Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 190 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 515 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:25:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13+ 14
hương 13: Cô gieo gió gặp bão.
Nhan Nghiên theo hắn đi lên lầu, bây giờ thân mình cô không thể khống chế được run rẩy. Tư Kình Vũ từ đầu đến giờ không liếc nhìn cô một cái. Nhưng mà lúc hắn vào phòng, hắn mở cửa xong cũng không đóng cửa lại.
Nhan Nghiên sợ hãi cùng hắn đi vào, vẫn đứng ở cửa không dám động đậy. Cô hoảng hồn chưa ổn định được,  áp  sát vào trên cửa.
Tư Kình Vũ nhìn cô một cái, lạnh lùng ra lệnh: “Cô đi tắm đi, bẩn chết đi được!”
Nghĩ đến vừa rồi Tư Thành Đống đã sờ qua khắp nơi trên thân thể cô, dạ dày Nhan Nghiên cuộn lên càng đau hơn.  Cô vào phòng tắm, mở vòi tắm không ngừng chà xát thân thể đã bị Tư Thành Đống chạm vào khắp nơi, chà cho đến lúc đỏ ửng hết lên rồi mới ngồi xổm xuống ôm lấy thân mình khóc rống.
Mẹ mẹ, Nhan Nghiên làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ánh mắt của Tư Thành Đống rõ ràng là muốn nói, ông ta sẽ không tha cho cô. Cô phải làm sao bây giờ? Hôm nay cô may mắn tránh được một kiếp, nhưng không có nghĩa là về sau cô có thể gặp may như vậy.
Phía sau cánh cửa vang lên, cô nghe được giọng nói của Tư Kình Vũ: “Quần áo của tôi ở bên ngoài cửa, cô lấy mà thay đi.”
Lúc này Nhan Nghiên mới nhớ đến chính mình còn đang ở trong phòng của hắn, cô đè thấp tiếng khóc, nhỏ giọng trả lời. Đợi lúc cảm giác hắn đã đi rồi, cô mới khẽ mở cửa, hắn đưa cho cô chiếc áo sơ mi rộng của hắn. Lúc cô đi ra ngoài, Tư Kình Vũ đang ngồi trên ghế của sô pha, hai chân bắt chéo, tay đặt trên đầu gối, khóe miệng lộ ra ý cuời: “Nhan Nghiên, tôi thật đúng là xem thường cô. Quyến rũ tôi không thành, lại còn dám có ý định với ba tôi!”
Nhan Nghiên vẫn còn hai chân trần, vốn không có huyết sắc nên càng trở nên tái nhợt, áo sơ mi to lớn của hắn che khuất đầu gối của cô. Cô nắm chặt áo, bất an nhìn hắn: “Em, em không có, em không nghĩ tới gặp phải bác Tư!”
“Cô không nghĩ tới gặp phải ông ta?” Tư Kình Vũ giống như nghe được điều nực cười nhất trên đời này, “Vú Bảo cùng ba tôi lớn tiếng như vậy, cả tòa nhà cũng đều nghe được. Cô biết rõ ba tôi trở về rồi, còn ở dưới tầng dưới, ăn mặc như vậy ngay ở phòng bếp, cô còn nói không có dụ dỗ ông ta?”
“Em thật sự không có!” Nhan Nghiên bật khóc, nước mắt vất vả lắm mới ngưng được, lại bởi vì uất ức mà ào ào tuôn xuống, “Đồng Đồng khóa cửa phòng, em không vào được, em không có nơi để ngủ, chỉ có thể ngủ ở phòng bếp mà!”
Tư Kình Vũ nhìn bộ dạng đau khổ đáng yêu của cô, kỳ thật hắn đã quá rõ ràng đối với tính tình của ba hắn, hơn nữa mấy năm nay ánh mắt ba hắn nhìn Nhan Nghiên ngày càng thay đổi. Đó không phải là ánh mắt của trưởng bối! Nhan Nghiên ở trong mắt của ba hắn, chính là một miếng thịt béo, luôn muốn tìm cơ hội để nuốt ngụm miếng thịt béo.
Nhưng tưởng tượng đến cảnh vừa rồi hắn nhìn thấy, nửa thân trần trụi của cô bị ba hắn đặt ở trên tường, thậm chí tay ông ta còn ở giữa hai chân cô. Lồng ngực hắn dè nặng một cơn giận giữ, bây giờ chứng kiến bộ dạng này của cô, cơn tức giận kia vẫn chưa áp chế được. “Cô ăn mặc như vậy, chẳng lẽ không phải muốn quyến rũ người khác sao?”
Hắn một mực chắc chắn cô là người như vậy, cô nói cái gì cũng đều không có tác dụng! Nhưng mà bộ dạng bây giờ của cô, nghĩ tới bên ngoài còn Tư Thành Đống, cô thật sự không có dũng khí để đi ra ngoài. Toàn thân cô tràn ngập nhục nhã, cô không ngừng run rẩy. Cô tự nói với chính mình, thật  sự không sao! Cô ở cái nhà này, cô chịu nhục nhã chưa đủ nhiều hay sao? Không sao, Nhan Nghiên! Không sao, tới sinh nhật mười tám tuổi của cô, sau khi cô tốt nghiệp trung học xong có thể rời khỏi cái nhà này!
Từ trước đến nay cô thật buồn cười! Cô làm sao có thể nghĩ đến Tư Kình Vũ có thể cho cô nương tựa, hắn cũng khinh thường cô như tất cả người nhà hắn, cho dù cô gặp phải việc gì, đều là Nhan Nghiên cô gieo gió gặp bão!
Chương 14: Con bé hầu gái ăn nhờ ở đậu.
Nhan Nghiên đã không còn muốn giải thích nữa, cô vứt bỏ tự tôn của bản thân mình, đem bản thân mình tiến đến sofa của hắn, thỉnh cầu hắn: “Đêm nay, em có thể ngủ lại đây đêm nay được không, bây giờ em thật sự không dám đi ra ngoài.
Cơn tức giận vô cùng của Tư Kình Vũ, cũng bị bộ dáng điềm đạm đáng yêu của cô tiêu diệt, hắn không thèm nhắc lại, trở về giường nằm thẳng cẳng, cũng không hỏi cô liền tắt đèn.
Nhan Nghiên nằm trên ghế xô pha, cô gắt gao ôm lấy chính mình trên đệm lông của xô pha. Trong đầu đều tràn ngập hình ảnh ở phòng bếp, hơi thở và cảm giác ghê tởm của Tư Thành Đống, cô không nhịn được chảy nước mắt. Cô biết không ai có thể giúp cô, nhưng cô phải nghĩ cách để thoát khỏi sự quấy rầy của Tư Thành Đống.
Cuối cùng cô quá mệt mỏi, chìm sâu vào giấc ngủ. Ngược lại, Tư Kình Vũ nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn liền mở mắt. Hắn nhìn thấy Nhan Nghiên nằm ở trên sô pha, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người cô, khóe mắt cô còn lưu lại nước mắt trong suốt.
Nhan Nghiên ngủ không thanh thản, nước mắt không ngừng chảy xuống, miệng còn thì thào nói: “Không cần, không cần! Van xin bác, cháu là đứa trẻ, là đứa trẻ!”
Mặt Tư Kình Vũ tối lại, hắn xuống giường bế cô đưa tới trên giường, chính mình lại nằm xuống, cho đến lúc Nhan Nghiên gắt gao áp sát vào hắn. Cô vẫn không tỉnh, miệng vẫn đang mê sảng, nước mắt cũng từng giọt một theo khóe mắt lăn ra.
Cô quả thật vẫn chỉ là một đứa trẻ, bất lực mà sợ hãi. Tư Kình Vũ biết những lời nói vừa rồi đối với cô, gây tổn thương nặng nề cho cô. Đứa trẻ này, bình thường trầm mặc ngoan ngoãn, lần nào hắn cũng đều có thể nhìn thấy sự kiên cường và thẳng thắn trong đôi mắt của cô.
Cô bị Lập Hạ cùng vú Bảo bắt nạt, phần lớn đều là nhẫn nhịn, thỉnh thoảng thì phản kháng khéo léo. Ở cái nhà này để sinh tồn cô đều như  vậy, nhưng buổi tối hôm nay lại lộ vẻ không thích hợp. Hơn nữa là Tư Thành Đống, hắn quá rõ ba hắn, ông ta có ý định với Nhan Nghiên, sẽ không bỏ qua cơ hội.
Lập tức chính hắn cũng không ý thức được, hắn thở dài một tiếng, đôi môi bất giác được hôn lên trên khóe mắt cô, đón lấy một giọt nước mắt của cô, hương vị mằn mặn. Đụng vào da thịt mịn màng của cô, môi hắn từ khóe mắt của cô dần dần đi xuống, da thịt cô trắng nõn như trẻ con, khó trách ba hắn lại muốn cô đến vậy. Nghĩ đến cô cùng ba hắn ở phòng bếp làm mọi thứ, hắn đè nén tức giận trào ra, hôn lên môi cô.
Rất mềm, rất lạnh, Tư Kình Vũ không phải là thiếu niên vừa mới biết đến tình dục, nhưng mà bây giờ chạm vào môi cô lại sinh ra một luồng cảm xúc, chiếm giữ và cướp đoạt. Trên người cô còn có mùi hương thoang thoảng vừa mới tắm xong, hương thơm tươi mới của thiếu nữ, trong lòng hắn rung động. Người trong ngực hắn tỉnh lại, hắn chứng kiến cô mở to hai mắt nhìn hắn.
Nhan Nghiên không biết làm sao mình có thể ở trên giường của hắn, còn ở trong lòng hắn. Lửa nóng trên môi hắn còn áp trên môi cô, nhất thời trong đầu cô hoàn toàn hỗn loạn. Hắn hôn rất nóng bỏng, nhưng lúc này toàn thân cô lạnh như băng. Cô mơ một giấc mộng thật lẫn lộn, u tối và khủng khiếp, cô bị một cường lực mãnh mẽ áp chế. Trong cô vẫn tràn ngập nỗi nhục nhã, đáng sợ, tuyệt vọng.
Tư Kình Vũ buông cô ra, nhất thời trong lòng có chút ảo não, có chút thẹn quá hóa giận nói: “Còn nói cô không dụ dỗ tôi, bây giờ lại bò lên giường của tôi!”
Đầu óc của Nhan Nghiên vẫn còn mông lung trì độn, Tư Kình Vũ lại còn một mạch trách mắng cô, hoang mang rối loạn vội vàng ngồi dậy: “Em, em không biết làm sao lại ở trên giường, thực xin lỗi, em, em xuống ngay bây giờ đây.”
Một tay Tư Kình Vũ đè cô lại, phá vỡ sự hoảng hốt của cô, trong lòng sinh áy náy: “Thôi đi, cô ngủ ở đây cũng không phải ngày một ngày hai.”
“Hay là em ngủ ở sô pha đi!” Nhan Nghiên không muốn lại phải chịu nhục, hôm nay cô đã nhục nhã quá nhiều rồi. Tự tôn của cô đã không còn lại mấy, cô cũng không muốn khiến bản thân mình lại có bộ dạng không biết xấu hổ như vậy.
Tư Kình Vũ Không ngăn cản cô nữa, là hắn bắt đầu chỉ trích trước, hơn nữa đối với cô gái trước mặt, hắn từ trước đến nay đều tỏ ra cao ngạo trịnh thượng. Hắn tuyệt đối không thể nào kéo người ở phía dưới lại, nói là hắn bế cô lên giường, chủ động hôn cô. Bây giờ trong mắt hắn, Nhan Nghiên còn không có tư cách đấy, cô chẳng qua chỉ là một con bé hầu gái ăn nhờ ở đậu mà thôi.
Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa - Nhược Trữ Trữ