Love at first sight is often cured by a second look.

Love is sweet when it’s new, but sweeter when it’s true.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 103
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 585 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 23:02:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 88
hương 88:
Hôm nay ngủ dậy cảm giác rất sảng khoái, Sở Nhứ Nhi cuốn tròn thân thể, lăn vào bên trong, vô ý thức dùng bàn tay nhỏ bé thúc người bên cạnh.
"Khát ~ "
Sở Nhứ Nhi có một thói quen, chỉ cần tỉnh ngủ, chưa mở mắt chuyện thứ nhất chính là uống nước.
Hà Chính Khiêm hôn vào cái trán của nàng, ôn nhu nói: "Ta đi lấy nước cho ngươi, quay lại nhanh thôi, chờ ta."
Sở Nhứ Nhi mới vừa gật đầu, thì phát giác có điểm không đúng, thanh âm này, hành động này, mạnh mẽ mở mắt, quả nhiên là người này.
"Ngươi thế nào lại ở chỗ này?" Cơn buồn hoàn toàn ngủ tiêu tan.
Hà Chính Khiêm ngây ngẩn cả người, này phải giải thích thế nào đây, cũng không thể nói ngươi ngủ mơ, ôm ta không cho đi, nói thật như vậy, phỏng chừng Nhứ Nhi sẽ nhảy dựng lên "Ta, ta —— "
"Ngươi ngươi cái gì! Ngươi đi ra ngoài cho ta!" Sở Nhứ Nhi chán nản, vừa nói liền dùng bàn tay nhỏ bé bắt đầu đẩy nàng.
"Nương tử, ngươi hãy nghe ta nói a."
"Ai u!"
Chỉ nghe vang lên một tiếng hét, cả người Hà Chính Khiêm mang theo chăn đang nằm dưới chân giường, Sở Nhứ Nhi sợ đến nỗi vội vàng cúi đầu nhìn "Ngươi không sao chứ?"
Khi Hà Chính Khiêm tiếp đất,vừa lúc chăn quấn quanh người, kỳ thực không cảm thấy đau, thế nhưng vừa nhìn sở Nhứ Nhi quan tâm nàng như thế, trong lòng một tia vui mừng nho nhỏ, bưng thân miệng liền hô to lên "Đau a, đau quá a."
Sở Nhứ Nhi vừa nhìn nàng hô lên, tâm cũng luống cuống, người này trước dây đánh nhau bầm dập cho tới bây giờ cũng không kêu to, xem ra lúc này là thật sự rất đau, vội vàng đứng dậy đi tới đỡ nàng "Đau ở đâu? Mau để ta xem."
Hà Chính Khiêm thuận thế nhào tới trong lòng Sở Nhứ Nhi, lôi bàn tay nhỏ bé của nàng, đưa tới trên ngực mình " Nơi này đau, đau đến mức ta sắp chết."
Sở Nhứ Nhi sửng sốt một chút, lập tức mới phản ứng, rút tay ra bất ngờ bắt đầu đánh nàng "Ngươi lại gạt ta! Ngươi nghĩ ta dễ lừa gạt lắm phải không! Tên đại lừa gạt này! Ta hận ngươi chết đi được! Sao ta lại gả cho một người hai mặt như thế!"
"Hà Chính Khiêm cũng không phải người tốt đẹp gì! Ta giúp ngươi đánh nàng!" Nói xong Hà Chính Khiêm vươn tay tát vào mặt mình.
"Ngươi làm cái gì!" Sở Nhứ nhi đưa tay ngăn nàng "Ngươi muốn tức chết ta sao!"
"Nương tử, ta sai rồi, ngươi trở về đi, đừng bỏ ta lại, mấy ngày nay ta ăn không được uống cũng chẳng xong, buổi tối ngủ trong đầu tất cả đều là ngươi, ta thật sự không thể không có ngươi a."
Sở Nhứ Nhi đang cầm tay của nàng, cắn cắn môi, nức nở nói: "Ngươi nói ta đối xử với ngươi như thế nào mới tốt a!"
"Nương tử, ta sẽ nỗ lực, một lần nữa làm ngươi tin tưởng ta, ngươi cho ta thời gian, ta sẽ chậm rãi chứng minh cho ngươi xem, Hà Chính Khiêm ta không còn là đứa trẻ ấu trĩ trước đây nữa, ta đã trưởng thành!"
==================================
"Ai nha nha! Sao ngươi lại làm việc này, mau nhanh quay về nằm trên giường." Sở Thương tiếp nhận chậu hoa trong tay Cảnh Dương, trách cứ nói: "Sao nặng như vậy, ngươi cũng dám làm, có chuyện gì không phải gọi là được sao."
Cảnh Dương chu cái miệng nhỏ nhắn "Trước đây chẳng phải cũng do ta để lên bàn sao, hiện tại mới biết được thương ta a, ta xem ngươi vốn không quan tâm ta, chỉ nhớ thương hài tử trong bụng."
"Ngươi xem ngươi, còn nói cái gì, không phải hiện tại ngươi đang ở tình huống đặc thù sao, hơn nữa hài tử này chỉ là một đứa nhỏ a, ngươi cũng không có phần sao, cùng hài tử ăn dấm chua, không xấu hổ a?"
"Ta cùng hài tử ăn dấm chua!" Hai tay Cảnh Dương chống bên eo, nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi yêu hài tử hơn, hay yêu ta hơn, hôm nay nếu ngươi không nói, ta sẽ không cho ngươi ra khỏi cửa!"
Sở Thương bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay véo nhẹ chóp mũi nàng, cười nói: "Ta yêu ngươi, tự nhiên cũng yêu con của chúng ta, nếu không có ngươi, làm sao có con của chúng ta, ngươi còn để tâm vào chuyện vụn vặt này."
"Miệng lưỡi trơn tru."
Cảnh Dương hạ tay đi một mạch tới bên người Sở Thương, ôm trụ thắt lưng của nàng, tay dán trên lưng của nàng "Ta cũng yêu con của chúng ta, kỳ thực ngươi không biết, trước đây lúc ngươi làm hòa thượng, ta đã nghĩ mang ngươi hoàn tục thì tốt rồi, sau ngươi lại mất trí nhớ, ta hy vọng ngươi một lần nữa yêu ta là tốt rồi, về sau chúng ta lại thành thân, ta lại muốn cùng với ngươi bên nhau cả đời là tốt rồi, không ngờ ông trời quan tâm ta như vậy, hài tử chúng ta cũng có, ta hiện tại nghĩ thiên hạ cái gì, đế vương cái gì, có thì thế nào, còn không bằng một gian nhà nho nhỏ của chúng ta, cùng một cái giường."
Sở Thương đưa tay xoa thắt lưng của nàng "Mọi người đều nói nữ tử sau khi mang thai sẽ trở nên đa sầu đa cảm, mới đầu ta còn không tin, hiện tại nhìn ngươi, quả thực là như vậy." Xoay người nâng mặt của nàng, lại nói: "Đường đường một Tiêm Nhu công chúa gả cho Sở Thương ta, cơm rau dưa coi như qua ngày, hiện tại lại có hài nhi, xem ra cách ngày trở thành bà bác không xa."
Cảnh Dương quấn lấy cổ nàng, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng quái dị, khóe miệng hơi giơ lên "Bà bác ngươi sẽ không yêu?"
"Yêu! Đương nhiên yêu." Sở Thương cọ cọ mũi Cảnh Dương "Đến lúc đó hai ta đều là bà bác hàm răng đều rụng, còn phải tay nắm tay tương thân tương ái!"
"Đáng ghét, hàm răng ngươi mới rụng hết đó!" Kiễng đầu ngón chân, nhẹ nhàng hôn xuống.
Chỉ chốc lát, Cảnh Dương vùi ở hõm vai Sở Thương, lại hỏi: "Cũng không biết Nhứ Nhi các nàng thế nào?"
Sở Thương nhíu mày "Ai biết được, ta thực sự cũng không muốn nói cái gì về Hà Chính Khiêm."
"Hà Chính Khiêm cũng không phải không tốt như ngươi nói, nếu như nàng thật sự có lỗi nặng, Nhứ Nhi cũng sẽ không chỉ không để ý đến nàng, có thể là tâm tình còn chưa tốt, tiểu hài tử túc giận một chút, chậm rãi giáo dục là tốt rồi."
"Được rồi!"
"Thế nào?"
"Hà Chính Khiêm hình như còn không biết, chuyện Nhứ Nhi có thai đi, gạt nàng như thế có được hay không a? Không được, ta phải đi tìm Nhứ nhi hỏi một chút."
"Ai ——" Sở Thương một tay ôm nàng vào trong ngực "Ngươi gấp cái gì, Nhứ Nhi muốn nói tự nhiên sẽ nói, cùng lắm thì chén thuốc buổi tối để cho Hà Chính Khiêm mang đến, đến lúc đó không phải cái gì đều biết sao."
Đầu óc Cảnh Dương còn đang suy nghĩ chuyện này, chợt nghe thấy Sở Thương lại nói: "Chúng ta đi đến trên giường thôi."
"Hiện tại có hài nhi đó, ngươi đừng hồ đồ." Cảnh Dương lập tức cảnh giác nhìn nàng.
Sở Thương không cho là đúng, nói: "Thì bắt mạch cho ngươi, khẩn trương như vậy làm cái gì, ngươi nghĩ chuyện gì vậy."
"Ngươi —— "
"Đi thôi đi thôi."
Nói còn chưa nói xong, đã bị Sở Thương kéo đến trên giường.
"Tướng công, ngươi đừng náo loạn, hài nhi sẽ tức giận." Tay nhỏ bé đè tay của nàng lại.
"Vậy sao? Ta đây càng phải hảo hảo nói chuyện với nàng mới được."
"Tướng công, nhột ~ "
"Không — ân — "
Bữa tối qua đi, Sở Thương trước tiên đưa Cảnh Dương về sương phòng, sau đó lại tìm một lý do gọi Hà Chính Khiêm vào.
"Biểu ca."
Sở Thương liếc mắt nhìn người này, khóe mắt xanh tím phỏng chừng không đến bốn năm ngày là có thể khỏi, con mắt liếc xuống chén thuốc trong tay "Đây là chén thuốc của Nhứ Nhi, đợi lát nữa ngươi mang qua đưa cho nàng."
Hà Chính Khiêm tiếp nhận chén thuốc, mở to hai mắt nhìn, hỏi: "Thuốc?! Nhứ Nhi sinh bệnh?"
Sở Thương khoát tay áo, nói: "Khụ khụ, cái này cũng không phải bệnh gì, nói chung nếu ngươi muốn biết chuyện gì xảy ra, bản thân trở lại hỏi nương tử ngươi đi."
"Biểu ca —— "
"Được rồi được rồi, ngươi nhanh lên mang thuốc đi đi, ta còn phải trở lại xem nương tử ta." Nói xong cũng không để ý người còn đang tại chỗ muốn truy vấn, liền vội vã ly khai.
Hà Chính Khiêm dọc theo đường đi đều tự trách, nếu không phải do nàng Nhứ Nhi cũng sẽ không rời đi Việt Dương, không rời Việt Dương, cũng sẽ không sinh bệnh, này tất cả đều do nàng.
"Nhứ Nhi." Nhẹ nhàng mà đẩy cửa đi vào, cẩn cẩn dực dực hỏi: "Biểu ca nói đây là chén thuốc của ngươi, ngươi làm sao vậy, khó chịu đâu sao a?"
Sở Nhứ Nhi mắt nhìn chén thuốc, tay bất giác đặt lên bụng mình, lúc này mới nhớ tới, chuyện có hài tử còn không có nói cùng nàng.
Hà Chính Khiêm thấy nàng không nói gì, bản thân cũng không dám hỏi nhiều, chỉ là không ngừng quấy đều chén thuốc, càng không ngừng thổi.
"Nương tử, có thể uống, ta vừa thử qua, không quá nóng." Hà Chính Khiêm mang thuốc đến trước mặt nàng "Ta uy cho ngươi, không quá đắng."
Sở Nhứ Nhi vẫn không nói chuyện, nhưng lại mở cái miệng nhỏ nhắn, cái miệng nhỏ nhấp một hụm, lông mày liền nhíu lại, cái lưỡi phun ra "Đắng."
Hà Chính Khiêm vốn tâm vô tạp niệm, dĩ nhiên nhìn thấy nàng le cái lưởi phấn hồng, đôi mắt đen lên một chút, cố nén dục vọng trong lòng, nói: "Không đắng, ngoan, uống thêm một ngụm."
Kỳ thực thời gian một mình nàng uống, không cảm thấy đắng như vậy, thế nhưng nhìn dáng vẻ khẩn trương của Hà Chính Khiêm, nàng liền cảm thấy thuốc này thập phần khó nuốt, xoay đầu đi nói "Ta không uống, quá đắng."
Mặc cho Hà Chính Khiêm dỗ thế nào, Sở Nhứ Nhi vẫn không chịu uống, Vì vậy phần nào cổ vũ can đảm của người nào đó, ngửa đầu uống một ngụm thuốc, giữ chặt đầu Nhứ Nhi, hướng cái miệng nhỏ nhắn, áp xuống.
"Ngô." Sở Nhứ Nhi một bên phản kháng, một bên nuốt chén thuốc xuống.
"Thế nào, không đắng đúng không." Hà Chính Khiêm nuốt nuốt nước bọt, đôi mắt dại ra, cái miệng nhỏ nhắn kia bị nàng hút đến có chút đỏ.
Sở Nhứ Nhi cắn môi, sắc mặt ửng đỏ quay mặt đi, giựt lấy chén thuốc trên tay nàng "Ta tự mình uống."
Thuốc đã không còn nóng, Sở Nhứ Nhi bịt mũi, nín thở nuốt xuống, mà cảm giác đắng còn chưa kéo tới, lại cảm thấy hơi ngọt.
"Ngọt đi, lúc nãy ta đến trù phòng lấy." Hà Chính Khiêm nhếch cái miệng rộng, lung lay mức quả đang cầm trên tay.
Sở Nhứ Nhi mím mím khóe miệng, gật đầu, xác thực rất ngọt.
"Nương tử, ngươi còn chưa nói cho ta, rốt cuộc ngươi làm sao vậy?" Hà Chính Khiêm nhìn vào chén thuốc đã trống không hỏi.
Thu vào dáng vẻ khẩn trương của người này, Sở Nhứ Nhi cũng không biết có nên nói cho nàng hay không, thở dài "Chính ngươi đã làm chuyện gì, còn hỏi ta như vậy sao?"
Hà Chính Khiêm cảm thấy kinh ngạc, mà lại không dám nói lung tung, lắc đầu nói: "Ta không biết."
Sở Nhứ Nhi đứng mạnh dậy, liếc mắt trừng nàng "Không biết thì bản thân đừng làm!" Nói xong liền đi vào buồng trong.
Hà Chính Khiêm ngây ngẩn cả người, này làm sao vậy? Bản thân nói bậy cái gì? Đứng tại chỗ bắt đầu tỉ mỉ suy nghĩ: ta đã làm chuyện gì?
Đáng tiếc suy nghĩ nửa ngày, cũng không suy nghĩ ra kết quả gì, ngẩng đầu, chậm rãi nhẹ nhàng bước tới trước giường "Nương tử, ta thật là không nhớ rõ, bằng không ngươi nhắc nhở ta một chút?"
Sở Nhứ Nhi chán nản, xoay người đưa lưng về phía nàng, viền mắt nhất thời đỏ, thanh âm nức nở nói: "Hài nhi, cha ngươi không muốn nhận thức ngươi."
Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ - Hàn Thất Tửu