I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Tác giả: Warkillyou
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 31 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 498 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25: Trở Về
uân đội Minh quốc hùng hổ tập kết ngoài cổng thành Hồ Thủy. Bên trong thành, những người dân không kịp di tản chỉ biết co cụm lại, cầu nguyện cho những người lính của họ chiến thắng quân đội Minh quốc, bảo vệ thành Hồ Thủy khỏi kiếp nạn này, mặc dù họ biết chỉ có phép màu xảy ra mới làm cho ước mơ của họ thành hiện thực. Thú dữ thường hay thích vờn con mồi, nhìn nó vẫy vùng trong sợ hãi, tuyệt vọng, sau đó mới ăn thịt. Quân đội Minh quốc cũng vậy. Họ dàn quân bao vây quanh thành Hồ Thủy nhưng chưa tấn công ngay. Họ để cho những con người nhỏ bé tội nghiệp trong thành kia phải nín thở chờ đợi từng giây từng phút thần chết đến gõ cửa nhà mình. Tướng chỉ huy thành Hồ Thủy mặt cắt không còn giọt máu, đứng trên đài cao quan sát đối phương mà tim đập chân run. Ôi, mười lăm năm cầm quân chấn giữ thành này có lẽ sắp phải kết thúc ở đây rồi. Nhưng dù có chết, ông cũng phải chiến đấu một cách oanh liệt, để làm gương cho những kẻ khác noi theo mà chống lại quân xâm lược. Có thể ông không bảo vệ được thành hôm nay, nhưng mai này sẽ có nhiều người nữa tiếp bước ông đứng lên vì quê hương. Một ngày nào đó, quân xâm lược độc ác sẽ bị đánh cho tan tành. Đến lúc đó, ông có thể ngậm cười nên chín suối rồi.
Đang chìm trong suy nghĩ thiêng liêng thần thánh, thì có một người lính chạy lên báo cáo, có một cô nương xin được làm người đại diện thành Hồ Thủy ra đàm phán với quân địch. Tướng quân còn tưởng mình nghe nhầm. Cô nương nào mà gan cùng mình đến vậy? Cô ta nghĩ đàm phán với quân địch cũng dễ dàng thoải mái như cô ta ngồi nhà đánh đàn, vẽ tranh chắc? ( Đối với nàng thì đánh đàn vẽ tranh mới chính là một cực hình ^^) Ông phải đích thân gặp khuyên bảo cô ta nên về nhà tranh thủ thời gian chăm sóc cha mẹ mình khi còn có thể. Người lính đưa nàng đến gặp tướng quân. Ông choáng váng. Cả đời ông còn chưa bao giờ thấy qua một người đẹp bằng nửa nàng ta. Oa, xem ra để nàng ta đi đàm phán mà lại có lý. Người ta chẳng bảo người đẹp nhất tiếu khuynh thành là gì. Biết đâu tướng quân Minh quốc lại bị nàng ta làm cho ngơ ngẩn mà quên hết cả việc đánh thành. Nhưng mà suy nghĩ đấy vừa mới nhen nhóm lên trong lòng ông đã vội lụi tàn ngay. Nghe nói chỉ huy quân Minh quốc chính là hoàng tử Lâm Phong. Vị hoàng tử này thiên hạ đồn lãnh khốc vô tình, coi mạng người như cỏ rác. Dù rằng mĩ nhân trước mặt đây là đệ nhất giai nhân, chưa chắc chàng ta đã thèm lưu tâm đến. Hơn nữa để một tiểu thư liễu yếu đào tơ như vậy đối mặt với quân xâm lược ông vẫn không đành lòng. Ông ôn tồn bảo:
- Cảm ơn tiểu thư đã có ý tốt. Thế nhưng tiểu thư nên đến nơi an toàn mà ẩn nấp. Việc cản trở quân địch nên để cho binh lính chúng ta. Tiểu thư yếu đuối như vậy không thích hợp với nơi sa trường.
Nàng cười nhẹ:
- Ở đây còn có nơi nào an toàn hay sao? Với cả, tướng quân à, ta không yếu đuối như ngài nghĩ đâu. Ta tin rằng nếu đấu tay đôi, chưa chắc quân đội của ông có ai hạ được ta.
Tiểu thư này thật quá ngông cuồng. Tướng quân cười ngất:
- Tiểu thư, là so võ thuật đó, chứ không phải so ngâm thơ vẽ tranh đâu.
- So ngâm thơ vẽ tranh mới không phải sở trường của ta. Nào, nếu như ta có thể đánh thắng ngài, thì cho ta làm đại diện đàm phán nhé.
- Ồ, cứ cho tiểu thư là người rất mạnh mẽ, nhưng ta không thể xuống tay với nữ nhi.
Nói nhiều cũng vô ích, nàng lập tức bay về phía tướng quân, tung một cước. Tướng quân bị bất ngờ vội vàng giơ tay ra đỡ. Cứ như vậy, tướng quân dù không muốn cũng phải tỉ thí với nàng. Sau khoảng hai chục chiêu, kết quả không nói thì ai cũng biết, nàng thắng. Võ công của nàng được xếp vào dạng thiên hạ ít địch thủ cơ mà. Tướng quân kinh ngạc vô cùng. Một tướng quân hiên ngang bao năm trên chiến trường như ông mà bị bại dưới tay một cô gái. Người ta bảo giang hồ ngọa hổ tàng long, quả không sai chút nào. Nàng nhìn ông, nháy mắt:
- Ta thừa khả năng để làm người đàm phán, đúng không? Ngài yên tâm, ta sẽ làm hết sức mình để bảo vệ thành.
Tướng quân thua tâm phục khẩu phục:
- Tiểu thư, dù sao cũng hết sức cẩn thận đó. Bọn giặc đó rất hung hãn. Nếu như có gì bất chắc, lập tức ra hiệu cho chúng ta ứng cứu.
- Đa tạ ngài. Bây giờ mở cổng thành đi. Ta muốn ra đó.
Quân đội Minh quốc dựng lều bạt ở bên ngoài thành. Lâm Phong đang ở trong lều chỉ huy cùng Nghinh Hương. Gần đây, lúc nào nàng cũng theo sát Lâm Phong. Chàng cũng không phản đối. Giữ một cái gì đó có quan hệ với Băng Tâm bên mình, chàng thấy yên tâm hơn. Nghinh Hương đang ra sức khuyên ngăn chàng:
- Chàng hãy suy nghĩ lại đi. Đất đai Minh quốc giờ đã rất rộng lớn rồi. Chúng ta còn thiếu thứ gì nữa đâu. Đừng đi khắp nơi xâm lược nữa. Chúng ta nên trở về Minh quốc đi thôi.
Chàng không nói gì, im lặng nhìn lên trời. Phải, giờ quyền lực, địa vị, tiền tài cái gì chàng cũng có thừa. Duy nhất một thứ chàng không có, đó là tình yêu. Nếu Tử Băng Tâm không trở về, chàng không có đủ động lực để kết thúc cuộc chiến tranh này. Bàn tay chàng đã nhuộm máu biết bao người vô tội, giờ lại trở về tay không ư? Chàng trở thành kẻ bị nguyền rủa, bị ghét bỏ, ít ra cũng phải có lí do chính đáng chứ. Chàng muốn dừng lại, chỉ là không thể. Tử Băng Tâm, trở về bên ta đi. Trở về và nói với ta: hãy dừng tất cả mọi việc lại. Chỉ cần một câu nói của nàng thôi, ta sẽ lập tức chấm dứt chiến tranh.
Mặc cho Nghinh Hương tiếp tục van nài, chàng vẫn làm ngơ. Một lúc sau, nàng biết cố gắng của mình chỉ là vô vọng, đành im lặng thở dài. Nàng thầm ước sao mình là Tử Băng Tâm thì tốt biết mấy. Lúc này chàng mới lên tiếng:
- Nàng đừng tốn công vô ích. Thành này và những thành khác nữa sẽ phải chịu chung số phận diệt vong. Muốn chống lại định mệnh đã an bài, chỉ có trông chờ vào phép màu thôi. Đã đến lúc khởi binh rồi.
Chàng đứng lên, toan bước ra khỏi lều, thì một tên lính tức tốc vào bẩm báo:
- Thưa tướng quân, có tin khẩn. Bên phía thành Hồ Thủy cử một đại diện ra đàm phán với chúng ta. Người đó đòi đích thân gặp tướng quân để thương lượng.
Chàng cười lớn. Bọn tướng lính thành này ăn cái gì mà đầu óc lại ngu si như vậy? Chúng chưa bao giờ nghe tiếng tăm về chàng hay sao mà lại chọn cách đàm phán?( Cái này chúng ta gọi là chết vì thiếu hiểu biết ^^). Chàng quát lớn:
- Các ngươi còn không biết cho hắn về với tổ tiên hay sao? Còn bẩm báo ta làm gì?
- Dạ, chúng tiểu nhân đã cố hết sức ngăn cô ta lại, nhưng quả thực người này võ công không tầm thường chút nào. Hơn nữa, còn là đại mĩ nhân. Cô ta cứ một mực đòi tướng quân dừng việc tấn công thành.
Tim Lâm Phong bỗng dưng đập thình thịch. Không lẽ nào người đó là nàng? Không kịp suy nghĩ nữa, chàng lập tức phi thân ra ngoài mặt trận.
Băng Tâm nàng mặc dù vẫn cầm cự được, nhưng cũng đang đuối sức. Quân Minh quốc quá đông, hết lớp này đến lớp khác xông vào tấn công nàng, không hề tỏ ra thương hoa tiếc ngọc. Đúng lúc nàng sơ hở, một tên lính từ đằng sau nhân cơ hội nhằm thẳng hướng trái tim nàng mà đâm. Khi kiếm của hắn chuẩn bị chạm đến nàng, thì một thân ảnh ở đâu rất nhanh xông tới, một chưởng đánh bay thanh kiếm của hắn, đoạn bế nàng phóng lên cao, ra khỏi vùng nguy hiểm. Có người lạ xuất hiện, quân lính vội định thần xem đó là ai. Lúc nhận ra là đại tướng quân, chúng đồng loạt bỏ kiếm, cúi rạp xuống thi lễ. Băng Tâm trong vòng tay Lâm Phong vừa thoát chết, giờ mới kịp hoàn hồn, nhìn chàng, bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng của chàng nhìn lại mình. Chàng không thể tin nổi chuyện này. Nàng trong vòng tay chàng là thật, ánh mắt quyến rũ mê người đang nhìn chàng là thật. Cuối cùng cố gắng của chàng đã có kết quả. Nàng trở về trong vòng tay chàng rồi. Không để nàng kịp nói gì, chàng ôm nàng thật chặt trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Chàng cứ đứng đó ôm nàng rất lâu, rất lâu. Chàng muốn làm cho tất cả các tế bào trong cơ thể mình tin rằng nàng đang có mặt ở đây thật sự, chứ không phải làn sương thường tan đi trong giấc mơ mỗi đêm hành hạ chàng.
Nàng trong vòng tay chàng, thì thào:
- Lâm Phong huynh, ta ngộp thở quá.
Chàng bừng tỉnh, nới lỏng vòng tay. Kéo nàng ra hơi xa mình một chút để nhìn nàng cho rõ. Ai ngờ vòng tay vừa mới buông lơi, nàng lập tức trên tay chàng ngất xỉu. Chàng hốt hoảng, tức tốc bế nàng đi về lều nghỉ ngơi. Viên phó chỉ huy vội vàng đến hỏi:
- Thưa đại tướng quân, vậy còn việc đánh thành thì sao?
Chàng không nói, chỉ tặng cho hắn một cái nhìn răn đe, ý bảo: Ngươi mù mắt rồi à? Nàng đang ngất lịm đi thế này, ta còn tâm trạng nào mà gây chiến nữa? Viên phó tướng hiểu ý, ra lệnh cho toàn quân án binh bất động, chờ chỉ thị tiếp theo.
Viên chỉ huy thành Hồ Thủy đứng từ trên cao quan sát tất cả mọi việc, cứ thế mà mắt tròn mắt dẹt. Đúng là cổ nhân nói không sai, anh hùng khó qua ải mĩ nhân. Nếu biết trước thế này ông đã kiếm vài chục người đẹp đến để làm thần hộ mệnh bảo vệ thành. Ai mà ngờ được tên hoàng tử Minh quốc hung bạo kia lại trúng tiếng sét ái tình cơ chứ!!! (Dạ, không phải đâu. Anh ấy yêu chị ấy lâu lắm rồi bác ạ ^^)
Thực ra Băng Tâm muốn gặp chàng rồi cùng chàng chiến đấu một trận tơi bời khói lửa, khiến chàng thua rồi từ bỏ cuộc chiến. Nàng biết, nếu thực sự tỉ thí võ công, chắc chắn phần thắng sẽ thuộc về Lâm Phong chàng. Nhưng nàng thiếu gì thủ đoạn đối phó với chàng chứ. Nói không ngoa chứ trên đời này người hiểu Lâm Phong nhiều nhất chắc chắn là nàng đây. Nhưng mà khi gặp chàng rồi, thấy chàng ôm mình quá chặt như vậy, nàng biết đối với chàng, an toàn của bản thân nàng là rất quan trọng. Đã vậy chi bằng cứ ngất xỉu luôn cho xong. Chàng sẽ hốt hoảng mà tạm thời chưa phát lệnh tấn công. Làm như thế vừa không mất sức, lại chắc chắn phần thắng nằm trong tay mình. Đã mất công ngất rồi, hay là cứ nhân cơ hội ngủ một giấc, chứ bây giờ mà tỉnh lại luôn thì cũng kì quặc. Đằng nào thì sau một hồi đánh nhau với quân lính của chàng, nàng cũng mệt lắm rồi.
Lâm Phong hết đứng lại ngồi, rồi đi đi lại lại trong phòng. Chắc thời gian qua nàng vất vả lắm, cho nên mới kiệt sức, ngất lịm đi mãi mà vẫn chưa tỉnh. Thái y đến bắt mạch cho nàng, biết nàng ta đang ngủ. Nhưng ông không dám nói cho chàng hay, chỉ bảo nàng là do quá mệt nên ngất đi tạm thời. Làm sao ông dám phán rằng nàng đang ngủ, trong khi hoàng tử của ông khăng khăng khẳng định rằng nàng đang bị hôn mê. Chàng thích trầm trọng hóa vấn đề thì đành chiều theo ý chàng vậy. Dù sao thì một lát nữa nàng cũng sẽ tỉnh lại thôi.
Nàng ngủ luôn một giấc đến chập tối mới mở mắt. Hình ảnh đầu tiên nàng nhìn thấy là Lâm Phong với khuôn mặt lo lắng tột cùng, tưởng như bầu trời sắp sụp đến nơi. Thấy nàng chớp chớp mắt, xoay người trở dậy, chàng vội vàng đến bên cạnh giúp nàng ngồi lên. Nàng nhìn chàng như vậy thì không khỏi đau lòng. Huynh ấy vẫn là người hết mực dịu dàng, hết mực quan tâm đến ta. Vậy mà sao lại biến thành ác quỷ nhấn chìm nhân gian trong biển máu? Nàng ngồi tựa vào thành giường, nhìn thẳng vào mắt chàng:
- Lâm Phong, huynh hãy nói cho ta biết, đâu mới là con người thật của huynh?
Biết nàng đang nói đến cái gì, Lâm Phong chỉ chậm rãi trả lời:
- Ta...đâu cũng là con người thật của ta. Nhưng, khi không có muội ở bên, ta thể hiện ra con người xấu xa không thể kiềm chế bị giam trong đáy sâu tâm hồn. Còn khi có muội ở bên cạnh, chính là con người ta muốn trở thành.
Chàng bỗng dưng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng:
- Băng Tâm, tháng ngày không có muội bên cạnh, ta trở thành một kẻ nhẫn tâm, độc ác. Ta không muốn như thế. Muội hãy ở bên ta nhé, để ta có thể kiềm chế con quỷ khát máu trong chính bản thân mình. Ta vẫn nói câu nói lúc trước, vì muội, ta sẵn sàng từ bỏ tất cả.
Nàng nhìn Lâm Phong mà không biết nên thương hay hận chàng.
- Vì ta mà huynh có thể từ bỏ tất cả. Và cũng chính vì ta mà huynh có thể làm tất cả, kể cả việc tàn sát bao nhiêu người vô tội, phải không?
Chàng không nói gì. Tội lỗi của chàng, dù có nói gì cũng không thể xóa đi được. Lúc nàng rời đi, chàng đau khổ tột cùng, nên cũng muốn tất cả phải chịu chung nỗi thống khổ giống chàng. Nhưng nay phải đối diện với nàng như vậy, chàng bỗng thấy sợ. Nàng có chịu tha thứ cho chàng không?
- Huynh nói thật lòng mình đi. Huynh vì ta hay là vì tham vọng quyền lực của chính huynh?
- Băng Tâm, ta biết có nói gì cũng vô ích. Cả thế gian này có thể không tha thứ cho ta, nhưng...ta chỉ xin duy nhất một mình muội đừng oán hận ta. Không, muội có oán hận ta cũng được, nhưng đừng có rời bỏ ta lần nữa. Nếu muội rời khỏi ta, lần này ta sẽ không thể quay đầu trở lại.
Công Chúa Lưu Manh Công Chúa Lưu Manh - Warkillyou