Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 103
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 585 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 23:02:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: LiễU Không Là MộT Quỷ HẹP HòI
hương 4: Liễu Không là một quỷ hẹp hòi.
Dù gì Thu Bảo cũng xuất thân từ nha hoàn, làm nha hoàn trong phủ công chúa cũng đã đủ mệt chết, cho nên đối với nàng mà nói đi tìm người cũng không tính là chuyện gì lớn, nhưng Cảnh Dương lại bất đồng, vốn là công chúa, lớn lên trong thâm cung, quen sống an nhàn, bình thường từ tẩm cung của mình đi ra ngoài cũng đều có kiệu đưa rước, lúc nào thì dùng chân đi bộ a, mấy ngày này dày vò nàng sắp hỏng mất.
"Ta nói chúng ta đã tìm suốt hai ngày rồi, chỉ cần là nơi người có thể đến đều hỏi qua, đừng nói sư huynh ngươi, ngay cả một người đầu trọc ta còn không thấy, nói không chừng sư huynh ngươi bỏ lại ngươi đã sớm trở về rồi." Cảnh Dương không ngừng lau mồ hôi trên trán.
"Không thể nào, sư huynh sẽ không bỏ lại ta." Liễu Không lắc đầu, nói rất kiên định.
"Thế nào không có khả năng a! Ta thấy chính là như vậy!"
"Chính là không có khả năng, nói chung sư huynh sẽ không bỏ lại ta."
Cảnh Dương che trán nói: "Ngươi nói không có khả năng thì thế nào, dù sao cũng phải cho ta cái lý do đi chứ."
Liễu Không dừng bước lại có chút khó xử nhìn Cảnh Dương, bĩu môi, lát sau mới ấp a ấp úng mở miệng nói: "Theo thông lệ ngươi không phải tăng nhân Long Sơn Tự, những lời này không thể nói cho ngươi, bất quá ngươi có ân cứu mạng với ta, ta cũng tin tưởng ngươi không phải người xấu gì, ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng ngươi nhất định không thể nói với người khác."
Cảnh Dương nhìn gương mặt ủy khuất của Liễu Không, bộ dáng sinh động giống như tiểu tức phụ*, trong lòng không khỏi buồn cười, "Ngươi nói đi, ta tuyệt đối không nói cho người khác biết."
*tiểu tức phụ: người vợ nhỏ
Liễu Không quay đầu lại nhìn Thu Bảo một cái, dùng ánh mắt nói cho nàng biết: Ngươi đi xa một chút!
"Này! Ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi có được không! Vì sao ta không thể nghe!" Thu Bảo phi thường tức giận, xú hòa thượng này cư nhiên lại nhìn mình như vậy.
Liễu Không cúi đầu bĩu môi, tay trái che lại mu bàn tay phải: "Ta không nói cho ngươi, lúc trước ngươi đánh ta tay." (khúc này mình thấy LK dthương quá đi =)))
Thu Bảo tức giận chỉ vào mũi Liễu Không: "Ta nói ngươi một người xuất gia, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng mang thù, ngươi thật có lỗi với bộ tăng bào trên người..."
Không thèm nghe Thu Bảo nói, Liễu Không chính là không ngẩng đầu lên, dù sao bản thân bị nàng đánh rất đau, còn kém chảy nước mắt, hừ! Nói cái gì cũng không nói cho nàng.
Cảnh Dương lần đầu tiên thấy có người chọc Thu Bảo thành cái dạng này, thực sự không nhịn được vui vẻ, bật cười.
"Thiếu gia!" Thu Bảo cau mày nhìn về phía Cảnh Dương, rốt cuộc ngài đứng về phía ai a!
Cảnh Dương phất tay áo, kéo Thu Bảo đến bên cạnh: "Ngươi tính toán với hắn làm gì a, đến lúc đó hắn nói cho ta biết, ta cũng sẽ nói cho ngươi biết, ngoan đi!"
Thu Bảo trừng mắt đỉnh đầu trọc lóc của Liễu Không một cái, hứ! Bí mật xấu xa gì, bổn cô nương cũng không thèm! Xoay mặt hướng Cảnh Dương nháy mắt một cái, không âm thanh nói: Công chúa, Thu Bảo này cũng là vì ngài a!
Cảnh Dương thu được ánh mắt của Thu Bảo, cũng nháy mắt lại với nàng: Ta hiểu! Yên tâm!
Vỗ vỗ vai Liễu Không "Nói đi, ta tuyệt đối không nói cho người khác biết."
Liễu Không ngẩng đầu nhìn Thu Bảo đang giơ nắm đấm với mình, xác định khoảng cách của nàng tuyệt đối không nghe được lời nói của mình, mới đem khuôn mặt nhỏ nhắn quay lại.
Giống như hạ quyết tâm gì đó, hướng phía Cảnh Dương bước tới một bước dài.
"Ngươi làm gì!" Đối mặt với nam nhân xa lạ tới gần, Cảnh Dương lại một bước nhảy ra thật xa!
"Ta nói thầm cho ngươi biết a!" Liễu Không lập tức mờ mịt, mình là yêu quái sao? Tại sao chỉ cần mình đến gần thì phản ứng lớn như vậy!
Cảnh Dương cũng cảm thấy mình có chút kinh ngạc quá trớn, chính trực nói: "Ngươi nói chuyện cứ nói, đừng đến gần như vậy, chúng ta là người tập võ, cho dù là thanh âm nhỏ cũng có thể nghe thấy."
Liễu Không nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, cái hiểu cái không nhìn nàng gật đầu, bất quá nói thật, trả qua mấy ngày nay tiếp xúc, hắn càng ngày càng cảm thấy chủ tớ hai người này có chút kỳ quái, nhưng rốt cuộc là kỳ quái ở đâu Liễu Không cũng không nghĩ ra được, rốt cuộc là lạ ở chỗ nào đây nhỉ?
"Này, rốt cuộc ngươi có nói hay không!" Cảnh Dương bị ánh mắt trắng trợn của Liễu Không nhìn chằm chằm đến có chút sợ hãi, cho dù là bộ dạng của ta xinh đẹp ngươi cũng không thể nhìn như vậy nha! Người ta chính là một đại cô nương nha!
Tiếng nói của Cảnh Dương dọa Liễu Không mất hồn, che lỗ tai: "Ta nói ta nói, ngươi đừng kêu, giống hệt nữ nhân."
Cảnh Dương thiếu chút nữa đã quên mình bây giờ là một "Nam nhân", bị hắn nhắc tới như thế mới nhớ, cố tình nặng nề ho khan vài cái, lỗ mãng nói: "Ngươi mới là nữ nhân đấy!"
Liễu Không nuốt một ngụm nước bọt "Long Sơn Tự có một quy củ đối với hòa thượng hạ sơn hóa duyên, mỗi lần đi ra ngoài mấy người, lúc trở lại cũng phải là mấy người, không thể thiếu cũng không có thể nhiều, bằng không sẽ không cho vào tự, ngươi thấy mộc bài kia rồi, chỉ là một nửa, còn một nửa chỗ sư huynh, cho nên nếu như không tìm được sư huynh, ta cũng không có cách nào trở lại."
"Chỉ vậy thôi?"
"Ân, chỉ vậy thôi." Liễu Không tròn mắt, rất khả ái gật đầu. (kawaii >////Cảnh Dương cắn môi vài cái, không biết nói gì, đây mà coi là bí mật cái gì a?
"Xú hòa thượng, ngươi nói xong chưa, ta sắp bị phơi nắng đến chết!" Nơi râm mát để lại cho ngươi, để cô nương ta dưới thái dương phơi nắng.
Liễu Không thấy sắc mặt nàng bất thiện xông về phía mình, lập tức trốn sau lưng Cảnh Dương, hai tay còn bắt lấy ống tay áo của Cảnh Dương.
"Ta nói ngươi là mèo Long Sơn Tự nuôi sao." Thu Bảo thấy hắn sợ mình như vậy, nhịn không được trêu ghẹo nói.
"Cái gì, có ý gì?" Liễu Không không ngẩng đầu lên, chỉ có tiếng.
Thu Bảo khẽ cười một tiếng: "Thấy cái gì cũng sợ đó!"
"Ngươi ngươi!" Liễu Không nghe rõ, người này rõ ràng là coi thường hắn!
"Ngươi ngươi ngươi..." Thu Bảo học dáng vẻ của hắn, cũng ngươi nửa ngày.
Không biết là tức giận đến mức nào, mặt của Liễu Không sung huyết đến đỏ bừng.
"Ai nha ai nha, được rồi được rồi, mọi người rộng lượng một chút." May là còn có một Cảnh Dương là người biết ra giải vây.
Kéo Thu Bảo qua: "Người ta là người xuất gia, không tính toán với ngươi, ngươi ngừng ở đây được rồi."
Xoay người liền kéo Liễu Không: "Vị tiểu ca này chỉ là giận dữ một chút, con người vẫn rất tốt, ở chung lâu ngươi sẽ biết."
"Ai muốn cùng nàng ở chung lâu dài a!"
"Ai muốn cùng hắn ở chung lâu dài a!"
Hai người cùng kêu lên.
Cảnh Dương sờ sờ mũi, ách, lúc này nên đổi đề tài thì tốt hơn.
"Không bằng chúng ta đi ăn một chút gì đi, đi một đường, sáng sớm ăn gì cũng đã sớm không còn."
Ba người tới tửu quán, đầu tiên là uống một bình trà, sau đó gọi tiểu nhị tới.
"Các ngươi muốn ăn gì." Cảnh Dương đem bội kiếm bỏ qua một bên.
Tiểu nhị cũng là một người có mắt nhìn, thấy có một người xuất gia, liền nói: "Tiểu điếm có đậu hủ luộc, cải thìa xào cũng rất ngon."
"Ta muốn ăn gà chiên giòn."
Cảnh Dương nhìn Thu Bảo, người này tuyệt đối là cố ý! Bất quá mình cũng muốn ăn thịt a!
"Ách..." Cảnh Dương suy nghĩ, thức ăn này rốt cuộc gọi kiểu gì a?
Tiểu nhị cũng nhìn ra Cảnh Dương có chút khó xử, còn nói: "Không bằng như vậy đi, vị tiểu sư phụ này qua bàn khác ngồi, các ngươi ngồi một bàn, sau đó cùng nhau tính tiền được không."
Liễu Không đứng dậy cũng không nói gì thêm, chỉ là hai tay tạo thành chữ thập hướng tiểu nhị khom người nói: "Thí chủ, xin dẫn đường đi."
Cảnh Dương cùng Thu Bảo gọi một bàn gà vịt cá, cuối cùng còn không quên gọi một bình rượu hoa điêu.
"Chúng ta như vậy không tốt a?" Cảnh Dương thuận mắt nhìn lại, trên bàn Liễu Không chỉ có hai món chay, cộng thêm một chén cơm trắng.
Thu Bảo chính là vô cùng đói, trong miệng đã nhét đầy: "Có cái gì không tốt, hắn là hòa thượng, chúng ta không phải, cũng không thể khiến chúng ta phải giống hắn nha, như vậy mới là không tốt."
Cảnh Dương thấy Thu Bảo ăn miệng đầy dầu mở, mùi thơm của thức ăn cũng đồng loạt tiến vào mũi nàng, quên đi! Ăn mau đi nha, bụng quan trọng nhất a!
Nghĩ xong Cảnh Dương cũng cầm lên đôi đũa trong tay, lang thôn hổ yết*.
*ăn như sói như hổ
Ăn được một nửa, chợt nghe thấy căn phòng trên lầu có thanh âm đập đồ, động tĩnh cũng không nhỏ, không lâu sau liền truyền ra tiếng kêu cứu mạng, chỉ là thanh âm này rất quen thuộc!
"Vụt!" một cái, Liễu Không đứng lên, cái ghế cũng bị ngã ra.
"Ngươi làm sao vậy?" Cảnh Dương cùng Thu Bảo đang ăn vui vẻ thì thấy hắn bỗng nhiên làm vậy.
"Sư huynh! Chính là sư huynh!"
Nói xong, Liễu Không bước chân chạy lên lầu.
Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ - Hàn Thất Tửu