Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 436 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 49: Tên Phi Nhân Tính!
ột năm rồi...
Nàng rời khỏi hoàng cung đã được một năm, thật nhanh quá.
Hắn...
có mạnh khỏe không?
Hắn...
có nhớ nàng không?
Trong mắt người đời thì nàng đã chết, mà khi nghe tin nàng chết hắn có đau lòng không?
Nói không chừng hắn đã quên mất nàng, biết đâu lúc này đã thê thiếp thành đàn, lại còn có con nối dõi...
Đột nhiên trái tim nàng đau xót. Mỗi khi nghĩ đến hắn có thể đã cưới một cô gái khác, tim nàng dường như không thể bình tĩnh nổi.
Bởi vậy, nàng không muốn nhớ đến hắn, cũng không muốn nghe tin tức về hắn, chỉ sợ nghe được rồi càng sợ hãi. Nàng cố ép mình không được suy nghĩ về hắn nữa.
Từ cái đêm hắn cự tuyệt nàng thì lòng của nàng đã chết rồi. Vốn tưởng rằng đi khắp giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, bênh vực kẻ yếu, giúp dân chúng giải quyết việc này việc nọ thì có thể làm cho hình ảnh hắn mờ dần trong lòng nhưng sự thật lại chứng minh một điều rằng, thời gian càng lâu thì vết thương càng thêm nặng nề in hằn trong lòng nàng, không thể nào gạt bỏ được...
- Công chúa, người lại nghĩ tới hắn? – tiếng Cúc Hương nhẹ nhàng vang lên.
- Không! – nàng quay mặt đi, làm ra vẻ như đang đánh giá căn phòng.
Công chúa lại lừa mình dối người!
Cúc Hương thở dài lắc đầu.
Bình thường công chúa tuy rất vui vẻ nhưng nhiều lúc suy nghĩ gì đó tới mức thất thần ngây ngẩn. Nàng và Khấu Nhi không cần hỏi cũng biết công chúa đang nghĩ gì.
- Nhớ hắn thì đi tìm hắn thôi! – Khấu Nhi nói.
- Không cần! - Lý Vân Dung liếc mắt nhìn Khấu Nhi một cái.
Khấu Nhi nhún nhún vai, dù sao nàng cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi. Chẳng qua, một năm rồi, thỉnh thoảng họ chứng kiến công chúa tái phát "bệnh tương tư", sắc mặt vẫn không được sang sủa như trước.
Cá nhân nàng cho rằng tâm bệnh còn phải cần một số loại thuốc thích hợp liều mạnh mới mong có kết quả.
- Hách đại nhân là người có tình có nghĩa, nói không chừng ngài ấy đã thay đổi suy nghĩ, nguyện ý muốn bỏ trốn cùng công chúa.
- Làm sao ngươi biết?
- Nô tì đoán.
Lý Vân Dung tặng cho Khấu Nhi một cái nhìn xem thường:
- Hiện tại ta đã là người chết rồi, trên đời này không còn Văn Nhạc công chúa nữa. Cho dù hắn có biết ta còn sống, có tự tìm đến đây thì ta cũng sẽ không gặp hắn.
- Vì sao?
- Hắn là thống lĩnh cấm vệ quân, tìm tới ta thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất chính là nhận lệnh mang ta về cung. Ta không điên tới mức muốn "chết đi sống lại" mà bị ép gả tới Tây vực.
- Vậy nếu Hách đại nhân tới là để xin công chúa tha thứ thì sao? – Khấu Nhi hỏi, nói rồi nàng và Cúc Hương tò mò nhìn công chúa chờ đợi đáp án.
- Nếu hắn thật sự tới xin ta tha thứ thì để ta xem hắn có bao nhiêu thành ý, ta sẽ không vì nghe mấy câu giải thích của hắn mà liền tha thứ được. Ai, nói tới đề tài này làm gì, mất hứng mất hứng, không có chuyện gì thì đừng hại ta nhớ tới cái tên phi lòng người đó!
Rốt cuộc thì ai mới là người khơi mào trước chứ?
Hình như là công chúa mà!
- Sắc trời còn sớm, chúng ta ra ngoài đi dạo xem có gì mới không.
Công Chúa, Thất Lễ Nàng A Công Chúa, Thất Lễ Nàng A - Mạc Nhan