The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Cat Among The Pigeons (1959)
Dịch giả: Võ Hồng Long
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 365 / 57
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20 - Đối Thoại
ôi không biết phải nói sao,” bà Sutcliffe nói. “Thực sự tôi không biết phải nói gì cả…”
Bà nhìn Hercule Poirot với vẻ khó chịu lộ rõ.
“Henry, dĩ nhiên,” bà nói, “không ở nhà.”
Hàm ý của thông báo này hơi mơ hồ, nhưng Hercule Poirot nghĩ ông biết trong đầu bà nghĩ gì. Henry, bà đang cảm nhận, sẽ có thể xử lý vấn đề này. Henry đã xử lý nhiều sự việc liên quan đến nước ngoài, ông ấy luôn bay đi Trung Đông và sang Ghana và đến Nam Phi, rồi đến Geneva, thậm chí thỉnh thoảng, nhưng không thường xuyên, đến Paris.
“Toàn bộ chuyện này,” bà Sutcliffe nói, “hết sức đáng lo. Tôi rất vui vì Jennifer đã về nhà an toàn. Dù vậy, tôi phải nói rằng,” bà thêm vào, với đôi chút phật lòng, “Jennifer thực sự gây mệt mỏi nhất. Khi trước thì làm om sòm chuyện đến học ở Meadowbank và khẳng định rằng con bé không thích ở đó, bảo rằng ngôi trường đó là một chốn trưởng giả, không phải kiểu trường nó muốn đến học, thì bây giờ nó suốt ngày cáu gắt, bởi vì tôi đã bắt nó về. Thật quá tệ.”
“Không thể chối cãi rằng đó là một ngôi trường tốt,” Hercule Poirot nói. “Nhiều người bảo đó là trường tốt nhất ở Anh.”
“Đã từng thôi, tôi dám chắc như vậy,” bà Sutcliffe nói.
“Và sẽ lại như thế,” Hercule Poirot nói.
“Ông nghĩ vậy ư?” bà Sutcliffe nhìn ông đầy hồ nghi. Thái độ đồng cảm của ông dần làm vơi đi sự phòng ngự của bà. Chẳng có gì làm vơi nhẹ gánh nặng của một bà mẹ cho bằng việc được trút đi những khó khăn, những lời cự tuyệt, và những thất vọng mà bà đang đối phó với con cái mình. Sự gắn bó đòi hỏi lòng nhẫn nại. Nhưng với một người nước ngoài như Hercule Poirot, bà Sutcliffe cảm thấy rằng điều ấy không hợp. Không giống như khi bà nói chuyện với mẹ của một học trò khác.
“Meadowbank,” Hercule Poirot nói, “chỉ đang trải qua một giai đoạn không may mắn.”
Ấy là điều tốt nhất ông có thể nghĩ ra mà nói lúc này. Ông cảm thấy nó không đủ sức động viên, nhưng bà Sutcliffe níu ngay lấy.
“Hơn cả không may ấy chứ,” bà nói. “Hai vụ giết người! Và một học sinh bị bắt cóc. Ông không thể gửi con ông đến một ngôi trường mà cô giáo ở đó bị giết suốt như thế được.”
Đấy dường như là quan điểm rất hợp lý.
“Nếu những vụ giết người,” Poirot nói, “hóa ra là do một kẻ gây nên, và kẻ đó bị bắt, thì chuyện có khác đi không?”
“Ồ… tôi cho là… có,” bà Sutcliffe nói đầy nghi ngại. “Ý tôi là… ý ông là… ồ, tôi hiểu, ý ông là như tên Jack đồ tể hay ai đó? Neil Cream phải không? Kẻ ấy tính giết những phụ nữ bất hạnh. Tôi cho là kẻ giết người này muốn giết những cô giáo! Một khi ông khiến hắn phải vào tù, và treo cổ hắn, tôi hi vọng vậy, thì tôi cho là chuyện sẽ khác. Dĩ nhiên không thể có nhiều hung thủ như vậy, phải không?”
“Chắc chắn tôi hi vọng là không,” Hercule Poirot nói.
“Nhưng còn vụ bắt cóc nữa,” bà Sutcliffe chỉ ra. “Ông không muốn cho con gái mình theo học ở nơi nó có thể bị bắt cóc, đúng không?”
“Nhất quyết là không, thưa bà. Tôi hiểu bà đã suy nghĩ rõ ràng như thế nào về tất cả chuyện này. Những gì bà nói đều đúng cả.”
Bà Sutcliffe tỏ chút hài lòng. Dạo gần đây chẳng ai nói với bà như vậy. Henry chỉ toàn nói những điều như “Thế em muốn gửi con đến Meadowbank để làm gì nào?” còn Jennifer thì cáu gắt và không chịu trả lời.
“Tôi đã nghĩ về chuyện đó,” bà nói. “Rất nhiều.”
“Vậy thì tôi không nên để chuyện bắt cóc làm bà lo lắng, thưa bà. Chỉ tôi và bà biết thôi nhé, mong bà đừng kể với ai, là về Công nương Shaista - Đấy chính xác không phải vụ bắt cóc - người ta nghi ngờ đó là một chuyện yêu đương… ”
“Ý ông là con bé hư hỏng ấy chạy trốn để kết hôn ai đó ư?”
“Miệng tôi phong kín rồi,” Hercule Poirot. “Bà hiểu rằng người ta không mong có vụ bê bối nào cả. Đây là chuyện bí mật giữa tôi và bà thôi. Tôi biết bà sẽ chẳng kể gì đâu.”
“Dĩ nhiên là không,” bà Sutcliffe đạo mạo nói. Bà nhìn xuống bức thư của Cảnh sát trưởng mà Poirot đã mang theo. “Tôi thật không biết ông là ai, thưa ông - ờ - Poirot. Có đúng ông là người như người ta hay gọi là thám tử tư đấy không, như trong sách vở hay mô tả?”
“Tôi là một người cố vấn,” Hercule Poirot hãnh diện nói.
Cái phong vị của phố Harley đã khích lệ bà Sutcliffe rất nhiều.
“Ông muốn nói chuyện với Jennifer về việc gì?” bà hỏi.
“Chỉ muốn biết ấn tượng của cô bé về một số chuyện thôi,” Poirot nói. “Cô bé là người tinh ý - phải không?”
“Tôi e là không phải vậy,” bà Sutcliffe. “Nó không phải là đứa hay để ý. Ý tôi là, nó luôn là đứa rất thờ ơ.”
“Thế còn tốt hơn là bịa ra những điều không bao giờ xảy ra,” Poirot nói.
“Ô, Jennifer không làm những chuyện như vậy,” bà Sutcliffe nói đầy chắc chắn. Bà đứng lên, đến cửa sổ gọi Jennifer.
“Tôi mong,” bà nói với Poirot khi bà quay lại, “rằng ông sẽ nói cho Jennifer hiểu rằng bố mẹ nó chỉ làm những điều tốt nhất cho nó.”
Jennifer đi vào phòng, khuôn mặt cáu kỉnh, cô bé nhìn Hercule Poirot với vẻ nghi ngờ sâu sắc.
“Chào cháu.” Poirot nói. “Ta là một người bạn rất già của Julia Upjohn. Cô bé đã đến London tìm ta.”
“Julia đến London ư?” Jennifer nói, hơi ngạc nhiên. “Tại sao?”
“Để hỏi ta lời khuyên,” Hercule Poirot nói.
Jennifer tỏ vẻ không tin.
“Ta có thể cho bạn ấy lời khuyên,” Poirot nói. “Giờ bạn ấy ở Meadowbank,” ông nói thêm.
“Vậy là dì Isabel không bắt bạn ấy nghỉ ở trường,” Jennifer nói, bắn cái nhìn bực dọc sang mẹ.
Poirot nhìn bà Sutcliffe và vì lí do nào đó, có lẽ vì đang dở tay soạn đồ giặt, hoặc vì lý do nào khác, bèn đứng lên và rời phòng.
“Cũng hơi khó khăn,” Jennifer nói, “khi không được can dự vào mọi chuyện đang diễn ra ở đó. Cái sự lo lắng thái quá này! Cháu đã bảo mẹ chuyện này thật ngớ ngẩn. Dù gì, chẳng học sinh nào bị giết cả.”
“Cháu có ý kiến gì về vụ giết người không?” Poirot hỏi.
Jennifer lắc đầu. “Kẻ nào đó gàn dở chăng?” cô bé dạm ý kiến. Cô bé nói thêm, vẻ đăm chiêu, “Cháu nghĩ cô Bulstrode lúc này đã tuyển được cô giáo mới rồi.”
“Hình như là vậy,” Poirot nói. Ông tiếp tục, “Ta rất quan tâm, Jennifer ạ, đến người phụ nữ đã đến trao cho cháu chiếc vợt mới để đổi lấy vợt cũ. Cháu còn nhớ không?”
“Lẽ ra cháu nên nhớ,” Jennifer nói. “Đến nay cháu chưa biết thực sự ai đã gửi chiếc vợt ấy. Không phải dì Gina đâu.”
“Người phụ nữ này trông thế nào?” Poirot nói.
“Người mang vợt đến ư?” Jennifer mắt nhắm hờ như đang suy nghĩ. “Ô, cháu không nhớ rõ. Cô ấy mặc một chiếc váy thùng thình, độ chiếc mũ be bé, cháu nghĩ vậy. Mũ màu xanh dương, vải mềm.”
“Vậy ư?” Poirot nói. “Ý ta là có lẽ cháu không nhớ nhiều về trang phục cũng như khuôn mặt.”
“Trang điểm rất đậm, cháu nghĩ vậy,” Jennifer nói mơ hồ. “Khá giống người miền quê, ý cháu là tóc chải thẳng. Cháu nghĩ cô ấy là người Mỹ.”
“Cháu đã gặp cô ta bao giờ chưa?” Poirot hỏi.
“Ô không,” Jennifer nói. “Cháu không nghĩ cô ấy sống ở gần đó. Cô ấy bảo đến để ăn trưa hay dự tiệc cocktail hay gì đó.”
Poirot đăm chiêu nhìn cô bé. Ông để ý việc Jennifer chấp nhận hoàn toàn mọi thứ được nghe. Ông dịu dàng nói.
“Nhưng cô ta hẳn không nói sự thật chứ?”
“À,” Jennifer nói. “Đúng, cháu nghĩ vậy.”
“Cháu chắc là trước đây chưa gặp cô ta bao giờ? Cô ta không thể là, ví dụ, học sinh được hóa trang? Hay một giáo viên?”
“Hóa trang ư?” Jennifer vẻ bối rối.
Poirot đặt trước mặt cô bé bức kí họa cô Blanche mà Eileen Rich đã vẽ cho ông.
“Đây không phải người phụ nữ ấy chứ?”
Jennifer nhìn nghi hoặc.
“Chỉ hơi giống cô ấy thôi - nhưng cháu không nghĩ là cô ấy.”
Poirot gật đầu trầm ngâm.
Không dấu hiệu nào cho thấy Jennifer nhận ra rằng đây là bức kí họa cô Blanche.
“Ông biết đấy,” Jennifer nói, “Cháu thực sự không để ý đến cô ấy lắm. Cô ấy là người Mỹ, một người lạ, và rồi cô ấy nói về chiếc vợt mới…”
Sau đó, rõ ràng là Jennifer chẳng để mắt đến điều gì khác ngoài món đồ mới.
“Ta hiểu rồi,” Poirot nói. Ông tiếp tục, “Cháu đã bao giờ trông thấy ở Meadowbank ai đó mà cháu từng gặp ở Ramat không?”
“Ở Ramat ư?” Jennifer nghĩ ngợi. “Ô không… - cháu không nghĩ vậy.”
Poirot chộp ngay lấy vẻ mặt hơi nghi ngờ ấy. “Cháu không chắc lắm nhỉ, Jennifer.”
“Ồ,” Jennifer gãi trán, vẻ băn khoăn, “ý cháu là, bao giờ ông thấy những người mà trông giống một ai khác. Ông không thể nhớ người đó giống ai. Đôi khi ông thấy những người mà ông đã từng gặp, nhưng ông không nhớ họ là ai. Và họ nói với ông, ‘Ông không nhớ tôi sao,’ sau đó là giây phút khó xử, bởi vì ông thực sự không nhớ. Ý cháu là, ông dường như biết khuôn mặt họ, nhưng không thể nhớ tên của họ, hay đã gặp họ ở đâu.”
“Điều này rất đúng,” Poirot nói. “Đúng, rất là đúng. Người ta thường trải qua chuyện như vậy.” Ông ngừng một lát, rồi ông tiếp tục, nhẹ nhàng thúc giục, “Chẳng hạn như Công nương Shaista, có lẽ cháu sẽ nhận ra khi cháu gặp bạn ấy, vì hẳn là cháu đã thấy bạn ấy ở Ramat.”
“Ồ, bạn ấy ở Ramat sao?”
“Nhiều khả năng lắm,” Poirot nói. “Dù gì, bạn ấy là người trong hoàng tộc mà. Cháu hẳn đã gặp bạn ấy ở đó chứ?”
“Cháu không nghĩ là đã gặp,” Jennifer nhíu mày. “Dù sao, nếu ở đấy bạn ấy không đi ra ngoài mà để lộ khuôn mặt được, phải không ạ? Ý cháu là, tất cả họ đều trùm mạng che mặt. Dù ở Paris hay Cairo họ có thể tháo ra, cháu tin là vậy. Và dĩ nhiên là ở London nữa,” cô bé nói thêm.
“DÙ sao, cháu không có cảm giác là đã gặp ai đó ở trường Meadowbank mà cháu đã trông thấy trước đó sao?”
“Cháu không chắc được. Dĩ nhiên, hầu hết mọi người trông khá giống nhau, và hẳn ông thấy họ khắp nơi. Chỉ khi ai đó khuôn mặt kì lạ như cô Rich, thì ông sẽ nhận ra.”
“Cháu có nghĩ đã gặp cô Rich ở đâu đó không?”
“Thực sự cháu không gặp. Có người giông giống cô ấy. Nhưng người đó béo hơn cô ấy nhiều.”
“Người đó béo hơn ư,” Poirot nói vẻ suy tư.
“Cháu không thể tưởng tượng cô Rich béo được,” Jennifer nói, cười khúc khích. “Cô ấy gầy phát sợ ý, và thô kệch. Dù sao cô Rich cũng không thể ở Ramat được, vì học kì vừa rồi cô ấy bị ốm.”
“Còn những bạn khác?” Poirot nói, “Cháu có gặp bạn nào từ trước không?”
“Chỉ có những bạn cháu đã biết,” Jennifer nói. “Cháu biết một vài bạn. Dù sao, ông biết đấy, cháu mới ở đó được ba tuần, và cháu thực sự không biết phân nửa người ở đó, dù chỉ biết mặt. Nếu ngày mai có gặp lại có lẽ cháu cũng không chắc nhận ra đâu.”
“Cháu nên chú ý nhiều hơn,” Poirot nói nghiêm nghị.
“Người ta không thể chú ý đến mọi thứ được,” Jennifer phản đối. Cô bé nói tiếp: “Nếu Meadowbank tiếp tục mở, cháu muốn quay trở lại. Ông xem có nói gì được với mẹ cháu không. Dù thực ra,” cô bé nói thêm, “cháu nghĩ chính bố mới là trở ngại. Ở đất nước này thật kinh khủng. Cháu không có cơ hội cải thiện khả năng chơi tennis.”
“Ta đảm bảo sẽ làm những gì có thể,” Poirot nói.
Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu - Agatha Christie Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu