Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 190 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 515 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:25:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31+ 32
hương 31: Muốn ngủ giường của ai
Nhan Nghiên đang dọn dẹp trong bếp thì nghe tiếng bước chân trong phòng khách.  Cô hoảng hốt, sợ rằng ác mộng đêm đó lại tái diễn lần nữa. Cô vội ra khỏi phòng bếp, bên cạnh chính là phòng khách, cô tuyệt đối không muốn bước qua đó. Cô buộc lòng phải trốn vào phòng tắm trong phòng của người ở. Buổi tối người hầu cơ bản đều trở về phòng, không ai dùng tới phòng tắm.
Chỉ chốc lát sau, cô quả nhiên nghe được âm thanh từ trong phòng bếp phát ra, cô mở to mắt đề phòng. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Cô nắm chắt tay nắm cửa trong tay, khóa trái nhà tắm. Mặc kệ là ai, cô cũng tuyệt đối không mở cửa ra.
Phòng của cô và Vương Đồng kề sát vách phòng tắm, tiếng bước chân đó đúng là dừng lại trước cửa phòng các cô. Người đó lay cánh cửa, lung rầm rầm vài tiếng nhưng lay không ra được. Vương Đồng không cho phép cô vào trong phòng, chắc chắn là đã khóa cửa phòng lại rồi.
Người kia chắc không mở được cửa, đầu tiên im lặng một hồi, sau đó lập tức đã nghe tiếng cạch cạch. Nhan Nghiên tim đập thình thịch, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cô nghe được tiếng cửa mở, người kia chắc là có chìa khóa phòng. Người có thể có chìa khóa phòng này, ngoài Vú Bảo chỉ có một người, đó chính là Tư Thành Đống. May là hiện tại cô không ở trong phòng, Tư Thành Đống biết được điều đó cũng sẽ quay trở lại phòng ông ta thôi!
Cũng có thể Tư Thành Đống phát hiện cô không ở trong phòng, sẽ đi tìm cô, cuối cùng chắc chắn sẽ tìm được căn phòng tắm này. Tim của cô đập càng nhanh hơn, cô phải làm sao đây, làm sao để giữ ình được trong sạch đây.
Cô cẩn thận mở cửa phòng tắm, hành lang hắt lên ánh sáng mờ nhạt, cô chợt nhớ người hầu có nói qua, Lập Hạ đi hát. Theo như thói quen cô ta, trời chưa sáng cô ta sẽ chưa chịu về nhà, cô có thể trốn ở phòng của Lập Hạ trước đã, chỉ cần cô rời đi trước khi trời sáng là được.
Cô chạy nhanh lên lầu, cô thừa dịp Tư Thành Đống đã ra ngoài, liền chạy tới phòng của Lập Hạ. Cô vừa lên lầu liền thấy Tư Kình Vũ đứng ở cầu thang, trừng mắt nhìn cô chằm chằm.
Nhan Nghiên giật mình, suýt chút nữa ngã xuống cầu thang, cô gắt gao bám lấy tay vịn, trong miệng lắp bắp kinh hoảng kêu lên: “Tư…Tư thiếu gia!”
Cặp mắt đen, sâu không thấy đáy của Tư Kình Vũ vẫn chăm chú nhìn cô, bên khóe miệng lộ ra nụ cười: “Đừng nói là cô lại bị nhốt ở ngoài, định đến ngủ ở phòng tôi à?”
Nhan Nghiên lắc đầu, cô không dám, trải qua nhiều việc như vậy, cô đã hiểu rõ nhà họ Tư đều là những người rất xấu xa. Trước đây là cô quá ngây thơ rồi: “Tư…Tư thiếu gia, tôi bị nhốt ngoài cửa. Thế nhưng, thế nhưng tôi không dám nghĩ sẽ đến phòng của anh đâu.”
“Vậy cô lên trên này làm gì?” Tư Kình Vũ nắm lấy cánh tay cô kéo vào trong ngực, “À, cô muốn chạy đến phòng của ba tôi, cô y như mẹ cô vậy, định ngủ trên chiếc giường của ba mẹ tôi sao?”
Lời nói ấy nghe thật đáng sợ! Cô cảm thấy nghẹt thở, hệt như nước thủy triều ập đến người cô, tay chân cô chợt lạnh buốt. Cô mất đi khí lực phản kháng, chỉ có thể phản bác: “Tôi không có, tôi không có!”
“Cô không có sao?” Hắn ôm trọn cô vào lòng, thân thể mềm mại của cô dán vào thân thể nóng cháy cứng ngắc của hắn, hắn thoải mái thở dài, “Vậy hiện giờ cô đang làm gì? Là đang sà vào lòng tôi sao?”
Thân thể hắn cường thế mà nóng rực, hơi thở của hắn mang theo ma lực phả vào mặt cô, cơ thể cô cũng bắt đầu phát nóng run rẩy. Cô đẩy hắn ra: “Tư thiếu gia, tôi thực sự không làm gì cả, anh buông tôi ra, buông ra!”
Cơ thể của cô thơm quá, hương thơm của thiếu nữ như một loại mê dược thượng hạng, bụng hắn càng nóng cháy khó chịu. Áp lực ở ngực như trực chờ phun trào, hắn phải có cô, lập tức phải có được cô.
“Cô bỏ ra nhiều công sức như vậy, cũng không còn là đứa trẻ nữa, cô nhiều lần bò lên giường tôi, hôm nay tôi sẽ hoàn thành ước nguyện cho cô”. Nói xong, không để ý cô đang giãy dụa, hắn một tay ôm lấy cô, bước về phía phòng mình.
Chương 32: Cho phép cô xứng đôi
Nhan Nghiên tuy rằng chưa hiểu rõ sự đời nhưng trực giác mách bảo cô biết Tư Kình Vũ đang muốn làm gì. Cô ra sức đẩy hắn ra, kiên quyết phản kháng:”Tư thiếu gia, tôi thật sự không phải tới tìm anh. Anh bỏ tôi xuống đi, bỏ tôi xuống.”
Tư Kình Vũ vốn đã bước đi có chút bất ổn, Nhan Nghiên liên tục đánh hắn, hắn nhất thời buông tay, toàn bộ người cô ngã vào người hắn, đầu cô đập vào tường, chóang váng.
Tư Kình Vũ nhìn chằm chằm Nhan Nghiên đang nằm trên đất, khom người xuống nhìn cô: “Cô định dùng chiêu lạt mềm buộc chặt à? Nếu là bình thường thì nên dùng, còn hôm nay, cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được rồi.” Nói xong, hắn ôm cô đứng lên.
“Không được, Tư Kình Vũ, anh buông tôi ra!” Nhan Nghiên thế nào cũng không chịu, cô liều mạng đấu tranh, mong rằng âm thanh này có thể truyền đến được phòng của người ở. Nước mắt cô chảy tràn xuống má, ai sẽ tới cứu cô đây, cô không muốn như thế này, cô không muốn trở thành người đàn bà của hắn theo cách này! Thế nhưng toàn bộ hành lang chỉ nghe được tiếng khóc la chói tai mà bi thương của cô. Cô tuyệt vọng, cho dù có người nghe thấy tiếng kêu cứu của cô thì sao, chuyện của Tư đại thiếu gia, ai cũng không dám dây vào!
“Rốt cục không gọi tôi là Tư thiếu gia nữa!” Vì cô đang giãy dụa, Tư Kình Vũ không có cách nào để ôm lấy cô, hắn bèn ôm kéo cô bước đi. Hắn đã đến cực hạn, hắn không thể nhịn được nữa.”Vào lúc này, tôi cho phép cô gọi tôi là anh Kình Vũ. Nói cho cô biết, nếu cô còn không vâng lời, tôi sẽ muốn cô ở chỗ này!”
Nhan Nghiên sợ hãi đến độ không thể nhúc nhích, cô biết Tư Kình Vũ trước nay là người nói được thì làm được. Thế nhưng cô không rõ, vì sao hắn lại có hứng thú với cô. Chẳng phải hắn yêu Văn Vi sao? Chẳng phải hắn đã nói rõ, hắn không coi trọng cô, là cô không xứng với hắn!
“Tư thiếu gia, anh quên rồi sao? Chẳng phải anh đã có Văn Vi tiểu thư rồi sao?” Nhan Nghiên thử nhắc nhở hắn, “Anh không phải yêu cô ấy sao? Nếu cô ấy biết được chuyện này, cô ấy chắc chắn sẽ đau lòng lắm!”
“Văn Vi?” Ánh mắt Tư Kình Vũ phút chốc lộ ra nét mê đắm, hắn kéo nửa người cô lên, nắm lấy cằm của cô phả hơi nóng hỏi, “Văn Vi là ai?”
Hắn rốt cuộc là ai? Hắn là Tư Kình Vũ sao? Tại sao hắn lại không nhận ra Văn Vi được chứ? Cô ngây ngốc nhìn lại hắn, cô không biết phải phản kháng lại hắn như thế nào cả!
Dưới thân hắn lửa nóng càng thêm mãnh liệt, đầu óc hắn sớm đã mu muội chỉ còn thấy được mỗi người con gái trước mắt. Chỉ có cô mới có thể giúp hắn giải trừ nỗi thống khổ. Thế nhưng cô vẫn không chịu phối hợp, chân vẫn không chịu bước đi, tay vẫn gắt gao đánh vào ngực hắn. Thân thể cô bị hắn ghìm chặt lấy kéo vào trong phòng. Hắn đấy cô ngã xuống đất, quay lưng đóng cửa, hắn vừa cởi nút áo vừa nói với cô: “Cô hãy ngoan ngoãn đi, tối hôm nay, tôi sẽ làm cho cô thật sảng khoái.”
Nhan Nghiên cảm thấy cơn đau từ dưới nách, đầu, cẳng chân và lưng mình. Nước mắt cô tuôn chảy không ngừng, nửa thân trên vội lùi từng bước về phía sau: “Tư Kình Vũ, anh chán ghét tôi, tôi cũng không xứng với anh. Anh xem cho kĩ đi, tôi là Nhan Nghiên, là người mà anh rất chán ghét mà.”
Tư Kình Vũ cởi bỏ áo sơmi của hắn ra, hắn bật đèn ngủ, ánh sáng rọi vào vùng bụng rắn chắc của hắn, là hình tượng của sự tráng kiện. Hắn bắt lấy cổ tay cô, không quan tâm cô có đang bị thương hay không, ném cô lên giường: “Tối nay, tôi cho phép cô xứng đôi với tôi.”
“Tư Kình Vũ!” Nhan Nghiên hét lên tuyệt vọng, có lẽ từ khi cô bước vào căn phòng này thì cô đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Cô trốn không thoát được, cô đã dùng hết thảy biện pháp để chống lại hắn, thế nhưng đều thất bại. Cô không trốn thoát được, cô đã định trước sẽ phải thế này mà khuất phục hắn. “Không thể như vậy, không thể, anh buông tôi ra.”
Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa - Nhược Trữ Trữ