You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2301 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 -
au cái buổi chiều mưa hôm đó, mỗi khi gặp Minh trong lòng của Thu Linh lại lâng lâng một cảm giác thật lạ, một cảm giác chưa hề có bao giờ. Nhưng Thu Linh vẫn phủ nhận là mình thích Minh. Thu Linh tự bảo mình
- "Thầy Minh là một ông thầy thật tốt, hiền hòa với học sinh, bất quá là mình ngượng mộ, yêu mến thầy Minh thôi, yêu mến khác xa với yêu thích mà. Đúng vậy, mình chỉ là yêu mến thôi. Huống chi mình có nhiều lựa chọn, còn thầy Minh thì đã có bạn gái, mình thông minh sáng suốt như vậy, đâu có thể nào biết là ngõ cụt mà vẫn đâm vộ"
Nghĩ như vậy, Thu Linh coi đó là sự thật. Mặc cho Thảo Hà, Phương Nghi, và Mai Hương nói bóng nói gió. Thu Linh phớt lờ bọn họ Đi học vẫn vui vẻ cười đùa như chẳng có chuyện gì xảy ra. Để chứng minh mình không có gì, Thu Linh còn nghịch nghợm hơn xưa, thường xuyên chọc Minh. Những thứ Minh nói, Thu Linh thích cãi ngược lại, mà lý lẽ của Thu Linh thì ngang như cuạ Riết rồi Phương Nghi và Mai Hương cũng nghĩ là họ lầm lẫn. Phương Nghi nói với Mai Hương.
- Nếu Thu Linh thật thích thầy Minh thì khi gặp thầy Minh, Thu Linh phải mất tự nhiên, ngại ngùng, chứ đâu còn có thể phá phách như bây giờ. Câu nào của thầy Minh nó cũng phang lại. Không nể mặt thầy Minh như vậy không sợ thầy giận hay sao.
Mai Hương cũng đồng ý với Phương Nghị Nhưng chỉ có Thảo Hà là vẫn không thay đổi ý nghĩ của nó. Hơn nữa Thảo Hà còn tuyên bố một câu xanh rờn
- Tụi bay có biết cái gì đau khổ nhất không? Đó là thích một người mà bản thân của mình cũng không biết hay không dám nhận. Còn mỗi ngày ra vẻ ta đây không có gì, đóng kịch người khác coi.
Thu Linh biết Thảo Hà đang nói mình. Giận quá, Thu Linh la lớn.
- Mày đâu cần nói bóng nói gió. Tao không có. Tao cũng không có giả bộ Tao không có.
Thảo Hà vẫn chậm rãi, từ tốn nói.
- Mày không nhận thì thôi. Nhưng tao thấy thầy Minh coi bộ cũng thích mày.
Cuốn sách trên tay Thu Linh rớt xuống đất. Thu Linh vội bịt miệng không cho Thảo Hà nói tiếp.
- đdừng có nói bậy. Tao không ngại tụi bay chọc tao, nhưng đừng dính líu tới thầy Minh, để tới tai người ta sẽ ảnh hưởng đến danh dự của thầy Minh.
Thảo Hà nói thật nhỏ.
- Tao nói thật đó. Thầy Minh tốt với học trò thật, nhưng không lẽ mày không nhận ra ổng đặt biệt tốt với mày hay sao? Thầy Minh cũng trò chuyện với mày nhiều hơn. Có nhiều chuyện ổng kể cho mày biết, nhưng đâu có nói cho tụi tao biết. Thầy Minh có hơn 90 học sinh, ngày nào cũng có đứa có chuyện buồn, sao không thấy ổng hỏi thăm. Mà ngày nào mày buồn, là thầy Minh lại hỏi tao,
- Em có biết sao hôm nay Thu Linh buồn quá không?
Nhiều lúc mày ngang như cua, mà thầy Minh cũng nhường mày. Mày không biết thật hay sao?
Thật ra Thu Linh cũng cảm giác được Minh như đặc biệt tốt và quan tâm với mình. Nhất là gần đây, Thu Linh thật ngang bướng không nói lý lẽ, mà Minh cũng không giận. Chàng còn rất tốt với Thu Linh nữa. . Hôm nọ con puppy của Thu Linh chết. Thu Linh buồn lắm, cả ngày ủ rũ không nói năng. Giờ thứ sáu Thu Linh vô lớp của Minh, cửa lớp thì mở mà không thấy Minh. Đến gần hết giờ thứ sáu thì Minh mới đi đâu về. Trên tay của chàng ôm con chó nhỏ, chỉ lớn độ hai bàn tay thôi. Con chó lông thật rũ, dài và trắng như tuyết. Con chó thật đẹp, vừa thấy Thu Linh vội chạy đến.
- Con chó của thầy hả,đẹp quá.
- Thích không? Thầy tặng cho em đó.
Thu Linh ngẩn ngơ
- Thầy tặng cho em thật sao?
Minh gật đầu. Đưa con chó cho Thu Linh. Vuốt lông của nó chàng bảo.
- Lina phải ngoan, làm cho chị Thu Linh cười biết không?
Thấy Minh nói chuyện với Lina như coi nó là người, Thu Linh bật cười. Không hiểu sao mỗi Thu Linh có chuyện muộn phiền, thì Minh lại có cách làm cho nỗi buồn đó tan biến đi mất.
Thu Linh thương mến Lina lắm, Lina được đặt quyền ngủ ở trong phòng của Thu Linh. Mỗi khi ôm Lina trong lòng, trái tim của Thu Linh lại bâng khuâng xao xuyến nghĩ đến Minh.
- Tại sao thầy lại tốt với mình như vậy.?
Rồi Thu Linh lại tự trả lời mình như bao lần trước.
- "Tại mình giúp thầy Minh chấm bài nên thầy Minh tốt hơn với mình chút thôi. Đâu có ý gì khác. Mình khùng qúa đị"
Nhưng hôm nay, cả Thảo Hà cũng nhận ra điều đó.
- "Không lẽ thầy Minh... Không đâu."
Thu Linh vội lắc đầu xua đi ý nghĩ đó. Nhưng trong lòng như thoáng một chút gì đó vui vẻ, giống như một thoáng hy vọng.
Hôm nay đã là đầu tháng 11, như mọi năm vào tuần lễ đầu tiên của tháng 11 tức là sau ngày chấm dứt quarter thứ nhất. VSA sẽ tổ chức một buổi sinh hoạt ngoài trời. Đã gần 1 tuần lễ mà mọi người vẫn còn bàn cãi buổi sinh hoạt sẽ tổ chức ở đâu.
- đdi Six Flag nha, mới có mấy cái rides mới. Cái Revolution chơi đã lắm.
Joseph đưa ý kiến.
Mấy cái trò chơi ở Six Flag, chỉ đứng dưới nhìn thôi Thu Linh cũng cảm thấy chóng mặt chứ đừng nói là chơi. Năm ngoái Thu Linh tới chơi chỗ mấy cai ride dành cho trẻ con, mấy cái rides chỉ chạy vòng vòng rất là nhẹ nhàng. Joseph đi ngang bắt gặp, chọc Thu Linh cả tuần lễ. Năm nay nhất định không đi chỗ đó nữa đâu.
- Năm nào cũng đi Six Flag, không có gì mới mẻ. Hay đi biển nha.
Thu Linh nói.
- đdi biển ? Ra ngồi nhìn nước đã rồi đi về. Chán chết.
Joseph không chịu
- đdi biển cũng tốt chứ.
Minh lên tiếng
- Thầy lúc nào cũng binh Thu Linh.
Câu nói vô tình của Joseph làm Thu Linh đỏ mặt. Liếc nhìn Minh, Thu Linh thấy mặt của Minh vẫn bình thường không thay đổi.
Minh vẫn điểm tĩnh.
- Thầy có hai cái jet ski, ra biển chơi jet ski cũng vui mà. Mấy em biết lái jet ski không?
- Ờ
Joseph ngần ngừ.
- Nhìn Joseph là biết không biết chơi rồi, con trai gì mà dở ẹc
Thảo Hà chọc tức
- Ai nói không biết, vậy đi biển đi.
Joseph tự ái, vỗi cãi. Thảo Hà khúch khích cười Joseph bị mắc bẫy rồi mà không biết.
Minh chợt vỗ đầu.
- Ồ, mà tuần sau thầy hứa cho chị họ của thầy mượn cái xe lớn để dọn nhà, mình đâu có xe để chở hai cái jet ski.
- Không có jet ski đi biển chán lắm. Đi Six Flag nha.
Joseph hí hửng.
- đDể thầy gọi bạn thầy, rủ anh ta đi với mình. Anh ta cũng vui tính lắm.
Minh lấy phone ra bấm số.
- Hi Kiệt, cuối tuần rảnh không... Ờ, dẫn mấy đứa học trò đi chơi, tính rủ ông đi luôn... Đem theo cái xe pick up chở hai cái jet ski nha.
Không biết bên kia phone nói gì mà Minh cười lớn. Chàng tắt phone.
- Okay, anh ta hứa rồi.
Nhìn cái nét mặt thất vọng của Joseph, Thảo Hà thấy tức cười quá, không hiểu sao Thảo Hà thích chọc Joseph nhất.
- Ê mình có thể mang đồ ra ngoài đó BBQ.
Mai Hương nói
- Vậy thì đi Half Moon Bay, chỉ có chỗ đó mới cho BBQ thôi.
Kyle nãy giờ mới lên tiếng.
- đdường đi Half Moon Bay toàn là đèo không, lái xe ghê lắm.
- Mai Hương không lái xe được thì đi xe Kyle đi.
Kyle nói khẻ với Mai Hương, nhưng Thảo Hà đã nghe được. Nó la oang oang.
- Ê Kyle, Kyle chở Mai Hương còn tụi này làm sao.
- Ờ
Nét mặt bối rối của Kyle, Thu Linh nghĩ chắc chắn là giữa Kyle và Mai Hương đã có một chuyện gì. Nếu thật Kyle với Mai Hương, Thu Linh thấy vui lắm. Thu Linh bấm tay Thảo Hà, nháy Thảo Hà đừng phá đám nữa.
Con gái không có ai dám lái xe đi Half Moon Bay hết. Thấy vậy Minh tính.
- Xe của thầy chỉ chở được 1 người thôi. Vậy còn xe của Long, Kyle, Tuấn. Vậy xếp làm sao đây.
- Xe Kyle nhỏ lắm, vậy Kyle chở Mai Hương được rồi. Ê Kyle tới nhà Mai Hương đón Mai Hương nha, khỏi mắc công Mai Hương lái xe đến nhà thầy Minh. Nhiều xe quá đậu có chỗ đậu.
Thu Linh nói rồi nhìn Mai Hương cười, khuôn mặt của Mai Hương đỏ hết.
- Vậy, thầy chở Thu Linh đi, còn tụi em từ từ tính chia nhau ra, đủ chỗ mà.
Thảo Hà phân chia
- Hay Thu Linh đi xe của Long đi, sẵn nhà của Long gần Thu Linh, Long tới đón Thu Linh.
Long quay sang hỏi Thu Linh, Thu Linh còn chưa kịp trả lời thì Thảo Hà đã la lớn.
- Không được.
Thái độ của Thảo Hà làm cho mọi người ngạc nhiên, làm như là chuyện của Thảo Hà không bằng.
- Tại sao?
Long hỏi
Thấy mắt mọi người đổ dồn nhìn mình, Thảo Hà ấp úng.
- Ờ tại... tại Ba của Thu Linh khó lắm, chỉ cho Thu Linh đi xe con gái chở hay là con trai trên 21 tuổi thôi. Long chở, mắc công ba của Thu Linh không cho Thu Linh đi nữa.
Long vẫn còn không hiểu.
- đdâu phải, Long có lần chở Thu Linh đi coi basketball mà, ba của Thu Linh hiền lắm, đâu có nói gì đâu?
- Ờ... lúc đó tại trong thành phố, còn bây giờ đi đường đèo mà... Với... "
Thảo Hà bắt đầu bối rối, còn nói nữa chắc Thảo Hà sẽ bí nên bắt đầu nói ngang.
- Ê, mà í gì đây Long, bộ không thích chở tụi này hả.
- đdâu có, chở Thảo Hà là hân hạnh mà.
Long cười.
Thu Linh biết nãy giờ Thảo Hà đang bịa chuyện. Ba của Thu Linh làm gì có cấm chuyện đó bao giờ. Rõ ràng Thảo Hà cố ý ghép Thu Linh đi xe của Minh. Thảo Hà béo tay của Thu Linh khúch khích cười nói nho?
- Không cần cám ơn, nhưng có thể đãi tao ăn kem.
- đdồ điên.
- Thôi được, như vậy đi. Thứ bảy mình gặp ở nhà thầy, rồi đi. Lát thầy ghi lại địa chỉ cho các em.
Thì ra nhà của Minh cũng gần nhà của Thu Linh. Cùng một con đường, nhà của Thu Linh quẹo về hướng bên phải, thì nhà của Minh quẹo bên trái. Cách nhau Thu Linh nghĩ đi xe chắc chỉ khoảng 5-10 phút mà thôi. Căn nhà của Minh là căn nhà mới xây chỉ nhỏ thôi nhưng kiểu thì rất xinh
Thảo Hà bấm chuông, một bà già ra mỏ cửa.
Thu Linh nghĩ chắc là mẹ của Minh. Thảo Hà và Thu Linh nhìn nhau, Minh là vai thầy, vậy mẹ của thầy phải chào bằng gì.
- Chào bác hay bà.
Thảo Hà ghé vô tai của Thu Linh hỏi khe?
- Chắc là bà.
Thu Linh nói.
- đạ chào bà.
Bà ta nhìn Thu Linh và Thảo Hà cười hiền lành.
- Hai cô vô đi. Mấy cô cậu khác cũng tới rồi đấy. Cậu Minh sáng sớm ra ngoài. Lúc nãy cậu gọi cậu đang trên đường về tới đấy.
Thảo Hà ngạc nhiên, nếu là mẹ của Minh sao lại gọi Minh bằng cậu? Thảo Hà mà thắc mắc là phải hỏi ngay.
- Bà là mẹ thầy Minh phải không?
Bà lão cười,
- Tôi làm gì có phước phần đó. Tôi là bà Hảo. Là người làm của nhà cậu Minh. Bà chủ biểu tôi sang đây lo cho cậu ấy.
- Ba mẹ thầy Minh không sống ở đây sao?
Thảo Hà hỏi
- Ông bà chủ ở chỗ khác. Căn nhà này của cậu Minh mua đấy. Cậu nhà của tôi giỏi lắm. Lúc cậu còn đi học cậu mượn ông chủ ít tiền, rồi mua cái gì gọi là xì tóck ấy, ấy vậy mà sau khi cậu ra trường, cậu mua căn nhà này, còn trả lại tiền cho ông chủ nữa. Cậu ấy tài ghê không. Thôi các cô vô ngồi đi.
- Ồ thì ra vậy. Giỏi thật chứ.
Thảo Hà gật đầu.
Thảo Hà và Thu Linh bước vô trong, căn nhà vừa đẹp lại ngăn nắp. Có người làm hèn gì căn nhà của Minh ngăn nắp, gọn gàng không có một hạt bụi. Hoàn toàn không giống chỗ ở của một anh chàng độc thân.
Bà Hảo lại khoe về Minh. Thu Linh thấy bà nói về Minh giống như đang hãnh diện nói về đứa con của mình.
- Căn nhà lúc người ta giao không đẹp như vậy đâu. Là cậu Minh thiết kế lại đấy, nào là thảm, sơn lại, lót gạch, dán giấy tường. Mấy thứ trang trí trong nhà cũng là do cậu ấy thiết kế. Thôi hai cô ngồi chơi đi, có cần nước gì không?
- đạ không cần đâu bà Hảo.
- Vậy tôi đi coi lại nồi xôi. Hồi sáng cậu Minh dặn tôi ướp thịt với nấu xôi gì để lát nữa BBQ phải không? Để tôi đi coi lại. Cần gì thì gọi tôi nhá. Mấy cô cậu khác ở dưới garage chơi ping pong đấy.
- đdạ được rồi bà Hảo.
Bà Hảo đi rồi. Thu Linh và Thảo Hà không xuống garage mà đi vòng vòng coi. Có căn phòng nhìn giống như cái office nhưng không có cửa. Ở đó trưng một cái piano loại nhỏ để sát tường chứ không phải loại grand piano mở nắp như ở nhà Thu Linh. Trên kệ để rất là nhiều khung hình. Thu Linh cầm cái khung hình Minh chụp với Tiên,
- Bạn gái của thầy Minh đẹp quá ha Thảo Hà.
Thảo Hà liếc sơ rồi nói.
- Trét cả tất phấn sao không đẹp cho được.
- Mày..
Thu Linh lườm Thảo Hà. Thảo Hà cười.
- Tao nói thật mà. Nhưng có vẻ hiền. Coi tấm này nè.
Thảo Hà đưa cho Thu Linh coi cái khung hình đôi. Một bên có tấm hình Minh mặc đồ đá banh chụp chung với đội banh của trường đại học của chàng. Còn tấm kia là Minh mặc cái áo da màu đen đang lái motocycle trên đường. Chắc là lúc đang lái bạn của Minh ở xe bên kia chụp Minh.
- Thầy Minh vừa đẹp trai vừa cool nữa. My dream type of guỵ Tại mày thích thầy Minh chứ nếu không thì tao sẽ thích ổng.
Thu Linh vội béo Thảo Hà.
- Nói khẻ chứ con quỷ.
- Sợ gì, thầy Minh đâu có ở nhà.
- Hai đứa đang coi cái gì đó.
Tiếng nói quen thuộc sau lưng làm Thu Linh tái mặt.
- Thầy Minh.
Thu Linh quay lại, tay của Thu Linh toát mồ hôi lạnh. Không biết Minh có nghe được gì không. Nếu nghe chắc mình phải kiếm cái lỗ để chui quá. Nhưng nét mặt của Minh vui vẻ, chắc chưa nghe được gì đâu.
- Sao mặt tái qúa vậy Thu Linh, em không khoẻ hả.
Minh lại gần bên Thu Linh, giọng chàng nhẹ nhàng, đượm vẻ quan tâm.
- đạ không có, nãy giờ thầy có nghe tụi em nói chuyện hay không?
Minh lắc đầu. Chàng ngạc nhiên với câu hỏi của Thu Linh.
- Không có. Bộ hai đứa đang nói xấu thầy sợ thầy nghe ha?
Minh cười.
- đdâu có, Thu Linh khen thầy đẹp trai giống Lưu Đức Hòa, giống thần tượng của nó.
Thu Linh không ngờ Thảo Hà dám nói như vậy, mặt của Thu Linh đỏ hết. Thu Linh đánh lên lưng của Thảo Hà.
- Thầy đừng có nghe nó.
Minh cười
- Làm thầy mừng hụt tưởng em khen thầy thật, nếu vậy thứ hai khỏi cần test, thầy cho em A.
Minh giỡn.
- Ồ vậy em khen thầy nhạ Thầy còn đẹp trai hơn Lưu Đức Hòa nữa. A, nha thầy.
Thảo Hà đùa.
Minh kí nhẹ lên đầu của Thảo Hà.
- Em khen không có hiệu qủa vì không có thật lòng.
Trái tim của Thu Linh bây giờ mới bớt đập một chút. Thu Linh mới nhìn kỹ Minh. Minh mặc quần tây màu đen, áo len cao cổ màu xám bên trong, bên ngoài chàng khoác cái áo coat màu đen. Minh thật là đẹp trai.
- Mình đi chưa thầy?
Thảo Hà hỏi.
- Còn chưa được, cái anh chàng kia lề mề quá còn chưa đến. Thầy gọi mấy lần rồi. Chắc đợi thêm chút.
Vừa lúc đó có tiếng bấm chuông.
- Chắc Kiệt tới đó.
Minh chạy ra mở cửa.
- Biết mấy giờ rồi không?
Minh phàn nàn.
- Kẹt xe mà.
- Mấy đứa,đi được rồi.
Minh đi xuống garage gọi mọi người.
Kiệt cũng trạc tuổi của Minh. Mái tóc để kiểu spike, Kiệt không nhìn chững chạc như Minh, nhưng có cái nét gì đó tiếu lâm, hiền lành, dễ mến.
- Chào thầy.
Mọi người gật đầu chào Kiệt
Kiệt vội phản đối.
- Các em là học trò của Minh thì gọi hắn bằng thầy, nhưng tôi đâu có phải.
- Không gọi bằng thầy vậy phải gọi bằng gì. Bằng chú nhá.
Thu Linh nói.
Thảo Hà cười khúch khích xen vô
- Bậy không à, người ta cùng lắm hơn mình 4-5 tuổi thôi sao gọi bằng chú được
Nét mặt của Kiệt tươi tỉnh.
- Em nói rất là đúng đó.
- Phải gọi bằng bác mới đúng. Dạ chào bác a.
Thảo Hà tỉnh queo không cười, khoanh hai tay lại, cuối đầu chào Kiệt làm cho cả đám ôm bụng mà cười.
Kiệt hậm hực. Minh bật cười.
- Tôi đã nói với ông đám học trò này không phải vừa mà. Thôi các em đừng chọc anh ta nữa.
- Anh Kiệt à, mang giùm em cái thùng đựng nước đá ra xe được không?
Phương Nghi nhẹ nhàng. Nét mặt Kiệt vui ngaỵ Anh ta nói với Minh
- Trong cái đám học trò của ông, chỉ có cô bé này là dễ thương nhất.
- Thôi được rồi, khiêng hai cái jet ski lên xe đi. Còn đứng đây nói chắc khỏi đi luôn quá.
Còn Mãi Vấn Vương Còn Mãi Vấn Vương - Dung Nhi