Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 111 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 597 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 88: Chó Sói Với Thợ Săn
lack Moon........Black Moon sao rồi!"
Bên ngoài của cuộc chiến đẫm máu, thay vì chạy tới xem tình hình của Bloodmix, Red Fire lại dùng toàn bộ nỗi lo lắng của mình tập trung vào Black Moon.
Cô hiện giờ đang nằm trải dài giữa một nệm màu trắng tinh, có vài chỗ lấm tấm những vệt máu. Một tên thuộc hạ nằm trong ngành y thuật đã nói rằng cô bây giờ bị thương rất nặng, không chỉ từ trong lẫn ngoài, ngay cả những vết thương bình thường cũng có dấu hiệu sắp hoại tử, nguy cơ sẽ phải cắt bỏ toàn bộ tay chân.
"Ngươi nói tào lao cái gì vậy!? Đây chỉ là những vết thương nhỏ! Sao có thể có chuyện hoại tử cơ chứ!!!! " - Nhỏ nhất thời vì phẫn nộ mà mất kiểm soát liền bóp cổ hắn ta, đôi mắt hồng ngọc tiếp tục được rót thêm một sắc kiều đỏ khiến cho con ngươi lưỡi kiếm càng thêm dữ tợn, dọa tên thuộc hạ đang sống dở chết dở bởi bàn tay nổi đầy gân xanh sắp tước đoạt mạng sống của mình.
"Khụ! Khụ! Hỏa...tiểu thư...nghe tôi...nói...đã.." - Hắn ta khò khè, yếu ớt vang van xin nài nỉ. Cho dù bản thân có không dám chọc giận vị tiểu thư nguy hiểm trước mắt nhưng hắn ta chắc chắn sẽ không bao giờ đoán trước được sự thay đổi cảm xúc đột ngột của những người chuyên có địa vị hoặc cấp cao của vua.
Red Fire tức tối nghiến răng, cố gắng áp chế cơn phẫn nộ sôi sục trong lòng. Tên thuộc hạ thấy vậy liền điều hòa hô hấp lại mấy cái, sau đó hắn nghiêm túc sợ hãi giải thích, miệng phun ra những lời mà ngay cả Red Fire cảm thấy vẫn không thể hiểu được.
"Gia tộc Ma Cà Rồng chưa bao giờ có vết thương nào nguy hiểm mà dẫn đến hoại tử cả! Ngươi nói do viên đạn đã được ếm bùa nhưng ta đâu có bị hoại tử gì đâu!!!!"
"Tiểu thư! Mặc dù cô bị trọng thương nhưng cô lại không bị nguy hiểm đến tính mạng! Còn Nguyệt tiểu thư lại rơi vào trong trường hợp khác!"
"NGƯƠI RỐT CUỘC ĐANG NÓI CÁI GÌ VẬY HẢ!!!!!???????"
Red Fire hoàn toàn bị chọc giận, sôi máu hét lên. Sức mạnh ma thuật tích tụ từ sự phẫn nộ với bất lực khiến giữa lòng bàn tay nhỏ xuất hiện một quả cầu lửa. Tên thuộc hạ hoảng hốt, vội rối rít quỳ lạy. Cứ tưởng mạng sống của mình kết thúc ngay tại đây, nào ngờ, sự may mắn một lần nữa đến với hắn.
"Red Fire! Em bình tĩnh lại đi!!"
Một giọng nói nam trầm ấm thân thuộc vang lên, chúng đánh tan bầu không khí căng thẳng u ám giữa nơi chiến trường. Duncan kịp thời giữ chặt cổ tay nhỏ, tay còn lại nhẹ nhàng hóa giải luồng phép thuật nóng rát tản ra từ quả cầu, rồi nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt vì quá mệt mỏi đang chảy chậm rãi trên vầng má trắng bệch.
Duncan....
Cảm giác giống như đã có một nơi làm chỗ dựa dẫm, Red Fire ban đầu còn hơi thất thần, ngỡ ngàng sau đó khoé mắt liền rưng rưng. Chúng run rẩy đổ tuôn ào ào giọt lệ, bản thân nhỏ cũng không cần phải tiếp tục kiềm chế mà khóc lớn xô vào lòng anh.
Bao nhiêu uất ức, bao nhiêu thất vọng, bao nhiêu đau khổ, bất lực, nhỏ đều dùng tiếng nức nở của mình giải bày. Nội tâm cứ như vừa trải qua trận bão tố cuồn cuộn càn quét, mấy phút sau thì mới khôi phục trở về chốn yên bình, chất lỏng tựa nước biển mặn đắng cũng bắt đầu dần vơi.
"Không sao...không sao rồi!"
"Ừm....! Mà anh tỉnh khi nào vậy!?"
"Mới thôi!"
Duncan cười cười vỗ đầu nhỏ trấn an, Red Fire ngoài im lặng cũng chỉ sụt sùi mấy cái.
Thấy có vẻ đã xong công việc dỗ dành em gái nhỏ, Duncan nhanh chóng liếc mắt về phía Black Moon đang nằm. Lông mày anh hơi nhíu lại khi cảm nhận được một luồng phép thuật kì lạ đang tản xung quanh cơ thể bất động, dường như cô đã dùng một loại bí pháp nào đó để tăng thực lực của mình trong thời gian ngắn.
"Có ngươi nói Nguyệt bị hoại tử phải không!?" - Anh quay sang hỏi tên thuộc hạ, hắn từ nãy tới giờ đều cúi đầu không dám ngẩng lên.
Tên thuộc hạ giật bắn run rẩy, mồm khóc lóc cố gắng giải thích đủ điều. Nghe xong, Duncan chỉ cười xòa, giơ tay nhéo má nhỏ. Chỉ tại cái tính lo bạn thái quá nên nhỏ mới không hiểu hắn ta đang nói cái gì.
"Hắn ta nói không sai đâu! Black Moon rất có nguy cơ bị hoại tử!"
"Ngay cả anh...!"
"Black Moon tuy chỉ bị trúng đạn, nhưng trong lúc độc đang phát tán, cô ấy không những không ngưng bế huyệt đạo mà còn sử dụng bí pháp,khiến cho độc càng làn tràn càng mạnh hơn" - Anh nhíu mày giải thích cho nhỏ nghe. Bản thân cũng thấy kì lạ khi Black Moon lại dùng bí pháp trong khi cơ thể trúng độc. Rốt cuộc điều gì đã kích thích cô ấy phải sử dụng bí pháp trong khi biết mình đã trúng độc.
May mắn thay vì có người tin mình, tên thuộc hạ gật đầu lia lịa, đưa ánh mắt tràn ngập sự biết ơn của kẻ dưới dành cho anh khiến cho Red Fire không khỏi dâng lên trận tức tối. Dù sao nhỏ cũng không cho phép ai dám nói với cô như vậy.
Công việc chữa trị, thông báo tình hình đã xong, tên thuộc hạ dù sao cũng không lưu lại nơi này lâu làm gì liền cong đít biến mất. Còn Red Fire vì muốn tự tay chăm sóc cho
Black Moon nên nhất quyết nhờ anh chỉ dẫn.
Bản thân Duncan vốn rất sợ phụ lòng em gái - bạn của người thầm yêu nên đành miễn cưỡng giúp đỡ, nhưng trong lúc ở bên cạnh Red Fire, nội tâm yên tĩnh của anh cứ trào dâng những cơn sóng bất an dữ dội, gần như muốn bóp nát trái tim anh.
Không chịu nổi những cảm xúc bất thường đang hành hoành trong nội tâm, Duncan viện cớ đi quan sát một vòng nơi chiến trường. Tiếng binh khí với âm thanh nổ ầm ầm do sự va chạm của phép thuật cứ giao nhau qua lại không ngừng, cho thấy trận chiến lúc bấy giờ rất tàn khốc.
Có điều, anh đi tìm mãi mà chẳng thấy Bloodmix. Kể cả lúc biến thân thành người sói, hình ảnh với bóng dáng của nó vẫn không hề hiện ra. Trái tim cứng cáp trở nên trống rỗng, đau đớn khi không thấy người mình yêu thương xuất hiện. Duncan định bỏ cuộc thì bất ngờ một khung cảnh u ám khiến trái tim tan nát đập ngay vào mắt.
Giữa thảm cỏ ngay dưới chân núi, nó đang hôn mê bất tỉnh trong lòng của một tên đàn ông. Bóng lưng to cao tuy đã nhuốm máu nhưng vãn tràn đầy mạnh mẽ, yêu thương bảo vệ nó. Chính điều đó làm cho anh cảm thấy đố kỵ, lồng ngực vì phẫn nộ mà thở phập phồng, con ngươi nâu vàng co rút mất hết lý trí lao về phía hắn, miệng gào lên từng đợt âm thanh dọa người.
Đang ôm người yêu yếu ớt trong lòng, hắn căn bản không hề phát hiện cơn nguy hiểm khủng khiếp đang mỗi lúc càng đến gần ngay phía sau. Duncan giận giữa quơ tay, sượt ngang ba nhát sau lưng hắn, làm Sum bất ngờ ngã nhào.
Cái gì vậy....!!!
Con sói đó!?
"Tránh xa cô ấy ra!"
Duncan gầm gừ đầy đe dọa nhìn hắn, bởi vì biến thành sói nên lớp lông xung quanh anh vô cùng dày đặc, thậm chí tăng kích thước cho cơ thể vốn to lớn càng thêm khổng lồ, hung tợn cảnh cáo Sum.
Nhưng thật đáng tiếc, mặc dù đã bị anh tặng ba nhát sau lưng, hắn không những không buông mà còn ôm chặt nó vào lòng. Đối với hắn, ba vết thương sâu hoắm này chẳng là gì. So với nó, chúng càng chẳng đáng để quan tâm.
Hành động cứng đầu, gan dạ của hắn hoàn toàn chọc giận Duncan. Anh tức giận, dùng toàn bộ sức nặng bổ nhào lên người hắn, chi sau sắc nhọn khẽ đẩy Bloomix sang một bên. Cả hai bắt đầu lao vào trận chiến khốc liệt.
Khói bụi bay mù mịt che đi tầm mắt của hắn, những sợi lông thô ráp trên người con sói liên tục đâm vào người Sum. Vì không có chiếc mặt nạ bảo vệ, gương mặt Sum tiếp tục có thêm những vết thương mới. Không những thế, hắn còn phải liên tục tìm cách né tránh những chiếc răng hung tợn của Duncan đang bổ xuống, nhưng trọng lượng giữa người và sói khác biệt hoàn toàn nên cơ thể hắn cứ bị mắc kẹt trong vòng vây.
"Tránh xa cô ấy ra!!!!!"
"Nằm mơ đi!!!!"
Duncan phẫn nộ rống lên, con ngươi nâu vàng xuất hiện các tia máu. Anh vung chi trước định bóp cổ hắn, nào ngờ, đòn tấn công nguy hiểm lại bị vô hiệu hoá khi mũi kiếm bén nhọn xuyên qua lòng bàn tay anh. Sum gồng người, giơ chân đạp mạnh lên cằm con sói, cơ tay căng cứng chặt đứt một móng của anh sau đó liền không chút do dự tặng thêm một cú ngay vào bụng.
Máu phun ồ ạt rơi xuống thảm cỏ, mồ hôi tầng tầng lớp lớp đều hiện rõ trên trán cả hai. Duncan rên hừ hừ nghiêng người lảo đảo, anh cố gắng áp chế cơn đau dữ dội đang hành hoành ở vùng bụng, liếc con ngươi căm thù nhìn chằm Sum.
Mặc dù đã thoát khỏi lồng giam chật hẹp của Duncan, Sum không những không lơ là mà trở nên cực kì cảnh giác. Có điều, vì mãi đánh nhau, hai người lại quên mất Bloodmix đang nằm cô độc giữa thảm cỏ. Chiếc mặt nạ áp lên mặt nó đã rơi từ khi nào, kéo theo những dòng chất lỏng đen đặc chảy xuống mặt đất.
Mắt,mũi, miệng, tai của nó đều thi nhau tiết ra loại chất dịch lấp đầy cả mặt đất. Cho đến khi thảm cỏ xung quanh nó đã trở thành một vũng bùn thì chất dịch trên gương mặt nó mới ngừng thôi. Bloodmix vẫn nằm hôn mê, không hề tỉnh dậy. Nhưng mà, vũng bùn đang bao quanh cơ thể nó lại đột nhiên run rẩy dữ dội, đâm lên một cánh tay màu trắng toát ma quỷ, từ từ, từ từ bò đến bên nó.
Theodore....
Tên khốn nạn nhà ngươi.....
Ta nhất định phải giết chết ngươi......
Rưsila nghiếng răng bóp nát chiếc mặt nạ, đây là lần đầu tiên ả lộ diện trước thế giới thực với tư cách là một linh hồn. Theodore đã dùng chiếc mặt nạ này tạm thời phong ấn linh hồn của ả ta, nhưng vì thực lực của Rưsila quá mạnh nên ả đã tỉnh dậy trước thời gian nằm ngoài dự đoán.
"Ha...hahaha! Hai tên đàn ông đánh nhau chỉ vì một người phụ nữ ư!?....Vậy thì...Hãy để ta tăng thêm xung đột cho hai ngươi...để các ngươi huỷ hoại chính mình!"
Đầu tiên! Mục tiêu chính là con sói đó!
Rưsila cười gằn, cơ thể trắng bệch hoá thành làn khói xâm nhập vào não anh. Đang đánh nhau, Duncan bỗng nhiên cảm thấy tầm mắt tối sầm. Tiếp theo là một trận đau đầu choáng váng kéo đến, anh cảm giác thân thể mình giống như bị ai đó điều khiển, tay chân nhấc lên một cánh vô thức, miệng vết thương ở lòng bàn tay cũng bất ngờ khép lại, cơ bắp dâng lên một luồng sức mạnh cường đại vô hình, dùng hết sức đấm thẳng vào mặt Sum.
Chuyện gì xảy ra vậy!?
Sức lực của cả hai đang ngang nhau, hắn đột nhiên bị tung đòn ngã đến choáng váng. Cơ thể vì bị lực đẩy đột ngột của anh liền lăn nhiều vòng không kịp thắng, cho đến khi dừng lại tại một phía dưới chân đồi thì hắn vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy một con sói đen hung tợn với hai con mắt đỏ ngầu đang chậm rãi tiến về phía mình. Vòm miệng lúc ngậm lúc mở, phả ra hơi nước rét lạnh, hoàn toàn khác với con sói nâu vàng lúc nãy.
Cái thứ gì đang xảy ra vậy.....!?
"Bloodmix! Bloodmix!"
Red Fire hốt hoảng gọi, sợ hãi lay lay bả vai nó.
Ý thức đang chìm sâu giữa giấc mộng nhanh chóng thức tỉnh khi có tiếng gọi quen thuộc vang vẳng bên tai. Bloodmix khó nhọc từ từ tách hai kẽ mắt, thân thể yếu ớt chậm rãi ngồi dậy, cảm giác đau rát ở ngực vẫn chưa vơi dần ngược lại còn khó chịu, nhức nhối hơn.
"Tui không thấy bà quay trở lại nên đi tìm! Lúc bà thấy thì bà đang nằm một mình ở chỗ này!" - Red Fire khóc nức nở, ôm chặt lấy nó. Nhỏ cứ tưởng mình sẽ tiếp tục mất thêm một người bạn.
Bloodmix hơi nhíu mày, cũng không nói năng gì, cố gắng chịu đựng vết thương mệt mỏi ôm lấy nhỏ. Nhưng đến khi hình ảnh đánh nhau của Duncan với Sum đập vào mắt, nó mới giật bắn hoàng hồn quên hết tất cả đẩy nhỏ ra.
Nó lập tức dùng tốc độ nhanh nhất của mình hiện giờ chạy đến bên hai người bọn họ, con ngươi tản ra một đạo sức mạnh phép thuật cổ, trực tiếp đối diện với Duncan.
Không nghĩ Bloodmix đang hôn mê lại xuất hiện tại đây, Rưsila có chút kinh ngạc. nhưng vì ý nghĩ muốn tiêu diệt vật cản trở của tương lai một cách mãnh liệt, ả ta không chút do dự đá mạnh nó sang một bên.
Thật đáng tiếc, đòn tấn công nguy hiểm này nó vốn đã được biết trước. Lợi dụng lực đẩy đang lao vun vút về phía mình, Bloodmix linh hoạt nhảy lên cánh tay anh. Cơ thể nhẹ bẫng ngồi lên tấm lưng bù xù, hai cánh tay trắng bệch dùng hết sức bẻ ngoặc đầu Duncan, đưa ánh mắt tử bích đối diện với con ngươi đỏ máu.
Chẳng mấy chốc, linh hồn Rưsila lại dâng lên một trận đau đớn. Ả ta quằn quại trong cơ thể con sói to lớn, khiến cho Bloodmix ngồi phía trên cũng bất ngờ lung lay theo. Nó cố gắng ôm chặt lấy cổ anh, bờ môi yếu ớt nói ra những lời trấn tĩnh tinh thần.
Mấy phút sau, giữa không trung mập mờ thoắt hiện một làn khói đen rồi biến mất. Màu đen hắc ám trên cơ thể Duncan cũng tan biến, anh đã trở lại là một con sói nâu vàng, hiền lành như ban đầu.
"Không sao đâu Duncan....! Không sao đâu! Đừng đánh nhau nữa...! Về thôi! Em...mệt quá rồi!"
Công Chúa Quỷ Dữ, Liệu Tôi Có Thể Yêu Em ? Công Chúa Quỷ Dữ, Liệu Tôi Có Thể Yêu Em ? - Hoàng Lôi handsome