Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Cat Among The Pigeons (1959)
Dịch giả: Võ Hồng Long
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 365 / 57
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 - Lấy Đèn Cũ Đổi Đèn Mới
à Bulstrode có một khả năng chứng minh sự xuất chúng của bà so với hầu hết những phụ nữ khác. Bà biết lắng nghe.
Bà yên lặng lắng nghe cả Thanh tra Kelsey và Adam. Bà không làm gì dù chỉ cái nhíu mày. Rồi bà cất lên một tiếng. “Thật phi thường.”
Chính bà mới phi thường đấy, Adam nghĩ, nhưng anh không nói ra.
“Ồ,” bà Bulstrode nói, theo thói quen của bà đi thẳng vào vấn đề. “Các anh muốn tôi làm gì?”
Thanh tra Kelsey hắng giọng.
“Như thế này,” anh nói. “Chúng tôi thấy rằng bà nên được thông tin đầy đủ - vì lợi ích của trường.”
Bà Bulstrode gật đầu.
“Hiển nhiên rồi,” bà nói, “ngôi trường là điều tôi quan tâm trước hết. Hẳn phải vậy. Tôi chịu trách nhiệm chăm sóc và bảo đảm an toàn cho các học sinh - và thứ đến là các giáo viên. Và lúc này tôi muốn nói thêm rằng, nếu có thể thì để công chúng biết đến cái chết của cô Springer càng ít thì càng có lợi cho tôi. Đây là một quan điểm thuần túy ích kỷ - dù tôi nghĩ ngôi trường có vị trí quan trọng không chỉ với tôi. Và tôi hoàn toàn hiểu, nếu các anh cần để công chúng biết đến rộng rãi về sự việc này, thì các anh phải cứ làm. Nhưng có cần thiết không?”
“Không,” Thanh tra Kelsey nói. “Trong trường hợp này, công chúng biết càng ít càng tốt. Cuộc điều tra giết người sẽ ngừng lại và chúng tôi sẽ thông báo cho địa phương thôi. Bọn thanh niên du côn - hay tội phạm vị thành niên, như chúng ta gọi ngày nay - thích chơi hàng nóng. Thường chúng có dao nhíp, nhưng một số có súng. Cô Springer khiến chúng bất ngờ. Rồi chúng bắn cô ta. Tôi sẽ loan tin theo hướng đó - rồi chúng tôi sẽ lặng lẽ điều tra. Báo chí sẽ chẳng giúp được gì hơn. Nhưng dĩ nhiên, trường Meadowbank khá nổi tiếng. Và vụ giết người ở trường Meadowbank sẽ là tin nóng.”
“Về việc đó thì tôi nghĩ có thể xử lý được,” bà Bulstrode nói quả quyết. “Tôi không phải là không có ảnh hưởng ở tầm cao cấp.” Bà mỉm cười và nhả ra vài cái tên. Trong đó có Bộ trưởng Nội vụ, và hai ông trùm báo chí, một giám mục và Bộ trưởng Giáo dục. “Tôi sẽ làm những gì mình có thể.” Bà nhìn Adam. “Anh đồng ý chứ?”
Adam nói nhanh.
“Vâng, rất đồng ý. Chúng tôi luôn thích mọi việc êm xuôi tốt đẹp.”
“Anh sẽ tiếp tục làm vườn cho tôi chứ?” bà Bulstrode hỏi.
“Nếu bà không phản đối. Công việc sẽ đặt tôi vào đúng nơi tôi mong muốn. Và tôi có thể để mắt đến mọi việc.”
Lần này lông mày bà Bulstrode thực sự nhướng lên.
“Tôi hi vọng anh không cho rằng có thêm vụ giết người khác?”
“Không, không.”
“Thật vui khi nghe vậy. Tôi không tin rằng sẽ có ngôi trường nào trụ nổi sau hai vụ giết người trong một học kì.”
Bà quay sang Kelsey.
“Các anh đã xong công việc ở Cung Thể thao chưa? Quả là bất tiện nếu chúng tôi không sử dụng nó được.”
“Chúng tôi đã xong việc rồi. Sạch sẽ không dấu vết - theo chúng tôi thấy là vậy. Vì lí do gì đi nữa, vụ giết người đã xảy ra - giờ chẳng còn gì giúp được chúng tôi nữa cả. Đó chỉ là một Cung Thể thao với những trang bị thông thường.”
“Không có gì trong tủ đồ học sinh sao?”
Thanh tra Kelsey mỉm cười.
“Ồ - có thứ này thứ nọ - một cuốn sách - tiếng Pháp - tên là Candide - có - ờ - hình minh họa. Một cuốn sách đắt tiền.”
“A,” bà Bulstrode nói. “Vậy là cô bé cất ở đây! Giselle d’Aubray phải không?”
Sự tôn trọng của Kelsey với bà Bulstrode lại gia tăng.
“Không gì qua mắt bà được nhỉ,” anh nói.
“Cô bé chẳng bị ảnh hưởng gì xấu với cuốn Candide,” bà Bulstrode nói. “Nó là tác phẩm kinh điển. Là tài liệu đồi trụy thì tôi sẽ tịch thu. Giờ tôi quay lại câu hỏi đầu tiên. Anh đã giải tỏa cho tôi vấn đề công luận với ngôi trường. Trường có thể giúp anh theo cách nào không? Tôi có thể giúp không?”
“Tôi không nghĩ vậy, vào lúc này. Tôi chỉ muốn hỏi là kì học này có điều gì khiến bà thấy khó chịu không? Có sự cố gì? Hay có ai đó không?”
Bà Bulstrode yên lặng một vài giây. Rồi bà chậm rãi nói: “Câu trả lời, thực là: tôi không biết.”
Adam nói nhanh:
“Bà có cảm giác điều gì đó không ổn à?”
“Đúng - chỉ thế thôi. Nó không cụ thể. Tôi không thể nêu ra là ai, hay biến cố nào đó - trừ phi…”
Bà lại yên lặng một lát, rồi bà nói:
“Tôi cảm thấy - tôi cảm thấy lúc ấy - tôi đã để lỡ điều gì đó mà tôi nghĩ không nên bỏ lỡ. Để tôi giải thích nhé.” Bà kể lại ngắn gọn cuộc gặp với bà Upjohn và sự xuất hiện bất ngờ khó chịu của bà Veronica.
Adam tỏ ra quan tâm.
“Để tôi làm rõ nhé, bà Bulstrode. Bà Upjohn, khi nhìn ra cửa sổ, là cửa sổ phía trước quay ra lối đi này, đã nhận ra ai đó. Điều đó cũng bình thường. Bà có hơn một trăm học sinh và chẳng có gì ngoài việc bà Upjohn hẳn trông thấy bậc phụ huynh hoặc người nhà học sinh mà bà ấy biết. Nhưng bà hoàn toàn chắc chắn bà ấy sửng sốt khi nhận ra người đó - kiểu như đó là người mà bà ấy không ngờ sẽ gặp ở trường Meadowbank?”
“Đúng, đó chính là ấn tượng của tôi.”
“Và lúc ấy, qua ô cửa sổ quay về phía đối diện, bà thấy mẹ một học sinh, trong tình trạng say xỉn, và điều đó khiến bà hoàn toàn không tập trung vào điều bà Upjohn đang nói?” Bà Bulstrode gật đầu.
“Cho đến lúc ấy bà ấy đã nói chuyện được một lúc rồi?”
“Đúng.”
“Và khi sự chú ý của bà quay về bà ấy, thì bà ấy đang nói về phản gián, công việc tình báo mà bà ấy đã làm trong chiến tranh, trước khi lấy chồng?”
“Đúng.”
“Có thể liên quan,” Adam trầm tư nói. “Ai đó bà ấy biết trong thời chiến tranh. Một phụ huynh hoặc người thân của học sinh, hoặc có thể nhân viên nhà trường.”
“Khó có thể là nhân viên của tôi được,” bà Bulstrode phản đối.
“Có thể lắm chứ.”
“Chúng ta nên liên lạc với bà Upjohn,” Kelseynói. “Càng sớm càng tốt. Bà có địa chỉ bà ấy không, bà Bulstrode?”
“Dĩ nhiên. Nhưng tôi tin lúc này bà ấy đang ở nước ngoài. Đợi đã - tôi sẽ tìm được.”
Bà nhấn chuông hai lần, rồi sốt ruột đến cửa gọi một học sinh đang dí qua.
“Paula, trò tìm Julia Upjohn giúp cô được không?”
“Vâng, thưa cô Bulstrode.”
“Tôi nên đi trước khi cô bé đến,” Adam nói. “Sẽ không tự nhiên khi tôi lại trợ giúp việc điều tra mà Thanh tra Kelsey đang tiến hành. Cứ coi như anh ta gọi tôi đây để tra hỏi. Sau khi tin rằng anh ta không moi được gì ở tôi, anh ta cho tôi đi.”
“Thôi anh đi đi, và nhớ tôi để mắt tới anh đấy!” Kelsey cười vờ làu nhàu.
“Nhân đây,” Adam nói, hướng về bà Bulstrode khi anh ta dừng ở cửa, “bà thấy có vấn đề gì không, nếu tôi lạm dụng vị trí của tôi ở đây một chút? Nếu giả sử như, tôi hơi thân thiện quá với các nhân viên?”
“Với nhân viên nào của tôi?”
“À - cô Blanche chẳng hạn.”
“Cô Blanche ư? Anh nghĩ rằng cô ấy…”
“Tôi nghĩ ở đây cô ấy khá buồn chán.”
“À!” bà Bulstrode trông nghiêm nghị. “Có lẽ anh đúng. Còn ai khác không?”
“Tôi sẽ thử hết một lượt,” Adam vui vẻ nói. “Nếu lỡ bà nhận thấy có học sinh ngây thơ nào lẻn ra ngoài vườn gặp tôi, thì mong bà hãy tin rằng tôi chỉ có ý định điều tra.”
“Anh nghĩ các học sinh có thể biết gì đó ư?”
“Mọi người ai cũng luôn biết gì đó,” Adam nói, “thậm chí họ còn không ngờ là mình biết.”
“Có thể anh đúng.”
Có tiếng gõ cửa, và bà Bulstrode cất tiếng - “Mời vào.” Julia Upjohn xuất hiện, thở hơi gấp.
“Vào đi, Julia.”
Thanh tra Kelsey làu bàu.
“Anh đi được rồi, Goodman. Đi nhanh lên và tập trung vào công việc đi.”
“Tôi đã bảo anh rồi, tôi chả biết gì hết,” Adam cáu kỉnh nói. Anh ta đi ra, lẩm bẩm “Đồ quốc xã.”
“Em rất xin lỗi vì cứ hổn hển như vậy, thưa cô Bulstrode, ” Julia xin lỗi. “Em đã chạy từ sân tennis đến đây.”
“Không sao đâu. Cô chỉ muốn hỏi địa chỉ của mẹ em thôi - nghĩa là, cô có thể liên lạc với bà ấy ở đâu?”
“Ô! Vậy cô phải viết thư cho dì Isabel. Mẹ em ở nước ngoài.”
“Cô có địa chỉ của dì em rồi. Nhưng cô cần liên lạc riêng với mẹ em.”
“E là không được đâu ạ,” Julia cau mày nói. “Mẹ đi Anatolia bằng đường xe buýt.”
“Đi xe buýt ư?” bà Bulstrode nói, tỏ vẻ sửng sốt.
Julia gật đầu lia lịa.
“Mẹ em thích như vậy,” cô bé giải thích. “Và dĩ nhiên, giá rẻ kinh khủng. Khó chịu một chút, nhưng mẹ không ngại. Ước chừng, em nghĩ mẹ em đã đến Van cách đây độ ba tuần.”
“Cô hiểu rồi. Julia này, mẹ em có bao giờ nhắc đến việc đã thấy ai đó ở đây mà mẹ biết trong thời chiến tranh không?”
“Không, thưa cô Bulstrode, em nghĩ là không. Không, em chắc là mẹ không nói.”
“Mẹ em làm công việc tình báo phải không?”
“Ồ vâng. Mẹ có vẻ thích công việc đó. Chuyện đó thì thực sự em không thấy hào hứng đâu. Mẹ chưa bao giờ thổi phồng một điều gì cả, kiểu như khoe bị lính Quốc xã bắt, hay bị nhổ móng tay gì đó. Mẹ làm việc ở Thụy Sĩ - em nghĩ vậy - hay là ở Bồ Đào Nha nhỉ?”
Julia nói thêm, giọng biện minh: “Thì ai cũng chán với mấy chuyện chiến tranh cũ rích ấy; và em e là em không lắng nghe một cách đúng mực.”
“Cảm ơn Julia. Vậy thôi.”
“Thật đấy!” bà Bulstrode nói, khi Julia đã đi khỏi. “Đi Anatolia bằng xe buýt! Cô bé nói y như thể bắt chuyến xe buýt số 73 đến cửa hàng Marshall và Snelgrove vậy.”
Jennifer rời sân tennis với tâm trạng khá ủ rũ, tay cứ vụt vụt chiếc vợt. Cô buồn vì mắc nhiều lỗi trong lúc tập giao bóng sáng hôm nay. Dĩ nhiên, kiểu gì với chiếc vợt này thì cũng không thể thực hiện những ca giao bóng khó được. Nhưng dạo gần đây, quả giao bóng có vẻ mất kiểm soát hoàn toàn. Tuy nhiên, cú bạt trái tay lại cải thiện rõ rệt. Sự kèm cặp của Cô Springer quả là hữu ích. Ở nhiều khía cạnh, thật tiếc là cô Springer đã chết.
Jennifer rất coi trọng môn tennis. Đó là một trong những điều khiến cô bé để tâm.
“Xin lỗi…”
Jennifer ngước lên, giật mình. Một phụ nữ ăn mặc rất đẹp, tóc vàng, cầm một gói quà hẹp và dài, đang đứng giữa đường, cách cô bé vài bước chân. Jennifer tự hỏi quái lạ thế nào mà cô bé không thấy người phụ nữ này đang đi về phía mình. Cô bé không hề nghĩ rằng người phụ nữ hẳn đã nấp sau gốc cây hay trong bụi đỗ quyên và vừa mới bước ra, bởi sao lại có một phụ nữ nấp sau bụi cây đỗ quyên và thình lình bước ra được?
Nói bằng một thứ tiếng Anh pha chút âm sắc Mỹ, người phụ nữ bảo, “Cô đang tự hỏi liệu cháu có thể cho biết phải tìm cô bé tên…” cô ta xem trên mảnh giấy “… Jennifer Sutcliffe được không.”
Jennifer ngạc nhiên.
“Cháu là Jennifer đây.”
“Thật sao! Ngộ nhỉ! Quả là trùng hợp. Trong một ngôi trường to như thế này, cô đang cần tìm một học sinh, và thế mà tình cờ cô lại gặp đúng cô bé đấy để hỏi thăm. Người ta cứ bảo chuyện như vậy không hề xảy ra.”
“Cháu nghĩ là thỉnh thoảng chuyện đó cũng xảy ra,” Jennifer nói cho qua.
“Hôm nay cô đến gần đây ăn trưa cùng một người bạn,” người phụ nữ nói tiếp, “và tại một bữa tiệc cocktail hôm qua, tình cờ cô bảo là sắp đến đây, và dì của cháu - hay là mẹ đỡ đầu của cháu nhỉ? - trí nhớ của cô kém thế chứ. Bà ấy xưng tên mà cô lại quên mất. Nhưng dù sao thì, bà ấy bảo cô có thể ghé qua đây và trao cho cháu chiếc vợt mới không. Bà ấy bảo cháu hỏi xin một chiếc.”
Khuôn mặt Jennifer sáng lên. Đúng là điều kỳ diệu.
“Chắc hẳn là mẹ đỡ đầu Campbell của cháu. Cháu gọi là dì Gina. Không thể là dì Rosamond được. Dì ấy chưa bao giờ cho cháu cái gì, ngoại trừ mười si-ling bèo vào Giáng Sinh.”
“Ồ, giờ thì cô nhớ ra rồi. Đúng là tên đó. Campbell.”
Gói quà được giơ ra. Jennifer háo hức đón lấy. Nó được gói khá lỏng lẻo. Jennifer thốt lên vui sướng khi chiếc vợt hiện ra sau lớp vỏ bọc.
“Ô, thật tuyệt” cô bé reo lên. “Một chiếc vợt thực sự tốt. Cháu đang mong một chiếc mới - cô không thể nào chơi cho hay nếu cô không có một chiếc vợt tử tế được.”
“Cô đoán được lý do rồi.”
“Cảm ơn cô rất nhiều vì mang vợt đến,” Jennifer nói đầy biết ơn.
“Thực sự không phiền gì đâu. Chỉ có điều cô phải thừa nhận là hơi ngại. Trường học luôn làm cô thấy ngại. Có nhiều học sinh quá. Ồ mà, cô được yêu cầu phải mang vợt cũ của cháu về đấy.”
Cô ta cầm lấy chiếc vợt mà Jennifer đã bỏ xuống.
“Dì của cháu - không - mẹ đỡ đầu của cháu - bảo bà ấy sẽ mang nó đi căng lại dây. Nó cần được căng lắm rồi nhỉ, phải không?”
“Cháu nghĩ thực sự không đáng đâu,” Jennifer nói, nhưng không chú ý nhiều.
Cô bé vẫn thử cứ bạt và sự cân bằng của báu vật mới.
“Nhưng có thêm một chiếc vợt dự phòng cũng có ích mà,” người bạn mới của cô bé nói. “Ôi trời ơi,” cô ta liếc nhìn đồng hồ. “Thế mà trễ lắm rồi. Cô phải nhanh lên thôi.”
“Vậy ư - cô muốn gọi taxi không? Cháu có thể gọi điện…”
“Không cảm ơn cháu thân mến. Xe của cô đỗ ngay cạnh cổng, để đỡ phải quay xe trong sân hẹp. Tạm biệt. Rất vui được gặp cháu. Hi vọng cháu thích chiếc vợt.”
Cô ta đi như chạy thẳng theo lối đi ra phía cổng.
]ennifer nói với theo lần nữa. “Cảm ơn cô rất nhiều.”
Rồi, tâm trạng hỉ hả, cô bé đi tìm Julia.
“Này,” cô bé đột ngột chìa chiếc vợt ra.
“Èo ơi! Cậu kiếm đâu ra thế?”
“Mẹ đỡ đầu gửi cho tớ. Dì Gina ấy. Dì ấy không phải dì ruột tớ, nhưng tớ gọi như thế. Dì ấy giàu khủng khiếp. Tớ đồ là mẹ tớ đã kể chuyện tớ than vãn về chiếc vợt. Nó oách nhỉ, đúng không? Tớ phải nhớ viết thư cảm ơn dì mới được.”
“Tớ hi vọng thế!” Julia tử tế nói.
“À, cậu biết là thỉnh thoảng người ta quên việc này việc nọ mà. Thậm chí những việc họ thực sự muốn làm. Này, Shaista kìa,” cô bé nói thêm khi Shaista đến chỗ họ. “Tớ có vợt mới này. Trông đẹp không?”
“Chắc là đắt lắm nhỉ,” Shaista nói, ngưỡng mộ lướt nhìn. “Tớ ước có thể chơi giỏi môn tennis.”
“Cậu cứ toàn lao vào bóng thôi.”
“Dường như tớ không bao giờ biết bóng sẽ bay vào đâu, ” Shaista nói mơ màng. “Trước khi về nhà, tớ phải sắm dăm chiếc quần soóc may ở London mới được. Hay một chiếc váy mặc để chơi tennis như chiếc váy nhà vô địch Mỹ Ruth Allen đã mặc. Tớ nghĩ trông nó rất đẹp. Có lẽ tớ sẽ mua cả hai,” cô bé mỉm cười với vẻ mong đợi và thỏa mãn.
“Shaista không bao giờ nghĩ được cái gì khác ngoài quần áo,” Julia khinh khỉnh nói khi hai cô đi tiếp. “Cậu có nghĩ lúc nào đấy chúng ta sẽ thành ra như thế không?”
“Tớ nghĩ là có đấy,” Jennifer nói ủ rũ nói. “Thế sẽ cực kỳ nhàm chán.”
Chúng đi vào Cung Thể thao, lúc này đã không còn cảnh sát, và Jennifer cẩn thận để vợt vào chỗ của mình.
“Trông không đáng yêu sao?” cô bé nói, vuốt ve trìu mến. “Cậu làm gì với chiếc vợt cũ rồi?”
“Ồ, cô ấy lấy rồi.”
“Ai?”
“Cái cô mang vợt đến ý. Cô ấy gặp dì Gina ở bữa tiệc cocktail, và dì Gina nhờ cô ấy mang đến cho tớ vì hôm nay cô ấy có việc gần đây, và dì Gina bảo sẽ mang vợt cũ của tớ đi căng lại.”
“Ô, tớ hiểu rồi…” Nhưng Julia nhíu mày.
“Cô ‘Bắt bẻ’ muốn gì ở cậu thế?” Jennifer hỏi.
“Cô ấy à? ô, thực sự chả có gì đâu. Chỉ hỏi địa chỉ của mẹ tớ thôi. Nhưng mẹ tớ không có địa chỉ, vì mẹ đang đi xe buýt. Đâu đó ở Thổ Nhĩ Kỳ. Jennifer - nhìn này. Vợt của cậu có cần căng lại đâu.”
“Ô, có chứ, Julia. Trông nó như cái bọt xốp thế kia.”
“Tớ biết. Nhưng thực ra đấy là vợt của tớ chứ. Ý tớ là, chúng ta đã đổi vợt mà. Chính cái vợt cũ của tớ mới cần căng dây lại. Vợt của cậu, mà giờ là của tớ, đã căng rồi. Chính cậu đã bảo mẹ cậu cho căng vợt trước khi ra nước ngoài còn gì.”
“Đúng vậy.” Jennifer lắc đầu, hơi ngạc nhiên. “Ô mà, tớ nghĩ là người phụ nữ này - dù cô ta là ai - tớ phải hỏi tên cô ta, nhưng tớ vui quá - chỉ thấy là nó cần căng lại dây.”
“Nhưng cậu bảo cô ta nói rằng chính dì Gina của cậu đã nói cần căng lại cơ mà. Và dì Gina của cậu chắc không nghĩ nó cần căng lại nếu nó không cần.”
“Ô, à…” Jennifer tỏ vẻ hết kiên nhẫn. “Tớ cho là - cho là…”
“Cậu cho là cái gì?”
“Có lẽ dì Gina chỉ nghĩ rằng nếu tớ muốn một chiếc vợt mới, thì chỉ bởi vì cái vợt cũ cần căng lại. Dù sao, chuyện đó quan trọng không?”
“Tớ cho là không quan trọng,” Julia chậm rãi nói. “Nhưng tớ thực sự nghĩ là lạ lắm đấy, Jennifer à. Kiểu như - như chuyện mang đèn cũ đổi đèn mới. Truyện Aladdin ấy.”
Jennifer cười khúc khích.
“Kiểu như cô ấy vuốt ve cái vợt cũ của tớ - ý tớ là vợt cũ của cậu, và làm cho vị thần xuất hiện hả. Nếu cậu vuốt ve chiếc đèn và vị thần xuất hiện, thì cậu sẽ cầu được cái gì, Julia?”
“Nhiều thứ lắm,” Julia thầm thì ngây ngất. “Một cái máy ghi âm, và một con chó Béc-giê - hay có lẽ chó Great Dane, và một trăm nghìn bảng, và một chiếc váy dạ hội sa-tanh màu đen, và ôi! nhiều thứ lắm… Còn cậu?”
“Tớ thực sự không biết,” Jennifer nói. “Giờ tớ có chiếc vợt mới tuyệt vời này, tớ thực sự không muốn gì khác.”
Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu - Agatha Christie Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu