A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Tác giả: Ian
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 621 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 08:57:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 56: Học Sinh Mới Là Hotgirl – Người Nắm Giữ Bí Mật Của Hàn Du
ao mà up truyện lên lỗi chữ nhiều thế nhỉ? Hay viết dài quá nó lỗi! Hu Hu! Cái số nhọ kiểu gì đâu!)
Chương 56: Học sinh mới là hotgirl – Người nắm giữ bí mật của Hàn Du
- Nè nè bà con! – Như Ý chạy như bay từ ngoài vào lớp kèm theo cái “lo phóng thanh” – Tin sốt dẻo nè! Hôm nay sẽ có học sinh mới chuyển vào lớp mình đấy! Nãy đi qua phòng giám thị, tôi thấy cô mình đang nói chuyện với bạn học sinh mới đó!
Hữu Bửu chống tay nhìn Như Ý cười cợt:
- Woa! Lớp mình có duyên với học sinh mới ghê! Anh Tuấn mới chuyển vào đây chưa lâu thì giờ có học sinh chuyển vào nữa!
Như Ý đứng trên bụt giảng nhìn xuống chỗ Thu Thảo, thấy cô có vẻ háo hức chờ đợi người bạn mới này lắm, nhưng sâu trong cái tâm của Thu Thảo, Như Ý nhìn thấu hết. Biết được điều Thu Thảo mong chờ là gì, nên Như Ý đã không tiếc tạt ngay ráo nước lạnh vào mặt nhỏ bạn:
- Đừng có mong Thu Thảo à! Vì lần này chuyển vào là một bạn nữ, chứ không phải trai đâu mà mong!
Từ trạng thái bồn chồn, hồi hợp mong đợi, Thu Thảo chuyển ngoắc mặt “xuống sắc” khi nghe Như Ý bảo đấy là một học sinh nữ. Hàn Du ngồi cạnh phụt cười trước sự hụt hẫng của Thu Thảo.
- Đừng bảo là học sinh Hàn Quốc như Anh Tuấn nha! – Diểm Mi nói đùa.
- Chắc là thế đấy! Vì nhìn bạn nữ ấy rất là xinh, ăn mặt theo phong cách Hàn Quốc, rất thời thượng! – Như Ý nói.
Nghe vậy, ân cũng nói vào:
- Có khi là quen biết với Anh Tuấn đấy!
- Cũng có thể! Tôi cũng chẳng biết đâu, đợi cô chủ nhiệm vào là rõ! Chỉ thông tin vậy thôi! - Nói rồi Như Ý lửng thửng bỏ về chỗ ngồi.
Nghe tin có học sinh mới chuyển vào, mà đó lại là một bạn nữ rất xinh (theo như Như Ý nói), nên cả lớp bắt đầu bàn tán xôn xao cả lên. Chưa hôm nào mà lớp lại mong cô chủ nhiệm như hôm nay. Bình thường bọn nó có chết cũng chẳng muốn nhìn thấy cô chủ nhiệm thêm một giây một phút nào cả, và còn cầu mong là cô chủ nhiệm đừng bao giờ xuất hiện vào 15 phút đầu giờ. Ấy vậy mà hôm nay….chỉ vì một đứa con gái chuyển trường mà cả bọn lại…. Loạn hết cả lên!
< Reng….reng….reng > - Tiếng chuông 15 phút đầu giờ đã vang lên, đó là tiếng chuông của sự chờ đợi, tiếng chuông của sự mong mỏi, và đó cũng là tiếng chuông hy vọng của lớp 11a2.
Dáng một người phụ nữ đầy quyền lực bước vào, theo sau người phụ nữ ấy là một bạn nữ có dáng người khá nhỏ nhắn đang bước từng bước chậm rãi. Đó chẳng ai khác chính là cô chủ nhiệm và bạn học sinh chuyển trường – Những người của sự mong mỏi.
- Đây là học sinh mới của lớp ta!
Chỉ bằng mấy chữ gỏn gọn, cô chủ nhiệm đã vào ngay trọng tâm vấn đề. Đúng là “người phụ nữ quyền lực” có khác! Cô xoay sang nhìn bạn học sinh mới nói:
- Em giới thiệu đi!
Nghe lời cô, bạn nữ nhỏ nhắn ấy lên tiếng
- Chào mọi người. Tôi tên Nguyễn Anh Tú. Từ nay tôi sẽ học cùng mọi người, mong mọi người giúp đỡ!
Khác với dáng người nhỏ nhắn của cô bạn Anh Tú này, miệng cô ta có vẻ lanh lợi đấy!
- Woa, đúng là xinh thật đấy! – Hữu Bửu nhìn chầm chầm Anh Tú mà miệng không ngớt lời khen – Xinh đến mức chỉ mới nhìn một lần là không thể rời mắt được luôn này!
Dù Thu Thảo chẳng hứng thú gì khi học sinh mới là con gái, nhưng chính cái gọi là “fashion” toát ra từ cô bạn này khiến cô cũng phải chú ý.
- Ăn mặc thời trang ghê!
Như Ý cũng chẳng thể không chú ý cô bạn mới này, cô cũng nói vào:
- Hotgril đây mà!
Có học sinh mới chuyển vào lớp thì bao giờ cũng phải có phần sắp chỗ ngồi phải không nào?
- Còn ba chiếc bàn trống cuối lớp, em có thể tùy chọn chỗ cho mình – Cô chủ nhiệm chỉ tay về cuối lớp.
Anh Tú nhẹ gật đầu rồi đi thẳng xuống bàn của Thu Thảo, mà cụ thể là chỗ của Hàn Du.
- Tôi ngồi đây có được không? – Anh Tú nhẹ cười nhìn Hàn Du.
Ôi sao mà nụ cười ấy đẹp quá vậy! Chính vì nụ cười quá ư là đẹp đẽ, quá ư là đáng yêu đó, khiến ai nhìn rồi cũng phải đỏ mặt, cũng phải xiu lòng. N-h-ư-ng. Hàn Du thì KHÔNG HỀ lay động chút nào.
- Ba người một bàn thì chật lắm! Vẫn còn bàn trống dưới kia mà! – Thu Thảo gãi đầu cười ngượng trước sự ngây thơ của cô bạn mới.
- Tôi đâu có nói là phải ba người một bàn. Một trong hai cậu đây có thể đi mà! Không phải sao? – Anh Tú ngây ngô.
Ngay lập tức, Hàn Du ôm cặp sách bực dọc đứng dậy rồi bỏ sang cái bàn sau Như Ý và Hữu Bửu, đó cũng là cái bàn cuối góc phải của lớp. Nhìn Hàn Du vậy là đủ biết cậu bực bội rồi! Thu Thảo cũng vì vậy mà ôm cặp sách sang chỗ Hàn Du, dù cô không có lí gì phải đi, nhưng là vì Hàn Du.
- Xê vào trong, tôi sẽ ngồi ngoài!
Thấy tình hình có gì đó căng thẳng, cô chủ nhiệm lên tiếng:
- Mấy em làm gì vậy, coi tôi là vô hình à!? – Rồi cô chỉ tay về phía Hàn Du và Thu Thảo gây gắt – Tự đổi chỗ là ý gì!?
Hàn Du im lặng, Thu Thảo không đáp, nhưng Anh Tú thì lanh miệng hơn, nên cô nói thay cho hai người họ:
- Là tại em thưa cô! Em không quen ngồi chót lớp, cũng không quen ngồi cùng bàn với bạn khác. Em rất dễ đau đầu nếu không quen với điều gì đó! Cô thông cảm cho em và đừng trách bạn Hàn Du ạ!
Tình hình chỗ ngồi của đám cô cậu học trò ấy là như thế này đây:
[Anh Tú – (chỗ trống)] [ Như Ý – Hữu Bửu ]
[Anh Tuấn – Thiên Bảo] [Thu Thảo – Hàn Du] => Cuối góc phải của lớp.
Lí do không mấy rõ ràng và thuyết phục, cũng đã hết giờ nên cô chủ nhiệm đành hậm hực cho qua. Trước khi rời lớp, cô nói thêm:
- Ra chơi Hàn Du xuống gặp tôi!
Vậy là hiểu, Hàn Du sẽ như Thiên Bảo lần trước. Vì vậy, khuyên các bạn một điều chân thành này. Khi chúng ta còn ngồi trên ghế nhà trường, dù có bị thầy cô chèn ép, thường hay bắt bẻ, bắt lỗi (chưa đến mức quá đáng) thì chúng ta phải nhẫn nhịn, nhịn thật là nhịn, và lúc nào cũng phải nhận phần sai về mình, cấm tuyệt đối thái độ ngông cuồng, chống đối, đặc biệt là đối với những thầy cô “quyền lực”, “có máu mặt” thì không và KHÔNG BAO GIỜ. Vì nếu chúng ta còn cái “mác” học sinh, còn học trong cái trường ấy, thì thiệt thòi chỉ về chúng ta thôi. Hãy nhớ lấy câu châm ngôn “Em sai rồi! Em biết lỗi rồi, em xin lỗi thầy/cô ạ! Em hứa sẽ không làm vậy nữa đâu! Em xin lỗi, thầy cô hãy bỏ qua cho em lần này!”. Kinh nghiệm xương máu 12 năm đi học của “người nào đó”. Xin lỗi vì đã chèn vào cái đoạn vô duyên này!
Bạn học sinh mới tên Nguyễn Anh Tú vừa ngày đầu chuyển vào đã gây được tiếng vang lớn trong khối 11, vì ngoại hình xuất chúng của mình. Tuy không phải là mẫu người có lợi thế về chiều cao, nhưng đó lại là một ưu điểm giúp Anh Tú thêm đáng yêu hơn. Đáng yêu vì nước da trắng nỏn, khuôn mặt baby, đôi mắt to lóng lánh, bờ môi đỏ cánh hồng, cùng mái tóc bồng bềnh xoăn gợn sóng. Những ai không biết có thể lầm tưởng Anh Tú là học sinh cấp I, khi chiều cao của cô chỉ khoảng 1m45 là cùng, quá lắm là 1m50. Như Hữu Bửu nói, ai đã nhìn Anh Tú một lần thì không thể nào rời mắt được, quá là đáng yêu, yêu đến mức muốn cắn một cái vậy!
Nhưng liệu có ai để ý, khi nãy Anh Tú đã gọi tên Hàn Du không? “Cô thông cảm cho em và đừng trách bạn Hàn Du ạ!”. Là học sinh mới, không lí nào Anh Tú có thể biết được tên thành viên của lớp. Lẽ nào hai người họ biết nhau từ trước chăng?
- Cậu sao thế Hàn Du! Sao buồn thế! Tappy nè! – Thu Thảo lay vai Hàn Du rồi chìa cuốn tạp chí ra cho cậu.
Hàn Du không nói, cậu vẫn im lặng. Nhìn thái độ của Hàn Du không phải là buồn đâu, mà gọi là cáu thì đúng hơn. Thấy thế, Thu Thảo cũng chẳng dám hỏi thêm. Cô ngồi đấy rồi lật Tappy xem một mình.
- Oa! Tuần này poster là BTS nè Hàn Du! – Thu Thảo mừng rỡ quay sang nhìn Hàn Du.
Thái độ cậu vẫn vậy, chẳng xê nhít gì. Đến cả nhóm nhạc Idol của Hàn Du cũng không sao làm cậu chú ý. Càng nhìn Hàn Du, Thu Thảo càng thấy lo, không biết có chuyện gì mà từ đầu giờ cậu cứ bí xị mặt mày thế?
Trong khi hai con người cuối góc lớp đấy đang trong chìm tình trạng u ám, thì chỗ bàn trên Thiên Bảo và Anh Tuấn, tức chỗ ngồi cũ của Thu Thảo và Hàn Du đang khá là nhộn nhịp. Cả một đám người vay quanh chỗ ấy, là chỗ mà Anh Tú đang ngồi. Nói Anh Tú mồm miệng lanh lợi là hoàn toàn đúng, chẳng những vậy mà còn biết cách nói vừa lòng người khác, chẳng trách sao mà mới có ngày đầu chuyển vào đã kết thân nhanh chóng.
- Xì!!! Giả tạo!
Thiên Bảo đột ngột đứng dậy và phát ngôn ra câu “giả tạo”, khiến mọi người phía trên như muốn đứng hình, cả đám bỗng chốc im lặng đơ người nhìn cậu. Chẳng bận tâm ánh mắt hay thái độ ngơ ngát của mọi người, cậu bước sáng chỗ Thu Thảo và Hàn Du.
- Đi căn tin thôi! Tôi đói rồi, Hữu Bửu và Như Ý ăn một mình ở căn tin buồn lắm đấy! – Cậu kéo tay cả hai khỏi chỗ ngồi – Nhanh nào!
Có vẻ như Hàn Du không thích rồi, cậu đột ngột hất tay Thiên Bảo ra với vẻ mặt không còn gì bực bội hơn.
- Thôi nào Hàn Du! Đi thôi! – Thu Thảo lay nhẹ tay Hàn Du.
Con người Hàn Du đúng là lạnh lùng khiến không ai đoán được. Cậu một mạch bỏ đi trước, rồi mất dạng sau cánh cửa. Thiên Bảo dù chưa biết gì xảy ra với Hàn Du, nhưng có lẽ cậu cũng đoán được điều gì đó.
- Sáng giờ cậu ta cứ thế! Chẳng chịu nói gì! – Thu Thảo giọng đầy lo lắng.
Thiên Bảo cười nhoẽn, cậu hơi xoay đầu, liếc nhìn về chỗ Anh Tú.
- Là do hotgril mới chuyển vào đấy mà!
Thu Thảo tròn mắt nhìn Thiên Bảo với sự thắc mắc cần được giải đáp ngay. Không cần nói, Thiên Bảo cũng biết mình cần phải giải thích. Cậu cười nhìn Thu Thảo, rồi chỉ thẳng tay vào trán cô:
- Muốn biết thì đi mà hỏi Hàn Du ấy! Đi căn tin thôi! Tôi đói muốn chết rồi đây nè!
Thiên Bảo nhăn mặt, cậu vừa xoa xoa cái bụng rỗng của mình vừa bước đi. Thu Thảo đứng ngớ người ấy tầm 5 giây sau, rồi cũng chạy theo Thiên Bảo.
Hành động lúc nãy của Thiên Bảo đã lọt vào mắt Anh Tuấn. Hắn cụp mắt xuống cười khẩy tự nhủ.
“Hai năm qua. Thay đổi nhiều quá đấy Thiên Bảo”.
Anh Tuấn lại đưa mắt lên nhìn cô bạn hotgirl Anh Tú. Hắn bỗng nhếch môi đây khinh bỉ.
“Đúng là đồ giả tạo!”
Cả một ngày với những điều không tốt cứ xảy ra Hàn Du. Đúng như Thiên Bảo đã nói với Thu Thảo, Hàn Du khó chịu chính vì cô bạn hotgirl vừa chuyển vào đấy. Bị cướp chỗ ngồi, rồi lại bị cô chủ nhiệm trách mắng. Đã vậy còn vạ lây cho Thu Thảo.Thật là không công bằng với Hàn Du chút nào!
Về đến nhà thì Hàn Du đã quá mệt mỏi, nên không còn nghĩ được gì hơn ngoài chuyện đi thẳng vào phòng mình.
“RẦM” - Hàn Du đóng sầm cửa lại, cậu quăng cặp mình sang một bên, rồi xà ập xuống giường.
Bố Hàn Du đang đọc báo ngoài nhà, cũng không khỏi giật mình trước tiếng cửa đóng sầm lại của cậu. Mẹ Hàn Du từ trong bếp đi ra, bà hỏi chồng mình mà mắt vẫn nhìn về cửa phòng con:
- Nó sao thế mình? Về nhà không chào hỏi ai một câu, mà vào phòng đóng sầm cửa là thế nào?
- Chắc ở trường có chuyện gì rồi! – Bố Hàn Du thở dài – Kệ nó đi! Chúng ta nói chuyện sau với nó! Mình vào chuẩn bị cơm nhanh đi, tôi đói lắm rồi!
Mẹ Hàn Du nghe lời chồng đi vào bếp, mà mắt bà vẫn không rời cửa phòng Hàn Du. Chắc bà đang lo cho cậu con trai của mình lắm! Vừa nấu ăn mà bà vẫn hay liếc mắt về phía phòng Hàn Du.
- Chẳng lẽ học hành căng thẳng quá nhỉ? Hay vì bài kiểm tra của nó bị điểm nhỏ? – Nếm thử tí canh, bà lại tiếp tục suy đoán – Bị cô trách phạt sao?
Mẹ Hàn Du lắc đầu rồi tắt bếp nồi canh sau khi đã nêm nếm vừa ăn.
- Lát phải vào nói chuyện với nó mới được?
Hàn Du lúc này cực kì đau đầu. Cậu đang nằm trên giường, nhưng không phải là để thư giản, mà là để suy nghĩ, suy nghĩ về cô bạn mới tên Trần Anh Tú vừa chuyển vào sáng nay. Càng nghĩ Hàn Du càng đau đầu, càng đau đầu thì cậu càng tức. Lồng ngực Hàn Du như sắp nổ tung ra vậy, cậu siết tay, nghiến chặt răng của mình một cách đầy phẫn nộ. Mắt Hàn Du đang đỏ, và đỏ dần lên,….nước mắt cậu chảy quyệt dài trên má rồi nhanh chóng thấm vào ga giường. Hàn Du bất giác hét lên trong vô thức:
- TẠI SAO CÔ LẠI QUAY LẠI??? TẠI SAO????
Tiếng hét ấy không đơn thuần chỉ là tức giận, là phẫn nộ, mà còn là sự kiềm nén, bởi lẽ Hàn Du còn điều gì đó canh cánh trong lòng, nó không thể nào nguôi đi dù đã hai năm trôi qua. Đó là gì vậy?
Trời dần khuya, Hàn Du khóa chặt cửa, tự nhốt mình trong phòng suốt nhiều giờ liền, cậu bỏ cả buổi cơm trưa và tối,mặc cho ba mẹ có gọi cỡ nào cậu cũng chẳng thèm mở cửa. Bóng đêm bắt đầu tĩnh mịt hơn, ánh đèn từ những ngôi nhà cao tầng, khu chung cư cũng đang tắt dần theo màn đêm lạnh lẽo để chìm vào giấc ngủ. Hàn Du cũng vậy, cậu bắt đầu mệt mỏi với những suy nghĩ về quá khứ của mình, nó lu mờ…. hóa hư ảo, rồi tất cả chìm sâu vào giấc mộng.
Hai năm trước….
Một mùa valentine nữa lại đến, nó hẳn là ngày mà những người đang yêu đang mong chờ nhất. Vì nó mang nhiều ý nghĩa, bởi vào ngày này, những cặp tình nhân sẽ tặng cho nhau những món quà ngọt ngào nhất mang hương vị của tình yêu. Đặc biệt, với những người đơn phương, thì họ sẽ chọn 14/02 để thổ lộ với người mình thầm thương trộm nhớ bấy lâu.
- Hàn Du! – Anh Tú vỗ vai Hàn Du từ sau làm cậu giật nảy – 14/02 này cậu định thổ lộ với ai thế!?
Anh Tú toe toét cười nhìn Hàn Du. Câu hỏi của Anh Tú làm má Hàn Du hơi đỏ, chắc bị trúng tim đen rồi nên Hàn Du mới có phản ứng đỏ mặt thế. Cậu quay đi, lãng tránh câu hỏi của Anh Tú.
- Không có! Làm gì..... có ai chứ!
Nhìn Hàn Du nói dối rất dễ biết, cái giọng điệu gượng gệu, cùng nét mặt căng thẳng của cậu ấy sao mà qua mắt nổi Anh Tú
- Thật không đấy! – Anh Tú ranh mãnh, dí sắt mặt vào Hàn Du
- Thật….! Cậu thấy tôi có mua quà không?
Anh Tú híp mắt gian xảo nhìn Hàn Du, rồi nhanh chóng, cô chạy lên chỗ Duy Khang – Anh trai Anh Tú.
- Anh à! Hay tối nay tụi mình ra công viên chơi đi. Hôm nay valentine, người ta tổ chức even vui lắm đấy!
Anh Tú nói “tụi mình” tức bao gồm Anh Tú, Duy Khang và Hàn Du. Bọn họ là những người bạn chơi rất thân từ năm còn học lớp 6 đến giờ. Đã bốn năm rồi, sắp tốt nghiệp cấp II rồi, mà tình bạn của họ vẫn bền vững, chẳng sức mẻ gì mà trái lại nó ngày càng được vung đấp nhiều hơn. Tưởng rằng tình cảm tốt đẹp ấy sẽ mãi trường tồn theo thời gian, hay ít nhất là gìn giữ cho tới khi mọi người đã tốt nghiệp lớp 9. Nhưng không, đời mà, không phải là một giấc mơ, cũng chẳng phải là một màu hồng tươi đẹp, phải có chong gai, có sống gió, đó mới chính là cuộc đời. 14/02 là ngày mà bao người đang yêu, mong muốn được yêu, đều được nhận được chút gì đó gọi là ngọt ngào. Nhưng, với họ, đó chính là ngày mà mọi thứ đã cố gắng trong bốn năm trời đều bị đạp đổ.
Như Anh Tú đã nói, tối hôm đó, cô, Hàn Du và anh trai Duy Khang của mình đi công viên “hẹn hò”. Họ đều rất vui, niềm vui hiện hữu rõ ràng trên khuôn mặt từng người một, mà nói đúng hơn đó là…hạnh phúc. Họ không phải là đơn thuần là những người bạn thân thiết, mà họ còn gắn bó như một gia đình. Chính vì sự thân thiết, gắn bó ấy, đã đẩy tình bạn của họ lên một mức khác, gọi là tình yêu.
Khoảnh khắc đài phun nước đang yên tĩnh, bỗng bắn nước tóe nước lên cao với đủ màu sắc, là lúc Hàn Du siết chặt thỏi socola trong đôi tay đưa về trước:
- Tôi…tôi….thích….cậu! - Cậu cuối mặt nói lập bập.
Người đối diện với cậu không còn bất ngờ nào hơn bất ngờ này – lời tỏ tình của Hàn Du. Người ấy đứng chết lặng hồi lâu, rồi cuối mặt, nhẹ giọng:
- Tôi xin lỗi, tôi không thể chấp nhận tình cảm của cậu được!
_____________________________
- Chào buổi sáng Hàn Du! – Anh Tú đưa tay chào Hàn Du rồi đặt cặp xuống chỗ ngồi.
Hàn Du liếc xéo Anh Tú với vẻ bực dộc rồi bước nhanh khỏi bàn. Nhưng, điều khiến Hàn Du khựng lại chính là câu nói mà Anh Tú sắp phát ngôn đây:
- Sống thật với chính mình là báo hiếu cho ba mẹ!
Chân Hàn Du như tê dại trước câu nói của Anh Tú, nó không bước nữa mà đứng bất động đấy. Anh Tú ngoáy đầu nhìn Hàn Du, cô nàng điệu bộ bỡn cợt, chống tay lên càm nói:
- Đúng không Hàn Du! Tại sao cậu lại lừa dối bạn bè của cậu thế! Đừng làm thế mà! Họ sẽ đau lòng mất! – Anh Tú hít một hơi thật sâu, rồi vỗ tay vào ngực mình – Giống như cậu đã từng làm thế với tôi vậy!
Hàn Du không nói, cậu hơi siết chặt tay cùng đôi mày nhăn nhó, rồi bước nhanh ra khỏi lớp.
- Ôi trời! Đâm trúng tôi rồi! – Hàn Du chạm mặt Thu Thảo và Thiên Bảo trước cửa lớp.
Không nói thêm, cậu đưa đôi mắt sắt lạnh nhìn cả hai rồi nhanh chóng bỏ đi.
- Cậu ta sao thế!? Mới đầu giờ mà khó tiêu sớm à! – Hữu Bửu quay đầu nhìn theo Hàn Du đằng phía xa.
- Đầu cậu chỉ nghĩ được những thứ thế thôi à? Đúng là biến thái – Như Ý cốc đầu Hữu Bửu cái rõ đau.
……………………
Và như thế, Hàn Du đã “một đi không trở lại”, cậu bỏ hẳn hai tiết tiếng Anh, còn danh dự được cô ghi danh vào sổ đầu bài với “công trạng” bỏ tiết. Lần này Hàn Du chết chắc với cô chủ nhiệm – “Người phụ nữ quyền lực”
- Thu Thảo đi căn tin với tôi nhé! – Anh Tuấn nhăn mặt xoa xoa bụng mình. Hắn phụng phịu chu môi – Tôi đói!
Hành động của Anh Tuấn làm Thu Thảo thấy lúng túng, chưa biết phải trả lời sao, thì Thiên Bảo đã lên tiếng thay cô:
- Đói thì anh tự đi ăn! Cần chi phải kéo theo cậu ấy!
Anh Tuấn lại tiếp tục chơi trò aegyo (biểu cảm dễ thương)
- Anh mới chuyển vào chưa lâu, còn lạ lẫm! – Anh Tuấn nhìn sang chỗ Thu Thảo – Đi với tôi nha!
- Mặc xác anh! Đi một mình đi!
Có vẻ Anh Tuấn, Thiên Bảo đang dần gây sự chú ý của cả lớp. Hai người họ mà còn nói thêm tiếng nào thì càng làm Thu Thảo thấy khó xử hơn. Mọi chuyện bắt đầu từ ai thì người đó tự giải quyết, đó là cách êm đềm và tốt đẹp nhất.
- Tôi…cũng đói – Thu Thảo hơi nhăn mặt nhìn Thiên Bảo, giọng cô có chút gì đó hơi sợ sệt.
- Vậy đi thôi!
Nhanh chóng, Anh Tuấn khoác vai Thu Thảo làm cô giật nảy. Nhẹ nhàng, Thu Thảo nâng tay Anh Tuấn lên một cách từ tốn, cô hơi cuối người rồi kéo tay Anh Tuấn xuống khỏi vai mình.
- Sao thế? – Anh Tuấn ngây ngô hỏi.
Thu Thảo cười gượng, cô đáp:
- Chỉ là –
Câu nói của cô còn chưa tròn trĩnh thì Thiên Bảo đã nói thay vào:
- Cậu ấy không thích – Thiên Bảo quàng tay vào cổ Anh Tuấn và nhìn hắn sắt bén – Đi thôi!
Anh Tuấn, Thiên Bảo, Thu Thảo chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì Anh Tú đã gọi Thiên Bảo lại:
- Thiên Bảo, để hai người họ đi. Tôi có chuyện muốn nói với cậu!
Thiên Bảo quay lai nhìn Anh Tú bằng cặp mắt to nhỏ. Thu Thảo cũng vậy mà dừng lại nhìn Anh Tú.
- Cậu ấy gọi Thiên Bảo chứ không gọi tụi mình! Đi nào đi nào!
Anh Tuấn vòng ra sau Thu Thảo, hắn đặt hai tay lên vai cô rồi đẩy đi te te, kiểu như người ta chơi trò xe lửa vậy.
- Cớ gì tôi phải nghe cậu! Ở lại nói chuyện một mình đi nhé! - Thiên Bảo quăng lại cho Anh Tú một câu không còn gì phũ hơn.
Giữa lúc Thiên Bảo vừa cất hai bước đi thì Anh Tú cũng cất lên hai tiếng:
- Thu Thảo!
Lập tức Thiên Bảo quay đầu lại nhìn Anh Tú một cách lạnh lùng. Băng lãnh là chuyện của Thiên Bảo, Anh Tú vẫn vậy, vẫn cười tỉnh như vậy.
- Giờ cậu ở lại với tôi được chứ!?
[Căn tin]
Sau khi gom cả đóng bánh ở căn tin, Anh Tuấn ngồi đấy nhìn thành quả mua hàng của hắn mà tự đắt:
- Oao! Chưa đầy 2 phút mà tôi đã mua hầu hết các loại bánh ở căn tin rồi đây này! Tôi giỏi đấy chứ! – Anh Tuấn cười nhe răng.
- Ừ! – Thu Thảo méo mó cười theo.
Trong khi Anh Tuấn đã gom cả đóng bánh trên bàn, thì Thu Thảo ngồi đối diện chỉ có một ly nước và một chai nước suối cạnh bên. Cô cầm ly nước lên uống một ngụm, mà không quên liếc nhìn Anh Tuấn đang ăn ngon lành số bánh của mình.
- Ngon thật đấy! - Vừa ăn, Anh Tuấn vừa cười nhìn Thu Thảo.
Hắn háo ăn như bị người ta bỏ đói lâu ngày vậy. Cái cách mà hắn ăn thì không thể tả được, đại khái mà nói thì hắn ăn như một đứa con nít lớn xác không hơn không kém. Hắn thật sự mặt rất dày, chả biết xấu hổ là cái gì. Hắn có biết đâu, hầu như những người có mặt ở căn tin đều đang chú ý tới hắn – “Soái ca” háo ăn. Anh Tuấn vô tư đến mức không hề màn chuyện thế gian, vui vẻ đến mức bỏ ngoài tai những lời xì xầm của mọi người gần đó. Kiểu như “Thực thần soái ca đây mà!”, “Đẹp trai mà háo ăn thế!”, “Một mình ăn cả đóng bánh thế mà chẳng chia cho bạn nữ kia gì hết!”, “Căn tin mình xuất hiện một con heo đẹp mã”, vân vân và vân mây, những lời bàn tán ấy không ngớt trong suốt quá trình hắn ăn. Nói thật, kiểu cách hắn ăn hệt một thằng ngốc, ngốc nhưng đáng yêu – Đó là điều không thể phủ nhận.
- Anh Tuấn! Cậu – Thu Thảo chỉ tay lên mép miệng trái của Anh Tuấn.
Anh Tuấn không hiểu hay là cố tình không hiểu vậy? Hắn ta vẫn ngơ ngơ, tròn mắt nhìn Thu Thảo một cách ngu người không còn gì để nói.
- Hmm?
- Ở đây! – Thu Thảo lại chỉ tay lên mép miệng mình – Của cậu….
Hình như Thu Thảo rất ái ngại khi nói chuyện với Anh Tuấn thì phải, cô kiệm lời đến mức chẳng thể nói rõ câu mà cứ bỏ lững. Anh Tuấn có vẻ đã hiểu Thu Thảo nói gì, bất chợt hắn nắm lấy tay cô khiến cô như muốn nhảy dựng khỏi ghế. Khoan đã, Anh Tuấn làm gì thế? Tim Thu Thảo lúc này như muốn lọt ra khỏi lòng ngực, mặt cô thì bỗng chốc ửng đỏ lên, cô cựa ngoạy tay, nhưng càng làm thế thì Anh Tuấn càng giữ chặt tay cô. Rồi từng chút một, Anh Tuấn đưa tay Thu Thảo lên môi mình và quẹt bỏ mảng bánh dính trên ấy xuống.
- Ý cậu là thế này phải không?
Anh Tuấn bỏ tay Thu Thảo xuống, cô cũng nhanh chóng rút tay mình lại. Hắn chỉ tay lên môi mình:
– Vụn bánh trên môi tôi.
Thu Thảo không đáp, cô gật đầu mấy cái đầy xấu hổ. Quả thật, Anh Tuấn không làm gì thì thôi, mỗi lần hắn làm gì đụng chạm với Thu Thảo thì cứ y như rằng cô bị điện giật vậy. Hình như người Anh Tuấn mang điện thì phải?!
Sau khi đã no say với bữa trưa thịnh soạn của mình, Anh Tuấn uống thêm hai ly nước nữa hắn mới chịu lên lớp. Đảm bảo rằng, trình của hắn ngày mai sẽ được lên Google với những từ khóa kiểu như “Thực thần soái ca”. Thật là tình!
Rảo bước trên hành lang, Anh Tuấn và Thu Thảo đi song song nhau mà chẳng buông lời nào.
- Cho cậu nè!- Anh Tuấn đột nhiên dừng lại.
Hắn móc trong túi ra một cây kẹo mút mùi socola đưa cho Thu Thảo. Không tránh khỏi ngạc nhiên, Thu Thảo mở to mắt nhìn cây kẹo mùi socola trên tay Anh Tuấn. Cảm xúc lúc ấy, từ đâu mà nó ào ạt, ùa về trong Thu Thảo vậy? Cũng nhanh chóng, Thu Thảo cụp mắt xuống đầy nỗi niềm. Cô không đáp, chỉ đứng đó yên lặng.
- Cậu sao vậy? – Anh Tuấn hơi cuối người, hắn nghiên đầu nhìn Thu Thảo.
- …..
Rồi thêm lần nữa, Anh Tuấn cầm tay Thu Thảo, và cũng như lúc nãy, cái nắm tay ấy khiên cô không khỏi giật mình. Hắn đặt cái kẹo vào trong tay cô.
- Cầm lấy. Cậu thích nhất kẹo socola mà! – Anh Tuấn cười hiền.
Cảm xúc của Thu Thảo lúc này, rất khó tả, cô không biết gọi tên của loại cảm xúc đó là gì. Chỉ biết, người con trai đang đứng trước cô đây, cái kẹo trong tay cô đây, làm tim cô bỗng nhói lên, lòng cô như quặng thắt lại từng cơn. Lúc này cô muốn khóc quá! Thật sự….cô muốn khóc òa lên cho vỡ ra…thứ cảm xúc hỗn độn này!
Nãy giờ mới để ý, Hữu Bửu và Như Ý đâu rồi nhỉ? Thông thường thì giờ ra chơi họ hay xuống căn tin ăn uống, nhưng khi nãy xuống căn tin, Thu Thảo cũng chẳng thấy hai người họ đâu.
- Như Ý và Hữu Bửu nãy giờ có lên lớp không Thiên Bảo? – Thu Thảo vào lại chỗ ngồi của mình.
Thiên Bảo lắc đầu thay lời nói. Nhưng, tâm trạng cậu lúc này có vẻ không tốt. Hết Hàn Du, rồi lại đến Thiên Bảo sao? Giờ Như Ý và Hữu Bửu cũng chẳng thấy đâu, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?
[Thư viện]
Phía ngoài hành lang đang có hai người đi tới.
- Tôi hay thấy cậu ấy đi thư viện lắm!
- Hy vọng là cậu cấy sẽ ở đây!
Bước vào thư viện không ai khác chính là Hữu Bửu và Như Ý. Họ cúi chào cô thủ thư đầy lễ phép rồi bước vào phía trong
- Nhanh đi, sắp vào học rồi! – Như Ý hối thúc.
Hữu Bửu cũng nhanh chân theo lời Như Ý. Cả hai chia ra tìm Hàn Du, hy vọng cậu ấy sẽ có ở đây. Từ đầu buổi ra chơi đến giờ, hai người họ chẳng xuống căn tin vì bận tìm Hàn Du, từ sân thượng, căn tin, phòng y tá, đến cả nhà vệ sinh cũng tìm nốt. Và thư viện là nơi cuối cùng, nếu không có cậu ta ở đây, thì cả hai cũng bó tay chứ biết làm sao.
- Hàn Du!
Hữu Bửu nhìn Hàn Du đằng xa trong tư thế đang dựa người vào giá sách và đánh giấc ngon lành. Nghe Hữu Bửu gọi tên Hàn Du, Như Ý cũng nhanh chân chạy về phía ấy. Quả đúng là Hàn Du, cậu ấy ngủ ở đây.
- Cậu ta biết chỗ để trốn thật đấy! Thư viện quả là lựa chọn không tồi mà! – Hữu Bửu khoanh tay nói.
- Hàn Du! Dậy nào! – Như Ý ngồi xuống đánh thức Hàn Du dậy.
Cuối cùng thì nổ lực của Hữu Bửu và Như Ý đã được đền đáp, họ đã mang Hàn Du về lớp. Thu Thảo là người lo lắng nhất, vừa thấy Hàn Du cô đã chạy lại hỏi đủ thứ. Hàn Du thì mệt mỏi tránh né, cậu không muốn nói bất cứ điều gì hết, chỉ muốn gụt mặt xuống bàn để ngủ tiếp thôi.
- Lúc nãy gặp cậu ấy ngủ trong thư viên, cũng vậy, chẳng nói tiếng chuyện gì – Như Ý thở dài bất lực.
Giờ ra về hôm ấy, cũng như hôm qua, Hàn Du bỏ về trước mà chẳng đợi ai. Thật sự mà nói, tình hình của Hàn Du bây giờ làm mọi người khó chịu muốn phát điên được. Là bạn bè, mọi người có thể tâm sự cùng nhau mà, Hàn Du lại chẳng nói chẳng rằng, cậu cứ im lặng một cách lạnh lùng. Sao chứ, nếu nó là gánh nặng, thì mọi người có thể gánh cùng cậu mà, tại sao cậu lại chịu đựng một mình vậy?
- Hai cậu đi trước đi, tôi muốn nói chuyện với Thu Thảo một tí!
Hữu Bửu và Như Ý gật đầu rồi bỏ xuống cầu thang trước, ở hành lang, chỉ còn Thu Thảo với Thiên Bảo đứng đấy.
- Lúc nãy đi căn tin, Anh Tuấn có nói điều gì kì lạ với cậu không?
Thu Thảo lắc đầu rằng “không”. Cũng buộc miệng, Thu Thảo lên tiếng:
- Phải thêm chữ “anh” trước tên cậu ấy chứ! Đừng nói trống không vậy!
Thiên Bảo gật đầu ừ, rồi móc trong túi ra hai cây kẹo mút mùi bạc hà, cậu đưa cho Thu Thảo một cây, cây còn lại thì nhanh tay bóc vỏ rồi cho vào miệng. Thu Thảo miễm cười nhận lấy cái kẹo, vừa đi, cô cũng bóc vỏ kẹo rồi cho vào miệng tuốt.
- À Thiên Bảo này! Cái căn hầm dưới phòng cậu là thế nào vậy? Mấy hôm nay tôi cứ tò mò mãi!
Lấy cái kẹo ra khỏi miệng, Thiên Bảo trả lời:
- Lúc trước là cái kho, nhưng nó rộng quá, nên tôi xin luôn ông bà cái căn hầm đó làm của riêng! – Thiên Bảo cười nhe răng.
- Vậy còn cái kho thì sao?
- Dời lên chứ sao? Gần chỗ vườn nhà, có cái căn nhà nhỏ nhỏ, đó là nhà kho đấy!
Vẫn còn thắc mắc, nên Thu Thảo tiếp tục hỏi:
- Vậy là cậu biết chơi piano, biết hát, biết nhảy?
Ngần ngại, Thiên Bảo đáp khiêm tốn:
- Một chút…!
Là bạn bè cũng được hai năm rồi, vậy mà có những điều Thu Thảo chưa biết về Thiên Bảo. Nghĩ lại, đến giờ cô còn chưa biết Thiên Bảo thích gì, mơ ước cái gì, vậy mà cô dám gọi cậu là bạn sao? Đã là bạn bè thì ít nhất cũng phải biết đối phương thích gì chứ? Còn đằng này…..Có phải Thu Thảo hơi vô tâm với Thiên Bảo không?
- Ước mơ của cậu là ca sĩ phải không?
- …..
- Một ngôi sao K-pop?
-…..
Thu Thảo hỏi Thiên Bảo hai câu, Thiên Bảo bơ nốt Thu Thảo hai câu. Cũng ra tới cổng trường rồi, nên Thiên Bảo cũng có chuyện để đánh trống lãng:
- Tôi về trước nhé!
Thiên Bảo vẫy tay chào rồi đi vào phòng bảo vệ, lôi con xe nicebot one của cậu ra. Vì là xe độc+xịn+đắt, nên “gửi xe” cũng đặc biệt hơn người khác. Mới có nhìn thấy cái nicebot one thôi, Thu Thảo đã không khỏi thốt lên đầy kinh ngạc:
- Ôi trời! Gì đây!?
- Biểu cảm đó là gì hả? – Thiên Bảo mắt to mắt nhỏ nhìn Thu Thảo.
- Nicebot one đó sao? Ôi trời ạ! Lần đầu tận mắt nhìn thấy ở ngoài đấy!
Thiên Bảo khinh khỉnh nhìn Thu Thảo, cậu bĩu môi đầy chảnh chọe.
- Đồ nhà quê! Không cho cậu sờ em nicebot one của tôi đâu nhé! Đi trước đây!
Nói rồi Thiên Bảo bước lên xe và vút ra khỏi cổng trường, bỏ lại Thu Thảo với bao sự ấm ức.
- Này! Cậu là đồ ích kỉ, đồ chảnh chọe! – Thu Thảo nói vọng theo người con trai đi vút xa tít rồi
Lúc này, ở sân thượng trường…..
- Cậu muốn gì hả?
- Tình tay ba sao?
Anh Tuấn lườm mắt nhìn người đối diện. Hắn im lặng, chờ cho người đó nói tiếp.
- Anh Tuấn – Thu Thảo – Thiên Bảo, rốt cuộc các người có chuyện gì trong quá khứ hả? Tôi tò mò lắm đấy!
Vâng, kẻ đó không ai khác là Anh Tú. Trong khi mọi người đã về hết, thì Anh Tú lại hẹn Anh Tuấn lên sân thượng để nói chuyện, là chuyện với mối quan hệ của Anh Tuấn, Thu Thảo và Thiên Bảo à!
- Tôi không có nhiều thời gian. Cậu mau nói đi!
Anh Tú cười nhạt, cô khoanh tay nhìn Anh Tuấn:
- Cậu là người nổi tiếng à? Phải đi chạy show nữa sao?
Câu nói của Anh Tú đầy chất khinh bỉ, phải, cô đang chế nhạo Anh Tuấn. Cũng thừa biết điều đó, Anh Tuấn cũng cười nhạt như cô, hắn đáp trả:
- Không. Nhưng nói chuyện với cậu phí thời gian của tôi lắm! – Anh Tuấn tiến lên vài bước, hắn kê sát mặt Anh Tú cùng nụ cười không thể nào đểu hơn – Hiểu không hả?
Nói xong thì Anh Tuấn quay lưng bỏ đi, còn Anh Tú thì một phen giật mình trước hành động quá gần của Anh Tuấn. Hắn bước mà chẳng thèm quay lại nhìn một lần.
Còn chuyện lúc ra chơi, Anh Tú cũng gọi Thiên Bảo lại nói chuyện, chính xác thì đó là những câu hỏi mà cô vừa hỏi Anh Tuấn lúc nãy. Nhưng, Thiên Bảo không phải kiểu người hay phớt lờ như Anh Tuấn, mà kì thực cậu rất nóng tính, đặc biệt rất nhạy cảm với hai chữ “Thu Thảo”. Có vẻ, Anh Tú đang mưu mô gì đấy, có thể là đào bới chuyện quá khứ của mọi người đây mà! Nhưng lí do là gì để Anh Tú làm vậy?
____________________________
- Nói thật nhé! Tôi tò mò, thật sự rất tò mò về căn hầm luyện tập của Thiên Bảo đấy! – Thu Thảo hốp ngụm trà sữa rồi nói tiếp – Hôm trước tôi có hỏi về ước mơ của cậu ấy là trở thành ca sĩ phải không, cậu ấy không trả lời, kiểu như cố tình tránh né câu hỏi của tôi vậy đó?
Vâng vâng, Thu Thảo đang ngồi ở quán trà sữa trước cổng trường đấy các bạn. Nếu đã là “ngồi ăn trà sữa” thì không thể không chém gió chuyện đời rồi, mà đã chém gió thì phải có người chém cùng, chứ chẳng lẽ chém một hình, thì hóa ra người ta bảo điên. Không đâu nhé, Thu Thảo nhà mình “không điên” đâu nhé! Ngồi cùng cô là,, và thiếu Hàn Du. Bình thường nếu là đi ăn trà sữa, thì sẽ gom đủ bốn đứa, nhưng dạo gần đây, Hàn Du cứ cư xử lạnh lùng với mọi người, như không muốn nói chuyện với ai, vào học thì toàn lo ngủ, ra chơi thì biến đâu mất, ra về thì bỏ về trước. Cả bọn lo cho Hàn Du lắm, không biết có chuyện gì xảy ra với cậu. Nhưng Như Ý bảo, là có những chuyện không thể nói ra, người giải quyết chỉ có bản thân họ, và ta phải cho họ thời gian để chấp nhận, nên cứ mặc Hàn Du, cả bọn sẽ tìm cách nói chuyện với cậu sau. Có ép thì cũng chẳng có tác dụng, ngược lại Hàn Du sẽ càng thấy khó chịu hơn.
- Tôi cũng tò mò, nhưng cũng không dám hỏi nhiều! – Như Ý nói.
Thế là cả ba im lặng trong 5 giây, sau khi đã hút “rột rột” hết ly trà sữa, một bóng đèn bật sáng trong đầu Hữu Bửu:
- A! Nếu đã “tò mò” thì sao không “khám phá”!
Hơi khó hiểu, Như Ý nhíu mày nhìn Hữu Bửu:
- Ý cậu là gì?
- Đột nhập ….. nhà cậu ấy sao? – Thu Thảo chậm rãi giọng.
- Bingo! Cũng như các cậu! Tôi điên tiết vì tò mò đấy! Nói đi nói lại thì cả ba người họ ai cũng muốn biết “sự thật trần trụi” về căn hầm, mà nói chính xác hơn là phòng luyện tập của Thiên Bảo. yện “đột nhập” phòng luyện tập của Thiên Bảo nghe có vẻ hơi phi lí và nguy hiểm, nhưng với cả bọn mà nói, thì giải quyết vấn đề tò mò mới là quan trọng. Để chơi trò “siêu trộm”, thì trước tiên cần phải có kế hoạch. Miệng nói thì tay làm, bút, giấy đã được bày ra bàn sẵn, Hữu Bửu, Thu Thảo và Như Ý đang bàn bạc kế hoạch đột nhập nhà Thiên Bảo.
Ngồi uống trà sữa ở trong góc khuất, nên ba người kia, tức Hữu Bửu, Thu Thảo, và Như Ý không thấy được, ưng Anh Tú thì thấy rất rõ ba người họ. Cô cũng đang uống trà sữa ở đấy, nhưng không phải một mình, mà là cùng một cô bạn, có vẻ không phải là học sinh chung trường.
- Trường mới, lớp mới tốt chứ!? – Cô bạn ngồi đối diện mở lời.
Anh Tú nhẹ cười, mặt hơi nhăn lại đáp:
- Tạm ổn! Chỉ có điều gặp lại “bạn cũ” và một vài kẻ không thích!
Cô bạn của Anh Tú là người tinh ý, nên thỉnh thoảng thấy Anh Tú nhìn sang chỗ của ba người kia. Lấy làm lạ, cô nàng hỏi bạn mình ngay:
- Bạn chung lớp với cậu à!?
- Ừ - Anh Tú trả lời, cô hơi bĩu môi khinh bỉ - Một tên biến thái, một con nhỏ béo ú, và một đứa bắt cá hai tay không biết xấu hổ. Cô bạn quay lại nhìn chỗ ba người kia, cô nàng hơi nheo mắt nhìn, và nhanh chóng, cô nhận ra đó là người quen.
- Nhỏ béo ú? Ý cậu là nhỏ đó hả? – Cô bạn chỉ tay về phía Như Ý.
- Ừ! Có gì sao?
Ngay lập tức, cô bạn cong môi đầy ẩn ý. Nàng ta di di cái ống hút trong ly trà sữa, hít một hơi thật sâu ra bắt đầu “nhả chuyện”:
- Con nhỏ đó, tên ư Ý đúng chứ?
Anh Tú gật đầu kèm theo dấu chấm hỏi.
- Hồi cấp hai học chung với tôi đấy! Ba mẹ nó gầy gồm, hóc hác lắm, ấy vậy mà nó lại tròn béo, tươi tắn thế kia?
- Ý cậu là gì? – Anh Tú nhìn đứa bạn khó hiểu.
- Thì còn là gì nữa? Nó là con nuôi chứ sao nữa! Người ta hay nói “con nhà nông, không giống lông cũng giống cánh”. Nhưng nhìn nó đi, có tí gì mà giống với ba mẹ nó chứ!
Hiểu ra được chuyện, Anh Tú chuyển từ vẻ mặt ngơ ngơ sang khuôn mặt đểu trá, cô hơi nhếch miệng, trong đầu đang suy tính gì đấy:
- Cậu biết rõ quá nhỉ?
- Lớp ai mà chẳng biết! Đã không có ngoại hình đẹp, thân phận là con xin, gia đình không hạnh phúc, kinh tế thiếu thốn, nghèo kiếp mạc, mà còn không biết thân biết phận.
- Không biết thân biết phận? – Anh Tú hỏi lại
Cô bạn uống thêm ngụm trà sữa nữa rồi nói:
- Để sống tốt trong một lớp học với đủ tầng lớp, thì những đứa bất hạnh của bất hạnh như nó phải thừa biết điều đó chứ? Nó giả câm giả điếc rất giỏi trong giờ kiểm tra. Ỷ mình học giỏi vật lí, ra điệu chảnh chọe. Bị cả lớp tẩy chay, đào bới về gia cảnh của nó. Cũng đáng đời lắm! Giờ chuyển trường mới rồi, cuộc sống của nó khác nhiều nhỉ?!
“Ha, ra là vậy! Lại thêm một người nữa bị mình nắm thóp rồi!”
Trong đầu Anh Tú lúc này đã khoanh đỏ cái tên, và trước đó là Hàn Du, vậy người tiếp theo sẽ là ai đây?
Con Nhóc Ngốc Nghếch, Có Biết Tôi Thực Sự Rất Thích Em Không? Con Nhóc Ngốc Nghếch, Có Biết Tôi Thực Sự Rất Thích Em Không? - Ian