Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 190 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 515 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:25:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 105- 110
Chương 105 – Giao dịch thành công
Vú Bảo mở to mắt, khiếp sợ nhìn Tư Kình Vũ, thiếu gia đã biết hết tất cả mọi chuyện! Bà ta sợ hãi nắm lấy ống quần Tư Kình Vũ: “Thiếu gia, tôi, tôi không cố ý lừa gạt cậu, không phải tôi muốn vậy. Trước đây, trước đây thực sự là không còn cách nào khác.”
Quả nhiên hắn không đoán sai, Tư Kình Vũ một cước đá vú Bảo đang níu kéo dưới chân, ngồi lại trên ghế, nói: “Bây giờ, bà đem hết mọi chuyện hôm đó kể lại cho rõ ràng”
Vú Bảo đã sớm bị doạ đến hoang mang lo lắng, còn gì mà không dám nói, vì vậy đem tất cả mọi chuyện năm đó kể rõ ràng từ đầu đến cuối. Sắc mặt Tư Kình Vũ ngày càng khó coi, hắn lại gọi Thanh tẩu vào hỏi thêm một lần, sau đó rời khỏi Tư gia ngay trong đêm đó.
Hắn mở mui xe, đi bằng tốc độ nhanh nhất. Hôm nay khi theo dõi Nhan Nghiên, hắn nhận được điện thoại về kết quả điều tra, từ khi nhận được kết quả đó, cả người hắn nóng như lửa đốt. Biết Tử Hằng là còn mình, hắn như có cảm giác mình đã phạm tội tày trời. Trước đây hắn vốn nghĩ Nhan Nghiên có quan hệ với cha hắn, mỗi lần vừa thấy hai mẹ con thì hắn lại cảm thấy vô cùng điên cuồng phẫn nộ, thậm chí, còn có vài phần hận Nhan Nghiên. Năm đó hắn bức cô hiến giác mạc, phân nửa lý do của việc đó cũng bởi mối hận kia. Nhưng bây giờ, hắn mới biết được, hắn đã sai rồi.
Năm đó hắn và cha hắn cùng bị phục thuốc, mà người cưỡng bức Nhan Nghiên chính là hắn, làm cô bị mù, cũng vẫn là hắn. Nếu Nhan Nghiên không kịp thời bỏ trốn, lúc ấy rất có thể cô sẽ chết trên bàn phẫu thuật. Đây chính là thủ đoạn của mẹ hắn để cắt đứt quan hệ của cha hắn với đàn bà.
Từng đợt gió lạnh thổi lên mặt, cũng khiến hắn thêm vài phần tỉnh táo. Hắn lái xe một mạch đến chân toà nhà, bảo vệ nhận ra xe hắn vội vàng mở rào chắn. Tư Kình Vũ lái xe vào, sau đó tiến vào thang máy, thiếu chút nữa hắn ấn vào tầng mười bảy, cuối cùng lại thôi.
Hôm nay Nhan Nghiên đưa Tử Hằng ra cửa, Tử Hằng được dì Tống đưa đến nhà trẻ, khi vừa bước ra trước cửa toà nhà thì xe Tư Kình Vũ đi đến. Hắn mở cửa sổ, thấy Tử Hằng liền bước xuống xe.
Nhan Nghiên quặn lòng, cô đương nhiên không quên tối qua Tư Kình Vũ đã nói điều kiện giao dịch với mình. Cô căng thẳng nắm chặt túi xách trong tay, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tư tổng, thật là trùng hợp!”
Tuyệt đối không phải là trùng hợp! Nhưng Tư Kình Vũ không nói ra, khoé miệng hắn hiện lên một đường cong vui vẻ, nhìn Nhan Nghiên đứng bên cạnh Tử Hằng, nói: “Tử Hằng, chào buổi sáng!”
Miệng Tử Hằng giật giật, đưa mắt nhìn Nhan Nghiên. Hắn lại còn chào cậu, thôi được, cậu là đàn ông có phong độ, dù có ghét người trước mặt nhưng cũng phải đáp lại nha. Tử Hằng lạnh lùng nói: “Chào chú!”
Tư Kình Vũ thấy Tử Hằng gọi mình như vậy có chút bất mãn, thậm chí còn nhìn thấy sự chán ghét trong ánh mặt cậu bé nhìn mình. Cậu chán ghét hắn, hắn cũng không phải cảm thấy thoải mái khi biết sự thật này. Kỳ thực Tư Kình Vũ không phải là người yêu mến trẻ con, càng không thường xuyên nói chuyện với trẻ con. Hắn mất tự nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, nói: “Cháu ăn sáng chưa? Chú đưa cháu đi ăn nhé?”
Tử Hằng không rõ vì sao Tư Kình Vũ lại đối tốt với mình như vậy, cậu bất an nhìn Nhan Nghiên, muốn trừng phạt Tư Kình Vũ một phen. Cậu cũng không nguyện ý cùng ăn sáng với hắn nha!
“Chúng ta vừa vặn cũng chưa có ăn sáng, Tư tổng không chỉ mời con tôi chứ!” Nhan Nghiên cười rất tự nhiên, cô biết Tư Kình Vũ muốn quan hệ giữa hắn với Tử Hằng trở nên gần gũi hơn. Kỳ thực Tử Hằng không bài xích, khi nhớ đến lời nói của cậu bé, cho dù cô hận Tư gia đến mức nào, cũng không thể ngăn cản Tử Hằng thân thiết với cha mình.
“Lên xe đi!” Tư Kình Vũ nhẹ nhàng thở phào, mở cửa xe ý bảo bọn họ lên xe.
Nhan Nghiên dặn dò dì Tống, sau đó ôm Tử Hằng ngồi lên ghế sau. Tư Kình Vũ có chút bất mãn với chỗ ngồi của Nhan Nghiên, nhưng cũng không nói gì cả. Hắn đường đường là đại tổng tài của Thao Thiết, lại làm lái xe cho hai mẹ con bọn họ. Nhan Nghiên vô thức nở nụ cười, một chút áy náy cũng không có.
“Chú à, tại sao chú lại phải mời hai mẹ con cháu ăn cơm?” Tử Hằng ngồi xuống, rồi lại nhịn không được mà đứng thẳng dậy, hai tay vịn lên ghế trước, “Chú muốn xin lỗi tiểu Nghiên phải không?”
Tư Kình Vũ nhíu mày, hắn biết rõ ý của Tử Hằng là gì. Lần trước đi ăn ở nhà hàng Pháp kết quả không vui vẻ gì, mà hai mẹ con Nhan Nghiên đều bị uỷ khuất. Hắn không khỏi nhớ lại Lập Hạ đã mắng Tử Hằng như thế nào, bất giác siết chặt tay lái.
Nhan Nghiên đương nhiên không hy vọng Tư Kình Vũ sẽ xin lỗi mình, cô chú ý đỡ Tử Hằng, nói: “Được rồi, Hằng Hằng, con ngoan, ngồi xuống đi”
“Chú, chú vẫn chưa trả lời cháu”, Tử Hằng không từ bỏ câu hỏi, dường như đối với cậu, đây là một vấn đề vô cùng quan trọng.
Tử Hằng rất quan tâm đến Nhan Nghiên, Tư Kình Vũ lại một lần nữa ý thức được một cách sâu sắc, nếu hắn muốn gần gũi với Tử Hằng, nhất định phải có quan hệ tốt đẹp với Nhan Nghiên. Hắn nhìn qua kính chiếu hậu, nói: “Đúng vậy, chú đến xin lỗi hai mẹ con, Tử Hằng, cháu có đồng ý tha lỗi cho chú không?”
Tử Hằng nhìn hắn, sau đó lại nhìn Nhan Nghiên, rồi hỏi cô: “Tiểu Nghiên, chúng ta có thể tha lỗi cho chú ấy không?”
Nhan Nghiên không nghĩ rằng Tư Kình Vũ sẽ nói lời xin lỗi, hắn rõ ràng vì Tử Hằng mới làm được chuyện này. Trong lòng cô căng thẳng, hắn vô cùng muốn lấy lòng Tử Hằng. Nhan Nghiên xoa xoa đầu Tử Hằng, nói: “Mẹ sẽ nghe lời con, con không nhớ sao? Mọi chuyện trong nhà, tiểu Nghiên đều nghe theo con.”
Tử Hằng nghe mẹ nói vậy, lập tức quay ra hỏi Tư Kình Vũ: “Từ giờ về sau chú còn ức hiếp mẹ cháu nữa không?”
Tư Kình Vũ lập tức nói: “Đương nhiên là không rồi, hơn nữa chú sẽ chăm sóc tốt cả hai mẹ con. Tử Hằng, cháu có muốn làm bạn với chú không?”
Tử Hằng do dự trong chốc lát, giống như vừa thận trọng vừa lo lắng, cậu nói: “Vậy được, cháu tạm thời tha cho chú, nếu chú lại bắt nạt tiểu Nghiên, cháu sẽ không bao giờ tha thứ, không bao giờ để ý đến chú nữa”
Tư Kình Vũ hoài nghi không biết Nhan Nghiên có phải cố tình dạy con như vậy không, nhưng cũng không thể trách cô được. Hắn nói: “Một lời đã định!”
“Một lời đã định.” Vừa nói xong, tâm tình của Tử Hằng tốt lên nhiều. Tư Kình Vũ đưa hai mẹ con đến khách sạn xa hoa ăn sáng, khẩu vị của Tử Hằng rất tốt, ăn hết ba chiếc bánh bao, một bát cháo lớn.
Sau khi đưa Tử Hằng vào nhà trẻ, Tư Kình Vũ mở cửa trước, ý bảo Nhan Nghiên ngồi vào. Nhan Nghiên có vài phần ngại ngùng, đương nhiên cô biết rõ mục đích của hắn, liền ngồi xuống.
“Em đã nghĩ chưa?” Sau khi khởi động xe, Tư Kình Vũ tỉnh bơ hỏi Nhan Nghiên.
“Em còn có sự lựa chọn sao?” Nhan Nghiên có vài phần thất vọng, cô biết rõ hôm qua Tư Kình Vũ đã về nhà cũ, tra ra rõ ràng chuyện năm đó. Cho dù hắn không hối hận vì năm đó làm vậy với cô, nhưng không khỏi có vài phần xấu hổ. Đương nhiên, đối với người Tư gia, tất cả các loại tình cảm bình thường đều không hề thích hợp với bọn họ.
Tư Kình Vũ nghe được câu trả lời của Nhan Nghiên, lập tức nghiêng tay lái, tấp xe vào lề đường. Hắn dùng một tay kéo cô vào lòng, cắn cắn lên vành tai mũm mĩm của Nhan Nghiên: “Nói thật, câu trả lời hiện tại của em không ngoài dự đoán của tôi, có điều tôi vẫn cho rằng em sẽ do dự thêm vài ngày nữa”
“Tại sao em phải do dự nữa?” Người Nhan Nghiên có chút run rẩy, rồi lại cười nói, “Chẳng lẽ Tư tổng đã quên, em đã nói ngay từ đầu, em đến để câu dẫn anh, giờ em lại vừa vặn được như ý muốn, em không nghĩ ra lý do gì để cự tuyệt. Có điều, Tư tổng lại càng phải cẩn thận, anh biết em có ý đồ không tốt, còn muốn giữ em bên cạnh, không sợ em là một quả bom hẹn giờ sao?”
Tư Kình Vũ nhìn Nhan Nghiên, trông cô rất vui vẻ, dường như hắn có hành động thân mật với nàng lại là rất tự nhiên, không chút nào bị ảnh hưởng. Tư Kình Vũ có phần nôn nóng: “Yên tâm, trước khi em chưa có phát nổ, anh sẽ phá hủy em trước.”
Nhan Nghiên bật cười, dùng tay kéo cà vạt của hắn “Ai huỷ hoại ai, bây giờ vẫn chưa biết, nhưng em nghĩ, trò chơi này sẽ chơi rất vui”
Tư Kình Vũ rất không thích Nhan Nghiên như vậy, hắn đối với cô có vài phần áy náy, nhưng hắn không muốn biểu hiện ra ngoài. Tất cả những lúc đứng trước mặt Tư Kình Vũ, Nhan Nghiên đều quá sức kiên cường, cũng không có ý định che giấu mưu đồ của mình, làm cho hắn không thể nào buông lỏng thái độ, áy náy cũng bị mạnh mẽ đè nén xuống.
“Nhưng Tư tổng, em cũng có một điều kiện” Nhan Nghiên buông hắn ra nhưng tay vẫn để trước ngực Tư Kình Vũ, “Anh muốn tiếp cận với Tử Hằng, em không cản được. Anh là cha Tử Hằng, tình cảm cha con em sẽ không can thiệp. Nhưng em có một điều kiện, từ giờ về sau dù có xảy ra chuyện gì cũng không được kéo Hằng Hằng vào. Nó chỉ là một đứa trẻ, cũng cần có một người cha thương yêu mình, anh không nên làm tổn thương nó.”
“Tử Hằng là con tôi, tôi đương nhiên sẽ không để nó tổn thương” Tư Kình Vũ nhíu mày, “Có điều, Nhan Nghiên, em định bao giờ mới để Tử Hằng gọi tôi là cha?”
“Tư tổng không có gì không làm được, chẳng lẽ muốn con nhận cha cũng không làm nổi sao?” Nhan Nghiên cười gian, “Còn một việc, xin Tư tổng không cần công bố quan hệ giữa anh và Tử Hằng, em không muốn để con gặp rắc rối, hơn nữa, đối với anh cũng không phải là chuyện tốt”
“Được, tôi đáp ứng với em, tạm thời thân phận của Tử Hằng sẽ được giữ bí mật”. Nếu công bố thân phận của Tử Hằng, người đầu tiên hắn phải giải thích chính là Văn Vi. Văn Vi, nghĩ đến cái tên này, trong lòng hắn có chút đau đớn. Hắn đưa mắt nhìn Nhan Nghiên, trước kia hắn vẫn cho rằng mình luôn chiếm ưu thế, hiện tại mới biết mình hoàn toàn không chiếm nổi tiện nghi của nữ nhân này. Tư Kình Vũ có phần ảo nảo, một tay nâng cằm Nhan Nghiên, hôn lên môi cô.
Cái miệng nhỏ nhắn này, mỗi lời nói đều có thể làm hắn tức chết, nhưng hôn lên lại có hương vị ngọt ngào mềm mại. Tư Kình Vũ vô thức hôn càng sâu hơn, bàn tay đưa đến ngực cô, vuốt ve chơi đùa.
Nhan Nghiên bắt lấy tay hắn, vất vả lắm mới thoát khỏi môi Tư Kình Vũ, thở nhẹ: “Tư tổng, đang ở trên xe, lát nữa chúng ta còn phải đi làm”
Tư Kình Vũ dường như tuyệt đối không để ý, bàn tay cách lớp áo sơ mi của cô mà bóp một cái, còn cắn môi dưới của cô.
“Em có thể đến văn phòng câu dẫn tôi, còn sợ ở trong xe à?”
“Hoá ra Tư tổng là người thích biểu diễn thân mật ở nơi công cộng” Gò má Nhan Nghiên hơi nóng lên, đột nhiên, cô kinh hãi quay đầu nhìn ra bên ngoài. Bên đường có nhiều người qua lại, nhưng không có ai chú ý đến họ. Chỉ là, vì sao cô lại có cảm giác có người đang nhìn trộm, thậm chí còn đang chụp ảnh bọn họ!
“Hình như có người đang chụp ảnh chúng ta” Nhan Nghiên tránh né hắn, ngồi lại về chỗ cũ, nhìn đồng hồ, đã chín rưỡi, “Tư tổng, em đã muộn mất nửa tiếng rồi”.
Tư Kình Vũ cũng đưa mắt nhìn ra ngoài, không có ai. Sau khi thấy thời gian đúng là không còn sớm, hắn lại khởi động xe hơi. Khi đang đi vào đường chính, hắn nhìn qua kính chiếu hậu, dường như thấy một cái bóng hiện ra rồi né đi. Mắt Tư Kình Vũ hơi nheo lại, khi hắn đã đi vào đường chính, nhìn vào kính chiếu hậu thì đã không còn thấy gì cả!
Chương 106 – Thực hiện giao dịch
Nhan Nghiên đến công ty, bước vào văn phòng, điện thoại bàn liền vang lên. Cô nhận điện thoại, đầu bên kia là giọng của Miêu Phong: “Cuối cùng Nhan đại thiết kế sư cũng đã đến!”
Nhan Nghiên biết rõ, sau sự kiện lần trước, Miêu Phong rất có thành kiến với cô. Đầu tiên là thiết kế bị trộm, mà lại bởi Tư gia đại tiểu thư, liên lụy tới người lớn mặt như vậy, cô ta biết rằng, đây đối với cô ta không có điểm tốt nào cả. Cô ta chỉ là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi có gia đình, phải trông cậy vào việc làm ở Thao Thiết để dưỡng già! Vừa rồi gây ra chuyện như vậy đúng là kinh động lòng người.
“Quản lí, có chuyện gì vậy?” Nhan Nghiên đặt túi xuống, hỏi.
“Cô đến phòng làm việc của tôi ngay”. Miêu Phong vừa nói xong đã cúp máy.
Nhan Nghiên thở dài, thiết kế mới còn chưa nghĩ ra, cô rất bận, xem ra quản lí tìm cô cũng sẽ như vậy, cũng sẽ không phải là chuyện nhỏ.
Nhan Nghiên đẩy cửa đi vào văn phòng của Miêu Phong, thấy trong phòng còn có người khác, ngay cả phó tổng giám đốc của Lãng Ức cũng ở bên trong. Còn sau lưng cô ta là một người có thân hình cao gầy. Hắn mặc y phục màu trắng, nhìn sau lưng có vẻ nhẹ nhàng thư thái sáng láng. Nhan Nghiên vội lên tiếng chào hỏi: “Chào phó tổng, chào quản lí!”
Miêu Phong nhìn Nhan Nghiên, giới thiệu với người kia: “YAN*, đây là nhà thiết kế trưởng của chúng tôi, Nhan Nghiên, là người chịu trách nhiệm thiết kế chính cho bộ sưu tập mùa hè mới nhất của chúng ta” (*Yan là phiên âm của từ Diêm)
Người kia quay lại, hắn có một khuôn mặt cực kỳ tinh tế yêu nghiệt, khoé miệng cười nhẹ nhàng, đưa tay ra:
“Từ lâu đã ngưỡng mộ danh tiếng của tiểu thư!”
“Nhan Nghiên, vị này là ai, có lẽ tôi không cần giới thiệu!” Giọng Miêu Phong khẽ run lên, hiển nhiên có chút kích động, “Công ty mới thay đổi chính sách tuyên truyền, chúng ta sẽ bắt đầu dùng hai người phát ngôn, xây dựng hình tượng đôi tình nhân. YAN chính là người phát ngôn mới của công ty.”
Nhan Nghiên ngửi thấy một luồng mùi hương phấn hoa, cô rất nhạy cảm với hương liệu, rất muốn hắt hơi, nhưng vẫn phải nhịn xuống. Cô không quá quen thuộc với người trước mặt, nhưng cũng biết sơ sơ. Hắn là đạo diễn kiêm đại minh tinh cấp quốc tế Diêm Ưng Dương, nghe nói hắn vừa giành được hai giải thưởng quốc tế lớn dành cho đạo diễn xuất sắc nhất và nam diễn viên xuất sắc nhất. Cô đưa tay ra, cười nói “Chào Diêm tiên sinh!”
Tay hắn rất lạnh, cũng vô cùng mạnh mẽ, Nhan Nghiên vốn cho rằng sau khi nắm tay hắn sẽ buông ra ngay, đó là phép tắc cơ bản, nhưng nào ngờ hắn lại nắm mãi không buông, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt.
“Diêm tiên sinh!” Nhan Nghiên hơi rút tay ra, cô tin rằng hắn sẽ hiểu.
“A, thật xin lỗi”, Diêm Ưng Dương tỏ vẻ giờ mới phát hiện ra, buông lỏng tay cô, “Tôi vừa nhìn thấy mỹ nhân liền quên hết mọi chuyện, đặc biệt là mỹ nhân cổ điển như nhà thiết kế Nhan đây. Đúng rồi, Nhan tiểu thư cùng họ với tôi, thật là có duyên**” (Chỗ này Yan hiểu nhầm, cho rằng họ của Nhan Nghiên cũng là Diêm, vì 2 từ này có phát âm giống nhau, phiên âm đều là Yan)
Lời nói của Diêm Ưng Dương rất có tính khiêu khích, nhưng biểu lộ lại tỏ ra nghiêm trang, ánh mắt cũng quá đỗi chân thành. Nhan Nghiên cười nhẹ “Hình như Diêm tiên sinh đã hiểu lầm, họ của tôi là nhan trong nhan sắc”
“Thì ra là vậy”, Diêm Ưng Dương cười ấm áp tựa gió xuân, “Từ nay về sau mong Nhan tiểu thư giúp đỡ nhiều, chi bằng cũng gọi tôi là YAN đi, mọi người cùng gọi tên nhau, được không Nhan Nghiên?”
“Đương nhiên rồi, YAN”, Nhan Nghiên nhìn đôi mắt kia, không hiểu sao lại cảm thấy quen quen, nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
“Nhan Nghiên, ý Tư tổng là cho cô hai ngày, phải thiết kế trang phục phù hợp cho YAN và Tư tiểu thư, đồng thời phải đúng với phong cách trang phục hè của Lãng Ức. Lần này hy vọng cô sẽ không để mọi người thất vọng” Phó tổng giám đốc nói.
Nhan Nghiên gật đầu, hôm nay lại không gặp được Tư tiểu thư, thật kỳ lạ!
“Tốt nhất là tại buổi kỷ niệm ba mươi năm thành lập Thao Thiết, để YAN và Tư tiểu thư mặc trang phục mùa hè mới nhất của chúng ta, đồng thời công bố sản phẩm mới của quý”, Miêu Phong nói tiếp.
Nhan Nghiên vẫn cười tỏ vẻ ưng thuận, lúc vô ý nhìn về phía Diêm Ưng Dương, thấy hắn cũng đang nhìn mình. Không hiểu sao, ánh mắt hắn lại làm cô thấy sợ hãi, người đàn ông này không đơn giản.
“Người đàn ông này đúng là không đơn giản”, tại quán cà phê, Vương Đồng ngồi trên ghế nhấm nháp ly cà phê của mình, “Cô hẳn là đã nghĩ đến, kẻ thù của Tư gia cũng không chỉ có một mình cô!”
Nhan Nghiên nhìn cô ta, đợi cô ta tiếp tục nói.
“Cha của Diêm Ưng Dương đã từng là một luật sư lớn tại Bắc Kinh, không những thế, năm đó còn là người phong vân một cõi. Nhưng mười năm trước đây, Diêm gia bỗng nhiên bị đánh bom, cả gia đình không ai còn toàn thây. Diêm Ưng Dương trong vụ nổ bị bắn ra ngoài, nghe nói khi được cứu thì khuôn mặt đã bị huỷ, còn có tin từ bệnh viện rằng hắn đã chết. Không ngờ, bốn năm trước, tự nhiên lại xuất hiện một ngôi sao quốc tế Diêm Ưng Dương, bây giờ còn kiêm luôn cả đạo diễn nổi tiếng thế giới”, Vương Đồng đem tất cả những gì mình biết nói cho Nhan Nghiên.
“Tại sao lại có người đánh bom trong nhà hắn, chắc hẳn phải có nội tình gì chứ?” Nhan Nghiên hỏi.
“Phía chính phủ công bố rằng Diêm gia đắc tội với không ít người, trong đó có một vị đại ca. Nhưng tôi không cho là như vậy, bởi ngay cả loại thuốc nổ được dùng cũng không thể tra ra nổi. Cô cũng biết, Tư gia am hiểu nhất là thủ tiêu chứng cớ, làm cho người khác biến mất”, Vương Đồng như cười như không nhìn cô, “Lần này hợp tác cùng Diêm Ưng Dương, cô có thể thử lôi kéo hắn. Có hắn cùng hợp tác với chúng ta, cơ hội thắng càng lớn”
“Vương Đồng, để tôi nhắc lại cho cô một lần nữa”, Nhan Nghiên cực kỳ không thích Vương Đồng nói như vậy, người đàn bà này rõ ràng muốn lợi dụng mình, “Tôi và cô không phải là “chúng ta”, là hai người. Còn nữa, nếu cô muốn lôi kéo Diêm Ưng Dương thì tự đi  mà làm, tôi không có hứng thú”
“Tại sao tôi lại cảm thấy cô không giống như xưa”, Vương Đồng nhìn Nhan Nghiên, bộ dạng đầy hứng thú, “Tôi vẫn cho rằng chỉ cần có thể báo thù, cô có thể bất chấp tất cả mọi thứ”
“Chuyện đó không bao gồm việc bị cô lợi dụng”, Nhan Nghiên trầm mặt, “Vương Đồng, nếu còn muốn hợp tác với tôi, phiền cô trước khi làm gì đều nói cho tôi trước, nếu không từ giờ về sau đừng nghĩ đến chuyện hợp tác nữa” Nói xong,  Nhan Nghiên xoay người bỏ đi.
Vương Đồng vẫn ngồi uống cà phê, nhìn trời, thời tiết hôm nay thật đẹp nha!
Nhan Nghiên dùng sự thanh thản thư thái cùng tình yêu nghề để ngồi thiết kế, thiết kế ba bộ chủ đạo, cô cho rằng chắc chắn phải đưa lên vài bản thảo cho Tư Kình Vũ mới được thông qua, không nghĩ rằng Tư Kình Vũ lại sảng khoái chọn cả ba, quản lí lập tức chọn ra một đội dùng ba bản thiết kế kia để làm chủ đạo, tiếp tục vẽ ra một loạt các thiết kế khác.
Khi tan sở, điện thoại của Nhan Nghiên vang lên, là Tư Kình Vũ: “Tử Hằng nói với tôi, tuần này hai mẹ con định đi Hang Hoan Nhạc, còn mời tôi đi cùng, em sẽ không để tâm chứ”!
Hắn tự hành động, còn tới hỏi cô có ngại hay không, đây chỉ là thông báo cho cô biết mà thôi nha! “Em không biết Tư tổng thật nhanh nhẹn như vậy”
“Có chuyện tôi quên chưa nhắc nhở em, bây giờ đã là đàn bà của tôi, tôi hy vọng trong thời gian chúng ta qua lại, em có thể cắt đứt quan hệ với những người đàn ông khác, hơn nữa, khi đi cùng con tôi đến hang Hoan Nhạc, tôi không muốn nhìn thấy người đàn ông khác”
Giọng Tư Kình Vũ có vẻ hơi cứng ngắc, điều này thầm nói cho Nhan Nghiên biết, hắn đang mất hứng.
Nhan Nghiên đương nhiên hiểu ý hắn, cô cũng đang định gọi điện cho Vệ Tề Hàn, những chuyện xảy ra từ đêm qua đến giờ, Nhan Nghiên chưa nói gì với anh.
Vệ Tề Hàn nghe cô nói xong, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói: “Chúng ta đã đánh giá thấp Tư Kình Vũ, từ nay về sau mỗi khi đối mặt với hắn, cần phải cẩn thận hơn nữa”
“Chuyện lần này, mặc dù chúng ta gặt hái ngoài dự tính, nhưng cũng đẩy chúng ta vào tình thế mới” Nhan Nghiên nói, làm đàn bà của Tư Kình Vũ, cô càng có nhiều cơ hội thực hiện mục đích hơn.
“Nhan Nghiên, Tư Kình Vũ đã biết rõ em có ý đồ, đương nhiên sẽ càng đề phòng em hơn. Em ở cạnh hắn, chỉ sợ càng bị chú ý hơn”, giọng Vệ Tề Hàn lo lắng, “Anh đã từng nói, chúng ta không nhất thiết phải dùng cách này để trả thù.”
“Nhưng bây giờ em không còn sự lựa chọn nào khác, đúng không?” Nhan Nghiên nói, “Em không thể để mất Tử Hằng, tuyệt đối không thể. Hiện tại Tư Kình Vũ đã biết Tử Hằng là con mình, anh ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ”
“Em nói rất đúng, giờ hắn sẽ không từ bỏ, nghĩa là từ nay về sau cũng sẽ không từ bỏ quyền làm cha. Nhan Nghiên, em có hiểu điều này không?” Vệ Tề Hàn nhắc nhở cô, “Chẳng lẽ em muốn ở cạnh Tư Kình Vũ cả đời?”
Cả đời! Từ này quá nực cười, cô và Tư Kình Vũ vĩnh viễn đều khó có thể ở cạnh nhau cả đời. “Chỉ cần thành công, em và Tử Hằng sẽ bỏ đi, đến nơi nào không ai có thể tìm ra được”
Vệ Tề Hàn không nói gì, khi bắt đầu, anh ta không nên để Nhan Nghiên dùng phương pháp như vậy. Nếu không cho Tử Hằng xuất hiện, tình huống này đã không xảy ra. Nhưng, trên đời này không có “nếu như”.
“Tề Hàn, Tư Kình Vũ nói cuối tuần này muốn cùng Tử Hằng đến hang Hoan Nhạc”, Nhan Nghiên khó xử nói, cô cũng không cố ý, nhưng vẫn phải nói với Vệ Tề Hàn.
“Yên tâm, anh sẽ nói với Tử Hằng anh rất bận, để lần sau đi”, Vệ Tề Hàn lập tức nói, “Nhan Nghiên, ở cạnh Tư Kình Vũ, em phải thật cẩn thận”
Nhan Nghiên cúp máy, hít sâu một hơi. Tư Kình Vũ muốn đón Tử Hằng tan học, cô phát hiện, cuộc chiến vừa mới chính thức bắt đầu.
Đêm nay, Tử Hằng chơi rất vui. Sau khi ăn xong, Tư Kình Vũ còn đưa hai mẹ con đến khu vui chơi trẻ em, ôm Tử Hằng ngồi xe điện. Nhan Nghiên đứng cạnh, nhìn khuôn mặt cả hai vô cùng vui vẻ, cô không thể tả nổi tư vị trong lòng mình là gì.
Lúc trở về Tử Hằng dựa vào vai Tư Kình Vũ ngủ, tâm tình của Tư Kình Vũ dường như rất tốt, nhìn đến lông mi của hắn cũng buông lỏng. Ngược lại Nhan Nghiên trên đường đi đều vô cùng yên tĩnh, sau khi đi về cũng chỉ cười nhẹ.
Tư Kình Vũ từ trong phòng Tử Hằng đi ra, thấy Nhan Nghiên đang đứng cạnh cửa sổ mà ngẩn người, hắn bước vài bước đến gần, tay chạm vào eo cô, môi rơi xuống bên cổ Nhan Nghiên, “Theo anh ở cũng một chỗ khó chịu như vậy, nhưng em cũng không cần phải tỏ ra miễn cưỡng như thế.”
Nhan Nghiên không phản kháng, cô đã đáp ứng làm nữ nhân của hắn, là đã xác định giờ khắc này sẽ đến. Cô xoay người nhìn Tư Kình Vũ:
“Đi tới chỗ anh đi! Không nên ầm ĩ đánh thức Tử Hằng.”
Tư Kình Vũ cười, giọng mỉa mai: “Xem ra em trên giường rất phóng túng, có bao giờ em từng tính xem em đã đánh thức Tử Hằng bao nhiêu lần rồi không?”,Tư Kình Vũ thừa nhận, hắn là có chút nóng vội. Từ khi Nhan Nghiên bắt đầu câu dẫn hắn, khát vọng của hắn với cô ngày một nhiều hơn. Hiện tại hắn muốn quang minh chính đại có được cô, cả ngày hôm nay ánh mắt nóng rực của hắn không có cách nào rời khỏi cô, nhưng là thái độ ôn hoà của cô cũng lại chọc tức hắn!
“Tư tổng thật sự rất muốn biết sao?” Nhan Nghiên cười mị hoặc, tay trượt đến cổ hắn, như có như không chơi đùa cúc áo của Tư Kình Vũ, “Đi tới chỗ anh, em sẽ nói cho anh biết!”
Chương 107: Lựa chọn trong nháy mắt
Ánh mắt Tư Kình Vũ càng sâu và đen hơn, hắn siết chặt eo Nhan Nghiên, thở vào tai cô: “Đi!”
Nhan Nghiên bị hắn dắt đi, cô chú ý khép cửa phòng, ấn thang máy. Tư Kình Vũ có chút vội vã không kịp đợi, tay ôm cô thật chặt, cơ thể nóng bỏng vẫn cách một lớp quần áo mà dán chặt lấy Nhan Nghiên. Tư Kình Vũ tuyệt đối không để ý rằng mình đã mất bình tĩnh. Nhan Nghiên muốn giả vờ trấn tĩnh, nhưng mặt cô lại vẫn bất giác ửng đỏ.
Tư Kình Vũ nhìn thấy, hắn cười, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô đỏ mặt. Lúc thang máy mở cửa, hắn ôm Nhan Nghiên ra ngoài, chợt nhìn thấy một cô gái kia, Tư Kình Vũ ngây ngẩn cả người.
Văn Vi đang đứng ngay trước cửa nhà hắn, cô đang dựa vào tường, sau khi nhìn Tư Kình Vũ lại càng sửng sốt, lại thấy Nhan Nghiên đang ở trong ngực hắn, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Tư Kình Vũ cũng không buông hẳn Nhan Nghiên ra, hắn ngây người nhìn Văn Vi trong vài giây, nhất thời không biết giải thích như thế nào. Ngược lại Nhan Nghiên nhìn thấy Văn Vi, nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn, miệng vừa cười vừa nói: “Tư tổng, hình như anh có khách, nếu không để em đi xuống trước”
Tư Kình Vũ cúi đầu nhìn cô một cái, lúc này mới chậm rãi buông Nhan Nghiên ra, hắn đưa thẻ ra vào cho cô: “Em vào nhà trước đi!”
Câu nói kia làm sắc mặt Văn Vi thêm tái nhợt, một chút huyết sắc cũng đều không có, thân hình cô có chút run run, nếu không phải đang dựa vào tường, cô thực không biết mình có thể duy trì được hay không.
Nhan Nghiên cũng vô cùng bất ngờ, Tư Kình Vũ bị vị hôn thê nhìn thấy mình đang chơi bời với một cô gái khác, nhưng hắn lại bảo cô vào nhà. Nhan Nghiên do dự không biết có nên cầm thẻ không, nhưng Tư Kình Vũ đã hung tợn nhìn cô một cái. Cô rút cục định cầm lấy, nhưng Tư Kình Vũ đã kéo cô đi tới bên cửa, quẹt thẻ, ấn mật khẩu rồi đẩy cô vào nhà. Khi đóng cửa, nhìn thấy ánh mắt u oán của Văn Vi, không hiểu sao Nhan Nghiên lại cảm thấy có vài phần áy náy.
Sau khi đóng cửa lại, Tư Kình Vũ mới chú ý đến Văn Vi. Thật ra Văn Vi cực kỳ ít đến đây, dù hắn đã đưa cô đến vài lần, nhưng chưa từng đưa thẻ ra vào cho Văn Vi. Có điều bảo vệ toà nhà cũng đều biết cô, nếu không sẽ không để cô vào.
Tư Kình Vũ giữ chặt cổ tay Văn Vi: “Chúng ta xuống đi, anh đưa em về nhà.”
Văn Vi không kháng cự, chỉ đi về phía hắn, giọng nói yếu ớt như tơ: “Hành động này chứng tỏ rằng, anh đã đưa ra lựa chọn rồi, đúng không?”
Văn Vi rất hiểu Tư Kình Vũ, hắn thật ra là người thích sạch sẽ đối với chuyện tình cảm, nếu như hắn đã quyết định đến với một người đàn bà, chắc chắn sẽ chung thuỷ. Vừa rồi hắn đẩy Nhan Nghiên vào phòng, lại muốn đưa Văn Vi về, ý tứ của hắn đã biểu đạt rất rõ ràng.
“Chúng ta lên xe đi rồi nói chuyện” Giọng Tư Kình Vũ trầm trầm, không khỏi có chút khó xử, Văn Vi đang ở bên cạnh, mà cô chính là vị hôn thê của hắn. Tư Kình Vũ hắn quả thực đã phản bội cô, hoặc có lẽ là từ trước, hắn đã phản bội cô.
Văn Vi cười buồn, cổ tay tránh bàn tay hắn, đứng ở bên kia thang máy, hai người một mực đi xuống, nhất thời trong thang máy vô cùng trầm mặc. Khi xuống đến mặt đất, Tư Kình Vũ mở cửa xe để Văn Vi bước lên.
Sau khi hai người đã ở trên xe, Tư Kình Vũ mới chậm rãi nhìn cô mở miệng nói: “Thực xin lỗi, Văn Vi!”
“Cho nên, anh muốn nói với em, anh đã quyết định muốn ở cùng một chỗ với Nhan Nghiên?” Văn Vi hỏi câu này, trong mắt đã ánh đầy nước mắt.
“Anh không biết có phải anh muốn ở bên cô ấy không, nhưng anh chỉ biết rõ, anh đã không có cách nào từ bỏ cô ấy” Tư Kình Vũ dựa người vào lưng ghế, nói “Anh phải thừa nhận, đối với Nhan Nghiên anh vẫn luôn có cảm giác rất đặc biệt. Trước kia anh rất hận Nhan Nghiên, anh vẫn cho rằng cô ấy có quan hệ với cha anh, nhưng sau này mới phát hiện ra tất cả chỉ là hiểu lầm. Em đã từng hỏi anh, Tử Hằng có phải là con anh không, anh đã thẳng thắn trả lời em, nó không phải con anh. Hiện tại anh mới biết, Tử Hằng thực đúng là con trai anh. Vào buổi tối sinh nhật Lập Hạ năm đó, anh bị bỏ thuốc, không hiểu vì sao lại xảy ra quan hệ với Nhan Nghiên”
“Vào buổi tối sinh nhật Lập Hạ năm đó!”, Văn Vi tinh tế nhớ kỹ những lời này, nụ cười càng đau lòng hơn, “Buổi tối sinh nhật Lập Hạ đó, chính là buổi tối em bị luân phiên cưỡng bức, khi em đang bị cưỡng bức thì anh lại lên giường với một cô gái khác.”
Tư Kình Vũ tự trách mình, hô hấp nghẹt lại, hắn thử chạm vào tay Văn Vi, nhưng cô lại gạt hắn ra. Tư Kình Vũ khàn khàn nói:
“Văn Vi, anh thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi em…”
“Cho nên Nhan Nghiên có con với anh, anh vẫn nghĩ rằng đứa trẻ đó là nghiệt chủng của cha anh, kết quả lại là con của anh. Anh quyết muốn ở cùng với cô ta, sau đó vứt bỏ em, vứt bỏ vị hôn thê của anh, đúng không?” Thân thể Văn Vi run run, trái ngược với giọng nói của cô, cô hối hận vì đã đến đây, cô là bị làm sao vậy, ma xui quỷ khiến thế nào, lại phải nhìn thấy hình ảnh khó chịu đến vậy.
Tư Kình Vũ đúng là nghĩ như vậy, hắn không thích bắt cá hai tay, từ nhỏ đến lớn luôn tự nói với chính mình, hắn không muốn trở thành người giống cha hắn. Tư Kình Vũ hít sâu một hơi: “Văn Vi, thật sự rất xin lỗi em. Chỉ là Tư gia cũng đã đối xử rất không tốt với Nhan Nghiên, lại có lỗi với Tử Hằng, mà sự thực là bản thân anh cũng không thể từ bỏ được hai mẹ con họ. Anh cũng không thể bảo đảm được bản thân có thể chống cự được Nhan Nghiên không, lại không muốn phản bội em. Anh thực sự xin lỗi em, em có thể hận anh.”
“Tư gia có lỗi với Nhan Nghiên, cho nên anh phải phụ lòng em, đúng không?” Văn Vi dùng sức hít sâu, muốn làm cho bản thân lạnh lùng tỉnh táo hơn, “Vậy em hỏi anh, nếu năm đó em đồng ý lấy anh, hiện tại em đã là bà Tư rồi, liệu anh có đối xử với em như bây giờ không?
“Anh không biết, kỳ thực sau khi biết rõ sự thật đó, anh cũng vô cùng rối loạn. Khi nhìn thấy Tử Hằng, anh muốn đến gần nó, muốn nó gọi anh là cha, càng muốn làm cha của nó, chiếu cố nó, bảo vệ nó. Còn Nhan Nghiên, từ khi bắt đầu, anh đã không kháng cự được cô ấy” Nếu như đã nói đến mức này, Tư Kình Vũ cũng không quan tâm mà nói hết tất cả.
“Anh có bao giờ nghĩ rằng anh với Nhan Nghiên chỉ có một khả năng là bị mê hoặc, hơn nữa cô ta, cô ta rõ ràng đến với anh không có ý tốt, cô ta không đơn giản như vậy. Kình Vũ, chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, không có bao nhiêu thời gian và cơ hội có thể để chúng ta bị kích động nữa!”
Văn Vi nước mắt ròng ròng, tận tình khuyên can, cô thầm mong kéo Tư Kình Vũ trở lại bên mình.
Những chuyện này anh đều biết rõ, Văn Vi, có một điều anh vẫn luôn giấu em”, Tư Kình Vũ cầm tay cô lên, “Mắt của em cũng không phải do một người lạ quyên tặng, mà là anh cho Nhan Nghiên hai nghìn vạn, bức cô ấy lấy giác mạc cho em. Năm đó cô ấy mới chỉ mười tám tuổi, lúc đó thậm chí còn đang mang thai, là anh đã tàn nhẫn ép cô ấy phải lấy giác mạc cho em. Thời điểm đó, mẹ anh cũng hiểu lầm cô ấy có quan hệ với cha anh, có ý định làm cho Nhan Nghiên chết ngay trên bàn giải phẫu. Cô ấy phải mò mẫm trong bóng tối, mạo hiểm chạy trốn trong mưa ra nước ngoài. Do đó hôm nay cô ấy trở lại tìm anh báo thù, cũng là chuyện thường tình”, Tư Kình Vũ vẫn luôn không muốn tự đánh giá cẩn thận những chuyện này, vừa nói xong như vậy, hắn càng thêm áy náy hơn đối với Nhan Nghiên.
Văn Vi biết rõ, tại thời điểm này, cô đã thua cuộc. Tư Kình Vũ có thể nói với cô những lời này, chứng minh rằng hắn đã hoàn toàn quyết định xong. Mà hắn, chính là loại người nếu đã quyết định, dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không quay đầu lại.
“Thực xin lỗi Văn Vi, là anh đã phụ em”, Tư Kình Vũ nhìn ánh mắt bi thương vô thần của Văn Vi, hắn càng thêm áy náy.
Hắn đã làm chậm trễ mất vài năm thời gian tốt đẹp nhất của Văn Vi,  nhưng là hắn không thể cứ tiếp tục như vậy nữa.
Văn Vi hít sâu một hơi, lau lau nước mắt: “Em hiểu, em sẽ không làm khó anh. Kình Vũ, dù có như thế nào, chúng ta cũng đã từng là người thân thiết nhất của nhau, em hy vọng anh luôn được hạnh phúc, vui vẻ”
Văn Vi nói vậy càng làm hắn tự trách, Tư Kình Vũ ôm lấy Văn Vi, “Anh không dám hy vọng có thể làm bạn với em, nhưng từ nay về sau nếu có việc gì, em nhất định phải nhớ đến anh, anh sẽ không ngần ngại giúp đỡ.”
Văn Vi nhẹ nhàng quay lại ôm lấy hắn, “Ai nói chúng ta không thể tiếp tục làm bạn? Trừ khi anh không muốn làm bạn với em nữa. Kình Vũ, cho dù chúng ta chia tay, anh vẫn là người thân nhất của em. Anh nên biết rằng, trừ ba em, anh luôn luôn là người thân duy nhất của em”
Tư Kình Vũ càng ôm cô chặt hơn: “Văn Vi, cảm ơn em, cảm ơn em đã bao dung với anh như vậy”
Văn Vi hơi cười, trong mắt loé lên ánh sáng khác thường “Muộn rồi, em phải về, nếu không cha em sẽ lo lắng”
“Để anh đưa em về”, Tư Kình Vũ buông cô ra, cầm khăn tay lau nước mắt cho Văn Vi.
“Không cần anh tiễn em về tận nơi đâu, mới hơn mười giờ, em tự đi xe về. Nhan Nghiên còn đang trong nhà chờ anh, không phải sao?” Văn Vi nói xong, định đứng dậy mở cửa xe.
Tư Kình Vũ giữ chặt cô, vô cùng đau lòng nhìn Văn Vi: “Để anh đưa em về”
Văn Vi cũng không kiên trì, chỉ cười cười, thắt dây an toàn lại.
Trên đường về, hai người bình tĩnh trò chuyện, nói chuyện khi còn đi học, hai mắt Văn Vi tuy sưng đỏ nhưng vẫn cười nhẹ. Lúc Văn Vi đến cửa khu nhà mình, Tư Kình Vũ muốn đưa cô vào nhưng Văn Vi đã ngăn lại:
“Thật sự không cần đâu, ở đây rất an toàn, em có thể tự mình đi vào, anh về đi”
Tư Kình Vũ cũng không kiên trì, hắn xuống mở cửa xe cho cô, đưa cô đến tận cửa khu nhà, hắn ôm lấy Văn Vi, thật lâu không buông tay.
Văn Vi vỗ nhẹ lưng hắn: “Kình Vũ, anh phải nhớ kỹ, em vẫn luôn luôn chờ anh. Nếu có một ngày Nhan Nghiên làm anh tổn thương, anh phải nhớ đến nơi này, em sẽ không ngại đón anh trở lại bên em”
Thân thể Tư Kình Vũ  chấn động, hắn thật không ngờ Văn Vi sẽ vì mình đến mức này, càng ôm Văn Vi chặt hơn: “Ngốc nghếch, không cần chờ anh, không đáng, thực sự không đáng”
Văn Vi không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng ôm hắn. Khi hai người chia tay, Tư Kình Vũ muốn đưa cô vào, Văn Vi lại nghiêm trọng kiên trì tiễn hắn rời đi, cô nói đây có thể là lần cuối cùng nhìn hắn rời đi như vậy.
Tư Kình Vũ cũng không kiên trì, hắn lên xe, khởi động máy, khi xe rời đi, hắn thấy bóng dáng Văn Vi càng ngày càng xa, đến ngã rẽ thì không còn nhìn thấy cô nữa. Tư Kình Vũ nặng nề thở ra một hơi, hắn cũng thật không ngờ, bản thân lại vì Nhan Nghiên mà từ bỏ Văn Vi. Sự lựa chọn chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, hắn cũng không ngờ mình sẽ làm như vậy.
Ngược lại, Văn Vi đến khi không còn nhìn thấy xe Tư Kình Vũ, nét mặt như rạn nứt. Cô chăm chú đặt tay lên tim, đồng thời cũng nhìn thấy ở bên kia đường, có một cỗ xe quen thuộc đang đỗ ở đó.
Chương 108 – Con trai ở bên ngoài
Văn Vi chậm rãi đi đến, khi cô bước qua, cửa sổ xe dần dần hạ xuống.
Không chút bất ngờ, người cô nhìn thấy chính là Diêm Ưng Dương. Diêm Ưng Dương tay đặt lên vô lăng, khoé miệng cười nhàn nhạt: “Chia tay thật là triền miên mùi mẫn nha!”
“Diêm Ưng Dương, ngươi là kẻ tội phạm cường bạo càn rỡ nhất trên đời”, Văn Vi đứng bên cạnh xe, thản nhiên nói. Nhưng ánh mắt cô cũng thay đổi, hai mắt sưng đỏ lại thêm vài phần dữ dằn.
Đây mới thực sự là Văn Vi nha! Diêm Ưng Dương bật cười: “Tôi đại khái cũng là người duy nhất có thể làm cho em đạt được cao trào khi bị cưỡng bức, em nói xem có đúng không?”
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, sắc mặt Văn Vi tái nhợt đến mức thảm hại, cô băng qua đầu xe, mở cửa bên kia, bấm điện thoại: “Cha, hôm nay con có thí nghiệm quan trọng, buổi tối sẽ ngủ lại phòng thí nghiệm, cha đừng chờ con”
Diêm Ưng Dương nghe điện thoại của nàng, khoé miệng vui vẻ càng sâu. Trong khi Văn Vi và cha cô ta nói chuyện điện thoại, mặt mũi hắn đầy vui vẻ nhìn cô: “Tôi thấy em tuyệt đối không ngạc nhiên khi thấy tôi đến đây”
Văn Vi đã biết rõ mọi chuyện, sau đêm đó cô ta bắt đầu điều tra Diêm Ưng Dương, hiện giờ hắn là đạo diễn, diễn viên nổi tiếng, còn làm đại diện cho bộ sưu tập trang phục mùa hè của Lãng Ức. Hắn và Nhan Nghiên cũng giống nhau, đều đến với ý đồ không tốt đẹp gì.
“Không phải vừa nói muốn đưa tôi lên đỉnh sao?” Văn Vi lạnh nhạt nhìn hắn một cái, sau đó ánh mắt liền nhìn xa xăm. Cô khát vọng Tư Kình Vũ có thể quay trở lại, nhưng Văn Vi cũng vô cùng hiểu rõ, dù cô có làm ra bất cứ chuyện gì thì hắn cũng sẽ không quay lại.
Nghe câu nói của Văn Vi, Diêm Ưng Dương đầu tiên là sững sờ, nhưng cũng hiểu, ngay lập tức khởi động xe, lao thật nhanh trong đêm tối.
Khi Tư Kình Vũ về đến nhà, Nhan Nghiên cũng không có trong phòng, có lẽ đã về. Hắn cũng không có tâm trạng tìm cô, sau một hồi náo nhiệt, Tư Kình Vũ không có tâm tình làm gì cả. Hắn thấy Nhan Nghiên nhắn lại, cô sợ Tử Hằng sẽ tỉnh dậy nên đã đi xuống trước.
Tư Kình Vũ tự rót một ly rượu màu đỏ, ngồi trên quầy bar, từng ngụm nuốt xuống. Bản thân có quyết định như vậy, hắn cũng bất ngờ. Từ bỏ Văn Vi đã ở cạnh mình nhiều năm như vậy mà lựa chọn Nhan Nghiên, ngay chính hắn cũng không kịp chuẩn bị.
Bỗng nhiên điện thoại của hắn vang lên, Tư Kình Vũ hơi nhíu mày, không hiểu ai gọi điện cho hắn vào giờ này. Tư Kình Vũ cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên Nhan Nghiên, liền nhận điện thoại: “Chuyện gì thế?”
“Tư Kình Vũ, hiện tại anh có thể xuống đây không, Tử Hằng không biết làm sao, con đau bụng, sắc mặt cũng rất xấu” Giọng Nhan Nghiên rất gấp gáp, trước khi cô cúp máy hắn còn nghe thấy âm thanh yếu ớt kêu đau ở của Tử Hằng.
Tư Kình Vũ không nói hai lời, vội vàng xuống dưới, hắn vừa xuống thang máy liền nhìn thấy Nhan Nghiên ôm Tử Hằng ra cửa. Tư Kình Vũ bận rộn mở thang máy, đỡ lấy Tử Hằng đang được Nhan Nghiên ôm trong lòng: “Tử Hằng xảy ra chuyện gì, cả buổi tối không phải đều rất khoẻ sao?”
“Em cũng không biết, sau khi anh đi em cũng trở về, lát sau nghe thấy có tiếng động trong phòng Tử Hằng, em đi vào xem, thấy trán con đổ mồ hôi lạnh, ôm bụng nói đau bụng”, Nhan Nghiên vuốt trán Tử Hằng, hôn lên trán nó.
“Tử Hằng sẽ không sao đâu”, Tư Kình Vũ kỳ thật cũng rất lo lắng, Tử Hằng sắc mặt vô cùng xấu, nhìn thống khổ như muốn chết. Cậu bé vô lực dựa vào vai Tư Kình Vũ, miệng còn thì thào nói. Tư Kình Vũ không nghe rõ, hỏi Nhan Nghiên: “Hình như Tử Hằng nói gì đó, em nghe xem con đang nói gì?”
Nhan Nghiên đưa tai vào gần môi Tử Hằng, vừa nghe thấy liền cứng đờ, cô trầm giọng nói: “Con đang gọi anh”
Tư Kình Vũ ôm Tử Hằng, để đầu Tử Hằng dựa vào cổ hắn. Hắn nghe rõ được Tử Hằng đang gọi hắn bằng cha, cậu nói: “Ba, con đau quá, Hằng Hằng đau quá.”
Hai mắt Tư Kình Vũ không khỏi đỏ lên, hắn ôm chặt con trai: “Hằng Hằng đừng sợ, có ba ở đây, ba sẽ không để con xảy ra chuyện gì đâu”
Nhan Nghiên trầm mặc đứng cạnh, cô nhìn thấy khuôn mặt thống khổ của Tử Hằng, thì ra Tử Hằng cần nhất chính là một người cha, một người mạnh mẽ có thể làm chỗ dựa cho hai mẹ con. Cô nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tử Hằng, trong lòng thầm cầu xin, ngàn vạn lần đừng để Tử Hằng xảy ra chuyện gì.
Tư Kình Vũ vừa ngồi lên xe đã lập tức gọi điện cho bệnh viện, khi bọn họ đến viện Nhi Bắc Kinh, các bác sĩ đã chuẩn bị trước. Tử Hằng nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Nhan Nghiên ở ngoài cửa, không lâu sau hai mắt cũng trào nước mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Hằng Hằng, mẹ xin con, đừng xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì”
Tư Kình Vũ từ đằng sau ôm lấy Nhan Nghiên, đem cô ôm vào lòng nói: “Yên tâm đi, Tử Hằng sẽ không sao đâu, em ngồi sang bên này nghỉ ngơi chút đã”
Nhan Nghiên thoáng nhìn về phía hắn, không biết có phải cô đang gặp ảo giác không, nhưng rõ ràng Nhan Nghiên nhìn thấy trong mắt Tư Kình Vũ có một sự ôn nhu khó kiềm nén, nhất định là cô đã nhìn nhầm rồi. Nhan Nghiên ngồi xuống ghế dài, mắt nhìn chăm chăm về phía phòng giải phẫu. Tư Kình Vũ đứng cạnh cô, tay đặt trên vai cô, bàn tay dày dặn mà ấm áp.
Cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở, bác sĩ bước từ trong ra ngoài. Tư Kình Vũ và Nhan Nghiên đứng lên hỏi: “Bác sĩ, con tôi thế nào rồi?” Tư Kình Vũ không suy nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi.
Bác sĩ ngạc nhiên, không hiểu Tư đại thiếu gia có con trai từ khi nào, ông ta ho nhẹ một tiếng: “Tư tổng yên tâm, lệnh công tử là bị viêm tràng vị, hiện tại đã không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, chú ý ăn uống, ăn nhiều rau dưa, kiêng ăn cay, nghỉ ngơi thật tốt là có thể bình phục”
Nhan Nghiên thân thể mềm nhũn, rốt cục thở dài một hơi, Tư Kình Vũ một tay ôm eo cô, để Nhan Nghiên dựa vào trong lòng mình. Thân thể Nhan Nghiên cứng đờ, nhưng cũng không giãy dụa.
Tử Hằng được đưa ra ngoài phòng cấp cứu, cậu bé vẫn đang hôn mê, được các bác sỹ đưa vào phòng bệnh VIP cao cấp. Nhan Nghiên ngồi bên giường chăm sóc, vuốt trán Tử Hằng: “Bảo bối, con doạ mẹ sợ muốn chết”
Tư Kình Vũ đứng cạnh cô nói: “Bên cạnh có phòng nghỉ, em sang đó ngủ một lát, Tử Hằng chưa tỉnh lại ngay đâu”
“Không, em muốn ở đây với con, em nhất định phải chăm sóc con”, hiện tại trong mắt Nhan Nghiên không có gì khác, ngoài bảo bối tâm can Hằng Hằng.
Tư Kình Vũ đột nhiên ôm lấy Nhan Nghiên, cô kinh hãi, nhưng không dám quá lớn tiếng, chỉ phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn: “Anh định làm gì thế?”
Tư Kình Vũ cười cười: “Hiện tại em là người đàn bà của anh, chẳng lẽ em không biết em phải nghe lời ai sao?” Hắn nói xong liền ôm Nhan Nghiên đi về phía phòng nghỉ, đặt cô lên giường, “Em lập tức ngủ đi”
Nhan Nghiên nhìn ánh mắt trêu chọc của hắn, một giây này, tim cô chợt động. Ánh mắt của người đàn ông này, tại sao lại lộ ra vẻ cưng chiều? Ngực cô thắt lại, đành phải nhắm mắt. Nhan Nghiên vẫn mặc quần áo ở nhà, cô quay lưng lại không nhìn hắn.
Tư Kình Vũ cởi áo khoác, cởi giầy, cũng leo lên giường nằm cạnh Nhan Nghiên. Hắn xoay người ôm vòng eo thon của cô, cảm thấy trên người cô có mùi hương nhàn nhạt, vừa quen thuộc lại tựa như có chút lạ lẫm. Tư Kình Vũ như đang nhớ lại buổi tối hôm đó, hắn ôm ấp thân thể non nớt của cô, còn Nhan Nghiên lại cầu xin hắn buông tha. Tư Kình Vũ cũng xấu hổ khi phát hiện ra bên dưới mình nóng lên, nhanh chóng phình ra.
Nhan Nghiên cũng cảm thấy, một cảm giác thẹn thùng xông tới, cô nói thật nhỏ: “Tư Kình Vũ, anh có…còn biết xấu hổ không, Tử Hằng vẫn đang ở bên ngoài”
“Yên tâm, Tử Hằng còn đang ngủ, sẽ không tỉnh đâu”, Tư Kình Vũ vuốt ve hông Nhan Nghiên, “Đêm hôm đó, tôi có ôm em như thế này không?”
Nhan Nghiên đột nhiên xoay người nhìn hắn, cười lạnh: “Anh muốn hỏi em đêm hôm đó anh đã cưỡng bức em như thế nào phải không?”
“Xem ra tôi đã để lại cho em ký ức tồi tệ”, ánh mắt Tư Kình Vũ ảm đạm, mặt hắn lại gần đến mức môi chạm gần đến môi Nhan Nghiên, “Có phải tôi nên để lại cho em một ấn tượng thật tốt đẹp không?”
“Tư Kình Vũ, đây là bệnh viện, là phòng bệnh của Tử Hằng, hiện tại Tử Hằng đang ngủ ở phòng ngoài, sao anh có thể nói vậy”, Nhan Nghiên hai tay đẩy lồng ngực hắn, nghiêm khắc cự tuyệt.
“Tôi nghĩ trong lòng Tử Hằng luôn hy vọng chúng ta tốt đẹp, không phải sao? Tôi cần Tử Hằng, mà Tử Hằng cũng cần người cha là tôi. Điểm này hẳn là em rõ hơn tôi”, Tư Kình Vũ từ từ cởi bỏ từng cúc áo của Nhan Nghiên, “Em nói nhỏ thôi, Tử Hằng sẽ không nghe thấy đâu”
Nhan Nghiên vội vàng giữ chặt tay hắn: “Không được, Tư Kình Vũ, không được, anh có nghe thấy không”, Nhan Nghiên luống cuống, với vì cô nhìn ra là Tư Kình Vũ đang rất nghiêm túc, hắn thực sự muốn cùng cô ở đây, “Anh sao có thể làm vậy, thả em ra”
Tư Kình Vũ dường như không nghe thấy, Nhan Nghiên bên dưới mặc quần bình thường, tay hắn cởi một khuy, kéo thắt lưng ra, trực tiết cởi luôn quần lót của cô, “Chẳng lẽ em đã quên thân phận của mình sao? Em là người đàn bà của tôi, em phải nhớ kỹ điều này”
Nhan Nghiên trừng mắt nhìn hắn, cô thực không nên đến với hắn, người đàn ông này căn bản chính là cầm thú, “Tư Kình Vũ, anh là người điên”
Tư Kình Vũ đã cởi hết quần áo của Nhan Nghiên, bên trong là bộ nội y màu xanh ngọc, ngực cô căng tròn nở nang, bị áo ngực màu xanh ôm trọn. Hắn đưa tay vào trong áo, cầm bầu ngực cô, sau đó hung hăng chiếm hữu môi Nhan Nghiên.
Nhan Nghiên cảm thấy vô cùng hổ thẹn, cô ngậm chặt môi, nhưng khi Tư Kình Vũ dùng tay đè chặt lên nhũ hoa của cô, cô thở gấp một hơi, môi liền bị hắn chiếm lấy.
“Em biết không? Mấy năm nay anh vẫn luôn bị giấc mộng luẩn quẩn, trong mơ anh nóng bỏng, điên cuồng cùng một cô gái. Chỉ là anh một mực không nhìn thấy mặt cô bé kia, anh muốn giữ lấy cô ấy nhưng thuỷ chung lại bắt không được. Vì vậy hôm nay anh muốn cùng cô ấy ôn kỹ lại giấc mộng cũ” Nói xong, Tư Kình Vũ đã kéo quần và quần lót của Nhan Nghiên xuống.
Hai mắt Nhan Nghiên vẫn mở thật to, trên người cô đã gần như đã trần trụi, chỉ biết run rẩy dưới thân thể Tư Kình Vũ, cô biết rõ hôm nay không thể trốn thoát.
“Em có biết hiện tại bộ dạng em đáng yêu đến mức nào không?”,Tư Kình Vũ cúi xuống cắn cắn tai Nhan Nghiên, tay chạm đến giữa hai chân cô, “Em giống một cô bé chưa trải sự đời, khiến anh hận không thể một ngụm nuốt luôn em vào trong bụng.”
Nơi kín đáo nhất bị xâm chiếm, Nhan Nghiên căng cứng người, mắng: “Anh là người điên!”
“Đúng vậy, tôi còn có thể điên cuồng hơn nữa” Tư Kình Vũ ngậm lấy quả mai hồng trước ngực Nhan Nghiên, ngón tay cũng chen chúc đi vào, “Lần này, tôi nhất định sẽ để lại cho em một trải nghiệm tốt đẹp. Trời ạ, em chật khít quá, đừng nói với tôi là suốt những năm vừa qua em ngay cả một người đàn ông cũng không có.”
Nhan Nghiên như bị nói trúng tim, đỏ mặt, miệng vẫn cứng cỏi: “Không liên quan đến anh.”
Tư Kình Vũ rầu rĩ nở nụ cười, không nói gì nữa mà chỉ chuyên tâm vào việc của mình.
Chương 109 – Làm loạn
Đến lúc Tư Kình Vũ thành công khiêu khích được Nhan Nghiên, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt cô hồng nhuận, đang cắn môi dưới, liều mạng đẩy hắn ra. Cậu nhỏ của hắn dựng thẳng đứng, đem chân của cô mở ra hết cỡ, thặt lưng chen mạnh đi vào.
Cho dù Nhan Nghiên nội tâm mạnh mẽ, cũng đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với Tư Kình Vũ, nhưng giờ khắc này cô lại quay mặt đi không nhìn hắn. Cũng ngay tại giây phút này, cô phát hiện ra trong lòng mình vẫn còn bóng tối, cho dù thân thể đã chuẩn bị, nhưng là tới thời điểm mấu chốt này, trong lòng cô lại vẫn nảy sinh sợ hãi.
Tư Kình Vũ hiện tại như tên đã lên dây, trong mắt hắn chỉ thấy Nhan Nghiên chẳng qua là quật cường thẹn thùng thôi. Hắn không chút lưu tình chút nào mà động thắt lưng. Hắn quả thực đã không đoán sai, những năm này khẳng định Nhan Nghiên chưa từng có người đàn ông khác. Chật khít bao vây lấy hắn như vậy, giống như muốn đẩy hắn ra ngoài. Cô rõ ràng không khác gì một trinh nữ.
Nhan Nghiên chỉ cảm thấy rất đau, đau rất nhiều, cảm giác xé rách đau nhức đó cơ hồ xua tan hết sự sung sướng lúc trước của cô, cái gì mà sẽ làm cho cô lần đầu tiên vui sướng, căn bản chính là chó má. Nhan Nghiên oán hận cắn hắn: “Tư Kình Vũ, anh đúng là tên khốn kiếp!”
Tư Kình Vũ thấy mặt Nhan Nghiên tái nhợt, bộ dạng thống khổ, cho dù muốn động cũng không có khí lực. Hắn rời tay xuống dưới, lại lần nữa hung hăng hôn lên môi cô. Hắn có rất nhiều kỹ xảo, đầu lưỡi hắn quấn quanh lấy đầu lưỡi Nhan Nghiên, lại tiếp tục trêu chọc. Tay càng nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa ở nơi bọn họ hợp vào nhau đó.
Nhan Nghiên ô ô khóc rớt nước mắt, Tư Kình Vũ trêu chọc cô rất lâu, lâu đến mức trên người hắn vã mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống, hô hấp của hắn càng ồ ồ hơn. Người Nhan Nghiên thực ra không có đau đến nỗi như vậy, lại bị hắn làm cho vừa khó chịu vừa tê ngứa kỳ quái, cô vặn vẹo thân thể, hai tay cũng đã vòng ra phía sau cổ hắn.
Đây là một tín hiệu rất quan trọng, Tư Kình Vũ cũng cảm giác cô đã sẵn sàng, mới bắt đầu làm càn mà chuyển động. Mới một động tác, Nhan Nghiên đã gắt gao ôm cổ hắn, chăm chú cắn chặt môi dưới không ình phát ra bất cứ âm thanh gì.
Cô nghĩ rằng chuyện này rất nhanh sẽ chấm dứt, nhưng cô đã sai rồi, Tư Kình Vũ còn rất nhiều tinh lực, chốc lát thì ôm cô, chốc lát sau lại lật người cô lại. Cuối cùng cô bật khóc dùng giọng cực thấp xin tha: “Tư Kình Vũ, xin anh, em không được…, anh rốt cuộc khi nào mới chịu xong”
Tư Kình Vũ lật người Nhan Nghiên lại, nhìn thấy bộ dạng cô khóc điềm đạm đáng yêu, trong nháy mắt trước mặt như hiện lên hình ảnh mây mưa cùng cô gái trong trí nhớ. Hắn nâng chân của cô lên, lại trượt vào một lần nữa. Tư Kình Vũ cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đang sưng đỏ của cô, chuyển động thật mạnh vài chục lần, đưa cả hai người đều lên đến đỉnh.
Rất lâu sau Nhan Nghiên vẫn không ngừng rơi lệ, Tư Kình Vũ hôn lên mắt cô, ngậm lấy từng giọt nước mắt của cô, sau đó kéo chăn lên đắp cho cả hai.
Phía dưới bọn họ cư nhiên vẫn còn dính chặt lấy nhau, lâu dài làm Nhan Nghiên sinh sợ hãi, cô cầu khẩn hắn với bộ dạng có chút trẻ con: “Tư Kình Vũ, anh rời đi được không, em rất khó chịu”
Tư Kình Vũ thấy cô cầu xin đáng thương như vậy, lúc này mới buông tha cô. Hắn lấy khăn tay, lau sạch sẽ cho cả hai người, sau đó ôm chặt cô, nói: “Ngủ đi!”
Nhan Nghiên vốn cực kỳ mệt mỏi muốn ngủ, nhưng giờ phút này cô đột nhiên mở to hai mắt nhìn hắn: “Anh không có áp dụng bất kỳ biện pháp gì! Còn bắn ở bên trong, Tư Kình Vũ, anh là đồ khốn kiếp.”
Tư Kình Vũ cũng ý thức được điểm này, hắn đã bị kích động, tựa như thẳng nhóc chỉ muốn hung ác chiếm lấy cô. Hiện tại hắn mới phát hiện mình quá kích động rồi, hơn nữa vừa rồi quả thật có phần nguy hiểm. Nhất thời hắn ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn cô.
Nhan Nghiên đẩy đẩy hắn: “Nơi này là bệnh viện, anh, anh đi mua thuốc ngay bây giờ.”
Tư Kình Vũ dở khóc dở cười: “Đang ở trong bệnh viện nhi, em bảo anh đi mua thuốc tránh thai ở bệnh viện dành cho trẻ con?”
“Vậy anh đi ra ngoài mua!” Vừa nghĩ tới chuyện có thể có thai, Nhan Nghiên liền không rét mà run, “Anh đi nhanh lên, đi ngay bây giờ.”
Tư Kình Vũ đột nhiên cảm thấy bực tức, chẳng lẽ mang thai con của hắn thật sự khủng khiếp như vậy sao? Cô không phải đã có một đứa con trai với hắn sao? Nhưng vừa nghĩ lại, tình hình lúc này đúng là không nên có con. Hắn buông co ra, đắp chăn cho cô xong liền bắt đầu mặc quần áo.
Tư Kình Vũ đi qua mấy ngã tư mới tìm thấy hiệu thuốc, bây giờ đã là nửa đêm, khi hắn quay lại Nhan Nghiên đã ngủ say. Hắn đẩy cô, lấy nước uống, đưa thuốc vào miệng cho cô nuốt xuống. Hắn cũng mơ hồ hiểu được, dùng thuốc như vậy không tốt cho phụ nữ, nhìn thấy mắt cô hồng hồng, sắc mặt tái nhợt đáng thương, đột nhiên lòng hắn như thắt lại. Tư Kình Vũ nằm xuống bên cạnh, ôm Nhan Nghiên vào trong ngực, cũng tự nhắc nhở bản thân nhất định phải chú ý.
Lúc này Nhan Nghiên đã tỉnh lại, cô tựa vào ngực Tư Kình Vũ, ngực hắn vừa ấm áp lại rộng rãi. Cô như quay ngược lại thời gian, khi còn ở tại Tư gia, cô bị Vương Đồng chặn ngoài cửa, phải trốn vào trong phòng. Rất nhiều đêm như vậy, chỉ có Tư Kình Vũ ôm cô chìm vào giấc ngủ. Không hiểu sao, Nhan Nghiên có một cảm xúc khác thường, có chút bối rối, muốn đẩy hắn ra. Nhưng Tư Kình Vũ dường như đã ngủ, lại ôm cô thật chặt. Cuối cùng Nhan Nghiên cũng vô lực nhắm mắt lại, không bao lâu sau cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tử Hằng tỉnh lại, khi mở mắt ra đã thấy cha mẹ đều đứng bên giường, thực kỳ quái. Cậu khó hiểu hỏi mẹ:
“Tiểu Nghiên, vì sao mẹ lại ở cùng với chú?”
Tư Kình Vũ cau mày, đêm qua còn gọi hắn là cha, hiện giờ lại đổi giọng gọi bằng chú. Hắn xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, nói: “Tử Hằng quên rồi à? Hôm qua còn gọi ba là ba của con”
Mặt Tử Hằng đỏ lên, cậu bé đương nhiên vẫn nhớ rõ. Cậu nhớ mình được hắn ôm đến bệnh viện, còn gọi hắn bằng ba. Nhưng lúc này bảo cậu gọi hắn bằng ba, cậu thấy rất không tự nhiên, “Cháu không biết từ nay về sau chú có thể đối tốt với tiểu Nghiên không, cháu rất lo lắng, không biết có nên gọi ba hay không”
Nhan Nghiên ngồi xuống bên giường, cầm tay con, nói: “Hằng Hằng, dù có đối tốt với con hay không, đây vẫn là cha con, ngốc ạ, chẳng lẽ con không muốn nhận cha sao?”
Tử Hằng đưa khuôn mặt nhỏ nhắn dụi dụi vào lòng mẫu thân, mắt nhìn Tư Kình Vũ: “Chú vẫn chưa trả lời cháu, chú sẽ đối tốt với Tiểu Nghiên chứ? Chú có giống cháu, luôn bảo vệ chiếu cố mẹ không?”
Tư Kình Vũ nhìn Nhan Nghiên, hắn ngồi xuống cạnh cô, nói: “Đồng ý, ta sẽ cùng con đối tốt với Tiểu Nghiên, chiếu cố bảo vệ cô ấy”
Nhan Nghiên trong lòng khẽ run lên, dù biết hắn vì an ủi con nên mới nói vậy, nhưng trong lòng không khỏi rung động.
“Vậy được”, Tử Hằng thoáng chốc cao hứng trở lại, cậu hé miệng cười gọi: “Ba!”
Tư Kình Vũ nghe thấy, vô cùng kích động, đêm hôm trước tuy đã nghe Tử Hằng gọi ba, nhưng chỉ trong khi cậu hôn mê, hiện tại thấy âm thanh trong trẻo gọi mình một tiếng “ba”, hắn xúc động muốn rơi nước mắt. Tư Kình Vũ ôm Tử Hằng, tuy rằng bỗng nhiên lại có một đứa con trai, nhưng khi ôm Tử Hằng trong lòng, Tư Kình Vũ chỉ cảm thấy vô cùng thân mật yêu thương.
Nhan Nghiên lặng lẽ đứng một bên, ngắm nhìn hai cha con, không thể nói được cảm giác hiện tại là gì, chỉ thấy sống mũi hơi cay cay.
Tư Kình Vũ gọi người mang bữa sáng đến, hắn cho Nhan Nghiên nghỉ một ngày, sau mười giờ Tư Kình Vũ một mình quay về công ty.
Tử Hằng nhìn mẹ hỏi: “Tiểu Nghiên, mẹ có giận vì con bỏ qua cho ba nhanh như vậy không?”
Nhan Nghiên sờ sờ đầu con, nói: “Bé ngốc ạ, làm sao mẹ lại giận con, hắn là ba con, con gọi hắn bằng ba làm sao mẹ lại giận con được?”
Tử Hằng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Tiểu Nghiên, từ nay về sau có phải cha mẹ sẽ ở với nhau không?”
Nhan Nghiên cảm thấy phức tạp, nếu Tử Hằng đã hiểu rõ cô trở về vì muốn tìm cha cậu trả thù, sao lại hỏi như vậy. Có điều giờ cô mới nghĩ đến, tình huống hiện tại phức tạp hơn rất nhiều sao với suy nghĩ của cô. Dù có làm bất cứ điều gì, cô cũng không thể không để ý đến cảm xúc của Tử Hằng, lại còn có một số việc, Nhan Nghiên không làm không được.
Đến chiều, Tư Kình Vũ đã đến, mang theo một con gấu bông thật to cho Tử Hằng. Tử Hằng chu môi nói: “Con là nam tử hán, sao lại chơi loại đồ chơi này”, nhưng cuối cùng lại ôm thật chặt con gấu trong lòng, hai mắt sáng lên, bộ dạng rất vui vẻ.
Nhan Nghiên đứng bên vừa vui cũng vừa lo lắng, chỉ có thể tạm thời không nghĩ gì hết, chỉ cần Tử Hằng vui là tốt rồi. Cô vừa nghĩ đến đây, cửa liền mở ra, người đầu tiên bước vào là Tư Lập Hạ, đi theo sau chính là Tống Ngọc San.
Tư Kình Vũ nhíu mày, không hiểu sao mẹ hắn lại xuất hiện trong lúc này, càng không hiểu sao bà lại biết hắn đang ở đây.
“Anh, vì sao anh lại ở cùng với hồ ly tinh này?” Giọng Tư Lập Hạ sắc lạnh, the thé, hung hăng trừng mắt nhìn Nhan Nghiên.
Tư Kình Vũ ôm Tử Hằng đang bất mãn đến dựng tóc lên: “Lập Hạ, em đã trưởng thành rồi, chú ý thái độ của mình”
“Tư tổng, Tử Hằng cần nghỉ ngơi, mọi người có chuyện gì cần nói có thể ra ngoài nói chuyện”. Ngược lại với Tư Lập Hạ, Nhan Nghiên không có biểu tình gì, đối với hai mẹ con họ, cô đã có thể thờ ơ, chỉ cần họ không xúc phạm đến Tử Hằng là được.
“Nhan Nghiên, có phải cô cho rằng mình rất giỏi, dựa vào anh tôi liền không coi ai ra gì” Tư Lập Hạ chống nạnh muốn động thủ với Nhan Nghiên, ánh mắy hung ác, hận không thể vùi dập Nhan Nghiên.
Nhan Nghiên cười lạnh: “Từ đầu đến giờ không ai là chỗ dựa của tôi, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc có người làm chỗ dựa ình. Lập Hạ, cô là người đơn thuần nhất Tư gia, mười năm qua chỉ như một ngày, chẳng thay đổi gì cả”
“Nhan Nghiên, cô có ý gì?” Tư Lập Hạ nghe xong càng giận hơn, hận không thể xông lên đánh Nhan Nghiên.
Tư Kình Vũ bước đến, một tay giữ lấy Lập Hạ, sau đó quay ra nói với Tống Ngọc San, “Mẹ, chúng ta ra ngoài nói chuyện”
Tống Ngọc San từ khi bước vào đến giờ vẫn chưa nói câu nào, đầu tiên ánh mắt bà ta nhìn về phía đứa trẻ trên giường, rồi hướng về Nhan Nghiên bên cạnh. Bà ta nên sớm nghĩ đến, con nhỏ kia làm sao có thể không cần quân chủ bài này, quả nhiên, đã để Kình Vũ biết được sự thật. “Kình Vũ, con đến đây Văn Vi có biết không?”
Tư Kình Vũ không muốn nói những lời này trước mặt Tử Hằng, hắn cũng có phần thiếu kiên nhẫn: “Mẹ, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi”
Tống Ngọc San và Nhan Nghiên nhìn nhau, bà ta phát hiện trong mắt Nhan Nghiên có vài phần đắc ý. Ánh mắt Tống Ngọc San buồn bã, nhưng vẫn vô cùng phong độ, không cần phải hạ thấp thân phận ở đây mà xoay người đi ra ngoài. Tư Kình Vũ cầm tay Tư Lập Hạ, hung ác nhìn cô ta rồi kéo ra ngoài.
Nhan Nghiên trở lại bên giường, im lặng ôm con trai.
Chương 110 – Đánh cờ
Tư Kình Vũ cầm tay Tư Lập Hạ, Lập Hạ rất sợ Tư Kình Vũ, thấy anh trai trừng mắt nhìn mình, một câu cũng không dám nói.
Tư Kình Vũ đưa thẳng hai mẹ con Tống Ngọc San lên xe mình ở bên cạnh bệnh viện, vừa vào trong mặt hắn đã tối sầm lại vì tức giận: “Sao hai người lại đến đây?”
“Giữa con và Nhan Nghiên rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”, Tống Ngọc San hỏi lại, bà ta cho rằng cho dù Tư Kình Vũ đã biết chân tướng chuyện năm đó cũng sẽ không ở bên Nhan Nghiên, mà cho dù có ở cùng nhau cũng sẽ không nhanh như vậy. Bà ta chính là nghĩ trước khi bọn họ ở cùng nhau thì sẽ ngăn cản bọn họ trước!
“Cũng giống như lý do mẹ đến đây thôi”, Tư Kình Vũ lạnh lùng nói, hắn biết rõ những việc năm đó mẹ hắn đã làm, hắn còn chưa chất vấn bà, ngược lại bà còn tìm đến đây.
“Anh, anh thật sự ở cùng với người đàn bà đó?” Tư Lập Hạ vừa nghe xong đã mất kiềm chế, “Chẳng lẽ anh không biết cô ta là loại người gì sao? Vì sao lại ở cùng với cô ta, hơn nữa, anh không phải đã có Văn Vi rồi à? Chị ta còn là vị hôn thê của anh đó!”
“Anh đã chia tay với Văn Vi rồi! Sau này sẽ tuyên bố giải trừ hôn ước!” Tư Kình Vũ thản nhiên nói, hắn không muốn nói nhiều với mẹ và em gái, thầm nghĩ đuổi hai người đi khỏi.
“Anh chia tay với Văn Vi!” Tư Lập Hạ cùng Tống Ngọc San không giữ nổi bình tĩnh, càng ý thức được tình hình nghiêm trọng. Những năm vừa qua, anh cô đối với Văn Vi thế nào, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng. Người đàn ông như hắn, bên ngoài có bao nhiêu hấp dẫn, nhưng sau bao nhiêu năm bên cạnh hắn cũng chỉ có một mình Văn Vi. Tất cả mọi người đều biết hắn yêu thảm Văn Vi, bây giờ còn đính hôn, Nhan Nghiên chỉ vừa về nước đã làm cho Tư Kình Vũ chia tay với Văn Vi.
“Kình Vũ, con có biết mình đang làm gì không?” Tống Ngọc San vẫn còn duy trì vẻ lạnh lùng tĩnh lặng nhìn con trai, nhưng bà ta đang không tin vào lỗ tai của chính mình, không hiểu sao con trai bà lại làm ra được chuyện như vậy.
Tư Kình Vũ đang định nói, nhưng nhìn đến Lập Hạ, thấy cô ta đang ở đây. Hắn trả lời: “Mẹ, mẹ cũng biết, những chuyện con đã quyết thì nhất định sẽ không thay đổi. Con đã quyết định ở cùng với Nhan Nghiên, tuyệt đối sẽ không thay đổi”
“Anh, anh đừng quên, Nhan Nghiên còn có một đứa con trai”, Tư Lập Hạ bất mãn nói, “Hơn nữa, con trai cô ta, đứa trẻ đó còn có thể là đứa nghiệt chủng!” Vừa nghĩ tới tiểu quỷ kia có thể là con của cha mình, cô ta liền nổi da gà, thật là kinh khủng.
“Lập Hạ! Tử Hằng không phải nghiệt chủng!” giọng Tư Kình Vũ có vài phần nghiêm khắc, “Tử Hằng là con anh!”
Tư Lập Hạ sợ hãi, mắt mở trừng trừng, thậm chí còn không tin những lời vừa nghe được. Làm sao lại có thể! Tiểu quỷ kia lại là con của anh cô, tuy nhiên nó có diện mạo rất giống anh. Nếu nói Nhan Tử Hằng là con trai của anh, chẳng phải năm đó anh và con nhỏ thối tha Nhan Nghiên phát sinh quan hệ sao? Người quan hệ với cha cô chẳng lẽ không phải Nhan Nghiên?
“Anh, anh đừng bảo vệ cho Nhan Nghiên, con nhỏ kia trong bụng toàn ý nghĩ xấu xa, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, hơn nửa đều là do cô ta. Anh thông minh như vậy, sao lại có thể để cô ta gạt anh?”
“Ai lừa anh, ai không, trong lòng anh đều biết rất rõ”, Tư Kình Vũ vừa nói vừa nhìn Tống Ngọc San, “Mẹ, chuyện của con mẹ đừng can dự vào nữa, con đã quyết định sẽ ở bên cạnh Nhan Nghiên”
“Con đã quyết định sẽ ở bên Nhan Nghiên? Con muốn cùng cô ta ở chung một chỗ như thế nào đây? Chẳng lẽ con định nói với ta con muốn kết hôn với Nhan Nghiên?”, Tống Ngọc San vừa nghe con trai nói vậy, lập tức hỏi lại.
Tư Kình Vũ cũng ngẩn người, hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ kết hôn với Nhan Nghiên. Đối với hắn, kết hôn với Nhan Nghiên đại khái là một việc không thể nào, nhưng nếu thực sự xảy ra, hắn thấy mình cũng không có bao nhiêu bài xích. Hắn nói: “Đây là chuyện của con, cho dù có một ngày con kết hôn với Nhan Nghiên, đó cũng là chuyện của con.”
“Con tuyệt đối không thể ở cùng Nhan Nghiên, càng không thể kết hôn với cô ta!” Tống Ngọc San không khống chế được, lập tức không chấp nhận, “Kình Vũ, trong lòng con hẳn là biết rõ tất cả mọi chuyện. Con bé đó trở về với mục đích không tốt đẹp, trước đây chúng ta đối xử với cô ta như vậy, làm sao cô ta lại cam tâm mà quay về Lãng Ức chỉ để làm công, cô ta trở về để báo thù thôi.
“Thì sao?” Tư Kình Vũ tinh tường hơn bất cứ ai, càng không cần phải để người khác nhắc nhở. “Mẹ, con đã quyết định xong, mọi hậu quả cũng đều nghĩ rõ ràng. Mẹ vừa nói năm đó chúng ta đối xử với cô ấy như vậy, chẳng lẽ mẹ còn hy vọng Nhan Nghiên trở lại mà không báo thù sao?”
“Con biết rõ cô ta muốn báo thù, lại còn giữ cô ta ở bên cạnh?” Tống Ngọc San sau khi bị đả kích lần đầu, lần này còn nặng nề hơn. “Tình cảm của con đối với cô ta đã sâu đến bước này rồi sao?”
“Mẹ hẳn là hiểu rất rõ, Tử Hằng là con của con, con muốn có đứa con trai này, mà Tử Hằng lại không rời Nhan Nghiên, cho nên Nhan Nghiên nhất định phải ở bên cạnh con. Mẹ yên tâm, người Nhan Nghiên hận nhất là con, người cướp đi đôi mắt của cô ấy là con, kẻ thù lớn nhất cũng là con. Nhưng với khả năng của cô ấy, ở trong tay con cũng không làm được gì cả” Đây cũng là lý do hắn một mực tự thuyết phục mình, vì sao hắn lại muốn Nhan Nghiên phải ở bên cạnh mình.
“Không! Tuyệt đối không đơn giản như vậy”, Tống Ngọc San lắc đầu, trực giác của bà ta cảm thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản như Tư Kình Vũ nói, đặc biệt là trước đây dù Nhan Nghiên không nói gì nhưng bà ta cũng cảm thấy những điều Nhan Nghiên muốn làm không chỉ có thế. Vấn đề là làm sao chuyện với Nhan Nghiên năm đó Tư Kình Vũ lại biết rõ? Chuyện này sớm đã không có dấu vết, sẽ không ai biết.
Tư Kình Vũ cũng không biết mẹ mình đang nghĩ gì, hắn nói: “Mẹ yên tâm, dù cô ấy oán hận mẹ cũng không làm được gì. Chuyện đã đến nước này, con không hy vọng lại xảy ra điều gì không hay, càng không mong muốn có ai đó gây ra tổn thương cho Tử Hằng. Mẹ, mẹ thử nghĩ xem, Tử Hằng là con của con, cũng là cháu của mẹ, cháu của Lập Hạ, chẳng lẽ hai người không có cảm giác gì hay sao?”
“Anh, anh cảm thấy đứa bé do Nhan Nghiên sinh ra có thể làm cho em và mẹ có tình cảm à?” Tư Lập Hạ bất mãn, cô ta kiên quyết phản đối Nhan Nghiên và Tư Kình Vũ ở bên nhau, “Anh, anh xác định Nhan Tử Hằng đúng là con của anh sao? Biết đâu lại là một trò để lừa dối anh thì sao?”
“Tử Hằng có phải con trai anh không, mẹ là người biết rõ nhất”. Tư Kình Vũ nếu không bị hỏi đã không nói, cũng không có ý muốn nói thêm “Mẹ, con không giống cha, mong mẹ đừng dùng những thủ đoạn để đối phó với cha ra sử dụng với con. Chuyện trước đây mẹ đã làm, con có thể coi như chưa có gì phát sinh. Nhưng con hy vọng từ nay về sau không bao giờ có chuyện tương tự xảy ra nữa”
Tống Ngọc San bị con trai nói thẳng, sắc mặt trắng bệch, hiểu rõ ý của Tư Kình Vũ. Hắn trách bà, nhưng một điểm bà cũng không hối hận chuyện năm đó. Cho dù được làm lại một lần, bà ta vẫn làm như vậy.
“Con nghĩ mẹ và Lập Hạ không cần con đưa về”, Tư Kình Vũ đã đẩy cửa xe ra, “Con còn muốn đi vào, hai người trở về, đi đường cẩn thận” Nói xong, đã bước xuống xe, đi vào bệnh viện.
“Anh…” Tư Lập Hạ nghe có chút mơ hồ, giống như anh và mẹ đang có chuyện gì giấu cô ta. Giữa hai người có bí mật gì mà cô không biết. “Mẹ, anh có ý gì?”
Tống Ngọc San không trả lời, chỉ nhìn theo hướng Tư Kình Vũ đi mà ngẩn người. Tay bà ta nắm thật chặt, bà biết mình nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Tư Kình Vũ trở về phòng bệnh, Nhan Nghiên đang chơi cờ năm quân với Tử Hằng. Chỉ nghe thấy Nhan Nghiên kêu một tiếng: “Trời ạ, sao mẹ không nhìn thấy quân này, Tử Hằng, con không biết nhường mẹ một chút à?”
“Tiểu Nghiên, bởi vì mẹ phản ứng quá chậm đó!” Hai người lại bắt đầu bày bàn cờ lại từ đầu, Tử Hằng ngẩng đầu lên nhìn Tư Kình Vũ đang bước vào, chu miệng không để ý đến hắn.
Nhan Nghiên cũng thấy hắn bước vào, cô cười nhạt: “Em nghĩ anh không có việc gì nên đã về rồi?”
Tư Kình Vũ ngồi xuống bên cạnh Tử Hằng, nửa ôm lấy cậu bé, nói: “Tử Hằng, con lại giận ba sao? Bé con sao lại nhỏ mọn như vậy, ba ngày thì hai lần giận ba.”
Tử Hằng ngẩng đầu hỏi hắn: “Ba, ba đi theo họ là cùng một phe với họ ạ?”
Tư Kình Vũ cười, Tử Hằng vẫn chỉ là một đứa trẻ nhỏ. Hắn sờ đầu con trai nói: “Bé ngốc, ba đương nhiên là cùng một phe với con rồi”
Lúc này Tử Hằng mới nở nụ cười, hai người vừa rồi rất là dữ, nhưng nó phát hiện ba nó chính là có giúp bọn họ, nhưng mà mẹ nó cũng thật lợi hại, một điểm cũng không có vẻ giống người bị khi phụ, nên nó đương nhiên cũng sẽ không có bộ dạng giống người bị khi phụ. “Ba, tiểu Nghiên thật sự rất ngốc nha! Chơi cờ năm quân với con, mỗi ván không quá mười nước đều thua, con muốn nhường ẹ cũng không có cách nào!”
“Này!” Thua dưới tay con trai đã mất mặt, hơn nữa còn bị con cười nhạo, Nhan Nghiên trừng mắt nhìn Tử Hằng, đem tất cả quân cờ đặt về vị trí cũ, nói: “Chúng ta chơi tiếp, lần này mẹ nhất định sẽ không thua”
“Mẹ con đúng là rất ngốc!” Tư Kình Vũ buồn cười nhìn Nhan Nghiên đang đỏ ửng mặt, có phần e lệ, lại có chút ảo não. Hắn nhìn Nhan Nghiên đến ngây dại, Tư Kình Vũ không biết rằng Nhan Nghiên còn có diện mạo như vậy.
“Ba, sao ba lại nhìn Tiểu Nghiên chằm chằm a, trên mặt mẹ có dính cái gì sao?” Ánh mắt cha nó rất doạ người mà, dường như muốn đem Tiểu Nghiên ăn tươi luôn.
Nhan Nghiên làm sao không hiểu ánh mắt hắn có nghĩa gì? Liệu hắn có dám động tình ngay trước mặt con không. Cô hắng giọng, xem như nhắc nhở hắn, sau đó nói với con trai: “Hằng Hằng, chúng ta chơi tiếp, con đi trước đi”
“Tiểu Nghiên, mẹ đi trước đi!” Tử Hằng nhìn Nhan Nghiên vẻ bất đắc dĩ, rõ ràng trong lòng chính là xem thường mẹ.
Nhan Nghiên không giận không được, nhưng vẫn đi nước đầu tiên. Tư Kình Vũ không biết từ khi nào đã ngồi xuống cạnh cô, người nửa dán vào sau lưng Nhan Nghiên, một tay ôm ngang eo cô. Đến lượt Nhan Nghiên đi, hắn nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô: “Đi bên này”
Thân thể Nhan Nghiên cứng ngắc, không dám nhúc nhích, Tử Hằng đang ở bên nên cô không dám đẩy hắn ra. Nghe hắn nói liền đặt quân cờ xuống vị trí đó. Cứ như vậy, từng bước một, Tư Kình Vũ làm quân sư ở bên tai Nhan Nghiên, mỗi câu nói đều mang theo nhiệt khí hướng dẫn cô từng bước từng bước. Nhan Nghiên bị động tác thân mật khiêu khích của hắn khiến toàn thân nóng lên, nhưng không ngờ đến cuối cùng còn thắng!
Tử Hằng không phục nhìn họ: “Hai người lớn các người bắt nạt một đứa trẻ như con, thật không biết xấu hổ”
Nhan Nghiên đỏ mặt, người ngả về phía trước muốn rời đi, tránh xa Tư Kình Vũ, nhưng thân thể hắn càng dán chặt, đem cô ôm còn chặt hơn, tay kia xoa xoa mũi Tử Hằng nói: “Tiểu quỷ, không cho phép con bắt nạt mẹ con”
“Hừ, ai mới là người bắt nạt mẹ?” Tử Hằng hếch cằm lên, không chút khách khí, “Ba ngồi bên cạnh từ đầu đến cuối đều ăn đậu hũ của Tiểu Nghiên, ba dụng tâm bất lương!”
Mặt Nhan Nghiên càng nóng lên, muốn đẩy tay Tư Kình Vũ ra, cô đột nhiên phát hiện, mình bị hai cha con hợp sức đùa giỡn. “Hai cha con đều xấu xa, cấu kết với nhau để khi phụ tôi!”
Tư Kình Vũ và Tử Hằng nhìn nhau, sau đó vui vẻ cười rộ lên.
Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa - Nhược Trữ Trữ