From my point of view, a book is a literary prescription put up for the benefit of someone who needs it.

S.M. Crothers

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 436 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13: Trương Thục Phi "Mồm Thối"
a xa bỗng truyền đến tiếng khóc của một cô gái, đang trèo leo trên cây đại thụ để rèn luyện thể lực thì Lý Vân Dung bị tiếng khóc này thu hút, không nhịn được mà cẩn thận nghe ngóng.
Là ai đang khóc? Kèm theo tiếng khóc còn có tiếng chửi rủa của một nữ nhân khác. Lý Vân Dung men theo cành cây lớn, tò mò đi theo tiếng khóc. Quả thực, cách đó không xa, bên cạnh ao, có một cô gái đang giáo huấn một cung nữ. Hắc, đó không phải là đối thủ một mất một còn của nàng – Trương Thục phi sao?
Cũng không biết cung nữ kia đắc tội gì với Trương Thục phi mà bị Trương Thục phi sai người nhấn xuống hồ nước. Lý Vân Dung giận tái mặt, phẫn nộ tiến lên:
- Dừng tay! – nàng hét lớn, đi tới trước mặt cô gái, liếc mắt nhìn tỳ nữ đang run rẩy sợ hãi rồi quay sang trừng mắt nhìn nữ nhân trước mặt, lạnh giọng hỏi
– Sao lại thế này? Các phi tử khác đều a dua theo Trương Thục phi làm chủ, sai đâu đánh đó, nhưng vừa thấy Văn Nhạc công chúa nổi danh đanh đá điêu ngoa thì đều chột dạ sợ hãi cúi đầu chứ không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Duy chỉ có Trương Thục phi là ngạo mạn nghênh diện với Văn Nhạc công chúa:
- Bản cung đang giáo huấn nha đầu không biết quy củ phép tắc này, xin công chúa đừng nhiều chuyện.
- Giáo huấn? Ta thấy ngươi có vẻ đang muốn đẩy người ta xuống hồ nước. Ao này rất sâu, so với một người cao lớn cũng đã ngập đầu, ngươi muốn hại chết người ta sao?
- Đây chỉ là một tỳ nữ, công chúa điện hạ, người cũng đừng quản tới làm gì - Trương Thục phi hừ lạnh.
Trong hoàng cung, người Lý Vân Dung không vừa mắt có rất nhiều, trong đó dẫn đầu chính là vị phi tử dựa vào chút ân sủng mà làm cao này - Trương Thục phi. Nàng ta ỷ vào sự sủng ái của hoàng huynh mà tác oai tác quái trong cung. Đừng nhìn bộ dạng xinh đẹp mềm mại không xương của nàng mà lầm, kỳ thật đây là một nữ nhân rất giỏi bày mưu tính kế lại hay đố kỵ.
Bởi vì nàng tự cho mình là người có khả năng trở thành hoàng hậu nhất nên ngang nhiên xưng chủ, xưng hậu trong cung. Lý Vân Dung nhìn tỳ nữ kia, nước mắt đọng trong hốc mắt. Những cung tỳ nhiều năm ở trong cung ngày ngày chỉ biết hầu hạ chủ nhân, chỉ có thể phụ thuộc vào họ mà sinh tồn, thật đáng thương.
- Ngươi làm sai chuyện gì? – Lý Vân Dung ôn nhu hỏi.
- Nô tì... nô tì...
- Đừng sợ, có chuyện gì cứ nói, bổn công chúa sẽ thay ngươi làm chủ.
- Là... nô tì vì vội vàng nên không cẩn thận va phải Thục phi nương nương...
- Sau đó thế nào?
- Không có gì nữa ạ!
Lý Vân Dung ngẩn ngơ:
- Chỉ có vậy thôi sao?
- Dạ, đúng vậy ạ!
Đầu tiên là nàng kinh ngạc một lúc lâu, tiếp đó nhăn mày lại. Khi ánh mắt lạnh lùng đảo qua, ngoài Trương Thục phi, các phi tử khác không tự giác bị ánh mắt này dọa ép lui từng bước.
Thật ra Trương Thục phi cũng rất kiêng kị Lý Vân Dung, bởi vì trong cung, nàng không phải là một cô gái dễ kiếm chuyện. Cho nên, khi nàng trừng mắt tới, trong lòng Trương Thục phi cũng bất an không yên.
- Người ta chỉ va phải ngươi một cái, ngươi liền ném nàng xuống hồ nước sao? – Lý Vân Dung chất vấn Thục phi
- Thân phận bản cung tôn quý, nàng dám cản đường bản cung, lại va phải bản cung, không phạt đánh nàng bảy mươi trượng mà chỉ ném xuống hồ nước đã là nhẹ nhàng lắm rồi - Trương Thục phi kiêu căng nâng cằm lên làm ra vẻ khoan dung trách phạt.
Lý Vân Dung gật gật đầu, giọng điệu pha chút đồng tình:
- Thục phi nói có lý, làm nô tỳ, chuyện đó chính là phạm thượng, phải phạt nặng.
Trương Thục phi giật mình, không ngờ Văn Nhạc công chúa chẳng những đối nghịch với mình mà còn đồng tình. Trương Thục phi thầm nghĩ, có lẽ Lý Vân Dung đã biết cách xu nịnh, biết nếu đối nghịch với mình thì chỉ chuốc lấy cực khổ.
Trong cung, tất cả phụ nữ đều thông minh nịnh bợ nàng, mà Văn Nhạc công chúa có lẽ là một người bị cô lập, rốt cuộc cũng chọn đứng bên nàng. Cô gái này thật thức thời.
Mới nghĩ tới đó, Văn Nhạc công chúa lại tiếp tục mở miệng:
- Nhưng chỉ là một nô tỳ va phải chủ nhân mà ném nàng ta xuống hồ nước chuyện này nếu truyền ra ngoài thì người ta sẽ thấy lý do không đúng cho lắm. Ít nhất là phải sắp xếp một tội danh thật chu toàn, lúc đó sẽ không lo tổn hại tới nương nương.
Liên quan tới mặt mũi danh tiếng thì điều này vô cùng quan trọng, Trương Thục phi vội hỏi:
- Không biết công chúa có cao kiến gì không?
Lý Vân Dung đảo mắt, làm ra vẻ thận trọng hỏi ý Thục phi:
- Xin hỏi Thục phi nương nương có bị gãy chân không?
- Ơ... không có!
- Bị gãy tay?
- Không có.
- Bị trẹo thắt lưng?
- Cũng không có!
Lý Vân Dung trái lo phải nghĩ, rung đùi đắc ý, giống như tỉnh ngộ, nói:
- A, có! Trương Thục phi cùng các tần phi cung nữ khác mở tròn mắt chăm chú chờ đợi mà nghe.
- Tội danh chính là nàng ta làm cho đầu óc của Thục phi nương nương phát điên nên muốn ném nàng ta xuống hồ nước để cảnh cáo.
"Phụt", có người vừa nghe không cẩn thận mà bật cười, bởi vì cách nói châm chọc của cô công chúa này rất tuyệt.
Chăm chú nửa ngày hóa ra là bị Văn Nhạc công chúa đùa giỡn, mặt Trương Thục phi biến sắc, toàn thân run rẩy. Cô gái này dám chửi nàng là đầu óc có vấn đề, bị điên? Giận quá, nàng hét to tục danh:
- Lý Vân Dung!
- Có chuyện gì sao, Quỷ Dạ Xoa?
Trương Thục phi không dám tin vào tai mình, lấy tay chỉ chỉ vào nàng:
- Ngươi... ngươi... ngươi...
- Ta... ta... ta... ta đang nghe, có chuyện gì nói mau, tử tam bát – Lý Vân Dung cố ý bắt chước người kia lắp ba lắp bắp, nói một hơi làm cho Trương Thục phi không chống đỡ được.
Trong hoàng cung này chưa có người nào thắng được nàng. Có lẽ nàng ngâm thơ làm từ không được tốt lắm nhưng nếu cãi nhau thì nàng là thiên hạ vô địch, không có đối thủ. Chỉ là một mục Trương Thục phi, nàng không để vào mắt.
- Ngươi dám vũ nhục ta?
- Ngươi nói thối làm người ta chết.
- Ta... cái gì? - Trương Thục phi cùng mọi người lại sửng sốt. Hai người đang chửi mắng nhau sao tự dưng lại nhảy ra một tội danh "nói thối làm chết người" chứ?
- Ta sao lại thối? - Trương Thục phi không phục hỏi lại.
- Sao ngươi lại không thối? Bảo ngươi có chuyện gì nói mau, kết quả là nói chuyện với cái miệng thối của ngươi. Khó trách hậu cung cả ngày chướng khí mù mịt, đều là do ngươi làm ô nhiễm. Không có việc gì cũng kéo theo một đống mã thí tinh*, thật không biết những người đó làm sao chịu được thối thí của ngươi.
*mã thí tinh: lũ nhặng bu sau mông ngựa, cũng là vỗ mông ngựa (nịnh bợ)
Một từ mà hai nghĩa, nàng mắng cả trên lẫn dưới, từ Trương Thục phi cho tới lũ tần phi cung nữ ưa nịnh bợ. Chuyện này làm cho những nữ nhân có mặt ở đó xấu hổ tới mức không biết giấu mặt đi đâu.
Trương Thục phi vỗ vỗ ngược muốn phát điên lên vì giận dữ. Một lời của Lý Vân Dung như lưỡi dao nhỏ cắm vào ngực nàng, từ trước tới nay nàng chưa từng phải chịu một sự vũ nhục nào lớn như thế này. Được hoàng thượng sủng ái, không ai không ngưỡng mộ nàng, không ai không phục tùng dưới trướng của nàng. Chết tiệt, thế mà Lý Vân Dung cứ đối nghịch với nàng, giống như ở kiếp trước hai người kết thù kết oán với nhau vậy.
Đang lúc không khí căng thẳng nóng bức thì đột nhiên một tiếng cười lớn vang lên.
- Ha ha ha... Ha ha ha... Ha ha ha... Ha ha ha... Hay! Rất hay! Ha ha ha... Vân Huy tướng quân – Hàn Nhạc theo sau đi tới, vừa không kiềm chế được mà cười lớn, vừa vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Mà ở phía sau hắn còn có Hách Khiếu Phong. Đám người Trương Thục phi vừa nhìn thấy tướng quân và thống lĩnh đại nhân đi tới thì kinh ngạc kêu lên.
Hai vị này đều là những mỹ nam tử được mọi người công nhận, xem như là quý nhân vậy. Không hẹn mà người thì xấu hổ cúi mặt, người thì lấy tay áo che mặt.
Công Chúa, Thất Lễ Nàng A Công Chúa, Thất Lễ Nàng A - Mạc Nhan