I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiếu Giai Nhân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 895 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:02:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 93: Chương 71
Kết bị việc Triệu Trầm thức dậy làm tỉnh giấc.
Trong phòng tối đen như mực, A Kết theo bản năng ôm lấy nam nhân đang chuẩn bị rời khỏi chăn, mệt mỏi hỏi: "Chàng muốn đi đâu?"
Tay nàng nóng hầm hập khiến người ta không khỏi luyến tiếc, Triệu Trầm quay đầu, hôn lên mặt nàng, nhẹ giọng trả lời: "Ta phải vào cung trực, nàng quên rồi sao?"
Nhất thời, A Kết liền có chút tỉnh táo, lập tức muốn dậy theo: "Thiếp giúp chàng..."
"Nhưng ta không nỡ." Triệu Trầm vững vàng ấn người nàng trở về, "Hiện tại mới giữa giờ Dần, lát nữa ta rời đi rồi, nàng còn phải ngủ lại, tội gì phải ép buộc chính mình? Ngủ tiếp đi, chờ đến lúc chạng vạng ta trở về thì nàng lại hầu hạ ta cho tốt."
A Kết đành phải ngoan ngoãn nằm, ngửa đầu nhìn hắn đốt đèn. Bên ngoài Tưởng ma ma đã được ra lệnh từ trước, sai Cẩm Thư và Cẩm Mặc dậy sớm hầu hạ. Triệu Trầm tự mình rửa mặt, rửa tay, lại lưu loát mặc quan phục, đổi giày, buộc đai lưng, động tác muốn bao nhiêu tiêu sái liền có bấy nhiêu. A Kết nhìn đến nhập thần nhưng vẫn không quên nhắc nhở: "Ăn cơm xong hãy đi."
"Ừ, nàng ngủ đi, ta đi đây." Triệu Trầm săn sóc thổi tắt đèn dầu trong phòng, mang theo một cái đèn nhỏ trong tay đến bên mép giường, cúi xuống khẽ hôn A Kết một cái, sau đó lập tức rời đi.
Rèm cửa hạ xuống, trong phòng lại tối đen lần nữa.
A Kết quấn chăn, cuối cùng cũng mệt mỏi, nhanh chóng mơ màng ngủ tiếp.
Tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng.
Tưởng ma ma tự mình vào phòng hầu hạ A Kết mặc quần áo, đảo mắt không ngừng quan sát khắp người nàng, cũng không thèm che giấu ánh nhìn.
A Kết cúi đầu nhìn lướt qua bản thân. Cổ áo ngủ tương đối rộng, lộ ra đầu vai có mấy dấu hồng ngân chói mắt, theo cổ áo nhìn vào trong, trên ngực lại càng nhiều. A Kết gần như không ngóc đầu lên nổi, đến một câu bào chữa, muốn lấp liếm cho qua cũng không thốt lên được. Tối qua Triệu Trầm thật sự không nói dối, sau khi nàng quay sang, hắn thật sự điên rồi, giống như con sói đói, gặm nàng một lượt từ đầu tới chân, lời nói đáng xấu hổ thì không ngừng tuôn ra, câu sau lại càng rõ ràng hơn câu trước.
Tưởng ma ma nhìn khuôn mặt đỏ ửng xinh đẹp của A Kết, nhất thời không biết nên nói gì.
Phu thê ấy mà, cảm tình không phải được hình thành từ những đêm muộn chung giường chung gối sao? Dính nhau trong tấm chăn, chứng minh trong lòng có yêu thích, nếu như chạm cũng không chạm, thì xem như xong rồi, nam nhân chắc hẳn đã thay lòng. Nhưng nàng không thể để đôi tình nhân này làm loạn, thiếu niên tham hoan không hiểu chuyện, lỡ chẳng may thương tổn tới đứa nhỏ thì phải làm thế nào?
"Đại cô nương..."
"Ma ma, ta biết người muốn nói gì, yên tâm đi, ta, chúng ta không có..." Hiểu rõ điều trưởng bối lo lắng, A Kết vội vàng mở miệng ngắt lời, sau đó lại đỏ mặt giải thích rõ. Khi đó Triệu Trầm cũng nghĩ đến chuyện kia, nhưng bởi nàng lo lắng chuyện không may, kiên quyết từ chối, hắn cầu xin hai lần rồi cũng buông tha, thậm chí sợ nàng mệt, không cần nàng động thủ hỗ trợ, tất cả đều do hắn chính mình bận rộn, tuy vậy, thời điểm hắn tự mình xoay xở cũng không buông tha cho nàng ngủ, vẫn dùng miệng chiếm lấy nàng như thường.
Nàng nói như vậy, Tưởng ma ma rất vui mừng, Triệu Trầm có thể làm được điều này, càng chứng minh trong lòng hắn yêu thương thê tử và hài tử.
~Chuẩn bị xong xuôi, A Kết căn dặn phòng bếp dọn cơm.
Đêm qua Thái phu nhân dặn dò nàng như vậy, hiện tại chắc chắn đang chờ nghe trả lời, lát nữa nàng đến Vinh Thọ đường thỉnh an Thái phu nhân, trước bữa ăn nói chuyện thì không thích hợp, nàng lại không muốn ăn cơm ở Vinh Thọ đường, đành phải ăn trước, đến bên kia lại giả vờ giả vịt.
Điểm tâm rất đơn giản, một chén cháo thịt nạc nấm hương, một đĩa bánh bao, bên cạnh còn bày dưa hấu do nhà kính của kinh thành trồng, cắt thành miếng, bày ra đẹp mắt lại còn phảng phất hương thơm, không khỏi làm cho người ta tăng cảm giác thèm ăn.
Trước tiên, A Kết dùng thẻ trúc đâm một miếng dưa hấu đưa vào trong miệng, ngọt ngào, đẹp mắt lại nhiều nước, chút cảm giác buồn ngủ còn lưu luyến trong nàng liền tiêu tan. Đang lúc định cầm thìa lên uống cháo thì A Kết bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, quay sang nói với Lục Vân đang đứng bên cạnh phục vụ: "Gọi Cẩm Thư và Cẩm Mặc vào đây."
Lục Vân gật đầu, rất nhanh đã dẫn hai người tiến vào.
A Kết đánh giá hai nha hoàn, Cẩm Thư nhìn cũng coi như có tinh thần, chỉ có phía dưới mắt có chút quầng thâm, lại bởi da nàng ấy trắng nõn, lúc này hiện lên thật rõ rệt. Cẩm Mặc thì không như vậy, từ khi vào phòng đến bây giờ, đã vụng trộm ngáp vài cái.
A Kết nhịn không được, bật cười, "Hai người các ngươi dậy sớm cũng thật vất vả. Thật ra một người hầu hạ hắn là đủ rồi, về sau bốn người các ngươi thay phiên nhau đi." Dù cho ở Đăng Châu hay là kinh thành, vợ chồng bọn họ đều trải qua tương đối nhàn tản, bọn nha hoàn cũng không cần dậy từ sớm tinh mơ. Hiện tại Triệu Trầm tiến cung để trực, bọn nha hoàn phục vụ cũng phải dậy sớm theo. Phục vụ bên cạnh còn coi như tạm ổn, mấy bà mụ và tiểu nha hoàn phòng nước nóng hay phòng bếp còn cực khổ hơn.
Tuy nói hầu hạ chủ tử là trách nhiệm của hạ nhân, nhưng đột nhiên thêm việc nặng, chắc hẳn trong lòng vẫn không nhịn được mà oán giận vài câu chứ nhỉ? A Kết suy nghĩ trong thoáng chốc rồi bảo Lục Vân truyền xuống, từ hôm nay, những bà mụ hay nha hoàn phải dậy sớm đều được tăng gấp đôi tiền tiêu vặt hàng tháng. Tiền tiêu vặt hàng tháng là từ sổ công của hầu phủ chi trả, còn phần cho thêm này thì tự nàng bỏ ra. Hiện tại, mỗi tháng nàng có năm mươi lượng là tiền tiêu vặt, Triệu Trầm cũng thường đưa ngân phiếu cho nàng, A Kết cảm thấy mình cũng không cần dùng nhiều tiền.
"Đại phu nhân thật là thương người, ta sẽ nhanh chóng truyền xuống, đảm bảo các nha hoàn cho dù đang ngủ gật cũng sẽ lập tức có tinh thần!" Lục Vân cười đáp.
A Kết cười cười, lúc này mới hỏi Cẩm Thư, "Khi Đại gia đi có dùng cơm không?"
Cẩm Thư vội vàng đáp: "Bẩm Đại phu nhân, Đại gia ăn năm cái bánh bao, cháo thì chỉ uống vài ngụm."
A Kết nhướn mày, nhìn đám bánh bao hấp còn chưa to bằng nắm tay của nàng trên bàn, không khỏi lo lắng Triệu Trầm có đói bụng không. Thân thể hắn vốn cường tráng nên bình thường có thể ăn đến hai bữa điểm tâm, lúc tâm tình tốt sức ăn càng nhiều, hiện tại dù vội vàng, nhưng sao lại ăn ít như vậy? Không được, khi hắn trở về nhất định phải nói với hắn, thà thức dậy sớm một chút còn hơn để bụng đói mà ra ngoài làm việc.
Dùng qua điểm tâm, thấy sắc trời còn sớm, A Kết mới thong thả đi đến Vinh Thọ đường.
Chờ đến lúc dùng xong bữa cơm, ba huynh muội Triệu Thanh rời đi, A Kết mới theo Thái phu nhân tiến vào buồng trong, Thái phu nhân vẫn để cho nàng ngồi bên người bà như cũ, A Kết nghe lời ngồi xuống, cúi đầu nói: "Tổ mẫu, tối qua ta đã nói với tướng công, vừa mới mở miệng thì tướng công đã nói trong lòng ta không có hắn, hắn rời nhà lâu như vậy, vừa mới trở về ta đã vội đẩy hắn ra ngoài, ta, ta không dám nói thêm gì nữa..."
Lúc nói chuyện còn bất an nắm chặt ngón tay, trong lòng lại nghĩ tới Triệu Trầm. Tối qua sau khi nàng quay sang, Triệu Trầm càng không ngừng oán trách nàng lòng dạ ác độc, để cho hắn đợi không công lâu như vậy, sau đó không biết như thế nào lại nghĩ đến việc trả lời Thái phu nhân, dặn dò A Kết nói như vậy, tránh cho hôm nay nếu nàng trả lời rằng hắn không vừa mắt mấy nha hoàn trong viện, Thái phu nhân lại lập tức tìm mấy nha hoàn khác đưa cho nàng.
Thái phu nhân thất vọng, khóe miệng khẽ hạ, nhìn tức phụ của trưởng tôn lặng lẽ nắm ngón tay, lại nhìn khuôn mặt ôn nhu, rõ ràng đã được chiều chuộng của nàng. Yêu thê tử như vậy, lại là tiểu biệt thắng tân hôn, nam nhân nào có thể không nghĩ vậy đây? Càng không nói là nam nhân Triệu gia, cũng không biết xảy ra chuyện gì, lão trượng phu đã chết của bà còn nạp được mấy tiểu thiếp, cả ngày mang phiền toái tới cho bà, tới lượt nhi tử và tôn tử của bọn họ thì một đám đều u u mê mê, bị một nữ nhân khiến cho thần hồn điên đảo.
May mắn tức phụ của trưởng tôn còn biết nghe lời.
Nàng buồn cười vỗ vỗ tay A Kết, "Ngươi cũng ngốc, tổ mẫu mới chỉ gợi ý cho ngươi, ai bảo ngươi tối qua đã nói chứ? Thừa Viễn đối với ngươi tốt như vậy, ngươi lại mang thai hài tử của hắn, trong lòng hắn cao hứng, mấy ngày kế tiếp chắc chắn đều dán vào ngươi, chỉ là, ngươi dù thế nào cũng không thể cùng phòng với hắn, qua một thời gian, tự nhiên hắn sẽ buông lỏng, khi đó ngươi hẵng nhắc lại chuyện này."
A Kết lộ ra vẻ mặt hiểu rõ vấn đề, có chút hối hận nói: "Tổ mẫu nói đúng, là ta quá ngu ngốc."
Trong lòng lại có chút buồn cười.
Lúc đầu Triệu Trầm để nàng lừa Thái phu nhân, nàng còn có chút phân vân, hiện giờ, thấy bà vờ hiền lành còn giống hơn cả mình, nàng cũng coi như theo đó mà diễn, càng diễn càng quen thuộc.
Rời khỏi Vinh Thọ đường, A Kết mang theo tâm tình vui sướng đi đến Hinh Lan uyển.
Ninh thị cũng giống Tưởng ma ma, có chút lo lắng Triệu Trầm làm loạn, vì thế A Kết lại phải thêm một lần đỏ mặt, nhưng mà hiển nhiên Ninh thị đã có chuẩn bị từ sớm, từ trong ngăn tủ lấy ra một quyển sách nhỏ đưa cho nàng, dặn dò là tới lúc nhịn không được thì có thể lấy ra xem.
A Kết đại khái có thể đoán được trong đó là gì, đỏ mặt nhận lấy rồi lập tức giấu trong cổ tay áo, không dám mở ra xem.
Ninh thị cười, dời đề tài.
Mẹ chồng và nàng dâu nói với nhau chưa được vài câu đã thấy Vấn Mai vui mừng tiến vào bẩm báo: "Phu nhân, đại phu nhân, mới vừa rồi Trần Thủ lại đây truyền lời, nói là lão gia Chu gia tự mình đưa quà tiết đoan ngọ tới, bởi hầu gia và đại gia đều không ở đây, Trần Thủ trực tiếp mời người đến Vọng Trúc hiên, hỏi đại phu nhân khi nào thì trở về gặp mặt ạ."
Dượng tới?
A Kết vừa mừng vừa sợ, "Ngoại trừ dượng, còn có ai đến không?"
Vấn Mai lắc đầu: "Trần Thủ chưa nói, đại phu nhân đến xem chẳng phải sẽ biết sao?"
A Kết cũng đã đoán được, phụ thân đang chuẩn bị để năm nay thi Hương, chắc chắn không có thời gian đến đây, mẫu thân ở nhà chăm sóc phụ thân, càng chắc chắn sẽ không tới, hai người bọn họ không đi, muội muội không tiện ra cửa, đệ đệ còn nhỏ… Lần này chắc hẳn hơn phân nửa chỉ có dượng một mình tới đây?
Nhưng vậy cũng đủ khiến nàng cao hứng.
A Kết hưng phấn chào tạm biệt mẹ chồng, vội vàng trở về, Tưởng ma ma sợ nàng bất cẩn, vững vàng theo sát nâng đỡ, tránh cho nàng đi quá nhanh.
Vừa đến cửa viện Vọng Trúc hiên đã thấy một nam nhân mang áo bào màu xanh đứng chếch phía trong sân viện, dường như đang xem xét phong cảnh, A Kết mới định cất tiếng gọi người, từ hướng khác đã có một nam oa (bé trai) mặt mày thanh tú chạy đến, vừa chạy vừa gọi nàng "Đại tỷ".
"Tiểu Cửu?" A Kết quá đỗi vui mừng, không chớp mắt nhìn chằm chằm đệ đệ của mình. Hơn nửa năm không gặp, đệ đệ nhà nàng dường như cao lên không ít.
Nhưng Lâm Trọng Cửu cuối cùng vẫn không thể như ý nguyện mà bổ nhào vào người trưởng tỷ, Chu Lan Sinh đúng lúc kéo lấy cánh tay nó, nhỏ giọng nhắc nhở: "Biểu tỷ đang có mang, đệ cẩn thận không lại đụng phải nàng."
Lâm Trọng Cửu lập tức nhớ lại lời mẫu thân dặn dò, lúng túng cười cười, nhưng cũng không khắc chế nổi vui sướng, đi đến trước người A Kết vẫn nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Đại tỷ, đệ rất nhớ tỷ." Nam oa ngửa đầu, trong đôi mắt hoa đào tương tự tỷ tỷ hắn có những giọt nước mắt không ngừng dâng lên, sau đó lại giống như xấu hổ, vội vàng chôn đầu vào trong ngực A Kết, vụng trộm dùng y phục của trưởng tỷ lau đi.
Trong mắt A Kết cũng ngấn lệ, nhưng mà rất nhanh đã ép xuống, yêu thương xoa đầu đệ đệ, mỉm cười khen Chu Lan Sinh hai câu rồi mới dẫn hai đệ đệ đi đến trước người Chu Bồi, cười nói: "Sao Dượng lại đích thân đến đây? Nhanh vào trong phòng ngồi nghỉ, cha chồng ta vào triều rồi, Thừa Viễn giờ làm Kim Ngô vệ chỉ huy sứ, từ hôm qua bắt đầu vào cung trực, hẳn phải đợi đến buổi tối mới có thể bái kiến dượng."
Chu Bồi đã đánh giá cháu ngoại nữ từ xa, thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, biết nàng sống ổn, hơn nữa tối qua, sau khi vào kinh, hắn đã lặng lẽ thăm dò tình trạng Duyên Bình hầu phủ, cho nên rất là yên tâm, vừa đỡ A Kết đi vào trong vừa giải thích: "Dượng có người bạn cũ nhà ở Thiên Tân, lần này có việc cần đến thăm hỏi người ấy, vừa lúc Thiên Tân gần kinh thành, lại ngay dịp tết Đoan ngọ, dượng liền tới đây xem con thế nào, trở về kể lại với mẫu thân và dì của con, để các nàng khỏi lo lắng."
Nước mắt A Kết vừa ép xuống lập tức lại trào ra, dựa vào đầu vai đệ đệ để gạt lệ, một lúc lâu sau mới dừng lại, hai mắt ửng đỏ nói: "Ta rất tốt, sau khi dượng trở về hãy thay ta nói cho nương và dì biết, để các nàng không cần lo lắng."
Lâm Trọng Cửu vội vàng cướp lời: "Đại tỷ, ta sẽ nói với nương, đại tỷ hình như béo lên, cũng càng dễ nhìn, nương nghe được chắc chắn sẽ vui vẻ!"
A Kết không nhịn được mà ôm lấy đệ đệ của mình hôn một cái, lại hỏi Chu Bồi: "Dượng tính khi nào rời kinh? Hiếm khi tới một lần, ở thêm mấy ngày đi, ở lại hầu phủ."
Nàng nói thật sảng khoái, Chu Bồi nghe xong càng yên tâm, cháu ngoại nữ có thể nói ra những lời này, hiển nhiên chắc chắn Duyên Bình hầu sẽ hoan nghênh hắn vào ở, cũng chứng minh địa vị của nàng tại hầu phủ.
Nhưng mà hắn vẫn lắc đầu: "Ngày mai liền đi, dì con, nàng..."
Hắn có chút ấp úng khiến trong lòng A Kết chợt bất an, Lâm Trọng Cửu thấy cảnh này, cười hắc hắc nói: "Dì lại muốn sinh biểu đệ cho chúng ta." Sau khi trưởng tỷ đi không lâu, dì liền có tin vui, Lâm Trọng Cửu vui sướng thật tình, thêm nhiều đệ đệ, hắn sẽ không còn là người nhỏ nhất trong đám nữa, sau này biết được trưởng tỷ cũng có bầu, mình sắp làm cậu, Lâm Trọng Cửu càng cười không khép miệng. Lần này dượng muốn lại đây, hắn ở nhà quấn quít làm phiền không ngừng mới khiến mẫu thân thả đi, nhị tỷ cũng muốn đi, bị mẫu thân phủ quyết, cho nên nhị tỷ rất ghen tị với hắn.
Tiểu Liễu thị đã sớm lải nhải muốn sinh nữ nhi, biết được nàng có thai, A Kết thật tâm cao hứng thay dì, chỉ là nơi đáy lòng không khỏi sinh ra thương cảm, trong lúc người thân trong nhà ngày càng náo nhiệt, nàng lại không thể góp mặt chung vui, năm nay chắc hẳn cha mẹ sẽ lại đây, một nhà dì...
"Dượng, ta nhớ rõ trước đây người nói có khả năng sẽ mở cửa hàng tại kinh thành phải không?" Nghĩ tới chuyện từng nghe ở nhà dượng, trong lòng A Kết tràn đầy chờ mong, ngước mắt lên hỏi Chu Bồi. Nếu Chu gia mở cửa hàng tại kinh thành, tương lai dì có thể đến kinh thành nhiều hơn, nàng cũng có thể gặp mặt biểu muội hoặc biểu đệ.
Chu Bồi cười cười, nhìn ra sân nói: "Dượng chỉ là thuận miệng nói thôi, kinh thành quá mức phồn hoa, dượng vẫn thích nơi thanh tịnh một chút, nhưng mà A Kết yên tâm, chờ dì con sinh, dượng sẽ thường xuyên mang các nàng tới đây thăm con."
Hắn quả thật muốn tới kinh thành, nhưng hiện tại cháu ngoại nữ gả vào hầu phủ, bọn họ không còn thích hợp để tới đây. Sĩ nông công thương, nhã thương - dù cho cái tên này có dễ nghe đi nữa cũng là thương, cháu ngoại nữ có mối quan hệ thân thích với Chu gia sẽ chỉ làm những nhóm phu nhân quan gia kia chê cười, cách xa chút mới không ảnh hưởng tới nàng.
A Kết cũng không biết dượng có ý tốt, trong lòng không khỏi dấy lên chút thất vọng.
Nhưng mà có thể nhìn thấy thân nhân lâu ngày không gặp, nàng đã thật thỏa mãn.
Con Đường Sủng Thê Con Đường Sủng Thê - Tiếu Giai Nhân