Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 103
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 585 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 23:02:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43: Đưa Hắn Đi
ditor: Ami
Beta: Wall
Chương 43: Đưa hắn đi
"Cảnh Dương." Liễu Không nhẹ giọng kêu người đang ghé vào trên người mình "Đang ngủ sao?"
"Đang ngủ." Thanh âm nhừa nhựa của Cảnh Dương.
Liễu Không hé miệng cười, một người thông minh như thế, sao lại phạm ngốc như vậy a.
"Chúng ta dậy đi được không?" Liễu Không dùng cằm điểm nhẹ đỉnh đầu của Cảnh Dương.
"Ngươi phiền ta sao?" Cảnh Dương chu cái miệng nhỏ nhắn ra, ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt, không vui nhìn Liễu Không.
Liễu Không không nói gì, chăm chú nhìn chằm chằm Cảnh Dương, các nàng cũng ở trên giường hơn một canh giờ, Thu Bảo ở ngoài cửa cũng thúc dục vài lần.
"Hiện tại cũng không còn sớm, ngươi nên hồi cung đi, nếu còn kéo dài trời sẽ tối."
Cảnh Dương giãy dụa trên người Liễu Không, nhíu mày nói: "Nào có, không phải còn rất sáng sao, nằm thêm một chút."
Liễu Không ổn định thân thể đang giãy dụa của nàng, mấy sợi tóc tán loạn cọ cọ cổ của nàng ngứa ngáy, "Lại không nghe lời phải không? Ngươi về trước đi, ngày mai lại ra cũng được, ta cũng sẽ không biến mất."
"Ta chỉ sợ ngươi biến mất! Tâm tư ngươi nhạy cảm, gần nhất trong cung bận nhiều việc, vạn nhất ngươi thật sự chạy mất, ta chạy đi đâu tìm a!"
Liễu Không thở dài, dán thân thể của nàng nói: "Không phải ngươi kêu người canh cửa rất nghiêm ngặt sao? Ta chỉ có hai chân, còn có thể chạy đi đâu được a?"
Cảnh Dương ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Liễu Không "Ngươi biết sao?" Mím môi lại nói: "Ta, ta cũng không phải cố ý làm như vậy, ta, ta chỉ là, chỉ là lo lắng ngươi, ngươi..."
Liễu Không nhìn bộ dạng Cảnh Dương nói đều nói không rõ, cười cười, đưa tay kéo nàng vào lòng, ôn nhu nói: "Không sao, ta biết ngươi là lo lắng cho ta, tốt với ta, ta đều biết, ngươi không cần giải thích cái gì."
Cảnh Dương nghe thanh âm rung động truyền ra từ trong ngực Liễu Không, nàng rất xấu hổ, không thể không nói cái này là tư tâm của nàng, lúc nàng dẫn Liễu Không đến đây, nàng đã quyết định sẽ làm như vậy, nàng rất sợ Liễu Không ly khai, nếu như sự tình không có biện pháp tốt như trong tưởng tượng ban đầu, giống như hiện tại, nhốt Liễu Không bên cạnh mình, đó là lựa chọn tốt nhất.
"Công chúa, chúng ta không thể đợi lâu." Ngoài phòng, thanh âm của Thu Bảo lại vang lên.
"Hối hối hối! Suốt ngày chỉ biết hối thúc người khác! Có để cho ta yên ổn hay không!" Cảnh Dương tự mình ngồi dậy quỳ trên giường rống lớn về phía cửa.
Liễu Không cau mày, cũng dậy theo, kéo tay của Cảnh Dương lại nói: "Ngươi lại phát hỏa cái gì? Ta cũng thúc ngươi đi, có phải ngay cả ta cũng muốn mắng hay không?"
Cảnh Dương nhăn mặt, đôi chân mày vẫn hiện ra vẻ không vui.
"Đang tốt đẹp, có cái gì chúng ta chậm rãi nói, có chuyện gì chúng ta cũng phải từ từ giải quyết." Liễu Không vừa nói vừa bò về cạnh giường "Việt Dương thành không thể so với Long Sơn Tự, khi đó chúng ta không ai quản, hiện tại tới nơi này, nhiều người nhiều việc đương nhiên quy tắc cũng nhiều.
Cái mông bò đến bên giường, Liễu Không ngẩng đầu nhìn vào mắt Cảnh Dương, có chút bất đắc dĩ thở dài còn nói thêm: "Huống hồ Thu Bảo giục ngươi cũng là không sai, ngươi là công chúa, sao có thể lãng phí toàn bộ thời gian ở chỗ ta, lâu ngày cũng sẽ bị người khác chê cười."
"Ngươi là người của ta, ta với ngươi cùng một chỗ, ai dám nói lung tung!" Mắt hạnh Cảnh Dương trợn tròn, rút tay bị Liễu Không nắm ra.
Dù sao cũng sẽ có người nói, bất quá lời này Liễu Không không nói ra miệng, chỉ là ở trong lòng mặc niệm.
"Sao lại không nói?" Cảnh Dương nhìn bộ dạng im lặng của nàng, ngực lại phát hóa "Ngươi sớm biết rõ, ta không thích nghe ngươi nói những thứ cặn bả này, ngươi hết lần này đến lần khác đều nói ra, lẽ nào ngươi thật sự nghĩ ta không tức giận sao?"
Liễu Không liếm liếm môi, xoay mặt, không có trả lời Cảnh Dương, mà là từ trên giường đi tới trước bàn, nhấc ấm trà rót ra một ly "Trà xuân Long Tĩnh, đã nguội rồi, là ta đặc biệt ngâm cho ngươi, ngươi uống một ngụm đi."
Ánh mắt Cảnh Dương nhìn Liễu Không từ từ dời qua ly trà nguội, vừa nghe đến đây là đặc biệt ngâm cho mình, Cảnh Dương mềm lòng hơn phân nửa, vừa đưa tay bưng lên đang muốn uống, lại nghe thấy một câu khiến người tức giận.
"Uống xong ngươi đi đi, đừng để Thu Bảo chờ lâu."
Cảnh Dương hít vào một ngụm lãnh khí, từ trên giường bước xuống, trực tiếp không nhìn Liễu Không, lướt qua nàng đi đến trước bàn, nhìn ly trà trong tay giận dữ phản cười nói: "Ngươi ngược lại suy nghĩ cho nàng rất chu đáo!" Ngửa đầu một ngụm uống hết, ba một tiếng nện ly trà lên trên bàn, nâng tay kéo mở cửa phòng đi ra ngoài.
Liễu Không nghe được tiếng sập cửa rung trời của Cảnh Dương, trong lòng vừa khổ sở, vừa bất đắc dĩ, xoay người lôi cái ghế ngồi xuống, hồi tưởng chuyện vừa rồi, các nàng đây là cãi nhau sao? Chính mình lại chọc Cảnh Dương giận dữ bỏ đi, quan trọng nhất là mình lại nhịn xuống không đi hống nàng, tùy ý để nàng bỏ đi như thế, các nàng rốt cuộc là làm sao vậy?
Liễu Không ngồi ở trên ghế lau nước mắt "Ngươi là công chúa, ta là hòa thượng, ngươi muốn kén phò mã, ta thì phải giả câm vờ điếc, lẽ nào quyền lợi ta giận dỗi cũng không có sao?" Nàng muốn về nhà, muốn quay về Long Sơn Tự, muốn tìm sư huynh, còn có sư phụ.
Đột nhiên không biết Liễu Không lại nghĩ tới cái gì, đứng dậy lau sạch nước mắt, liền ra cửa phòng, trực tiếp đi đến thư phòng, mông vừa đặt lên ghế, lập tức múa bút thành văn, một bên viết một bên còn rơi nước mắt, giấy viết thư đều ướt vài chỗ.
"Tiểu tổ tông của ta, rốt cuộc ngài đã trở về!" Vừa bước vào cửa điện đã nghe thấy được thanh âm của Thường công công "Mau mau, mau đến ngự thư phòng, hoàng thượng đang phát giận hỏi ngài đi đâu rồi đây!"
Cảnh Dương vô ý thức cùng Thu Bảo nhìn nhau một chút, dự cảm không tốt thản nhiên mà tăng: "Phụ hoàng tìm ta có nói gì thêm không?"
Thường công công hai thủ lau mồ hôi "Còn có thể có chuyện gì? Ngươi nói một chút các ngươi lúc này mới hồi cung chưa được bao lâu lại vụng trộm ra ngoài, đi ra ngoài thì thôi đi, còn gạt mọi người, hoàng thượng hôm nay đều đến ba lần a!" Nói còn vươn ba ngón tay khoa tay múa chân "Kết quả một người cũng không gặp, có thể không khiến long nhan giận dữ sao!"
"Vậy hiện tại Cảnh Dương theo Thường công công đến ngự thư phòng." Cảnh Dương dứt lời lập tức đi ra ngoài.
"Đừng a!" Thường công công liếc mắt nhìn y phục trên người của Cảnh Dương, nhíu nhíu mày "Thân y phục này làm sao được, đi không phải sẽ bị mắng sao!"
Cảnh Dương lập tức cúi đầu nhìn y phục của mình, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Đa tạ Thường công công nhắc nhở."
"Nhanh đi thay đổi đi, lão nô ở đây đợi công chúa."
Cảnh Dương gật đầu, lập tức vào phòng, may là vừa rồi Thường công công nhắc nhở, nếu mặc cả thân y phục tầm thường này đi qua, phụ hoàng chắc chắn sẽ càng sinh khí.
"Công chúa, Thu Bảo đi với ngài."
"Không nên, phụ hoàng đang nổi nóng, ngươi đi khó tránh khỏi sẽ bị trách phạt."
"Thế nhưng, công chúa..."
"Được rồi, yên tâm ta không sao, ngươi ở chỗ này hảo hảo chờ ta trở về."
Thu Bảo gật đầu, ánh mắt lộ vẻ sầu lo nhìn theo Cảnh Dương.
Hai người đi tới trước ngự thư phòng, Thường công công lại quay đầu nói: "Công chúa, đợi lát nữa đi vào nên thuận theo ý hoàng thượng mà nói."
"Thỉnh Thường công công yên tâm."
Cảnh Dương nhắc váy một chân vừa bước vào ngự thư phòng, chợt nghe ba một tiếng, nhìn lên, ấm trà tử sa tốt nhất cùng ngay cả lá trà nước trà cũng rơi đầy đất.
"Cảnh Dương tham kiến phụ hoàng."
Mộ Dung Thần giương mắt nhìn Cảnh Dương quỳ trên mặt đất, cũng không nói cho nàng đứng dầy, chỉ bày ra khuôn mặt âm trầm.
Cảnh Dương biết đây là dấu hiệu Mộ Dung Thần tức giận, vì vậy quỳ trên mặt đất cũng không nói.
"Ngươi không có gì muốn nói với trẫm sao?" Giọng nói trầm thấp của Mộ Dung Thần rốt cục cũng vang lên.
"Nữ nhi không có."
"Hừ!" Mộ Dung Thần đưa tay ném tấu chương xuống đất, tức giận trừng mắt Cảnh Dương "Ngươi không có? Được! Vậy trẫm có!"
Mộ Dung Thần chậm rãi đứng dậy, đi tới bên người Cảnh Dương, khom lưng, nói: "Trẫm hỏi ngươi, từ ngày trở về ngươi làm cái gì? Hôm nay ngươi lại đi đâu?"
Cảnh Dương hai mắt nhìn thẳng mặt đất, mím môi, không chút hoảng loạn nói: "Hồi phụ hoàng, nữ nhi luôn ở trong tẩm điện."
"Trong tẩm điện?" Mộ Dung Thần thở mạnh một hơi "Đến hiện tại, ngươi còn muốn gạt trẫm, là trẫm dạy hư ngươi sao? Nếu không ngươi làm sao lại vô pháp vô thiên như vậy!"
Chuyện xấu nhất rốt cục xảy ra, ngực Cảnh Dương lộp bộp một tiếng, quả nhiên bị Thu Bảo nói trúng rồi, ngày này đã tới.
"Thế nào không nói! Hay là bị trẫm nói trúng rồi!"
"Nữ nhi không có làm bất luận cái gì tổn hại thể diện hoàng gia, hy vọng phụ hoàng không cần nghe lời đồn." Sau gáy Cảnh Dương đầy mồ hôi lạnh, mỗi lần khẩn trương sợ hãi, nàng sẽ như vậy.
Mộ Dung Thần nghe Cảnh Dương nói liên tục lắc đầu, hắn nhìn Cảnh Dương quỳ trên mặt đất, nữ nhi nhu thuận hiểu chuyện kia, thế nào lại biến thành như vậy! Hắn đau lòng không ngớt!
"Mà thôi, dạy dỗ con cái không tốt là lỗi của phụ mẫu, cũng là trách trẫm không dạy dỗ ngươi thật tốt, mọi chuyện trước đó trẫm không tính toán với ngươi, nhưng chuyện sau này, ngươi phải nghe trẫm." Mộ Dung Thần lắc lắc tay áo, một lần nữa trở lại tọa ỷ "Trẫm cho ngươi ba ngày xử lý tốt tất cả, sau ba ngày, trẫm sẽ hạ chỉ chiêu Tống Tuấn Dật làm phò mã."
"Phụ hoàng! Nữ nhi không gả!" Trong mắt Cảnh Dương lóe lệ quang "Ngài không thể bức ta."
"Trẫm bức ngươi? Là ngươi đang ép trẫm!" Phẫn nộ trong mắt Mộ Dung Thần đã sắp bốc cháy "Ngươi gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả! Trẫm hiện tại không phải cùng thân phận phụ thân nói chuyện với ngươi, trẫm này đây dùng thân phận hoàng đế ra lệnh cho ngươi!"
"Phụ hoàng!"
"Trẫm cảnh cáo ngươi, không nên dây dưa với trẫm, nếu không trẫm không dám đảm bảo sẽ không làm gì hòa thượng kia! Nếu không nễ hắn đã cứu mạng ngươi, ngươi nghĩ trẫm sẽ tùy ý bỏ mặc như thế sao!"
"Đừng động hắn, ngày mai Cảnh Dương lập tức sai người đưa hắn đi." Lúc Cảnh Dương nói lời này, đầu óc đều là dáng dấp của Liễu Không, không gì khổ sở hơn lúc này.
"Đây mới là nữ nhi tốt của trẫm, đừng khiến phụ hoàng thất vọng nữa." Thanh âm của Mộ Dung Thần lại khôi phục bình tĩnh, chỉ bất quá bình tĩnh cũng chỉ là mặt ngoài.
"Vâng, nữ nhi biết."
Cảnh Dương không biết mình trở lại tẩm cung bằng cách nào, dọc theo đường đi nàng giống như là cô hồn dã quỷ mất hồn mất phách, vừa thấy Thu Bảo, buông mình nhào vào lòng nàng.
"Công chúa, ngài làm sao vậy? Đừng dọa nô tỳ a!" Thu Bảo ôm Cảnh Dương, đưa nàng đến bên giường.
Nghe được thanh âm quen thuộc, Cảnh Dương không nín được nữa, nhất thời ghé vào trên người Thu Bảo khóc lên "Làm sao bây giờ, phụ hoàng đã biết, ta không giữ hắn được nữa! Nếu như không đưa hắn đi, hắn sẽ mất mạng!"
Trong lòng Thu Bảo cũng đại khái đoán được, có thể khiến công chúa thất hồn lạc phách như vậy e cũng chỉ có Liễu Không có thể làm được, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của Cảnh Dương, ôn nhu nói: "Vậy thỉnh công chúa, buông tay đi."
Cảnh Dương ngồi thẳng dậy, bất khả tư nghị nhìn Thu Bảo "Thế nào ngay cả ngươi cũng nói như vậy?"
Thu Bảo nhìn dáng dấp tiều tụy của Cảnh Dương, mặc dù không đành lòng, nhưng vẫn cắn răng nói: "Công chúa, ngài không bảo vệ được hắn, cố ý giữ lại sẽ chỉ làm hắn toi mạng, hoàng thượng hôm nay có thể cùng ngài nói như vậy, khẳng định là có cơ sở ngầm, tiếp tục như vậy Liễu Không sẽ rất nguy hiểm, nếu ngài thật tâm yêu hắn, nên suy nghĩ cho hắn, tối thiểu cũng phải giữ lại mạng cho hắn."
Từng giọt nước mắt của Cảnh Dương rơi xuống, chuyện tàn nhẫn như thế, nàng đã sớm biết, nhưng ngực lại ôm một tia hy vọng, không nghĩ hy vọng này lại dễ dàng bị Thu Bảo đâm thủng, quả nhiên là người chỉ có thể lừa mình.
"Ngươi kêu ta làm sao bỏ được a!"
Thu Bảo ôm vai Cảnh Dương, nhẹ nhàng vỗ về sau gáy của nàng "Khóc đi, khóc xong sẽ thư thái."
Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ - Hàn Thất Tửu