For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Ian
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 621 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 08:57:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 58: Đi Tìm Bí Mật Của Hàn Du
hương 58: Đi tìm bí mật của Hàn Du
[Thư viện]
Trong thư viện hiện giờ chỉ có một mình Hàn Du đang ngồi đọc sách ở đấy. Là sách gì vậy nhỉ? À, là vài quyển sách về hóa học thôi, cũng không có gì lạ vì Hàn Du học giỏi hóa mà, đã giỏi thì dĩ nhiên phải thích, không thích thứ gì đó thì không bao giờ giỏi cả. Nhưng ngược lại thì chưa hẳn đã đúng nhé, vì có khi bạn thích thứ gì đó, nhưng bạn lại không thể giỏi được! Trớ trêu thế đấy!
Quay lại với Hàn Du, mấy ngày nay cậu cứ lạnh lùng, và hay tránh mặt mọi người, đặc biệt là Anh Tú, nên thư viện gần đây cậu rất hay lui tới.
- Cậu đang đọc sách hóa nâng cao đấy à!?
Ngước mặt lên, Hàn Du nhìn thấy một cậu con trai đang đứng đối diện mình cùng một nụ cười rạng rỡ. Hàn Du ngơ ngát nhìn cậu con trai ấy, tuy trên khuôn mặt lạnh lùng của mình, cậu không hề biểu lộ tí cảm xúc nào, nhưng trong đầu Hàn Du đang xảy ra một sự khó hiểu nhẹ. Vì cậu con trai đang đứng đấy là Hàn Du Nam. Chắc bạn còn nhớ lần Thu Thảo và Hàn Du đi từ cầu thang lên, họ đã gặp Hàn Du Nam ở đó, mà theo như Thu Thảo miêu tả thì cậu này có nụ cười còn hơn cả nắng, chỉ mới nhìn thôi là đã thấy rạo rực, và không thể đếm xuể bao nhiêu mặt trời rớt ra từ cậu ấy.
Du cầm trên tay quyển sách rồi kéo ghế ngồi đối diện với Hàn Du. Đưa tay lật lật vài trang sách, Du bắt chuyện với Hàn Du:
- Cậu là Hàn Du phải không?
Hàn Du bỗng giật mình, cậu nhìn trân trân Du mà không thể giấu nỗi sự ngạc nhiên này, vì đôi mắt cậu đã nói lên tất cả. Du bật cười, cậu ôn tồn giải thích:
- Đừng nhìn tôi như vậy! Cậu là thần tượng của lớp tôi đấy!
“Vì sao?” – Hàn Du tự chất vấn trong suy nghĩ
- Vì cô Hồng Phúc – giáo viên bộ môn hóa, cứ nhắc cậu mãi. Cứ mỗi lần bài tập khó, mà không ai trong lớp tôi giải ra là cô cứ nhắc tới cậu, kiểu như “Bài thế này mà mấy em giải không ra à? Nếu là Hàn Du của 11a2 thì đã xong từ nãy giờ rồi!”, “Mấy em dám nhận mình là học sinh giỏi hóa sao? Bài thế mà cũng chẳng giải ra thì học sinh giỏi hóa gì chứ? Giỏi như Hàn Du mới là giỏi thật sự đấy!”, “Các em nên học tập Hàn Du về kĩ năng làm bài nhé!”, và vân vân những điều tương tự vậy! Hàn Du nghe mà chẳng thể nào tin được rằng cô Hồng Phúc đã nói về mình với lớp của Du vậy sao? Nói thật chứ, Hàn Du lúc này cảm thấy xấu hổ hơn là tự hào, cậu đang muốn tự đào hố chôn mình tại chỗ đây này!
- Nói vậy chứ lớp tôi cũng có nhiều người anti (ghét) cậu lắm, nhưng mà đa số toàn là fan của cậu không à, bao gồm cả tôi nữa! Hì hì!
Dù có chút xấu hổ, nhưng nghe Du nói vậy, Hàn Du cũng thấy vui, mà bạn có biết, điều Hàn Du vui nhất là gì không? Vì cậu nghĩ, chỉ có mình là biết Du thôi, nhưng không ngờ là Du cũng biết cậu, mà còn là fan của cậu nữa! Du biết Hàn Du vì cô hay nhắc tới cậu, vì cậu là người học giỏi hóa, nhưng lí do là gì mà Hàn Du lại biết Du Nam là gì? Đã đến giờ vào học, Hàn Du và Du cùng nhau kéo ghế vào, và cất sách lại chỗ cũ rồi cùng bước về lớp!
- Cậu có vẻ ít nói nhỉ?
-…..
- Nhưng không sao, dù gì cậu cũng là thần tượng của tôi, ít nói cũng không sao? Bản thân tôi cực kì thích hóa học, tôi không biết cậu học hành làm sao, nhưng tôi thì học rất nhiều, nhưng mãi vẫn không giỏi bằng cậu! Bởi vậy người ta sinh ra có cái khiếu cũng là một điều may mắn! Thần tượng cậu vì một ngày tôi muốn vượt qua cậu, đó là mục tiêu của tôi! Du nói một hơi dài, mà Hàn Du cũng chẳng hề đáp lấy một tiếng, cậu chỉ hơi cử động môi một chút, là một đường cong lên, có nên gọi đó là cười không nhỉ?
- Tôi vào lớp trước nhé! Gặp lại sau! – Du Nam đưa tay chào cùng một nụ cười thân thiện. Đến lúc Du khuất vào lớp, Hàn Du mới cử động môi thành một đường cong rõ hơn, đây mới gọi là cười, Hàn Du đã cười. Cậu quay lưng bỏ về lớp, nhưng…
- À, ra là người đó à? Tình cảm của cậu thay đổi nhanh thật đấy, hai năm trước đây, cậu còn thích anh tôi mà. Thời gian trôi làm lòng người cũng thay đổi, cũng phải, xa mặt thì cách lòng, huống hồ anh tôi giờ cách cậu hơn một nữa vòng Trái Đất, việc cậu thích một người khác cũng là lẽ đương nhiên!
Vâng, người đang đứng trước cửa lớp là Anh Tú, cô đang đứng đấy với tư thế tựa người vào cửa, tay thì khoanh vào nhau, ánh mắt nhìn Hàn Du đầy sự khinh bỉ. Rồi cô đưa điện thoại lên trước mặt Hàn Du, với một bức ảnh chụp trông cực rõ nét. - Coi ra lãng mạn quá nhỉ? Cậu ta là Hàn Du Nam lớp bên phải không? Ái chà, lúc nãy tôi đang sefile thì cậu và Du vô tình lọt vào ống kính chứ tôi không không có cố tình đâu! – Anh Tú xua tay phân bua, vẻ mặt ngay thơ vô tội nhìn Hàn Du như một đứa trẻ - Tôi nên làm gì với bức ảnh này bây giờ? Làm gì đây nhỉ?
Hàn Du đứng đấy mà cậu tưởng mặt đất đang sụp đổ trước mặt cậu vậy, rái tai phái sau của Hàn Du bắt đầu đổ mồ hôi, chân tay cậu bắt đầu run không kể siết, mặt cậu cũng nhợt nhạt đi hẳn, vì điều gì? Vì bức ảnh mà Anh Tú vừa cho cậu xem.
- Bí mật của cậu, mọi người chắn chắc sẽ biết thôi, vấn đề là ở thời gian, và người quyết định chính là tôi – Anh Tú cong môi cười rồi quay người bỏ vào lớp.
Cả bầu trời bỗng tối sầm lại trước mắt Hàn Du, chân cậu đứng không vững nữa rồi, Hàn Du ngã người vào thành tường, người cậu không còn chút sức lực nào cả, bí mật cậu, tưởng là sẽ mãi chôn vùi, nhưng Anh Tú quay lại, và đang chuẩn bị đào bới nó lên. Sớm hay muộn gì, mọi người cũng sẽ biết được con người thật của cậu thôi, sớm hay muộn gì mọi người cũng sẽ xa lánh cậu thôi, và sớm hay muộn gì, mọi người cũng sẽ nhìn cậu với con mắt khác, nhìn cậu là một tên bệnh hoạn. Cậu không muốn, không muốn điều đó xảy ra chút nào! Phải, vì Hàn Du không như những đứa con trai khác, mà nói đúng hơn cậu không thuộc giới tính nam, mà thuộc về thế giới thứ 3 – người đồng tính.
Hai năm trước đây, Hàn Du từng thích một người con trai có nụ cười ấm ấp tựa ánh nắng, người đó tên là Duy Khang, tức anh trai của Anh Tú. Cậu biết rõ tình cảm trong lòng Duy Khang là gì đối với mình, nhưng rồi, cậu cũng quyết định lấy hết dũng cảm để tỏ tình với Duy Khang vào ngày 14/02 ấy. Tỏ tình đồng nghĩa với việc nói ra sự thật về bản thân, hay đúng hơn là thừa nhận giới tính của mình trước mặt người mình thích. Hàn Du biết rất rõ câu trả lời của Duy Khang là gì, cậu không mong tình cảm của mình được đáp lại, nhưng càng ràng buộc càng đau khổ, nên thà nói ra, bị từ chối rồi cậu sẽ buông, bởi nếu cứ đơn phương Duy Khang mãi cũng chẳng mang lại kết quả.
Từ ngày đó trở đi, Hàn Du sống lặng lẽ hơn, khép mình hơn, và lạnh lùng hơn. Bí mật là người đồng tính, cậu sẽ mãi chôn vùi, cậu không muốn thích một ai nữa, vì cậu không muốn bản thân mình hy vọng vào một tình cảm, mà cậu biết kết quả của nó bằng 0. Xã hội chính là rào cản lớn nhất để Hàn Du bước qua nỗi đau của bản thân, sinh ra ai mà không muốn giới tính của mình bình thường như bao người, có ai muốn mình là một thằng gay, hay một con less đâu. Nhưng số phận nó cứ muốn trêu đùa con người, Hàn Du sinh ra hẳn hòi là một đứa con trai, nhưng bước vào tuổi dậy thì thì sinh lí của cậu bắt đầu thay đổi, ban đầu Hàn Du không nghĩ nhiều đến việc đó, nhưng càng ngày, Hàn Du càng thấy thích cậu bạn cùng lớp tên là Duy Khang, và phải mất mấy năm sau, Hàn Du mới chịu thừa nhận bản thân mình đã thuộc về thế giới thứ 3. Lên đến cấp III, cậu gặp được những người bạn tuyệt vời như Thu Thảo,, Như Ý, Thiên Bảo, hạnh phúc có lẽ đã miễm cười với cậu. Là bạn thân, nhưng Hàn Du không muốn họ biết về con người thật của mình, vì cậu sợ họ sẽ kì thị rồi xa lánh cậu, cậu không muốn điều đó chút nào. Bởi vậy, với họ, cậu có phần hơi e dè và xấu hổ, mà theo họ gọi đó là lạnh lùng. Cậu thấy xấu hổ vì bản thân đã không thật lòng với mọi người, e dè vì bản thân đã lừa dối mọi người. Cậu sợ mất đi những người bạn của mình, nên cậu đã không nói gì với họ hết!
Đừng trách Hàn Du, mà hãy hiểu cho cậu ấy! Định kiến xã hội là thứ có thể giết chết cả một số phận con người.
Tình cảm bấy lâu trong lòng Hàn Du tưởng đã lãng quên hẳn, tưởng cậu sẽ không thể thích ai nữa, nhưng tình cảm là thứ khó nói, thích một người là điều khó hiểu. Hàn Du thích Du, đó là điều không thể phủ nhận, nhưng Hàn Du lại không muốn thừa nhận nó, bởi cậu sợ mình sẽ đau thêm lần nữa, bởi cậu sợ Du Nam sẽ bỏ đi như Duy Khang trước đây vì kinh tởm cậu. Nên đành thế, cứ ngắm nhìn người con trai tên Du từ xa, với Hàn Du vậy là đủ rồi!
…………………
- Hôm qua xem lại phim list phim đam mỹ,vẫn hay như thuở ban đầu, và vẫn thích thích thích như thuở ban đầu!!! – Hữu Bửu tự cảm thán một cách thái quá trước câu nói của mình.
Thu Thảo và Như Ý ngồi đấy nhìn cậu, mặt họ ngu cả ra, vì Hữu Bửu “diễn hơi sâu” rồi đấy!
- Bớt bớt lại cho tôi nhờ! – Như Ý giọng đầy chán nản.
Không như cô bạn, Thu Thảo không phải là người “nhẹ tay”, cô không tiếc quăng cho Hữu Bửu cả đóng bơ phũ phàng:
- Kệ cậu chứ! Dù gì tôi cũng đâu có xem, nói với tôi làm gì?
Nắm bắt được tín hiệu rằng mình đang bị ăn bơ, Hữu Bửu nhanh chóng bắt sang chuyện khác:
- Mà Hàn Du đâu nhỉ, sắp vào tiết rồi mà chưa thấy cậu ấy?
- Ừ, mấy dạo rài cậu ấy cứ vậy suốt! Tôi thấy không thể để mặc cậu ta nữa rồi! – Thu Thảo giọng đầy lo lắng.
- Hôm nay cậu ta không vào lớp đâu! – Anh Tú từ ngoài bước vào chỗ ngồi.
Nghe Anh Tú nói vậy, làm cả bọn càng thấy lo lắng hơn, nhanh miệng, Hữu Bửu lên tiếng hỏi:
- Tại sao?
- Bí mật! Nhưng có thể cậu ấy sẽ không đến lớp trong một thời gian dài đấy!
- Làm như cậu biết tất không bằng.
Anh Tú lấy tập ra, cô đáp mà không hề nhìn Hữu Bửu:
- Dĩ nhiên!
Anh Tú đáp xong, Hữu Bửu cũng không hỏi thêm nữa, vì cậu, Thu Thảo và Như Ý biết phải làm gì với Hàn Du rồi!
________________________
Hai tiết thể dục hôm nay Thiên Bảo không thể học được với lí do bị ốm, nên cậu phải ở lại trên lớp. Lí do cậu không xuống phòng y tế vì cậu ghét mùi thuốc, mùi cồn, nói chung là mùi y tế, bởi một năm trước đây, cậu đã phải ngửi nó hằng ngày khi còn nằm trong bệnh viện. Vì sao? Đến khi mọi chuyện đến, thì nó sẽ được nhắc lại.
Từ hôm Thiên Bảo ra ngoài với Thu Thảo, đến nay cậu cứ hay ho suốt, trong người lại cảm thấy không khỏe nữa, nhưng vì lúc trước Thiên Bảo đã hứa với cô là sẽ học hành chăm chỉ, nên dù bệnh cậu vẫn phải đến trường. Lí do khác? Là vì cậu muốn gặp Thu Thảo, chỉ vậy thôi!
Giờ thế dục hôm nay có vẻ nhàn rỗi, vì thầy cho lớp chia đội ra luyện tập bóng chuyền, dĩ nhiên là nam theo nam, nữ theo nữ rồi! Thu Thảo của chúng ta thì ngồi đấy nhìn mọi người chơi bóng, vì cô không mấy thích bóng chuyền, vừa mất sức, vừa đau tay, nên thôi, ngồi đó nhìn vậy! Tại sao lại ngồi đó nhìn mà không nói hả? Vì Như Ý đã vào đội cùng mọi người rồi, Hữu Bửu thì qua sân bên kia tập đệm bóng với mấy đứa con trai khác, có ai ngồi kế đâu mà Thu Thảo nói chuyện, chứ chẳng phải tốt lành gì mà ngồi im lặng nhé!
Nhìn mãi cũng chán, Thu Thảo định “di cư” qua chỗ khác, thì đột nhiên quả bóng chuyền của đội nữ lao nhanh về phía cô.
- ĐỠ BÓNG ĐI THU THẢO!!! – Như Ý hét lớn.
Phản xạ nhanh chóng, Thu Thảo lấy hết lực cách tay, đập một phát khiến quả bóng lệch hướng và bay thẳng về….phía Anh Tú.
“Binh” – Quả bóng đầy uy lực trúng vào đầu Anh Tú như trời giáng sét.
Anh Tú chao đảo cả người rồi cô như muốn ngất tại chỗ….vì đầu óc choáng váng như đang lên mây. Mọi người gần đấy đứng hình nhìn Anh Tú mấy giây, rồi cả bọn xúm nhau lại xem Anh Tú có sao không.
- Xin lỗi nhé! Tôi không cố tình đâu! – Thu Thảo cuối đầu thành khẩn.
- Cậu cố ý chứ đâu cố tình! Đau chết đi được! – Anh Tú cay giọng trách móc.
Thấy thế, mọi người gần đó cũng nói đỡ cho Thu Thảo:
- Cậu ổn chứ, Thu Thảo không cố tình đâu!
- Phải đó, dù gì thì cậu ấy cũng biết lỗi và xin lỗi cậu rồi!
- Cậu cần lên phòng y tế không?
Nghe mọi người bênh cho Thu Thảo vậy, làm Anh Tú bực mình lại thêm bực mình. Cô không nói gì hết, mà bỏ ra đằng kia với khuôn mặt cáu gắt. Biểu hiện của Anh Tú như vậy cũng phải thôi, vì cô đang ngồi đấy yên lành, bỗng từ đâu quả bóng đập thẳng vào đầu cô đau điếng, nếu là bạn thì bạn có bực không chứ? Nhưng đâu chỉ mình Anh Tú bị đau, mà tay Thu Thảo giờ muốn gẫy làm hai rồi đây này! Lúc nãy quả bóng đang lao với tốc độ nhanh vậy, Thu Thảo nãy giờ chẳng khởi động tay chân gì cả, mà một phát dồn hết lực đập bóng, giờ tay cô không đau mới là lạ đó!
Đã nói Như Ý là người tinh ý mà, nên dù Thu Thảo không nói ra, nhưng nhìn sắt mặt của cô, Như Ý có thể đoán được điều đó là gì. - cậu ổn chứ?
Thu Thảo lắc đầu rằng không sao.
- Xin lỗi vì lúc nãy đã kêu cậu đỡ bóng.
Thu Thảo lại lắc đầu, cô nhẹ cười nói:
- Không sao đâu! Mà Thiên Bảo đang ở trên lớp nhỉ?
Như Ý gật đầu, nhưng đôi mày cô hơi nheo lại, tỏ ý không hiểu.
- Chắc giờ này cậu ấy đang ngủ! He he, trong kế hoạch của bọn mình thì tôi lo phần ảnh của Thiên Bảo mà phải không? Lát hết tiết mà tôi chưa quay lại, cậu nhớ nói giùm tôi nhé!
Ngớ người nãy giờ Như Ý mới hiểu ý con bạn nói gì, cũng nhanh chóng, Như Ý gật gù mấy cái đồng ý.
Nói xong thì Thu Thảo chạy đến chỗ thầy thể dục, vờ là tay đau, nên xin lên phòng y tế. Biết thế nào thầy cũng chẳng tin, nên Thu Thảo đưa tay mình ra, chỉ vào chổ đang sưng lên vì cú đỡ bóng lúc nãy, “diễn sâu” thêm chút nữa, thế là Thu Thảo được thông qua.
Vừa đi, Thu Thảo vừa nhìn Như Ý ra hiệu “OK”, rồi cô hơi cuối đầu xuống mấy thành lang cang, Thu Thảo vèo một cái đã lên tới dãy lầu A. Vẫn tiếp tục khom người người như thế, Thu Thảo nhanh chóng chuồn lẹ, kẻo thầy thấy cô không đến phòng y tế mà lại đi đâu lên dãy A là toi.
Sau hơn 3 phút vừa ngồi vừa đi, cuối cùng thì Thu Thảo đã đến được lớp 11a2. Nhè nhẹ bước vào lớp, cô thấy Thiên Bảo đang nằm gục ở đó, mặt thì xoay về phía cửa sổ, tức xoay về phía đối diện với bàn của Thu Thảo. Nếu đúng như Thu Thảo đoán, thì Thiên Bảo giờ đang say giấc. Vào lại chỗ ngồi, Thu Thảo nằm nghiên mặt nhìn Thiên Bảo, đúng thật là cậu đã ngủ mất rồi, để chắc chắn hơn nữa, Thu Thảo lên tiếng:
- Thiên Bảo, cậu đang ngủ đó à!?
-……
- Ngủ thật đấy à?
Thiên Bảo vẫn im lặng, hai mí mắt không hề cử động chút nào, đúng thật là ngủ rồi! Vẫn giữ nguyên tư thế đó, Thu Thảo thò tay vào túi cặp móc ra cái điện thoại.
- May cho cậu là hôm qua tôi mới cập nhật camera đó!
Đặt điện thoại trước tầm mắt mình, Thu Thảo căn chỉnh tỉ lệ và “rack” một cái, cô đã có được một bức ảnh của Thiên Bảo. Thêm hai tấm nữa, Thu Thảo chụp thêm hai tấm nữa cô mới chịu bỏ điện thoại xuống. Nhìn Thiên Bảo thế này, cô bỗng mĩm cười, vì lúc ngủ như vầy, trong Thiên Bảo thật hiền, khuôn mặt ấy không hề lạnh lùng chút nào, nó toát lên chút gì đó thanh bình, dịu dàng….và thật dễ chịu!
- Nhìn cậu thế này….đẹp thật đấy!
Rồi Thu Thảo đưa đôi bàn tay lên, ngón cái và ngón trỏ cô câu vào nhau thành hình trái tim, cô nhìn qua đấy, khuôn mặt Thiên Bảo bây giờ được nhìn qua “chiếc khung” trái tim của Thu Thảo. Càng nhìn Thiên Bảo, cô càng thấy thích, tại sao khuôn mặt ấy nó lại đẹp đến vậy, lại hiền đến vậy? Cô tự hỏi liệu có phải bình thường, nhìn Thiên Bảo khác bây giờ là vì đôi mắt màu đỏ của cậu không nhỉ? Đôi mắt đỏ ấy làm cậu lúc nào cũng trở nên cáu kỉnh, và có phần lạnh lùng, nếu Thu Thảo không muốn nói xác nghĩa là nó đáng sợ. Tự chất vấn trong suy nghĩ, cô cười phì vì suy nghĩ vớ vẩn của mình. Cậu con trai trước mắt cô đây, cô không muốn rời ánh nhìn của mình chút nào, có thứ gì đó, một ma lực nào đó cứ cuốn cô nhìn vào ấy mãi! Trong ngôn tình, phim ảnh, hay có cảnh người con trai nhìn người con gái ngủ, trong số ít thì ngược lại, và trong số ít đó có Thu Thảo. Nhìn Thiên Bảo hồi lâu, đầu óc Thu Thảo bỗng mênh mang chuyện gì mà không rõ là chuyện gì, nó mơ hồ quá!
- Muốn có ấm áp một đôi mắt hiền, muốn có tha thiết một bờ vai êm, em yêu nụ cười mỗi ngày anh đến và em yêu những nụ hôn anh vẫn hay trao. Muốn có tha thiết nhiều như lúc đầu, muốn những câu hứa không hề thay đổi, tim em luôn cần những lời quan tâm để hôm nay em biết em còn yêu anh (Quà cho anh – Miu Lê)
Trong vô thức Thu Thảo bỗng cất giọng hát, và cũng trong vô thức ấy, nước mắt cô tự nhiên lại trào ra. Giật mình trước cảm xúc bất chợt, Thu Thảo ngồi dậy, cô tự cười xấu hổ rồi lau nước mắt cho mình.
- Ầy! Sao tự nhiên lại hát, rồi tự nhiên lại khóc vầy nè! – Thu Thảo lấy tay quẹt nước mắt, cô hít mũi mấy cái.
Câu hát của Thu Thảo làm một kẻ đứng ngoài cửa thấy vui thầm, hắn đang cười trong hạnh phúc bất chợt. Phải, đó là Anh Tuấn, lúc nãy thầy thể dục bảo giải lao, mọi người xuống căn tin uống nước cho đỡ mệt, hắn quên là tiền để trong cặp, vậy là hắn đi lên lớp. Trong khi hắn còn ở ngoài thì đã nghe trong lớp có người cất giọng hát, và không khó để hắn nhận ra đó là giọng của Thu Thảo. Đứng đấy, hắn đứng đấy nghe Thu Thảo hát hết, và cũng nghe luôn Thu Thảo nói “Ầy! Sao tự nhiên lại hát, rồi tự nhiên lại khóc vầy nè!”. Thu Thảo hát không hay, nhưng nghe không tệ, mà đối với hắn, những lời bài hát đó, thanh âm trong trẻo đó, như dành riêng cho một mình hắn vậy, như Thu Thảo nói với hắn rằng “Tôi yêu nụ cười của cậu, tôi cũng yêu những nụ hôn cậu vẫn hay trao”. Và động lại trong đầu hắn lúc này là những dòng cuối trong lời bài hát “Tim em luôn cần những lời quan tâm để hôm nay em biết em còn yêu anh”. Anh Tuấn tự cười, hắn cũng tự nói trong suy nghĩ:
“Dĩ nhiên là vậy rồi, dù là hai năm hay là hôm nay, tôi vẫn thích cậu như ngày đó! Con nhóc ngốc ạ!” Anh Tuấn thấy có vẻ hơi kì cục khi tự nhiên đi xông xông vào lớp, mà mất tự nhiên hơn đó là Thu, vậy nên hắn tằng hắng mấy cái, như một lời báo hiệu trước cho Thu Thảo:
- Aigoo!* Sao tự nhiên quên mang tiền theo vậy nè! Làm mất công lên lớp nữa! (Aigoo*: là câu cảm thán cửa miệng của người Hàn, kiểu như câu “Trời ơi” của người Việt )
Thu Thảo giật mình trước giọng nói của ai đó sắp bước từ ngoài vào lớp, trong suy nghĩ cô hơi ngờ ngợ đó là Anh Tuấn, vì chất giọng nghe rất giống, do chưa thấy mặt nên cô không dám khẳng định 100%. Theo như phản xạ, Thu Thảo lập tức nhấm mắt lại, tư thế thì ngục nữa người lên bàn như ban đầu, cứ vờ như là bản thân ngủ say không nghe, không hay, không biết gì hết – Đó là lựa chọn của Thu Thảo lúc này.
Đúng như Thu Thảo nghĩ, người bước vào lớp là Anh Tuấn, cô hơi hé mắt ra nhìn Anh Tuấn đi vào rồi nhấm lại ngay lập tức khi hắn đến gần.
- Ôi trời ạ! Thiên Bảo ngủ, mà cả cậu cũng trốn lên đây ngủ cùng cậu ấy nữa à!?
Thu Thảo giật thót cả mình, như thể Anh Tuấn biết cô đang giả vờ ngủ mà nói chuyện với cô vậy! Ngượng ngùng hơn nữa là Anh Tuấn biết cô đã không vào phòng y tế, lại đi lên lớp….và nằm ngủ như thế này! Khiến cô xấu hổ quá! Xấu hổ là chuyện trong suy nghĩ, tâm tư của Thu Thảo, còn bên ngoài cô không một chút cử động, vẫn nhấm tịt mắt như người ngủ say.
Biết tỏng là Thu Thảo đang giả vờ, và biết luônThiên Bảo đã thức từ nãy giờ nhưng vẫn cố tình như mình đang ngủ, vậy nên Anh Tuấn mới tiến tới chỗ Thu Thảo, hắn đưa tay lên và xoa đầu cô mấy cái:
- Vì biết cậu ngủ say rồi nên tôi mới nói điều này, rằng cậu ngủ trong xấu chết đi được, có ngủ thì tìm chỗ nào ngủ một mình đi nhé, đừng ngủ trước mặt một thằng con trai khác, lại còn mặt đối mặt nữa chứ. Bảo Bảo nhà tôi nhát gan lắm, cậu ta tỉnh dậy mà nhìn thấy cậu như thế này, thế nào cũng lăn đùn ra ngất mất! Biết chưa hả con nhóc ngốc này!
Nói rồi Anh Tuấn đứng đấy thêm mấy giây nữa để nhìn Thu Thảo rồi hắn mới chịu bỏ đi. Hé mắt ra tí, Thu Thảo nhìn Anh Tuấn đi khuất sau cửa sổ rồi cô mới dám lồm cồm nhỏm dậy. Trông Thu Thảo bây giờ như người vận động viên vắt kiệt sức trên đường đua vậy, cô thở phào mà mồ hôi trán không ngừng rớt xuống. Cô nghĩ suýt nữa thì toi rồi, Thu Thảo tự cười thầm vì diễn xuất của mình quá giỏi, mai này cô có nên đi học làm diễn viên không nhỉ? Nhưng Thu Thảo nào có biết, Anh Tuấn chính là đạo diễn, hắn biết rõ ràng những gì cô đang đóng, ấy vậy mà còn giả vờ được, nói Anh Tuấn sau này đi làm diễn viên thì nghe hợp lí hơn đấy!
Và đúng như Anh Tuấn nói, Thiên Bảo không có ngủ, cậu chỉ nhấm mắt để đó chứ không hề, không hề ngủ chút nào. Từ lúc Thu Thảo bước vào, cậu đã biết điều đó rồi, đến khi cô chụp mấy tấm hình, cậu biết tất ấy! Đã nói Thiên Bảo giả vờ rất giỏi, dù biết mọi chuyện diễn ra quanh mình như thế nào, nhưng cậu vẫn chẳng hề nhút nhít, chỉ nằm im đó. Nói thật lúc Thu Thảo khen Thiên Bảo “Nhìn cậu thế này….đẹp thật đấy!” làm cậu suýt cười, nhưng phải kiềm chế lắm Thiên Bảo mới giữ cho vẻ mặt mình bình thường đến mức thật bình thường. Dù nhấm mắt, dù chẳng thấy, nhưng Thiên Bảo có thể cảm nhận Thu Thảo đang nhìn mình….một cách mà gọi quá lố là “say đấm”. Lần này cũng phải kiềm chế lắm gò má cậu mới không đỏ lên. Quào! Thiên Bảo chắc cũng có tương lai với nghề diễn xuất rồi!
Nhưng lúc nãy, Thiên Bảo biết Anh Tuấn nói những lời đó là cố tình nói cho Thiên Bảo nghe, nội hàm trong câu nói ấy là “Đừng bao giờ giả vờ ngủ trước mặt thằng con trai khác, ngoại trừ tôi - Anh Tuấn, vì lúc ngủ trông cậu rất dễ thương. Bảo Bảo của tôi là người nhạy cảm với những điều dễ thương của cậu, cậu ta sẽ ngất khi thấy cậu như thế này!”. Anh Tuấn nói vậy là đang trêu ngươi Thiên Bảo đấy à!? Hắn làm điều đó vì đang “gato” với Thiên Bảo đó sao? Hoặc đó là một lời nhắc nhở? Câu nói nhiều ẩn ý khiến Thiên Bảo không thể lần đâu mà hết những ý nghĩa khác của nó!
(Gato*: Ghen-Ăn-Tức-Ở)
- Cậu, Như Ý và Hữu Bửu đang bày trò gì thế?
Thu Thảo giật bắn người quay lại nhìn Thiên Bảo? Cô tự hỏi là Thiên Bảo thức từ bao giờ thế trong khi cô đang nhìn lại mấy tấm ảnh vừa chụp ban nãy. Như một phản xạ tự nhiên của người làm chuyện ác, Thu Thảo giấu vội cái điện thoại đang cầm trên tay ra sau, rồi nhanh chóng thẩy “bốp” vào trong học bàn. Thu Thảo có lẽ hơi mạnh tay, nghe âm thanh va đập của điện thoại làm cô không khỏi chua xót lòng, mà nhăn nhó mặt mày đầy thương tiếc cho cái điện thoại yêu của mình.
Thiên Bảo vẫn nằm đó, đôi mắt màu đỏ kia châm châm nhìn cô không tí cảm xúc, cậu hỏi lại:
- Các cậu đang bày trò gì đúng không?
Thiên Bảo nói trúng tim đen làm Thu Thảo lạnh toát sống lưng, mồ hôi trán của cô lại lần nữa rơi xuống không biết từ lúc nào.
- Không…không….có gì? – Thu Thảo cười gượng đáp gệu.
Nhìn Thu Thảo, Thiên Bảo mĩm cười, nhưng nụ cười ấy đầy ẩn ý. Thiên Bảo chợt móc trong túi ra cái móc khóa đưa lên trước mặt:
- Cái móc khóa Nu’est này không phải của Như Ý là gì?
Đúng thật đó là của, ưng Thu Thảo thắc mắc ở đây vì sao cái móc khóa mà Như Ý cực kì quý vậy lại nằm trong tay Thiên Bảo. Cô hơi nheo mắt lại nhìn Thiên Bảo với ý “Tại sao?”
- Cậu làm tôi buồn lắm đấy! Hôm cậu chủ động rủ tôi ra ngoài vì muốn “dọn đường” cho Như Ý và Hữu Bửu vào phòng tập của tôi phải không? Vậy mà tôi cứ nghĩ là cậu…..Cảm thấy thật buồn về cậu!
Giọng Thiên Bảo trầm trầm, nhạt nhạt, ấy vậy mà nó thấm, thấm vào tư tưởng, vào suy nghĩ của Thu Thảo. Trong cậu có vẻ thất vọng lắm, nhìn Thiên Bảo kìa, khuôn mặt của cậu bình thường đã lạnh, ấy vậy mà hôm nay nó còn được tô thêm chút buồn bã. Cô biết Thiên Bảo không vui, Thiên Bảo đã buồn về mình, vì cô đã nói dối cậu. Thu Thảo cảm thấy có lỗi là điều đương nhiên, nhưng hơn thế cô còn cảm thấy chút gì quặng ở đáy lòng, là cảm giác bị người khác vạch trần sự thật, hay đó là một điều gì khác?
- Tôi…xin lỗi! – Thu Thảo cuối mặt – Xin lỗi vì đã-
Thu Thảo chưa dứt câu thì Thiên Bảo đã cắt ngang, cậu chen vào:
- Cậu có thể xin lỗi tôi bằng một ngày khác!
- Ý cậu… - Thu Thảo mở to mắt nhìn Thiên Bảo
Biết thế nào cũng vậy, Thiên Bảo cười cái rồi nhổm người dậy, cậu hơi chồm người về trước rồi búng “póc” vào trán Thu Thảo cái:
- Dốt nát gì mà dốt nát thế? Cậu là người từng dạy tiếng Việt cho tôi đó sao? Một ngày “bỏ nhà đi” khác, đó là cách chuộc lỗi của cậu với tôi.
- Một buổi hẹn khác à!? – Thu Thảo vẫn còn ngây người ra đấy.
Thiên Bảo không đáp, mà chỉ gật đầu cùng nụ cười tủm tỉm. Tuy Thiên Bảo không trách hờn gì Thu Thảo, nhưng cô cũng phải giải thích với Thiên Bảo:
- Nhưng mà chuyện-
Lại nữa, Thiên Bảo lại nhảy vào họng Thu Thảo nữa, cô đang giải thích mà!
- Aigoo! Sao tự nhiên thấy ù tai quá nè! Tôi không nghe cậu nói gì hết! không nghe gì hết! – Thiên Bảo đưa hai tay lên bịt hai tai lại - Chỉ cần cậu nhớ là đã hứa với tôi một ngày “bỏ nhà đi” là được rồi!
Cứ thấy dạo này Thiên Bảo sao sao ấy, cứ hay cười, lại thích nói đùa nữa chứ! Thiệt là tình!
Bạn có biết tại sao Thiên Bảo lại biết chuyện của Thu Thảo, Hữu Bửu và Như Ý không? Vì hôm ra ngoài cùng Thu Thảo về, bà Thiên Bảo có nói là có bạn đến nhà để học nhóm, Thiên Bảo thì lúc ấy hồn vía như lên mây nên cậu cứ “dạ dạ, vâng vâng” mà nào có để ý tới. Đến buổi cơm tối, Thiên Bảo mới ra chuyện đó nên hỏi bà, và theo như miêu tả thì cậu chắc chắn đó là Như Ý và Hữu Bửu, lúc đó cậu tự hỏi là vì sao đã nói hôm nay không học nhóm, mà hai người đó lại đến nhà cậu học nhóm, không có lí nào Hữu Bửu và Như Ý quên điều đó được, vì chính họ và Thu Thảo là người bảo bận chuyện cơ mà. Nghĩ đến Thu Thảo cậu lại càng thắc mắc hơn, Thu Thảo nói là chủ nhật bận chuyện ở nhà, vậy sao cô lại rủ Thiên Bảo ra ngoài?
Lúc Thiên Bảo xuống tầng hầm, cậu định chơi một bản nhạc trên piano thì thấy tờ giấy nhạc của mình bị lệch trên giá đỡ, liếc sang camera thì nó có vẻ hơi mờ vì dính phải dấu vân tay trên lớp kính, nghĩ có điều gì bất thường đang xảy ra, Thiên Bảo bắt đầu kiểm tra lại toàn bộ trong phòng tập của mình. Khi Thiên Bảo mở laptop lên, pin của laptop mất hết 6%, vì lần cuối cậu tắt laptop đi là pin còn 76%, cậu nhớ rất rõ ràng. Điều cuối cùng Thiên Bảo phát hiện là cái móc khóa Nu’est của Như Ý được tìm thấy ở gầm bàn – nơi Thiên Bảo dùng để đặt laptop và viết nhạc. Từ những dữ kiện trên, Thiên Bảo xâu chuỗi lại và cậu kết luận ngay, đó là Thu Thảo, Như Ý và Hữu Bửu đang đào bới tìm hiểu về căn phòng luyện tập của cậu. Cậu tin chắc rằng kết luận của mình là chính xác, vì lúc ra ngoài cùng Thu Thảo, Hữu Bửu có nhắn tin cho cô và bảo sang nhà cậu ta, nếu tính theo thời gian, từ lúc Thu Thảo và Thiên Bảo rời đi, Hữu Bửu và Như Ý vào nhà, và Hữu Bửu nhắn tin cho Thu Thảo thì nó hoàn toàn ăn khớp.
Lúc đầu Thiên Bảo thấy cũng hơi giận, vì chưa cho phép mà mấy người họ dám tự ý vào phòng tập mà còn lục lọi, xem xét đồ của cậu. Người Thiên Bảo giận nhất chính là Thu Thảo vì cô đã nói dối cậu, nhưng nghĩ lại thì chắc cũng vì tính lầm lì của mình, ít chịu nói chịu rằng, nên mọi người mới tò mò về phòng tập của cậu thôi. Tự cho mình mọi người một lí do, cho mình một lời giải thích, ừ thì Thiên Bảo cho qua và không để bụng nó làm gì.
………………
- Của cậu này, đang tìm nó phải không? – Thu Thảo chìa cái móc khóa Nu’est ra.
Vừa thấy “vật báo” của mình, Như Ý sáng rỡ mắt nhanh tay cầm lấy cái móc khóa:
- OA!!! Cái móc khóa của mình bị mất mấy hôm nay – Như Ý đưa mắt lên nhìn Thu Thảo – Cậu trộm của tôi đấy à!?
Thu Thảo méo xẹo mặt, cô nhìn Như Ý không tí biểu cảm:
- Nhìn tôi giống kẻ trộm lắm sao? Thiên Bảo đưa cho tôi đấy!
- Hmm??
Dĩ nhiên là Như Ý không hiểu rồi, Thu Thảo thở dài cái rồi trả lời:
- Thiên Bảo biết chuyện rồi! Cũng vì cái móc khóa mà cậu sơ ý đánh rơi ở phòng tập của cậu ấy!
Mọi chuyện có vẻ không ổn rồi, Như Ý hỏi dồn đầy lo lắng:
- Vậy Thiên Bảo có nói gì không? Cậu ấy có giận chúng ta không? Cậu ấy có nổi cáu không? Chúng ta phải làm sao đây?
- Không – Thu Thảo lắc đầu – Cậu ấy không bảo gì hết, chúng ta lỡ phóng lao rồi phải theo lao chứ sao, dù gì Hữu Bửu cũng lập fanpage bên Facebook rồi, tôi giờ cũng đã có ảnh, đã làm đến mức này rồi thì phải làm tiếp chứ sao. Nếu tương lai Thiên Bảo trở thành ca sĩ, thì đây là bước bước đệm đầu tiên của cậu ấy. Sau này nổi tiếng, có khi chúng ta sẽ được Thiên Bảo nhắc tên trên TV vì công lao của ngày hôm nay đấy! Ha ha ha! – Nói rồi Thu Thảo tự đắt cười lớn.
Cắt ngang tràng cười sảng khoái của mình là cái gì đó lạnh ngắt áp vào mặt Thu Thảo, khiến cô theo phản xạ mà kêu lên:
- Lạnh!!!
Quay ra thì đó là Hữu Bửu, cậu đang áp chai nước khoáng ướp lạnh vào mặt Thu Thảo đây mà.
- 12h đúng – Hữu Bửu nhìn xuống đồng hồ trên tay mình – Cậu chưa uống thuốc phải không? Hay là uống chưa đủ liều!
Cảm thấy hơi xấu hổ, Thu Thảo ngậm mồm không cãi, cô bẽn lẽn lấy chai nước rồi khui nắp ra.
- Của cậu đây này! – Hữu Bửu đưa thêm chai nước cho Như Ý.
Như Ý mở nắp nước, cô uống ngụm rồi nói:
- Thiên Bảo biết chuyện rồi!
- Thì sao? – Hữu Bửu cũng mở nắp chai nước trên tay mình đáp tỉnh queo – Chắc là cậu ấy chẳng nói gì đâu nhỉ, bởi có Thu Thảo lo hết rồi!
Câu trả lời của Hữu Bửu trúng phóc tình hình, vì mọi chuyện giờ đã ổn, mà nói Thu Thảo đã “bảo kê” hết mọi chuyện cũng đúng, bởi Thu Thảo sẽ có một ngày “bỏ nhà đi” với Thiên Bảo là điều kiện rồi còn gì. Trưa nắng khá gắt, Thu Thảo,, Như Ý đi học đã không về nhà mà còn lang thang làm gì vậy cà? Thật ra thì họ đang trên đường đến nhà Hàn Du, vì theo như Thu Thảo nói là không thể để mặc cậu ta nữa rồi, nên dù không nói, nhưng ba người bọn họ biết là nên đến nhà Hàn Du để tìm hiểu nguyên nhân Hàn Du cư xử khác thường mấy dạo rài, mong là sẽ có chút manh mối gì đó.
Vi vu trên con đường lộ thẳng tấp, Thu Thảo ngồi sau xe Như Ý, cô có thể cảm nhận được cơn gió mang theo hơi nóng khô hanh của ngày nắng gắt, mỗi lần gió thổi ngang, nó cứ dập thẳng vào mặt khiến cô phải nhăn mặt, nheo mắt lại mấy giây. Nắng, gió, bụi thế kia mà Thu Thảo chẳng khăn nón gì che chắn cả, bảo sao mà mãi vẫn không trắng “như con người ta”. Ba chai nước lúc nãy mà Hữu Bửu mua, cậu và hai người kia đã uống hết từ thuở nào rồi, trời nắng gắt, lại phải đạp xe làm cơ thể họ mất nước, mệt lữ cả ra, trong đầu ba con người ấy chỉ có chung một ý nghĩ là đến nhà Hàn Du thật nhanh để xin ngụm nước mát dập tắt cơn khát lúc này.
………………….
- Con chào cô ạ! Bọn con là bạn cùng lớp với Hàn Du, đến tìm cậu ấy có chút chuyện ạ! – Hữu Bửu lanh lẹ mở lời chào mẹ Hàn Du.
Thấy vậy, Như Ý và Thu Thảo cũng cuối đầu lễ phép chào mẹ Hàn Du. Người phụ nữ trung niên đang đứng trước mặt ba đứa trẻ kia cũng niềm nở cười chào rồi mời chúng vào nhà. Đập vào mắt cả ba lúc này là một không gian thoáng đãng, mát mẻ, dù thực tế căn nhà này không mấy lớn lắm, nhưng cách bố trí tinh tế ở đây tạo cho người ta cảm giác phóng khoáng, rộng rãi. Trong căn nhà này không hề có máy lạnh, như nó không hề nóng chút nào dù nhiệt độ bên ngoài là hơn 37 độ, bí quyết chính là cây xanh được đặt rất nhiều, từ ngoài hành lang vào tận trong nhà, chắc ba mẹ Hàn Du là người thích chơi cây ảnh nhỉ? Công nhận không gian nhà Hàn Du “xanh” thật đấy!
- Tụi con uống nước nhé! Ba ly trà xanh được mẹ Hàn Du đặt xuống bàn mời, Như Ý và Thu Thảo. Cả ba đón lấy ly nước rồi cuối đầu cảm ơn người phụ nữ.
- Hàn Du chưa về nữa! Mấy rài nó cứ hay về trễ, mà về rồi thì cứ nhốt mình trong phòng suốt! Ở trường nó có chuyện gì sao?
Bỏ ly nước xuống, Như Ý đáp lời mẹ Hàn Du:
- Con cũng không biết nữa, dạo này cậu ấy cư xử lạ lắm, như không thèm nói chuyện với ai, ra chơi thì biến đâu mất, ra về cũng chẳng đợi tụi con mà lầm lì bỏ về trước. Bọn con tới đây để tìm cậu ấy nói chuyện đây ạ!
- Vậy à! Bọn con cố gắng giúp nó trở lại bình thường nhé, ở nhà cô với chú cũng chẳng nói chuyện gì được với nó. Cái thằng bình thường đã khó nói chuyện rồi, mà bây giờ lại….. – Mẹ Hàn Du thờ dài ngao ngắn.
Đang nói chuyện, bỗng thoang thoảng đâu mùi thịt kho bốc lên khiến bụng Thu Thảo, Hữu Bửu và Như Ý sôi lên ùn ục vì…đói. Bất giác mẹ Hàn Du bỗng đứng dậy kêu lên:
- Chết, nồi thịt dưới bếp! – Bà tức tốc chạy xuống bếp vì nồi thịt sắp cạn nước.
- Đói thật đấy! – Như Ý xoa bụng kêu rên.
Gật đầu đồng tình, Thu Thảo cũng rên rỉ vì đói:
- Tôi cũng vậy!
- Bây giờ ăn quan trọng hay là chuyện của Hàn Du quan trọng – Hữu Bửu trừng mắt Như Ý và Thu Thảo
- Biết rồi!! – Thu Thảo tiu tỉu đáp.
Hữu Bửu nhìn cô rồi hừ lạnh cái. Cậu ngó xuống bếp thấy mẹ Hàn Du đang bận bịu với nồi thịt kho, cậu cố tình nói lớn cho mẹ Hàn Du nghe
– Cô ơi, bọn con có thể vào phòng Hàn Du đợi cậu ấy về không ạ?!
- Ừ, mấy con vào ấy trước đi, khi nào cô nấu cơm xong thì mấy đứa ra ăn nhé!
- Vâng ạ! – Cả ba đồng thanh đáp.
Như Ý và Hữu Bửu là người có kinh nghiệm trong việc đột nhập phòng ốc của người khác, nên mới vừa vào phòng Hàn Du thôi là hai người họ đã chia nhau người khóa cửa, người kéo rèm, cứ thể như dân chuyên nghiệp chứ chẳng chơi. Thấy vậy, Thu Thảo cười nắc nẻ:
- Coi bộ rành quá hen!
- Ở đó còn nói nữa, mau mau tìm đi! – Hữu Bửu ra giọng hối thúc.
Đừ mặt, Thu Thảo nhìn Hữu Bửu với ba dấu chấm hỏi:
- Tìm gì cơ!
Thở dài cái, Như Ý trầm ổn nói:
- Cậu không thấy hồi từ Anh Tú chuyển vào là Hàn Du cứ như vậy suốt à? Chắc chắn là hai người đó có mối quan hệ nào đó! Mau tìm xem trong phòng cậu ấy có những thứ như ảnh, hay nhật kí gì không?
- Ờ! – Thu Thảo gật gù.
Phòng Hàn Du rất sạch sẽ, lại còn mát nữa chứ, trong đây đếm sơ sơ cũng có hơn năm chậu cây cảnh. Trên thềm cửa sổ có một chậu sương rồng và một chậu hoa gì đó có màu đỏ thắm, bàn học của Hàn Du cũng có thêm chậu cây, mà hình như đó là cây chanh thì phải, nhìn em chanh này bé bé xinh xinh mới yêu làm sao! Ba mẹ và Hàn Du hẳn là người yêu thiên nhiên, yêu cây cỏ lắm, vì ấn tượng của người nào khi vào nhà Hàn Du chính là những chậu cây được bày trí một cách rất tinh tế. Còn chưa nói, từ cửa số phòng Hàn Du nhìn ra là một khu vườn nhỏ, với đủ các loại cây, hoa cảnh, tuyệt là đẹp! Vậy là nhà Hàn Du có hẳn một khu vườn cây cảnh, chắc chúng được chăm sóc kĩ lắm, nên nhìn chúng rất xanh tươi tốt, cây nào cây nấy cũng được cắt tỉa, uốn nắn một cách rất công phu. Chậc, kiểu này là không thể đùa được rồi! Nói đùa chứ sau này Hàn Du có thất nghiệp, cậu nên học nghề chăm sóc cây cảnh từ ba cậu rồi ra mở một cửa hàng làm ăn riêng, chắc có tương lai lắm đấy!
Sau hồi lục lọi đồ của Hàn Du, mọi người chẳng tìm ra được gì ngoài những thứ linh tinh, chẳng lẽ Thu Thảo, Hữu Bửu và Như Ý đã nghĩ sai, rằng Hàn Du cư xử khác thường không phải vì Anh Tú, mà có nguyên nhân khác, rằng giữa Hàn Du và Anh Tú không có bất cứ quan hệ gì? Bạn đã từng nghe người ta nói kiên nhẫn là một trong những yếu tố giúp ta thành công không? Vâng, chính vì sự kiên nhẫn của ba con người đang hì hục moi móc đồ của người khác đã mang lại kết quả.
- Đây rồi! – Thu Thảo reo lên.
Hữu Bửu và Như Ý cũng vì vậy mà ngừng tay theo quay sang chỗ Thu Thảo, trên tay cô lúc này là một tấm ảnh và một cuốn tập màu nâu đã sờn cũ.
- Vậy là đúng rồi, họ thật sự có quen biết nhau! – Thu Thảo nói chắc nịch, cô đưa tấm ảnh cho Hữu Bửu và Như Ý.
Nhìn tấm ảnh, Như Ý và Hữu Bửu không khỏi ngạc nhiên vì người trong tấm ảnh là Hàn Du và Anh Tú, họ có vẻ như từng là bạn thân trước đây vậy, trong ảnh không chỉ có hai người đó, mà còn có thêm một người con trai khác nữa. Bức ảnh được chụp chắc cũng khá lâu rồi, nên nhìn đó đã hơi cũ, trong ảnh Anh Tú đang đứng giữa câu cổ hai người con trai, bên trái là Hàn Du, bên phải là một ai đó, có thể đó là bạn của hai người họ. Trông Anh Tú lúc này đang rất vui, nên cô cười tít cả mắt, Hàn Du trong ảnh có vẻ cũng đang rất vui, nhưng cậu cũng không dám cười hở răng, chỉ mĩm môi thôi, vì qua nét mặt và ánh mắt của cậu đã nói lên tất cả. Và người còn trai phải cũng trông vẻ rất vui, cậu ta cười và đưa hai ngón tay về trước làm biểu tượng “2”. Nhìn bức ảnh này, tuy chưa chắn chắc điều gì, nhưng nó nói lên rằng trước đây, trong quá khứ Anh Tú và Hàn Du từng rất thân nhau.
- Này, có khi nào Hàn Du thích, ưng Anh Tú lại thích cậu con trai này – Thu Thảo chỉ tay vào cậu con trai bên phải trong ảnh – Hàn Du bị Anh Tú từ chối, từ đó Hàn Du ghét, và nay Anh Tú quay lại đồng nghĩa với nỗi đau của Hàn Du từ đấy mà quay về, đó là lí do Hàn Du thấy khó chịu khi nhìn Anh Tú không?
- Cậu đang viết tiểu thuyết đó hả? – Như Ý chán nản nhìn đứa bạn.
Cùng lúc đó, Hữu Bửu nói vào với một giải thuyết khác:
- Sai rồi, là Anh Tú thích Hàn Du, Hàn Du thì thích cậu con trai kia, mà cậu con trai kia lại thích Anh Tú, nghe như vậy hợp lí hơn!
Thu Thảo đã chớt, mà Hữu Bửu chớt còn hơn cô, nghe vậy Như Ý liền cốc cái rõ đau vào đầu Hữu Bửu:
- Cậu xem đam mỹ riết rồi tưởng đâu cũng là đam mỹ hết à? Cậu nghĩ Hàn Du như thế sao?
- Đùa í mà! – Hữu Bửu cười – Mà cuốn tập trên tay cậu là gì thế Thu Thảo?
Ngó nãy giờ mới để ý, mọi người chỉ lo tập trung vào tấm ảnh thôi mà quên bén cuốn tập này.
- Chắc là nhật kí gì đó, nó có vẻ bị xé hết rồi, chỉ còn duy nhất tấm ảnh bọn mình đang xem thôi!
Con Nhóc Ngốc Nghếch, Có Biết Tôi Thực Sự Rất Thích Em Không? Con Nhóc Ngốc Nghếch, Có Biết Tôi Thực Sự Rất Thích Em Không? - Ian