Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiếu Giai Nhân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 895 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:02:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 130: Chương 108
dit: Windchime
Beta: Phương Phan
Cuối tháng năm, Cảnh vương phủ muốn bày tiệc mừng đầy tuổi cho Hoàng trưởng tôn, Duyên Bình hầu phủ lại nhận được giấy mời.
Lúc đó A Kết đang ở tại Hinh Lan uyển. Xán Xán lúc này đã biết bò, nàng và Ninh thị mỗi người ngồi một đầu, dùng tú cầu màu đỏ Xán Xán thích nhất để trêu bé, tú cầu ở trong tay A Kết thì Xán Xán liền bò về phía mẫu thân, khi càng tới gần thì cái miệng càng la lớn, mặt mày hớn hở, chờ đến khi A Kết lăn tú cầu về bên Ninh thị thì Xán Xán lại nóng vội giơ thẳng tay ra a a với theo, tay nhỏ dùng sức bám vào giường lấy sức xoay người, tiếp tục bò về phía tổ mẫu bên kia giống như không biết mệt là gì cả.
"Đại phu nhân, Cảnh vương phủ đưa bái thiếp tới." Thúy Ngọc theo phía sau Vấn Mai đi vào, hành lễ với Ninh thị, đưa thiếp mời đỏ thẫm tinh xảo trong tay cho A Kết.
Cảnh vương phủ?
A Kết đưa tay tiếp nhận, tính ngày liền hiểu rõ, quay sang nói với Ninh thị: "Ba ngày sau là 29, Hoàng trưởng tôn đầy tuổi."
Ninh thị khẽ giọng cảm khái: "Thời gian qua thật nhanh... Xem, Xán Xán nhìn thấy đồ chơi mới lạ, lại đi về phía con kìa."
Cháu gái thích nhất là màu đỏ, hôm nay mới nhìn thấy thiệp mời nên chắc chắn là cảm thấy tò mò rồi.
Nữ nhi cố gắng di chuyển về phía mình, A Kết cười lắc lắc bái thiếp với bé, thừa dịp trước khi nữ nhi đến gần, nhanh chóng mở ra nhìn một lần, quả nhiên là vì chuyện Hoàng trưởng tôn đầy tuổi.
Xán Xán đã bò đến bên người mẫu thân, đưa tay với lấy bái thiếp, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, lộ ra hai cái răng sữa nhỏ bên trong.
A Kết cúi đầu hôn nữ nhi một cái, để cho bé ngồi, nàng đưa bái thiếp đến tay nữ nhi, Website đăng truyện chính thức: diendan.com "Cái này gọi bái thiếp, dùng để mời người khác đến làm khách, Xán Xán nhớ kỹ nhé?"
Xán Xán cười khanh khách, hai tay ôm bái thiếp đưa đến trước miệng, dùng hai cái răng bé xíu cắn vào mép của thiệp mời, nước miếng chảy dài. Đại khái là cảm thấy ăn không ngon, bé đưa tới trước người, còn mình chậm rãi nằm sấp xuống, học theo mẫu thân muốn mở thiệp mời ra, đáng tiếc là tay bé còn nhỏ chưa có linh hoạt, loay hoay nửa ngày cũng chỉ có thể lật được cái thiệp mời qua. Thất bại vài lần thì không còn tính nhẫn nại, tức giận ném thiệp mời về phía trước, tình cờ lại làm thiệp mời mở ra. Xán Xán sững sờ nhìn theo rồi quay về phía mẫu thân, tiếp theo đó là tiếng cười vui sướng, vội vàng bò về phía cái thiệp mời.
A Kết vỗ vỗ mông nhỏ của nữ nhi.
Ninh thị nghĩ tới một chuyện, hỏi Thúy Ngọc: "Vinh Thọ đường cũng nhận được bái thiếp?
Thúy Ngọc đã sớm biết là chủ tử sẽ hỏi câu này, nàng có chút hả hê đáp: “Không có, Thái phu nhân sau khi biết tin cũng sai nha hoàn đi hỏi nhưng quản sự đưa thiệp mời nói trong Hầu phủ chúng ta chỉ mời đại phu nhân và đại tiểu thư thôi."
Thấy vẻ vui mừng rõ rệt trên mặt Thúy Ngọc thì A Kết liếc mắt nhìn nàng.
Thúy Ngọc cười hì hì đi ra ngoài.
“Đây là vương phi muốn cho con chỗ dựa.” Ninh thị cười đánh giá con dâu, “A Kết tốt nên phúc khí cũng tốt, một khi vương phi đã có tâm như vậy thì chắc chắn người cũng đã nghĩ đến chuyện An vương phi bên kia, con cứ yên tâm tham dự đi, còn có dì con nữa.”
A Kết gật đầu, cầm lấy thiệp mời rồi bế nữ nhi dậy: “Ta đây là nhờ vào hào quang của Xán Xán đây mà, đến lúc đó nương sẽ mặc cho Xán Xán thật đẹp để đi gặp quý nhân nhé, Xán Xán phải ngoan ngoãn, nghe lời biết chưa, không được tỏ ra khó chịu."
Xán Xán đang chơi đùa vui vẻ, không để ý đến mẫu thân.
A Kết nhéo nhéo cái mũi nhỏ của bé.
May mắn bên người có nữ nhi hoạt bát đáng yêu nên nàng mới không thời thời khắc khắc nhớ mong trượng phu. Nàng sẽ chăm sóc tốt nữ nhi, năm sau hắn trở về gặp mẹ con các nàng bình an, chắc chắn sẽ thật cao hứng.
Cùng Ninh thị dùng qua cơm trưa, A Kết ôm nữ nhi trở về Vọng Trúc hiên, so sánh với Hinh Lan uyển, Vọng Trúc hiên mát mẻ hơn chút. A Kết ngủ một lát với nữ nhi, sau khi tỉnh lại thì cho gọi Tưởng ma ma, bảo bà chuẩn bị quà tặng cho nàng đem đến Cảnh vương phủ.
Hiện tại nàng đã chính thức quản gia, lúc vừa tiếp nhận còn có chút thấp thỏm, sau này mới phát hiện kỳ thật cũng đơn giản. Trong hầu phủ nhân khẩu không nhiều, hai di nương của cha chồng ru rú trong nhà, bình thường rất ít lộ diện, ba người huynh muội Triệu Thanh một năm bốn quý cần gì đều đã có phần cố định, nàng chỉ cần chiếu theo năm trước mà sắp xếp là được. Duy Phương viên bên kia luôn yên lặng, Vinh Thọ đường thì ngẫu nhiên cũng sẽ có một ít phiền toái, A Kết không đối nghịch với Thái phu nhân, Thái phu nhân muốn cái gì nàng liền cho cái đó, sau đó đều báo cho Triệu Duẫn Đình, nếu là Triệu Duẫn Đình cảm thấy không ổn, tự nhiên sẽ đến nói chuyện với Thái phu nhân, nếu không phải là chuyện gì lớn thì coi như thôi, dù sao cũng đều là Triệu Duẫn Đình kiếm được, xem như để hiếu kính lão nhân.
Lúc này, đại nha hoàn bên người Thái phu nhân mới được cất nhắc Nghênh Xuân vừa qua đây truyền lời, nói là trong phòng Thái phu nhân có một bộ trà cụ bằng gốm bị nha hoàn không cẩn thận làm vỡ. A Kết nghe vậy bèn cho người đi đến khố phòng của Hầu phủ tìm một bộ mới đưa qua cho Vinh Thọ đường. Những chuyện khác Thái phu nhân không có cách nào chỉnh nàng nên chỉ có thể gây loạn trên những chuyện như thế này, có lẽ cho rằng nàng chỉ là một cô nương thôn quê luôn luyến tiếc khi đưa mấy thứ đồ tốt sao?
A Kết tự tay giặt khăn đưa vào cho nữ nhi lau mặt.
Gia nghiệp của tổ tiên Triệu gia hay Triệu Duẫn Đình tích cóp được nàng đều không thèm để ý, nàng tin tưởng Triệu Trầm, hắn nhất định có thể dựa vào bản thân để nuôi Xán Xán hoặc những đứa con sau này của bọn họ một cách tốt nhất.
~Bởi Cảnh
Con Đường Sủng Thê Con Đường Sủng Thê - Tiếu Giai Nhân