Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Cat Among The Pigeons (1959)
Dịch giả: Võ Hồng Long
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 365 / 57
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 - Câu Chuyện Dị Thường
ô Angele Blanche ước chừng ba lăm tuổi. Không trang điểm, tóc màu nâu sẫm búi gọn gàng nhưng không hợp với cô. Chiếc áo khoác giản dị và váy.
Đây là kì học đầu tiên của cô Blanche ở Meadowbank, cô giải thích. Cô không dám chắc mình muốn ở lại đây thêm một kì nữa không.
“Thật không hay khi ở một ngôi trường có những vụ giết người,” cô nói với vẻ không hài lòng.
“Hơn nữa, dường như trong khắp tòa nhà không đâu gắn báo động chống trộm cả - điều đó thật nguy hiểm.”
“Có món gì giá trị đâu mà trộm, cô Blanche.”
Cô Blanche nhún vai.
“Ai mà biết được? Các học sinh ở đây, một số em có bố rất giàu. Các em mang theo những món giá trị lớn. Tên trộm có lẽ biết được, và hắn đến đây vì hắn nghĩ chỗ này dễ trộm lắm.”
“Nếu một học sinh có gì giá trị, thì vật đó không thể để trong phòng tập được.”
“Làm sao anh biết?” cô Blanche nói. “Chúng có tủ đựng đồ, không phải sao?”
“Chỉ đựng đồ tập thể thao thôi, đại khái vậy.”
“Ồ vâng, công dụng của nó là thế. Nhưng học sinh có thể giấu bất cứ gì trong mũi giày, hay bọc lại trong chiếc áo cũ hay trong chiếc khăn.”
“Như là cái gì, cô Blanche?”
Nhưng cô Blanche không nghĩ ra là cái gì cả.
“Thậm chí những ông bố nuông chiều con nhất cũng không cho con mình vòng cổ kim cương để mang đến trường,” viên Thanh tra nói.
Một lần nữa, cô Blanche nhún vai.
“Có lẽ vật giá trị kiểu khác - như đồ trang sức hình con bọ chẳng hạn, hay thứ gì đó mà một nhà sưu tầm sẽ chịu chỉ rất nhiều tiền. Một học sinh có bố là nhà khảo cổ đấy.”
Kelsey mỉm cười. “Tôi thực sự không nghĩ có khả năng đó, cô biết đấy, cô Blanche.”
Cô nhún vai. “Ô vâng, tôi chỉ đặt giả thiết thôi mà.”
“Trước đây cô đã dạy tại trường nào ở nước Anh chưa, cô Blanche?”
“Một trường ở bắc nước Anh, cũng cách đây lâu rồi. Chủ yếu tôi dạy ở Thụy Sĩ và Pháp. Ngoài ra còn ở Đức nữa. Tôi định đến Anh để cải thiện vốn tiếng Anh. Tôi có một người bạn ở đây. Cô ấy bị ốm, và cô bảo tôi có thể thay vị trí cô ấy ở đây, vì bà Bulstrode sẽ vui lòng nếu sớm tìm được người. Vậy là tôi đến. Nhưng tôi không thích trường này lắm. Như tôi nói đấy, tôi không nghĩ mình sẽ ở lại.”
“Tại sao cô không thích?” Kelsey hỏi gặng.
“Tôi không thích ở những nơi có việc bắn giết,” cô Blanche nói. “Và bọn trẻ nữa, chúng không biết tôn trọng.”
“Chúng có còn là trẻ con nữa đâu, phải không?”
“Một số em cư xử như trẻ con, một số thì như là hai lăm rồi. Ở đây có đủ các loại. Chúng có nhiều tự do quá. Tôi thích một trường học có nền nếp hơn.”
“Cô biết rõ cô Springer không?”
“Tôi gần như chả biết gì về cô ta cả. Thái độ cô ta thật xấu và tôi nói chuyện với cô ta ở mức ít nhất có thể. Cô ta người xương xẩu, mặt thì tàn hương, lại còn giọng nói to mà khó chịu. Cô ta giống như tranh biếm họa các phụ nữ Anh vậy. Cô ta thường thô lỗ với tôi, và tôi không thích như vậy.”
“Cô ta thô lỗ với cô về chuyện gì?”
“Cô ta không thích tôi vào Cung Thể thao của cô ta. Cô ta cứ tưởng như Cung Thể thao là của cô ta. Có hôm tôi vào trong đó, vì tôi thấy thích. Trước tôi chưa bao giờ vào đó và nó là công trình mới xây. Nó được thiết kế và sắp đặt rất đẹp, nên tôi đi xem một vòng. Rồi cô Springer đến và bảo: ‘Cô làm gì ở đây thế? Cô chẳng có việc gì ở đây cả.’ Cô ta bảo với tôi thế đấy - tôi, một cô giáo trong trường đấy! Cô ta nghĩ tôi là ai chứ, là học trò chắc?”
“Vâng vâng, thật khó chịu, tôi dám chắc như vậy,” Kelsey nói xoa dịu.
“Cung cách cư xử như con lợn, cô ta là thế đấy. Rồi cô ta lớn tiếng gọi: ‘Cô đùng có mang theo khóa đi đấy.’ Cô ta làm tôi bực cả mình. Khi tôi mở cửa, chìa khóa rơi ra, và tôi nhặt lên thôi. Tôi quên tra lại vào ổ, bởi vì cô ta xúc phạm tôi. Rồi cô ta lớn tiếng với tôi, như thể cô ta nghĩ tôi có ý định ăn trộm khóa. Làm như chìa khóa là của cô ấy, Cung Thể thao cũng của cô ấy vậy.”
“Thế có vẻ hơi lạ nhỉ?” Kelsey nói. “Ý tôi là chuyện cô ta cảm nhận về nhà tập ấy. Như thể đó là tài sản riêng của cô ta, như thể cô ta sợ người ta tìm thấy cô ta giấu gì ở đó.” Anh dè dặt đưa ra lời thăm dò, nhưng Angele Blanche chỉ cười.
“Giấu gì ư - anh có thể giấu được gì ở đó? Anh nghĩ cô ta giấu thư tình sao? Tôi chắc chưa bao giờ cô ta nhận được bức thư tình nào cả! Những cô giáo khác, ít nhất họ cũng lịch sự. Bà Chadwick, bà ấy cổ hủ và hay làm to chuyện. Cô Vansittart, cô ấy rất tốt, một quý bà, biết đồng cảm. Cô Rich, cô ấy gàn dở một tí, tôi nghĩ vậy, nhưng thân thiện. Còn những cô giáo trẻ hơn thì khá dễ chịu.”
Angele Blanche được cho nghỉ sau vài câu hỏi nữa không quan trọng.
“Dễ nổi xung,” Bond nói. “Người Pháp toàn dễ nổi xung.”
“Tuy nhiên lại thú vị,” Kelsey nói. “Cô Springer không thích người ta lảng vảng quanh nhà tập của cô ta - hay là cái Cung Thể thao - tôi không biết gọi chỗ đấy là gì. Tại sao?”
“Có lẽ cô ta nghĩ cô giáo người Pháp đấy đang rình mò cô ta,” Bond gợi ý.
“Ừm, nhưng tại sao cô ta nghĩ thế? Cô ta thấy chuyện Angele Blanche rình mò cô ta là hệ trọng lắm sao, trừ phi có gì đó mà cô ta sợ Angele Blanche sẽ tìm ra?
“Chúng ta còn ai nữa không?” anh hỏi thêm.
“Hai cô giáo trẻ, cô Blake và cô Rowan, và thư ký của bà Bulstrode.”
Cô Blake trẻ và thật thà, khuôn mặt tròn tự nhiên. Cô dạy môn Thực vật học và Vật lý. Cô không có gì hữu ích để kể. Cô ít khi gặp cô Springer và không hề nghĩ được lý do nào dẫn đến cái chết của cô ấy.
Cô Rowan đúng là một người có bằng cấp về tâm lý học, có nhiều quan điểm riêng. Nhiều khả năng rằng, cô nói, cô Springer đã tự sát.
Thanh tra Kelsey nhíu mày.
“Sao phải thế? Cô ấy không hạnh phúc ở khía cạnh nào đó sao?”
“Cô ấy rất hung hăng,” cô Rowan nói, rướn người ra trước và hau háu nhìn qua cặp kính dày. “Rất hung hăng. Tôi xem đó là yếu tố quan trọng. Đó là một cơ chế phòng vệ, để che giấu cảm giác mình thấp kém.”
“Mọi thứ tôi nghe được đến giờ,” Thanh tra Kelsey nói, “đều cho thấy cô ấy rất tự tin ở bản thân.”
“Quá tự tin vào bản thân,” cô Rowan nói, vẻ ảm đạm. “Và nhiều thứ cô ấy nói củng cố giả định của tôi.”
“Như là?”
“Cô ấy ám chỉ rằng mọi người ‘không giống như vẻ bề ngoài’. Cô ấy nói rằng ở trường gần đây nhất mà cô làm việc, cô đã ‘lột mặt nạ’ một ai đó. Tuy nhiên, Hiệu trưởng lại là người có thành kiến, và không chịu lắng nghe điều cô phát hiện ra. Nhiều giáo viên khác cũng, theo như cô ấy nói, ‘chống lại cô ấy’.
“Anh hiểu ý tôi không, thưa anh Thanh tra?” Cô Rowan gần như ngã khỏi ghế khi cô rướn người ra một cách khích động. Những lọn tóc đen rũ xuống khuôn mặt cô. “Khởi đầu của chứng mặc cảm bị ngược đãi.”
Thanh tra Kelsey lịch sự bảo rằng giả định của cô Rowan có thể đúng, nhưng anh không thể chấp nhận giả thuyết tự tử, trừ phi cô Rowan có thể giải thích tại sao cô Springer tự bắn vào mình từ khoảng cách ít nhất là một mét, và có thể khiến khẩu súng biến mất vào không khí sau đó.
Cô Rowan trả đũa gay gắt rằng cảnh sát vốn khét tiếng thành kiến đối với môn tâm lý học.
Rồi cô nhường chỗ cho Ann Shapland.
“A cô Shapland,” Thanh tra Kelsey nói, nhìn nhận vẻ ngoài gọn gàng và nghiêm túc của cô bằng ánh mắt thiện cảm, “liệu cô có thông tin gì làm rõ thêm cho vụ này?”
“Hoàn toàn không gì cả, tôi e vậy. Tôi có phòng làm việc riêng, và tôi không gặp nhiều giáo viên. Tất cả chuyện này thật khó tin.”
“Khó tin như thế nào?”
“Ô, trước tiên là việc cô Springer bị bắn. Giả sử có người đột nhập vào nhà tập và cô ấy đi xem kẻ đó là ai. Chuyện đó nghe cũng hợp lí, tôi nghĩ, nhưng ai lại muốn đột nhập vào nhà tập?”
“Các thanh niên, có lẽ vậy, kiểu trai trẻ ở đây muốn kiếm cho mình món gì đó, hoặc muốn nghịch chơi.”
“Nếu vậy, tôi cho rằng cô Springer sẽ nói: ‘Này, các cậu làm gì ở đây? Biến khỏi đây,’ rồi họ cứ thế biến đi thôi.”
“Đã bao giờ cô thấy cô Springer có thái độ đặc biệt về Cung Thể thao không?”
Ann Shapland tỏ vẻ hơi bối rối. “Thái độ ư?”
“Ý tôi là cô ấy coi nó như lãnh địa riêng của mình, và không thích người khác lai vãng quanh đó?”
“Tôi không biết như vậy. Sao cô ấy phải thế? Đó chỉ là một trong các tòa nhà của trường thôi mà.”
“Bản thân cô không để ý thấy điều gì sao? Cô không thấy rằng nếu cô đến đó, cô ấy sẽ bực bội vì sự hiện diện của cô - kiểu như vậy?”
Ann Shapland lắc đầu. “Tôi ra đó chưa quá hai lần. Tôi không có thì giờ. Tôi đã đến đó một đôi lần để chuyển lời nhắn của bà Bulstrode cho các học sinh. Thế thôi.”
“Cô không biết rằng cô Springer đã khó chịu khi cô Blanche đến đó sao?”
“Không, tôi không nghe gì chuyện đó. Ô vâng, tôi tin là có. Một hôm cô Blanche khá bực mình vì chuyện gì đấy, nhưng mà cô ấy cũng dễ nổi nóng, anh biết đấy. Có lần một hôm cô ấy vào lớp học vẽ, và phật ý về điều cô giáo dạy vẽ nói với cô ấy. Dĩ nhiên, cô ấy thực sự không có nhiều việc để làm - ý tôi là cô Blanche. Cô ấy chỉ dạy mỗi một môn tiếng Pháp, và cô ấy có nhiều thì giờ rảnh rỗi. Tôi nghĩ…” cô dè dặt, “tôi nghĩ cô ấy khá là tọc mạch.”
“Cô có nghĩ rằng khi vào Cung Thể thao, cô ấy lục lọi tủ đựng đồ không?”
“Tủ đựng đồ của học sinh ư? Ô, tôi nghĩ ít khả năng lắm. Có thể cô ấy thấy làm thế là vui.”
“Cô Springer có tủ đựng đồ ở đó không?”
“Có, dĩ nhiên.”
“Nếu cô Blanche bị bắt gặp đang lục lọi tủ của cô Springer, thì tôi có thể tượng tượng rằng cô Springer sẽ tức giận?”
“Chắc chắn là vậy.”
“Cô không biết gì về đời tư cô Springer sao?”
“Tôi nghĩ là chẳng ai biết cả,” Ann nói. “Tôi còn không rõ cô ấy có đời sống tình cảm riêng hay không?”
“Vậy không gì khác - không gì liên quan đến Cung Thể thao, mà cô chưa nói với tôi sao?”
“Ồ…” Ann dè dặt.
“Vâng, cô Shapland, cứ nói đi.”
“Thực sự chẳng có gì đâu,” Ann chậm rãi nói. “Nhưng một người làm vườn - không phải Briggs, mà người thanh niên. Hôm nọ tôi thấy anh ta từ Cung thể thao đi ra, mà anh ta không có việc gì ở đó cả. Dĩ nhiên, có thể vì anh ta tò mò - hoặc có lẽ kiếm cớ để trốn việc - khi đáng ra anh ta phải siết lại hàng rào thép sân tennis. Tôi không nghĩ thực sự có chuyện gì trong này.”
“Vậy mà cô vẫn nhớ,” Kelsey chỉ ra. “Vậy thì tại sao?”
“Tôi nghĩ…” cô nhíu mày. “Vâng, bởi vì cung cách của anh ta hơi lạ. Vẻ thách thức. Và - anh ta nói mỉa mai về tiền chỉ ra cho các học sinh ở đây.”
“Kiểu thái độ đó… tôi hiểu.”
“Tôi không cho là thực sự có chuyện gì liên quan.”
“Có lẽ vậy - tuy nhiên tôi sẽ ghi nhớ điều này.”
“Vẫn lòng vòng bế tắc,” Bond nói khi Ann Shapland đã đi rồi. “Cũng một chuyện cứ lắp đi lặp lại! Vì Chúa, hãy hi vọng sẽ nghe được gì đó từ những người làm.”
Nhưng trường có rất ít người phục vụ.
“Hỏi tôi chẳng ích gì đâu, chàng trai,” bà bếp Gibbsons, nói. “Thứ nhất là tôi không nghe được anh nói gì, thứ nhì là tôi không biết gì cả. Tối qua tôi đi ngủ, và ngủ say khác thường. Không hay biết gì về chuyện náo loạn xảy ra. Chẳng ai đánh thức để kể cho tôi gì cả.” Giọng bà có vẻ tổn thương. “Mãi đến sáng nay tôi mới hay tin.”
Kelsey hét to vài câu hỏi mong lọt tai bà, và được vài câu trả lời chẳng cho anh hay điều gì.
Cô Springer mới đến dạy trong kì học này, và không được quý mến như cô Jones người đảm nhận vị trí này trước đó. Cô Shapland cũng là người mới, nhưng đó là một cô gái tốt bụng, cô Blanche cũng như các cô người Pháp khác - dù các cô giáo khác chống đối cô ấy, và em học sinh cư xử gì đó khiến cô ấy phải sốc trên lớp. “Tuy nhiên, không phải người dễ khóc lóc,” bà Gibbsons nói. Ở một số trường tôi từng làm việc, các cô người Pháp thường khóc vì những chuyện khó chịu!”
Hầu hết người làm không ngủ lại trong trường, ngoại trừ cô giúp việc, và cô này cũng chẳng giúp được thông tin gì, dù tai khá tốt. Cô nói chắc là không cung cấp được thông tin gì. Cô không biết gì cả. Thái độ của cô Springer hơi khó chịu. Cô không biết gì về Cung Thể thao cũng chẳng biết ở đó người ta cất cái gì, và cô chưa bao giờ nhìn thấy súng ở bất kỳ đâu.
Luồng thông tin vô bổ này bị bà Bulstrode làm gián đoạn. “Một học sinh muốn nói chuyện với anh, Thanh tra Kelsey,” bà nói.
Kelsey đột ngột ngước nhìn “Thật ư? Cô bé biết gì sao?”
“Về chuyện đó tôi hơi nghi ngờ,” bà Bulstrode nói, “nhưng tốt hơn anh nên nói chuyện với cô bé. Cô bé là học sinh nước ngoài. Công nương Shaista - cháu gái của Hoàng thân Ibrahim. Cô bé có xu hướng cho là mình quan trọng hơn vốn dĩ. Anh hiểu chứ?”
Kelsey gật đầu thấu hiểu. Rồi bà Bulstrode đi ra và một cô bé da hơi ngăm, chiều cao trung bình, bước vào.
Cô bé nhìn họ, đôi mắt màu hạnh đào, vẻ e thẹn.
“Các anh là cảnh sát?”
“Đúng,” Kelsey mỉm cười nói, “chúng tôi là cảnh sát. Em ngồi xuống kể cho chúng tôi em biết gì về cô Springer không?”
“Vâng, tôi sẽ kể.”
Cô bé ngồi xuống, rướn người ra trước, và hạ giọng đầy kịch tính.
“Có người đang theo dõi nơi này. Ồ, họ không lộ diện ra, nhưng họ ở đây!”
Cô bé gật đầu vẻ nghiêm trọng.
Thanh tra Kelsey nghĩ anh hiểu ý của bà Bulstrode. Cô bé này đang kịch tính hóa bản thân - và thích thú điều đó.
“Và tại sao họ lại theo dõi trường này?”
“Vì tôi. Họ muốn bắt cóc tôi.”
Dù đoán chừng chuyện gì, thì anh không lường đến điều này. Lông mày anh nhướng lên.
“Sao họ muốn bắt cóc em?”
“Bắt cóc tôi để đòi tiền chuộc, dĩ nhiên. Rồi họ sẽ bắt họ hàng tôi trả rất nhiều tiền.”
“Ờ - à - có lẽ vậy,” Kelsey hồ nghi nói. “Nhưng - ờ - cứ cho là vậy đi, thì chuyện đó liên quan gì đến cái chết của cô Springer?”
“Cô ấy hẳn đã phát hiện ra họ,” Shaista nói. “Có lẽ cô ấy đã bảo họ cô ấy phát hiện được gì đó. Có lẽ cô ấy đe dọa họ. Rồi có lẽ họ hứa trả tiền cho cô ấy nếu cô ấy giữ yên lặng. Và cô ấy tin họ. Rồi cô ấy ra chỗ Cung Thể thao nơi họ bảo sẽ trao tiền cho cô, rồi họ bắn cô ấy.”
“Nhưng chắc chắn cô Springer sẽ không bao giờ nhận tiền hối lộ như thế chứ?”
“Nhưng anh nghĩ làm giáo viên thì vui lắm sao - lại là giáo viên thể dục? Shaista ra vẻ khinh miệt. “Anh không nghĩ rằng có tiền sẽ tốt hơn, để đi du lịch, để làm những điều anh muốn sao? Đặc biệt là với người như cô Springer, không xinh đẹp, đàn ông không thèm ngó ngàng đến! Anh không nghĩ rằng tiền sẽ khiến cô ấy trở nên hấp dẫn hơn so với người khác sao?”
“À - ờ -” Thanh tra Kelsey nói, “Tôi không biết phải nói sao.” Từ trước giờ anh chưa được nghe quan điểm như vậy.
“Đây chỉ là - ờ - ý kiến riêng của em phải không?” anh nói. “Cô Springer chưa bao giờ nói gì với em chứ?”
“Cô Springer chưa bao giờ nói gì cả ngoại trừ ‘Duỗi người ra và cúi xuống’, và ‘Nhanh lên,’ và ‘Đừng lười biếng,”’ Shaista nói đầy phẫn nộ.
“Đúng rồi - hẳn là vậy. Ờ, em không nghĩ em đã tưởng tượng ra toàn bộ chuyện bắt cóc này sao?”
Shaista ngay lập tức cáu giận.
“Các anh chẳng hiểu gì hết! Anh họ tôi là Quốc vương Ali Yusuf của Ramat. Anh ấy bị giết trong cuộc cách mạng, hay ít nhất trong khi đang chạy trốn khỏi cách mạng. Ai cũng biết rằng lớn lên tôi sẽ lấy anh ấy. Nên anh phải thấy tôi là người quan trọng. Có lẽ quân nổi dậy đã đến đây. Có lẽ không phải để bắt cóc. Có lẽ họ muốn ám sát tôi.”
Thanh tra Kelsey trông càng hoài nghi hơn. “Em đi hơi xa đấy, phải không?”
“Anh nghĩ những chuyện như thế này không thể xảy ra sao? Tôi nói là có thể đấy. Bọn họ rất độc ác! Mọi người biết như thế.”
Khi anh vẫn còn hoài nghi, cô bé nói tiếp:
“Có lẽ họ nghĩ tôi biết chỗ đá quý ở đâu!”
“Đá quý nào?”
“Anh họ tôi có những viên đá quý. Bố anh ấy cũng vậy. Gia tộc tôi có cả kho đá quý. Dùng trong trường hợp khẩn cấp, anh hiểu đấy.”
Cô bé nói rất thực.
Kelsey nhìn chằm cô bé.
“Nhưng tất cả những chuyện này liên quan gì đến em - hay đến cô Springer?”
“Nhưng tôi đã bảo anh rồi mà! Họ nghĩ, có lẽ, tôi biết đá quý ở đâu. Nên họ bắt tôi làm tù binh và ép tôi phải nói.”
“Em có biết đá quý ở đâu không?”
“Không, dĩ nhiên tôi không biết. Chúng biến mất trong cuộc cách mạng. Có lẽ quân nổi dậy đã lấy chúng. Nhưng cũng có lẽ không.”
“Đá quý đấy của ai?”
“Giờ anh họ tôi đã mất, thì chúng là của tôi. Trong gia đình anh ấy không còn ai nữa. Dì của anh ấy, là mẹ của tôi, đã chết. Anh ấy sẽ muốn chúng thuộc về tôi. Nếu anh ấy không chết, tôi sẽ lấy anh ấy.”
“Đây là cuộc hôn nhân sắp đặt à?”
“Tôi phải lấy anh ấy. Anh ấy là họ hàng của tôi, anh hiểu đấy.”
“Và em sẽ nhận chỗ đá quý khi em lấy anh ta?”
“Không, tôi sẽ có những món mới. Hiệu Cartier ở Paris. Những viên của anh ấy được giữ lại để dùng trong trường hợp khẩn cấp.”
Thanh tra Kelsey chớp mắt, để kế hoạch bảo hiểm cho trường hợp khẩn cấp kiểu Phương Đông này ngấm vào mình.
Shaista ngày càng có vẻ hào hứng.
“Tôi nghĩ chuyện xảy ra như vậy. Ai đó đã mang kim cương ra khỏi Ramat. Có lẽ một người tốt, có lẽ người xấu. Người tốt sẽ mang chúng cho tôi, sẽ nói: ‘Chúng là của cô,’ và tôi sẽ trao thưởng cho anh ta.”
Cô bét gật đầu đài các.
Đúng là một diễn viên nhí, viên Thanh tra nghĩ.
“Nhưng nếu đó là người xấu, hắn ta sẽ giữ lại số kim cương rồi bán đi. Hoặc hắn sẽ đến chỗ tôi và nói: ‘Cô sẽ thưởng cho tôi thế nào nếu tôi mang chúng đến cho cô?’ và nếu đáng giá, thì hắn sẽ mang tới - còn không, thì hắn sẽ không đưa!”
“Nhưng trên thực thế là chưa có ai nói gì với em đúng không?”
“Đúng,” Shaista thừa nhận.
Thanh tra Kelsey quyết định.
“Tôi nghĩ, em biết đấy,” anh thoải mái nói, “rằng em đang nói rất nhiều thứ vô bổ.”
Shaista trừng mắt giận dữ nhìn anh.
“Tôi kể cho anh nghe chuyện tôi biết, thế thôi,” cô bé cáu kỉnh nói.
“Đúng - ừ, em thật tốt bụng, và tôi sẽ lưu ý chuyện này.” Anh đứng lên và mở cửa cho cô bé đi ra.
“Chẳng có chuyện nghìn lẻ một đêm trong vụ này,” anh nói khi quay lại bàn. “Bắt cóc và những viên kim cương! Tiếp theo là gì đây?”
Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu - Agatha Christie Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu