Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 85
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 542 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:04:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
ữa cơm này, mọi người ăn rất vui vẻ, người lớn nói chuyện trên trời dưới đất, không khí rất náo nhiệt. Nhưng Hướng Vi cảm thấy hơi lạc lõng, chỉ biết vùi đầu ăn cơm. Trước khi đến đây mẹ cô đã dặn dò qua, nên cô không dám tùy hứng như ở nhà, tóm lại, việc phải giữ hình tượng này thật con mẹ nó quá đau khổ mà.
Diệp Hạo Triết ngồi bên trái Hướng Vi, bên cạnh anh là Chu Thần Dật, trong bữa ăn thỉnh thoảng Diệp Hạo Triết sẽ nói chuyện với Hướng Vi, hay gắp thức ăn cho cô, làm Hướng Vi quá sợ! Vội vàng nói cô với tới, với tới.
Có lúc Chu Thần Dật sẽ nhìn qua bên cô mấy lần, nhưng không bao giờ lên tiếng.
Một bữa ăn làm Hướng Vi vô cùng buồn bực, ăn được nửa chén thì không thể nuốt nổi nữa, cô mang bát đũa của mình vào phòng bếp, rồi ngồi trên ghế salon xem tivi.
Sau khi ăn xong, hai vợ chồng Hướng Khai Hoa và Trần Mai nói chút chuyện với gia đình họ Chu rồi định rời đi, Hướng Vi rất vui mừng nói chào tạm biệt với một nhà chú Chu, trước khi về Diệp Hân còn nắm tay Hướng Vi, không ngừng dặn cô sau này phải thường xuyên ghé chơi.
Về đến nhà, hôm nay Hướng Khai Hoa uống hơi nhiều, nên sau khi nói đôi câu với vợ và con gái thì hướng đến phòng ngủ mà đi, Hướng Vi nhìn đồng hồ, hiện tại mới chín rưỡi tối, thấy mẹ đang ngồi gọt táo trên ghế salon, Hướng Vi nhanh chóng chạy đến ngồi chung một chỗ.
Trần Mai thấy con gái đến, dịch vị trí một chút, chẻ quả táo trong tay thành hai nửa rồi đưa một nữa cho Hướng Vi. Hướng Vi nhận lấy, cắn một cái, nhìn mẹ cô nói: “Mẹ, con có chuyện muốn hỏi mẹ.”
“Hả, chuyện gì?”
“Mẹ, thì là, anh Hạo Triết cũng là con ruột của dì Hân ạ?” Hướng Vi tò mò nhìn mẹ cô.
“Ừ, là con ruột của dì Hân đó. Thì sao, Vi Vi, con nghĩ gì mà hỏi chuyện này?”
Hướng Vi chu mỏ, “Dạ không có gì, con chỉ thắc mắc tại sao anh Hạo Triết lại mang họ Diệp thôi. Con cứ tưởng ảnh là họ hàng của dì Diệp Hân!” Dĩ nhiên Hướng Vi không dám nói với mẹ, là căn bản cô không thấy anh Hạo Triết giống chú Chu nha! Lời này mà cô dám nói ra, đoán chừng thể nào mẹ cũng la cô một trận!
Trần Mai cầm lấy cái áo len đang đan dở, nhỏ giọng nói: “Lúc này ba con không có ở đây, mẹ mới dám nói cho con biết, con biết thì sau này cũng đừng đi khắp nơi nói lung tung, biết chuyện này cũng không có mấy người, nói với con cũng được, tránh sau này con sơ ý vụng về mà gây họa!”
Trong lòng Hướng Vi hí hửng! Nhất thời trống ngực đập bang bang, bát quái a, cẩu huyết a, nhanh tới mãnh liệt nào!
Trần Mai làm bộ ho khan mấy tiếng, qua mấy phút mới nhỏ giọng nói: “Hạo Triết là con riêng của dì Diệp, chuyện này con đừng nói với ai, chỉ được giữ trong lòng.”
Tin tức này làm Hướng Vi liên tưởng đến một tràng cẩu huyết, Hướng Vi ôm mẹ, “Mẹ, mẹ nói anh Hạo Triết là con riêng của dì Diệp Hân? Vậy…….Vậy………. Năm đó tại sao chú Chu lại cưới dì Diệp Hân vậy mẹ?” Suy nghĩ kĩ thì thấy Diệp Hạo Triết năm nay cũng gần hai mươi lăm tuổi rồi, Chu Thần Dật chỉ mới hai mươi hai. Năm đó dì Diệp Hân có quá khứ xấu như vậy, tại sao chú Chu lại quyết định lấy dì đây? Đừng nói là do tình yêu vĩ đại làm ra, cái thời đại đó vốn bảo thủ, dì Diệp có con riêng, chú Chu chẵng những cưới dì Diệp, còn nuôi dưỡng luôn con riêng của dì, coi như là giữa hai người có tình yêu đi, đoán chừng cũng không có người đàn ông nào nguyện ý nuôi con giùm người khác! Mặc kệ là lúc đó đang xảy ra chuyện gì, thì điều duy nhất có thể khẳng định đó là nhất định nhà dì Diệp có vai vế, cho nên đoán chừng dù trong lòng chú Chu có vướng mắc thì cũng không dám nói gì.
Trần Mai trợn mắt nhìn Hướng Vi mấy lần, “Con nhóc nham hiểm, bị ba cô nghe được, để xem ba cô có đánh cô không!”
“Mẹ………. Mẹ hãy nói gì đi, nói đi mà.” Hướng Vi nói nhỏ vào lỗ tai Trần Mai.
“Chuyện này vốn mẹ cũng không biết, là do có lần ba con uống say không cẩn thận nói ra. Con biết thì tuyệt đối không được đi nói lung tung bậy bạ ra ngoài, con phải đảm bảo với mẹ, nếu không nhất định sẽ mang hoạ đến cho ba con đó, biết không!” Trần Mai dặn dò.
Hướng Vi nhanh chóng gật đầu, “Mẹ, mẹ còn chưa tin con sao? Từ nhỏ đến lớn chỉ có lần đó là con với ba lừa mẹ thôi.”
Trần Mai nghe xong không nhịn được mà bật cười, nhéo mặt con gái một cái, “Con đó, …….. cũng không biết là tính cách này giống ai.”
Hướng Vi lắc đầu, “Con không phải là con gái của ba mẹ sao, mẹ nói con giống ai thì con giống người đó thôi! Mẹ, mẹ mau nói đi, đừng nói chuyện giữa chừng làm người ta khó chịu vì tò mò mà!”
Trần Mai đánh con gái một cái, “Đúng là con nít! Chuyện này cũng trải qua nhiều năm rồi, vốn dì Diệp con có một vị hôn phu, hai nhà cũng đã làm lễ đính hôn rồi, năm đó dì Diệp con mới chỉ là cô gái mười bảy, mười tám tuổi, hai người trẻ lại thường xuyên gặp mặt lẫn nhau, hồ đồ thế nào mà làm chuyện sai lầm, nào biết không bao lâu sau thì hai nhà có mâu thuẫn xích mích, nên bãi bỏ hôn ước, hai tháng sau người nhà họ Diệp mới biết dì Diệp con có thai, khi đó dì Diệp con còn chưa tròn mười tám tuổi. Dì Diệp lại là con gái duy nhất của tư lệnh quân khu Diệp Chính Hải. Xảy ra chuyện như vậy, năm đó có không ít mấy lãnh đạo cấp cao biết, chỉ là ngại mặt mũi của tư lệnh Diệp nên không truyền ra bên ngoài mà thôi. Tư lệnh Diệp đã từng một lần nói muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với dì Diệp, chỉ là sau này tại sao dì Diệp lại được gả cho chú Chu thì mẹ cũng không biết nữa.”
Hướng Vi cau mày, vậy là xong rồi? Mẹ ơi, mẹ đúng là chân chính muốn làm cho con tò mò chết mà, Hướng Vi chu mỏ, nhìn mẹ cô, “Mẹ, mẹ thật không hiền hậu chút nào, câu mồi con. Đây không phải là lừa đảo sao.”
“Được rồi, được rồi, tốt lắm, con nghe cũng nghe rồi, nhanh đi tắm rồi đi ngủ đi.”
Hướng Vi bất mãn cúi gằm mặt đi vào phòng vệ sinh rửa mặt đánh răng, bò lên giường rồi vẫn còn suy nghĩ, rốt cục thì sau đó chuyện gì phát sinh a! Đứa bé họ Diệp, nghĩ thì biết xem ra tư lệnh Diệp cũng chịu nhận đứa cháu này rồi, cũng coi nó là người nhà họ Diệp, chỉ là tại sao lại được nuôi dưỡng ở nhà họ Chu ta? Hướng Vi dùng sức ôm chăn, đúng là quá ác, rốt cục thì kịch tình màn lừa bịp này thật sự là gì?
Mấy ngày sau Hướng Vi vẫn mãi suy nghĩ đến chuyện đó, nên mẹ cô nhân cơ hội không có ba cô ở nhà, hung hăng răn đe cô dừng lại, Hướng Vi mới đảm bảo nhất định cô sẽ quên, lập tức sẽ quên.
Năm nay cả nhà cô thật vất vả mới được ở cùng nhau, Hướng Khai Hoa tính ở Bắc Kinh đến hết năm thì mang vợ con trở về nhà nội. Trần Mai vừa nghe Hướng Khai Hoa muốn về nhà họ Hướng, lập tức không đồng ý, vì thế nên tranh cãi một trận với Hướng Khai Hoa, kể chuyện xưa là người nào đó đã rủa con gái cô chết sớm, cả đời này cô sẽ không bước vào cửa nhà kia nửa bước! Hướng Vi thấy mẹ và ba cãi nhau to, tức giận như vậy, mới biết thì ra tính tình của mẹ cũng không phải giống mặt ngoài dịu dàng như thế!
Sắc mặt Hướng Khai Hoa ngượng ngùng, nói không lại vợ, không thể làm gì khác hơn là muốn đi một mình với con gái về thăm ông bà nội, Trần Mai nhanh chóng ra tay trước chiếm ưu thế, nói thẳng là phải dẫn Hướng Vi về nhà ngoại với mình! Mâu thuẫn hai vợ chồng lên cao, Hướng Vi lại không giúp được gì, nhìn cũng phiền lòng, cô đứng ở trung gian, cảm thấy rất đau khổ!
Đêm ba mươi tết, cả nhà cùng ăn bữa cơm đoàn viên, bởi vì hai vợ chồng Hướng Khai Hoa đang còn mâu thuẫn chuyện kia chưa giải quyết, nên Hướng Vi đợi đón giao thừa ở nhà cảm thấy không thoải mái, ăn cơm tối xong thì tự ra ngoài đi dạo, tránh nhìn đến sắc mặt nghiêm túc của ba mẹ, đúng là rất nghiêm túc mà!
Hướng Vi đi dạo ở bên ngoài, cho đầu óc tỉnh táo một chút. Nhà người ta đêm ba mươi thì náo nhiệt hạnh phúc, nhà bọn họ thì thiếu chút nữa mỗi người một nơi! Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Hướng Vi thấy ba mẹ cô cãi nhau to đến vậy, trận chiến cũng kéo dài được mấy ngày rồi.
Trong vườn các loại hoa mai đã kết được mấy nụ hoa, chắc hẳn mấy ngày nữa là có thể trổ bông, bên ngoài rất lạnh, Hướng Vi nhìn ánh đèn nhà nhà, đột nhiên cảm thấy rất buồn, vì sao người lớn lại thích làm lớn mấy chuyện nhỏ nhặt, chuyện đã từ tám trăm năm trước rồi mà còn lôi ra gây gỗ được, có đáng hay không! Ồn ào rùm beng lên rồi, vì sao lại còn giống như đứa bé giận dỗi nhau! Cứ tiếp tục như vậy nữa, người chịu khổ chính là cô có biết không.
Hướng Vi quàng lại khăn quàng cổ, thật tốt là hôm nay không có tuyết rơi. Đúng khổ, nếu không người khác nhất định nghĩ cô bị đuổi khỏi nhà! Hướng Vi thở dài, bấm cái lá xanh trong tay, miệng lầm bầm lầu bầu không biết đang nói gì.
"Hướng Vi?"
Hướng Vi nghiêng đầu, nhanh chóng để tay ra sau lưng, len lén vứt chiếc lá đi, sắc mặt hơi vặn vẹo, “A ……….. anh Hạo Triết, anh cũng ở đây à. Cái đó………. Em ra ngoài đi dạo một chút, nhìn một chút.”
Diệp hạo triết nhìn sắc trời, bật cười hì hì, “Bầu trời không có trăng sáng để nhìn!”
Hướng vi chỉ cảm thấy trên đầu có đám quạ đang bay qua! Màu đen hài hước, cô đỡ không nổi!
Diệp Hạo Triết ngoắc ngoắc ngón tay với Hướng Vi, ý bảo cô đến đây, Hướng Vi nhắm mắt đi tới, đứng bất động trước mặt Diệp Hạo Triết, vẻ mặt mờ mịt nhìn anh.
Diệp Hạo Triết gõ lên đầu Hướng Vi, “Bên ngoài lạnh như vậy, gần sang năm mới em không sợ bị đông lạnh à, đi lên đây với anh.”
Vô tri vô giác Hướng Vi đã đi theo Diệp Hạo Triết về nhà anh, nhiều năm về sau, mỗi lần Hướng Vi nhớ đến chuyện này liền xấu hổ, khi đó thiệt con mẹ nó ngây ngô mà, gần sang năm mới còn chạy đến nhà người ta.
Diệp Hân thấy Hướng Vi tới, nhanh chóng nắm tay Hướng Vi tới ghế ngồi, rồi sai con trai mang đồ ăn đến, “Vi Vi, ăn trái cây.”
Diệp Hạo Triết cười nói: “Mẹ, con đi đổ rác, thấy em Hướng Vi đang đứng một mình, nhìn thật giống con chó nhỏ bị bỏ rơi, nên con gọi em vào chơi.”
Chu Thần Dật nhìn Hướng Vi, nhíu mày, nói với Diệp Hạo Triết: “Anh, mới vừa rồi có người gọi điện thoại tìm anh.”
“Ồ……. Là ai thế?”
Chu Thần Dật mím môi, hé mắt, nhìn anh mình, một lúc sau mới nói: “Còn ai nữa, chính là cô ấy chứ ai. Anh, có mấy chuyện nói rõ ra thì tốt rồi.”
Diệp Hạo Triết cốc đầu em trai, “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, cô ấy gọi đến thì nói anh không có ở nhà hiểu không! Cô ấy thật là, đến tột cùng là muốn làm gì!”
Bên này Diệp Hân vừa gọt trái cây cho Hướng Vi vừa nói: “Vi Vi, sao con đi ra ngoài vậy.”
Hướng Vi suy nghĩ, dù sao mẹ và dì Diệp Hân cũng thân, nói cũng không sao. Hướng Vi liền nói ra chuyện ba mẹ cô cãi nhau hồi đó, bây giờ lại lôi chuyện lúc đó ra cãi nhau típ. DIệp Hân nghe xong cười ha ha, “Ôi trời ơi, chị dâu vẫn lợi hại như thế. Để dì gọi điện thoại cho cha mẹ con nói một tiếng con đang ở đây, tránh cho bọn họ lo lắng, sau đó tranh thủ khuyên mẹ con một chút.”
Diệp Hân nói xong thì đi gọi điện thoại đến nhà họ Hướng, nói Vi Vi đang ở nhà cô chơi, không phải lo lắng, chốc nữa sẽ trả về.
Trần Mai nói xin lỗi vì đã làm phiền, khi nào Vi Vi về nhất định sẽ nhắc nhở con.
Diệp Hân không ngừng nắm tay Hướng Vi nói chuyện phiếm, tới lúc hăng hái, thì lấy ảnh album ra khoe, cho Hướng Vi nhìn, còn giải thích mấy bức ảnh chụp lúc nào, v….v… bất tri bất giác đã đến mười giờ tối, Hướng Vi thấy đã khuya lắm rồi, nên lập tức chào từ biệt dì Diệp, muốn rời đi.
Diệp Hân thấy thời gian cũng đã khuya, sợ chị dâu ở nhà lo lắng, nắm tay Hướng Vi, dặn dò cô phải thường xuyên đến chơi. Dì thấy đứa con lớn đã đi tắm, nên gọi đứa nhỏ đưa Hướng Vi về nhà.
Hướng Vi thấy hoảng, liền từ chối nói mình có thể tự về nhà, không cần làm phiền người khác.
Chu Thần Dật đứng dậy, mặc áo khoác vào, nhìn Hướng Vi nói: “Đi thôi, anh đưa em về.”
Hướng Vi đi cách ba bước sau Chu Thần Dật, vô cùng đau đớn nghĩ tại sao hôm nay cô lại xui đến vậy. Dọc đường đi hai người không nói chuyện gì, đợi đến khi đến lầu dưới nhà Hướng Vi, Chu Thần Dật nói: “Anh không đi lên nữa, em tự mình đi lên đi. “
Đây là câu nói duy nhất mà tối nay Chu Thần Dật nói với cô.
Hướng Vi gật đầu, “Vậy em đi lên ạ. Thật làm phiền anh Thần Dật quá.” Nói xong thì chạy thật nhanh lên lầu, giống như phía sau có ma đuổi theo vậy.
Chu Thần Dật bật cười, lắc đầu một cái.
Hướng Vi về đến nhà, đến ban công nhìn xuống dưới, thấy Chu Thần Dật đang nhìn lên trên lầu, gương mặt Hướng Vi biến sắc, không được tự nhiên vẫy vẫy tay. Chu Thần Dật mới gật đầu, rồi xoay người rời đi.
Gửi thanks
kemtuyet168↓ Re: [Hiện đại - Trùng sinh] Con gái của đại tá - Miệng Cười Thường Mở 05.10.2014, 22:39
Có kích thích không ^^
~Chương 27
Hôm sau Hướng Vi thức dậy, thấy mẹ cô mặt mày tươi tỉnh, còn lấy quân phục của ba cô đi giặt, Hướng Vi nghĩ tối hôm qua……….. haha, xem ra hai người đã hòa hảo lại rồi.
Trần Mai thấy con gái tỉnh dậy, nhìn đồng hồ gần sắp mười giờ sáng, nhanh chóng kêu Hướng Vi đi ăn chút gì đó. Hướng Vi lấy hộp sữa tươi trong tủ lạnh, nhìn mẹ nói: “Mẹ, khi nào mẹ con mình về nhà ông bà ngoại vậy ạ?”
Trần Mai nhìn con gái, “Đúng là ham chơi. Mùng ba đi, Mùng ba thì đi, sáng mai ba con phải về bên nội, Vi Vi, mẹ hỏi con, con muốn đi với ba hay là muốn đi với mẹ về nhà ông ngoại.”
Hướng Vi đen mặt, nhìn mẹ cô giống như nhìn người ngoài hành tinh, “Mẹ, hôm nay mẹ làm sao vậy, trông có vẻ không giống như mọi ngày cho lắm!”
Trần Mai trợn mắt nhìn con gái, “Con quỷ nhỏ này, lại dám nói mẹ cô không bình thường.”
Hướng Vi cười hì hì đi đến bên cạnh Trần Mai, “Mẹ, mẹ là mẹ ruột của con cơ mà, con đi với mẹ về nhà ông ngoại cơ, không đi đến nhà nội đâu.” Năm ngoái thời điểm khi Hướng Vi vừa mới trở lại Bắc Kinh, đã từng đi về nhà nội một chuyến, nhưng chỉ ở lại hai hôm rồi đi, ở chung một chỗ với thím út rất không thoải mái, Hướng Vi không muốn lại típ tục đi nghe những lời nói đó, rồi làm chính mình nội thương, mà cứ phải nhịn.
Trần Mai nhìn lỗ mũi của con gái, “Đứa nhóc này, tốt lắm, mau vào nhà đi, ở ban công rất lạnh.”
Đúng lúc chuông điện thoại vang lên……….
“A lô……..”
“Hế lô, anh là Lưu Khải nè em Vi Vi.”
“A, anh Lưu Khải, anh đang ở đâu vậy, tại sao năm nay anh không về nhà, anh xem anh làm mẹ nuôi tức giận đến thế, để xem khi anh về nhà, anh có bị cha nuôi thu thập hay không.”
“Vi Vi, hiện tại anh đang ở Đại Lý, Vân Nam, nhờ em nói với mẹ anh, anh sẽ gửi ít đồ về nhà, nhờ mẹ anh chú ý kiểm tra và nhận. Em gái ngoan, chờ khi anh trở về nhất định sẽ không bạc đãi em, lần này thì phải nhờ em rồi, cái mạng nhỏ của anh đang nằm trong tay em, thế nhé, bạn anh đang đợi, không nói nữa. Nhớ nói với mẹ anh, anh cúp đây, bái bai……….”
“A lô……… anh Lưu Khải………” Hướng Vi buồn bực nhìn ống nghe, tự nhiên giao nhiệm vụ cho cô, thật là, chờ khi anh trở về, em nhất định sẽ thành tâm làm thịt anh cho biết!
“Sao thế, Vi Vi, là Lưu Khải gọi à?” Trần Mai vừa cất tạp dề vừa nói.
“Dạ vâng, là anh Lưu Khải gọi ạ, anh ấy nói lúc này ảnh đang ở Đại Lý.”
Trần Mai cười, “Đứa bé này, lá gan lớn thật, tốt lắm, chuyện anh Lưu Khải nhờ con làm thì con nhanh đi làm cho tốt đi.”
Mùng ba, hai mẹ con Trần Mai thu thập xong hành lý thì đến ga xe lửa, năm hết tết đến, nên phòng chờ xe có rất nhiều nguy hiểm, khắp nơi đều là người, Trần Mai nắm tay con gái thật chặt, sợ vì quá đông mà lạc mất nhau.
Mấy ngày trước, Trần Đức Cương nhận được điện thoại của con gái, nói rằng sẽ mang Vi Vi về nhà, lúc này nhìn thời gian cũng gần sắp đến, mà người còn chưa đến, không khỏi đứng ở cổng lớn nhìn sốt ruột.
“ Ông à, bên ngoài trời rất lạnh, hay là vào nhà trước đi, ngồi giường đất cho ấm, con gái với Vi Vi sắp về rồi.” Chu Hữu Thục thấy chồng mình cứ đi tới đi lui trước cổng lớn, nên ra nói lời khuyên ông.
Trần Đức Cương cười nói: “Ai nha, không sao đâu, không có chuyện gì hết, thân thể tôi tốt lắm, bà cứ vào nhà đi.”
Chu Hữu Thục thấy nói không si nhê, chỉ đành thở dài rồi tự mình đi vô nhà trước.
Xe lửa đến hơi trễ, đợi đến khi hai mẹ con Trần Mai về đến nhà, thì đã qua mười một giờ. Mấy năm Chu Hữu Thục không được gặp mặt con gái, lúc này thấy nó thì rất vui mừng.
Trước đây Trần Mai chưa từng nhìn thấy qua đứa con út của em trai, hôm nay thấy đứa nhỏ thì cực kỳ thích, không quản nó bao nhiêu tuổi, ôm vào trong lòng, nói chuyện với nó, chọc nó chơi.
Mấy năm nay chú út làm ăn dành dụm được ít tiền, thấy cháu gái về, nắm tay Hướng Vi đi vào trong nhà “Xem xem chú út mua cho con cái gì nè, vừa lúc hợp với việc đi học đại học của con.”
Hướng Vi vừa nhìn đến, thì ra là laptop, còn là hiệu IBM nữa, lúc này giá một chiếc máy vi tính vẫn còn khá đắt, một cái máy để bàn đã là vài ngàn đồng, huống chi cái này lại còn là laptop, không có mấy vạn thì đừng mơ mua được nó. Hướng Vi sờ sờ máy tính, đau lòng nhìn cậu mình “Cậu à, cậu mua đại loại nào cũng được, IBM chắc là rất đắt mà.”
Trần Trường Chinh cười nói: “Chú và mợ con vốn tính là chờ con thi tốt nghiệp trung học xong thì mua cho con, nhưng có một số chuyện xảy ra nên trì hoãn chưa mua được, đúng lúc mấy ngày trước có bạn chú đi một chuyến đến Hồng Kông, nên chú nhờ anh ấy mua giùm. Cái này đúng là hơi đắt nhưng rất tiện. Con sài cái này, ở trường nhất định sẽ học hành tốt hơn.”
Tay Hướng Vi vuốt ve vỏ ngoài màu đen của chiếc máy tính, qua mấy năm nữa, máy vi tính sẽ càng ngày càng thông dụng, kiếp trước cô thích sài hiệu Toshiba, cảm thấy máy vi tính hiệu Toshiba dùng rất tốt lại rất đẹp.
“Con cảm ơn chú út.” Hướng Vi hớn hở ôm chiếc máy vi tính.
Trần Trường Chinh cười nói: “Con đừng đi nói với người khác nhé, lần này cậu mua cho con cái này. Nếu để dì cả và dì hai con biết được, sẽ nói chú thiên vị. Trong mấy đứa nhỏ chỉ có con là đi học đại học, mấy đứa khác học không đến đâu, mua xong chỉ tổ hại người. Tốt lắm, đi ra ngoài đi, lúc về nhớ mang theo.”
Hướng Vi gật đầu, để máy vi tính về lại chỗ cũ, rồi theo chú út ra ngoài.
Trần Đức Cương tuy đã 70 tuổi, nhưng vẫn còn rất minh mẫn, đôi lúc sẽ cùng con trai đi Trại nuôi trồng làm chút việc nhỏ cho hết thời gian.
Thời điểm đầu năm khi dì cả Trần Tuệ về nhà, thì dì hai Trần Sảng sau khi ở được mùng một ở nhà mẹ, thì mùng hai đã nhanh chóng về nhà.
Gia đình dì Trần Tuệ về bên ngoại, anh họ của Hướng Vi tên là Hạ Thần, năm nay đã hai mươi lăm tuổi, không đi học mấy, lúc trước còn phụ giúp làm cho chú út một thời gian, bởi vì tay chân có chút không sạch sẽ, nên ở chỗ chú út làm ra không ít việc xấu, khiến chú út vô cùng tức giận, trực tiếp đuổi Hạ Thần về nhà.
Vóc dáng Hạ Thần rất cao, khuôn mặt trắng, dáng vẻ cũng rất khôi ngô, chỉ là đôi mắt quá lưu manh, Hướng Vi nhìn người anh họ này không hề có ấn tượng gì tốt.
Hạ Thần lăn lộn trong xã hội một thời gian dài, mặc dù phẩm hạnh không tốt, nhưng mở miệng đúng là lợi hại, nếu không, cứ nhìn mấy đứa nhỏ đang chơi trong sân, người anh họ này cư nhiên đã dụ được hai thằng nhóc sinh đôi kia, lừa lấy đi 100 đồng tiền mừng tuổi của tụi nó, Hướng Vi liếc mắt xem thường, ngay cả tiền của con nít cũng muốn lừa gạt, tại sao lại có thứ người cặn bã như vậy chứ. Vốn Hướng Vi muốn nói hắn mấy câu, nhưng cô và anh ta lại không thân quen lắm, còn có dì cả và dượng cũng ở đây, lấy đức hạnh của dì cả cô trong quá khứ, không phải người chịu thiệt sẽ là cô sao, Hướng Vi trợn mắt nhìn hai anh em sinh đôi, ra sức nháy mắt, hai đứa nó căn bản không hề để ý đến Hướng Vi, làm Hướng Vi tức đến nội thương, thật ngu ngốc. Hướng Vi suy nghĩ, quyết định sẽ lén nói chuyện này với mợ út, để hai đứa nhỏ kia cách xa hắn ta ra một chút.
“Em Vi Vi, nhiều năm anh chưa gặp em, em đã lớn thế rồi, nghe dì ba nói em đang học đại học, thật đúng là không tồi nha.”
Hướng Vi ngoài cười nhưng trong không cười, “Anh họ. Quả thật nhiều năm không gặp, nhìn anh càng lớn càng đẹp trai.” Hướng Vi vừa nói, trong lòng đã mắc ói, phi phi, lời nói ghê tởm vậy mà cô cũng nói ra được, quả nhiên, tiềm lực con người là vô hạn mà.
Hạ Thần được em họ khích lệ, trong lòng thầm vui, mới vừa rồi thấy trong túi em gái có 500 đồng, trong lòng thật ngứa ngáy. Hạ Thần cười nói: “Nhìn em nói kìa, phải nói nhiều năm chưa gặp em, hôm nay nhìn thấy đúng là quá đẹp, chắc hẳn ở trường có nhiều bạn nam theo đuổi em lắm. Em à, nghe anh dặn, em á, bây giờ còn nhỏ, đừng bị lời ngon tiếng ngọt bên ngoài lừa nhé.”
Hướng Vi cười, không lên tiếng.
“Anh Hạ Thần, chúng ta đi chơi đi.” Trần Khuê giựt giựt tay áo Hạ Thần nói.
Hạ Thần còn chưa thu tiền của Hướng Vi vào túi, trong lòng không muốn đi ra ngoài chơi, liền nói qua loa mấy câu với Trần Khuê. Trần Khuê thấy anh họ và chị họ nói chuyện, không để ý đến cậu ta, thì đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn Hướng Vi, muốn Hướng Vi cũng phải đi chơi.
Hướng Vi đương nhiên không muốn, nói thẳng mình là con gái đi chung không tiện, mọi người đi tự nhiên.
Hạ Thần cười nói: “Anh em chúng ta đúng là chưa từng đi chơi chung với nhau, đi thôi, khó có dịp về ngoại.” Hai anh em sinh đôi cũng làm ầm lên, Hướng Vi hết cách, nên đành đi theo mọi người, chỉ nói là nếu bọn họ muốn đi chơi game thì cô sẽ không đi nữa, bọn họ cứ vui chơi vui vẻ để cô tự đi về.
Hạ Thần dắt theo em trai, em gái đi trên đường, qua một cái ngã ba, đi vào chừng mười mấy mét, thì có mấy người ăn mặc lưu manh đi đến, “Ơ, là chú Hạ à, thế nào dạo gần đây lại không đến.” Nói xong thì vỗ vỗ bả vai của Hạ Thần.
Hướng Vi nhíu mày, không ngờ anh họ là một tên côn đồ, đúng là đồ lừa bịp, sớm biết thế này cô sẽ không đi. Hướng Vi nhìn Trần Lượng, “Em, chị đột nhiên có chút không khỏe, chị đi về trước nhé.”
Trần Lượng đơn thuần, cho là chị họ không khỏe thật, “Chị Vi Vi, chị làm sao vậy? Rốt cục chị thấy không thoải mái chỗ nào.”
Hạ Thần nghe thấy, cũng thò đầu tới, “Vi Vi, sao vậy?”
Người nói chuyện với Hạ Thần là một tên côn đồ, gọi là Trần Tuấn, bây giờ đang lia mắt nhìn thẳng vào Hướng Vi, trêu ghẹo nói: “Ơ, chú Hạ, khi nào cậu có gái rồi thế, rất đẹp nha, hahahaha…..”
Hướng Vi vô cùng tức, cặp mắt bốc hỏa nhìn người nọ. Hạ Thần cũng cảm thấy lời này nói hơi quá, nhìn Trần Tuấn nói: “Anh Trần, đây là em gái của em.”
“Ơ, không ngờ chú em thế này mà lại có cô em gái xinh như thế, chú Hạ, chú đúng là không tốt, không chịu giới thiệu cho anh đây. He he, em gái nhỏ, anh tên là Trần Tuấn, là bạn của anh trai em, về sau nếu có chuyện, chỉ cần đến tìm anh, anh đây rất vui lòng giúp em.”
Hướng Vi rất bực mình, dùng sức nén lửa giận trong lòng xuống, tại địa bàn của người ta, cô vẫn là nên nhịn thì hơn. Hạ Thần này, con mẹ nó còn chưa là ruột thịt, cư nhiên lại bán cô!
Hạ Thần nhíu mày, nói với Hướng Vi: “Em gái, nếu em thấy thân thể không thoải mái, em về trước đi, đúng rồi, Trần Khuê, Trần Lượng, mấy em đưa chị về nhà đi.”
Thân thể Hướng Vi đang căng cứng hơi buông lỏng chút, thầm nghĩ coi như anh còn chút tính người! Hướng Vi và hai đứa em muốn đi, Trần Tuấn nói: “Ai nha, em gái nhỏ không thoải mái, đúng lúc anh đây biết một thầy thuốc rất tốt, hay là để anh dẫn em đi nha……….”
Em gái nhỏ à, xem cô là đứa bé mấy tuổi hả! Hướng Vi chịu đựng tức giận, nói: “Không dám làm phiền đại ca anh, em với em trai đi trước. Đúng rồi, anh họ, đây là tiền ông ngoại mới cho em 100 đồng, anh cầm tiền mời đại ca này đi uống chén nước nhé.”
Hướng Vi nhanh chóng lấy 100 đồng ra ngoài, trong lòng nghĩ mặc kệ nói thế nào thì hiện tại phải qua được ải này đã, Hạ Thần nhận lấy tiền, nói với Trần tuấn: “Anh Tuấn, đi thôi, chúng ta đi uống một chén đi.”
Trần Tuấn bĩu môi, nói với Hướng Vi: “Này người đẹp, gặp sau nhé, lần sau nhớ đến tìm anh chơi nha”
Hướng Vi mang vẻ mặt cười, chờ bọn hắn đi, thì nắm tay tụi nhỏ vội vàng chạy. Wow, may mắn đầu óc cô linh hoạt, nếu không hôm nay sẽ xảy ra không ít chuyện phiền toái, cũng may, tốt rồi. Hạ Thần này, về sau gặp anh ta nhất định phải né, chuyện hôm nay phải nói với mợ. Suy nghĩ chút, Hướng Vi quyết định sẽ giấu ba mẹ, lần dạy dỗ này, sau này cô nhất định sẽ nhớ suốt đời.
Hướng Vi và hai em trai đi đến ngã ba, vừa liếc mắt thì thấy người đang bước nhanh đằng trước có chút giống đàn anh Lý Bác, Hướng Vi nghĩ chắc là ảo giác của cô, rồi nắm tay hai em trai đi về một hướng khác…….
Con Gái Của Đại Tá Con Gái Của Đại Tá - Miệng Cười Thường Mở