Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 111 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 597 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 69: Mê Cung Ký Ức
au khi rửa sơ vết thương cho hắn, nó nhấc cánh tay hắn lên, ngắm nghía những ngón tay gãy đang dần dần hồi phục mà lòng cảm thấy nhẹ nhõm, vui vẻ chừng nào.
Ngày hôm qua đúng là một ngày may mắn, việc nói ra những tâm sự, ký ức từng ám ảnh cuộc đời nó xem ra không uổng công chút nào, nhờ thế mà hắn mới chịu để nó đút cho hắn ăn, coi như đền bù cho việc nó bị cơn buồn nôn tâm lý.
Haizzz! Nhưng Sum cũng thật là, hắn đâu có biết rằng, thực ra trong đống cháo do nó mang tới cho hắn, có chứa một loại thuốc hồi phục thân thể nhanh như chớp chỉ trong vài tiếng đồng hồ, thậm chí có thể tăng sức mạnh phòng thủ, khiến cho cơ thể cứng cáp, chống đỡ mọi vật vững bền hơn. Hừ, chỉ tại cái mặt dày ưa sỉ diện này cứ thích kéo dài thời gian, làm người ta phải đào bới lại những ký ức không muốn thấy thì mới biết áy náy, hối lỗi, ngoan ngoãn nghe lời, nếu không thì bản thân cứ lì dai như đĩa, sợ rằng đấu khẩu với nhau trăm ngày hắn còn chưa chịu để cho nó đút.
Bloodmix suy nghĩ cười thầm, vứt cái khăn tay lẫn màu đỏ chót vào sọt. Bất chợt có một mùi hương thơm ngát quen thuộc khiến nó đứng tim. Mùi hương này tuy đối với con người vô cùng nồng nặc, tanh hôi nhưng lại kích thích vị giác đã bao lâu không được nếm máu dần dần trở nên rục rịch, mất kiểm soát.
Bloodmix run rẩy, lấy móng tay bấm mạnh vào gáy, đôi đồng tử sắc nhọn không thể ngừng liếc về cái khăn giấy đỏ máu ở trong sọt rác, màu đỏ xinh đẹp mênh mang vô tận khiến con ngươi to tròn chuyển thành lưỡi kiếm bén lạnh. Nó vô thức quỳ rạp xuống đất nền, bàn tay cẩn trọng nhấc chiếc khăn khỏi sọt đưa lên mũi hít ngửi.
Thật ngọt.........
Máu của con người......
Thơm quá.......
Tình yêu chỉ là dối trá
Tình yêu chỉ là đắng cay
Nỗi nhớ vơi dần đi trong khoảng trống
Chỉ còn trái tim chết trong mùa đông
"Hơ!?"
Bloodmix giật thót, cơn khát máu bị đánh tan bởi tiếng chuông điện thoại.
Nó hoàng hồn, lập tức vứt cái khăn tay khỏi tay mình, bản thân thật cảm thấy may mắn vì Sum chưa nhìn thấy gì cả, hắn đang ngủ.
Âm chuông điện thoại vang mỗi lúc to hơn, chúng kéo dài làm căn phòng ngập tràn trong giai điệu đau thương, bi đát. Nó khó chịu, nhấn nút nghe, không thèm nhìn màn hình liền trả lời ngay bên đầu dây điện thoại, tuy nhiên, sau cuộc đối thoại, gương mặt nó nhanh chóng trở về với dáng về lạnh lùng ban đầu, đan xen một chút phức tạp, khó giải quyết.
"Vũ khí hắc ám nữa à!"
Nó cắn môi, cất di động. Thân ảnh cấp tốc vừa biến mất sau cánh cửa thì đúng ngay lúc Sum tỉnh dậy, hắn chống tay ngồi dậy, dụi đôi mắt ngái ngủ rồi ngạc nhiên.
"Bloodmix!?"
Nó đâu rồi!?
Sum tự hỏi, bước xuống giường đi quanh một lượt, hình như vừa ra khỏi đây.
Cảm giác mất mát trông rỗng dâng lên, hắn thở dài, đột nhiên thấy cái gì không đúng.
Tại sao tay....không thấy đau nữa....!?
*****************
"Là nơi này sao!?"
Giữa con đường tràn ngập bóng tối khống lấy chút ánh đèn, cả nhóm người mặc y phục hóa trang cũng chìm vào màn đêm.
Duncan hóa thành sói dẫn đầu cả nhóm, anh cẩn thận bước từng bước một, hai cái tai con nhọn cảnh giác vểnh lên ngoe nguẩy, không ngừng nghe ngóng xung quanh.
"Có thấy gì không!?"
Bloodmix đứng sau anh, vì cách một lớp khăn mà giọng hơi khàn khàn, lạnh giá. Duncan lắc đầu, thở dài, vũ khí hắc ám này hình như còn mạnh hơn các vũ khí lần trước mà tụi nó thu phục, nó có thể tạo ra một một mê cung khổng lồ khiến cho thợ săn lẫn yêu ma nếu không may bị lạc vào thì sẽ vĩnh viễn ở trong đó mãi mãi. Chính vì thế mà nó tên gọi là Mê Cung Ký Ức.
Mê Cung Ký Ức là vũ khí ngoan cố và khó thu phục trong các loại vũ khí. Nó có thể thăm dò, xâm nhập tâm can hoặc nhìn thấu những tâm tư, suy nghĩ bị giấu kín và cả những sự thật tội lỗi đằng sau lớp ký ức mờ ảo.
Mê Cung Ký ức ngoài ra còn có khả năng tàng hình, cất giấu hơi thở vô cùng kín đáo, nó đã khiến nhiều kẻ muốn đi săn nó khốn đốn, vất vả tột cùng. Hơn nữa, nó cũng rất mê những tiếng hét đau thương, sợ hãi của yêu ma lẫn con người, một khi đã bị lọt vào cạm bẫy của nó mà không thể thoát ra thì coi như chết chắc. Chúng ta sẽ trở thành nguồn thức ăn dồi dào của nó.
"Thế...thì tại sao....em lại không bị nó hấp thụ!?" - Red Fire ngạc nhiên, rõ ràng sáng nay nhỏ đã bị lạc vào cái bẫy của loại vũ khí cường đại này nhưng rồi vẫn sống sót.
Đó là vì lý trí của em quá mạnh, em không tin những hình ảnh kinh hoàng trước mắt nên mới thoát ra!
"Vậy chúng là giả đúng không!"
Không!
Red Fire giật thót, tại sao lại không.
Mê cung ký ức có thể cho thấy những tội lỗi của con người giấu kín trong quá khứ.......cho nên, những gì em thấy đều là thật!
Red Fire hoàn toàn suy sụp, cơn đau nhói âm ỉ cháy lên. Vậy là người đàn bà đó không phải bỏ ba con nhỏ đi để cứu lấy gia tộc mà là chạy trốn với một tình nhân khác. Vì sao ba lại nói dối nhỏ.
Nước mắt cay đắng chảy xuống vầng má, Red Fire hơi loạng choạng, cố gắng đứng vững sau sự thật kinh khủng này. Black Moon ôm người bạn, an ủi nhỏ trong lòng, tuy nhiên cô lại không biết rằng ký ức kinh hoàng mà vũ khí hắc ám này cho cô thấy còn đáng sợ hơn cả cái chết của mẹ cô.
"Vậy thì làm sao để tìm thấy nó!?" - Bloodmix cau mày hỏi Duncan, nó bỗng dưng cảm nhận được một hương thơm kì lạ thoang thoảng trong gió.
Duncan định sử dụng một vài phương thức để xác định vị trí thì đôi mắt anh đột nhiên đỏ ngầu, ngửa lên trời hú vang dội. Chim chóc xung quanh bị dọa bay tán loạn.
"Có người!" - Nó giật mình, nhanh chóng nói to.
"RA ĐÂY!!!!!"
Black Moon đột ngột hét lên, ánh mắt vàng chanh chuyển sang đỏ rực tột độ.
Giữa ánh sáng mặt trăng tròn đổ dài xuống phố, thấp thoáng ba cái bóng đen đeo mặt nạ cùng với một dàn bóng đen khác đang nhẹ nhàng, từ từ đáp đất.
Hai bên phe phái phản nghịch đối diện nhau, nhưng bọn họ vẫn giữa xa khoảng cách.
Thợ săn!
Nó với anh kinh ngạc, sững sờ, không ngờ phía thợ săn lại phát hiện nhanh như vậy.
"Có lẽ...chúng ta cùng chung mục tiêu!"
Người cầm đầu đeo mặt nạ màu xanh biển lên tiếng nói với nó. Bloodmix chỉ lạnh nhạt gật đầu, dường như không có ý gây sự với tên thợ săn.
Black Moon đứng bên cạnh thì muốn điên lên, tròng mắt đỏ máu bắn tia giết người về phe phái đối nghịch. Nhỏ hiểu chuyện, nhanh chóng giữ cô lại, ánh mắt hồng ngọc ánh lên tia ra hiệu đồng thời làm giảm cơn thù hận tâm lý của cô.
Nhỏ biết quá khứ ám ảnh về cái chết của mẹ cô đang sôi sục.
"Đừng tưởng chung mục tiêu thì bọn ta nhường!"
Thay vì không thể xả cơn thù hận tâm lý này, Black Moon rống to phản bác, giọng nói khàn khàn đầy tư vị chết chóc vô cùng chói tai.
"Đương nhiên! Ai lấy được là của người đó!" - Sum kéo mũ, cười nhẹ. sự tự tin hiện rõ trong lời nói.
"Được! Để xem...."
Nó cười khinh chưa kịp ra tay thì đột nhiên không gian tối mù mịt. Cả hai bên lập tức nháo nhào phát loạn nhưng sau đó im lặng, nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
"Phe thợ săn đâu!?"
"Không thấy!"
Duncan thận trọng trả lời nó, bóng tối u ám tựa đáy ngục vô tận khiến cả nhóm không dễ chịu chút nào.
Bloodmix rủa thầm, bực mình niệm chú. Tức khắc, một đạo ánh sáng bạc lung linh nở bừng chói mắt làm nó đau nhói nhắm lại, môi không ngừng phát ra những câu lầm bầm khó chịu.
Sau khi luồng sáng nhẹ dần, nó lập tức gọi tên cả nhóm. Nhưng xung quanh nó không lấy nổi bóng người, trước mắt toàn là những dải kim tuyến màu bạc đung đưa, bị tiếng gọi làm cho tan rã. Bloodmix giật mình, hốt hoảng tìm mọi người, thần giao cách cảm bị ngắt không thể liên lạc. Không lẽ, mình bị tách ra rồi sao.
Nó nhíu mày, cô độc tự hỏi.
Ở một chốn không gian nào đó, tất cả cũng bấn loạn tìm nhau.
Hiện giờ, mọi người bị lọt vào mê cung, xem ra mỗi người phải tự tìm đường thoát cho mình, nếu không chắc chắn tất cả sẽ mắc kẹt trong cạm bẫy nguy hiểm này mãi mãi.
Tong!
Có tiếng nước.
Bloodmix nhanh chóng phát giác nhạy, bén quay đầu lại, tuy nhiên khung cảnh ký ức này lại khiến nó kinh hoàng, sợ hãi.
"Sao mày không chết đi! Tử Nhi!!!!!"
*******************
"Gin!!!!!!!!"
"Shin!!!!!!!"
"Tụi mày đâu rồi!!!!!????"
Sum kêu to giữa chốn không gian rải đầy kim tuyến bạc, hắn khó chịu quơ chân giẫm đạp những thứ vẻ đẹp vẻ tạo nhưng không tài nào tìm thấy lối ra. Hơn nữa càng đi thì dường như không gian tối om có chút biến đổi, hắn cấp tốc bước nhanh, chạy trên bậc thềm tối om này, tiếng gió u u thét gào bên tai xé tan mọi tạp âm lẫn lộn, bất chợt hắn đứng phía trước một cánh cửa, đồng tử trợn tròn khi thấy những hình ảnh như không thể tin vào mắt mình.
Đây là...mẹ hắn...
Không...là mẹ còn lúc trẻ sao.....
Sum ngỡ ngàng ngạc nhiên, bóng đêm vô tận được thay thế bởi một không gian ấm cúng đẹp đẽ, nếu xét về tông màu thì đây có lẽ là phòng của đàn ông nhưng tại sao Mê Cung Ký Ức lại muốn cho hắn thấy cái này.
Rầm!
Cánh cửa phía sau lưng bỗng dưng bị đẩy mạnh.
Vì là con người thật nên hắn không bị lực va chạm của cánh cửa hất bay.
"Cô cút ngay!"
Một giọng đàn ông rất quen vang lên kèm theo tiếng khúc khích của loại phụ nữ đĩ thõa.
Hắn kinh ngạc, quay đầu tức thì những hình ảnh kế tiếp khiến cho trái tim chết lặng.
Ba.....hắn....
Là ông sao....
"Cô cút ngay cho tôi! Cô tưởng chỉ cần mang đứa trẻ hoang này là có thể chứng minh rằng là con của tôi sao!?"
"Hải Trình! Rõ ràng đây là con của anh, nó là cốt nhục của anh, sao anh lại có thể nói vậy chứ!"
"Hừ! Hoàng Dung! Một lần nữa nghe cho rõ đây, cô chỉ là tình nhân của tôi, cô chỉ có bổn phận làm ấm giường chứ không phải sinh con cho tôi! Mau mang cái thân thể ghê tởm với thằng con hoang này cút ngay, nếu không đừng trách Trần Hải Trình tôi tàn nhẫn!"
Công Chúa Quỷ Dữ, Liệu Tôi Có Thể Yêu Em ? Công Chúa Quỷ Dữ, Liệu Tôi Có Thể Yêu Em ? - Hoàng Lôi handsome