"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 111 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 597 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 84: Kết Thúc (2) - Bại Lộ Thân Phận
ô ta phát ra cái giọng the thé nghe mà rợn hết cả người, tay đung đưa thanh kiếm chĩa ngay vào mặt cậu, tất cả sự phẫn nộ hiện giờ đều tập trung vào mũi kiếm sắc bén.
Gin nhất thời bất động, bản thân không biết làm thế nào. Tình thế lúc này giống đang đối diện với chiếc mã khóa, cậu không những bị mất vũ khí mà còn để Y Tĩnh lọt vào tay kẻ địch, tính mạng cả hai đều bị đe dọa.
"Nếu như..... không phải tại bọn mày..... thì..... tao.... đã không mất cái cây quý giá kia! Khốn khiếp! Bọn mày.... có biết.... tao...đã trả giá rất nhiều để có được cái cây đó không! Xuyên thời gian- kí kết khế ước ma quỷ- bán nửa linh hồn của mình! Tại bọn... mày.... mà tao đã mất tất cả!!!!!!!!!!"
Cô ta tức giận rống to khủng khiếp, đẩy mạnh thanh kiếm xuyên một nhát sâu vào bả vai cậu. Y Tĩnh kinh hoàng run rẩy, nỗi lo sợ cứ tăng dần theo diễn biến của hình ảnh xảy ra trước mắt. Nếu như biết mọi chuyện xảy ra như thế này, cô đã không dám đi một mình....nhưng mà, tại sao đến bây giờ vẫn chưa thấy cứu viện xuất hiện!?
Thiếu nữ tuyệt vọng liên tục đè mũi kiếm vùi vào da thịt cậu, cô dùng lực trút giận khiến cho các khe hở không ngừng phun ra máu như cái vòi rồng tuôn bắn ra chất lỏng màu đỏ thẫm, đổ ào ạt xuống nền đất tối om.
Gin gồng người cắn chặt răng, nhất quyết không để cho bất cứ âm thanh nào thoát ra khỏi miệng, nhưng những tiếng gầm gừ với gân xanh nổi đầy trên trán đang mỗi lúc yếu dần, máu đỏ bao phủ khắp thân hình cũng khiến cho cậu sắp không cầm cự nổi, tầm mắt ngày càng đối diện với bóng tối vô tận.
"Tao luôn......tưởng kế hoạch......tao......đặt ra không bao giờ thất bại........thế mà......hôm nay.......lại bị phá sản hoàn toàn......dưới tay.....tên khốn khiếp nhà ngươi,......ta không ngờ.....ngươi.....không những không bị phép thuật của...........ta tác động.......mà còn.........có thể khiến nó tấn công lại chủ của......... mình..........Chó chết!.....ha...ha...ha...nhưng mà...không sao...bây giờ ngươi cũng đã bị ta áp đảo lại rồi.....sau khi ta giết chết ngươi.....ta sẽ móc hai con mắt của ngươi ra....yên tâm đi....rất nhanh thôi....tạm biệt!"
Tiếng cười sung sướng rợn người với những lời nói "trăng trối " cuối cùng đã phán quyết bản án tử dành cho cậu, thiếu nữ tuyệt vọng nhe hàm răng trắng buốt lạnh, nâng mũi kiếm sắc bén lên thật cao, di chuyển tại ngay đỉnh đầu cậu.
Đã đến nước này, Gin cũng chẳng thể suy nghĩ được gì, chỉ là nỗi căm thù cùng sự day dứt vẫn cứ sôi sục trong lòng cậu vì không thể trả thù được cho bạn bè, đành nhắm mắt bất lực cùng họ sang thế giới bên kia.
"CHẾT ĐI!!!!!!!!"
Thanh kiếm tử thần tàn khốc vung xuống. Tất cả chấm hết.
Đột nhiên...
"AAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!"
Tiếng thét kinh hoàng không khác gì bị chọc tiết bất ngờ xuyên qua tai cậu. Gin giật bắn mở toang mắt, lập tức ngẩng đầu thì thấy một thảm cảnh khủng khiếp khiến dạ dày muốn ói hết toàn bộ chất dịch ra khỏi môi.
Thiếu nữ tuyệt vọng ôm bụng nằm quằn quại, không ngừng rít lên, máu chảy xối xả tuôn tràn lan khắp cơ thể mặc dù chẳng có chút miệng vết thương chí mạng nào. Những nơi bầm dập trên thân thể cũng đổ huyết diễm tràn ngập đến kinh dị. Hơn nữa, thấp thoáng dưới cái tay đang khổ sở bao bọc bụng, cậu vô cùng kinh sảng khi nhìn thấy nội tạng của cô ta bị moi ra bởi bàn tay vô hình, giòi bọ bò ngún nguẩy trông thật kinh tởm. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra!?
"Nổi lên nào.....Ngọn Lửa Của Phượng Hoàng!"
Bất chợt một tia sáng rực đỏ bay xẹt qua mắt cậu, kéo theo dải lụa nở đầy những bông rực lửa. Tất cả diễn biến bắt đầu thay đổi như chong chóng, tiếng lửa cháy tí tách âm ỉ bỗng nhiên trở nên lớn dần,hóa thành giàn sóng âm rít gào dữ dội của đốm lửa khổng lồ đang thiêu cháy những linh hồn hắc ám ngự trị trong bóng đêm.
Gin giống như bị vật thể kì lạ đó thu hút, cơ thể vô thức tiến lại gần. Đôi đồng tử hổ phách nhỏ bé đối diện với con ngươi bốc cháy cuồn cuộn tản ra sát khí hung dữ nhìn mình, cái mỏ dài sắc bén rít lên phả ra hơi lửa nóng rực, từng chút một thiêu đốt những bức tường âm u, dần dần bị tan rã bởi sức nóng cường đại khủng khiếp.
Chưa bao giờ trong đời cậu có thể thấy một phép thuật có sức mạnh kinh khủng tới như vậy, mạnh tới mức có thể triệu hồi cả phượng hoàng lửa - con vật tối cao linh thiêng.
Cái móng sắc nhọn khổng lồ của nó không khác gì cây thép được nung rèn từ lửa thần, chỉ cần một cái nhấc cũng có thể phá hủy toàn bộ không gian của vũ khí hắc ám này, là ai có thể điều khiển được nó.
Trong lúc đầu óc còn mải mê suy đoán, dưới lòng bàn tay bỗng nhiên trỗi lên một cảm giác âm ấm quen thuộc. Không một phút ngần ngừ, cậu liền nhanh chóng cúi đầu, cái mặt nạ che mặt cùng với tiếng thở trầm thấp hôn mê đáng ghét khiến Gin vừa mừng vừa xúc động, không kịp kìm chế bản thân liền thụi một phát vào ngay bụng của kẻ đang
nằm ngủ.
Tức khắc, không gian vang vọng tiếng kêu oai oái.
Shin vừa choàng mở mắt, tay lập tức ôm cái bụng nhói lên từng cơn quằn quại thốn người, lục phủ ngũ tạng bên trong giống như bị thứ gì đó thít chặt, đau điếng không tả nổi.
Gin đứng bên cạnh cười đểu, chứng kiến thành quả huy hoàng của mình, cảm giác trong người lúc này thật nhẹ nhõm, tựa như được giải thoát khỏi vực đầm lầy u tối.
" Mày bị điên à thằng kia!!!!!!!!"
"Ai biểu mày hù tao!"
"Tao hù mày hồi nào!? Tự nhiên mày đánh tao.....Ủa! Tao còn sống à!?"
"........." - Mày nghĩ tao đang nói chuyện với ma à.
Có điều.....dường như có cái gì đó không được bình thường, tại sao tất cả những người đã chết lại nằm vật vã ngổn ngang tại đây,hình ảnh nơi chiến trường thảm khốc trong trí nhớ biến mất như chưa hề từng xuất hiện. Đặc biệt là trên cơ thể họ không hề dính một chút máu, chính xác hơn là tất cả giống như vừa mới trải qua một giấc ngủ dài.
Không lẽ....là ảo giác!
"Không, các người đã chiến đấu trong mơ từ khi bước vào Mê Cung này!"
"Cái gì!?"
Lời nói tuy bình thản nhẹ nhàng nhưng làm cho cả hai giật mình, không khỏi thốt lên.
Shin lúc nào đã quên mất cơn đau, thái độ trở nên nghiêm túc cảnh giác với kẻ đang đứng trước mắt. Red Fire vô cùng khó chịu khi tên thợ săn cứ nhìn mình chằm chằm, phép thuật vừa mới được thu hồi liền lập tức bùng lên, bàn tay trắng hồng phóng ngọn lửa đỏ rực về phía hai người, khiến Shin thót tim bàng hàng, nhanh chóng đứng bật dậy né tránh thứ ánh sáng nguy hiểm.
"Ngươi bị cái gì vậy!?" - Cậu tưởng nhỏ muốn động thủ, nòng súng u tối chĩa ngay vào mi tâm của nhỏ.
Red Fire không phản ứng gì, chỉ cười khinh khỉnh. Có điều, điệu bộ xem thường với cách chống nạnh quen thuộc này lại làm cho anh liên tưởng tới bóng dáng người con gái nào đó, nếu như không phải đôi mắt của nhỏ đã được che phủ bởi sắc huyết băng hàn thì anh đã tưởng người đang đứng trước mắt chính là nhỏ rồi.
"Tính bắn!? Nực cười! Ngươi nghĩ rằng với thứ đồi chơi này có thể giết được ta sao!? "
"Thế thì tại sao ngươi lại tấn công bọn ta?"
"Câm miệng! Tự làm tự hiểu! Tránh!!!"
Bản thân vốn không thích nhiều lời, Red Fire cáu gắt hất tay vung thêm một ngọn lửa thể hiện sự uy hiếp, tức giận rất rõ ràng. Cả hai tuy vô cùng khó chịu nhưng thấy tình thế
hiện giờ còn đang bất ổn nên nhẫn nhịn không nói gì, tạm thời bỏ qua cho nhỏ.
Sau một hồi tranh cãi và thấy được sự nhượng bộ của đối phương, Red Fire mới hài lòng quay người, ngón tay trắng muốt quẹt đường dài, vẽ một dải ánh sáng vòng tròn giữa không khí, thi triển pháp thuật.
Bởi vì thuộc tính phép thuật của nhỏ là hỏa nên vòng tròn đang phát ánh hào quang đó không khác gì một quả cầu lửa khổng lồ hòa làm một với loài chim phượng hoàng to lớn, hóa thành cơn lốc xoáy càn quét dữ dội khắp mê cung. Những kẻ còn mải mê ngao du trong giấc ngủ sâu cũng phải mở ro mắt tỉnh dậy bởi sức nóng bỏng rát gần như tan chảy da thịt.
Anh chỉ thấy đôi mắt của mình hiện lên một mảng chói lóa, tiếp theo là toàn bộ bóng đêm u ám được thế bằng cảnh quanh rõ nét của thế giới thực.
Tựa như trôi qua giấc ngủ dài, bất kì ai cũng thấy mờ mờ ảo ảo với khung cảnh đầy ánh sáng. Hơn nữa, nơi này toàn là cây cối, tán lá lại rất thưa vì thế tia sáng lọt qua rất dễ, rất khó chịu với mắt. Đặc biệt là những Ma Cà Rồng chuyên ẩn núp trong bóng tối, tuy lúc nãy họ không hề bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của nhỏ, có điều một khi đã đối diện với thế giới thực thì không một ai dám tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, may là bọn họ có phòng đến trường hợp bất đắc dĩ này nên đã tạo ra các lớp áo giáp bảo vệ bên ngoài có thể hoàn toàn miễn dịch với ánh nắng.
"Đây là.....thế giới thực sao!?" - Gin dụi dụi mắt, bản thân tràn ngập đống hồ nghi. Đừng nói là ảo giác nữa nhé!? Cậu không thích đâu -_-IIII.
"Không là thế giới thực thật đấy....nhưng mà tại sao chúng ta lại ở trong rừng, chẳng phải chúng ta đang ở trong thành phố sao!?" - Shin kinh ngạc quan sát khung cảnh, nếu bây giờ là trời sáng thì họ đã chiến đấu suốt một đêm!? Không thể tin được!
"Thật ra chẳng có mê cung nào cả, chỉ có thiếu nữ Tuyệt vọng là tồn tại. Cô ta là một loại vũ khí thuộc dạng kí sinh trên sự thống khổ của con người, trái tim của cô ta chính là thứ vũ khí mà mọi người tìm kiếm bấy lâu nay!" - Nhỏ không nhanh không chậm nói, lời nói sắc bén trôi chảy giống như đang giảng giải cho hai đứa trẻ.
"Nhưng chẳng phải.....mê cung đó...."
"Chỉ là ảo giác mà thôi, thiếu nữ tuyệt vọng có thể khiến cho con người lẫn quái vật rơi vào tầng sâu lớn nhất của ác mộng. Ngươi luôn nghĩ mình đã tỉnh nhưng thực chất ngươi vẫn ngủ, chính vì thế mới làm cho cô ta trở nên mạnh hơn."
"Vậy nơi đây là....."
"Đây là nơi hoạt động chính của cô ta, từ trước tới giờ chúng ta vẫn ở đây. Thiếu nữ tuyệt vọng đã đặt một loại phép thuật dịch chuyển không gian ngay tại trường học, khi bất cứ ai bước vào đều bị đưa đến nơi này!" - Hóa ra, đây chính là nguyên nhân chính khiến cho những cảnh sát không tài nào tìm ra manh mối của những vụ việc bị mất tích được. Bởi vì học đã bị đưa đến nơi nằm ngoài tầm kiểm soát rồi.
"Nhị phó thủ lĩnh!" - (Lưu ý: đây là gọi Shin vs Gin nhé )
Đám thuộc hạ bắt đầu nhao nhao, biến thành mớ hỗn độn ồn ào. Một số thấy nhỏ còn chưa kịp kêu thì đã bị con ngươi cảnh cáo làm cho câm bặt.
"Nguyệt đâu!?" - Red Fire liền chuyển đề tài, lạnh lùng quay mặt, đôi đồng tử đỏ thẫm liếc đao liếc đảo, nóng vội tìm bóng dáng người nào đó.
Tên thủ lĩnh nhìn phản ứng của nhỏ như vậy lập tức di chuyển lục soát. Một lát sau, từ trong bụi cậy xuất hiện một người đang ôm tấm chăn tản ra sắc màu xanh thẳm, nó
phát ra hơi thở nhẹ nhàng nhưng rất mỏng manh và yếu ớt.
Red Fire bị dọa trận kinh sảng, vội vàng đỡ lấy Black Moon. Hơi gạt phần khăn che mặt, nhỏ không khỏi run bần bật bởi khuôn mặt dính đầy vệt máu xanh lè, gò má lộ cả xương trông rất kinh khủng. Rốt cuộc cô đã phải chịu ám ảnh gì mà thành ra như vậy, một người lúc nào cũng tỏ ra cứng cáp sao lại bị làm cho thê thảm như thế này.
Bất chợt, ngón tay bỗng dưng hơi run run, dù chỉ là cử động nhỏ cũng không thể nào thoát khỏi con mắt Vampire. Black Moon khó khăn mở mắt, con ngươi vàng kim mờ đục khiến cho khung cảnh trước mắt trở nên nhạt nhòe, rồi sau đó chảy từng giọt lệ trong suốt, thật làm người ta đau lòng.
"Nguyệt!?" - Ở giữa chốn đông này, nhỏ không dám dùng cách xưng hô thân mật, nhưng từ khi biểu hiện đau đớn lọt vào mắt thì nội tâm thật sự khó mà kìm chế cảm xúc, giọng biến thành khàn đặc.
Biết cô thấy gì không? Thấy điều ngay cả bản thân cũng không dám tưởng tượng tới. Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ vượt qua rất dễ dàng, ai ngờ thứ mà Mê Cung Ký Ức đó cho thấy còn vượt xa ngoài tầm kiểm soát của cô, khiến cô không thể nào chống đỡ được.
Càng lúc, cô càng thù hận con người.
Con người...! Cô muốn hủy diệt toàn bộ con người!
Thần thức Black Moon bị chìm vào bóng tối khi nào không hay, Red Fire kêu gọi cỡ mấy cũng chẳng động đậy. Bên Gin thì đang ổn định lại đội hình, cậu bế Y Tĩnh đang hôn mê giao cho Shin, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt tại thân hình mỏng manh bất tỉnh đấy.
Tại sao...trái tim bất giác đau như vậy!?
"Hoả tiểu thư!!!"
"Nhị phó thủ lĩnh!!!"
"Tìm thấy đại thủ lĩnh/ vương rồi!!!!!"
Tiếng kêu ầm ĩ vang oang oang phá vỡ bầu không khí im lặng nặng nề. Không để cho ai tiếp tục nói tiếp, hai thân ảnh uy quyền sừng sững đã hiện diện ngay trước mặt họ, mang theo cả cái xác thối rữa bị kéo lê quệt đường dài trên mặt đất, bốc mùi nồng nặc.
Người phản ứng đầu tiên chính là Shin, tốc độ chạy của anh tựa bão lốc càn quét khiến chục người giật bắn, tản thành hai bên đường.
Sum mời vừa thoát khỏi không gian Mê Cung giờ lại tiếp tục đón nhận thêm một màn mới, vầng trán không khỏi chảy mồ hôi hột. Qủa nhiên, dự cảm bất an quả thực không lầm, má phải hắn lập tức ngoẹo sang bên, cổ phát ra âm thanh răng rắc bởi cú đấm trút giận cực bạo.
Mọi người nhất thời đơ người chưa kịp hiểu cái gì thì anh đã túm chặt cổ hắn, môi phun ra tiếng gằn rít khe khẽ đủ cho hai người nghe.
"Thằng - chó! May - cho - mày - là - còn - sống! Nếu mày chết, cho dù có phải - vác - xẻng - đào - mộ - mày thì tao - cũng - dám - chơi - đấy!!!!"
Sum không ngừng tuôn mồ hôi lạnh, đầu gật lia lịa. Nói đùa! Tại sao hắn phải chết trong khi thằng bạn chí cốt này đã mất công cõng hắn chứ. Tên này tuy tính tình hay dịu dàng, nhẹ nhàng nhưng một khi đã nói thì nhất định phải thực hiện cho bằng được. Hắn sẽ không ngu tới mức để cho thằng cha này đào mộ mình đâu.
"E hèm!"
Không chịu nổi màn độc thoại nhảm nhí làm mất thời giờ, Bloodmix khó chịu đưa tay lên miệng đằng hắng, mọi thứ tức khắc trở lại vấn đề chính cần bàn. Hắn cũng không lề mà lề mề nữa, đôi mắt sâu thẳm nghiêm túc nhìn về phía nó, chính xác hơn là tập trung vào bàn tay đang hành hạ cái xác mục rữa.
"Giao ước giữa chúng ta...vẫn nhớ chứ!?" - Sum khoanh tay, hỏi như không hỏi, rõ ràng câu trả lời đã hiện rõ ngay trên cánh tay cầm cái xác đó, chỉ cần moi tim Thiêu Nữ Tuyệt Vọng thì vũ khí hắc ám sẽ xuất hiện. Tuy nhiên vấn đề ở chỗ là....... ai mới là người được quyền giữ nó và ai sẽ mang vũ khí hắc ám lần này đi.
Bloodmix biết rõ tình thế hiện giờ, mặc dù Mê Cung không gian không còn nhưng họ bắt đầu chuyển sang trận chiến mới, đó là trận chiến cạnh tranh, chỉ có một trong hai bên lấy được vũ khí này. Cho nên, họ bắt buộc phải tiếp tục đổ máu.
"Đương nhiên! Nhưng mà......trước khi thi hành, chúng ta phải đặt xác cô ta giữa một khoảng trống, giữa hai phe phải có một đường vạch. Chỉ cần trong lúc đang thực hiện ma pháp, nếu như có người gian lận bước qua vạch này thì vũ khí hắc ám sẽ thuộc về phe của kẻ khác!" - Làm như vậy thì đố ai giở được trò.
Nó không nhanh không chậm đưa ra điều kiện, tất cả cũng không muốn lòng vòng nhiều liền gật đầu đồng ý, xếp thành hài tản hai bên.
"Thi chuyển!? Chẳng phải chỉ cần lấy trái tim cô ta ra thôi sao!!!???" - Gin ngẩn người ngạc nhiên, cảm giác hơi kì lạ đối với câu nói của nó.
"Vì ăn quá nhiều cảm xúc của con người và kí sinh trong cơ thể họ nên cô ta mới hình thành nên một loại thân thể khá giống với con người, trái tim cũng vì thế mà biến đổi theo, hiện chúng ta cần phải khiến nó trở về nguyên trạng của một loại vũ khí thì mới có thể sử dụng được! " - Sum khẽ giải thích, đôi mắt tập trung chờ đợi điều sắp xảy ra.
Black Moon phụ trách lấy tim Thiếu nữ, Red Fire còn lo lắng cho cô không được khỏe nên có ý định làm thay nhưng Black Moon đã huơ tay từ chối. Hiện giờ cô chẳng khác gì một con quỷ cần máu giải khát, nỗi đau đớn cào xé trong lòng cộng thêm cơn thù hận không thể giải tỏa khiến cô rất khó chịu, cô cần máu - cô muốn giết người.
Nghĩ tới đây, bàn tay Black Moon đã run cầm cập không chịu nổi. Một tiếng "phập" vang lên sắc bén trong không khí, kéo theo mùi hương ngai ngái tanh nồng lan tỏa khắp
chốn rừng, từng chút một xâm nhập vào khoang mũi nhỏ gọn, kích thích vị giác tê dại nơi đầu lưỡi.
Ngực của Thiếu Nữ chảy máu ồ ạt, bàn tay chết chóc siết chặt trái tim cô ta gần như muốn bóp nát.
Black Moon nghiến răng giật mạnh, các sợi dây máu bị kéo căng đứt lần lượt từng cái một làm cho chất lỏng xanh bên trong rung kịch liệt, toàn bộ bắn hết vào mặt cô.
"Ư...."
Một số người chịu không nổi, cổ họng xộc lên mùi chua chua. Gin cũng tái xanh mặt mày, lấy tay che miệng, không nghĩ bản thân phải chứng kiến cảnh mổ thi thể thực như thế này.
"Cầm!"
Cô lạnh lùng vung tay ném, cái thứ thịt xanh lét nhẽo nhẹt đang bay về hướng thợ săn càng lúc càng gần thế nhưng chẳng có ai dám đón lấy thứ kinh tởm như vậy.
Cứ tưởng miếng thịt đó sẽ hạ xuống đất, nào ngờ nó lại rơi ngay vào lòng bàn tay Gin.
Cậu gắng chịu cơn buồn nôn đón lấy trái tim Thiếu Nữ, cảm giác thứ mềm mềm nhão nhão tiếp xúc với da thịt mình thật sự rất khó chịu, nhưng ai bảo đây là vũ khí hắc ám cơ chứ. Cho dù có kinh tởm đến mấy cũng phải chịu đựng.
"Ô! Khá đấy!" - Bloodmix xoa cằm tán thưởng, không ngờ cũng có kẻ dám cầm lấy thứ nội tạng kinh dị như vậy.
"Quá khen rồi!" - Gin cố gắng đáp lại bằng giọng rõ ràng nhất, có điều gương mặt ở phía sau chiếc mặt nạ đó nhăn nhó khủng khiếp đến cỡ nào.
Trong không gian không khỏi vang lên tiếng cười, nồng nặc mùi chế giễu.
Bản thân không cần phải chấp những tên Ma Cà Rồng kiêu ngạo, cậu nhanh chóng đưa trái tim Thiếu Nữ cho Y Tĩnh.
"Em làm được chứ, Y Tĩnh!? Mới vừa hôn mê...."
"Được mà! Cứ giao cho em!"
Cô kiên định gật đầu, theo phản ứng liền nhanh nhẹn đón lấy, bước chân di chuyển ra chính giữa vòng tròn, môi mỏng khẽ niệm ra một dải sáng nhạt, nhẹ nhàng bao phủ quanh trái tim rồi biến mất.
Lớp thịt nhũn nhão ở bên ngoài bỗng dưng biến mất, thay vào đó là một vỏ bọc trong suốt lấp la lấp lánh, phản chiếu màu đỏ rực tựa viên hồng ngọc kiêu sa giữa màn đêm.
Sự thay đổi ngột này không khỏi khiến cho mọi người lóa mắt nhìn, ham muốn chiếm đoạt thứ bảo vật đó càng lớn.
Nhất định phải có được nó! - Ý nghĩ độc chiếm của hai bên phe đồng loạt bùng nổ.
"LÊN!!!!"
Công Chúa Quỷ Dữ, Liệu Tôi Có Thể Yêu Em ? Công Chúa Quỷ Dữ, Liệu Tôi Có Thể Yêu Em ? - Hoàng Lôi handsome