An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Tác giả: Ian
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 621 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 08:57:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37: Sự Thật Hiểu Ra (Part 4)
nh đợi lâu ko?
Tiểu Bảo từ phòng bước vào, 2 tay bưng cái khây đựng 2 cốc nước cam, và 2 bịt snack. Tiểu Bảo thấy anh mk ngồi ở bàn học mà ko trả lời, cậu cũng tiến đến đó rồi đặt cái khây xuống bàn. Thấy Anh Tuấn gụt mặt xuống bàn, Tiểu Bảo lấy làm hơi lạ, định hỏi Anh Tuấn có sao ko thì hắn đã lên tiếng trước
- Tiểu Bảo!
- Hở???
Bất thình lình hắn ngốc đầu dậy rồi nhìn Tiểu Bảo bằng ánh mắt tình thương mến
- Tặng anh cái áo này nha! – Anh Tuấn cầm cái áo khoác lên đưa trước mặt Tiểu Bảo
Vừa thấy cái áo, Tiểu Bảo giật mk khi anh mk bảo tặng cái áo đó, mà nó lại chính là phần “thù lao” của Thu Thảo
- Ơ….cái áo..đó! – Tiểu Bảo ấp úng
Cậu ko biết phải trả lời sao, cậu muốn từ chối lắm, nhưng miệng mở ko ra lời được
“Làm sao đây” – Ngẫm nghĩ hồi lâu, cậu cười hì rồi biện hộ lí do
- Cái áo đó xấu lắm! Để hôm nào em mua cái khác rồi tặng cho anh! Cái áo này em tặng nó cho người khác rồi!
“Đúng là nó đem tặng rồi!” – Anh Tuấn bỗng thấy chột dạ, nhưng hắn vẫn cố tỏ ra bình thường, rồi tiếp tục dùng ánh mắt tình thương mến để tiếp tục xin xỏ
- Nhưng anh thích cái này cơ! Nếu là quà tặng thì em mua cái khác tặng đi! Anh thích thích thích cái áo này ơi là thích! – Anh Tuấn ôm cái áo vào lòng, bộ ra vẻ yêu nó lắm vậy – Hồi từ Hàn Quốc về, Tiểu Bảo chưa có quà cho anh, cái này coi như là quà đi nha!
Nghe anh mk nài nỉ quá, Tiểu Bảo dù ko muốn nhưng cũng ko thể từ chối! Vậy là cậu phải tìm “thù lao” khác cho cô nhóc Thu Thảo thôi! Cậu thở dài rồi gật đầu
- Anh lấy đi! Để em mua thứ khác tặng bạn ấy vậy!
- Cảm ơn Bảo Bảo “êu vấu” của anh!
Vậy là trot lọt kế hoạch. Giờ thì Anh Tuấn phải bắt đầu điều tra xem, có thật là mk bị Thu Thảo cấm sừng ko? Nếu đó là thật, thì hắn vẫn chưa có có hoạch giải quyết, nhưng phải tìm hiểu trước cái đã
Cầm ly nước lên uống, Anh Tuấn và Tiểu Bảo bắt đầu xé bịt snack ra nhâm nhi, Anh Tuấn nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói:
- Ko gian học của Tiểu Bảo thật lí tưởng đấy! Yên tĩnh, trong lành, lại thanh bình nữa! Mỗi lần học căng quá, nhìn ra bãi cỏ xanh rì ngoài kia là cảm giác thấy dễ chịu rồi! Ngoại ô thích thật đấy!
Tiểu Bảo cười rối tiếp lời Anh Tuấn:
- Em cũng muốn sống trong thành phố lắm! Nhưng hệ hô hấp của em ko được tốt như mọi người, nếu hít phải khói bụi như trong thành phố chắc em chết mất, phải ra nội ô sống thôi anh ạ! Sống ở đây cũng tốt cho việc điều trị cổ họng của em. Với lại, ngoại ô cũng thích hợp cho cuộc giống của người già, như ông bà nội của mk mà!
- Ừ!
Thế rồi cả 2 ko biết phải bắt chuyện gì để nói, ko phải là ko có chuyện để nói, mà ko biết phải bắt đầu nói từ đâu.Họ cứ im lặng mà nhìn ra bầu trời đen ngòm ấy. Sao trời giờ đã nhiều hơn, chắc ngày mai sẽ là 1 ngày nắng gắt đây, vì hôm nay trời nhiều sao quá, mà nhân gian ta hay có câu “Nhiều sao thì nắng, vắng sao thì mưa”.
Trong cái im lặng ấy, Anh Tuấn đột nhiên nhớ ra gì đó, nên reo lên rồi móc điện thoại ra
- À quên nữa! Lưu số mới của anh đi Tiểu Bảo!
Lúc này Tiểu Bảo cũng quay lại, và cậu cũng đã thấy được cái điện thoại mới toanh, mà Anh Tuấn vừa móc từ túi quần ra. Nhưng cậu thấy nó giống 1 miếng thủy tinh hơn là điện thoại:
- Anh mới mua điện thoại à! – Tiểu Bảo nghiêng đầu nhìn cái điện thoại – Nhìn như miếng thủy tinh vậy?
Chỉ chờ có câu hỏi đó của Tiểu Bảo. Anh Tuấn e hèm mấy cái để lấy giọng. Hắn cười tự tin rồi bắt đầu giải thích:
- Nó chính xác là 1 cái điện thoại! Đây, mẫu điện mới nhất, nhưng ko phải vì là mẫu mới mà nó được bán rộng rãi đâu nhé! Là hàng hiếm đấy! Nhìn bề ngoài thì cứ như 1 miếng thủy tinh trong suốt, nhưng khi dùng tay vuốt dọc theo cạnh trái của miếng thủy tinh này, thì từ đó sẽ hiển thị lên nút nguồn, âm lượng, camera bằng đèn led. Chỉ khi nào cạnh trái của màn hình được cảm ứng bằng da tay, thì những nút dọc theo đó mới hiển thị lên. Sở dĩ cảm ứng bằng da tay, là vì tránh trường hợp khi bỏ vào túi, bị, hay bị cấn, hay cạnh trái của điện thoại bị va đập vào, thì lúc đó nó sẽ ko hiển thị nút lên, vì cảm ứng đó ko phải là da tay. Làm vậy để tránh để mở nguồn điện thoại và tiết kiệm được rất nhiều năng lượng
Nói rồi Anh Tuấn dùng ngón trỏ vuốt dọc theo cạnh trái màn hình, đúng như lời hắn, các nút đèn led nguồn, âm lượng, camera tương ứng được hiển thị lần lượt lên. Hắn tiếp tục chạm vào nút nguồn, màn hình được bật lên. Hình nền, các ứng dụng trong suốt trên nền thủy tinh. Từ phía sau, có thể nhìn thấy được cả màn hình điện thoại, chỉ có điều đó là hình phản chiếu nên ngược hẳn chiều đi
- Nó mỏng thật đấy! – Tiểu Bảo mê li nhìn kích thước của miếng thủy tinh hình chủ nhật kia
Anh Tuấn hít 1 hơi thật sâu, rồi nói 1 lèo:
- Do ko sử dụng pin nên ko mất diện tích cho khoảng trống ấy! Điện thoại này sử dụng năng lượng mặt trời, nên chỉ cần phơi nắng đủ 6h thì sẽ đầy năng lượng – Cái mà những chiếc điện thoại khác gọi là pin. Nắng càng gắt thì “sạt” càng nhanh! Mà nãy giờ chắc chú mầy thắc mắc là vì sao nhìn từ đằng sau đến, vẫn thấy được màn hình hả? (dù bị ngược chiều). Là do các linh kiện của chiếc này thoại này là loại trong suốt, nên chú em mầy mới thấy được màn hình từ đằng sau đấy! Ko những vậy, mà những là trong suốt, mà chúng còn siêu mini, và vô cùng tinh vi luôn. Nhờ tiết kiệm được diện tích pin, lại thêm linh kiện siêu nhỏ, đó là lí do để cái điện thoại này mỏng như 1 tờ giấy cứng. Ngoài ra, nếu ko thích điện thoại có màu trong suốt thế này, hoặc ko thích người khác nhìn được màn hình của mk từ đằng sau, thì có thể đổ thêm màu cho chúng. Tức tự tạo 1 cái vỏ điện thoại ảo. Ví dụ là màu đen nhé!
Anh Tuấn bắt đầu vào bảng hệ thống chọn màu cho điện thoại, hắn chọn vào ô màu đen, và ngay sau cú chạm ngón của hắn vào ô màu đen, thì ngay lập tức, từ trên xuống dưới, điện thoại của hắn phủ ngay 1 lớp màu đen bóng loáng. Tiểu Bảo đứng đấy mà ko khỏi trầm trồ ngạc nhiên trước cái điện thoại hiện đại thế này
- Nhưng nếu đổ màu vào thì nhìn nó giống mấy cái điện thoại bình thường quá! Anh ko thích, anh thích cái gì khác lạ hơn người kia kìa! Nên anh thích để nguyên, ko đổ màu gì cả!
Sau khi thử nghiệm cho Tiểu Bảo xong, Anh Tuấn lại bỏ chọn màu đen, mà quay về “màu” trong suốt vốn dĩ của nó
- Các chức năng còn lại thì giống 1 cái cảm ứng bình thường thôi, chỉ có điều là được nâng cấp lên 1 ít. Như camera của anh sử dụng công nghệ nano, cực nét như ảnh thật nhé, cấu hình, giao diện mượn mà khỏi che luôn. Nếu đã chán nản vs việc cảm ứng trên màn hình thì có thể chọn sang chế độ cảm ứng ko trung. Nhìn nhé!
Anh Tuấn lại bắt đầu khoe mẻ bằng việc thoát chế độ cảm ứng trên màn hình sang chế độ cảm ứng trên ko trung. Hắn đã chọn xong thì chỉ cần cầm cái điện thoại trước mắt, hắn hất hàm sang trái thì cái màn hình nhẹ nhàng dịch sang phía trái 1 cách mượt mà nhất
- Trong thời gian tới, người ta sẽ cải thiện và hoàn chỉnh hơn nữa, đến lúc đó thì điện thoại này sẽ được rộng rãi trên thị trường
- Vậy thì điện thoại của anh là mẫu thử nên chưa được phát hành rộng rãi, vì nó còn nhiều nhược điểm?
Câu hỏi ngây ngô của Tiểu Bảo làm Anh Tuấn từ khuôn mặt đắt ý chuyển sang méo xẹo, với 3 sọc ngang trên trán:
- À…ừ…thì là mẫu thử….. Nó cũng có nhược điểm là….mau hết năng lượng, thời gian sạt lại lâu. Hôm nào trời ko nắng thì xem như hôm đó ko “sạt” được, thêm nữa là vì quá mỏng….nên….dễ bị bẻ cong kích thước….!
Vậy cứ tưởng là “hàng xịnh” gì, ai dè điện thoại của hắn cũng như bao cái điện thoại thường thôi, chỉ có điều kiểu dáng khác lạ, và hệ thống cũng chỉ hơn điện thoại người ta 1, 2 level thôi chứ cũng có gì đâu!
- Mệt mệt, mẫu thử kệ anh! Chỉ cần biết nó là hàng hiếm, khác lạ và giá vô cùng đắt là được rồi! Giờ có lấy số điện thoại ko thì bảo? – Anh Tuấn rõ bực tức nói
- Vâng, anh đọc số đi!
Anh Tuấn đọc 1 loạt những con số trong số điện thoại của hắn cho Tiểu Bảo, chẳng mất mấy giây, Tiểu Đã đã lưu số anh họ mk với tên “Anh Tuấn” trong danh bạ. Chợt cậu nhớ đến thứ gì đó nên ngước mặt nhìn Anh Tuấn hỏi
- Mà lần trước anh bị bắt điện thoại phải ko? Thực hư thế nào mà anh bị bắt vậy?
- Nhắc tổ thêm bực? – Anh Tuấn nhăn mặt khi nhắc đến chuyện đó
- Nhưng làm sao mà anh bị bắt chứ?
Anh Tuấn thở dài, hắn ko muốn kể lại chuyện này chút nào, nhưng cứ để cái bực ấy trong lòng, thì thà kể ra sẽ tốt hơn
- Là tại con nhỏ Thu Thảo ấy chứ ai?
- Trần Thu Thảo? - Tiểu Bảo nói lại – Cậu ấy liên quan gì?
- Còn ai vào đây! Thì cái hôm đó, cũng anh mầy mới mua điện thoại cách đó ko lâu, đem vào lớp sử dụng, giờ ra chơi, nhỏ Thảo thấy anh sử dụng điện thoại, nên nhỏ dọa là sẽ xuống phòng Đoàn mách với thầy Huy Sơn. Anh cứ tưởng nhỏ nói giỡn, ai dè nhỏ làm thiệt, nhỏ vừa đi chưa đầy 1 phút, thì thầy Huy Sơn vừa đi ngang qua lớp, thấy anh sử dụng điện thoại nên vào lớp giáo huấn cho anh hết mấy phút, rồi “hốt” anh xuống phòng Đoàn luôn! Mới đầu tuần mà xui xẻo thấy ớn. Sang hôm sao lại gặp chú mầy mới chuyển trường tới là ko vui rồi! Xui xẻo
Nghe anh mk nói vậy, Tiểu Bảo nhăn mặt phụn phệu:
- Ý anh em là mang xui xẻo đến cho anh đó hả?
- Chứ còn ai trồng khoai đất này!
- Nhưng hôm thứ 2 em-
Tiểu Bảo còn chưa tròn câu 1 tia chớp xẹt ngang trong suy nghĩ cậu thật nhanh. Tiểu Bảo bỗng nhớ ra…nhớ ra….
Con Nhóc Ngốc Nghếch, Có Biết Tôi Thực Sự Rất Thích Em Không? Con Nhóc Ngốc Nghếch, Có Biết Tôi Thực Sự Rất Thích Em Không? - Ian