Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 103
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 585 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 23:02:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66: Ta Chỉ Có Ngươi
hương 66: Ta chỉ có ngươi
"Phò mã làm sao vậy?" Cảnh Dương đứng ở ngoài cửa, hỏi mấy thị nữ từ thư phòng đi ra.
"Nô tỳ cũng không biết, Phò mã gia phát hỏa thật lớn, đuổi hết tất cả chúng ta ra ngoài, nói là ai cũng không được vào quấy rầy hắn." Nói chính là người có tuổi lớn, coi như trấn định một chút, còn lại mấy người tuổi còn nhỏ, đều bị sợ hãi, đứng ở một bên còn khóc lên.
Cảnh Dương vừa định hỏi lại cái gì, chợt nghe một tiếng đổ vỡ ở trong phòng, ngực vô cùng kinh ngạc nói: người này đang ném đồ sao?
Xua tay với bọn thị nữ nói: "Được rồi, các ngươi lui xuống trước đi." Sau đó nhấc váy, đẩy cửa đi vào phòng.
"Ta không phải đã nói sao! Ai cũng không được vào!" Sở Thương nghe thanh âm cửa phòng mở, lại vỗ bàn rống lớn một tiếng.
Thảo nào mấy thị nữ nhỏ tuổi kia bị dọa đến phát khóc, Sở Thương cái dạng này bản thân cũng chưa từng thấy qua, cho dù là lần trước vì chuyện của Sở Nhứ Nhi nàng cũng chưa từng phát hỏa lớn như vậy, nhiều lắm chỉ là nhốt bản thân lại mà thôi.
"Ngươi này lại đang phát hỏa cái gì?" Cảnh Dương nhấc chân bước qua đống nát vụn dưới đất, đây là trà còn đang nóng đi, xung quanh còn bốc lên nhiệt khí a "Ngươi dọa bọn đều sọ đến phát khóc, là ai lại chọc ngươi?"
Hơi thở Sở Thương rất nặng, ngực cũng không ngừng phập phồng, nghe ra thanh âm của Cảnh Dương, lúc này mới thoáng thu liễm một ít, bất quá lửa giận vẫn còn cháy bừng như cũ.
"Không chuyện gì, vừa rồi không cẩn thận đụng ngã ly trà, ngươi đừng đa tâm."
"Không cẩn thận đụng ngã? Vậy chắc ngươi phải dùng nhiều khí lực lắm, cư nhiên có thể ngã thành như vậy?" Nước trà văng khắp nơi, đầy đất lá trà, mảnh vỡ "Ngươi đừng gạt ta, đối với người khác có thể ta không rõ ràng lắm, thế nhưng đối với ngươi ta rất hiểu rõ, ngươi nghĩ ngươi có thể lừa được ta sao?"
Sở Thương xoay mặt đi đi, mím chặt môi, nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng hỏi, cho dù hôm nay ngươi hỏi ta đến chết, ta cũng không thể nói một chữ với ngươi."
Cảnh Dương xoay mặt Sở Thương lại, khiến nàng nhìn vào mắt mình, nói: "Ngươi không cần phải nói, ta hỏi ngươi, đúng thì ngươi gật đầu là được."
Sở Thương không nói chuyện, chỉ là kéo tay Cảnh Dương xuống, bản thân đi đến ghế, ngồi xuống.
"Là chuyện trong cung?" Câu hỏi Cảnh Dương đã bắt đầu.
Sở Thương gật đầu.
"Cùng thái y viện có liên quan?"
Sở Thương không nói.
"Là chuyện trong cung, nhưng không liên quan cùng thái y viện, nói như vậy chính là có liên quan đến phụ hoàng ta?"
Sở Thương nhíu, lại xoay mặt đi.
Động tác đơn giản như vậy, trong lòng Cảnh Dương cũng đã có mười phần xác định, lại xoat mặt của nàng về "Có phải phụ hoàng hắn không cho ngươi nói cho ta biết hay không?"
"Ai." Sở Thương thật sâu mà thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Ngươi cũng đừng hỏi, dù sao cái gì ta cũng không thể nói với ngươi, ngươi hỏi cũng vô ích."
"Ngươi nói gì vậy! Ngươi không nói, bản thân nghẹn ở trong lòng, suốt ngày đen mặt, khiến tất cả mọi người chờ đợi lo lắng, ngay cả ta cũng phải chịu cơn giận của ngươi." Cảnh Dương trừng mắt nói, lại trách tội: "Phụ hoàng cũng thật là, ngươi và ta là phu thê, hắn còn dạy ngươi gạt ta, không được, ta lập tức tiến cung."
"Ai, ngươi làm cái gì!" Sở Thương một tay kéo lấy tay áo Cảnh Dương, cau mày nói: "Ta ở đây đã đủ loạn, ngươi cũng đừng thêm phiền, yên tĩnh chút không được a." Tiến cung, tiến cung cái gì chứ! Sự tình chính là hoàng đế lão cha kia của ngươi làm ra, ngươi còn muốn đi tìm hắn!
"Không muốn ta thêm phiền, vậy ngươi lập tức nói cho ta biết!" Cảnh Dương mới không sợ bộ dạng hung dữ này của Sở Thương, nói chung ngươi hung ta càng hung!
Kiên quyết không được, cũng chỉ có thể mềm, Sở Thương lôi kéo tay áo Cảnh Dương, giảm thấp hỗn loạn trong giọng nói, bất đắc dĩ nói: "Phu nhân, ngươi bỏ qua cho phu quân ngươi một lần đi, ngươi còn không lý giải ta sao, ta vốn tuyệt đối cũng không muốn giấu ngươi cái gì, chỉ là chuyện lúc này đây, thật sự là hoàng ý nan vi* a." Nói lại thở dài một hơi.
*lệnh vua khó cãi
"Ngươi đừng than thở giả bộ thương cảm ở đây với ta, ta không bị gạt đâu." Cảnh Dương thu hồi tay áo bị nàng kéo, liếc mắt nói: "Ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi không nói, ta lập tức kêu người đi chuẩn bị xe ngựa, đến lúc đó vào cung, ta tự mình hỏi phụ hoàng."
Sở Thương nguyên bản muốn hống nàng thì việc này coi như qua, cũng không nghĩ đến hôm nay Cảnh Dương dĩ nhiên nhuyễn kiên quyết không bỏ qua, hiện tại nàng quả nhiên là đã không còn cách nào, phất tay áo, cam chịu nói: "Ngươi đi đi, hiện tại ngươi muốn đi, ta không ngăn cản ngươi, ta ngược lại muốn nhìn ngươi có thể hỏi ra cái gì."
Cảnh Dương một đạo bạch nhãn trừng qua "Hảo, đây chính là ngươi nói, ta đi đây!" Nói xong lập tức đi ra cửa, trong miệng còn hô: "Chuẩn bị xe, hiện tại bản cung muốn vào cung!"
"Đại công chúa của ta a! Ngươi thật sự muốn đi sao!" Sở Thương vừa nhìn nàng thực sự đi, lập tức mềm xuống, bước nhanh chạy tới ngăn Cảnh Dương.
"Không phải ngươi kêu đi sao? Hiện tại là ý gì?" Cảnh Dương nhìn nhìn cánh tay nàng che ở trước mặt bản thân.
"Được rồi được rồi, ta nói không lại ngươi." Sở Thương thừa dịp nói chuyện, tiện đường dẫn Cảnh Dương vào phòng, nếu thật sự để nàng tiến cung, sự tình có thể nháo lớn.
Cảnh Dương bị Sở Thương đỡ ngồi xuống ghế, nhướng mi nhìn về phía người nọ, nói: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Sở Thương nhìn ánh mắt thẩm vấn kia của phu nhân nhà mình, bất tự giác nuốt nuốt nước bọt, xem ra nếu như hôm nay không nói, nàng khẳng định sẽ không bỏ qua cho mình, quên đi, nói thì nói, dù sao đó là lão cha của ngươi, dù thế nào đi nữa thì các ngươi cũng là người một nhà.
"Cũng do tên quốc sư cặn bã kia gây ra." Sở Thương lắc đầu, lại nói: "Hắn cư nhiên cùng hoàng thượng nói tại Bồng Lai tiên cảnh có cái gì tiên thảo trường sinh bất lão, luyện thành đan dược ăn vào có thể trường sinh bất lão."
"Bồng Lai tiên cảnh?" Cảnh Dương trừng mắt nhìn "Này không phải đều là truyền thuyết sao? Lẽ nào thực sự có nơi như vậy?"
"Vấn đề chính là ở chỗ này, tên Thân Thiên Minh kia dĩ nhiên nói hắn đã gặp qua tiên thảo trường sinh bất lão kia, hắn muốn nói cái gì? Là hắn đi qua Bồng Lai tiên cảnh, hay là tổ tiên hắn đi qua! Quả thực chính là chỉ biết nói bậy!" Sở Thương tức giận đi qua đi lại trong phòng, cái gì tiên gia truyền thụ, chính là một thần côn giả thần giả quỷ mà thôi.
"Phụ hoàng của ta nói như thế nào?"
"Còn có thể nói như thế nào, ý của hoàng thượng đương nhiên là muốn luyện chế, gọi quá khứ cũng chỉ là muốn tái xác nhận một chút, phỏng chừng dùng không được bao lâu, hẳn là sẽ phái người đi tìm đi."
Sau khi Cảnh Dương nghe nàng nói xong, đầu tiên là không nói, sau đó lại giương mắt nhìn hướng Sở Thương, chỉ thấy bộ dáng nàng mặt ủ mày chau, ngực yên lặng nghĩ, trong khoảng thời gian này xác thực phụ hoàng rất khác thường, từ sau khi phong hộ pháp quốc sư kia, hắn cả ngày chôn ở trong phòng luyện đan, cho dù đến thời gian bản thân phải tiến cung, cũng chỉ gặp hắn được vài lần.
"Ta nghe Thường công công nói, phụ hoàng ăn đan dược này thân thể không phải đã tốt hơn rất nhiều sao? Bệnh đau đầu cũng không còn tái phát nhiều như trước."
Sở Thương lắc đầu, than thở: "Nhưng thứ này đều là trị phần ngọn không trị được gốc, tuy rằng ta làm nghề y không lâu, thế nhưng đối với đan dược tiên gia này rất hiểu rõ, lúc ở Kinh Hà, cậu ghét nhất chính là lão đạo tiên gia không chữa bệnh mà chỉ biết dưỡng thân, bọn họ luôn luôn nói rất êm tai, luyện đan thành tiên, vô dục vô cầu." Đi tới bên cạnh Cảnh Dương gõ gõ bàn, lại nói: "Mà ngươi tỉ mỉ ngẫm lại xem, thân thể có bệnh không trị, chỉ lo ăn những thứ đan dược như vậy là có thể được sao? Hơn nữa đan dược này ăn nhiều cũng sẽ trúng độc."
"Trúng độc?" Cảnh Dương có chút kinh hãi, nàng không nghĩ tới sự tình lại nghiêm trọng như thế.
Sở Thương gật đầu "Không sai, biểu hiện hiện tại của hoàng thượng nhìn thì xác thực đã tốt hơn, đầu cũng không còn đau, thế nhưng bên trong thân thể cũng càng ngày càng hư, mấy ngày trước đây lúc ta tham mạch, rõ ràng đã hư nhược rất nhiều, hơn nữa, hơn nữa ---" Sở Thương muốn nói lại thôi.
"Hơn nữa cái gì, ngươi nói mau a!"
Sở Thương nhìn dáng dấp sốt ruột của Cảnh Dương, cũng bất chấp, đè thấp thanh âm, nói: "Hoàng thượng cần cấm phòng, dù sao cũng không còn là thanh niên, nếu như vẫn hàng đêm sênh ca như thế, sợ rằng thân thể sẽ càng ngày càng suy yếu." Nói đến đây nàng lại nghĩ tới Trân phi nương nương kia, phỏng chừng hiện tại đang nghĩ biện pháp thế nào lưu lại hoàng thượng đi.
Mặt Cảnh Dương ửng hồng, lời này nàng cũng không biết nên thế nào tiếp, sau một lúc lâu lại hỏi: "Việc này Ngũ ca ta hắn biết không?"
Sở Thương lắc đầu "Cái này, ta không rõ ràng lắm, bất quá theo ta thấy, Ngọc vương gia hẳn là không biết, hoàng thượng vốn đã bảo ta không được để ai biết, phải tuyệt đối bảo mật."
Cảnh Dương khẽ cau mày, sắc mặt có chút thận trọng, đứng dậy ôm lấy thắt lưng gầy còm của Sở Thương, cả người dán vào trong ngực của nàng, chậm rãi nói: "Đừng suy nghĩ nữa, việc này không liên quan gì đến chúng ta, phụ hoàng hắn muốn luyện đan cũng tốt, không luyện đan cũng được, đều không phải chuyện chúng ta có thể quản, ngươi chỉ cần làm tốt thái y của ngươi, làm tốt phò mã của ta, chúng ta chỉ cần sống cuộc sống của bản thân là đủ rồi, đáp ứng ta được không?"
Sở Thương ôm chặt người trong lòng, cố sức hôn vài cái lên trán của nàng, nàng hiểu Cảnh Dương là vì muốn tốt cho nàng "Ta hiểu, ngươi yên tâm, ta cái gì cũng không sẽ nói."
"Ngươi sẽ trách ta sao?" Cảnh Dương ngẩng đầu nhìn phu quân của mình, trong mắt phiếm lệ quang "Trách ta không cho ngươi ở trong triều đình thoả thích phát huy năng lực của bản thân, trách ta khiến ngươi tụt lại sau người khác sao?"
"Nói cái gì đây, ngươi là phu nhân của ta a, ta thế nào lại trách ngươi đây?!" Sở Thương đau lòng nhìn đôi mắt đỏ lên của nàng "Ta biết, ngươi làm tất cả đều là vì tốt cho ta." Ngươi sợ nếu ta quá mức bộc lộ tài năng sẽ bị đồng liêu đố kị, lại sợ ta ở triều đình không ứng phó được sự thay đổi của hoàng đế, nhưng ngươi lại không biết, nếu không phải bởi vì ngươi, Sở Thương ta căn bản sẽ không ở Việt Dương này.
"Ân, ngươi hiểu là tốt rồi." Cảnh Dương vùi đôi mắt phiếm hồng vào trong ngực Sở Thương, nàng thật sự rất sợ, tâm tư hoàng đế cũng không phải ai đều có thể phỏng đoán, cho dù nàng làm nữ nhi, cũng không dám nói thập phần lý giải, từ sau lần trước hắn sai người độc hại Liễu Không, Cảnh Dương đối với Mộ Dung Thần, yêu lớn hơn phục, sợ lớn hơn kính "Phụ hoàng có thể có rất nhiều người vây quanh, nhưng ta ngược lại chỉ có một mình ngươi."
Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ - Hàn Thất Tửu