To sit alone in the lamplight with a book spread out before you, and hold intimate converse with men of unseen generations - such is a pleasure beyond compare.

Kenko Yoshida

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 190 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 515 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:25:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29+ 30
hương 29: Muốn tôi sao.
Hoắc Văn Hi đang rất sốt ruột chờ đợi ở bên cạnh, Lập Hạ liền vội kéo tay cô ta, trợn mày trợn mắt với cô. Vừa lôi kéo cô vừa hỏi: “Này, thuốc kia là thuốc gì! Anh mình sẽ không lập tức phát tác chứ!” Lập Hạ nhìn anh mình đứng cách đó không xa, sắc mặt vẫn bình thường, nhưng bản thân vẫn không nhịn được lo lắng.
“Yên tâm, mình đã hỏi qua, thuốc này phải nửa tiếng sau mới có thể phát tác.” Hoắc Văn Hi đố kị nhìn lượng nữ sinh không ít đang vây quanh Tư Kình Vũ. Không sao cả, anh Kình Vũ lập tức sẽ là của mình thôi!
Lập Hạ nhìn đồng hồ, đã khoảng chín giờ, mai còn phải đi học, một số bạn học cũng có ý ra về. Tư Lập Hạ nói: “Lát nữa mình sai vú Bảo đưa cậu đến phòng của anh mình chờ, kế tiếp phải xem khả năng của chính cậu thôi!”.
Mắt Hoắc Văn Hi lóe sáng, đây là cơ hội hiếm có, cô đương nhiên phải nắm chặt thật tốt.
Cô không nghĩ tới, vú Bảo trở lại: “Cô chủ, có điện thoại từ Hoắc gia, nhờ chuyển máy cho cô Hoắc!”
Hoắc Văn Hi vừa nghe thấy thế, sắc mặt liền biến đổi, cô không muốn nghe nhưng vẫn phải đi. Hoắc Văn Hi nghe điện thoại xong hoảng hốt chạy tới: “Lập Hạ, mình, bệnh tim của mẹ mình lại tái phát phải nhập viện, mình phải tới bệnh viện ngay bây giờ.”
Tư Lập Hạ vừa nghe cũng hoảng hốt, kéo cô: “Cậu đi như thế, vậy, anh mình làm sao bây giờ!”
Hoắc Văn Hi cũng rất ảo não, cơ hội tốt như vậy, cô không thể làm gì khác ngoài xin lỗi: “Xin lỗi Lập Hạ, mình thật sự phải đi”.
“Vậy được rồi, mình sẽ nói chú Vương đưa cậu về!” Gia đình cậu ta xảy ra chuyện lớn như vậy, cô muốn giữ Văn Hi lại cũng không được!
Hoắc Văn Hi gật đầu cảm kích, Tư Thành Vũ bên kia đã không thể ứng phó nổi một lũ bạn học háo sắc của Lập Hạ, Lập Hạ vừa quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng hắn đâu.
Nhan Nghiên ở lại dọn dẹp nhà bếp,  vú Bảo cố ý bắt cô làm việc, liên tục mang đồ ăn vào, cô làm việc mệt mỏi, mồ hôi đầm đìa. Bây giờ đang là mùa xuân ấm áp nhưng cô lại mặc áo sơ mi trắng với quần nâu. Áo sơ mi vì mồ hôi ẩm ướt dính vào thân thể cô, lượng mồ hôi nhiều, rơi xuống liên tiếp, cô cũng không có thời gian để lau. Mãi đến khi cô cảm thấy sau lưng có một luồng khí nóng, sức nóng dán lên phần da thịt lộ ra trong không khí của cô, tóc gáy cô dựng đứng. Tư Kình Vũ đang đứng phía sau cô, ánh mắt như lửa nóng của hắn đang nhìn chằm chằm vào cô.
“Tư, Tư thiếu gia!” Nhan Nghiên rất sợ hắn, hiện giờ ở phòng bếp không có ai cả, hắn đứng gần cô như vậy, cô cảm thấy ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
“Thiếu gia à? Cô không phải thích gọi tôi là anh Kình Vũ sao?” Tư Kình Vũ như  thay đổi bản thân, khóe miệng lộ ra nụ cười tà tà. Áo sơ mi trắng bởi vì mồ hôi mà dính lên da thịt cô, thấy rõ nội y nho nhỏ vòng quanh cô. Làn da cổ trắng nõn tinh tế chợt hiện rõ trong mắt hắn, hắn nuốt yết hầu, nóng rực ở bụng dưới lại càng điên cuồng thiêu đốt lợi hại hơn. “Mặc như vậy, đúng là cố ý tới dụ dỗ tôi đi!”
Nhan Nghiên bị hắn nhìn đâm ra sợ hãi, cô kề sát vào bồn rửa bát, kề sát đến độ bị gạch men sứ làm đau, cô cũng không dám đi về phía trước. Hắn nhắc tới ba chữ “Anh Kình Vũ” làm cô cảm thấy xấu hổ, cô hơi khẩn cầu nói: “Tư thiếu gia, xin anh trả lại nhật ký cho tôi được không!”
“Trả lại nhật ký cho cô?” Tư Kình Vũ như vừa nghe thấy một chuyện vô cùng nực cười, thân người tiến về phía trước một chút, nửa người phía dưới áp lên người cô, “Cô càng mong muốn đến thế sao, vậy để tôi cho cô thân thể của tôi nhé!”
Nhan Nghiên bị động tác của hắn làm cho toàn thân cứng ngắc, cô không rõ vì sao người nhà họ Tư ai cũng thích khi dễ cô. Tư Thành Đống uy  hiếp bức bách cô, Tư Kình Vũ nhục mạ hù dọa cô. Tay cô rất bẩn, cô không dám đẩy hắn, không thể làm gì khác là lùi về phía sau, ăn nói khép nép: “Thiếu gia, tôi biết anh chán ghét tôi. Sau khi kết thúc cuộc thi vào trường đại học, tôi sẽ ra khỏi nhà họ Tư, tôi sẽ không trở về nữa.”
Chương 30: Mày dám trở về phòng!
“Ra khỏi nhà họ Tư?” Tư Kình Vũ cười rộ lên, “Cô muốn ra ngoài như thế nào? Đi ra ngoài, để càng tiện hầu hạ ba tôi phải không?”
Sắc mặt Nhạc Nghiên trong nháy mắt trắng bệch, cảm thấy vô cùng xấu hổ, thân thể cô cứng đờ, mắt ngây ra nhìn hắn.
“Thiếu gia, cậu ở đây ư!” Vú Bảo không biết từ khi nào đã xuất hiện ở cửa, cười cười đi tới, “Tiểu thư đang đi tìm cậu, bạn học của cô chủ muốn đi hát, tiểu thư muốn mời cậu cùng tham gia.”
“Tôi không rảnh.” Trên mặt Tư Kình Vũ lộ vẻ khó chịu vì bị cắt ngang, nhưng cũng vẫn thả Nhan Nghiên ra, hắn nhìn bà ta, “ Bà đi theo họ đi, cẩn thận coi chừng con bé.”
Vú Bảo đương nhiên không dám cãi lời, gật đầu, theo cậu chủ đi ra ngoài, rồi lại quay đầu lại hung hăng trừng mắt  cảnh cáo Nhan Nghiên. Trong lòng bà ta thầm mắng, quả nhiên là con của hồ ly tinh, chỉ biết đi khắp nơi dụ dỗ.
Nhan Nghiên thở phào nhẹ nhõm, bình thường cô rất ghét vú Bảo, nhưng nay phải cảm ơn vú Bảo vì đã giải vây cho cô.
Chưa được một giây, Vương Đồng mặt đỏ bừng đi vào. Cô ta bước đi chệnh choạng, nắm tay cô hỏi: “Nói, vừa rồi thiếu gia đến đây, đã nói gì với mày?”
Nhan Nghiên bị mùi rượu trên người Vương Đồng xộc tới, cô quay đầu chống lại cặp mắt ngà ngà của Vương Đồng. Cô mới hoàn hồn sau khi bị Tư Kình Vũ nhục mạ, thực sự không còn sức để ứng phó với kẻ điên say rượu như Vương Đồng. Cô ngoảnh mặt đi, tiếp tục trở lại đống bát: “Thiếu gia không nói với tôi gì cả! Cô đã say rồi, mau lên nghỉ ngơi đi!”.
“Tao nói ày biết, Nhan Nghiên, mày bớt đắc ý đi.” Vương Đồng bị thái độ lạnh lùng của cô chọc giận, gắt gao cấu thịt trên cánh tay cô, “Không phải bộ dạng mày có chút nhan sắc sao? Ỷ vào có khuôn mặt hồ ly tinh đi dụ dỗ mọi người, đến cả ông chủ cũng không buông tha.”
“Vương Đồng, mày nói năng bậy bạ gì đó?” Nhan Nghiên hơi cứng người, Vương Đồng sao lại biết được, lẽ nào tất cả mọi người trong gia đình họ Tư đều biết cô cùng Tư Thành Đống có khúc mắc sao!”
“Mày ày là cái gì, tiểu thư nói mày là đồ tiện nhân hạ đẳng!” Tay kia Vương Đồng bắt chặt lấy ngực áo của cô, “Không phải là đang bưng món ăn, chẳng qua chỉ là đang dụ dỗ bạn học của tiểu thư. Mày cho là mọi người thực sự để ý đến  mày sao? Thực là nực cười!”
“Mày mới nực cười!” Nhan Nghiên cũng bị cô ta chọc giận, cô tự nhận thấy chính mình chưa bao giờ trêu chọc cô ta, nhưng từ nhỏ đến lớn luôn bị cô ta bắt nạt. “Vương Đồng, mày nói tao đáng thương, kỳ thực mày mới đáng thương. Tao tốt xấu còn có tự tôn, đi đứng thẳng lưng. Mày thì sao, cam tâm tình nguyện làm con hầu cho Lập Hạ, một con hầu theo đúng nghĩa đen.”
Đôi mắt say khướt của Vương Đồng, trong nháy mắt liền mở to, trên mặt cũng kịch liệt đỏ bừng, cô ta nắm lấy cổ Nhan Nghiên, la hét the thé: “Cái con nhỏ chết tiệt này, mày nói cái gì. Mày mới là con hầu, con hầu thực sự.
Vương Đồng uống say, nhưng sức lực cũng không hề yếu, cổ của Nhan Nghiên bị cô ta bóp sinh đau. Cô nắm lấy tay Vương Đồng, cố sức giật lại: “Không sai, tao ở cái nhà này như là một con hầu. Thế nhưng mày cùng mẹ mày, cũng là con hầu trong tận máu tủy. Thấy người nhà họ Tư, liền giống như chó Nhật chạy tới liếm.”
“Con nhỏ chết tiệt này, tao đánh chết mày, đánh chết mày.” Vương Đồng ấn cô lên bồn rửa, đánh đấm lung tung trên người cô, “Xem tao dạy dỗ mày, đồ tiện nhân!”
Nhan Nghiên bị cô ta làm đau, một phen đẩy cô ta ra. Vương Đồng vốn say, bị đẩy, cả người đều bị cô đẩy ngã trên mặt đất. Nhan Nghiên lôi kéo quần áo xộc xệch của cô nói. “Vương Đồng, mày đừng mượn rượu làm càn, đừng để tao ày ăn tát. Bình thường tao đều nhường nhịn mày, không phải vì tao sợ mày. Nếu mày cứ bức tao, tao sẽ không khách khí với mày đâu.”
Vương Đồng bị dáng vẻ hung hăng của Nhan Nghiên dọa sợ, tiểu bạch thỏ còn có lúc sẽ phản kháng, hơn nữa Nhan Nghiên chưa bao giờ là tiểu bạch thỏ cả. Cô ta òa lên khóc lớn: “Mẹ, mẹ, mẹ mau tới dạy dỗ cái con nhỏ chết tiệt này, Nhan Nghiên nó ức hiếp con, ức hiếp con!”
Vú Bảo không ở bên ngoài. Chỉ có một người hầu nghe thấy tiếng la hét của cô ta nên đến, nhìn thấy Vương Đồng ngồi dưới đất khóc, bèn nâng cô ta dậy nói: “Vú Bảo đi cùng tiểu thư ra ngoài rồi, tiểu thư muốn đi hát, vú Bảo phải đi theo trông nom.”
Vừa nghe mẹ không ở nhà, Vương Đồng ngừng khóc, cô ta ngồi lên, chỉ vào Nhan Nghiên nói: “Con nhỏ chết tiệt kia, ngày hôm nay nếu mày về phòng ngủ, xem tao có đánh chết mày không.” Nói xong, để cho người hầu kia đưa cô ta trở về phòng.
Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa - Nhược Trữ Trữ