Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 596 / 1
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
O o -
Nét mặt Khôi luôn buồn buồn, lặng lẽ. Có lẽ vì vậy mà ngay từ những ngày đầu nhập học, nó đã chú ý tới Khôi. Nhất là sau cái bận nó không có tiền lẻ, xe đằng sau ùn ùn một đống bóp còi bin bin, may sao có người can thiệp: Tôi gửi tiền giùm bạn ấy luôn. Nó quay lại, bắt gặp một cái nhìn rất hiền sau cặp kính, lúng túng cảm ơn.
Trong lớp, Khôi luôn ngồi gần cửa sổ, và ít nói một cách lạ kỳ. Nhưng bũa nào cũng nhớ nhúng khăn lau bảng. Rồi mỗi lần gặp ở cầu thang, không hiểu sao tim nó lại đập khác thường.
Xe xóc thật mạnh, Vân la lên nho nhỏ, đưa tay bụm lấy miệng. Nó vội vã đưa cho bạn cái bịch, an ủi: sắp tới rồi. Hai bên đường, nhà cửa thưa thớt, mấy đứa trẻ con cởi trần đen nhẻm đứng thơ thẩn, mắt mở to, trong veo. Mẹ bảo "Thôi đi con gái, thơ văn như ba cô có đẻ ra đồng nào không!" Và nó nộp đơn vào Ngoại Thương. Khôi cũng có lần cười: Thương ngoại mà không thương nội. Từ lên năm hai, Khôi thưa đến lớp hẳn rồi thì mỗi lần thi mới thấy mặt. Tụi bạn kháo nhau: "Thằng cận nó im im mà lanh ra phết, làm cho công ty nước ngoài, lương cao lắm" "lương cao rồi bỏ học sao" đứa khác vặc lại - Mày học làm gì cũng để ra trường đi làm kiếm tiền thôi!
Nó bỏ dần thói quen nhìn về cửa sổ, nhưng thấy vắng vắng thế nào. Khôi không còn đến mượn nó những cuốn sách, cũng không chìa cho nó xem những bức vẽ nghệch ngoạc. Khôi bây giờ khác lắm, chỉ toàn mặc jean hiệu Guess hay Tackbon với cái máy nhắn tin kêu bíp bíp.
Xe lịch xịch rồi dừng hẳn. Một giọng hồ hởi kêu lên "Tới rồi!" Mấy chục cái đầu đồng loạt ló ra khỏi xe. Ôi, cái màu biển xanh thăm thẳm trong ánh mắt tinh khiết. Nó lay bạn "Vân ơi, biển!"
Cả đám lục tục nhảy xuống xe, guốc dép gom lại một đống - đủ mở một shop giày da thời trang - nó mỉm cười với ý nghĩa này, ngồi xuống một gốc dương thong thả gỡ lại mái tóc. Bỗng dưng cảm thấy một tia nhìn rất nóng, nó quay lại. Khôi hơi bối rối nhưng vẫn giữ nguyên ánh nhìn "Biển xanh quá?" Nó xuýt phì cười. Diễm chạy lại: "Khôi ơi đợi với, nóng chân quá ". Lớp trưởng chạy ngược chạy xuôi, mặt đỏ lựng:
- Yêu cầu không được ra xe, mỗi nam kèm một nữ!
- Hay một nữ kèm một nam - Khánh An chanh chua đáp lại. Tiếng cười vỡ ra, át cả tiếng sóng biển, Vân đã thay cái quần short đỏ chạy lại, mặt tươi rói. - Sao còn ngồi đó hở cô nương!
Con Ốc Sên Mang Tiếng Sóng Biển Con Ốc Sên Mang Tiếng Sóng Biển - Sưu Tầm