A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 103
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 585 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 23:02:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 78
hương 78:
"Nha! Ngươi làm cái gì a?" Cảnh Dương bưng chén thuốc mới vừa vào tới, thì thấy Sở Thương nhúc nhích ở trên giường.
"Ta muốn ngồi dậy, nằm lâu như vậy, thân thể đều tê rần."
"Vậy ngươi kêu một tiếng a, bên ngoài nhiều người như vậy, ngươi cần gì phải khoe khoang năng lực như vậy, nếu như vết thương lại vỡ thì làm sao bây giờ?!" Cảnh Dương bước nhanh đi tới trước giường, giúp nàng ngồi dậy.
"Nào có nghiêm trọng như vậy a, thân thể của ta chính bản thân ta còn không biết sao." Sở Thương lắc đầu cười, người này cũng quá cẩn thận rồi, mình cũng không phải làm bằng thủy tinh.
"Ngươi cứ cãi với ta đi, ta nói như thế nào ngươi cũng không nghe." Cảnh Dương bưng chén thuốc lên, từng muỗng từng muỗng uy nàng "Cẩn thận nóng."
Sở Thương lúc đầu còn thành thành thật thật uống thuốc, nhưng uống được một hồi, Sở Thương lại bắt đầu không thành thật, mắt cũng luôn đảo quanh trước ngực Cảnh Dương, kỳ thực này cũng không thể trách nàng, bao lâu chưa nhìn thấy người này rồi, hiện tại thật vất vả thấy được, nhưng chỉ có thể nhìn không thể động, cái này nếu đối với ai cũng đều không chịu nổi a. (Editor: hắc hắc....:v)
"Làm sao vậy? Ở đâu khó chịu sao?" Cảnh Dương nhìn Sở Thương ngồi cạnh mình luôn luôn nhích tới nhích lui.
Sở Thương liếm liếm khóe miệng "Ngươi ngồi gần chút, ta có lời nói cho ngươi."
Cảnh Dương thật sự cho rằng nàng có việc, liền ngoan ngoãn nghe lời của nàng, đưa mặt qua.
"Gần chút nữa."
"Gần thêm chút nữa."
Đón lấy là một tiếng vang thanh thúy.
"Ngươi --" Cảnh Dương mắt hạnh trợn tròn.
Sở Thương thì một bộ dáng không thèm để ý chút nào, còn chẹp miệng mấy cái, giống như thể hiện bản thân chưa thỏa mãn "Mấy ngày nay uống thuốc uống đến đắng hết cả miệng, hiện tại rốt cục có chút ngon ngọt."
Cảnh Dương nhìn bộ dạng này của nàng, mặt ửng hồng, nhưng trong mắt đều là nhu tình "Trước khi thương chưa lành, ngươi không được như vậy."
Sở Thương lúc này cười không nổi, mày nhăn thật chặc "Ngươi như vậy, cho dù thương thế của ta tốt, cũng phỏng chừng muốn nghẹn ra bệnh tới, chúng ta cũng đã lâu rồi không có cái kia."
Cảnh Dương cắn môi, nhìn tên không biết tốt xấu này "Ta còn không phải là vì tốt cho ngươi sao."
"Nếu như ngươi tốt cho ta, để ta hôn chút, lại sờ một chút, bằng không, ta sẽ không tốt nha."
"Ngươi có nói đạo lý hay không?!"
"Không nói!"
Sở Thương mới vừa vừa nói xong, hai tay liền sờ soạng trước ngực Cảnh Dương.
"A!" Cảnh Dương kinh hô một tiếng, người này lúc nào trở nên lớn mật như vậy.
"Nhỏ hơn lúc trước, các nàng nhất định rất nhớ ta." Sở Thương vừa nói vừa vuốt ve.
Cảnh Dương đừng nói phản kháng, ngay cả khí lực nói chuyện cũng bị rút đi, phải thừa nhận, bản thân cũng thích nàng ấy đụng chạm như thế.
Qua hồi lâu, Sở Thương mới thật vất vả ngừng tay, mà vừa nhấc đầu thì thấy sắc mặt đỏ ửng của Cảnh Dương, trong lúc nhất thời lại rục rịch.
"Tê!" Nhưng nàng vừa nhấc tay, chính là một trận đau nhức.
"Có phải vết thương lại vỡ hay không!" Cảnh Dương vội vàng hỏi: "Đã kêu ngươi không được nhúc nhích, ngươi không nghe lời, lúc này đau đi!"
Sở Thương ngược lại hút một ngụm lãnh khí, cười nói: "Nếu như mỗi ngày đều có thể như vậy, đau chết ta cũng vui vẻ!"
Cảnh Dương hết cách, ngoài miệng tức giận đến muốn chết, trong lòng đau đến muốn mạng, một lần nữa lại bôi thuốc cho nàng, ngực hạ quyết tâm, lần tới nói cái gì cũng không thể để nàng hồ đồ nữa.
"Muội phu, ngày gần đây được không?" Mộ Dung Cảnh Ngọc vẻ mặt uy nghiêm, không biết vì sao, từ sau khi hắn đăng cơ, khuôn mặt phảng phất như mất đi nụ cười, ngoại trừ nhíu mày ra thì không có biểu tình khác.
Cảnh Dương đứng dậy hành lễ, nói: "Hồi bẩm hoàng thượng, Phò mã nàng khôi phục rất tốt, chỉ bất quá, Cảnh Dương có một chuyện muốn nhờ."
Mộ Dung Cảnh Ngọc nhíu nhíu mày "Nói đi."
"Cảnh Dương hy vọng, chờ sau khi thương thế của Phò mã lành, có thể cùng nàng trở về Kinh Hà."
"Đây là ý của ngươi, hay là của Sở Thương?"
"Đây là ý của thần muội, cũng là ý của Phò mã, trận hạo kiếp này, thân thể của nàng đã không còn như trước, thần muội chỉ hy vọng sau này có thể cùng phò mã sống tốt quãng đời còn lại."
Mộ Dung Cảnh Ngọc giương mắt nhìn về phía muội muội từ nhỏ thương yêu, ngực không khỏi khổ sở, hóa ra ngươi vẫn trách trẫm, chỉ chốc lát mới nói: "Mà thôi, này cũng là trẫm nợ Sở Thương, chờ sau khi hắn lành, các ngươi đi đi."
"Đa tạ hoàng huynh!"
Mộ Dung Cảnh Ngọc nghe tiếng bước chân ly khai của Cảnh Dương, nhắm hai mắt lại, hoàng quyền băng lãnh luôn luôn sẽ làm lòng người xa cách, mà trẫm là hoàng đế, ai cũng có thể bỏ đi, duy độc trẫm tuyệt đối không thể! Các ngươi trách trẫm cũng tốt, oán trẫm cũng được, đây đều là mệnh!
"Mau nằm xuống đi." Thân thể Sở Thương dùng sức lùi vào trong giường, đưa tay vỗ vỗ khoảng trống vừa chừa ra.
Cảnh Dương nhìn bộ dáng ân cần này của nàng, ngực liền sợ hãi, không chừng lại nghĩ ra chủ ý xấu gì, từ sau lần trước để nàng nháo một lần, người này hầu như mỗi ngày đều sẽ không thành thật.
Cởi y phục xuống, lại kéo chặt trung y màu trắng, lúc này mới không tình nguyện nằm xuống.
Quả nhiên, thân thể vừa mới chạm giường, người bên trong liền lăn đến.
"Cho ta sờ."
"Không được." Hai tay Cảnh Dương che trước ngực, giống như tiểu tức phụ thà chết không nghe theo, bảo vệ lãnh địa của mình "Lần trước miệng vết thương của ngươi đã bị ngươi làm vỡ, lúc này nói cái gì cũng không cho ngươi náo loạn nữa."
"Lần này ta bảo đảm, nhất định sẽ không!"
"Không được."
Sở Thương gấp đến đầu muốn bốc khói, thế nhưng người bên cạnh vẫn không chịu nghe theo, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là ra đòn sát thủ ——
"Ta đau!"
Chiêu này bách dùng bách Linh!
"Có phải đụng trúng đâu hay không? Đã bảo ngươi đừng nhúc nhích." Cảnh Dương mới vừa đưa người qua, lãnh địa liền thất thủ.
Sở Thương bỗng nhiên kéo phần trung y trước ngực nàng ra, tay liền dò vào.
"Ngươi không có mặc yếm!"
Trước ngực hai luồng mềm mại, bị người này chộp trong tay, khiến thân thể Cảnh Dương mềm nhũn, mà lại không dám ôm lấy nàng, không thể làm gì khác hơn là kiên trì để cánh tay sang hai bên.
"Thế nào không mặc a? Có phải chờ ta hay không đây?"
"Lại nói bậy, không cho phép ngươi như vậy."
Thanh âm Cảnh Dương rõ ràng đang run rẩy.
Sở Thương vuốt tiểu viên đã hơi đứng thẳng, nhất thời miệng đắng lưỡi khô "Nâng người qua đây, ta muốn ăn."
Cảnh Dương vừa thẹn vừa giận, tuy rằng đã thành hôn lâu như vậy, nhưng đối với những chuyện này, nàng vẫn còn xấu hổ.
Chậm rãi đưa thân thể về trước, thẳng đến bị người ngậm vào trong miệng.
Sở Thương lúc này giống như là một con tiểu lang, liều mạng gặm cắn mút thỏa thích, tựa như bên trong có thể hút ra thứ gì đó.
"Ta, ta không được." Cảnh Dương từ đầu đến chân đều tê dại, vừa mới như vậy nàng đã muốn ngã xuống.
Nhưng này Sở Thương căn bản không nhả miệng, trong miệng còn đang liều mạng mà liếm lấy, trong tay đang không ngừng mà vuốt ve.
"A ---" một tiếng ngâm nga, Cảnh Dương ngã xuống bên cạnh Sở Thương, trước mắt đều bốc kim quang.
Sở Thương nhẹ nhàng vỗ về thân thể của nàng, chậm rãi nhượng nàng bình tĩnh.
"Chờ ta khỏe lại, chúng ta lập tức sinh một hài tử đi, giống như ngươi."
"Tốt, sinh một đứa giống ngươi, cũng giống ta."
Thân thể Sở Thương dưới sự chăm sóc của Cảnh Dương, khôi phục rất mau, chỉ bất quá trên người vẫn để lại dấu vết, mỗi một lần Cảnh Dương thấy đều sẽ rơi lệ.
"Đừng khóc, này có cái gì mà khóc, chẳng lẽ hiện tại ta xấu, ngươi liền ghét bỏ ta?" Sở Thương lau nước mắt cho nàng, người này vẫn thích khóc như thế.
Cảnh Dương bị nàng chọc giận đến muốn tát nàng một cái, nhưng lại luyến tiếc hạ thủ, cuối cùng cũng hóa thành một tiếng ai oán "Ta chính là đau lòng thôi mà."
Sở Thương kéo nàng vào trong lòng, lại dùng sức hôn nàng mấy ngụm "Không cho phép khóc nữa, nếu không một hồi ta cũng sẽ khóc, không phải là vài vết sẹo thôi sao, cũng không phải thiếu cái gì, bản thân ta cũng không quan tâm." Thở dài lại nói: "Ngươi biết không, ta bị bắt mấy ngày đó, ta luôn nghĩ, chỉ cần có thể để ta gặp lại ngươi một lần, đừng nói là chết, cho dù xuống địa ngục, ta cũng cam nguyện."
"Đừng nói chết mãi, ta không cho phép ngươi chết." Cảnh Dương tựa đầu vào cổ của nàng, môi không ngừng vuốt ve cổ của nàng "Ngươi còn phải chăm sóc ta thật tốt đây! Sau này còn có hài tử của chúng ta!"
Sở Thương không chịu nổi nàng mè nheo, xoay mặt đối diện cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng kia, sau đó liền đáp một nụ hôn thật sâu.
Sáng sớm Hà Chính Khiêm đã dậy, lúc này dậy còn sớm hơn Sở Nhứ Nhi, đầu tiên nàng vào trong viện, chỉnh lý một ít thảo dược. Vì lấy lòng Sở Huyền Đông, nàng cũng hạ không ít công phu, tuần tự dâng lên mấy tuyệt bản y thư, sau đó lại cùng Sở Nhứ Nhi học thế nào phân chia dược liệu, tuy rằng thiên tư không cao, bất quá nhờ vào nỗ lực, có thể làm học đồ, có thể làm chút ít việc vặt, bất quá việc nàng quan tâm nhất hiện tại chính là khi nào Sở Huyền Đông mới có thể gả Sở Nhứ Nhi cho nàng, sính lễ và vân vân nàng đều đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ chờ nhạc phụ đại nhân gật đầu một cái.
"Ngày hôm nay Hà đại thiếu gia dậy thật sớm a!" Sở Nhứ Nhi mặt mày mỉm cười nhìn nàng, người này ngày càng chịu khó.
"Đương nhiên, cũng không nhìn xem ta là ai a!" Hà Chính Khiêm đắc ý khua môi múa mép.
"Khen ngươi vài câu thì đắc ý vênh váo." Sở Nhứ Nhi ngoài miệng nói như vậy, trong lòng vẫn thật cao hứng, ai nói A Khiêm nhà nàng ngốc chứ, cỡ nào chịu khó, cỡ nào thông minh a!
Sau khi ăn xong bữa trưa, Sở Huyền Đông đều gọi Sở Nhứ Nhi cùng Hà Chính Khiêm vào trong phòng, biểu tình rất nghiêm túc.
"Ngươi, thật sự muốn cùng Nhứ Nhi thành thân?"
Hà Chính Khiêm dùng sức gật đầu "Muốn, nằm mơ đều muốn!"
Sở Nhứ Nhi thì đỏ mặt, cúi đầu, người này không biết kín đáo một chút sao.
Sở Huyền Đông quay đầu lại liếc nữ nhi nhà mình "Ngươi, thật sự không phải hắn thì không gả?"
Phản ứng đầu tiên của Sở Nhứ Nhi cơ bản là giống hệt Hà Chính Khiêm, chỉ bất quá so với nàng ấy thì kín đáo một chút "Phải, cha, nữ nhi không phải nàng thì không gả."
"Ai ——" một tiếng thở dài, Sở Huyền Đông nhận mệnh, tuy rằng người này không có thông tuệ như Sở Thương, nhưng tối thiểu lòng nàng đối với Nhứ Nhi đều là có thể thấy được, tiểu tử này là thật tâm thích nữ nhi nhà mình, cả đời làm phụ mẫu cũng không phải là vì nhi nữ hạnh phúc sao, nói như vậy hắn còn có gì phải tính toán đây.
Mi gian vừa nhíu, xoay mặt liền tức giận mười phần nói với Hà Chính Khiêm: "Tiểu tử! Ta phải cảnh cáo ngươi trước, nếu như sau này ngươi dám đối xử không tốt với Nhứ Nhi, hoặc là tam thê tứ thiếp, ta dù có liều cái mạng già này, cũng sẽ không để yên cho ngươi!"
Hà Chính Khiêm vừa nghe, nhạc phụ đại nhân đã buông tay a, lập tức quỳ xuống đất, phát thề "Hoàng thiên tại thượng, nếu như Hà Chính Khiêm ta sau này dám đối xử không tốt với Sở Nhứ Nhi, để ta bị ngũ lôi oanh đỉnh, chết không toàn thây!"
Sở Huyền Đông còn chưa nói cái gì, Sở Nhứ Nhi một bên đã nóng nảy trước, vội vàng kéo Hà Chính Khiêm đứng lên "Được rồi được rồi! Cha biết tâm ý của ngươi, thề nặng như vậy làm cái gì nha."
Sở Huyền Đông nhìn bộ dạng không tiền đồ của nữ nhi nhà mình, trong đầu liền cảm thấy khó chịu a, chua chua nói một câu: "Nữ đại bất trung lưu, lưu tới lưu đi, lưu thành thù a!"
"Cha!" Sở Nhứ Nhi giậm chân, đây là lúc nào, còn ăn dấm chua loại này nữa.
======================================
Không có thịt ╰(▔∀▔)╯ =))))
Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ - Hàn Thất Tửu