Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 85
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 542 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:04:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52
ướng Vi dẫn theo Tiểu đậu đỏ đến nhà của Chu Thần Dật ở, mỗi ngày anh sẽ dành ra ít thời gian tới thăm hai người, bọn cùng nhau ăn cơm, trò chuyện, buổi tối lại trở về quân đội để ngủ.
Hướng Vi còn phải trông Tiểu đậu đỏ nên có rất nhiều chuyện đành phải đem về nhà làm. Lúc nấu cơm cũng sẽ nhớ cho thêm nhiều chút gạo, từ lần đầu tiên Chu Thần Dật đến gặp bọn họ, Hướng Vi đã chuẩn bị thêm chén đũa cho anh, sau đó ngày nào anh cũng đến đây ăn cơm chực. Hướng Vi cũng không nói gì, coi như ngầm cho phép.
Nửa tháng sau, ba ruột của Tiểu đậu đỏ rốt cuộc cũng về nước, Hướng Vi thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước, mỗi tuần Julie sẽ đến một lần, cùng ăn một bữa cơm rồi dẫn con trai ra ngoài chơi một chút, chỉ có điều Julie cũng rất bình thản không hỏi chuyện riêng tư của Hương Vi. Hôm nay ba của Tiểu đậu đỏ về nước, Julie dĩ nhiên là muốn đón Tiểu đậu đỏ về nhà, Julie vẫn nghĩ, sớm muộn gì hai người kia cũng sẽ ở cùng một chỗ, có trở về chỗ của cô hay không là một chuyện, vì vậy hôm đó Julie đón Tiểu đậu đỏ về nhà mà không nói cho Hướng Vi biết, đợi đến khi Hướng Vi đến nhà trẻ đón Tiểu đậu đỏ, mới biết Julie đã đem đứa nhỏ đem về nhà rồi.
Điều này làm cho Hướng Vi có chút khó xử, nếu chị Julie không nói cho cô biết, hành động này có khác nào nói lên ý nghĩa Hướng Vi không cần về chỗ cô ấy ở nữa. Suy nghĩ một hồi lâu, Hướng Vi bi kịch phát hiện cô thật đúng là không có chỗ nào để đi, vốn là ở Thượng Hải cô không có nhà, trừ chỗ của chị Julie, thì cũng chỉ còn chỗ của Chu Thần Dật mà thôi.
Hướng Vi cười khổ, chắc là chị Julie muốn buộc cô phải bày tỏ thái độ đây mà, tất cả đều bị cô ấy sắp xếp hết rồi, im lặng mấy tháng nay, chung quy là vẫn phải tới rồi.
Khi Chu Thần Dật về chỉ thấy có một mình Hướng Vi, có chút kinh ngạc, “Tiểu đậu đỏ đâu rồi?”
“Chị Julie đã đón nó về rồi. Ăn cơm thôi.” Chờ Hướng Vi vô ý thức xúc cơm đặt vào chỗ anh thường ngồi, mới có hơi ngẩn ngơ, không qua nửa tháng, mà cô đã lập thành thói quen, thói quen mỗi ngày vào lúc này anh sẽ trở về ăn cơm!
Từ trong phòng bếp, Chu Thần Dật rửa tay xong ra ngoài, thấy Hướng Vi đã bày cơm sẵn trên bàn. Chu Thần Dật cười cười rồi ngồi vào chỗ mà mình vẫn hay ngồi, không có Tiểu đậu đỏ ở đây nên trong nhất thời hai người có chút trầm mặc, ai cũng không mở miệng.
Đương nhiên là Chu Thần Dật cũng sẽ không ngu ngốc mà đi hỏi tại sao cô lại không về bên đó. Hướng Vi im lặng một hồi, ngẩng đầu lên nhìn anh, “Chu Thần Dật…”
Chu Thần Dật không nói gì nhìn cô.
Hướng Vi cười cười tự giễu, chị Julie này thủ đoạn thật giỏi mà, thế mà lại ép cô phải tự mình nói ra khỏi miệng! Cũng không suy nghĩ cô chỉ là một cô gái, loại chuyện như thế này lại có thể bắt mình phải tự nói ra, “Em nghĩ… Chúng ta có thể thử sống chung xem.”
Chúng ta có thể thử sống chung xem…
Lời này vừa nói ra khiến cho Chu Thần Dật sửng sốt, không nghĩ tới cô lại thật nói ra như vậy! Cô chưa nói kết giao mà lại trực tiếp ở chung luôn, bên trong ẩn chứa ý nghĩa sâu xa làm cho Chu Thần Dật thấy có chút khẩn trương, ý của cô là sau này cô sẽ tiếp tục ở lại đây, không giống với lúc trước còn có Tiểu đậu đỏ mà là sống chung!
Hướng Vi nói hết ra, trong lòng ngược lại không thấy khẩn trương nhue lúc trước. Mọi người đều đã là người trưởng thành, có mấy lời cô cũng không cần thiết phải nói quá rõ.
Chu Thần Dật cười cười, “Trước kia anh chưa từng nghĩ em sẽ đồng ý nhanh như vậy.” Quả thực, đối với Hướng Vi anh hiểu rất rõ, thật chưa từng nghĩ tới cô ấy sẽ đồng ý nhanh như vậy.
Hướng Vi cười nói: “Khoảng thời gian trước là do em để tâm vào chuyện vụn vặt. Hai chúng ta đều là người không thích dài dòng, hiểu rõ, cảm thấy hợp nhau thì ở chung một chỗ thôi. Cần gì phải ưỡn ẹo làm trò.”
Hướng Vi thuộc kiểu người thích hành động, hiện ra từ trong xương, hơn nữa cô vốn là một người rất lý trí. Dù gì cũng đã hai mươi mấy ba mươi tuổi rồi, cũng không phải là thiếu nam thiếu nữ thời thanh xuân, mà biểu diễn tiết mục tình yêu trong sáng.
Không biết Chu Thần Dật đang nghĩ tới điều gì mà trong đôi mắt lại lộ ra vui vẻ, nhìn Hướng Vi gật đầu một cái, “Cũng phải, em đúng là trước sau như một.”
Hướng Vi nhíu mày, “Nhưng, có chuyện em phải nói trước cho anh biết, tránh khỏi sau này biết rồi trách em không nói cho anh nghe.”
Chu Thần Dật híp mắt, “À… Nói nghe một chút xem.”
Hướng Vi suy nghĩ một chút rồi nói: “Em đã sắp hai mươi sáu tuổi, cũng không muốn dối gạt anh, em đã từng yêu đương hai năm, nhưng mà chuyện này là lúc em đang học đại học. Anh ta lớn hơn em tuổi, bọn em quen nhau hai năm, sau đó bởi vì một số nguyên nhân mà chia tay. Nhưng mà anh yên tâm, em là một người rất truyền thống.”
Chu Thần Dật cười nói: “Em cho rằng anh để ý những thứ đó sao? Cũng không nên xem thường anh chứ, thời gian cách lâu như vậy, chuyện quá khứ anh chưa từng tham dự nên anh cũng không có quyền can thiệp vào cuộc sống của em. Anh tự nhận chuyện này trách nhiệm vẫn phải có, em không cần phải thử thăm dò anh.”
“Không có gì gọi là thăm dò hay không thăm dò, nếu em đã quyết định cùng với anh, thì có một số việc vẫn là nên nói cho biết một tiếng thì hơn. Hai người các anh vốn là hai loại người khác nhau, tích cách căn bản cũng không thể so sánh với nhau được, em cũng chưa từng nghĩ sẽ lấy anh ta để thăm dò anh, chỉ là muốn nói cho anh biết một tiếng mà thôi, không có ý gì khác.”
Chu Thần Dật thấy vẻ mặt vô tội của cô, “Xin lỗi, là anh suy nghĩ nhiều rồi. Nếu như em đã nói, vậy thì anh nghĩ anh cũng nên nói cho em biết một tiếng, mặc dù anh không nói chuyện yêu đương, nhưng vẫn không tính là trong sạch.” Chuyện này Chu Thần Dật vốn là không có ý định gạt cô.
Hướng Vi nhìn chằm chằm anh một hồi, nhún nhún vai, “Nghĩ cũng phải, người đàn ông ba mươi tuổi, em cũng không thể trông mong vào anh sẽ còn thủ thân như ngọc. Nhưng mà, em phải nhắc nhở anh, chuyện trước kia em cũng không truy cứu nữa, cũng giống như anh đã nói, chuyện quá khứ của anh em không tham dự vào nên không có quyền trách cứ anh cái gì. Nhưng mà, nếu hôm nay em đã là bạn gái của anh, tốt nhất anh hãy nhớ kỹ điểm này cho em!” Tuy nói ngoài miệng là không ngại, nhưng trong lòng vẫn thấy có chút không thoải mái, nhưng mà chuyện này, cô đúng thật là không có quyền gì nói anh cả.
Chu Thần Dật gật đầu một cái, “Em yên tâm, không có quan hệ đến tình cảm.”
Tuy là Chu Thần Dật nói không có liên quan đến tình cảm nhưng lại làm cho Hướng Vi cảm thấy buồn phiền. Hướng Vi cười khổ, phụ nữ mà, chung quy là cởi mở vẫn thua kém so với đàn ông, cô tự nhận mình là người bình tĩnh và lý trí, nhưng đối với chuyện này, cuối cùng là cô vẫn cảm thấy khó chịu, cô cũng không thể nói là mình bị tổn thất, chờ tôi đi ngủ với vài người đàn ông rồi lại tìm tới anh, coi như là huề nhau? Hướng Vi lắc đầu một cái, cũng quá ấu trĩ mà.
Hướng Vi không muốn nói về những vấn đề này nữa, tạm thời không có tinh thần gì cả, “Em hơi mệt, có gì thì mai rồi nói tiếp.” Hướng Vi đứng dậy đi vào phòng ngủ của mình.
Chu Thần Dật thấy sắc mặt của cô tái nhợt, “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt. Vi Vi, thật xin lỗi…”
Hướng Vi dừng bước chân một chút, nhưng vẫn không quay đầu lại, đẩy cửa phòng ra rồi một tiếng phịch đóng cửa lại. Chu Thần Dật ngồi trên ghế một hồi, trong đầu có chút buồn phiền, năm đó còn trẻ nông cạn nên làm chuyện sai lầm. Khi đó anh cũng không nghĩ tới chẳng qua chỉ về nhà một chuyến, cô bé buồn buồn ngày trước đã lớn lên thành cô gái duyên dáng yêu kiều, Tiếu Sinh Sinh đứng trong phòng khách nhìn anh từ trên lầu đi xuống, lúc đó anh không chú ý tới cô ta trực tiếp vứt khăn lông trên ghế sa-lon… Liếc mắt một cái đã là thế sự xoay vần.
Chu Thần Dật thở dài, quá khứ cuối cùng cũng qua, anh không thể nào thay đổi được, như thế, Vi Vi, em có
bằng lòng giao trái tim mình cho anh không? Anh không nghĩ Hướng Vi đã từng yêu, trong ấn tượng của anh, trong nhà bác Hướng gia giáo rất nghiêm khắc, trong mắt mọi người Hướng Vi luôn luôn là một cô bé rất nhu thuận và ngoan ngoãn, nếu như hôm nay không phải cô nói ra, phỏng chừng vĩnh viễn anh cũng sẽ không biết. Chu Thần Dật híp mắt một cái, tay nắm chặt thành quyền rồi lại buông ra, lại nói anh thì có tư cách gì mà đi ghen tị, trong những năm ấy, mình căn bản là chưa từng tham dự vào cuộc sống của cô, mình có thể chờ đợi cô ấy nhiều năm như vậy, thì còn có cái gì mà không thể chờ thêm nữa! Điều duy nhất đáng giận chính là kẻ nào là mối tình đầu của Hướng Vi kìa, thật sự là đáng ghét mà, mặc dù Hướng Vi chưa nói tên người đó ra nhưng trong lòng Chu Thần Dật lại âm thầm hận cái tên đàn ông nhiều năm trước một phen. Dù đàn ông có rộng lượng đến đâu đi nữa nếu gặp được người phụ nữ mình thích thì cũng trở nên hẹp hòi.
Trong cuộc sống của Hướng Vi trừ nhiều thêm một người đàn ông ra thì đối với cô cũng không có ảnh hưởng gì. Nhưng trước mắt cô cũng không muốn nói quan hệ giữa cô và Chu Thần Dật cho ba mẹ biết, cũng dặn dò Chu Thần Dật không tới mức cuối cùng không thể nói cho người của Chu gia biết. Hướng Vi có suy nghĩ của mình, hiện tại hai người chỉ là thử sống chung, không tới kết quả cuối cùng, nếu bây giờ để cho hai nhà biết mà cuối cùng không thành thì rất lúng túng, dù sao tình cảm qua lại của nhà vẫn rất tốt mà.
Hướng Vi là người không thích dính lấy đối phương, cô có chuyện bận rộn của cô, mà Chu Thần Dật cũng có việc phải làm, làm sao có thời gian mà ở chung một chỗ! Nhưng mà bất kể nói thế nào đi nữa thì mỗi ngày hai người cũng sẽ về cùng ăn một bữa cơm, rồi cùng ra ngoài một chuyến, nhưng đến buổi tối Chu Thần Dật vẫn trở về quân đội để ngủ. Hướng Vi cô đúng là vẫn chưa muốn phát triển nhanh như vậy.
Khoảng một tuần sau, Hướng Vi gọi điện cho Chu Thần Dật nói tuần này sẽ không về, muốn đến thăm Tiểu đậu đỏ, ở lại chỗ của chị Julie, bảo anh tự mình giải quyết cơm nước.
Đã mấy ngày Tiểu đậu đỏ không gặp mẹ nuôi, bây giờ nhìn thấy mẹ nuôi, liên tục dính lấy Hướng Vi không buông tay. Julie cười híp mắt nhìn Hướng Vi, có trời mới biết bởi vì cô thiết kế Hướng Vi mà mấy đó cô lo lắng đề phòng, chỉ sợ Hướng Vi buồn bực cô, cũng may Hướng Vi không vì chuyện này mà giận cô, nhiều nhất chính là mấy ngày đó hễ cứ gặp cô là nhìn chằm chằm, nhưng Julie cô là ai chứ, nhìn con trai của cô đi thì biết, Julie cứ ở bên cạnh Hướng Vi dốc sức ăn vạ, lại cộng thêm một Tiểu đậu đỏ đáng yêu nữa chứ. Tuy là lúc ban đầu Hướng Vi cũng có chút buồn phiền cô, nhưng chung quy cũng vì tình cảm chị em với Julie nên liền thoải mái tha thứ cho cô.
Julie nghe Hướng Vi nói muốn ở đây mấy ngày, khóe miệng liền giật giật, “Chị thì không sao cả, nhưng mà chị dám đảm bảo, ngày mai vị kia nhà em sẽ giết đến đây ngay.”
Theo Julie, dù sao thì hai người đã chung một chỗ rồi thì cũng nên tính làm gì đi chứ. Trong suy nghĩ của cô, suy cho cùng Chu Thần Dật cũng là quân nhân, so với những người khác trong xã hội thì ở phương diện nào đó nhất định phải tự gò bó, chỉ có điều, đàn ông mà, lại là người đàn ông bị đè nén nhiều năm như vậy, mọi người đều là người trưởng thành và có hiểu biết. Phen này xem ra, quả đào mật Hướng Vi đã trưởng thành này đã bị Chu Thần Dật gặm hết ngay cả mảnh vụn cũng không còn rồi. Cho nên Hướng Vi muốn qua đây ở vài ngày, trong mắt Julie lại biến thành một tầng hàm ý khác, nhất định là Hướng Vi không chịu nổi nên mới trốn anh ấy chạy sang bên này, chỉ có điều là Julie cũng chỉ thầm nói tuần này Thần Dật chắc là sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu. Hướng Vi và cô không giống nhau, đối với chuyện này Hướng Vi vô cùng ngây thơ, khi ấy đã làm cho Julie cảm thấy kinh ngạc biết bao nhiêu, cô còn nói thẳng là do Hướng Vi cô tự ngược, trước kia nói muốn dẫn Hướng Vi ra ngoài “Trải sự đời”, nhưng Hướng Vi không bao giờ đi theo cô.
Nếu giờ phút này, Hướng Vi biết trong lòng Julie đang suy nghĩ những gì, phỏng chừng sẽ xông tới cho Julie một trận mất.
Hướng Vi nhún vai, “Em là một người độc lập, anh ấy không thể quản lý em được.” Hướng Vi nhìn vẻ mặt ấy của Julie, nhíu mày, “Chị Julie, có phải chị không muốn để em ở lại đây?”
Julie vội vàng nói: “Làm gì có, em có thể đến đây dĩ nhiên là chị rất vui rồi, chị đây không phải sợ người ấy của em không đồng ý sao?”
“Em đã gọi điện thoại cho anh ấy rồi, anh ấy nói được. Dù sao em cũng muốn ở nhờ nhà chị mấy ngày.” Hướng Vi ôm hôn Tiểu đậu đỏ một cái, cười nói.
Con Gái Của Đại Tá Con Gái Của Đại Tá - Miệng Cười Thường Mở