Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2301 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 -
hảo Hà không biết đang nói chuyện với ai trong phone mà Thu Linh đứng sau lưng nãy giờ mà Thảo Hà cũng không biết.
- Cellphone is not allow in school, I have to take it away now.
Thảo Hà giật mình quay lại.
- Con qủy này. Làm tao còn tưởng mấy tên security nữa.
Thảo Hà thở phào nhẹ nhỏm, tắt phone bỏ vô cặp
- Mày nói chuyện với ai mà tao đứng sau lưng cũng không biết.
- Chú Sơn! Tao dặn chiều nay đón tao trể một chút. Tao phải ở thư viện làm research.
- Cái tên "chú" chiều nào cũng đón mày đó hả.
Thảo Hà gật đầu.
- "Chú" cái con khỉ. Chú gì mà trẻ măng, chắc là loại đừng gọi anh bằng chú hay không cũng là loại chú Đạt với cháu Diễm phải không?
- Cái gì chú Đạt với cháu Diễm?
Thảo Hà ngơ ngác
- Là hai nhân vật chính trong cuốn Yêu của Chu Tử. Tình yêu của họ rất cảm động. Truyện đó hay dã man. Đọc không tao cho mày mượn
- Truyện mà hay dã man. Thôi để cho mày đọc đi. Ê, nhưng chú Sơn là chú thật mà.
- Chú gì chứ, là bạn của cậu mày thôi, đâu có phải là chú ruột của mày. Mà nè, đâu có người chú nào tốt như vậy, ngày nào cũng đưa đón. Sao không thấy cậu Huy của tao đến đón tao.
Thảo Hà cười nói sang chuyện khác.
- Tại chú Sơn làm gần ở đây, tan sở nên sẵn đón tao luôn. Mà thôi, mắc công cãi với mày, con Mai Hương rủ tối nay đi xem phim, đi không?
- Tại mày không thật thà mà, nhưng tối nay tao phải ở nhà học bài. Ngày mai lại test Toán rồi, chán quá đi. Mày không cần ở nhà học hay sao?.
- Học cái gì chứ, test thầy Minh ra đâu có khó lắm, tao chỉ mong được khoảng 90% là đủ rồi. Mày giỏi toán mà, cần gì lo quá vậy. Ồ, lần trước thằng Long hơn mày hai điểm nên mày còn ấm ức đến giờ hả. Tao thật không hiểu tại sao hễ con trai hơn điểm của mày là mày phải cố làm cho hơn lại.
- Tại người ta cứ nói con trai học Toán giỏi hơn con gái. Tao chỉ muốn chứng minh con gái thông minh không kém con trai. Những gì con trai làm được con gái cũng làm được, không những vậy mà còn chắc chắn giỏi hơn nữa.
Thảo Hà lắc đầu cười,
- Tao chịu thua mày luôn.
Mai Hương đã mua xong đồ ăn trưa chạy tới.
- Cái này của con Hà, còn cái này của mày nè Linh. Làm bạn với tụi bay đúng là không có điều gì tốt. Hai đứa ngồi tán dóc bắt tao đứng xếp hàng mua đồ.
Thảo Hà cười xòa,
- Tại mày đẹp mà, nên mới nhờ mày muạ Mày coi, mày mua người ta múc nhiều như vậy, lần nào tao mua chỉ có chút xíu thôi.
- đDừng có nói ngọt. Ê sao, tối nay có đi xem phim không?
Mai Hương hỏi
- Thu Linh không đi, còn con Nghi thì khỏi rủ. Lúc này tao cũng ít gặp nó. Tan học là nó chạy còn nhanh hơn là bị ma đuổi về nhà để tập đàn. Đúng là có bồ bỏ bạn. Ê Thu Linh, Phương Nghi với anh Thái của mày bây giờ tiến triển ra sao? Tao hỏi mà con Nghi không chịu kể.
- Còn lâu nó mới kể cho mày nghe. Con Nghi nó kín miệng lắm, không có bô bô như mày đâu.
Mai Hương nói.
- Tao cũng không biết. Anh Thái nhìn cao ráo to con, chứ về tình cảm thì nhát lắm, con Nghi cũng giống vậy. Tao cũng mong hai người họ together. Anh Thái bây giờ tốt với tao lắm, nhưng mà đàn ông thì hay nghe lời vợ, sau này đâu biết ra sao. Cho nên vì ích lợi cá nhân, tao mong anh Thái với Phương Nghi together, dù sao cũng là bạn già mà.
- Còn tưởng là mày tốt bụng muốn giúp cho ho.
Mai Hương cười đùa.
Vừa lúc đó Long đi ngang qua chỗ Thu Linh, Mai Hương, Thảo Hà ngồi.
Mai Hương nói nhỏ.
- Jennifer cũng may ha, Long vì nó mà chịu đổi trường. Có người bạn trai như vậy cũng đâu có tê.
Thu Linh không đồng ý
.- đdừng có ham, càng lãng mạn bao nhiêu thì lại càng mau thay đổi bấy nhiêu. Có biết con trai không, mở miệng ra là đời anh chỉ yêu có mình em thôi, nhưng năm phút sau gặp người khác, anh ta cũng sẽ nói câu đó.
- Tao thấy mày hình như có thành kiến với Long.
Mai Hương nói.
- Không phải tao có thành kiến. Để tao chứng minh cho mày coi. Trong vòng 1 tháng tao sẽ làm cho họ break up.
Mai Hương vội can
- Thôi đừng, chơi như vậy ác lắm.
Thảo Hà vội lên tiếng.
- Không phải đâu. Nếu tình cảm của họ vững vàng, cho dù Thu Linh có phá đám cũng đâu có thể chia taỵ Nếu như Thu Linh phá được thì là họ vốn không có thật lòng, sớm muộn cũng chia tay thôi.
- Tao đồng ý với Thảo Hà. Coi như tao làm cái test cho tình yêu của họ thôi. Họ còn phải cám ơn tao nữa đó.
Mai Hương chịu thua
- Hai đứa bay đúng là mát, rảnh quá không có chuyện làm, tụi bay muốn làm sao thì làm. Coi chừng xảy ra chuyện đó.
- Yên tâm đi. Coi master work nè.
Thu Linh mở binder lấy tấm flyer VSA meeting rồi chạy tới phía của Long.
- Long ! Long.
Long dừng quay lại nhìn Thu Linh có vẻ hơi bỡ ngỡ. Không biết có phải vì cô bé nổi tiếng kiêu căng trong trường lại chạy đến làm quen với mình hay không? Thu Linh nhìn Long cười thật tươi.
- Hi Long, Long đi nhanh quá làm đuổi theo Long muốn hết hơi. Mình học chung lớp Calculus đó.
Long gật đầu.
- Long nhận ra Thu Linh, Thu Linh kiếm Long có chuyện gì.
"Thì ra anh chàng này biết tên của mình. Vậy càng dễ dàng hơn" Thu Linh vui thầm trong bụng
Thu Linh đưa cho Long tấm flyer
- Thu Linh là president của VSA club. Ngày mai có meeting. Nếu Long rảnh thì đến coi nhạ Ở trong hội rất là vui. Mong rằng ngày mai Long sẽ đến.
Thu Linh lại nhìn Long cười rồi quay bước đi.
Ngày hôm sau, đúng như Thu Linh dự đoán, Long qủa thật đến VSA meeting. Nói là meeting chứ thật ra là học sinh Việt Nam vào để tán gẫu mà thôi. Thu Linh cả buổi chỉ ríu rít bên Long.
- Long thấy trường này với trường củ của Long, trường nào vui hơn.?
- Long học ở đây có quen không?
- Long thích nghe nhạc không?
- Long...
- Long...
Thu Linh hỏi Long hết chuyện này đến chuyện khác. Trong lớp thì chút xíu lại gọi Long.
- Long ơi, bài toán này làm làm sao? Sao Thu Linh giải hoài mà không ra đáp số ghi ở đằng sau sách.
- Thu Linh ghi sai số rồi, phải dùng phương trình này trước nè.
Long nói.
- Cám ơn nha Long, cũng may là có Long thôi, nếu không, không biết ngày mai Thu Linh làm sao làm test.
- Không có đâu, Thu Linh thông minh lắm.
Từ từ, Long đã mất đi cái vẻ lầm lì, mà cùng đùa giỡn với Thu Linh. Thu Linh nghĩ thành công của mình chắc không xa đâu. Phương Nghi, Thảo Hà, và Mai Hương thì biết Thu Linh đang giở trò gì. Nhưng có một người không biết. Trong góc phòng, mỗi khi thấy Thu Linh cười nói với Long, lòng của Kyle thật buồn, nhưng Thu Linh đâu có hề hay biết.
- Thu Linh, mày chơi đủ chưa.
Mai Hương hỏi
- Còn chưa, khi nào hai người chia tay thì xong.
- Nếu mày chọc Long, thì phải nói rõ cho Kyle biết. Đừng để Kyle hiểu lầm. Tao thấy lúc này Kyle rất là buồn.
- Nói cái gì. Kyle đâu phải bạn trai của tao. Cần gì phải giải thích.
- Nhưng Kyle thích mày mà. Mày làm như vậy Kyle rất là buồn.
- Vậy thì sao. Tao có tự do của tao mà. Hơn nữa tao đâu có phải người chọc cười. Buồn vui của người khác liên quan gì tao.
- Mày đừng có tàn nhẫn qúa được không?
Mai Hương giận dữ hét to.
- Mày làm gì sao dữ với tao qúa vậy. Kyle buồn hay vui liên quan gì tới mày. Bộ mày thích Kyle hay sao ?
Mai Hương thở dài.
- Phải, tao thích Kyle, tao không thể thích Kyle hay sao?
Thu Linh ngẩn người.
- Mày thích Kyle từ bao giờ. Tại sao mày không nói cho tao biết?
- Lúc nào tao cũng thích Kylẹ Tụi mình học chung từ nhỏ, nhưng Kyle lúc nào cũng chỉ thích mày, muốn tao nói gì đây. Nói tóm lại, Kyle rất là tốt, mày đừng có làm cho Kyle buồn
Mai Hương thở dài rồi bỏ đi.
Sáng nay Thu Linh vô trường sớm, Kyle đứng dưới gốc cây đọc sách, Thu Linh đến bên cạnh.
- Kyle, siêng học qúa.
- Không có đâu, tại hôm qua ham chơi, nên bây giờ mới phải ráng đọc cho xong. Thu Linh!
Kyle ngập ngừng
- Bộ Thu Linh thích Long thật sao.
Thu Linh cũng không biết phải trả lời làm sao. Trong đầu của Thu Linh phân vân. "Có nên nói thật hay không? Không được, đừng để Kyle có hy vọng nữa, mình phải giúp cho Mai Hương."
Thu Linh khẽ gật đầu.
- Nhưng mà, chúng ta biết nhau từ nhỏ, Thu Linh thật không hiểu hay sao?
Kyle nắm bàn tay của Thu Linh, giọng của Kyle thật xúc động. Thu Linh vội rút tay ra khỏi tay Kyle,
- Linh biết Kyle tốt vơi Linh, nhưng trong lòng của Linh chỉ có Long thôi. Linh lúc nào cũng coi Kyle là người bạn thân. Kyle à, có nhiều người thích Kyle lắm. Mai Hương vừa đẹp lại tốt hơn Linh nhiều. Mai Hương rất là thích Kyle, thật đó Kyle.
- Thu Linh không thích Kyle thì thôi, không cần phải làm mai cho Kylẹ Từ này Kyle không xuất hiện trước mặt, không làm phiền tới Thu Linh nữa đâu.
Giọng của Kyle chua chát. Nói rồi Kyle bỏ đi. Thu Linh thở dài quay đi, vừa quay lưng thì thấy Mai Hương đứng đằng sau lưng không biết từ bao giờ. Nét mặt của Mai Hương giận đến độ không nói ra tiếng. Thu Linh hơi sơ.
- Mai Hương.
- Tại sao mày nói với Kyle là tao thích Kylẹ Mày có biết làm như vậy từ nay tao làm sao gặp Kylẹ Mày đừng tưởng chỉ có mình mày mới có nhiều con trai theo đuổi. Tao thích loại con trai gì thì cũng có, không cần mày phải làm bà mai cho tao. Không cần người nào nghĩ tội nghiệp tao si tình họ mà thích tao. Mày thật là quá đáng.
- Tao chỉ nghĩ là giúp mày thôi mà.
- Giúp cho tao, tao thấy mày đang phá tao thì có. Mày thích giỡn trên sự đau khổ của người khác. Con người của mày là như vậy. Nhưng mình là bạn thân mà. Tao không ngờ mày đối với tao như vậy.
Mai Hương bỏ đi.
- Mai Hương
Thu Linh gọi theo nhưng Mai Hương vẫn bước đi không dừng lại.
- Mình đã làm sai hay sao?
Thu Linh thở dài.
Tin đồn Long cặp với Thu Linh lan ở trong trường thật nhanh, tiếp đến là sự chia tay của Long với Jennifer. Tất cả chỉ mới là ba tuần thôi, mau hơn dự định của Thu Linh.. Thu Linh đã thành công trong chứng minh của mình. Nhưng sao lòng của Thu Linh chẳng vui chút nào. Sáng nay vô phòng ăn, Thu Linh thấy Jennifer đang gục trên bàn khóc. Thấy Thu Linh, Jennifer nhìn Thu Linh bằng một ánh mắt căm thù, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Thu Linh. Thu Linh thật sợ ánh mắt đó. Còn Long mấy hôm nay ngồi trong lớp thật buồn không nói năn gì cả. Kyle cũng không nói chuyện với Thu Linh, còn Mai Hương thìvẫn còn đang giận. "Lần này mình đã làm sai thật rồi." Thu Linh thấy lòng của mình buồn rười rượi. Ngồi cắt mấy tấm hình để dán lên tường cho Minh mà hồn Thu Linh để ở đâu đâu.
- Á,
Thu Linh la lên. Cái kéo đã cắt vô tay Thu Linh. Nghe Thu Linh la, Minh vội chạy lại.
- Chuyện gì đó Thu Linh.
Thấy máu đang chảy xuống, Minh hoảng hốt, vội lại bàn kiếm bandages, Bây giờ là tiết thứ sáu. Minh không có lớp, thường Minh dùng thời gian này để vẽ những thứ gì đó. Thu Linh cũng không biết. Còn Thu Linh thì correct homework dùm cho Minh. Giấy để lung tung, lục một hồi mới kiếm ra hộp bandages, Minh vội tới băng cho Thu Linh.
- đdau không?
Minh hỏi. Thu Linh lắc đầu.
- Thu Linh, đùa chơi chỉ nên ở một mức nào thôi, nếu quá đáng thì không những làm tổn thương người khác mà còn làm tổn thương ngay cả chính mình nữa.
Thu Linh ngước lên nhìn Minh, nghe giọng nói của Minh chắc Minh cũng đã biết mọi chuyện.
- Thầy, thầy chỉ cho em phải làm sao.
- đdi nhận lỗi của mình.
- Nhưng sợ em nhẫn lỗi, họ cũng không tha thứ cho em đâu.
- Không đâu, chỉ cần em nhận lỗi. Không ai nỡ giận em.
Lời an ủi của Minh không làm Thu Linh vui lên chút nào. Thu Linh vẫn ủ rũ. Minh đến bàn, mở ngăn kéo lấy ra một cuốn sách rồi đem đến bên Thu Linh.
- Thầy cho em coi cái này, nhưng nói trước không được cười nha.
Thu Linh ngước lên coi.
- Là yearbook của class of 1994. Là năm thầy học lớp 12 mà.
Minh gật đầu.
- Phải.
Minh lật ra phần hình của senior, Minh chỉ.
- đdây là bạn gái của thầy. Cô ấy tên Tiên. Thầy và Tiên quen nhau năm học lớp 11.
Thu Linh nhìn tấm hình, Tiên thật rất đẹp, khuôn mặt trái soan, sóng mũi cao.
- Bạn gái thầy đẹp quá, nhưng hình như em thấy hơi quen.
- Cô ấy là hoa hậu hội xuân năm ngoái, có lẽ em thấy hình ở trên báo.
- Ồ dạ phải, em nhớ rồi. Còn hình của thầy đâu?
Minh lật ra trang kế tiếp,
- Nói trước là không được cười.
Cái tên Minh ở bên dưới tấm hình một anh chàng với cái kính cận gọng màu đen thật là dầy. Còn mái tóc thì là cái kiểu mà Thu Linh vẫn thường gọi là cái nấm. Mặc cái áo sơ mi sọc ca rô gài nút lên tới cổ, trông quê ơi là quệ Y chang như mấy anh chàng computer nerd hay physic nerd. Tại sao trông Minh bây giờ khác xa qúa. Đầu tóc gọn gàng, ăn mặc theo mốt. Không còn một chút gì giống anh chàng năm xưa.
- Trời ơi, có thật là thầy không?
Thu Linh cười khúch khích
- đdã nói là không được cười mà.
- Xin lỗi thầy.
Thu Linh cố mím môi để không cười, nhưng lâu lâu cũng bật ra tiếng. Nỗi buồn lúc nãy đã tan biến đi mất.
- Sao bây giờ thầy khác qúa. Ý em nói, thầy nhìn rất là khác.
- Khi thầy lên đại học thấy mình không giống con giáp nào nên mới thay đổi.
Mình cười hiền.
- Lúc đó thầy đi học chỉ cắm đầu vào bài vở, nhút nhát, khờ khạo, hay bị người ta chọc lắm. Mấy thầy cô trong trường thì mến thầy, nên tụi bạn gọi thầy là schoolnerd hay teacher pet. Bạn gái của thầy lúc đó giống như em bây giờ vậy đó. Rất là đẹp..
Nói đến đây Minh bỗng ngưng, khuôn mặt Minh thóang bối rối. Có lẽ Minh hối hận vì câu nói so sánh vừa rồi của mình.
- Ờ.., Tiên rất là quậy phá, lúc đầu cũng hay chọc thầy lắm. Có một lần làm cho thầy rất là giận, còn tính đổi trường khác học nữa. Tiên rất là hối hận, tới xin lỗi thầy. Sau đó thầy và Tiên là bạn thân. Tiên không có ngại thầy nhìn không giống ai.
Minh lật đến trang gần cuối. Chỗ mà chụp hình những couplẹ Có tấm hình chụp Minh ngồi, còn Tiên đứng đằng sau choàng cổ Minh, bên đưới có hàng chữ "cutest couple"
Thu Linh không nhịn được cười.
- Em lại cười gì đây.
- Em thấy giống ođest couple hơn, bạn gái của thầy thì đẹp còn thầy...
Thu Linh ôm bụng cười.
Minh cũng cười
- Biết vậy thầy không kể cho em biết.
- Xin lỗi thầy. Mà bạn gái của thầy làm gì mà thầy muốn đổi trường vậy.
Minh đứng lên bỏ cuốn sách vô lại ngăn bàn
- Thầy kể cho em biết nhiều rồi, cái đó thầy không kể đâu.
- Kể đi mà thầy,
Thu Linh năn nỉ.
- No
Minh lắc đầu.
- Thôi được, bây giờ em cười lại rồi, hết buồn rồi phải không? Làm ơn $100.
Minh xoè tay.
- $100 gì
- Thì nãy giờ thầy làm bác sỹ tâm lý cho em. Tiền bác sỹ đó.
Minh đùa.
- Hứ, thầy đừng có mong
Thu Linh đánh nhẹ vô lòng bàn tay của Minh.
- Cám ơn thầy.
Thu Linh nhìn Minh biết ơn. Minh không hơn tuổi đám học trò bao nhiêu, nhưng thật điềm tĩnh, và chững chạc đến la.
Ra khỏi lớp của Minh, may qúa Thu Linh thấy Mai Hương đi ngang.
- Mai Hương.
Nghe gọi, Mai Hương dừng lại.
- Mai Hương, xin lỗi nhạ Tao thật là bậy. Làm cái gì cũng không suy nghĩ trước. Đừng giận mà.
Mai Hương im lặng một lát rồi nói.
- Mày không phải tính xin lỗi không như vậy chứ.
- Bộ mày muốn tao mua bó hoa tới xin lỗi hả. Tao mua, nhưng chỉ sợ mấy anh chàng trong trường thích mày hiểu lầm rồi chạy hết... thì..
- Cái đồ khùng.
Mai Hương bật cười.
- Cười là hết giận nhạ Tao đãi đi ăn bánh xèo, chịu không. Để rủ con Nghi với con Hà đi luôn.
- Thật ra xin lỗi nha Linh, bữa trước tao cũng nói nặng qúa.
- Không có sao, tao quên hết rồi. Bụng của tao để chứa đồ ăn thôi, không có chỗ chứa những thứ khác đâu. Thôi đi.
Thu Linh cười, khoác tay của Mai Hương đi. Thấy bóng của Long. Thu Linh vội chạy theo.
- Ê mày đi đâu đó.
- Mày ra xe trước đi, tao đi gở thêm một sợi giây nữa.
- Long,
Long quay lại, giọng Long đượm buồn.
- Gì vậy Thu Linh?
Thu Linh ấp úng mãi mới nói thật nhỏ.
- Xin lỗi nha.
- Thu Linh nói gì.
Long hỏi lại.
- Long nghe được mà, Linh nói xin lỗi. Linh chưa có bao giờ nói xin lỗi ai hết. Xin lỗi nha Long.
Thu Linh đỏ cả mặt
Long cười nhe.
- Long đùa chút thôi. Thật ra không có liên quan tới Thu Linh đâu.
- Linh biết Long nói vậy cho Linh bớt cắn rứt thôi. Để Linh đi giải thích với Jennifer cho Long.
- -Không phải, Long nói thật đó. Thật ra từ đầu Long biết Thu Linh đùa giỡn mà.
- Long biết sao.
Thu Linh tròn xoe mắt.
Long gật đầu.
- Thu Linh dễ thương, nhí nhảnh có biết bao nhiêu người theo tại sao đang không lại thích một con người lầm lì như khúc gỗ . Long không ngu đến độ không hiểu ra điều đó đâu.
- Không phải, Long rất là tốt, lại học giỏi. Nhưng sao Long với Jennifer lại chia tay.
- Tại không hợp nhau nữa. Giữa hai đứa đã có nhiều vấn đề từ lâu. Thật ra, Long về đây học tại nhà của Long mới dọn về đây. Không phải vì Jennifer. Thu Linh biết trường này rất khó về việc học sinh từ khu khác đến mà. Nếu đia. chỉ không thuộc về đây, họ đâu có cho Long học. Nhưng mọi người trong trường thích đồn như vậy Long cũng hết cách.
- Vậy Long có còn coi Thu Linh là bạn không?
Long gật đầu.
- Always
Thu Linh vẫn còn chưa tin tưởng.
- Long thật không có giận Thu Linh chút nào hay sao.
Long lắc đầu.
- Vậy sao lúc này Long buồn qúa vậy?
- Người bạn thân của Long chơi cho football team đang nằm trong nhà thương nên Long hơi buồn.
- Ồ, vậy mà Thu Linh cứ tưởng là Long đang giận Linh. Còn định rủ Long đi coi basketball games Warrior chơi với Chicago Bull nữa. Long không giận Linh, thôi để Linh rủ người khác.
- Khoan đã, bây giờ hình như Long thấy hơi giận đó.
Long cười.
- Vậy chiều thứ bảy 5 giờ nhạ Ngày mai Linh sẽ đi mua cái mũ của Chicago Bull.
Thu Linh tươi tắn vui vẻ.
- Sân nhà Warrior mà Thu Linh đội nón Chicago Bull thật sao?
- Có gì hổng được?
- Ai mà đi coi sân nhà, mà ủng hộ đội bên kia bao giờ.
- Kệ chứ, cho nên mới rủ Long theo. Long học võ tới đai đen mà, có đánh nhau thì có Long rồi.
- Ồ thì ra không phải thật lòng rủ Long, muốn Long làm người hộ vệ miễn phí cho Thu Linh thôi.
- Vậy Long có đi không nè?
- Đi chứ,
Long cười.
Còn Mãi Vấn Vương Còn Mãi Vấn Vương - Dung Nhi