Books - the best antidote against the marsh-gas of boredom and vacuity.

George Steiner

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 111 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 597 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 99: Sự Cuồng Nộ Của Black Moon - Ba Chọn Con Hay Chọn Hắn!!!!!????
áng sớm ngày hôm sau, chỉ có hắn với cậu là vẫn đủ sức để đi đến trường.
Đã nghỉ học bốn ngày liền, đúng lúc đợt kiểm tra hóa lại rơi vào tiết thứ ba, Sum ảo não không chút hứng thú với mấy con số dài ngoằn ngoèo. Đầu óc hắn hiện giờ chỉ có mỗi hình ảnh xinh đẹp của nó, nhưng thật tiếc, chiếc ghế bên cạnh hắn hôm nay trống rỗng.
"Các em truyền bài mình rồi làm đi!" - Cái âm thanh già khụ của bà giáo viên già khó tính khiến cho ai trong lớp học cũng xuýt xoa, tiếng rì rầm hỏi bài kéo dài liên miên. Cậu mặc dù không bỏ băng giống như hắn nhưng đường bút cứ viết những dòng chữ không nằm trong nội dung bài học.
Hình ảnh trắng đen phối hợp của hai màu sắc u ám đang xuyên thấu qua đôi mắt của cậu, nhưng khi chúng hòa lại thành một thì hình ảnh đó lại trở thành một bức tranh sinh động tuyệt đẹp, phản chiếu bóng hình người con gái vô cùng quen thuộc đang cắm cúi, hì hục làm bài kiểm tra.
Black Moon vẫn tập trung cúi đầu, tóc dài bạch kim chảy loang lổ giấy trắng bóc. Không phải cô không biết ánh nhìn cực nóng của cậu, cô chỉ là đang cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ khó thở bên trong người. Nếu không phải do nơi này nhiều người, có nhiều học sinh đến như vậy thì sợ rằng, chỉ trong một khoảnh khắc, đôi mắt hổ phách của cậu sẽ bị moi ra ngay.
"Gin!"
"Hửm!?"
"Đường Nguyệt là Ma - Cà - Rồng!"
Sum tốt bụng, lấy tay giật áo thằng bạn nhắc nhở. Gin chẳng thèm trả lời hắn làm gì, mệt mỏi quẹt quẹt mấy nét chì đen sì lên bài kiểm tra. Cứ như thế, trong lớp học chỉ còn có mỗi âm thanh loẹt xoẹt của bút, Black Moon vẫn chăm chỉ, ngoan ngoãn làm bài. Có điều, mảnh giấy trắng hiện nằm trong bàn tay cô gần như sắp rách bởi những nét viết đè quá nặng nề, quá bạo lực.
RỐP!!!!
"Cái gì vậy!!??" - Giáo viên hóa đang ngủ gật bỗng nhiên giật bắn mình khi nghe thấy âm thanh lạnh ớn người. Bà ta mở choàng mắt, hoảng hốt đứng bật lên.
Sự chú ý của học sinh cũng vì thế mà hướng về nơi bục giảng, ai ai cũng ở dưới che miệng, nhìn nhau cười thầm vì hành động quái đản của bà cô hóa. Giờ kiểm tra bỗng dưng bị xáo trộn bởi tiếng cười khúc khích, thì thầm, bà cô hóa đã trở thành mục tiêu trò đùa của đám ranh con.
"Im ngay!!! Ai làm đứng dậy!!!!"
Quá mất mặt, giáo viên hóa trấn áp lũ học sinh bằng cách thét to giọng. Ngay lập tức, lớp học lại lần nữa trở về chốn âm u, bà ta cầm cây roi đi xuống từng chỗ đứa một. Cho đến khi thấy cây bút chì nửa thẳng nửa cong của cô thì tức giận lắm, liền đập mạnh bàn quát thẳng vào mặt cô.
"Không lo làm bài, bày trò làm gì hả!!! Cô có biết cô vừa phạm quy nhà trường không!!!! Hay mấy bữa trước có bạn thì ngoan ngoãn, im lặng chép bài, giờ đi có một mình không có ai bày nên tính làm loạn hả!!??"
Một tràng loa âm thanh cấp siêu hạng kêu reo réo không ngừng, Black Moon cảm thấy thính giác mình gần như sắp mất đi. Khó khăn lắm, hôm nay cô mới chịu đi học một mình, không những phải chịu đựng sự cô độc mà còn cố gắng kìm nén ham muốn giết người do cậu với bà cô phiền toái này, cái gì cũng có mức giới hạn thôi chứ. Cô điên tiết lắm rồi!!!!!!! Cái chuyện cô giấu kín trong người bao lâu nay cuối cùng cũng bị khơi lên. Đừng có trách tại sao hôm nay lại xui, chỉ tại bà giáo viên hóa này chọc người không đúng lúc.
"CÂ Â Â M NGAY!!!!!!!!!!"
Chiếc thước dùng để đánh học sinh ngay tức khắc bị bẻ gãy, sắc mặt giáo viên bộ môn tái nhợt tột độ khi thấy con ngươi đỏ ngầu đáng sợ của cô. Black Moon nghiến răng, móng tay vốn đã cắt ngắn đột nhiên dài ra một cách bất thường. Toàn bộ hình ảnh kinh dị đều thu vào mắt tất cả mọi người, không ai tin vào sự thật mình vừa mới chứng kiến.
"Đường Nguyệt! Cô điên à!!!!!"
Sum hét lên, không nghĩ cô sẽ lộng hành ngay trong lớp học. Từ trước tới giờ, dù có tức giận cách mấy thì Black Moon vẫn giữ vững lập trường, nhất định không để phẫn nộ áp đi lý trí. Tuy nhiên, với những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, cô không thể khống chế bản thân mình được nữa, chỉ cần một chút kích động là cô sẽ hóa thành một con quỷ đáng sợ, chẳng còn nhớ mình là ai.
Chính vì thế! Đừng có chọc giận cô!!!!
"Black...Moon!?"
"Đừng có gọi tên ta!!!! Đồ HẠ ĐẲNG!!!!!!!!!!!"
Gin giật mình khi bị cô nói như vậy, bản thân đành chọn cách im lặng nhưng trái tim lại vô cùng đau.
Black Moon nghiến răng giơ chân đạp mạnh cửa, cô không thèm để ý đến sắc mặt biểu cảm kinh hoàng của giáo viên lẫn các học sinh. Hiện giờ, ý nghĩ duy nhất cứ liên tục lặp lại trong đầu là cô nhất định phải đến phòng hiệu trưởng ngay lập tức. Mặc cho những tiếng kêu thét kinh hoảng, làm lơ với ánh mắt kinh ngạc của cậu, Black Moon lê từng bước chân nặng trịch với khuôn mặt sát khí đằng đằng, bỏ đi thẳng một mạch. Bất cứ ai đứng trên đường đều phải chia thành hai hàng, nhường lối cho Black Moon đi tới. Bởi vì họ không muốn mình trở thành nạn nhân của cái kết thảm khốc mà cô đã tặng cho nữ học sinh Kim My ngay khi ngày đầu đi học.
Cộc...cộc...cộc...
"Ai đấy!?"
Hắc Đinh Thiên đang bận làm việc, không tiện ngẩng đầu nên chỉ có thể đáp lại bằng tiếng nói. Cô đứng đằng sau cánh cửa, cúi gầm mặt khó khăn trả lời, bản thân cố gắng áp chế cơn thịnh nộ muốn đạp phăng cánh cửa, xông vào trước mặt ông mà hét lên.
"Là...là...là con! Black Moon!"
Ngay tức khắc, phía bên kia vang lên những tạp âm thanh ồn ào, Hắc Đinh Thiên vội vàng bỏ qua đống công việc, chạy tới mở cửa cho con gái cưng. Có điều, khi bàn tay ông mới chạm vào cái nắm chốt, một luồng khí lạnh toát dữ dội đã xâm nhập, xuyên thấu qua da thịt trắng toát của mình. Hắc Đinh Thiên tuy dự cảm không lành nhưng ông vẫn bình tĩnh mở cửa. Qủa nhiên, kết quả không nằm ngoài dự đoán, sắc mặt đáng sợ của Black Moon đã khiến ông kinh hoảng tột độ. Mấy ngày nay, cô luôn tìm cách trốn tránh, không chịu gặp ông, nhưng ai ngờ, cô sẽ gặp ông vào tình trạng như thế này chứ.
"Black...Moon!?"
"Con vào được chứ!"
Không đợi cho ba mình nói hết, Black Moon đã lướt ngang lạnh lùng đi vào. Cách hành xử và thái độ thờ ơ, hờ hững này, quả thực làm cho Hắc Đinh Thiên vô cùng buồn bã. Ông kéo ghế, nhẹ nhàng đỡ cô ngồi còn mình thì đi pha một chút đồ uống nóng. Mấy phút sau, ông trở lại với hai tách cà phê thơm ngào ngạt. Có điều, khi bàn tay cô vừa chạm vào chúng, một đoạn phim tua chậm đầy sống động, nhiệt độ chiếc tách lạnh dần, lạnh dần rồi chất lỏng nâu nhạt bên trong chiếc tách hóa thành một thứ hình khối bị đóng băng.
"Moon!!??" - Ông kinh ngạc kêu lên.
"Tại nó nóng quá! "
Black Moon theo phản ứng trả lời, nhưng nội dung lời nói lại không hề giống với tâm trạng cô lúc này.
Bầu không khí u ám lạnh lẽo bắt đầu lan rộng, Hắc Đinh Thiên ão não thở dài, cơ thể mệt mỏi ngã nghịch trên ghế. Đôi mắt ông không ngừng chăm chú quan sát biểu cảm nặng nề con gái mình, nếu muốn chấm dứt một vấn đề nan giải nhanh chóng thì chỉ còn cách là đi vào trung tâm trọng yếu của nó.
"Con.....có tâm sự gì sao!?"
"......"
"Sao im lặng như thế!?"
"....."
"Moon! Con có muốn nghỉ học hôm nay không!?"
"....."
Đã mấy giây trôi qua, thế mà ông vẫn miệt mài, kiên nhẫn hỏi. Điều này khiến cho Black Moon không nỡ nói ra quyết định hôm nay của mình, nhưng cô thật sự chịu không nổi. Cảm giác nhục nhã xen lẫn căm hận này có thể kích thích cơn thịnh nộ của cô bùng nổ bất cứ lúc nào, chúng không chỉ ảnh hưởng tới cảm xúc mà còn gây tác động xấu tới các mối quan hệ khác của cô.
Cô đã chịu đựng quá nhiều nỗi ám ảnh về cái chết của mẹ và sự thù ghét tột độ với những tên thợ săn rồi. Nếu bây giờ, ba còn bắt cô phải duy trì đính hôn với loại con người hạ đẳng như vậy thì chỉ sợ rằng, vào một ngày nào đó, cô sẽ bị mắc chứng tâm thần mà phát điên lên mất.
Những cảm xúc đen tối, những tiếng gào thét, những giọng nói u ám luôn dụ dỗ, mời gọi Black Moon trong mơ. Chúng bám riết cực kì dai dẳng, không ngừng đánh động mãnh liệt vào nội tâm tràn ngập những vết thương, vết nứt rạn do phải chịu đựng. Nhưng, có một điều cô biết chắc chắn rằng, những âm thanh đó đều là do chính thân tâm của cô mách bảo. Chính vì thế, ngày hôm nay, cho dù có phải cãi nhau, chống đối lại ba mình, cô nhất quyết phải hủy hôn bằng được với tên con người đó.
" Ba! "
" Sao!?"
" Con muốn hủy hôn!"
...............................................................
" Này uống đi!"
Sum đưa cho cậu một ly cà phê, mình thì mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế. Bọn họ không thể quên cái hình ảnh đáng sợ ban nãy được, khoảnh khắc viên phấn của bà giáo viên lao vào cô, một âm thanh giòn tan, lạnh ớn người ăn mòn từng khúc tủy, xương sống.
Cậu chưa bao giờ thấy cô tức giận như vậy, dùng cả chân đạp bể cửa. Hơn nữa, lúc bàn tay cậu mới chạm nhẹ vào bả vai cô, một luồng sát khí dữ dội từ đôi mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi, xơi tái cậu. Chỉ ngần những đặc điểm như vậy, cậu đã hoàn toàn xác định cô thật sự là một Ma Cà Rồng. Nhưng tại sao, bản thân vẫn không thể tin nổi, những sự thật đau đớn trước mắt.
" Mày tin cô ấy là người tấn công mày chưa!"
" Ha ha....tao tin rồi! Tin thật rồi! " - Thảo nào, Black Moon luôn tỏ ra chán ghét với tình yêu chân thành của cậu.
Gin che mắt, giọng cười khàn khàn, cậu không muốn để cho hắn thấy sự yếu đuối bên trong của cậu. Nhưng, người đau đâu phải chỉ có một, cảm giác bức bối, tê nhói này cứ lặp đi lặp lại trong trái tim hắn. Không ngày nào, hắn không nhớ tới hình bóng lạnh lùng của nó. Hắn thật sự rất muốn nhìn thấy nó, nhưng tại sao....lại khó khăn quá vậy.
Cứ như thế, cả hai chìm trong biển sâu trầm tư, họ tập trung đến nỗi không để ý đến sự hiện diện của một con quỷ tàn ác. Cho đến khi không gian tĩnh lặng bị kết thúc bởi tiếng hét inh ỏi của đám con gái, hắn theo phản ứng, quay người lại định quát lên thì thấy trong đám đông chật hẹp đó, xuất hiện một bóng dáng chàng trai quen thuộc nhưng tràn ngập tội lỗi.
Đúng! Hắn không nhìn lầm. Người con trai đó là kẻ đã cưỡng hôn Bloodmix trong khu rừng lá kim nhưng lại bị hắn phá đám.
Tại sao y lại ở đây!? Bloodmix ở cùng với y sao!? Y có làm gì nó không!? Hoàng loạt những câu nghi vấn cứ xoay vòng vòng đau hết cả đầu, hắn không thể ngồi im được nữa liền nhanh chóng bật dậy, chạy về phía náo nhiệt ồn ào đó, bỏ quên mất Gin ở đằng sau.
Cậu giật mình khi thấy Sum như con hổ đói lao vùn vụt tới chỗ đám đông, cảm giác như bị cái gì đó kích động. Theo phản ứng, cậu cũng tính đuổi theo nhưng hình ảnh chiếc cửa sổ phòng hiệu trưởng đã thay đổi hướng bước chân của cậu. Hai người đi hai ngã khác nhau, không cùng một mục đích.
"Anh ơi! Anh tên gì vậy!?"
"Anh ơi! Cho em xin phone đi!"
" Anh ơi! Anh có người yêu chưa!?"
Trong cái vòng tròn đầy ắp người đó, Cổ Uy Minh bị trở thành mục tiêu của đám con gái háu đói. Y chỉ định đưa giấy xin phép nghỉ của Bloodmix cho hiệu trưởng rồi trở về, nhưng ai ngờ lại bị nguyên một biển nữ sinh bao vây. Những ánh mắt thèm khát, những con ngươi hoang dã đó khiến y phát tởm, muốn giết sạch. Y thật sự không nghĩ rằng, giống cái ở con người lại khủng khiếp đến vậy, hỏi xin trắng trợn đến nỗi chẳng thèm để ý đến mặt mũi của mình.
" Anh ơi! Anh đẹp trai quá!!!!"
" Ờ...ờ...cám ơn em!" - Cút đi!
" Anh ơi! Anh có phải là học sinh mới không!?"
" Chuyện này....!"
" Anh ơi! Áo anh đắt tiền thật đó!"
"Anh ơi! "
"Anh ơi!"
"Anh ơi!"
A - n - h - ơ - i.....!!!!!!!
Khốn kiếp!!!!! Y sắp phát điên lên rồi!!!! Làm ơn có ai mau chấm dứt cái màn hỏi thăm khủng bố này đi. Nếu không, y sẽ mất khống chế mà giết người tại đây mất!
" CÚT!!!!!! "
Quả nhiên không phụ lòng y, nguyện vọng trong thoáng chốc đã thành sự thật. Chỉ có điều, người thực hiện điều ước đó lại là kẻ y ghét cay ghét đắng cực kì. Sum đứng một bên bực bội, miệng quát tháo, đuổi hết đám nữ sinh phiền phức đi. Ngay tức khắc, dưới gia thế và uy lực to lớn của hắn, sân trường yên tĩnh trở lại, còn Cổ Uy Minh thì mệt mỏi tơi tả, giống như vừa đi dánh trận về.
" Ha ha....cách tán trai ở cái thế giới này quả đúng là cặn - bã!"
" Im đi! Ngươi đến đây làm gì!?"
" Đây là cách chào hỏi của con người đó sao!? Đúng là một lũ hạ đẳng!"
" Ta không có nhiều thời gian đâu!!!!!!"
Hắn tức giận, bóp cổ y tức tối quát.
" Ngươi biết không!?....Lúc cô ấy hôn mê....trông ngoan - lắm!"
BỐP!!!!!!!!!!!!!
.............................................................
Trong phòng hiệu trưởng, Hắc Đinh Thiên vẫn chưa hết sốc bởi lời thành khẩn quá đột ngột hôm nay của cô. Tách cà phê vốn nằm trong tay ông giờ đã hóa thành một đống rác vụn vỡ. Ông không hiểu, tại sao con gái mình lại cứng đầu tới như vậy, chuyện đính hôn đại sự này, ông và Black Moon đã bàn đi bàn lại rất nhiều lần rồi. Đúng là, bản thân ông rất có lỗi khi nói dối cô nhưng...những điều mà ông làm đều là muốn cô sẽ có một tương lai tốt cho sau này.
" Moon! Có phải là do Huyết thiếy gia không!?"
"Không phải!!!!!!"
Black Moon theo phản ứng liền giật mình, con ngươi vàng kim co rút kinh ngạc kêu lên. Cô chẳng biết, vì sao chỉ cần tới cái tên ấy thì bản thân lại hồi hộp như vậy. Nhưng mà, chuyện hủy hôn giữa cô và cậu lần này thực sự không dính dáng tới anh ấy.
"Vậy thì tại sao!? Moon! Con ghét con người tới mức như thế à! Tử Thiên ngay từ đầu không hề yêu con, hắn ta chỉ lợi dụng con, xem con là công cụ! Ta muốn con đính hôn với Gin không phải là vì chuyện liên quan tới nhiệm gì cả, ta hy vọng nó sẽ cảm hóa được tình cảm của con!"
" Chẳng có cảm hóa gì ở đây hết!!!!"
Tâm trạng của Black Moon bắt đầu chuyển sang mức không ổn định, ngọn lửa phẫn hận lần nữa cháy lên. Ngực cô đau nhói, cổ họng phát ra âm thanh phì phò rít tai, đôi mắt ánh kim như bị ngâm giữa dòng suối đục ngầu, khiến cho màu sắc vốn tươi sáng trở thành một viên dạ minh châu ngập tràn hơi thở bóng đêm.
Bệnh của cô, lại tái phát rồi!
Black Moon gục xuống bàn, ho sặc sụa, mồ hôi trên trán lăn dài, thấm ướt toàn bộ gương mặt cô. Hắc Đinh Thiên chết đơ, bị cô dọa đến nói năng cũng chẳng được câu nào. Ông chưa bao giờ thấy cô có biểu hiện kinh thiên động địa như vậy, chẳng lẽ chỉ vì chuyện Gin là thợ săn nên cô mới phản ứng quyết liệt đến thế ư.
"Moon! Moon! Con không sao chứ!?"
"Đừng...chạm...vào CON!!!!"
Cô vừa đau, vừa tức, vừa khóc, đây thực sự là quãng thời gian khổ sở nhất trong cuộc đời. Khi còn rất nhỏ, Black Moon đã mang tâm bệnh bởi sự ra đi đột ngột của mẹ. Từ đó, cô cực kì thù ghét bọn thợ săn, cô căm thù bọn chúng đến nỗi chỉ muốn giết sạch toàn bộ gia tộc liên quan đến Hunter. Trong mắt chúng, Ma Cà Rồng không khác gì lũ sinh vật uống máu người tàn ác, nhưng phía sau những sự thật đó, Ma Cà Rồng đã phải chui rúc, trốn tránh khổ cực như thế nào. Con người là những đứa con được Nữ Oa tạo ra, được thần linh nâng niu, bảo vệ. Còn Ma Cà Rồng là những vật thí nghiệm hỏng, là những đứa con rơi phải sống cô độc trong thế giới bóng tối. Chính vì thế, cô mới không chịu nổi loại hôn nhân kinh tởm như thế này, cô thực sự muốn phát điên rồi đây. Tại sao cô phải lấy một kẻ kém xa mình, còn là thợ săn nữa chứ. Con người có gì tốt, bọn chúng vừa yếu đuối vừa thấp hèn, thực lực không bằng một nửa Ma Cà Rồng, suốt ngày sống trong lớp mặt nạ giả dối. Chúng có điểm gì tốt mà phải khiến cho thần linh chú ý đến thế!? Chúng có điểm gì tốt mà phải khiến cho ba cô để ý đến như vậy!?
"Con không muốn nhắc lại việc này nữa! Con muốn hủy hôn! Con muốn hủy hôn! Con muốn hủy hôn!!!!!!"
Black Moon cuồng nộ gào thật to. Tâm trạng cô nhanh chóng rơi vào mức hỗn loạn.
"Moon! Con điên rồi à!!!"
Hắc Đinh Thiên cố gắng trấn tĩnh bản thân mình nhưng hoàn toàn vô hiệu. Ông bị tiếng thét của cô ảnh hưởng, đây là lần đầu tiên ông quát lại cô.
"Con không điên! Nếu có thì do ba cả thôi! Tại sao chứ!? Tại sao con không thể quyết định tương lai cho mình được cơ chứ! Tại sao con phải yêu hắn, hắn là thợ săn!? Ba
biết rõ điều này nhưng vẫn bắt con đính hôn với hắn! Con với hắn ai quan trọng hơn! Ba chọn con hay chọn hắn!!!!!!????"
"Moon! "
"Đừng có gọi tên con nữa! Ba chọn con hay hắn!"
"Con...!"
"CON HAY HẮN!!!!!!!!!!!"
CHÁT!!!!
Một âm thanh chói tai, chấn động cả căn phòng.
Tiểu Nhã: Lâu lắm rồi ta mới viết được 3533 chữ đóa!! Yeah! Nghỉ xả hơi 3 ngày được hôm mấy chế!?
Công Chúa Quỷ Dữ, Liệu Tôi Có Thể Yêu Em ? Công Chúa Quỷ Dữ, Liệu Tôi Có Thể Yêu Em ? - Hoàng Lôi handsome