Love is always within. When you try to dramatize your love, you lose the depth of the love.

Charan Singh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 436 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37: Hồ Ly Tinh Chết Tiệt!
oàng huynh! - một thanh âm lạnh lùng truyền tới từ phía sau hoàng đế.
Hoàng đế sửng sốt rồi lại nhắm mắt lại, hít thở một hơi thật sâu. Ngài sớm biết tính tình hoàng muội cố chấp, nhất định nàng sẽ không chịu rút lui, dù sớm hay muộn thì cũng phải đối mặt.
Lúc này ngài đành phải bày ra uy nghiêm, hắng hắng cổ, quay đầu lại.
- Ta nói hoàng muội, muội tới thật đúng lúc, đúng lúc, đúng lúc...! - Thật là khủng khiếp!
Một khuôn mặt âm trầm đầy máu gần trong gang tấc, chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của hoàng thượng. Ngài sợ tới mức mặt rồng vặn vẹo, uy nghiêm cứ như rác bị quét đi một phát sạch băng, đầu lưỡi thì run lên không ngừng.
Văn Nhạc công chúa trừng hai tròng mắt, sắc mặt âm trầm, dưới mũi vẫn còn hai đường máu chảy xuống. Đây chính là kiệt tác của cú té ngã khi nãy, thoạt nhìn đúng là giống hệt oan hồn ma quỷ vậy.
- Hoàng... huynh... - giọng nói cũng rất giống nha!
- Muội... muội... muội... muốn hù chết trẫm sao...?
- Ban ngày không làm chuyện xấu thì nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa! - nàng lạnh lùng nói.
Không chỉ hoàng thượng đổ mồ hôi lạnh mà các phi tử khác cũng nuốt vội một ngụm khí lạnh, mắt hoa đầu choáng váng.
- Sao mũi muội lại chảy máu như vậy?
- Thần muội không chỉ có mũi chảy máu mà còn tức giận tới hộc máu đây.
Trương Thục phi tùy thời ứng tới, vội vàng giải oan với hoàng thượng:
- Hoàng thượng, ngày ấy thần thiếp chính là bị cái bộ dáng này của công chúa dọa chết!
- Ngươi câm miệng, người mà ta muốn tính toán nhất chính là ngươi đó! - nàng vừa nhác thấy cái dáng vẻ kệch cỡm của Trương Thục phi thì còn giận điên hơn.
Kẻ địch đối mặt trừng nhau tới đỏ mắt. Trương Thục phi cũng không cam chịu yếu thế bác bỏ:
- Công chúa giả thần giả quỷ dọa người đã không đúng, đầu tiên là dọa thần thiếp, hại thần thiếp chịu oan một tháng cấm túc thì không nói làm gì nhưng bây giờ nàng lại đến dọa hoàng thượng. Hoàng thượng thân thể là tôn quý, nếu bị dọa tới đổ bệnh thì công chúa có đảm đương nổi không?
- Bản công chúa tới tìm hoàng thượng, không rảnh dài dòng với ngươi! - đối mặt một hồi, chuyện vừa chuyển, Lý Vân Dung tức giận bất bình chất vấn hoàng thượng:
- Hoàng huynh, nghe nói ngài muốn đưa thần muội tới Tây vực hòa thân, chuyện này có đúng không?
- A, thần muội đã biết nhanh thế sao? Trẫm định ngày mai lâm triều mới chiêu cáo với quần thần về chuyện này - hiển nhiên hoàng thượng cũng có chút chột dạ nhưng vẫn cường trang trấn định.
- Ta không đồng ý! Hủy bỏ quyết định này đi! - Lý Vân Dung chống thắt lưng nói.
- Quân vô hí ngôn, hoàng thượng đã nói ra lời sao có thể hủy bỏ? Công chúa, ngươi làm vậy không phải ép hoàng thượng nói mà không biết giữ lời sao? - Trương Thục phi xen mồm nói.
- Thần muội không lấy chồng, xin hoàng huynh thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!
- Mệnh lệnh đã ban ra sao có chuyện thu hồi lại, có đúng không hoàng thượng?
Lý Vân Dung phẫn nộ trừng mắt nhìn Trương Thục phi, ngón tay chỉ thẳng vào mụ hồ ly tinh này:
- Câm miệng, ngươi ôm hận trả thù, khẳng định là ngươi giựt giây bên tai hoàng huynh, dùng thủ đoạn dụ dỗ, thuyết phục hoàng huynh đưa ta đi hòa thân, đúng không?
- Thần thiếp làm vậy đều vì vận mệnh quốc gia Đại Đường ta, vì phúc lợi của hoàng thượng mà suy nghĩ. Mong hoàng thượng minh xét!
- Ngươi vĩ đại như vậy chi bằng sửa thành ngươi đi hòa thân, thế nào, có được không?
Trương Thục phi dừng lại, sắc mặt khẽ biến:
- Ngươi... đừng khinh người quá đáng!
- Ngươi mới là đừng cố ý gây sóng gió, hồ ly tinh chết tiệt!
- A! Ngươi dám mắng ta!
- Có gì mà không dám chứ, quạ thối miệng đen!
- Ngươi mới là kẻ điêu ngoa!!!
- Đồ quái dị Mẫu Dạ Xoa, bà Ba Hoa!
- Ngươi dám nói xấu ta...
- Ngươi không chỉ xấu mà người cũng xấu nốt. Càng nhìn càng khiến người ta muốn nôn!
- Ngươi... ngươi... ngươi...
- Ngươi cái gì mà ngươi, bình thường ngươi còn không đáng để đọc sách chứ đừng nói tới mắng người càng không đáng, còn dám cãi với ta!
Trương Thục phi đen mặt, hít một hơi thật sâu:
- Hoàng thượng... -
Hoàng thượng, Hoàng thượng, ngoài cái chiêu khóc lóc đáng thương ra thì ngươi không còn chiêu gì khác sao?
Tất cả mọi người có mặt ở đây, mặc kệ là phu tử tam cung lục viện hay thái giám, cung nữ, cấm vệ quân, đám người cao thủ đại nội... ai cũng cố nén ý cười, cứng rắn nghẹn cổ họng, cố gắng không cho ý cười tràn ra trên môi như bị vỡ đê. Cãi nhau với Văn Nhạc công chúa không khác nào tự rước lấy nhục.
Hoàng thượng đứng giữa cuộc cãi vã, một bên là hoàng muội, một bên là ái phi, bị hai nữ nhân cùng một lúc quậy tưng ầm ỹ làm cho hứng thú thưởng nhạc của hoàng thượng bay biến đi đâu mất.
Có câu nói rằng: văn nhân gặp được binh thì hữu lý không nói rõ*, hiện tại ngài chứng kiến thì rút ra được một điều, khi nữ nhân cố tình gây sự thì chẳng những nói không rõ mà còn gây hỗn loạn, hồ đồ. Lúc này, cách tốt nhất chính là bày ra một bộ uy nghiêm của hoàng đế!
*người học văn và học võ gặp nhau thì tranh cãi không dứt - đối đầu gay gắt
- Làm càn! - mặt rồng giận dữ, tiếng quát vang lên ra lệnh cho hai nữ nhân khắc khẩu ngưng lại.
Hoàng thượng tuy rằng là người luôn ôn hòa nhưng một khi đã giận lên thì uy hiếp khiếp người
- Hai người các ngươi thật to gan, dám phá hỏng nhã hứng của trẫm - hai nữ nhân còn định nói thêm cái gì đó nhưng liền bị ngài chặn lại
- Trẫm không cho phép các ngươi mở miệng! Khiếp sợ như trời chuẩn bị sập xuống, không một ai dám thở mạnh nữa là.
- Chuyện hòa thân với Đại Đường tuyên dương ân uy chính sách, hôn sự của công chúa trẫm đương nhiên có quyền làm chủ. Trẫm là người đứng đầu một quốc gia, quân vô hí ngôn, nếu trẫm lật lọng chẳng phải làm cho quốc gia họ chê cười. Cho nên, việc hòa thân đã định, tuyệt không sửa đổi.
- Hoàng huynh!
- Việc này không nói lại nữa. Lui ra!
Lý Vân Dung vô cùng căng thẳng, nàng trừng mắt nhìn Trương Thục phi đang đắc ý dạt dào mà nàng lại không có cách nào tính sổ. Giang công công đứng đó lắc đầu ý bảo nàng tuyệt đối không thể xúc động tránh làm cho hoàng thượng nổi giận giáng tội.
Hoàng huynh nàng lần này đúng là ăn phải quả cân quyết tâm nên nàng đành phẫn nộ đứng dậy rời đi, ngay cả phúc thân cáo lui nàng cũng không làm, vén váy chạy ra khỏi ngự hoa viên.
Ý thánh đã quyết, mệnh lệnh của vua không thể kháng nghị, hôn sự của nàng giống như một kết cục đã được định trước. Tuy nhiên, nàng cũng rất hiểu chính mình tuyệt đối không chấp nhận sự bài bố của người khác, cho dù có là hoàng đế thì cũng như không.
Muốn nàng đi hòa thân? Kiếp sau đi!
Nội tâm nàng không nhịn được oán hận cái tên Thổ Phiên vương chưa một lần thấy mặt kia, nhàn rỗi không có việc gì hay sao lại mò tới trêu chọc nàng. Nếu ngày nào đó để cho nàng gặp được, nàng nhất định sẽ cho hắn biết thế nào là lễ độ! Nhưng tính ra vận khí hắn vẫn còn tốt chán vì không có cơ hội để nàng dạy lễ độ cho hắn biết!
Bởi vì, trong lòng nàng, một kế hoạch to gan lớn mật đang được tính toán rất chu toàn.
Công Chúa, Thất Lễ Nàng A Công Chúa, Thất Lễ Nàng A - Mạc Nhan