"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Cat Among The Pigeons (1959)
Dịch giả: Võ Hồng Long
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 365 / 57
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15 - Tội Ác Tái Diễn
ến đây,” Thanh tra Kelsey sầm mặt đi vào phòng. “Lại một vụ khác.”
“Một vụ gì cơ?” Adam ngẩng phắt đầu lên.
“Một vụ giết người nữa,” Thanh tra Kelsey nói. Anh đi trước ra khỏi phòng, và Adam theo sau. Họ đang ngồi trong phòng Adam uống bia và thảo luận nhiều khả năng khác nhau cho vụ trước thì Kelsey được gọi đi nghe điện thoại.
“Là ai?” Adam hỏi, khi anh theo Thanh tra Kelsey xuống cầu thang.
“Một giáo viên khác - cô Vansittart.”
“Ở đâu?”
“Trong Cung thể thao.”
“Lại Cung Thể thao,” Adam nói. “Trong cái Cung Thể thao này có gì thế nhỉ?”
“Lần này tốt hơn các anh nên điều tra toàn diện,” Thanh tra Kelsey nói. “Có lẽ kĩ thuật khám xét của anh sẽ thành công hơn chúng tôi. Chắc hẳn trong Cung Thể thao phải có gì đó, nếu không tại sao mọi người lại bị giết trong đấy?” Anh và Adam vào xe. “Tôi đồ là bác sĩ sẽ ở đó trước chúng ta. Anh ta ở gần đó.”
Chuyện này như cơn ác mộng lặp lại, Kelsey nghĩ khi anh đi vào Cung Thể thao đèn đuốc sáng trưng. Một lần nữa, lại có một cái xác, bác sĩ đang quỳ gối bên cạnh. Một lần nữa bác sĩ đứng lên.
“Bị giết cách đây chừng nửa tiếng,” anh ta nói. “Lâu lắm thì bốn chục phút.”
“Ai tìm thấy bà ta?” Kelsey nói.
Một nhân viên của anh nói. “Bà Chadwick.”
“Có phải bà già đấy không?”
“Đúng. Bà ta thấy ánh đèn, đi ra đây, và thấy cái xác. Bà ta loạng choạng quay về tòa học xá, hoảng loạn, đại khái như vậy. Chính cô y tá Johnson đã gọi điện báo.”
“Được rồi,” Kelsey nói. “Bà ấy bị giết thế nào? Lại bị bắn à?”
Viên bác sĩ lắc đầu. “Không. Lần này bị đánh vào sau đầu. Có lẽ bằng dùi cui hoặc bao cát. Cái gì đó như vậy.” Một chiếc gậy golf đầu sắt nằm gần cửa. Đó là thứ duy nhất có vẻ lạc chỗ tại nơi này.
“Còn cái kia?” Kelsey chỉ tay nói. “Có thể bà ấy bị đánh bằng thứ đó không?”
Bác sĩ lắc đầu. “Không thể nào. Không có dấu vết trên người bà ấy. Hung khí chắc chắn là một cái dùi cao su nặng hoặc bao cát, kiểu như vậy.”
“Thứ gì đó - chuyên nghiệp?”
“Có lẽ vậy. Dù là ai, kẻ đó không có ý gây tiếng ồn lần này. Từ đằng sau tiến lại, rồi đánh vào sau đầu. Bà ấy ngã sấp, và có lẽ không bao giờ biết mình bị cái gì đánh vào.”
“Bà ấy đang làm gì?”
“Có lẽ đang quỳ,” bác sĩ nói. “Đang quỳ trước ngăn tủ này.”
Thanh tra đến ngăn tủ nhìn. “Đấy là tên cô học sinh, tôi nghĩ vậy,” anh nói. “Shaista - để xem nào, đó là - đó là cô bé Ai Cập phải không? Công nương Shaista.” Anh quay sang Adam. “Vậy là có liên quan, phải không? Đợi đã - chính là cô bé mà tối nay họ báo mất tích sao?”
“Đúng cô bé đấy,” viên Hạ sĩ nói. “Một chiếc xe đến đón cô bé, họ cứ nghĩ do ông bác đang ở Claridge tại London cho người đến. Cô bé lên xe và đi.”
“Có báo cáo gì chưa?”
“Chưa, thưa sếp. Đã triển khai mạng lưới. Và Sở cảnh sát đang vào vụ này.”
“Một cách đơn giản để bắt ai đó,” Adam nói. “Không chống cự, không gào hét. Chúng ta chỉ biết cô bé đang chờ một chiếc xe đến đón mình và, ta chỉ cần làm sao trông cho giống một tài xế bảnh tỏn, và đến đó trước khi chiếc xe khác đến. Cô bé sẽ bước vào xe, không một giây suy nghĩ, và ta có thể lái xe đi mà cô bé không một chút nghi ngờ gì chuyện đang xảy ra.”
“Không tìm thấy chiếc xe bỏ không nào sao?” Kelsey hỏi.
“Chúng tôi không có tin về chiếc xe nào cả,” viên Hạ sĩ nói. “Sở Cảnh sát đang làm vụ này, như tôi nói,” anh ta nói thêm. “Và Đội đặc nhiệm.”
“Có lẽ sẽ gây ra một vụ căng thẳng chính trị,” Viên thanh tra nói. “Tôi nghi ngờ khả năng bọn chúng đưa được cô bé ra khỏi đất nước này.”
“Bọn họ bắt cô bé làm gì?” vị bác sĩ hỏi.
“Chúa mới biết được,” Kelsey ủ rũ nói. “Cô bé đã bảo tôi là cô bé sợ bị bắt cóc, và tôi phải muối mặt mà nói rằng tôi đã nghĩ cô bé chỉ làm màu thôi.”
“Tôi cũng đã nghĩ vậy khi nghe anh kể,” Adam nói.
“Vấn đề là chúng ta không biết đủ thông tin,” Kelsey nói. “Có quá nhiều chi tiết khó hiểu.” Anh nhìn quanh. “Ờ, dường như ở đây tôi chẳng thể làm được gì nữa. Hãy tiếp tục làm những việc thông thường - chụp ảnh, lấy dấu vân tay, v.v. Tôi nên vào tòa học xá thì hơn.”
Trong nhà, anh được cô Johnson đón tiếp. Cô run rẩy nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.
“Thật kinh khủng, anh thanh tra,” cô nói. “Hai cô giáo bị giết. Bà Chadwick tội nghiệp kinh hoàng quá sức.”
“Tôi muốn gặp bà ấy sớm nhất có thể.”
“Bác sĩ đã cho bà ấy thứ gì đó, và bà ấy bình tĩnh hơn nhiều rồi. Tôi dẫn anh đến chỗ bà ấy nhé?”
“Vâng, một vài phút nữa. Trước hết, cô hãy cho tôi biết về lần cuối cùng cô gặp cô Vansittart.”
“Cả ngày nay tôi không gặp cô ấy,” cô Johnson nói. “Hôm nay tôi đi vắng cả ngày. Tôi về đây lúc gần mười một giờ và đi thẳng về phòng. Tôi lên giường.”
“Cô không ngẫu nhiên nhìn ra cửa sổ về phía Cung thể thao ư?”
“Không. Không, tôi không bao giờ nghĩ đến việc đó. Cả ngày tôi ở cùng chị gái mình, đã lâu tôi không gặp chị ấy, và đầu tôi đầy những tin tức ở nhà. Tôi đi tắm và lên giường, rồi đọc sách, và tôi tắt đèn, đi ngủ. Rồi đột nhiên, tôi thấy bà Chadwick xông vào, trông trắng bệch như tờ giấy và toàn thân run rẩy.”
“Hôm nay cô Vansittart có đi ra ngoài không?”
“Không, cô ấy trực ở đây để trông coi việc trong trường. Vì bà Bulstrode đi vắng.”
“Trong các giáo viên, còn ai khác ở đây?”
Cô Johnson ngẫm nghĩ một lúc. “Cô Vansittart, bà Chadwick, cô giáo người Pháp, cô Blanche, và cô Rowan.”
“Tôi hiểu rồi. Thôi, tốt hơn cô nên đưa tôi đến gặp bà Chadwick bây giờ.”
Bà Chadwick đang ngồi trên ghế trong phòng bà. Dù ban đêm trời ấm, lò sưởi điện được bật lên và một tấm chăn quấn quanh gối bà. Bà quay khuôn mặt tái nhợt sang Thanh tra Kelsey.
“Cô ấy chết rồi - Cô ấy chết rồi phải không? Không có khả năng… cô ấy sẽ tỉnh lại sao?”
Kelsey lắc đầu chầm chậm.
“Thật kinh khủng,” Bà Chadwick nói, “khi bà Bulstrode đi vắng.” Bà bật khóc. “Chuyện này sẽ hủy hoại ngôi trường mất,” bà nói. “Chuyện này sẽ hủy hoại Meadowbank. Tôi không thể chịu nổi - thôi thực sự không thể chịu nổi.”
Kelsey ngồi xuống cạnh bà. “Tôi biết,” anh nói giọng thông cảm, “tôi biết. Thật là một cú sốc khủng khiếp với bà, nhưng tôi muốn bà phải bình tĩnh, bà Chadwick ạ, và kể cho tôi tất cả bà biết. Càng tìm được kẻ gây ra chuyện này, thì rắc rối càng đỡ đi và công luận càng biết ít hơn.”
“Vâng, vâng, tôi có thể hiểu điều đó. Anh biết đấy, tôi - tôi lên giường sớm, vì tôi nghĩ sẽ rất tốt nếu đêm ngủ được một giấc thật dài. Nhưng tôi không thể ngủ được. Tôi lo lắng.”
“Lo lắng cho ngôi trường ư?”
“Đúng. Và về chuyện Shaista mất tích. Rồi tôi bắt đầu nghĩ về cô Springer và liệu… liệu cái chết của cô ấy có ảnh hưởng đến các bậc phụ huynh không, và liệu kì học tới họ có đưa con mình quay lại đây không. Tôi thấy lo cho bà Bulstrode khủng khiếp. Ý tôi là, bà ấy đã tạo ra nơi này. Một thành tựu to lớn thế mà.”
“Tôi biết. Bà cứ nói tiếp đi - bà lo lắng, và không ngủ được.”
“Vâng, tôi đếm cừu và làm mọi thứ. Rồi tôi thức dậy để uống thuốc an thần, và khi uống xong, tôi ngẫu nhiên lại kéo rèm cửa sổ lên. Tôi không biết tại sao. Tôi cho là bởi tôi nghĩ về cô Springer. Rồi anh biết đấy, tôi nhìn thấy… tôi thấy ánh đèn ở đó.”
“Anh đèn như thế nào?”
“Ô, kiểu như ánh đèn múa nhảy. Ý tôi là - tôi nghĩ chắc ánh đèn pin. Nó giống như ánh đèn mà tôi và cô Johnson đã nhìn thấy lần trước.”
“Giống y như thế à?”
“Đúng. Đúng, tôi nghĩ vậy. Có lẽ yếu hơn, nhưng tôi không chắc.”
“Vâng. Rồi sau đó?”
“Rồi sau đó,” bà Chadwick nói, giọng bà đột nhiên trở nên vang hơn, “tôi quyết định rằng lần này tôi sẽ đi xem ai đang ở đó, và bọn họ đang làm gì. Nên tôi đứng lên, và mặc áo khoác vào, đi giày, rồi tôi chạy ra khỏi nhà.”
“Bà không nghĩ đến việc gọi ai đó sao?”
“Không. Không. Anh biết đấy, tôi nóng lòng muốn ra đến đó, nên tôi sợ kẻ đó - dù là ai đi nữa - sẽ bỏ trốn.”
“Vâng. Bà nói tiếp đi.”
“Nên tôi đi nhanh ra đó. Tôi đến cửa, và ngay khi gần tới cửa, tôi nhón chân để - để tôi có thể nhìn vào trong và không ai nghe thấy tôi đang đến. Tôi đến đó. Cửa không đóng - chỉ khép hờ và tôi đẩy rất nhẹ. Tôi nhìn quanh và… cô ấy ở đó. Ngã sấp mặt, chết…”
Bà lại bắt đầu run rẩy.
“Vâng, vâng, bà Chadwick, không sao đâu. Mà ở ngoài kia có chiếc gậy golf. Bà mang ra phải không? Hay là cô Vansittart?”
“Gậy golf à?” bà Chadwick nói mơ hồ. “Tôi không nhớ nổi - Ồ, vâng, tôi nghĩ đã lấy trong hành lang. Tôi mang theo, phòng khi - ồ, phòng khi tôi phải dùng đến. Khi thấy Eleanor, tôi nghĩ là mình đã buông rơi gậy. Rồi vì sao đó mà tôi quay lại nhà và tìm đến cô Johnson - Ôi! Tôi không thể chịu nổi. Tôi không thể chịu được - đây sẽ là dấu chấm hết cho Meadowbank…”
Giọng bà Chadwick cao lên điên dại. Cô Johnson tiến đến.
“Phát hiện ra hai vụ giết người là chuyện quá căng thẳng đối với bất kỳ ai,” cô Johnson nói. “Nhất là ở tuổi bà ấy. Anh không muốn tra hỏi bà ấy nữa chứ?”
Thanh tra Kelsey lắc đầu.
Khi đi xuống cầu thang, anh nhận thấy một chồng bao cát cũ cùng những cái xô trong hốc tường. Có lẽ từ thời chiến tranh, nhưng một ý nghĩ khó chịu nảy ra trong đầu anh rằng để đánh gục cô Vansittart không nhất thiết phải là kẻ chuyên nghiệp với dùi cui. Ai đó trong nhà này, ai đó sợ gây tiếng súng lần thứ hai, và kẻ đó, rất nhiều khả năng, đã tẩu tán khẩu súng gây án sau vụ giết người lần trước, và có thể dụng đến một thứ vũ khí chết người nhưng trông tưởng như vô hại - và thậm chí có thể sau đó còn xếp lại gọn gàng!
Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu - Agatha Christie Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu