Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Cat Among The Pigeons (1959)
Dịch giả: Võ Hồng Long
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 365 / 56
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14 - Bà Chadwick Thao Thức
à Chadwick thấy bồn chồn. Bà nằm trằn trọc trên giường đếm cừu, và dụng đến những phương pháp lâu đời khác để gọi giấc ngủ. Vô vọng.
Lúc tám giờ, khi Shaista không quay về, và không có tin tức gì của cô bé, bà Chadwick tự đứng ra xử lý vấn đề, bà gọi điện cho Thanh tra Kelsey. Bà nhẹ lòng khi anh coi vấn đề này không quá nghiêm trọng. Bà có thể giao phó mọi chuyện cho anh, anh an ủi bà. Kiểm tra xem có tai nạn hay không cũng dễ thôi. Sau đó, anh sẽ liên lạc với London. Những việc nào nhất thiết phải làm thì sẽ được tiến hành. Có lẽ cô bé đang chơi trò ú tim. Anh khuyên bà Chadwick đề cập chuyện này ở trường càng ít càng tốt. Cứ để người ta nghĩ rằng Shaista đang ở qua đêm với bác của mình ở Claridge.
“Điều bà không muốn, hay bà Bulstrode không muốn, là chuyện có nhiều người biết,” Kelsey nói. “Cô bé không thể nào bị bắt cóc được. Nên bà Chachvick đừng lo lắng. Cứ để mọi việc chúng tôi.”
Nhưng bà Chadwick thực sự lo lắng.
Nằm trên giường, không ngủ được, đầu óc bà hết nghĩ khả năng một vụ bắt cóc lại sang đến vụ giết người.
Vụ giết người ở Meadowbank. Thật khủng khiếp! Không thể tin nổi! Meadowbank. Bà Chachvick yêu Meadowbank. Bà yêu nó, có lẽ, còn hơn cả bà Bulstrode yêu ngôi trường này, dù theo một cách khác. Khởi lập và quản lý một ngôi trường là công việc mạo hiểm và cần dũng cảm. Trung thành theo bà Bulstrode vào công cuộc đầy gian nguy này, bà đã nhiều lần trải qua nỗi hoang mang. Cứ cho là tất cả chuyện này, cứ giả sử toàn bộ công chuyện này thất bại. Họ thực sự đã không có nhiều vốn. Nếu họ không thành công - nếu sự ủng hộ dành cho họ bị rút lại - bà Chadwick vốn tâm tính hay lo lắng, lúc nào bà cũng liệt kê ra được vô vàn chữ “nếu”. Bà Bulstrode thích cuộc phiêu lưu này, nhất là phần mạo hiểm trong quá trình điều hành ngôi trường, còn bà Chaddy thì không. Đôi khi, trong cơn khắc khoải sợ hãi, bà cầu mong Meadowbank sẽ được quản lý theo đường lối truyền thống. Như thế sẽ an toàn hơn, bà nài nỉ. Nhưng bà Bulstrode không màng đến sự an toàn. Bà có tầm nhìn của riêng mình về việc ngôi trường sẽ phải ra sao và bà theo đuổi nó không hề e sự. Và bà được biện minh trong sự táo bạo của mình. Ôi nhưng mà, quả là bà Chaddy trút đi được gánh nặng khi thành công là một thực tế không thể chối cãi. Khi Meadowbank đã được khẳng định, một cách chắc chắn, là một cơ sở giáo dục xuất chúng ở Anh. Lúc ấy, tình yêu của bà dành cho Meadowbank đã dâng lên gần như trọn vẹn. Những hoài nghi, sợ hãi, lo lắng, tất cả đã tan biến khỏi con người bà. Bình an và thịnh vượng đã đến. Bà đắm mình trong sự thịnh vượng của Meadowbank như chứ mèo mướp gừ gừ.
Bà khá thất vọng khi bà Bulstrode bắt đầu đề cập chuyện nghỉ hưu trước. Nghỉ hưu lúc này - khi mọi sự đang êm đẹp? Điên rồ làm sao! Bà Bulstrode nói về du lịch, về mọi thứ trên đời phải xem. Bà Chaddy không mấy ấn tượng. Không điều gì, không ở đâu có thể tốt được như Meadowbank, dù chỉ một nửa thôi! Với bà, dường như không có gì ảnh hưởng đến sự thịnh vượng của Meadowbank - Nhưng giờ đây - Vụ giết người!
Quả là một từ đầy bạo lực xấu xa - như cơn bão độc hại từ thế giới bên ngoài đổ vào. Giết người - một từ chỉ khiến bà Chadwick liên tưởng đến đám trẻ vị thành niên cầm dao sáng lóa, hay những bác sĩ tâm địa xấu xa đi đầu độc các bà vợ. Nhưng vụ giết người ở đây - ở một ngôi trường - không phải ngôi trường bất kỳ nào - mà là Meadowbank. Không thể nào tin nổi.
Quả thật, cô Springer - cô Springer tội nghiệp, hiển nhiên đó không phải lỗi cô ấy - nhưng, không hiểu sao bà Chaddy vẫn cảm giác rằng ít nhiều cô cũng có lỗi. Cô ta không biết truyền thống của Meadowbank. Một phụ nữ không khéo léo. Cô ta, bằng cách nào đó, đã khiến dẫn đến vụ giết người. Bà Chadwick trở mình, rồi trở gối, và nói, “Mình không được nghĩ chuyện đó nữa. Có lẽ tốt hơn mình nên dùng mấy viên aspirin. Mình sẽ chỉ cần đếm đến năm mươi…”
Trước khi bà đếm đến năm mươi, đầu óc của bà lại quay về lối cũ. Lo lắng. Liệu toàn bộ chuyện này - có lẽ cả vụ bắt cóc nữa - sẽ bị lên báo không? Liệu các bậc cha mẹ, khi đọc báo, có tức tốc cho con gái mình rời trường không…
Ôi trời ơi, bà phải bình tĩnh lại và đi ngủ thôi. Mấy giờ rồi nhỉ? Bà bật đèn và nhìn đồng hồ - Một giờ kém mười lăm. Đúng thời gian mà cô Springer tội nghiệp… Không, bà không nên nghĩ đến chuyện đó nữa. Và, cô Springer dại dột làm sao chứ, đi một mình ra đó mà chẳng đánh thức người khác gì cả.
“Ôi trời ơi,” bà Chadwick nói. “Mình phải uống mấy viên an thần thôi.”
Bà ra khỏi giường và đến bàn rửa mặt. Bà lấy hai viên thuốc an thần, một cốc nước. Khi quay lại giường, bà kéo rèm cửa sổ và liếc nhìn ra. Bà làm vậy là để trấn an bản thân hơn là vì lí do gì khác. Bà muốn cảm thấy rằng hiển nhiên sẽ không bao giờ có ánh đèn trong Cung Thể thao lúc nửa đêm nữa.
Nhưng kìa.
Ngay tức thì Chaddy lao vào hành động. Bà xỏ chân vào đôi giày cứng, kéo chiếc áo khoác dày, cầm chiếc đèn pin và vội vã ra khỏi phòng, xuống cầu thang. Bà đã trách cô Springer vì không kêu gọi trợ giúp trước khi đi ra ngoài điều tra, nhưng chính bà không hề nghĩ đến điều đó. Bà chỉ nóng lòng muốn đến Cung Thể thao và tìm ra kẻ xâm nhập là ai. Bà dừng lại để lấy vũ khí - có lẽ không phải vũ khí tốt, nhưng cũng dùng được, và bà đi ra cửa bên hông, và nhanh chóng đi theo con đường xuyên qua bụi cây. Bà thở dốc, nhưng hoàn toàn quyết tâm. Chỉ khi đến cửa, bà mới chậm lại và thận trọng đi nhẹ nhàng. Cửa hơi hé ra. Bà đẩy cửa mở thêm chút nữa và nhìn vào…
Lúc bà Chadwick bước ra khỏi giường để tìm thuốc an thần, Ann Shapland, trông rất quyến rũ trong chiếc váy dài đen, đang ngồi tại bàn trong quán Le Nid Sauvage ăn món gà, và mỉm cười với người thanh niên ngồi đối diện cô. Dennis thân yêu, Ann tự nhủ, chẳng có gì thay đổi. Ấy chính là điều mình không thể chịu nổi nếu cưới anh ấy. Chỉ như anh bạn thân dễ cưng. Cô nói:
“Thú vị quá, Dennis. Thật là một thay đổi tuyệt vời.”
“Công việc mới thế nào?” Dennis nói.
“Ồ, thực ra, em khá là thích.”
“Anh thấy có vẻ như không hợp với em lắm.”
Ann bật cười. “Thật khó mà nói là em thích hợp với việc gì. Em thích thay đổi, Dennis ạ.”
“Anh không bao giờ hiểu sao em lại bỏ công việc chỗ ngài Mervyn Todhunter.”
“Ồ, chủ yếu là vì ngài Mervyn Todhunter. Sự quan tâm ông ấy dành cho em bắt đầu khiến bà vợ phật ý. Và nguyên tắc của em là không bao giờ để các bà vợ phật lòng. Họ sẽ có thể gây nhiều tai hại cho ta, anh biết đấy.”
“Đúng là mấy bà ghen tuông,” Dennis nói.
“Ồ không hẳn,” Ann nói. “Em lại đứng về phía các bà vợ. Dù sao em cũng quý bà Todhunter hơn so với ông Mervyn. Sao anh lại ngạc nhiên vì công việc hiện tại của em?”
“Thì, trường học mà. Em đâu phải dạng ưa sách vở học thuật, anh nghĩ thế.”
“Em ghét dạy ở trường học. Em ghét bị gò bó. Môi trường thì toàn phụ nữ. Nhưng công việc thư ký trong trường như Meadowbank lại khá thú vị. Nó quả là một nơi độc đáo, anh biết đấy. Và bà Bulstrode là người độc đáo. Bà ấy thực sự đáng nể, có thể nói như thế. Đôi mắt xám-như-thép nhìn xuyên thấu những bí mật tận đáy lòng. Và bà ấy khiến ta dốc hết sức vào việc. Em ghét phải mắc lỗi trong những bức thư mà em đánh máy cho bà ấy. Ô vâng, bà ấy chắc chắn là nhân vật rất đáng kể.”
“Anh ước gì em đã thấy chồn chân mỏi gối,” Dennis nói. “Ann à, em biết đấy, cũng đã đến lúc em dừng rong chơi nhảy việc chỗ này chỗ nọ rồi - và hãy ổn định thôi.”
“Anh dễ thương ghê, Dennis,” Ann nói không biểu lộ chút cảm xúc.
“Chúng ta có thể vui bên nhau, em biết đấy,” Dennis nói.
“Em dám chắc như vậy,” Ann nói, “nhưng em chưa sẵn sàng. Và dù sao, anh biết mà, còn mẹ em nữa.”
“Đúng, anh định nói về chuyện đó.”
“Về mẹ em ư? Anh định nói gì?”
“Ô, Ann này, em biết anh nghĩ em là người tuyệt vời. Em đạt được một công việc thú vị, vậy mà bỏ hết để về nhà với mẹ.”
“À, thỉnh thoảng em lại phải như vậy thôi, khi mẹ thực sự ốm nặng.”
“Anh biết. Như anh nói, anh nghĩ em thật tuyệt vời. Nhưng mà em biết đấy, thời buổi này, có nhiều nơi rất tốt - ở đó những người như mẹ em được chăm sóc tốt. Những chỗ ấy không như trại tâm thần đâu.”
“Và tốn cả núi tiền,” Ann nói.
“Không, không nhất thiết đâu. Tại sao phải thế, khi có Bảo hiểm Y tế…”
Một vẻ chưa xót len lỏi vào giọng điệu của Ann. “Đúng, em dám chắc ngày nào đó chuyện này sẽ xảy đến. Nhưng trong lúc này, có một bà già tốt bụng sống cùng mẹ để quán xuyến những việc bình thường. Phần lớn thời gian thì mẹ em khá tỉnh táo - và khi bà không được tỉnh táo, thì em lại về giúp một tay.”
“Bác ấy… bác ấy không… bác ấy hẳn là không bao giờ…”
“Anh định nói là ‘tỏ ra bạo lực’ phải không, Dennis? Trí tưởng tượng của anh đi xa thật. Không. Mẹ thân yêu của em không bao giờ tỏ ra bạo lực. Bà chỉ hoang mang lẫn lộn. Bà quên mình là ai, đang ở đâu, và bà muốn đi bộ những cữ dài, sau đó có thể bà sẽ nhảy lên một chuyến tàu hay chuyến xe buýt, rồi xuống đâu đấy - vâng, mọi chuyện rất khó khăn, anh biết đấy. Đôi khi thật khó để mà chịu được. Nhưng bà khá hạnh phúc, dù khi bà không được tỉnh táo. Cũng có tình huống rất buồn cười. Em nhớ bà đã nói: ‘Ann, con yêu, thực là xấu hổ lắm. Mẹ biết mình định đến Tây Tạng, vậy mà mẹ ngồi trong khách sạn đó ở Dover, không biết làm cách nào đến được. Rồi mẹ nghĩ tại sao mình lại đi Tây Tạng? Rồi mẹ nghĩ tốt hơn nên về nhà. Và mẹ không nhớ nổi mình đã bỏ nhà đi bao lâu rồi. Thật xấu hổ lắm, con yêu ạ, khi con không thể nhớ gì hết.’ Mẹ thật sự thấy buồn cười về những chuyện đó, anh biết đấy. Ý em là mẹ rất biết tìm ra khía cạnh hài hước trong chuyện này.”
“Anh chưa bao giờ được gặp bác ấy,” Dennis bắt đầu.
“Em không khuyến khích mọi người gặp bà,” Ann nói. “Đó là điều mà em nghĩ ta có thể làm cho người thân của mình. Bảo vệ họ… ờ, khỏi sự tò mò và thương hại.”
“Không phải vì tò mò đâu Ann.”
“Không, em không nghĩ anh sẽ như vậy. Nhưng sẽ là thương hại. Em không muốn thế.”
“Anh hiểu ý em.”
“Nhưng nếu anh nghĩ em buồn vì phải nghỉ việc hết lần này đến lượt nọ để liên tục để về nhà đến không biết bao giờ, thì em không hề như vậy,” Ann nói. “Em chưa bao giờ có ý định dính líu quá sâu sắc vào điều gì. Ngay cả khi em có công việc đầu tiên sau khóa đào tạo làm thư kí cũng không. Em nghĩ vấn đề là làm thật tốt công việc. Vậy nếu anh thực sự giỏi, anh có thể chọn vị trí công việc cho mình. Anh thấy những nơi chốn khác, và thấy những cuộc sống khác. Lúc này, em đang thấy đời sống trường học. Nhìn từ bên trong ngôi trường tốt nhất ở nước Anh! Em sẽ ở đây, em cho là vậy, chừng một năm rưỡi.”
“Em chưa bao giờ thực sự muốn dính líu sâu vào điều gì cả, phải không Ann?”
“Không,” Ann trầm tư nói, “Em nghĩ vậy. Em nghĩ em bẩm sinh đã là kẻ quan sát. Như một nhà bình luận trên sóng phát thanh.”
“Em quá tách biệt,” Dennis ủ rũ nói. “Em không thực sự quan tâm đến điều gì hay ai cả.”
“Em nghĩ một ngày nào đó em sẽ,” Ann nói an ủi. “Anh ít nhiều hiểu được suy nghĩ và cảm giác của em lúc này.”
“Em nghi ngờ đấy,” Ann nói.
“Dù sao, anh không nghĩ em sẽ trụ lại được một năm đâu. Em sẽ chán những phụ nữ đó,” Dennis nói.
“Có một anh làm vườn trông rất điển trai,” Ann nói. Cô bật cười khi thấy vẻ mặt của Dennis. “Nâng ly nào, em chỉ cố làm anh ghen thôi.”
“Còn chuyện một cô giáo bị giết thì sao?”
“Ô, chuyện đó.” Khuôn mặt Ann trờ nên nghiêm nghị và suy tư. “Kì lạ lắm Dennis. Rất kì lạ đấy. Cô giáo dạy thể dục. Anh biết kiểu đó mà. Tôi-chỉ-là-cô-giáo-dạy-thể-dục. Em nghĩ đằng sau đó có nhiều chuyện chưa lộ ra.”
“Ừ, em đừng dính líu vào bất cứ chuyện gì không hay nhé.”
“Nói thì dễ lắm. Em chưa bao giờ có cơ hội thể hiện tài năng trinh thám của mình cả. Em nghĩ có lẽ em làm tốt việc đó.”
“Thôi nào Ann.”
“Anh yêu, em không định lần theo những tên tội phạm nguy hiểm đâu. Em chỉ định… ờ, đưa ra vài suy đoán logic thôi. Tại sao và ai. Và để làm gì? Kiểu như vậy. Em đã biết một thông tin khá thú vị.”
“Ann này!”
“Anh đừng tỏ ra khổ sở thế chứ. Chỉ có điều, nó chẳng liên hệ với chuyện gì hết,” Ann nói. “Ở chừng mực nào đó thì thấy rất liên quan, rồi tự nhiên lại thấy không liên quan gì nữa.” Cô vui vẻ thêm vào, “có lẽ sẽ xảy ra vụ giết người thứ hai, khi đó mọi việc không chừng sáng tỏ thêm một chút.”
Và chính ngay lúc ấy, bà Chadwick đẩy cửa Cung Thể thao mở ra.
Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu - Agatha Christie Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu