hắn dễ dàng nhận ra Nhan Nghiên. Hắn bước ra cửa, nhìn thấy Nhan Nghiên nhân tiện nói: “Cô bé này là khách của ông chủ Tư, ông chủ Tư kêu tôi đến đón cô ấy”.
Namtiếp tân lập tức xoay người giải thích: “Thật ngại quá, Tiểu thư xin mời vào”.
Được Trương Dư Hàng đón làm Nhan Nghiên kinh ngạc, tại sao hắn lại đến đón cô, không phải hắn là thư ký của Tư Thành Đống sao? Không hỏi được, cô đành ôm cặp sách theo Trương Dự Hàng đi vào.
Trương Dự Hàng nhìn Nhan Nghiên một cái, vốn định bảo cô đưa đồ vật này nọ cho hắn. Lại nghĩ lại, Vương Đồng kêu cô nhóc này đến đây chắc không chỉ đơn thuần là vì một quyển sách. Gặp phải chuyện như vậy, hắn cũng không muốn làm người nhiều chuyện, thản nhiên nói: “Ông chủ Tư hiện đang có việc phải làm, cô cứ ở trong phòng chờ, chờ ông chủ xong việc, cô chỉ cần để đồ vật lại rồi rời đi, không cần nhiều lời”.
Nhan Nghiên không hiểu, để lại đồ vật gì? Nếu Tư Kình Vũ hắn vội, tại sao còn gọi cô tới đây. Nhan Nghiên trong lòng thầm oán, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Trương Dự Hàng cô càng không dám hỏi.
Thẳng một đường cùng Trương Dự Hàng đến Lan Uyển ở tầng 3, Trương Dự Hàng gõ gõ cửa, bên trong không hề có động tĩnh. Hắn vẫn không chắc là Tư Thành Đống và Vương Đồng đã thực lên lầu trên chưa, đành nói với Nhan Nghiên: “Cô đợi ở đây một lát.”
Nhan Nghiên gật gật đầu. Điện thoại của Trương Dự Hàng đột nhiên reo lên, hắn cầm điện thoại vừa đi vừa nói chuyện. Nhan Nghiên phải đứng một bên chờ. Cô nhớ mình còn có bài tập phải làm đành lấy sách ra xem trước. Trong lòng thật khó chịu, càng thêm tức giận Tư Kình Vũ. Qua hơn 10 giờ, cô thật sự chờ không nổi nữa, cô lại gõ cửa lần nữa, bên trong vẫn không có phản ứng. Cô thử vặn vặn tay nắm cửa,  cửa liền mở. Bên trong không một bóng người, trên bàn lại bày đầy đủ thức ăn phong phú, cơ hồ chưa hề được động đến. “Tư, Tư thiếu gia, Tư Kình Vũ”. Nhan Nghiên lớn tiếng gọi, mới cảm thấy được chính mình có phần ngu xuẩn, phòng này nhìn thế nào đi nữa cũng không thể giấu được một gã đàn ông.
Nhan Nghiên vừa mới tiến vào phòng, cùng lúc Tống Ngọc San vừa tới. Bà ta gần đây vốn là bận tối mắt tối mũi, về  đến nhà liền nghe được tin tức Tư Thành Đống lại đặt phòng ở Hoàng Đình. Bà ta biết rằng, Tư Thành Đống thích ả nào, liền hẹn ả tới Hoàng Đình dùng cơm.
Tống Ngọc San trên người vẫn mặc âu phục màu xám bạc, sau khi ở nhà nói điện thoại xong bà ta liền đi. Ai ngờ Vú Bảo nói có chuyện cần báo cáo, có quan hệ đến Kình Vũ. Chỉ cần là chuyện liên quan đến Kình Vũ, Tống Ngọc San cực kỳ quan tâm, rốt cuộc, ngồi nửa ngày, Vú Bảo không nói được đến vài câu trọng điểm. Theo tốc độ của Tư Thành Đống mà nói có lẽ việc bây giờ đã xong. Tống Ngọc San tưởng tượng đến, bụng dạ một phen nổi lửa. Bà ta đến đúng lúc nhìn thấy Trương Dự Hàng trong thang máy vừa nghe điện thoại xong. Lửa giận của bà ta càng lúc càng sâu. Trong đầu nghĩ đến Tư Thành Đống nếu như thích người phụ nữ nào, liển sai bảo Trương Dự Hàng đứng ra đối phó. Ông ta cùng người phụ nữ này lại do Trương Dự Hàng phụ trách ngày hẹn, kim ốc tàng kiều rốt cuộc cũng bỏ phí.
Trương Dư Hàng quay đầu nhìn thấy Tống Ngọc San, tuy rằng làm ra vẻ cực trấn định, nhưng ánh mắt hắn vẫn lộ ra vẻ kích động. Miễn cưỡng hướng Tống Ngọc San cười cười hành lễ chào hỏi “Tư phu nhân!”
“Dẫn tôi đi gặp ông ta, nhanh lên. Không được gọi điện thoại”. Tống Ngọc San tiến vào thang máy, sắc giọng ra lệnh.
Trương Dự Hàng biết rằng bây giờ có gọi điện thoại cũng đã muộn, hắn đành bấm nút thang máy lầu 3. Trường hợp như vậy, hắn tốt hơn hết vẫn là im lặng êm đềm.
Tống Ngọc San chờ không kịp nữa, tự đẩy cửa bước vào. Mọi thứ không giống như bà ta tưởng tượng, mà là Nhan Nghiên đang đứng ở bên trong.
Chương 54: Hồ ly tinh ở đâu?
Nhan Nghiên đang đưa lưng về phía cửa, nghe được tiếng cửa mở, tưởng Tư Kình Vũ, cô đột nhiên quay đầu lại: “Tư, Tư…”. Khi trông thấy Tống Ngọc San, cô bàng hoàng đứng ngây tại chỗ không nhúc nhích.
Tống Ngọc San thật không ngờ rằng bà nhìn thấy Nhan Nghiên ở nơi này, sắc mặt bà ta liên tục khi trắng bạch, lúc tái xanh rồi lại đỏ tía vì tức giận. Một hồi lâu sau, bà ta quay đầu lại nhìn thấy Trương Dư Hàng đang đứng ở cửa cũng sửng sốt không kém, mặt thản nhiên lộ ra vẻ tươi cười hỏi: “Lão gia đang ở đâu?”
Trương Dư Hàng nghĩ Tư tổng chắc hẳn đã lên tầng trên, anh ta không chắc chắn Tống Ngọc San biết Tư tổng đến Hoàng Đình thuê phòng, nhưng nửa câu cũng không lộ ra, anh ta nói: “Tư tổng lúc đầu là ở trong này, hiện tại đi nơi nào, tôi cũng không biết.”
Ý cười trên khóe miệng Tống Ngọc San càng sâu hơn, bà ta quay đầu lại nhìn Nhan Nghiên cười, lại hướng Trương Dư Hàng nói: “Cậu đi ra ngoài trước, tôi có chuyện cần nói với Nhan Nghiên”.
Trương Dư Hàng đối với Tống Ngọc San cũng có vài phần hiểu biết, hắn nhìn Nhan Nghiên thông cảm, sau lui ra ngoài đóng cửa lại.
Còn lại Tống Ngọc San, dường như bà ta cũng bình ổn lại cơn tức giận, cũng không sốt ruột nói chuyện với Nhan Nghiên. Bà ta đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng xa hoa tinh tế, lại nhìn đến trên bàn cơm có hai cái chén thì bà ta lại càng lớn tiếng cười. Ngồi xuống cạnh bàn, bà ta ngẩng đầu nhìn Nhan Nghiên hỏi: “Bác Tư của cô thật là thương cô, còn cố ý mang cô đến Hoàng Đình ăn cơm!”.
Nhan Nghiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không muốn làm rõ vấn đề. Tư Kình Vũ gọi cô đến đây sao lại có quan hệ tới Tư Thành Đống.? Hơn nữa vì sao Tống Ngọc San lại đến đây? Dường như dự cảm của cô đã đúng, bản năng sợ hãi, nhưng cô không biết cãi lại như thế nào, chẳng lẽ lại nói là Tư Kình Vũ gọi cô tới nơi này? Nếu là như vậy, Tống Ngọc San càng không bỏ qua cho cô.
Tống Ngọc San càng nhìn khuôn mặt Nhan Nghiên càng tức giận giống như năm đó Đường Tuệ Hà bước vào Tư Gia, cướp đi chồng bà ta. Bàn tay chỉ trượt qua mặt bàn, bà ta tao nhã đứng lên, bước tới trước mặt Nhan Nghiên, đưa tay nắm lấy cằm của cô: “Để tao xem xem khuôn mặt của mày nào, thật sự là xinh đẹp, cũng có đến bảy phần giống, giống nhưng so ra vẫn đẹp hơn”.
“Bác Tống!” Nhan Nghiên bị sợ đến rơi nước mắt, tay ôm chặt túi xách trong ngực, thân người lạnh run. “Cháu không biết vì sao lại như thế này, nhưng cháu thật sự không biết là bác Tư sẽ tới đây. Hơn nữa, từ lúc tới đây cũng chưa có nhìn thấy bác ấy.”
“Không có nhìn thấy bác ấy?” Tống Ngọc San lặp lại lời Nhan Nghiên, như là một cách giễu cợt khinh bỉ. “Vậy mày nói tao nghe xem, là ai gọi mày tới đây? Chẳng lẽ Hoàng Đình là nơi người như mày muốn vào là vào sao?”.
Nhan Nghiên mở miệng định nói, nhưng rốt cuộc một chữ cũng không thể nói ra. Đầu cô hoàn toàn rối loạn, cô thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Cho tới bây giờ, tao chỉ nghĩ mày giống mẹ mày, nhưng xem ra tao đã đánh giá thấp mày, mày so với mẹ mày lợi hại hơn nhiều.” Đôi mắt bà ta tràn đầy hung ác, “Mày không chỉ muốn Kình Vũ, mà ngay cả ba nó cũng không tha. Tuổi còn nhỏ mà tham vọng đã lớn như vậy, lòng dạ lại thâm hiểm như vậy, thật sự là tao đã coi nhẹ mày rồi.”
Nhan Nghiên vốn đã bị sỉ nhục như vậy vô số lần, chính là lúc này đây bị chỉ trích thật oan ức. Cô không thể làm gì khác, đứng phỗng trước mặt Tống Ngọc San,cũng không có biện pháp nào đối với đàn ông nhà họ Tư.
“Nhìn mày kìa, hai mắt đẫm lệ mông lung, điềm đạm đáng yêu, có phải trước mặt bác Tư mày cũng phơi cái dạng này ra?” Tống Ngọc San đưa tay lau một giọt nước mắt của Nhan Nghiên, chỉ chỉ vào mặt cô. “Con ranh, bộ dáng này của mày đối với tao không là cái quái gì hết, đừng làm cho tao nhắc nhở mày một lần nữa, mày đã làm ra chuyện xấu hổ như thế nào?”.
“Bác Tống, cháu thực sự không có, không có!”. Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống, nức nở khiến Nhan Nghiên nghẹn đến không thở được. Là Tư Kình Vũ trả thù cô sao? Cố ý lừa cô tới nơi này để cho Tống Ngọc San hiểu lầm, giáo huấn cô!
“Mẹ!”
Binh một tiếng, cửa mở ra. Tư Lập Hạ xuất hiện, hùng hùng hổ hổ, vẻ mặt giận dữ “Con hồ ly đó ở đâu, nó đâu??”
Chương 55: Giáo huấn hồ ly tinh
Tống Ngọc San nhíu mày, làm thế nào mà con bé lại đến.
Tư Lập Hạ xông vào, sửng sốt, lại nhìn thấy mẹ cô ta đang nắm lấy mặt Nhan Nghiên, liền lập tức hiểu ra. Lập Hạ bước tới, không đợi mọi người phản ứng liền “Bộp” tát Nhan Nghiên một bạt tai: “Nhan Nghiên, mày thật là vô liêm sỉ. Mày vì tiền cái gì cũng có thể làm hả? Mày hết quyến rũ anh tao, giờ lại tới ba tao, mà sao có thể làm như vậy hả!”
Nhan Nghiên bị Tống Ngọc San nắm lấy cằm, động cũng không thể động, đột nhiện lại bị Tư Lập Hạ tát một cái, choáng váng đầu hoa cả mắt. Tống Ngọc San sau đó cũng buông cô ra, cô nhất thời hoảng loạn, cả người ngã vào ghế sô pha.
“Lập Hạ, con tới đây làm gì?” Tống Ngọc San rất không vui khi thấy con gái xuất hiện trong này, lại còn xông lên đánh Nhan Nghiên trong khi bà ta đang giữ chặt cô. “Con trở về đi, chuyện Nhan Nghiên mẹ sẽ xử lý!”
“Mẹ, đối phó với con hồ ly tinh này cần gì phải xử lý như thế nào nữa?”. Lập Hạ nhìn thấy căn phòng xa hoa, bàn đầy thức ăn ngon, lại còn hai cái ly, tưởng tượng đến những chuyện có thể xảy ra, nhất thời nổi trận lôi đình. “Ba ba đâu? Chỉ cần con hồ ly ở trong phòng này mọi chuyện chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?”
“Con về trước đi”. Tống Ngọc San nghĩ không muốn con gái bà cũng liên quan đến chuyện này, lại nhìn thấy Nhan Nghiên trên sô pha. Sắc mặt tái nhợt, điềm đạm đáng yêu, nhất thời giận thấu tim gan, “Trương Dư Hàng, cậu vào đây!”
Trương Dư Hàng lúc này cũng đã ướt mồ hôi đầu, anh ta không dám gọi điện thoại cho Tư Thành Đống, chỉ cố gắng nghiêm mặt tiến vào hỏi: “Tư phu nhân, có điều gì dặn dò?”
“Cậu đem Lập Hạ về nhà”. Bà ta nói như vậy, xong ánh mắt lại để trên người Nhan Nghiên, ánh mắt như muốn băm vằm Nhan Nghiên thành trăm mảnh.
Trương Dư Hàng đã hiểu được phát sinh chuyện gì. Hắn thương cảm nhìn Nhan Nghiên trên sô pha, nhưng cũng không thể nói gì cả. Hiện tại anh ta cũng không có cách nào, ông chủ anh ta là Tư Thành Đống, lời nói của Tống Ngọc San anh ta cũng không thể không nghe.
“Mẹ, con không quay về!”. Tư Lập Hạ tránh né Tống Ngọc San không muốn về. “Con muốn dạy dỗ con hồ ly tinh, con phải giết chết con ả!”
Nói xong, cô ta đã muốn xong tới, một phen bóp cổ Nhan Nghiên. “Con nhỏ thối tha, mày dám quyến rũ ba tao, còn dám theo anh tao. Mày,…mày thực là ghê tởm, tao bóp chết mày, bóp chết mày.!”
Tống Ngọc San khiến cho Trương Dư Hàng kéo cô ta đứng lên. Dư Hàng thấy sắc mặt của Tống Ngọc San, vội vàng đi lên kéo Lập Hạ ra: “Tiểu thư, tôi mang cô trở về!”
“Trương Dư Hàng, anh buông tôi ra, buông ra!” Lập Hạ không kiêng nể đối với Trương Dư Hàng, một cước rồi một đấm, “Tôi phải giết chết con nhỏ này, xem nó làm thế nào dụ dỗ được đàn ông nữa!”
Nhan Nghiên bị Lập Hạ bóp cổ sinh đau, cô ngồi dậy, rời ra một chút bên góc sáng. Bây giờ dù cô có một trăm cái miệng cũng không thể biện hộ cho chính mình, Tư Kình Vũ đã muốn hại cô, cho dù cô nói thế nào cũng đều là sai cả.
“Lập Hạ!” Tống Ngọc San kéo con gái sang một bên nói “Chuyện này mẹ sẽ xử lý, con mau về nhà cùng Dư Hàng trước!”
Tư Lập Hạ nhìn sắc mặt của mẹ mình, cô ta biết bà đã thực sự nổi giận, cũng không dám làm càn nữa. Nhưng cũng không cam lòng mà nhìn Nhan Nghiên, đứng bất động, không nghĩ cứ như vậy mà rời đi. Vừa quay đầu, nhìn thấy Tư Kình Vũ đứng ở cửa, Lập Hạ vui ra mặt gọi “Anh, anh đến rồi!”
Cửa mở, Tư Kình Vũ không biết tới từ lúc nào? Hắn như là đã tới được một lúc, sắc mặt xem ra không được tốt lắm. Kình Vũ vốn đang ở bệnh viện, Lập Hạ liền gọi điện thoại nói Tư Thành Đống dẫn theo phụ nữ hẹn hò ở Hoàng Đình, Tống Ngọc San đã đuổi theo rồi. Phản ứng đầu tiên của hắn là hờ hững, chuyện như vậy đã nhiều lần xảy ra rồi. Đàn bà xung quanh cha hắn không phải là ít, mẹ hắn cũng không hứng thú đi bắt gian. Hắn không hề nghĩ là bản thân có chút hứng thú nào đối với chuyện này. Nhưng lúc này đây, hắn có dự cảm không tốt, dường như biết được người trong căn phòng này chính là ai?
Nhan Nghiên nhìn thấy Tư Kình Vũ đến, hai mắt mở to, miệng cũng mở lớn, nhưng vẫn không nói được gì.
Chương 56:
“Kình Vũ, sao con lại tới đây?” Tống Ngọc San kinh ngạc nhìn con trai, rồi lại liếc mắt nhìn con gái. Chắc là do con nhỏ này gọi anh nó tới rồi “ Kình Vũ, chuyện này con không cần phải lo, mau đưa Lập Hạ trở về đi”
Tư Kình Vũ nhìn gò má bị đánh tới sưng đỏ và đôi mắt ngấn lệ trên khuôn mặt điềm đạm đáng yêu của cô, cảm thấy rất chướng mắt, rất buồn cười. Trong phòng mặc dù, không có cha hắn, nhưng nhìn hai bộ đồ ăn trên bàn, hắn đã thực sự hiểu rõ chuyện gì xảy ra không lâu trước đó.
Hắn đột nhiên muốn cười. Vì sao hắn lại có thể vì cô gái này mà hoài nghi, mà kỳ vọng. Rốt cuộc, cô căn bản là một người đàn bà mưu mô, ham hư vinh. Hắn cảm thấy ngạc nhiên không hiểu giờ cha hắn đang ở đâu, bỏ mặc cô ở lại đây đối mặt với tất cả chuyện này. Có thể thấy, địa vị của cô trong lòng cha hắn thực không đáng giá.
“ Mẹ, mẹ cùng với Lập Hạ trở về trước đi, chuyện này để con xử lý” Hắn nói với mẹ mà ánh mắt vẫn nhìn về phía Nhan Nghiên. Ánh mắt sáng ngời tràn ngập nước của cô nhìn hắn đầy oán giận.
“ Kình Vũ” Tống Ngọc San chưa bao giờ thấy con trai mình để ý đến những chuyện như thế này. Tư Thành Đống có tư tình ở ngoài không phải chỉ mới một hai lần. Kình Vũ từ xưa đến nay đều có thái độ lạnh nhạt. Vì sao lần này lại sốt sắng như vậy. Đã tự mình đến đây lại còn muốn tự mình giải quyết. Chẳng lẽ Kình Vũ thực sự có cảm tình đặc biệt đối với Nhan Nghiên. Đôi mắt xếch của bà khẽ nhíu lại. Bà tuyệt đối không cho phép chuyện như thế xảy ra. “ Kình Vũ loại chuyện này cứ để mẹ xử lý, con mau đưa Lập Hạ về trước đi.
“ Mẹ” Tư Kình Vũ đi đến chỗ mẹ, cầm lấy vai bà nói “ Lần này, mẹ cứ để cho con giải quyết. Con cam đoan sẽ thẳng tay, dứt khoát diệt trừ hậu họa”
Nhan Nghiên nghe xong hắn nói mấy chữ sau cùng, sợ hãi toàn thân run rẩy. Cô nhích dần xuống khỏi salon, định bụng thừa dịp ba người nhà bọn họ không chú ý mà chạy đi.
Lập Hạ nhanh tay, lẹ mắt thấy cô muốn rời khỏi salon thì giật ngược tóc cô về sau nói: “ Cô ngồi yên đây cho tôi,  giờ còn muốn trốn sao?, làm ra cái thứ chuyện tình mắc ói này còn muốn chúng ta bỏ qua cho cô sao?”
Nhan Nghiên bị cô ta túm tóc, nước mắt ứa ra. Cô nhìn về phía Tư Kình Vũ cầu xin: “ Tư… Tư thiếu gia. Hẳn anh biết tại sao em lại ở đây vào lúc này. Em chưa bao giờ có ý định dụ dỗ Tư thúc thúc, chưa bao giờ”
Tư Kình Vũ nhìn cô bị kéo tóc có chút nhíu mày. Lời cô vừa nói ra, Tống Ngọc San và Lập Hạ đều đưa mắt về phía hắn, như thể hắn và cô thực sự có bí mật gì đó. “ Thủ đoạn thật thông minh” Tư Kình Vũ cười lạnh, từ trên cao nhìn xuống,  lúc này, cô vẫn đang bị Lập Hạ khống chế ở trên ghế salon: “Tôi nghĩ tôi hẳn là người rõ nhất cô có phải người đàn bà của cha tôi không. Một lát nữa tôi sẽ xử lý cô. Cô câm miệng đi”.
“ Con nhỏ chết tiệt” Lập Hạ xem xét thái độ của anh trai liền cho rằng Nhan Nghiên đang cố tình đánh lừa bọn họ. “Mày cho rằng nói như vậy sẽ khiến bọn tao nghĩ mày và anh tao có quan hệ thân mật sao. Anh tao làm sao có thể để ý tới loại người đê tiện như mày. Chắc chắn mày cố tình dụ dỗ, ba tao vì thèm muốn sự trẻ trung, non nớt ở mày mới có thể chấp nhận mày. Hừ nhưng mà ai biết được cô có thực sự non nớt hay đã qua tay của đủ loại đàn ông rồi?”
Thật đáng sợ! Mỗi lời nói của Lập Hạ như muốn đẫm nát Nhan Nghiên. Cô ra sức lắc đầu. Tư Kình Vũ tại sao hắn lại đối với cô như vậy? Cô thực sự đã làm ra tội ác tày trời gì sao?
“Lập Hạ” Tư Kình Vũ vì lời nói của Lập Hạ mà nhíu mày lại. Bất luận lời nói của cô là đúng hay sai nhưng tuổi còn nhỏ mà đã nói ra những lời như vậy thật khiến hắn không thoải mái. Hắn tiếp: “Em đừng nói nữa, hãy cùng mẹ trở về đi”
“Kình Vũ, chuyện này để mẹ xử lý đi” Tống Ngọc San đã có cách để trừng trị cô “ Văn Vi chẳng phải vẫn ở trong bệnh viện sao? Con hãy vào viện với Văn Vi đi”
“ Mẹ, Nhan Nghiên trong lòng mẹ chẳng phải là một mối họa lớn sao?” Tư Kình Vũ nói với mẹ, rồi lai nhìn Nhan Nghiên “ Con nhất định sẽ giúp mẹ giải quyết hết mối họa này”
Chương 57: Điều kiện duy nhất.
Tống Ngọc San nhìn vẻ mặt của con trai, biết chắc chuyện này, nó nhất định quản rồi. Tư Kình Vũ hiểu rất rõ tính tình của bà. Bà đã muốn xử lý Nhan Nghiên từ lâu rồi. Chẳng qua do Tư Thành Đống luôn che chở cho cô. Bây giờ ông ta lại muốn có cô, thì làm sao bà ta có thể bỏ qua được. Chỉ là công việc quá bận rộn, tạm thời không rảnh lo mấy chuyện này. Con trai đã nói vậy, chắc hẳn trong lòng đã hiểu rõ tâm tư của bà rồi.
Quan hệ của bà với Tư Kình Vũ càng ngày càng không tốt. Bà cũng không muốn vì chuyện này mà trở nên căng thẳng với con trai, liền nói: “Thôi được, nếu con đã nhất quyết như vậy, chuyện này mẹ giao lại cho con xử lý”
“Mẹ” Tư Lập Hạ rất lo lắng. Cô có cảm giác là lạ. Nhưng lúc này cảm thấy anh trai cũng giống mình, vô cùng chán ghét Nhan Nghiên. “Anh, nhất định anh không được tha cho con nhỏ này”.
Tống Ngọc San thoáng nhìn anh, rồi mới lôi con gái đi ra ngoài.
Nhan Nghiên ngồi trên ghế salon mở to ắt phẫn nộ nhìn hắn: “Tư Kình Vũ, tại sao anh phải làm như vậy? Tại sao anh lại hại tôi?”
Tư Kình Vũ nở nụ cười, tiến thêm vài bước đến trước mặt Nhan Nghiên, cao ngạo nhìn xuống cô: “Tôi hại cô? Cô nói thử xem tại sao tôi lại hại cô chứ?”
“Rõ ràng là anh bảo tôi tới đây. Rồi lại cố ý khiến mọi người cho rằng tôi và bác Tư… khiến mọi người hiểu lầm tôi.” Nhan Nghiên nghẹn ngào lên án Tư Kình Vũ  “Anh dựa vào cái gì mà đối với tôi như vậy? Tôi với anh có thù oán sâu sắc gì hay sao chứ?”
Tư Kình Vũ tức giận nắm lấy cằm cô: “Cô thực có tài lật lọng. Tôi có gọi cô tới sao? Tôi gọi cô lúc nào?”
Nhan Nghiên cứng đờ người. Cô biết hắn đã nhiều năm như vậy. Cô hiểu rõ, nếu quả thực là hắn gọi cô tới, là hắn muốn hãm hại cô thì giờ phút này hắn sẽ không phủ nhận. Nhưng rõ ràng Vú Bảo nói hắn có chuyện, gọi cô tới mà. Cô rụt rè hỏi khẽ: “Chẳng lẽ thực sự không phải anh nói vú Bảo gọi tôi đến đây sao?”
“ Thật nực cười”. Tư Kình Vũ cười nhạo. “ Nếu thực sự là tôi muốn cô đến đây, thì đâu cần thông qua vú Bảo. Nhan Nghiên, cô không cần nói dối nữa. Cô là loại người nào, tôi đã quá rõ rồi.”
Tư Kình Vũ nói đúng, nếu là hắn gọi cô tới đây thì không cần thông qua vú Bảo. Nhưng liệu có thể là ai đây? Trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh Trương Dư Hàng nói chuyện với Vương Đồng. Bây giờ tại sao Trương Dư Hàng lại ở đây? Nhất định, hôm nay Vương Đồng đã có hẹn ăn cơm với Tư Thành Đống ở đây. Có lẽ bọn họ biết trước Tống Ngọc San sẽ tới nên kêu vú Bảo gọi điện thoại để cô đến làm kẻ chết thay.
Nhan Nghiên lúc này mới suy nghĩ cẩn thận. “Thật đáng sợ”. Bàn tay cô khẽ run rẩy, sắc mặt tái nhợt, nhìn Tư Kình Vũ.
“ Sao? Không còn gì để nói nữa à?” Tư Kình Vũ thả cô xuống salon rồi cầm cái ghế ngồi xuống bên cạnh. “ Muốn biết tai sao tôi lại nói mẹ để tôi xử lý cô không?”
Nhan Nghiên không nói gì. Bất luận là Tống Ngọc San hay Tư Kình Vũ thì họ đều không có ý tốt với cô.
“ Cô hẳn đã rõ, nếu cô rơi vào tay mẹ tôi thì đến mạng sống cũng không còn.” Tư Kình Vũ tàn nhẫn cười, bắt gặp sắc mặt tái nhợt của cô càng cảm thấy chướng mắt. “ Nhưng tôi có thể cho cô một cơ hội.”
Nhan Nghiên cũng cười, thậm chí còn cười rất lớn tiếng. Vì cô biết, nếu so với Tống Ngọc San thì thủ đoạn của Tư Kình Vũ còn cao hơn nhiều. “Tư thiếu gia, anh cứ nói thẳng ra thì tốt hơn”
“ Đã xảy ra chuyện hôm nay, mẹ tôi không thể nào bỏ qua cho cô được” Tư Kình Vũ càng lúc càng nhíu chặt mày lại. Hắn tỏ ra cực kỳ chán ghét nụ cười của Nhan Nghiên “ Sau khi cô tốt nghiệp, tôi có thể sắp xếp cho cô ra nước ngoài du học”
Nhan Nghiên mở to mắt, không tin Tư Kình Vũ đột nhiên lại đối tốt với cô như vậy. Nếu như có thể ra nước ngoài, không cần đối mặt với người nhà họ Tư, đây là điều trong mơ cô cũng muốn có được. Nhưng Tư Kình Vũ đã nói trên đời này không có gì là miễn phí và đây cũng không ngoại lệ.
“ Tôi chỉ có một điều kiện là cô chấp nhận hiến giác mạc của mình cho Văn Vi” Tư Kình Vũ từng câu, từng chữ, tàn nhẫn nói ra điều kiện của mình.
Chương 58: Lựa chọn
Nhan Nghiên tưởng chừng như cô vừa nghe thấy một chuyện hoang đường, nhất thời không thể hiểu nổi ý tứ trong câu nói của Tư Kình Vũ. Giọt lê trong đáy mắt cũng như khô cứng lại, cô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Tư Kình Vũ, muốn trả lời mà thực không biết nên nói như thế nào?
Biểu hiện này của Nhan Nghiên quả không ngoài dự đoán của Tư Kình Vũ. Thực ra ý nghĩ này cũng chỉ vừa mới nảy ra trong đầu hắn mà thôi. Trong bệnh viện, khi nghe về bệnh tình của Vi Vi, tim hắn đau như vừa bị dao cắt. Hắn đã tự thề rằng bất luận bằng cách nào, cũng phải nhanh chóng chữa khỏi mắt cho Vi Vi. Khi chạy tới đây, hắn vô cùng giận dữ. Nhìn thái độ của mẹ  hắn đối với Nhan Nghiên, chuyện này nhất định không thể bỏ qua. Nếu để cô ẹ xử lý thì chắc chắn sẽ không còn đường sống, mà vừa hay hắn lại có thể lợi dụng cơ hội này.
“ Có lẽ cô cũng đã biết, thị lực của Vi Vi không tốt lắm. Hiện tại cô ấy cần có giác mạc để thay thế. Chỉ cần cô đồng ý hiến giác mạc của mình cho Vi Vi. Tôi có thể cho cô hai ngàn vạn, còn giúp cô xuất ngoại, an bài một cuộc sống tốt ở nước ngoài” Tư Kình Vũ tiếp tục nói rõ ý định của mình. Hắn tin rằng với điều kiện này cô không thể không chấp thuận.
Những lời nói của hắn, khiến Nhan Nghiên vừa nghe thấy có cảm giác như chạm phải lửa. Chờ đến khi hiểu ra, cô lên tiếng cự tuyệt theo bản năng: “ Không được. Nếu như tôi hiến giác mạc cho Văn Vi, tôi chẳng phải cũng không thể nhìn thấy, trở thành một người mù sao?”
“ Cô ra nước ngoài có thể tiếp tục điều trị. Tôi có thể tìm bác sĩ giúp cô. Chẳng qua cô chỉ cần đợi có người hiến giác mạc lại cho cô mà thôi” Tư Kình Vũ không thỏa mãn với lời từ chối của cô. Hắn tiếp “Cô nên suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời, đây là cơ hội duy nhất của cô”
Nhan Nghiên vẫn lắc đầu “ Tôi không đồng ý, thật đáng sợ. Nếu như không có giác mạc thích hợp thì sao? Chẳng phải tôi sẽ là người mù sao? Tôi không làm đâu, tôi sẽ không từ bỏ con mắt của mình đâu”
“ Trước hết, cô không cần trả lời tôi gấp như vậy” Tư Kình Vũ tiến về phải trước, nghiêng người gắt gao nhìn cô: “ Cô cứ từ từ phân tích tình trạng hiện giờ của mình đi. Cô cho rằng mẹ tôi sẽ làm như thế nào để đối phó cô? Cô tưởng rằng có ba tôi chống lưng thì sẽ không sao à? Cô phải biết, bên cạnh của ba tôi đã có không biết bao nhiêu người đàn bà đã phải tự sát trong tuyệt vọng. Muốn ở bên ba tôi, cô thử xem mình có bao nhiêu cái mạng đây?”
Nhan Nghiên thân thể hơi co lại, hơi thở nóng cháy của Tư Kình Vũ thoảng trên mặt cô. Nhan Nghiên có cảm giác vừa sợ hãi lai vừa giận dữ: “ Tôi cùng bác Tư chưa từng có quan hệ. Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ trở thành đàn bà của ông ấy.”
“ Chuyện đến nước này, cô nghĩ còn có người tin cô sao?” Tư Kình Vũ cười nhạt, hắn tỏ ra vô cùng chán ghét cái dáng vẻ một mực phủ nhận của cô. “ Tôi không miễn cưỡng cô. Tự cô nên hiểu rõ, đây là tôi đang mở ra cho cô một con đường sống”
“Không phải anh đang cho tôi một con đường sống mà chẳng qua anh đang muốn hi sinh tôi để cứu Văn Vi mà thôi” Nhan Nghiên cố sức cấu vào mu bàn tay để nước mắt không trào ra. Cô tiếp “ Tư Kình Vũ, Tư gia các người đều là một lũ máu lạnh, dằn vặt người khác, lấy sự thống khổ của người khác làm nguồn vui cho bản thân. Người anh yêu là người chẳng lẽ tôi không phải? Tại sao các người cứ luôn phải bức bách tôi, làm tổn thương đến tôi?”
Biểu hiện thống khổ của Nhan Nghiên bất chợt khiến Tư Kình Vũ xao động. Trái tim hắn dường như nhói lên. Nhưng cũng rất nhanh, hắn tự nhủ phải cứng rắn  “ Đây không phải là tôi bức cô, tôi cho cô lựa chọn. Tôi cho cô thời gian suy nghĩ. Để mẹ tôi xử lý cô hay cô hiến mắt cho Văn Vi rồi tôi giúp cô xuất ngoại thì tùy ở cô.”
Tư Kình Vũ nói xong, không nhìn tới những giọt nước mắt của cô, đẩy ghế bước đi, không quay đầu lại.
Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa - Nhược Trữ Trữ