There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 190 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 515 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:25:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 127- 131
hương 127 – Nhơ nhuốc
Cuối cùng Nhan Nghiên cũng có thể đeo bịt mắt để ngủ, còn Diêm Ưng Dương cũng không quấy rầy cô nữa.
Đến khi máy bay gặp dòng khí lưu chuyển, Nhan Nghiên bị đánh thức. Lúc này trời đã tối, Diêm Ưng Dương bên cạnh đã ngủ, còn Nhan Nghiên ngược lại không hề buồn ngủ. Cô nhìn đồng hồ, trời sắp sáng, còn hai tiếng nữa mới đến nơi. Nhan Nghiên đứng dậy đi toilet, ai ngờ cô vừa rửa tay đi ra ngoài thì nhìn thấy Tư Lập Hạ đứng ở cửa ra vào.
Nhan Nghiên không ngạc nhiên khi Tư Lập Hạ muốn gây phiền phức cho cô, vì vậy khi nhìn thấy Tư Lập Hạ mặt mũi khó coi đứng trước cửa, Nhan Nghiên chỉ cười cười: “Tư đại tiểu thư muốn dùng toilet? Tôi đã xong rồi”
Tư Lập Hạ nhanh tay đóng cửa, khoá lại, sau đó nghiêng người bước lên phía trước: “Nhan Nghiên, tạm thời cô có thể đắc ý, nếu cô là người hiểu biết thì huỷ hết số ảnh kia đi, nếu không anh tôi nhất định không bỏ qua cho cô đâu.”
Nhan Nghiên đột nhiên phát hiện, Tư Kình Vũ và Tư Lập Hạ rất giống nhau, cả hai đều rất thích uy hiếp người khác. Nhan Nghiên cười cười, nói: “Tư Lập Hạ, cô có thấy cô rất kỳ quái hay không, cô bị người khác nắm thóp, dù là ai cũng có khả năng huỷ hết tiền đồ của cô, nhưng cô vẫn còn có thể kiêu ngạo như vậy. Cô không ngồi lo xem mình phải làm gì, dựa vào cái gì để uy hiếp tôi?”
Tư Lập Hạ đỏ bừng hai má vì bị Nhan Nghiên chọc giận, hơi thở dồn dập: “Nói như vậy, cô thừa nhận cô có những bức ảnh kia, cô chính là người gửi những bức ảnh kia đến uy hiếp tôi.”
“Nói nhỏ thôi.” Nhan Nghiên bắt đầu có vài phần hâm mộ Tư Lập Hạ, trong số những người đang có mặt ở đây, cũng chỉ có Tư Lập Hạ là người sống tuỳ tiện như vậy. “Ở đây cách âm không tốt lắm, tôi không để ý chuyện này có bị ai nghe được không, nhưng cô nên chú ý, nếu để người khác nghe được sẽ không tốt đẹp gì đâu.”
Tư Lập Hạ không phải đối thủ của Nhan Nghiên, chỉ tùy tiện mấy câu cũng bác đi được cơn giận của Lập Hạ, mà Nhan Nghiên vẫn nhàn nhã chống đỡ. Lập Hạ không thể không hạ thấp giọng, mọi người bên ngoài đều đang ngủ, xung quanh yên tĩnh đến vậy, giọng nói quá lớn sẽ khiến người khác để ý. “Nhan Nghiên, rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Tôi nghĩ tốt nhất cô nên tỏ ra ngoan ngoãn, chúng ta quay xong quảng cáo, thuận lợi về nước, không để chuyện xấu xảy ra, không phải tốt đẹp sao?” Nói xong, tay Nhan Nghiên đưa qua người Tư Lập Hạ mở cửa, “Tư đại tiểu thư, toilet nhường lại cho cô, tôi về chỗ nghỉ ngơi đây.”
Tư Lập Hạ giận điên người, nhưng lại không thể không nhịn, đến lúc xuống sân bay Băng Cốc, mặt Tư Lập Hạ vẫn hầm hầm tức giận. Lúc này Tư Kình Vũ đã sắp xếp bọn họ tại một địa điểm cạnh biển để quay chụp. Cả đoàn ngồi xe buýt đến khách sạn, cảnh ở Băng Cốc rất đẹp nhưng thời tiết có phần nóng bức. Vừa xuống sân bay Nhan Nghiên đã gọi điện cho Tử Hằng, Tử Hằng vừa rời giường, vô cùng phấn khích vì nhận được điện thoại của mẹ. Đúng như Tư Kình Vũ đã nói, hắn để Thanh tẩu đến chăm sóc Tử Hằng, Nhan Nghiên rất tín nhiệm Thanh tẩu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhan Nghiên nói chuyện mấy câu với Tử Hằng, sau đó Tử Hằng vui vẻ hỏi cô có muốn nói chuyện với cha không, Nhan Nghiên lập tức sững sờ, chưa kịp phản ứng thì đầu dây bên kia đã được chuyển cho Tư Kình Vũ. Ngược lại Tư Kình Vũ rất tự nhiên, ân cần hỏi: “Trên máy bay ngủ có ngon không? Em đã ăn gì chưa?”
Nhan Nghiên không biết trả lời như thế nào, trong ý thức của cô, Tư Kình Vũ và cô không thích hợp nói những lời như vậy.
Bọn họ ân cần thân mật, giống như một đôi tình nhân nhiều năm tình cảm, hoặc một đôi vợ chồng hoà thuận. Cả hai ý nghĩ trên đều làm Nhan Nghiên đỏ mặt, bỗng chốc thời tiết như đang nóng hơn. Cô lắp bắp nói: “Cũng được, em đã ăn sáng trên máy bay rồi.”
“Mọi chuyện trên máy bay có thuận lợi không? Em ngồi cùng Diêm Ưng Dương?” Tư Kình Vũ hỏi, giọng nói có vài phần áp lực, hắn vốn không vui vẻ, nhưng lại cố nén không để giọng mình quá tệ.
“Em ngồi cạnh anh ta, nhưng Tư tổng yên tâm, em vừa lên máy bay thì ngủ luôn.” Nhan Nghiên không hiểu sao mình phải giải thích với hắn, nhưng lời đã nói, không khỏi cảm thấy ảo não, không cam tâm, muốn cắt điện thoại.
“Có chuyện gì em có thể tìm Miêu Phong, cô ấy sẽ chăm sóc em” Tư Kình Vũ có vẻ rất cao hứng với câu trả lời của cô, giọng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Chỉ sợ không phải là chăm sóc, là giám thị đi! Nhan Nghiên thầm oán hận, giọng nói cũng lạnh hơn: “Tư tổng còn chuyện gì khác muốn dặn dò nữa không?”
“Em về khách sạn nghỉ ngơi cho khỏe đi, có việc gì cứ gọi điện cho anh.” Tư Kình Vũ không chờ Nhan Nghiên trả lời, cúp điện thoại, ôm Tử Hằng đi xuống lầu.
Nhan Nghiên nhìn điện thoại vài giây, sau đó cùng mọi người lên xe. Công ty cho cả đoàn ở khách sạn năm sao, nhưng thời điểm này đúng vào mùa du lịch, nên hai người phải ở chung một phòng. Tư Lập Hạ là đại tiểu thư, được một phòng riêng, nhưng cô ta lại bất ngờ trở nên khéo léo hiểu lòng người, chủ động đề nghị ở cùng phòng với Nhan Nghiên.
Nhan Nghiên chỉ cười, không tỏ thái độ phản đối. Sau đó hai người về phòng nghỉ ngơi, Tư Lập Hạ dặn trợ lý cất hết đồ đạc của cô ta xong, cũng không nhìn Nhan Nghiên mà liền mang quần áo vào phòng tắm. Còn Nhan Nghiên nói chuyện với trợ lý của mình là Tiểu Chu, Tiểu Chu vốn đang để ý Lập Hạ, cũng biết cô ta xấu tính, hai người nói chuyện đến khi Tư Lập Hạ rời khỏi phòng tắm thì Tiểu Chu mới đi ra ngoài.
Khi Lập Hạ bước từ phòng tắm ra, Nhan Nghiên đã chuẩn bị sẵn sàng, cầm quần áo chuẩn bị bước vào phòng tắm. Lập Hạ một tay chặn cô, ánh mắt khinh miệt: “Nhan Nghiên, không phải cô đang rất đắc ý à? Tôi nhớ trước đây cô cũng chỉ là một người hầu ở nhà tôi, ở cùng một phòng với Vương Đồng. Ai biết được, cô và Vương Đồng đều là hồ ly tinh, Vương Đồng cấu kết với cha tôi, mà cô lại lén lút câu dẫn anh tôi sinh ra nghiệt chủng. Giờ cô dựa vào anh tôi, bay lên ngọn cây, còn có thể ở cùng phòng với tôi. Có điều đừng trách tôi không nhắc trước, chim sẻ mãi mãi vẫn chỉ là chim sẻ, dù có bay cao đến đâu, dù có mặc quần áo đẹp đẽ đến mức nào cũng vĩnh viễn không che giấu được bản chất xấu xí của cô.”
Tư Lập Hạ vẫn cứ là Tư Lập Hạ kiêu ngạo mồm miệng độc địa, Nhan Nghiên nghe đến hai từ nghiệt chủng, cơn tức đã ùa đến. Bất quá cô dù giận nhưng vẫn tươi cười, không khách khí đẩy Lập Hạ ngã xuống giường, tay đè lên vai cô ta, chân chặn lên chân cô ta, nói: “Lập Hạ, cô biết không, có một số người, cho dù xuất thân cao quý đến đâu, nhưng trong cơ thể họ lại mang dòng máu dơ bẩn. Cô thử nhìn lại xem cha cô đã chơi qua bao nhiêu người đàn bà, nhìn lại xem mẹ cô vụng trộm làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, còn cả cô nữa, dám chụp những bức ảnh kia, chính cô mới là người dơ bẩn, xấu xa!”
Tư Lập Hạ bị nói đến mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng sức cô ta không đủ để thoát ra, cứ như vậy bị Nhan Nghiên giữ chặt không nhúc nhích được. Cô ta chỉ đành to mồm nói cứng: “Nhan Nghiên, cô muốn chết phải không! Tôi cho cô biết, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu, tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô.”
“Tư Lập Hạ, thì ra cô vẫn không biết tình thế của mình như thế nào!” Nhan Nghiên lại gần hơn, khoé miệng lộ ra nụ cười tà ác, “Cô nên hiểu không phải là Tư gia các người không buông tha cho tôi, mà là tôi sẽ không tha thứ cho các người. Lập Hạ, cô chưa gì đã quên mất những bức ảnh đặc sắc tuyệt luân đã chụp kia? Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, mấy bức ảnh đó cũng có thể làm cô giống các ngôi sao trước đây, chỉ sau một đêm đã thành danh, toàn Trung Quốc đều biết diễn viên, người mẫu Tư Lập Hạ hoá ra cũng thích đóng phim diễm tình.” Nói xong, Nhan Nghiên thả Tư Lập Hạ ra, cầm quần áo bước vào phòng tắm.
Chỉ còn Lập Hạ bên ngoài, oán hận nhìn bóng lưng Nhan Nghiên, cô ta không có biện pháp đối phó với ả đàn bà này, thật đáng giận!
Chương 128 – Bạo loạn
Tư Lập Hạ không có cách gì đối phó với Nhan Nghiên, nhưng cũng không muốn bỏ qua. Sau buổi chiều yên ổn, cả đoàn bắt đầu tìm kiếm địa điểm quay phim. Khi Tư Lập Hạ đi thử trang phục, không hài lòng với bất cứ bộ nào, buộc Nhan Nghiên phải đến sửa. Nhan Nghiên tâm tình đều rất tốt, Lập Hạ muốn sửa thế nào thì sửa như vậy. Đến khi buổi thử ống kính chấm dứt đã là bảy giờ tối.
Cả đoàn lên xe quay về khách sạn, mọi người quyết định ăn cơm luôn tại đây. Khi vừa xuống xe, lập tức nghe thấy ở đầu đường có tiếng nổ lớn, lửa bắn ra bốn phía, khắp nơi đều có người hét lớn, bỏ chạy tứ tán. Tất cả đều bị doạ, nhân viên khách sạn không biết là nói gì đó qua loa. Miêu Phong quyết định nhanh chóng đi vào khách sạn, liên lạc với đại sứ quán.
Tư Lập Hạ cũng bị kĩnh hãi, không ai ngờ bọn họ vừa đến Thái Lan đã gặp phải chuyện này. Người phiên dịch nói Băng Cốc xảy ra bạo động, phản đối quân đội, yêu cầu thủ tướng từ chức. Quân đội nhà nước cùng quân phản loạn đã xảy ra xung đột vũ trang, hiện giờ trên đường đang vô cùng hỗn loạn, rất nhiều dân thường bị thương đổ máu.
Khi quay về khách sạn, mọi người đều không có tâm trạng ăn cơm, ai cũng về phòng mình chờ coi. Miêu Phong gọi điện thoại cho đại sứ quán, nhưng chưa nói được vài câu, đường dây đã bị ngắt, chờ mãi cũng không liên lạc được. Mọi người khi biết chuyện đều vô cùng lo lắng, mặc dù biết Thái Lan có nhiều lúc rất hỗn loạn, nhưng không ngờ vừa đến nơi đã liền xảy ra chuyện này.
Tư Lập Hạ sợ đến mức hai chân phát run, vừa gọi điện cho Tống Ngọc San vừa khóc sướt mướt, muốn bà ta đến cứu mình. Ngược lại, Nhan Nghiên dường như không nghe thấy gì, chỉ đứng phía trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Trên đường thỉnh thoảng có tiếng người kêu la chạy trốn, đằng sau là phản quân tay cầm súng, một phát súng người chạy trước liền ngã xuống. Tóc gáy Nhan Nghiên dựng đứng lên, thiếu chút nữa là tim rơi ra khỏi lồng ngực.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chuyện dã man như vậy ngay trước mắt! Đúng lúc này, điện thoại cũng vang lên.
Nhan Nghiên lại càng hoảng sợ, là Tư Kình Vũ, cô nhanh chóng nhấc máy: “Tư Kình Vũ, ở đây xảy ra bạo loạn, bọn em bị kẹt ở khách sạn. Vừa rồi, vừa rồi em nhìn thấy trên đường có người bị bắn chết.” Cảm giác có người đang ở bên kia đầu dây, tất cả sợ hãi đều bộc phát ra, không đợi hắn hỏi han, cô đã bối rối kể hết mọi chuyện.
“Anh biết rõ tình hình bên kia rồi, em đừng sợ, anh đã cho người sắp xếp, để mọi người nhanh chóng về nước.” Giọng Tư Kình Vũ không giấu được lo lắng, hắn cũng vừa biết tin, lần này bạo loạn rất bất ngờ, ảnh hưởng cũng rất lớn. Phản quân không chỉ đánh sâu vào khu dân cư, còn xông vào những nơi như ngân hàng, sân bay. Hiện giờ giao thông ở Băng Cốc đã bị đình trệ, tất cả các chuyến bay đến Băng Cốc đều đã ngưng hoạt động. “Em cứ ở trong khách sạn, đừng đi đâu, anh đã thông báo cho đại sứ quán, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Nhan Nghiên nắm thậ chặt điện thoại, lúc này nghe được giọng nói của hắn, nước mắt cô mãnh liệt tuôn rơi. Cảnh tượng vừa mới nhiefn thấy đã để lại trong đầu cô một dấu ấn rất sâu, cô hận không thể làm người đàn ông ở bên kia đầu dây có thể lập tức xuất hiện trước mặt mình. Thời khắc này, Nhan Nghiên mới phát hiện ra, mình cần người đó đến thế nào.
“Là anh tôi à?” Tư Lập Hạ ngồi cạnh nghe hai người nói chuyện, liền đi lên phía trước đoạt lấy điện thoại, “Anh, ở đây rất đáng sợ, khắp nơi đều là tiếng súng. Em vừa nghe Miêu tỷ nói, khách sạn cũng bị phản quân chiếm rồi, bọn em bị vây hãm ở trong này. Anh, phải làm sao bây giờ, anh đến cứu em đi, em sợ lắm.”
Nhan Nghiên ngơ ngác nhìn Tư Lập Hạ, cô ta nói phản quân đã chiếm khách sạn, thì ra bên ngoài tất cả đều là đám loạn quân kia. Nói vậy, những người đó có thể lao đến bất cứ lúc nào. Lòng bàn tay Nhan Nghiên đầy mồ hôi, cô vừa chứng kiến sự tàn nhẫn của phản quân, một cơn sợ hãi ập đến, cả người cô có chút rét run.
Lát sau, Tư Lập Hạ đang nói chuyện với Tư Kình Vũ, oán hận trừng mắt nhìn cô, nói: “Anh tôi bảo cô nghe điện.”
Nhan Nghiên vội nghe điện thoại, đến lúc này cô đã không nói được câu nào, cứ cầm điện thoại như vậy, đã chực muốn khóc. Nhưng cuối cùng cũng nhịn được, cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, nói: “Hằng Hằng có ngoan không? Có chuyện gì hay không?”
“Tử Hằng rất khỏe, em không cần lo lắng.” Tư Kình Vũ hiểu rõ Nhan Nghiên, hắn nghe được sự sợ hãi trong giọng nói của cô. “Nhan Nghiên, bây giờ anh đang liên lạc, chậm nhất là tối nay anh sẽ đến được Băng Cốc. Hiện giờ đường dây gọi đến đại sứ quán ở Thái Lan đã thông suốt, họ cũng đã biết tình hình của mọi người. Em đừng sợ, ngoan ngoãn ở trong phòng, đừng làm gì cả, không được phản kháng cũng không được lên tiếng, em hiểu ý anh không?”
“Em không sao!” Nhan Nghiên dựa vào điện thoại, “Tư Kình Vũ, anh định đến đây? Bây giờ ở đây hỗn loạn lắm, anh đừng đến!” Cô rất muốn gặp hắn, nhưng trong tình hình hiện tại hắn có đến cũng chẳng có tác dụng gì, hơn nữa chỉ tổ gặp phải nguy hiểm.
“Cô bé ngốc!” Một cảm xúc khác thường dâng lên, ngay bản thân Nhan Nghiên cũng không ý thức được, giọng nói của cô lộ ra vẻ mềm yếu, càng khơi gợi sự đau lòng cùng nhu tình trong lòng hắn. “Chờ anh đến, anh sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với em.”
Nhan Nghiên không tiếp tục kiên trì nữa, chỉ nhẹ nhàng vâng một tiếng rồi cúp điện thoại. Đột nhiên bên ngoài lại có một tiếng hét, tiếp đó là tiếng bước chân hỗn loạn, còn có tiếng phụ nữ la hét chói tai. Nhan Nghiên nghe mà sợ hãi, cô liền khoá cửa lại, rồi lập tức nhanh chóng xê tủ ra chắn cửa ra vào.
Tư Lập Hạ sợ hãi ngồi trên giường, bịt hai tai nhắm mắt lại. Nhan Nghiên nghe thấy tiếng người đi qua, chắc chắn là phản quân đang kiểm tra số người. Chắc chắn không lâu nữa bọn họ sẽ đến đây. Tuy Nhan Nghiên cũng vô cùng hoảng sợ, nhưng cô biết giờ không phải lúc sợ. Cô cẩn thận quan sát gian phòng, phát hiện ra điều hoà phòng bên có lỗ thông hơi, có lẽ hai người có thể trốn bên trong. Không lâu nữa phản quân tiến vào, nhất định sẽ lục soát khắp nơi, chắc chắn sẽ tìm thấy cả hai.
Làm sao đây? Nhan Nghiên đi tới đi lui trong phòng, sau đó đi vào phòng tắm. Tiếng kêu bên ngoài càng lúc càng thảm thiết, càng lúc càng to hơn. Nhan Nghiên nhìn cửa sổ, đẩy Lập Hạ, nói: “Lập Hạ, đến đây giúp tôi, chúng ta giật rèm xuống, cuốn thành dây thừng.”
Tư Lập Hạ sợ hãi đứng cũng không nổi, khuôn mặt đầy nước mắt: “Tôi, tôi không nhúc nhích được!”
Nhan Nghiên biết rõ dựa vào mình cô thì không được, cô tìm lấy ghế, giật rèm xuống, lại tìm một chiếc kéo cắt tấm rèm thành một mảnh dài hẹp, sau đó cuốn lại. Cô đẩy cửa sổ phòng tắm, cửa sổ này đối diện với quán rượu, lúc này không có ai cả. Nhan Nghiên đem dây buộc một đầu lại, một đầu thả ra ngoài cửa sổ.
Tiếng nói bên ngoài càng lớn hơn, giống như cách nơi này càng ngày càng gần hơn. Cô kéo Lập Hạ đang ngồi trên giường, sau đó đẩy bàn ra, leo lên trên, lấy tấm ngăn của miệng thông gió ra, rồi nói với Tư Lập Hạ: “Cô đến đây, leo lên trên, nhanh lên!”
Lúc này Tư Lập Hạ mới phản ứng được, đành phải bò lên cái bàn, nhờ Nhan Nghiên giúp đỡ mới leo được lên trên.
Nhan Nghiên đưa một đầu dây thừng cho cô ta, nói: “Cô cầm cái này, tí nữa kéo tôi lên.”
Lập Hạ gật đầu, Nhan Nghiên nhảy xuống bàn, đẩy cái bàn về vị trí cũ, sắp xếp lại hiện trường. Lập Hạ buông dây xuống, Nhan Nghiên đứng trên giường nắm lấy dây thừng. Bên ngoài có người gõ cửa, Lập Hạ rất sợ hãi. Những người đứng ngoài có vẻ muốn xông vào. Cô ta thấy Nhan Nghiên đang cố gắng leo lên, định buông tay ra. Người đàn bà này hại cô khổ sở, tại sao phải cứu chứ! Nhưng, nhưng vừa rồi chính là Nhan Nghiên đẩy cô ta lên, mà người nghĩ ra biện pháp này cũng chính là Nhan Nghiên. Nếu để cô rơi vào tay những người man rợ kia, chắc chắn không sống nổi. Cũng không biết lấy đâu ra sức mạnh, Lập Hạ kéo được Nhan Nghiên lên, Nhan Nghiên lập tức đem tấm cửa thông gió đậy lại.
Kỳ thực khi Nhan Nghiên leo lên, có giây phút cô đã nghĩ rằng Lập Hạ sẽ ném cô xuống dưới mặc kệ cô. Hơn nữa Lập Hạ vô cùng chán ghét, thống hận cô, cô ta có buông tay cũng là chuyện không kỳ quái chút nào. Cô ta kéo Nhan Nghiên lên, khiến Nhan Nghiên vô cùng ngạc nhiên, thở phì phò rồi ngừng lại.
Lúc này cửa bật mở, ba người đàn ông mặc quần áo rách nát xông vào, bọn họ nói gì đó mà hai người không hiểu, sau đó chia nhau ra bốn phía tìm kiếm. Lập Hạ sợ run rẩy, suýt kêu thành tiếng. Nhan Nghiên vội vàng ôm lấy cô ta, bịt miệng không cho cô ta kêu lên.
Ba người đàn ông kiểm tra khắp phòng phát hiện ra bức màn bị cắt bỏ, thấy dây thừng buộc ngoài cửa sổ phòng tắm, sau khi thương lượng vài câu liền xông ra ngoài. Lúc này Nhan Nghiên mới nhẹ nhàng thở phào, còn Lập Hạ cả người mềm nhũn, tựa vào trong lòng Nhan Nghiên không dám nhúc nhích.
Không biết bao lâu sau, lại có người xông vào. Nhan Nghiên đẩy Tư Lập Hạ, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta bò sang hướng khác. Lúc này Lập Hạ mới nhổm dậy, bò theo Nhan Nghiên. Hai người bò sang một gian phòng khác, chính là phòng Tiểu Chu. Một vài người đàn ông đang đè lên người Miêu Phong và Tiểu Chu, hai người đều không còn mảnh vải trên người, đến sức kêu cứu cũng không còn. Lập Hạ không nén được nước mắt vì sợ, nếu không nhờ Nhan Nghiên thông minh, chắc chắn rằng cả hai sẽ bị lăng nhục trong căn phòng kia cũng như bọn họ.
Ngược lại Nhan Nghiên cực kỳ lạnh lùng bình tĩnh, cô ôm lấy Tư Lập Hạ, không cho cô ta lên tiếng, hai người chỉ dám thở, cố gắng không phát ra tiếng động nào. Không biết bao lâu sau, một số người mặc đồng phục xông đến, cầm vũ khí chiến đấu với những người kia. Một người lấy ga giường phủ lên người Miêu Phong và Tiểu Chu, không biết họ nói gì, nhưng những phản quân dù không cam lòng chống trả nhưng vẫn bị chế phục. Chốc lát sau, có vài người nhân cơ hội mà nổ súng, cuối cùng mấy đứa phản quân bị bắn chết tại chỗ.
Lập Hạ nhìn những người bị chế phục, nhỏ giọng nói với Nhan Nghiên, “Cứu binh đến rồi, chúng ta xuống thôi!”
Nhan Nghiên giữ Lập Hạ không cho cô ta động đậy, hiện giờ tình hình không rõ ràng, Nhan Nghiên nhìn Miêu Phong và Tiểu Chu, nói với Lập Hạ: “Chúng ta sang bên kia xem sao.”
Tư Lập Hạ rất hoang mang, Nhan Nghiên nói cái gì cũng nghe, đành phải đi theo sau lưng Nhan Nghiên. Nhan Nghiên quay về phòng mình, thấy cả phòng trống rỗng, không còn ai cả. Cô cũng không rõ bên ngoài có chuyện gì xảy ra, đành phải ra hiệu cho Lập Hạ chờ một lát, nếu quả thật quân cứu viện đến, cũng không nên vội vàng ra ngoài.
Nhan Nghiên vừa nghĩ đến đây, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng vang lớn, tựa như tiếng nổ mạnh. Lập Hạ thiếu chút nữa đã kêu lên thành tiếng, Nhan Nghiên vội vàng bịt miệng cô ta lại, nhìn xuống dưới căn phòng, phát hiện trên góc giường có một thanh âm đang run rẩy.
Chương 129 – Chạy trốn
Nhan Nghiên nhìn kỹ, thì ra là Diêm Ưng Dương! Hắn đang ôm đầu mình, bộ dạng vô cùng sợ hãi.
Nhan Nghiên cực kỳ ngạc nhiên, ai nghĩ đến Diêm Ưng Dương bình thường là người đàn ông mạnh mẽ mà lại nhát gan như vậy.
“Nhan Nghiên, hình như bên kia có khói!” Lập Hạ cầm lấy tay Nhan Nghiên, nặng nề ho mấy lần, lại nghe ầm một tiếng, cô ta cầm tay Nhan Nghiên càng chặt hơn. “Không phải cứu binh đã đến rồi à, sao, sao còn có thể như vậy?”
Nhan Nghiên đoán phản quân không cam chịu thất bại, cho nên muốn phá huỷ khách sạn, chỉ e rằng hiện giờ khách sạn đang cháy. “Chúng ta xuống dưới đi, nếu không sẽ bị hun chết ở đây mất.” Nói xong, Nhan Nghiên kéo tấm ngăn bên ngoài, may sao phía dưới là giường, “Lập Hạ, cô nhảy xuống đi.”
Lập Hạ đương nhiên không dám, tuy ở dưới là giường nhưng vẫn rất cao, cô ta do dự nhìn Nhan Nghiên, không biết phải làm sao. Nhan Nghiên thở dài, thật sự không có cách nào với vị đại tiểu thư này. Cô đành nhảy xuống trước, giường rất mềm, Nhan Nghiên an toàn đáp xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Tư Lập Hạ, “Nhảy xuống đi, nếu không nhanh sẽ bị chết ngạt đó.”
Lập Hạ thấy Nhan Nghiên không sao, khẽ cắn môi nhảy xuống. Nhan Nghiên không quan tâm đến cô ta, đi đến trước mặt Diêm Ưng Dương, khẽ lay hắn: “Diêm Ưng Dương, anh có sao không? Bên ngoài đang cháy, chúng ta phải nhanh chóng thoát ra ngoài.”
“Đừng, đừng, đừng làm vậy với tôi, buông chị tôi ra, buông mẹ tôi ra, thả tôi ra đi.” Diêm Ưng Dương ôm đầu, dường như không nghe được Nhan Nghiên nói gì, chỉ thì thào tự nói một mình.
Nhan Nghiên thấy hắn có vẻ không ổn, lay lay: “Diêm Ưng Dương, tỉnh lại đi, bên ngoài đang cháy, khắp nơi đều là khói, anh mau đi theo chúng tôi đi, được không.”
“Nhan Nghiên, hình như khói ngày càng dày đặc, chúng ta mau chạy nhanh thôi!” Tư Lập Hạ đến phòng tắm tìm được khăn mặt, thấm ướt nước, đưa cho Nhan Nghiên một cái. “Anh ta lớn rồi, có thể tự chăm sóc mình, chúng ta đi thôi!”
Diêm Ưng Dương hoàn toàn bị cơn ác mộng giam giữ, không nghe không biết Nhan Nghiên đang nói gì, sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt vô thần. Nhan Nghiên biết rõ, nếu để Diêm Ưng Dương ở đây, hắn nhất định sẽ bị chết cháy. “Lập Hạ, đến giúp tôi, chúng ta dìu hắn ra ngoài.”
Tư Lập Hạ khó hiểu nhìn Nhan Nghiên, đặt khăn mặt lên tay, cùng Nhan Nghiên dìu Diêm Ưng Dương đi: “Diêm Ưng Dương, lúc này không có kẻ nào vây khốn anh cả, anh phải trốn đi nha! Anh không trốn, chẳng lẽ muốn biến thành heo quay à?”
Diêm Ưng Dương mở to hai mắt, có vẻ như đã phản ứng lại: “Ồn ào quá, lửa cháy to quá, tại sao lại lôi tôi ra ngoài?”
Nhan Nghiên nhớ ra năm đó nhà Diêm Ưng Dương bị nổ, chỉ còn mình hắn sống sót, cả gia đình cháy thành tro. Nhan Nghiên vội vàng nói: “Chúng tôi bảo vệ anh, anh xem hiện giờ mọi người đều ở cạnh anh, Diêm Ưng Dương, nghe lời chúng tôi cùng ra ngoài đi, anh sẽ cứu bọn tôi ra ngoài, đưa bọn tôi thoát ra khỏi đây, phải không?”
Lập Hạ rất ngạc nhiên trước lời nói của Nhan Nghiên, ngược lại ánh mắt Diêm Ưng Dương lại tỉnh táo hơn nhiều, hắn nói: “Đúng vậy, tôi muốn cứu mọi người, nhất định phải cứu mọi người.” Lúc này hắn đứng dậy, kéo hai người ra ngoài.
Bên ngoài có tiếng la hét, Tư Lập Hạ kêu to: “Thang máy ở bên kia, chúng ta đi thang máy xuống thôi!”
“Không được vào thang máy!” Nhan Nghiên chỉ vào thang bên cạnh, “Bên ngoài vừa bị nổ mạnh, gây ra hoả hoạn, rất có thể thang máy cũng bốc cháy, chúng ta đi thang bộ”
Diêm Ưng Dương cũng thấy có lý, kéo cả hai xuống thang thoát hiểm. Dưới khách sạn tiếng súng không ngừng, có vẻ hiện giờ quân đội đang chiến đấu kịch liệt với phản quân. Nhan Nghiên hồi hộp, chẳng lẽ hôm nay bọn họ nhất định phải chết ở nơi này? Nhan Nghiên kéo Lập Hạ, quay đầu lại nhìn cô ta, tóc rối bù, hai bên trán đẫm mồ hôi, vài sợi tóc rũ xuống, dính vào hai bên mặt.
Tư Lập Hạ thấy Nhan Nghiên đang nhìn mình, không hiểu vì sao lại nở nụ cười với Nhan Nghiên. Điều này khiến cả hai người đều vô cùng ngạc nhiên, đại khái đây là lúc hai người hoà thuận nhất lúc sau này!
Nếu Nhan Nghiên không nhớ nhầm, đây là lần đầu tiên Tư Lập Hạ cười với mình, đúng là không dễ dàng gì. Lúc này Nhan Nghiên không còn sức phản ứng, vì cô thấy trên tầng có hai người cầm vũ khí đang đi đến. Nhan Nghiên phản ứng nhanh, ôm cổ Lập Hạ lăn xuống. Hai người ngã xuống dưới bậc thang. Diêm Ưng Dương cũng nhìn thấy mấy người ở trên, hắn bày ra tư thế đầu hàng, chậm chậm bước xuống.
Nhan Nghiên tay đặt lên miệng, cùng đứng lên với Lập Hạ, nhìn thấy nơi đặt bình cứu hoả. Lập Hạ đè lên Nhan Nghiên, vừa vặn chặn tay cô. Nhan Nghiên đưa tay sờ soạng ra sau, ngay khi những người kia vừa đến, cô cầm lấy bình cứu hoả phun vào hai người, còn Diêm Ưng Dương nhanh tay một đấm một đá đánh ngã cả hai, cướp lấy súng, không lưu tình mà bắn vào đầu mỗi người một phát.
Nhan Nghiên và Lập Hạ trợn tròn mắt, không nghĩ Diêm Ưng Dương lại giết người, tuy những người này đều là người xấu, nhưng họ cũng đều là người mà! Hai cô đều choáng váng, bị ánh mắt tàn nhẫn của Diêm Ưng Dương hù dọa.
Diêm Ưng Dương giải quyết hai người kia, đem một khẩu súng ném cho Nhan Nghiên, “Chúng ta đi nhanh lên, vừa rồi có nổ súng rất có thể sẽ có người đến.”
Súng rất nặng, thiếu chút nữa là Nhan Nghiên không cầm nổi. Khẩu súng rất nóng, Nhan Nghiên run run cầm lấy. Giờ không phải lúc để ngẩn người, Nhan Nghiên nhanh chóng đuổi theo Diêm Ưng Dương, Lập Hạ cũng chạy đến, nhưng không dám nhìn vào hắn ta, chỉ càng nắm chặt ống tay áo Nhan Nghiên.
Đúng như Diêm Ưng Dương nói, hai tiếng súng khiến hai người khác chú ý, mà tầng dưới do bị nổ mạnh nên cháy càng lớn, ở đâu cũng có ánh lửa. Nhan Nghiên vừa nắm tay Lập hạ vừa ôm súng, Diêm Ưng Dương đi trước dẫn đường. Đến khi bọn họ xuống đến tầng ba thì bị đám cháy chặn lại, đành phải đẩy cửa bước ra ngoài. Thì ra tầng ba là nhà hàng cao cấp, do bắn nhau và nổ mạnh mà giờ đã trở thành hỗn loạn.
“Thang đã bị hỏng, chúng ta đi xuống bằng cách nào?” Tư Lập Hạ bất lực chạy theo sau, bỗng thấy hình như có người đang đi đến, “Nhan Nghiên, có người, có người!”
Cô ta kêu lớn, tự nhiên phản quân cũng chú ý, ngay sau đó, một viên đạn bắn tới, Nhan Nghiên dắt Lập Hạ chạy trốn, còn Diêm Ưng Dương ở phía trước cũng nổ súng, hắn bắn rất chuẩn, cứ một phát súng là một người ngã xuống. Sau đó bên kia vang lên tiếng nổ mạnh váng trời, Diêm Ưng Dương biến sắc, quát lớn: “A a! Buông chúng ta ra!”
Nhan Nghiên biết Diêm Ưng Dương lại phát bệnh, vội đem hắn kéo sang một bên, may sao trong sảnh bị khói và ánh lửa bao phủ, không nhìn thấy rõ ràng người bên cạnh, Nhan Nghiên ra hiệu cho Tư Lập Hạ chiếu cố Diêm Ưng Dương, còn bản thân mình đi về phía trước, nép sau ghế dựa. Lập Hạ đứng ở cây cột bên cạnh, nhìn thấy có một người đang đi đến liền chỉ chỉ ngón tay ra hiệu cho Nhan Nghiên. Nhan Nghiên lập tức hiểu ra, cô ôm chặt súng, nghe thấy tiếng bước chân của người kia, khi người này đi đến cạnh ghế dựa, Nhan Nghiên chui ra, dùng hết sức mình đập vào đầu hắn. Khí lực của Nhan Nghiên cũng lớn, tên kia sờ sờ đầu, ngã xuống không kịp kêu.
May mà vừa rồi Diêm Ưng Dương đã giết chết vài người, hiện giờ phòng ăn cũng không còn nhiều người. Nhan Nghiên lại chạy về phía khác, gây chú ý cho hai người khác trong phòng, và ra hiệu cho Lập Hạ đỡ Diêm Ưng Dương trốn sang bên kia. Tư Lập Hạ rất lo lắng cho Nhan Nghiên, nhìn lại Diêm Ưng Dương, sau đó thở dài vì sao người này đến thời điểm quan trọng lại mất hết sức lực.
Nhan Nghiên biết lần này có hai người đi đến, cô tựa vào cạnh ghế, hai người đi từng bước vào phòng, trong phòng có một chiếc đèn chùm treo cao. Nhan Nghiên ngưng thần, nín thở, chĩa súng lên trên. Cô chưa nổ súng, thậm chí không biết khẩu súng này có thể bắn được không, nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể đánh cuộc một lần. Hai tên kia bước vào trong, Nhan Nghiên nổ súng, chỉ nghe pằng một tiếng, hai người nhìn bốn phía, không nhìn thấy đèn chùm trên đỉnh đầu rơi xuống, vừa vặn nện xuống đầu cả hai.
Diêm Ưng Dương bị kích thích co rúm lại, Nhan Nghiên hô lớn một tiếng, chỉ có thể nói cô may mắn, bắn một phát là trúng. Cô vội chạy đến chỗ Tư Lập Hạ, Lập Hạ xúc động ôm lấy cô: “Nhan Nghiên cô thật sự quá thần kỳ, quá tuyệt vời.”
Nhan Nghiên hoảng sợ, đẩy Lập Hạ ra, đây là lần đầu tiên cô ta khen ngợi Nhan Nghiên: “Tôi thấy bên kia có cánh cửa nhỏ, không có ánh lửa, có lẽ cầu thang bên đó không cháy, chúng ta phải tranh thủ thời gian thoát ra ngoài thôi.”
Vẻ mặt Diêm Ưng Dương hoảng sợ, ngơ ngác nhìn Nhan Nghiên, Nhan Nghiên vỗ vỗ mặt hắn: “Ưng Dương ngoan, không sao nữa rồi, chúng ta cùng xuống nào!”
Diêm Ưng Dương gật đầu, bọn họ xuyên qua đám lửa, đúng như Nhan Nghiên nói, cầu thang bên kia còn chưa cháy, ba người đi thẳng xuống tầng một. Tại đây phản quân đang bắn nhau với quân đội. Bọn họ phải nép ở đầu cầu thang không dám ra ngoài, phản quân đang giữ một số con tin, Nhan Nghiên thấy trong số đó có vài người của mình.
Nhan Nghiên giữ chặt Tư Lập Hạ, lát sau thủ lĩnh phản quân bắt đầu đàm phán với quân đội, Nhan Nghiên chỉ nghe thấy tiếng chứ không hiểu, nín thở chờ đợi kết quả. Chỉ lát sau, cô nhìn thấy vài người mặc đồ đen lẻn vào sau phản quân. Không biết lấy dũng khí từ đâu, Nhan Nghiên chui từ sau vách cửa sổ ra, đem họng súng ngắm thẳng vào đầu tên thủ lĩnh. Cô nghĩ, nếu giải quyết được tên đó, tất cả những tên còn lại cũng sẽ được giải quyết. Lập Hạ thấy Nhan Nghiên cầm súng lên, dùng khẩu hình nói: “Cô điên rồi à?”
Nhan Nghiên cũng thấy mình điên rồi, cô chưa bao giờ giết người, khi ở trên lầu, cũng chưa giết chết những người kia.
Hiện giờ phải giết người, tay cô run rẩy, chỉ nghe pằng một tiếng, thủ lĩnh phản đối quân hét lên rồi ngã gúc, còn những người cảnh sát mặc đồ đen vô cùng nhanh nhẹn rơi xuống những kẻ khác. Nhan Nghiên vừa quay đầu, liền thấy Diêm Ưng Dương bỏ súng xuống, hiển nhiên người vừa mới nổ súng chính là hắn ta. Diêm Ưng Dương cười với Nhan Nghiên: “Tôi bắn không tệ chứ?”
Nhan Nghiên trợn tròn mắt, lúc này cô không phân biệt nổi Diêm Ưng Dương đang tỉnh táo hay ngu ngốc! Dù sao cũng không còn quan trọng, tất cả phản quân bên ngoài đều bỏ súng đầu hàng, con tin cũng được thả ra, còn ba người bọn họ đương nhiên cũng có thể rời khỏi đây!
Chương 130 – Giáo đường
Cuộc bạo loạn lần này phản quân thậm chí tấn công cả các đại sự quán, mấy người Nhan Nghiên chỉ có thể ở lại một gian phòng nhỏ thuộc nhà thờ cạnh bệnh viện hoàng gia. Ở đâu, Nhan Nghiên cũng nhìn thấy nhân viên công ty mình, mặc dù bị thương nhưng tất cả đều sống sót. Chỉ có Tiểu Chu và Miêu Phong được đưa vào điều trị trong bệnh viện.
Nhan Nghiên vào viện thăm hai người, tinh thần cả hai đều xuống dốc, ánh mắt trống rỗng, dù có nói chuyện cũng không có phản ứng. Nhan Nghiên cực kỳ khó chịu, không ai muốn gặp phải chuyện như vậy, mà hai người lại không kịp phản ứng để chạy trốn vận mệnh kinh khủng đó.
Hiện tại giáo đường rất hỗn loạn, loại người nào cũng có. Bọn họ ngồi xổm trên ghế dài, lúc này bọn họ đã liên lạc được về nước, đang nghĩ cách để làm cho bọn họ sớm mau chóng về nước.
“Nhan Nghiên, cô nói chúng ta có thể thuận lợi về nước không?” Lập Hạ ôm thảm, bất an hỏi.
Trong lòng Nhan Nghiên cũng cực kỳ bất an, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cô chưa kịp phản ứng đã xảy ra rồi, còn bị ép phải chạy trốn. Nhan Nghiên quay ra Tư Lập Hạ, cười nhạt: “Hình như cô rất tin tưởng anh mình?”
Lập Hạ gật gật đầu, đúng vậy, cô ta tin tưởng anh trai mình nhất định sẽ có cách cứu bọn họ về nước. Tư Lập Hạ vô cùng mệt mỏi, lúc này biết mình đã an toàn, liền dựa vào Nhan Nghiên nằm ngủ.
Nhan Nghiên cũng mệt muốn chết, vừa ngồi xuống, mọi khí lực trong người đều bị rút sạch, không nhúc nhích nổi. Nhưng dù mệt mỏi đến đâu, Nhan Nghiên vẫn không buồn ngủ chút nào. Cô ngửa đầu lên, hiện giờ trời đã tối đen, ánh trăng bên ngoài rất sáng, nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy trăng bán nguyệt, sáng lóng lánh. Hình như rất ít khi Nhan Nghiên nhìn thấy ánh trăng đẹp đến thế, cô cứ ôm đầu gối ngơ ngác, đến khi có người ngồi xuống bên cạnh, đưa cho Nhan Nghiên một bình nước.
Nhan Nghiên nghiêng đầu, chính là Diêm Ưng Dương. Nhan Nghiên vốn không có nhiều thiện cảm với hắn ta, nhưng trong lúc này lại cảm thấy vài phần thân thiết. Cô đón lấy bình nước trong tay hắn, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn!”
“Ở đằng sau có một bồn hoa nhỏ, ngồi ở đó ngắm trăng đẹp hơn nhiều” Ánh mắt Diêm Ưng Dương loé sáng, trên môi hiện lên nụ cười thản nhiên.
Nhan Nghiên không muốn ngồi dậy, cũng không đủ sức, nhưng chẳng biết tại sao lại cùng Diêm Ưng Dương đi ra ngoài. Hắn nói không sai, sân sau có một bồn hoa nhỏ, không biết là loài hoa gì, có màu hồng rất diễm lệ, bên cạnh là thảm cỏ xanh mịn. Nhan Nghiên khép áo khoác, thở dài: “Có thể được sống sót, thật tốt quá.”
Diêm Ưng Dương cười nói: “Tôi vẫn chưa cảm ơn em, cảm ơn em hôm nay đã cứu tôi”
“Không phải anh cũng cứu tôi và Lập Hạ sao?” Nhan Nghiên nhìn Diêm Ưng Dương, “Thật vui vì anh đã tỉnh táo trở lại, lúc đó thấy anh rất sợ tiếng nổ mạnh. Nói thật, bộ dạng của anh lúc đó làm cho tôi giật mình. Dương, sau khi về nước anh thử đến gặp bác sỹ tâm lý xem sao.” Lúc này Nhan Nghiên có sao nói vậy, thực sự đầy thiện chí.
“Tôi biết rõ vấn đề của mình” Diêm Ưng Dương ngồi cạnh Nhan Nghiên, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, “Hôm nay trăng rất đẹp, đêm hôm đó trăng cũng rất sáng, tôi định ra ngoài, đến ga ra chuẩn bị mở cửa, đột nhiên nghe ầm một tiếng, lúc ấy tôi còn chưa biết chuyện gì xảy ra, vội vàng xuống xe, mở cửa thì nghe thấy mẹ tôi hét thảm một tiếng!”
Nhan Nghiên quay đầu nhìn Diêm Ưng Dương, cô biết rõ hắn đang nói đến chuyện gì, không ngờ Diêm Ưng Dương lại chia sẻ những chuyện này với mình. Cô không nói gì, chỉ ngồi cạnh nghe hắn nói.
Rất lâu rồi Diêm Ưng Dương không nhớ lại chuyện cũ, hắn mong rằng mình có thể quên đi tất cả. Nhưng thật kỳ lạ, bây giờ nói đến chuyện năm đó, Diêm Ưng Dương lại cảm thấy dễ dàng. “Tôi vội chạy lên tầng trên, thì bị chị gái giữ chặt, kéo tôi vào trong phòng, cùng trốn trong tủ quần áo. Chúng tôi nhìn qua cửa thấy có người đi vào nhà, một người cầm súng chỉ vào đầu cha mẹ tôi, tiếng súng vang lên, hai người ngã xuống. Tôi và chị gái tận mắt nhìn thấy cha mẹ chết trước mặt mình mà không thể làm được gì. Sau đó một người nghe điện thoại, nói: “Tư thái thái, chúng tôi đã xử lý xong, tiếp theo phải làm gì?” Không biết đầu dây bên kia nói gì, những người kia liền phóng hoả cả căn nhà, sau khi châm lửa khắp nơi, bọn họ khoá kỹ cửa rồi mới bỏ đi.”
Nhan Nghiên không ngạc nhiên với việc Tống Ngọc San đã làm, năm đó bà ta hại chết mẹ cô, đương nhiên cũng sẽ xử lý những người bất lợi đối với bà ta. “Sau đó anh trốn thoát như thế nào?” Theo như Nhan Nghiên biết, năm đó Diêm Ưng Dương chết tại vụ nổ căn nhà, nhưng sau này lại truyền ra cái tin hắn vẫn chưa chết.
“Nhờ chị tôi, chị mang tôi ra ngoài, đẩy tôi khỏi đống lửa còn mình bị thiêu cháy cùng căn nhà.” Khoé miệng Diêm Ưng Dương hiện lên một nụ cười khó phát hiện ra, “Mạng của tôi, là mạng của cả gia đình bảo vệ mới giữ được.”
Nhan Nghiên không biết nên nói gì, cô quá hiểu cảm giác này, khi Nhan Nghiên biết cha mẹ cô bị Tư Thành Đống và Tống Ngọc San hại chết, cô hận không thể giết chết hai người đó. Nhưng khi ấy Nhan Nghiên còn quá yếu ớt, còn bây giờ xuất hiện trước mặt bọn họ cũng chỉ muốn dạy cho họ một bài học, thật sự muốn cho họ phải trả giá cả đời.
“Nhan Nghiên, tôi nghĩ em hiểu rõ cảm giác này như thế nào, sau buổi tối hôm đó, cuộc sống của tôi không còn gì ngoài trả thù, tôi nghĩ rằng em cũng vậy.” Diêm Ưng Dương liếc nhìn cũng hiểu rõ tâm sự của Nhan Nghiên, “Năm đó Tư Kình Vũ làm gì em, Tống Ngọc San bức bách em như thế nào, em cũng không có khả năng chống trả, đúng không?”
“Diêm Ưng Dương, tôi sẽ không hợp tác với anh!” Nhan Nghiên đột nhiên bình tĩnh nói, “Đúng vậy, chúng ta có cùng mục tiêu, nhưng có rất nhiều chuyện tôi muốn làm một mình. Anh muốn làm gì, tôi không ngăn cản được, nhưng cũng không có khả năng giúp anh.”
Diêm Ưng Dương bị Nhan Nghiên nhìn chăm chú, trong đầu nhớ lại cảnh chạy trốn hôm nay, từ đầu đến cuối Nhan Nghiên đều thể hiện sự quyết đoán, kiên cường và cơ trí. Cô gái này, hắn coi thường, có lẽ tâm cơ của cô không sâu nặng, nhưng trí tuệ, sự cảnh giác cùng kiên cường của cô rất rực rỡ.
“Em cho rằng tôi nói những lời này vì muốn cùng hợp tác với em?” Diêm Ưng Dương bật cười, “Nhan Nghiên, nếu em không muốn, tôi cũng không miễn cưỡng.”
“Cảm ơn anh, Diêm Ưng Dương, cừu hận của tôi với Tư gia tuyệt đối không ít hơn anh. Có điều tôi nghĩ, nếu hôm nay chúng ta chết ở khách sạn này, việc báo thù của chúng ta có làm được không? Có lẽ cuộc đời, ngoại trừ việc báo thù còn nhiều điều khác nữa, anh thấy có đúng không?” Nhan Nghiên không biết tại sao mình lại nói những lời này, nhưng đây lại là những lời chân thành nhất của cô.
“Ý của em là muốn nói cho tôi biết, em muốn từ bỏ?” Diêm Ưng Dương quay đầu lại hỏi cô.
Chương 131 – Cảm ơn
Nhan Nghiên lắc đầu, cười dài, nói: “Làm sao có thể được? Có nhiều thứ, dù chết cũng không thể buông tay. Chỉ là lúc này, tôi lại cảm thấy mệt mỏi, đột nhiên phát hiện ra những năm vừa rồi cuộc sống của tôi ngoài hận thù ra chẳng có gì cả! Hiện giờ, tôi thực sự rất nhớ con trai mình.”
Dường như Diêm Ưng Dương đã hiểu tâm tư mâu thuẫn của Nhan Nghiên, trong đầu hắn hiện ra một bóng hình mà hắn một mực truy đuổi, cuối cùng đành phải dùng phương thức chiếm đoạt. Nhưng mà, hắn thực sự có được sao? Cũng chưa chắc, hắn biết rõ, cô ta đối với hắn chỉ là lợi dụng, mà hiện tại hắn cũng như vậy.
“Diêm Ưng Dương, có lẽ ngoài việc trả thù, chúng ta còn có thể làm nhiều chuyện khác, anh thấy có đúng không?” Nhan Nghiên nhìn hắn giống như đang tự hỏi mình, lại nghĩ đến quan hệ của hắn với Văn Vi, chắc chắn là Diêm Ưng Dương có tình cảm với Văn Vi.
“Nhan Nghiên, em tuyệt đối không phải là người thích hợp để báo thù.” Diêm Ưng Dương tựa đầu vào một cây nhỏ bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vầng trăng sáng lấp lánh, “Em muốn báo thù, nhưng em lại là người giàu tình cảm, cuối cuối sẽ bị người khác lợi dụng, cuối cùng người thua cuộc chính là em.”
Nhan Nghiên vừa muốn phản bác, chợt nghe thấy tiếng Lập Hạ bên trong kêu lên, cô không nói hai lời vội vàng xông vào bên trong. Diêm Ưng Dương ở đằng sau lưng cô, nói: “Giống như bây giờ, em biết rõ, Tư Lập Hạ là kẻ thù của mình, thậm chí cũng chưa bao giờ đối xử tốt với em, nhưng em lại quên bản thân mình mà cứu cô ta, cuối cùng chắc gì cô ta đã cảm ơn em.”
Nhan Nghiên quay đầu lại: “Cho đến giờ tôi cũng chưa nói cảm ơn anh, có lẽ anh không hiểu vì sao tôi lại cứu Tư Lập Hạ, kỳ thực tôi cũng không hiểu, nhưng tôi không hối hận, bởi vì cô ta cũng đã cứu tôi, đồng thời còn cứu cả anh”, nói xong, Nhan Nghiên đã xông vào trong.
Nhan Nghiên vừa đến trước cửa đã nghe thấy pằng một tiếng, là tiếng súng. Cô sợ hãi, bước vào nhìn thấy Lập Hạ tay cầm súng chỉ vào một người đàn ông đang đứng đối diện, còn những người khác kinh hãi trốn một bên không dám đến gần.
Tư Lập Hạ hoảng sợ, trên mặt đầy nước mắt, tay run rẩy. Người đối diện bị trúng đạn vào vai, tay ôm chặt vết thương, quỳ xuống trên mặt đất.
Nhan Nghiên chạy đến ôm lấy cô, đưa tay nắm lấy cổ tay Tư Lập Hạ: “Lập Hạ, buông súng đã rồi có gì nói sau, buông súng xuống.”
Tư Lập Hạ quay đầu lại thì nhìn thấy Nhan Nghiên, lúc này mới buông súng xuống, vừa khóc vừa nói: “Là hắn, hắn sờ soạng tôi, tôi chống cự nhưng hắn không chịu bỏ đi, tôi đành phải nổ súng.”
“Không sao, Lập Hạ, không sao đâu.” Nhan Nghiên vừa ôm vừa trấn an Lập Hạ, cô biết rõ qua một buổi tối vừa rồi, Tư Lập Hạ vẫn trong trạng thái hoảng sợ, một cơn gió thổi qua cũng khiến cô ta phản ứng kịch liệt. Lúc này một nữ tu sĩ của giáo đường bước vào, nhờ người phiên dịch mà biết được, người đàn ông kia không phải đến để giở trò với Tư Lập Hạ, mà nữ tu sĩ nhờ hắn mang chăn mà đến ọi người, đồng thời thu lại chăn lông. Lập Hạ không hiểu ngôn ngữ, lại rất kích động nên hiểu lầm. Nhan Nghiên bối rối xin lỗi nữ tu sĩ, nhờ người đưa người kia đến bệnh viện, cũng nhận lời trả tiền chữa trị cho anh ta.
Nhan Nghiên nhẹ nhàng cho Lập Hạ ngồi xuống, hỏi: “Lập Hạ, sao cô lai có súng?” Sau khi cùng Diêm Ưng Dương rời khỏi khách sạn họ đã giao súng cho quân đội, Lập Hạ không thể nào có súng được.
“Tôi, tôi nhặt được, sau khi từ khách sạn ra ngoài, tôi nhìn thấy có người chết, trong tay vẫn cầm súng, nên tôi nhặt về.” Tư Lập Hạ nắm chặt tay Nhan Nghiên nói, “Nhan Nghiên, người kia còn sống không? Có, có phải tôi vừa giết người không?”
“Anh ta sẽ không sao đâu, Lập Hạ, chúng ta đã chuẩn bị xong, anh cô đã an bài chỗ ở mới cho chúng ta, sau mấy ngày nữa có thể về nước được rồi.” Nhan Nghiên chỉ có thể tận lực trấn an cô ta, Nhan Nghiên thở dài, vị thiên kim tiểu thư này bình thường được nuông chiều thành thói quen, xảy ra chuyện này khó tránh khỏi chấn kinh quá độ.
Lúc này Tư Lập Hạ mới dần tỉnh táo lại, chỉ một lát sau đã ngủ trong lòng Nhan Nghiên. Nhan Nghiên nói không sai, sáng hôm sau, Tư Kình Vũ đã cho người đến đón bọn họ, chuyển mọi người về ở một khách sạn ba sao. Trước đây cả đoàn ở khách sạn Hoàng Gia năm sao, phản quân tấn công vào đúng nơi nhiều nhân vật của chính phủ đang ở đây. Ngược lại các loại khách sạn ba sao lại bình yên vô sự. Mọi người nhanh chóng được chia phòng, Nhan Nghiên tiếp tục ở cùng phòng với Tư Lập Hạ.
Nhan Nghiên để Lập Hạ đi tắm trước, hiện giờ tín hiệu ở Băng Cốc vẫn đang tê liệt, Nhan Nghiên thử gọi điện ra ngoài nhưng không được. Sau khi Tư Lập Hạ tắm xong, đột nhiên cửa phòng mở ra, Tư Lập Hạ sợ hãi không biết làm sao, gọi to: “Nhan Nghiên, phản quân lại đến phải không?”
Nhan Nghiên bước ra ngoài xem, hoá ra là nhân viên phục vụ, cô quay đầu lại nói: “Là phục vụ phòng, Lập Hạ, chúng ta ở đây rất an toàn, đừng lo.” Nói xong, Nhan Nghiên ra mở cửa. Nhân viên phục vụ đến đưa đồ ăn sáng. Sau một buối tối lăn lộn, hai cô chỉ mới uống nước, hiện giờ đã rất đói bụng.
Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi, Nhan Nghiên lại trấn an Lập Hạ vài câu, sau đó mới mang quần áo vào phòng tắm. Khi ra khỏi phòng tắm, thấy Lập Hạ đang bật điện thoại, ôm chăn nằm suy nghĩ. Trên TV đang chiếu tin tức về cuộc bạo loạn lần này. Nhan Nghiên thật sự vô cùng mệt mỏi, lúc này toàn bộ mệt mỏi đều phát tác. Ngược lại với Lập Hạ đang nằm trên giường, Nhan Nghiên trở mình mấy lần, nhìn Lập Hạ, sau đó mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Khi Nhan Nghiên mơ hồ tỉnh lại, thấy Tư Lập Hạ đang ngồi cạnh giường mình, Nhan Nghiên hơi nhổm dạy, hỏi: “Lập Hạ, cô có sao không, nếu đói thì gọi đồ ăn lên.”
“Nhan Nghiên, tôi hơi sợ, có thể ngủ cùng cô không?” Lập Hạ sắc mặt lộ ra vẻ yếu ớt, lại có chút ỷ lại và thỉnh cầu Nhan Nghiên.
Nhan Nghiên thoáng sững sờ, gật gật đầu, nằm dịch sang một bên cho Lập Hạ nằm xuống. Ai dè con nhỏ kia vừa nằm xuống liền dính sát cả người vào cô. Nhan Nghiên quên luôn cơn buồn ngủ, bất đắc dĩ nhìn cô ta một cái, cam chịu nhắm mắt lại. Cô vốn nghĩ Tư Lập Hạ muốn ngủ, đột nhiên lại nghe được giọng nói bên tại: “Nhan Nghiên, cảm ơn cô”
Nhan Nghiên lại mở mắt ra, nhìn Tư Lập Hạ với ánh mắt không thể tin nổi. Muốn Tư Lập Hạ nói cảm ơn, thật là không dễ dàng a! Một cảm xúc phức tạp dâng lên, Nhan Nghiên chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có mối quan hệ tốt đẹp với Tư Lập Hạ, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cô ta đối tốt với Nhan Nghiên. Đêm qua cứu cô ta, cũng là tình thế bắt buộc, lúc đó Nhan Nghiên không có nghĩ nhiều như vậy. Nhưng hiện giờ, con nhỏ này lại đương nhiên ỷ lại vào Nhan Nghiên.
“Tôi không ngờ, vào lúc nguy hiểm cô lại cứu tôi, hôm nay nếu như không có cô, tôi chết chắc rồi.” Lập Hạ nói. Chuyện xảy ra đêm qua tựa như một giấc mơ, hiện tại ngẫm lại, đến giờ vẫn còn run như cầy sấy.
“Không phải cô cũng cứu tôi sao? Lúc ở khách sạn, tôi nghĩ cô sẽ buông tay, nhưng cuối cùng cô lại kéo tôi lên. Nếu tính như vậy, chúng ta hoà nhau.” Nhan Nghiên vừa cười vừa nói.
Câu nói của Nhan Nghiên làm mắt Lập Hạ đỏ ửng. Cô ta ôm lấy Nhan Nghiên, lại nói thật nhỏ: “Cảm ơn!”
Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa - Nhược Trữ Trữ