An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 103
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 585 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 23:02:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30: Cấm Túc
ditor: Ami
Beta: Wall
Chương 30: Cấm túc
"Sao Liễu Không còn chưa có tới nữa a?" Cảnh Dương thấy đưa thuốc tới là một tiểu hòa thượng.
"Sư huynh bị phương trượng gọi đi."
Gọi đi? Cảnh Dương mím môi: "Có chuyện gì sao?"
Tiểu hòa thượng lắc đầu nói: "Cái này tiểu tăng thật sự không biết."
"Kia có thể làm phiền tiểu sư phụ giúp ta đi hỏi thăm một chút được không?"
"Cái này?" Tiểu hòa thượng gãi đầu, sắc mặt có chút khó khăn.
Cảnh Dương thấy thế cười cười gọi Thu Bảo, lấy ra một tờ ngân phiếu trị giá năm mươi lượng, còn nói thêm: "Kính nhờ tiểu sư phụ giúp đỡ ta lần này."
Năm mươi lượng, đừng nói là hòa thượng, cho dù là đặt ở nhà người bình thường, đây cũng là một con số lớn, công chúa xuất thủ quả nhiên sẽ không bình thường, bất quá tiểu hòa thượng này hẳn là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện như thế này, muốn đưa tay nhận lấy, mà lại không dám, do dự nửa ngày cũng không lên tiếng.
"Coi như là ta quyên tiền nhang đèn cho Long Sơn Tự, như vậy tiểu sư phụ có thể nhận đi?" Cảnh Dương nhét ngân phiếu vào trong tay tiểu hòa thượng.
"Như vậy a! Vậy được rồi, tiểu tăng còn từ chối là bất kính." Nếu là tiền nhang đèn vậy thì có nhận lấy cũng không có vấn đề gì, tiểu hòa thượng liền nhét ngân phiếu vào trong ngực, lại quay sang Cảnh Dương nói: "Chuyện của Liễu Không sư huynh bây giờ ta lập tức đi hỏi thăm, chốc nữa ta sẽ tới lấy chén."
"Vậy đa tạ tiểu sư phụ!"
Tiểu hòa thượng vừa nhìn công chúa khách khí như vậy, tự nhiên là có chút xấu hổ nói: "Công chúa khách khí rồi, tiểu tăng cáo từ."
Thu Bảo bưng chén thuốc qua, lại rót đầy một chén nước ấm, có chút xem thường nói: "Nguyên lai ta nghĩ Long Sơn Tự là một nơi linh khí mười phần, không nghĩ tới cuối cùng cũng thoát không khỏi được phố phường tục khí, xem ra nơi này cũng chẳng qua là vậy." Lúc trước kiến thức qua Liễu Trần tham tiền, hiện tại lại thêm tiểu hòa thượng này nữa.
Cảnh Dương ngược lại cũng không lưu ý đến những lời nói này của Thu Bảo, mím môi cười nói: " Cho dù Long Sơn Tự có bao nhiêu linh khí, cũng thủy chung vẫn là trong thế gian phàm trần, nếu tại thế gian nhất định đều là con người, mà đã là con người, thì đều nên sống theo bản chất, đa số nên vì bản thân suy nghĩ một chút, nếu khắp nơi đều là tiên cốt ngạo nghễ, kia chẳng phải đều thành thần tiên cả rồi sao, còn muốn làm con người gì nữa."
Công chúa đây là thoại lý hữu thoại*, Thu Bảo hôm nay rốt cuộc nghe rất chân thành, thở dài, đưa chén thuốc tới trong tay Cảnh Dương: "Nô tỳ rốt cuộc đã hiểu, ngài đây là đã gom luôn bản thân vào." Nói tới nói luôn cũng không phải là đang nói Liễu Không cũng là phàm nhân sao, con người nên trải qua sinh hoạt của bản thân, nên vì bản thân suy nghĩ nhiều một chút.
*câu nói có hàm ý khác
Cảnh Dương che miệng, thuốc này thực sự là đủ đắng, dùng nước súc miệng, miệng vẫn còn rất đắng, nếu không phải người nọ tự mình vì bản thân khai phương thuốc, thật muốn nhổ sạch toàn bộ ra!
Hớp chút nước nuốt xuống, nói: "Ta biết ngươi không thích Liễu Không, mà ngươi dù sao cũng phải ngẫm lại những điểm tốt của hắn."
Thu Bảo ở trong lòng xem thường vô số lần, không nóng không lạnh trả lời: "Có cái gì tốt? Là ngốc đi?" Xoay người lại rót nước đầy chén: "Quên đi, công chúa ngài hiện tại là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, không lý trí, không có cách nào nói nữa."
Cảnh Dương ngược không nóng lòng phản bác nàng cái gì, chỉ là nhàn nhạt nói câu: "Cho dù hắn ngốc, nhưng hắn thật sự tốt với ta." Khó có được nam tử nào trong lúc bất lực nhất có thể cắt thịt của mình cho thê tử, mà Liễu Không làm được! Hắn còn can đảm cho so với bao nhiêu người khác, lại thật tình, bất quá thực sự hắn là một kẻ ngốc, một kẻ ngốc khiến người đau lòng.
"Thật sự ngài muốn chịu thiệt để theo hắn sao?" Thu Bảo cắn môi dường như không cam lòng.
"Ngươi chưa từng trải qua, sẽ không hiểu được cái loại cảm giác tim đập này." Một khắc rung động kia là cả đời cũng không thể quên, cũng là ai đều không thể thay thế: "Chỉ cần liếc mắt, ngươi sẽ hiểu, cái cảm giác không thể ly khai kia."
Cảnh Dương nói rất bình tĩnh, nhưng lại để cho người nghe rất bất an, có lẽ là có liên quan đến cuộc sống lúc nhỏ, tự đáy lòng Thu Bảo cho là vậy, dùng tình quá sâu cũng không phải một chuyện tốt.
"Tốt tốt, được rồi, là nô tỳ không hiểu, nô tỳ cũng không muốn biết, chỉ mong nô tỳ cả đời cũng không phải biết."
"Phốc ---" liên tục ba không làm cho Cảnh Dương bật cười: "Còn nói ngươi lớn hơn ta, sao còn tùy hứng như thế, nói không chừng có một ngày ngươi sẽ đổi ý, phải biết rằng nữ đại bất trung lưu* a."
*con gái lớn không thể giữ trong nhà
Biểu tình Thu Bảo ghét bỏ nói: "Đừng đừng, công chúa ngài tha cho nô tỳ đi, Thu Bảo cũng không cần xú nam nhân gì đó!"
Cảnh Dương lắc đầu, trong lòng cười thầm nói: xú nha đầu, nhìn xem ngươi có thể mạnh miệng tới khi nào!
"Liễu Không sư huynh, Liễu Không sư huynh." Tiểu hòa thượng gõ cửa nửa ngày cũng không ai trả lời, bất đắc dĩ chuyển mục tiêu qua cửa sổ.
"Làm cái gì!"
Tiểu hòa thượng hoảng sợ vội vàng quay đầu đi: "Thì ra là Liễu Trần sư huynh, A di đà phật."
Liễu Trần cau mày: "Lén lút cái gì, không có chuyện gì tốt đi!"
Tiểu hòa thượng vội vã xua tay: " Liễu Trần sư huynh đừng nói thế, đúng rồi Liễu Không sư huynh kêu ta tới tìm hắn, thế nhưng gõ cửa nửa ngày, cũng không có động tĩnh, cho nên lúc nãy mới muốn nhìn cửa sổ một chút."
Lúc này chân mày Liễu Trần mới giãn ra một chút, hỏi: "Liễu Không tìm ngươi tới là có chuyện gì a?"
"Cũng không có gì đại sự, chỉ hỏi một chút công chúa uống thuốc thế nào."
"Vậy công chúa làm sao?"
"Tốt, không có đại sự gì."
Liễu Trần gật đầu: "Vậy được rồi, sau đó nếu như công chúa trở lại tìm Liễu Không, ngươi nói Liễu Không bị sư phụ gọi đi, cái gì khác đều đừng nói, đã biết chưa?"
Tiểu hòa thượng gật đầu: "Vâng, ta đã biết." Dừng một chút, đi gần lại, nhỏ giọng hỏi: "Bất quá Liễu Trần sư huynh, Liễu Không sư huynh có chuyện gì a? Lúc nãy ta thấy sư phụ rất tức giận gọi hắn đi."
Liễu Trần trừng liếc mắt tiểu hòa thượng, ngữ khí bất thiện nói: "Tiểu tử xấu xa, hỏi thăm vớ vẩn làm gì!" Quay đầu còn nói thêm: "Liễu Không chỉ bệnh nhẹ, không có chuyện gì khác, mau đi đi!"
"Ai ai ai, vậy là tốt rồi, ta đi, ta đi." Tiểu hòa thượng thấy sắc mặt Liễu Trần bất thiện, vội vàng thì xoay người ly khai, hắn cũng không muốn bị mắng.
Liễu Trần nhìn thân ảnh tiểu hòa thượng đi xa, lúc này mới đẩy cửa ra đi vào.
Tiểu hòa thượng đi tới nửa đường lại vòng trở lại, được người khác nhờ cậy, hết lòng làm việc, hơn nữa bản thân cầm ngân phiếu của người ta, nếu như mặc kệ, chẳng phải là gạt người sao, loại sự tình này sao hắn có thể làm! Hơn nữa, hắn cũng thực sự muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì vậy tìm một nơi bí mật, hùng hồn nghe lén.
"Liễu Không a! Cũng đừng nói sư huynh ta không thương ngươi, vì ngươi, đêm qua suýt nữa ta đắc tội với công chúa." Vừa nghĩ đến đoạn đối thoại cùng công chúa, trong lòng Liễu Trần nghĩ mà sợ, này nếu như bị người phát hiện, hoặc là chọc công chúa tức giận, không phải bản thân sẽ mất mạng nhỏ sao?
Huyệt đạo của Liễu Không còn chưa giải, sững sờ nằm ở trên giường, không thể nói không thể động, chỉ có thể mở to đôi mắt, không chớp mắt nhìn về phía Liễu Trần.
"Ai, ngươi đừng nhìn sư huynh như vậy, sư huynh cũng không có biện pháp a, thân thể của ngươi, ngươi cũng biết đến, tội này, ngươi thực sự không động nổi a! Đừng vì một người, cho cả mạng sống, không xứng đáng a!" Liễu Trần nắm tay của Liễu Không thay đổi một tư thế, đặt ở trước ngực, còn nói thêm: "Hơn nữa, chẳng phải lúc đó sư phụ không đồng ý ngươi làm như vậy sao, nếu không cũng sẽ không điểm huyệt đạo của ngươi." Lại thở dài: "Ngươi nha, nên thành thật ở đây đi, đợi đến khi các nàng đều đi, sư phụ tự nhiên sẽ giải huyệt đạo cho ngươi, mấy ngày nay ngươi trước hết ủy khuất một chút, bất quá đừng lo lắng, sư huynh sẽ ở cùng ngươi, ngươi biết ta, dù sao ta cũng không muốn đi tảo khóa, vừa lúc ở đây với ngươi, ngươi..."
Vừa muốn tiếp tục nói, chỉ thấy cái gối bị nước mắt của Liễu Không làm ướt.
"Ai, ngươi, ngươi làm gì a, khóc cái gì?" Liễu Trần đưa tay lau một đợt nước mắt, đợt sau lại chảy xuống.
Đôi mắt Liễu Không đỏ lên, mũi cũng không ngừng hít hít, tuy rằng không phát ra âm thanh, nhưng khóc còn bi thương hơn so với bất luận lần nào.
Nước mắt càng lau càng nhiều, Liễu Trần đơn giản không thèm quản, mặc cho nàng khóc đi, lúc nào khóc hết sẽ vui lên!
"Liễu Không, ngươi đừng trách sư huynh nhẫn tâm, bộ dáng hiện tại này của ngươi, coi như nghiêm phạt cho việc phạm giới đi, ngươi khóc đi, chờ khóc mệt mỏi, ngươi cứ ngủ! Sư huynh nhất định không thể nhẹ dạ nữa!" Liễu Trần nói xong xoay người, quyết không nhìn nàng.
Tiểu hòa thượng đứng ở dưới cửa sổ nghe không rõ lắm, thế nhưng đại khái hắn nghe hiểu, Liễu Không hẳn là là bị phương trượng cấm túc, bất quá đây là phạm vào đại giới gì a? Có thể khiến phương trượng phát hỏa lớn như vậy, nghiêm phạt cỡ này, ngày thường phương trượng thương yêu nhất là Liễu Không nha!
"Liễu Không a, sư huynh đi ra ngoài lấy cho ngươi chút nước, ngươi chờ ta nga!"
Tiểu hòa thượng vừa nghe tới Liễu Trần muốn đi ra, đứng lên chạy ra ngoài, một chút cũng không dám dừng, thẳng tắp chạy đến phòng của Cảnh Dương.
"Cơn sốt của công chúa đã hạ, bản lĩnh chẩn bệnh của hòa thượng Liễu Không kia cũng không tệ." Vệ Trường Phong lo lắng công chúa, lại tới hỏi Thu Bảo.
"Vậy là tốt rồi, mau khôi phục là có thể sớm ngày hồi cung."
Thu Bảo mím môi nhìn Vệ Trường Phong, ở trong lòng nói: tội nghiệp Vệ đại nhân, đến bây giờ còn không biết chuyện gì đang xảy ra, công chúa đại nhân căn bản còn chưa muốn đi.
Trong lòng nghĩ như vậy, bất quá nói ra thì khác, thi lễ một cái, nói: "Vệ đại nhân nói phải, Thu Bảo cũng là nghĩ như vậy."
"Như vậy rất tốt, nếu như vậy, Vệ mỗ trước hết cáo từ." Vệ Trường Phong vừa muốn ly khai, thì thấy một tiểu hòa thượng thất tha thất thểu chạy tới.
"Ngươi có chuyện gì? Sao lại gấp như vậy?" Vệ Trường Phong từ nhỏ cao to, lại tập võ nhiều năm, chắn trước người tiểu hòa thượng, rất có lực chấn nhiếp.
Tiểu hòa thượng hai tay tạo thành chữ thập, thở gấp, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Vệ Trường Phong, há miệng nửa ngày một câu nói đều nói không nên lời, cuối cùng Thu Bảo đành lên tiếng.
"Vệ đại nhân, hắn là tăng nhân đưa thuốc đến cho công chúa." Quay đầu lại nhìn tiểu hòa thượng nói: "Ngươi tới lấy chén phải không, đi theo ta."
"Vệ đại nhân, nếu như có chuyện gì, Thu Bảo sẽ sai người đi tìm ngài, đại nhân không cần lo lắng." Lời nói rất rõ ràng, ý tứ là muốn Vệ Trường Phong ly khai, nếu đã nói đến mức này, Vệ Trường Phong tất nhiên là hiểu, gật đầu, lại nhìn tiểu hòa thượng kia vài lần liền ly khai.
"Công chúa ở bên trong chờ ngươi, có cái gì chậm rãi nói, không cần sốt ruột." Thu Bảo nhìn tiểu hòa thượng mồ hôi đầy trán, tưởng vừa rồi hắn bị Vệ Trường Phong dọa.
"Tốt, tốt." Ứng vài tiếng liền theo Thu Bảo vào phòng.
Cảnh Dương vừa thấy tiểu hòa thượng đến, lập tức hỏi: "Liễu Không thế nào?"
Tiểu hòa thượng lại thở hổn hển mấy hơi mới nói: "Ta cũng nghe không phải rõ lắm, đại khái nói là Liễu Không sư huynh phạm vào đại giới gì đó." Lại gãy gãy đầu "Chọc phương trượng sư phụ tức giận, hiện tại bị cấm túc, Liễu Trần sư huynh đang trong phòng trông hắn!"
"Ba" chén từ trong tay Cảnh Dương rơi xuống đất, vỡ thành mảnh nhỏ.
�����
Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ - Hàn Thất Tửu