Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 85
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 542 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:04:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
gày mười ba tháng hai, Lý Bác về nước. Ngày mười bốn tháng hai, lễ tình nhân mỗi năm một lần.
Ngày mười bốn tháng hai là lễ tình nhân, đã gần hai tháng không gặp nhau, cũng không biết anh thế nào rồi. Hướng Vi tự mình sắp xếp, nói với người trong nhà, hôm nay là sinh nhật của bạn bè nên đi chúc mừng, để cho ba mẹ không cần lo lắng, có chuyện gì thì gọi điện thoại là được.
Hai vợ chồng Hướng Khai Hoa vẫn luôn tin tưởng con gái, nghe cô nói như vậy cũng không có nghi ngờ gì, còn bảo cô hãy đi chơi vui vẻ. Nếu như biết con gái nhu thuận của mình vì người đàn ông khác mà nói dối, phỏng chừng Hướng Khai Hoa sẽ ngay lập tức xông ra cửa hung hăng đem người đánh một trận.
Bữa trưa, cùng Lý Bác ra ngoài ăn cơm, buổi chiều, sau khi ra ngoài đi dạo một vòng, hai người lại đi siêu thị mua thức ăn về nhà tự mình làm. Trong phòng khách, một mình Hướng Vi chơi đùa, thỉnh thoảng liếc nhìn người đàn ông đang bận rộn trong bếp một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Hướng Vi tắt ti vi, dự định đến phòng sách lên mạng, thấy trên bàn để một bản kế hoạch, Hướng Vi cầm lên nhìn, là dự án phát triển trò chơi mới, Hướng Vi nhướng lông mày, nghĩ thầm chẳng nhẽ Lý Bác mở rộng trò chơi mới? Chậc chậc……. Có triển vọng nha, Hướng Vi chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua rồi để xuống, không nhìn thấy phần ký tên quyết cuối cùng của văn kiện có hai từ_______Lý Bác.
Hướng Vi lên mạng một lát, post lên một tấm thiệp tình nhân, rồi vội vàng tắt máy vi tính.
Lý Bác bưng bốn món ăn một món canh vừa mới làm xong ra, bảo Hướng Vi rửa tay rồi ăn cơm, hai người ăn tối vô cùng vui vẻ, lại cùng nhau rửa bát đũa.
Lý Bác ngồi trên ghế sa-lon xem ti vi, Hướng Vi nằm gối đầu lên đùi anh, hai người cùng một chỗ nói chuyện, nói được một lúc, Hướng Vi nhớ đến phần văn kiện phát triển trò chơi lúc nãy, liền nói: “Vừa rồi ở thư phòng em có nhìn thấy một bản kế hoạch, anh muốn mở rộng trò chơi mới à? Hừ, sao trước đây không nói cho em biết.”
Lý Bác nhướng lông mày, “Em mở ra xem à?”
“Có nhìn một chút xíu thôi, cũng không lật ra phía sau, dự án này là anh viết hả? Hướng Vi nghĩ bản dự án này nhất định là do Lý Bác viết, nếu không cũng không nằm trên bàn của anh. Hướng Vi lại nói tiếp: “Cái đó…… Chức vụ của anh có lớn không? Em là nói đối với trò chơi này anh có bao nhiêu quyền hạn?”
Lý Bác vỗ vỗ lên đầu Hướng Vi, “Trong cái đầu nhỏ bé này của em đang suy nghĩ gì vậy? Nói về quyền hạn à, thì cũng có một chút, em muốn làm gì?”
Hướng Vi trở mình ngồi dậy một cái, “Anh nói thật sao?”
“Ừ, là thật.”
Hướng Vi ngồi ngay thẳng, ánh mắt dò xét nhìn Lý Bác, “Báo cáo sếp, nhất định không có bất kỳ ý đồ nào… Nhưng mà…. Có một chút xíu lòng riêng thôi, đó là anh có thể cho em tham gia vào việc thiết kế được không? Chỉ cần cho em tham gia thôi, em không cần tiền lương đâu.
Anh đừng khing thường em, nói thật cho anh biết, em cũng có xuất bản mấy quyển truyện tranh rồi, tự thấy kiến thức bản của em cũng không tệ lắm.”
Hướng Vi thấy sắc mặt anh vẫn thản nhiên, có chút khó chịu nói, “Được, được, được, coi như em chưa nói gì hết, sẽ không làm anh khó xử đâu.” Nói xong nghiêng đầu nhìn sang một bên
Lý Bác thấy cô cáu kỉnh, sờ sờ đầu của cô, nói: “Anh cũng chưa nói là không đồng ý mà. Mấy bữa nữa anh sẽ đem tài liệu cho em, chính em hãy tự cân nhắc, nếu em không có khả năng được thông qua thì nhất quyết anh sẽ không cho em đi cửa sau đâu, còn nữa, vẽ tay cũng không phải chỉ có một mình em, như thế này đi, anh sẽ đem những trò chơi bị thất bại trước đây đưa cho em xem, hãy tìm một chút cảm hứng rồi đem những nhân vật bên trong đó vẽ ra, đến lúc đó anh sẽ mang tới công ty, xem bọn họ có chấp nhận em là người từ bên ngoài vào hay không.”
Hướng Vi cực kỳ hưng phấn, vẻ mặt vui mừng, không ngừng gật đầu, “Anh yên tâm, cho dù tóc có bị rụng sạch thì nhất định em cũng vẽ. Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Lý Bác cười như không cười nhìn Hướng Vi, một tay vuốt ve qua lại bên ngoài ghế sa-lon, "Vậy….. Em lấy cái gì để đổi? Hửm?" Hướng Vi phản ứng kịp ngay lập tức, cái này gọi là thiên hạ không có bữa ăn nào là miễn phí, bất cứ chuyện gì cũng phải bỏ ra một cái giá cao tương xứng…
Hướng Vi bỉu môi, rất xem thường nhìn anh một cái, “Anh nhắm mắt lại, nhất định không được mở mắt, nếu không thì thôi, cô nương em đây lần này muốn làm công.”
Lý Bác rất phối hợp nhắm mắt lại, khóe miệng còn lộ nụ cười vui vẻ. Hướng Vi đưa tay lấy mắt kính của anh xuống, hì hì… Ai bảo anh bị cận thị làm chi.
Chỉnh máy điều hòa không khí cao lên hai độ, vẻ mặt Hướng Vi cười gian, cởi áo khoác Âu phục của anh xuống chỉ còn lại áo sơ mi trắng. Hướng Vi dạng chân ngồi trên đùi anh, cách một lớp vải, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, thấy anh có chút căng thẳng, Hướng Vi cười hì hì một tiếng, “Anh không được mở mắt nhìn đấy.” Hướng Vi nói xong, từ trong túi sách lấy một cái khăn lụa ra che kín mắt anh lại.
“Nào, người đẹp, tới đây hát cho gia nghe một chút nào.” Hướng Vi quyết định trở về thời cổ đại đóng vai cường hào ác bá trêu chọc con gái nhà lành, một tay khẽ nâng cằm anh lên, còn một tay tiếp tục vuốt ve xung quanh.
“Hướng Vi….” Âm thanh nghiếng răng nghiếng lợi
“Hửm? Còn không mau hát cho gia nghe, nên phạt….” Vừa dứt lời, bàn tay đang vuốt ve nhân lúc anh hút khí liền bấm một cái.
Cơ thể Lý Bác run lên, “Hướng Vi.” Chuẩn xác bắt lấy bàn tay đang càn quấy của cô.
“Người đẹp, gia chính là đang ra sức lấy lòng nàng, người đẹp nàng cũng nên hát một khúc đi mà, nàng lôi kéo tay của gia làm gì? Chẳng lẽ…. Còn có nơi nào cần tay của gia? Hửm?” Hướng Vi nhìn anh hít thở từng ngụm lớn, trong lòng thầm vui vẻ, cho anh ức hiếp em, cho anh ức hiếp em, hôm nay cho anh thêm màu sắc một chút!
“Hướng Vi! Em đừng chơi lửa.”
Hướng Vi không nhịn được bật cười một tiếng, “Xem người đẹp nói kìa, không phải gia đây đang lấy lòng nàng sao.” Vừa nói vừa dùng ngón trỏ vuốt ve dọc theo bờ môi của anh.
Ầm ầm… Một tay Lý Bác lấy khăn lụa đang che mắt xuống, đem Hướng Vi gắt gao giam vào trong ngực, mang theo cảm giác mát lạnh trên môi nghênh đón cô… Một lúc lâu sau, vẻ mặt Hướng Vi đỏ rực đứng dậy, tố cáo người nào đó, “Anh không tuân theo quy tắc.” Vì vậy Hướng Vi phản công tuyên bố thất bại
Lý Bác nhìn đồng hồ, “Được rồi, cũng đã chín giờ rồi, anh đưa em về.” Còn giữ lại cái bôm hẹn giờ này bên người, anh cũng không cam đoan sẽ nhin được!
Cuối tháng hai, rốt cuộc Hướng Vi cũng được như mong muốn trở thành một trong những thành viên thiết kế bản thảo của trò chơi… Mặc dù không có thù lao.
Ba năm xảy ra chuyện lớn, đến tháng tư, đại dịch SARS ở Bắc Kinh diễn ra càng ngày càng mãnh liệt, mặc dù những người chịu trách nhiệm có liên qua đã bày tỏ tình hình đã được không chế! Nhưng rõ ràng không cản trở xu hướng đại dịch SARS lan tràn ra cả nước.
Các trường đại học, cao đẳng ở Bắc Kinh đã tăng cường phòng bị, người dân cố gắng hết sức giảm thiểu đi ra ngoài… Đại dịch SARS huyên náo làm lòng người hoang mang, mặc dù như thế, trò chơi vẫn cứ tiếp tục tiến hành, công việc chính của Hướng Vi là vẽ nhân vật, trong một nhóm nhỏ thảo luận kết quả, cô chỉ là người tham dự, vẫn không có thù lao tham dự!
Đối với phần công việc này, Hướng Vi tốn rất nhiều tâm tư, ngay cả kế hoạch phát triển truyện tranh trong tháng sau cũng kéo dài thời hạn. Nghĩ đến những nhân vật trong trò chơi này về sau sẽ được nhiều người chơi chấp nhận, Hướng Vi nhiệt hyết dâng trào và mãnh liệt, bên ngoài dịch SARS diễn ra càng ngày càng mãnh liệt căn bản cũng không ảnh hưởng đến cô.
Có lúc Hướng Vi sẽ nghĩ, nếu như cô có hơn một nghìn vạn tài sản, nhất định sẽ làm chủ công ty của mình, khi đó cô muốn đặc biệt làm phim hoạt hình Nhật Bản, đem toàn bộ suy nghĩ trong đầu vẽ nhân vật trong phim.
Rất nhanh, 2003 đã qua đi, 2004 lại đến…..
Năm nay, Hướng Vi hai mươi tuổi, đã sắp tốt nghiệp đại học. Ngoài sáng tác truyện tranh ra, Hướng Vi còn thiết kế nhân vật trong trò chơi nữa, kể từ khi tiếp xúc với lĩnh vực này, cô càng ngày càng thêm hứng thú.
Tháng 3 năm 2004, hỏi thăm từ chỗ anh Vương, có đạo diễn hỏi ý kiến muốn mua một tác phẩm trong tay cô để soạn lại thành phim thần tượng tuổi trẻ.
Mấy năm qua, trong giới truyện tranh Hướng Vi đã từ từ tích lũy được danh tiếng nhất định, xuất bản bảy quyển sách, bây giờ muốn ký hợp tác truyện tranh này vừa mới ra thị trường chưa được một tháng, thật ra Hướng Vi không thích quyển sách này lắm, nhưng mà… Dù sao truyện tranh đối với mọi người cũng nhiều, hiện giờ cô chủ yếu vẽ truyện thanh thiếu nữ, không phải là không muốn chuyển sang hình ảnh khác, mà vì trước mắt vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp, nhiệt huyết truyện tranh trong đầu cô không phải là không có, nhưng đây là bộ truyện tranh cô hy vọng sau này mình có năng lực sẽ làm thành phim hoạt hình.
Nói chuyện bán bản quyền là do công ty đại diện, Hướng Vi nhất định mặt kệ, chỉ là sau khi nói hợp đồng tốt, nhà sản xuất Phương Thuyết nói muốn gặp gỡ chính bản thân tác giả. Vốn là Hướng Vi không muốn đi, dù sao giới giải trí cũng rất phức tạp, sau đó anh Vương phân tích ‘Thiệt hơn’ cho cô hiểu, Hướng Vi thở dài, người đang ở dưới mái hiên không thể không cuối đầu.
Đạo diễn họ Đỗ, năm nay hai mươi chín tuổi, lúc đầu mới nhìn thấy hắn, Hướng Vi có chút không tin hắn là đạo diễn mà lại còn trẻ như vậy, mặc dù tuổi không lớn nhưng xác thực nói chuyện rất già dặn, trước khi đến Hướng Vi đã biết hắn chính là đạo diễn thứ nhất cho bộ truyện tranh của mình. Đối với người này so với những người lăn lộn trong ngành giải trí mấy chục năm, Hướng Vi rất khâm phục.
Đối với bộ phim này, Đỗ Kha rất chú trọng, bộ kịch này chính là tác phẩm đầu tiên của hắn, kể từ lúc mười tám tuổi hắn ra ngoài làm việc, từ công việc làm chuyện vặt vãnh cho đoàn kịch đến bây giờ đã chính thức trở thành đạo diễn, con đường này đi qua quá nhiều chông gai, quá nhiều cay đắng. Đối với tác giả của bộ truyện tranh này là một cô gái chỉ mới mười chín, hai mươi Đỗ Kha rất ngạc nhiên, không nghĩ tới, đối phương vẫn chỉ là một cô gái nhỏ!
Ăn cơm xong, tất nhiên là muốn tán gẫu, Đỗ Kha cười nói: “Không biết cô Hướng có hứng thú diễn xuất trong bộ phim này hay không? Tôi thấy hình ảnh và phong cách của cô rất giống với nhân vật chính.”
Hướng Vi vẫn duy trì mỉm cười, “Đạo diễn Đỗ thích nói đùa, tôi chỉ là một người bình thường, đối với diễn xuất chưa từng nghiên cứu và học hỏi qua, nên cũng không dám đem bộ phim này phá hư đâu, ha ha…”
“Cô Hướng không nên tự coi nhẹ mình, tài hoa trong nghề của cô Hướng đã rõ như ban ngày, cô Hướng đúng là nhân tài hiếm có. Nếu như cô thật không muốn đóng nhân vật này, vậy cô cảm thấy những người trước mặt này, người nào sẽ hợp với nhân vật nhất?”
Đây chính là mặt hổ biết cười* mà, trong lòng Hướng Vi thầm nghĩ như vậy, cười nói: “Xem đạo diễn Đỗ nói kìa, đối với ngành giải trí tôi không có nghiên cứu, là người không có chuyên môn, muốn nói người nào thích hợp vẫn phải dựa vào đạo diễn Đỗ anh thôi.”
*mặt hổ biết cười: Nham hiểm
Đối với những lời nói lúc trước của Đỗ Kha, cũng chỉ là để thăm dò đối phương, mặc dù cảm thấy cô còn nhỏ tuổi, nhưng rất chững chạc, cảm thấy cô gái này cũng không tệ, là viên ngọc thô hiếm có chưa được mài dũa.
Đạo diễn Đỗ vươn tay ra bắt tay với Hướng Vi, “Cô Hướng, hợp tác vui vẻ!”
“Đạo diễn Đỗ, hợp tác vui vẻ!”
Hai ngày sau, đoàn làm phim tổ chức chiêu đãi phóng viên, nói muốn lập tức triển khai quay phim thần tượng mới, kịch bản gốc là dựa vào truyện tranh Tiểu Thiên Hậu XX cùng tên tác phẩm truyện tranh “Thiên Sứ Chi Lệ” soạn lại. Về phần đội ngũ diễn viên, hình ảnh cũng không công bố.
Hướng Vi cảm thấy có chút buồn cười, nhìn thấy thông tin trên những bài báo, cái gì mà Tiểu Thiên Hậu, cô cũng chỉ là một người làm công mà thôi, Hướng Vi không tham gia vào chương trình ký tặng sách bán ra, so với chuyện này thì cô nghiêng về cuộc sống riêng hơn, không thích bị người khác tìm tòi nghiên cứu chuyện riêng tư. Chính mọi người cùng ký túc xá cũng cho rằng cô chẳng qua chỉ vẽ tranh minh họa cho tạp chí linh tinh mà thôi.
Trên QQ của cô mấy ngày nay vô cùng náo nhiệt, những người hâm mộ đều nói rất mọng đợi bộ phim truyền hình này, dĩ nhiên cũng có người bày tỏ nhân vật thật trong phim truyền hình có thể phá hư truyện tranh hay không. Nói tóm lại, lời khen chiếm đa số, về phần bộ phim sau khi phát ra sẽ được hưởng ứng như thế nào, đây cũng không phải là chuyện mà Hướng Vi quan tâm.
Bởi vì đây là bộ phim thứ nhất, nên giá cả bán hết cũng không được bao nhiêu, trừ ra một phần công ty chiết khấu, cô cầm đến tay cũng không nhiều, chẳng qua đối với Hướng Vi mà nói, cũng đã đủ để cho cô ăn uống một thời gian.
Đầu tháng 4 năm 2004, bộ phim mới chính thức bước vào quá trình chụp ảnh, tổng cộng hai mươi tập, nữ chính nằm ngoài dự đoán của mọi người, là người mới Lâm Yến, đang là sinh viên năm tư của trường đại học Bắc Ảnh, là một cô gái có dáng dấp ngọt ngào, xinh đẹp.
Gần đây Hướng Vi rất thích lên QQ, vừa nhìn mọi người bên trong tranh luận khí thế ngất trời vừa cười trộm, có người nói nữ mập một chút cũng không có xinh đẹp trên truyện tranh, người phía dưới liền bắt đầu tranh cãi, một số người nói nhân vật chính rất giống với nhân vật trong truyện tranh, còn một số người lại nói người này nhìn đẹp thì có đẹp nhưng lại không nhanh nhẹn, nhìn cứ như là người đẹp gỗ!
Tháng sáu, phim chính thức bán vé, giữa tuần tháng bảy sẽ được ra mắt khán giả. Có lúc Hướng Vi sẽ theo dõi bên ngoài xem người ta bình luận như thế nào, đáng tiếc là chuyện xấu chiếm đa số, nữ chính và nam chính Nhất Hào có không ít xì can-đan, nói là nam chính và nữ chính phim giả tình thật, nữ Nhị Hào cùng nữ chính bằng mặt nhưng không bằng lòng, v.v… Hướng nhìn cảm thấy buồn cười cũng vứt sang một bên, có điều lần biểu diễn này cũng rất hạnh phúc, truyện tranh của cô bán rất chạy, đối với chuyện này đương nhiên là cô rất thích.
Vương Phàm rất đắc ý, chính mình dẫn dắt người có sách bán chạy mà, hắn rất có mặt mũi. Vương Phàm đề nghị có muốn ký tặng sách bán ra hay không, nghĩ thừa dịp phim truyền hình truyền bá sẽ làm cho lực ảnh hưởng của Hướng Vi tăng lên, Hướng Vi nghe xong liền trực tiếp từ chối, cái cô bán chính là sách, liên quan gì đến cô? Đối với cái danh hiệu “Người đẹp vẽ tranh châm biếm”, Hướng Vi cô không thèm!
Ngày 15 tháng 7, phim truyền hình thần tượng “Thiên Sứ Chi Lệ” trình chiếu rộng rãi, một tập Hướng Vi cũng chưa xem qua, đợi đến cuối tháng bảy mới nhớ tới thì phim đã chiếu xong rồi. Lúc này Hướng Vi đã chính thức trở thành phóng viên của tờ báo đô thị.
“Thiên Sứ Chi Lệ” rất được các bạn trẻ hưởng ứng, nhờ vào nhân vật này mà nữ chính Lâm Yến trở thành người tình trong mộng của ngàn vạn thiếu niên trẻ, có người hỏi đối với diễn xuất của bộ phim này cô cảm thấy như nào? Cô nói rất cảm ơn bộ phim này đã cho cô được có cơ hội để biểu diễn, bởi vì cô vẫn luôn không có người hâm mộ, có thể thay đổi trở thành diễn viên thần tượng của sách, cô cảm thấy rất may mắn. Đúng lúc Hướng Vi nhìn thấy tin tức này trên kênh giải trí, sắc mặt run rẩy, đúng là, ngày hôm sau trong QQ lại bắt đầu ồn ào huyên náo, lúc Hướng Vi đang tìm tin tức khác, lại tìm thấy tin tức của chính mình, chẳng qua là… Ha ha, bởi vì cho tới bây giờ cô cũng chưa bao giờ lộ diện trước công chúng, nên người nào cũng không biết được nhân vật thật, cùng lắm cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Bởi vì bộ phim thần tượng này lấy được tỷ số người xem rất cao, một bộ truyện tranh khác của Hướng Vi cũng báo là sẽ làm thành phim truyền hình, lúc cô nghe xong chỉ cảm thấy có phải năm nay mình đã gặp vận may lớn rồi hay không? Chẳng qua là có thêm chuyện để kiếm tiền, dĩ nhiên Hướng Vi sẽ không dị nghị.
Con Gái Của Đại Tá Con Gái Của Đại Tá - Miệng Cười Thường Mở