People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hạ Yến
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1088 / 7
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ước chân trên vạc tuyết mềm xốp, lòng tôi dịu lại qua một đêm khó ngủ. Trời se lạnh, ký túc xá như còn trong cơn mê. Tôi thả bộ xuống ChapellẹNgôi nhànguyện nhỏ bằng gỗ thông nằm cạnh thư viện đã từng là nơi chứa đựng bao nhiêu nỗi niềm riêng của bọn học trò chúng tôi. Những lo lắng bao đồng trước kỳ final gay go, những giận hờn vụn vặt, những ước mong thầm kín. Học trò xa nhà, mọi chuyện lòng đều đem ra tâm sự hết cho Chúa nghe, kể cả những cô cậu cả đời chưa bao giờ bước chân vào Thánh Đường...
Hôm nay tôi cũng không ngoại lệ, khi xưa Lâm chuyên đóng vai « cha xứ » nghe tôi « xưng tội », kể lể những tâm tình vu vơ, tôi vui với anh nên không cần nguyện cầu. Ngày nay tôi quỳ bên chân Chúa chỉ để thấy lòng được đôi chút bình an. Mùi hương trầm quyện với mùi nhựa thông thoảng nhẹ làm tôi thấy dễ chịu,quên đi trong thoáng giây nỗi đau tình ái đang dần dần thành hình trong tim.
TôI rời Chapelle trở về phòng,lòng còn thổn thức nhè nhẹ Nụ hôn của Lâm như mở màn cho một cuộc tình mong manh không đoạn kết. Bước chân tôi bềnh bồng hụt hẩn trong sương mù, tóc tôi đùa với tuyết quất vào mặt ran rát và giữa cơn mộng mị dường như tôi trông thấy phiá xa xa, cuối chân dốc, chiếc xe màu đỏ của Y Lan...
Tôi chạm trán với họ ngay trên lối mòn về phòng. Đôi mắt đẹp của Y Lan hoe đỏ, tóc nàng xoa? tung trong cơn giận dữ …trông nàng vẫn thật đẹp và quyến rủ như dạo nào.Lâm đang giữ chặt lấy Y Lan, thoạt đầu nàng giằng co nhưng rồi cánh tay như gọng kìm của Lâm làm nàng khuất phục, đầu nàng mệt mỏi tựa hẳn vào vai anh. Tôi thấy nàng nức nở còn anh đang cố gắng dỗ dành.
Họ bối rối khi trông thấy tôi,ánh mắt sắc lánh nước của Y Lan lướt qua tôi một cách thờợ Tôi thấy môi nàng cố nhếch một nụ cười:
- Allo Ha.
Tôi nhìn họ, lòng ngổn ngang trăm mối, ánh mắt của Lâm vẫn chứa đầy những u uất khó hiểu. Trong vòng tay anh, Y Lan lặng yên như tượng. Lòng bất an, tôi ráng cười vui vẻ:
- Chị Y Lan lên không báo trước cho Hạ, hôm nay ăn đở mìgói nha...
- Thôi Hạ, Lan và anh Lâm về thành phố bây giờ... Y Lan mỉm môi
...
Lâm mở cửa xe cho Y Lan, anh ngồi vào tay lái, không nhìn tôi, anh chỉ nói đơn giản:
- Anh sẽ về trường sau tết Tây..
Chiếc xe đỏ lăn bánh tung lên một đám bụi tuyết. Tôi đứng đó, tâm hồn trống rỗng, nỗi đau vụt trở nên tê dại. Thơ thẩn, tôi hốt một vốc tuyết áp vào mặt. Giá lạnh làm tôi tỉnh táo, cảm giác bị bỏ rơi vẫn còn vướng víu trong tâm tưởng, nặng nề một cách khó chịu.
Tôi bỗng dưng thấy mình vô lý.Nụ hôn của Lâm đâu hẳn buộc chặt tôi vào anh, có thể chỉ là một giây phút yếu lòng thoáng qua rồi vội vã tan biến … ít ra tôi cũng đã sống thật với lòng mình, và ít ra anh cũng đã đọc được những thầm kín của tôi … Bước chân tôi thanh thản dần dần, khi về đến phòng, tôi đã hoàn toàn bình tỉnh...
Ông Trời dường như thương cảm cho thân phận côi cút của tôi nên không để tôi có đủ thời gian gậm nhấm nỗi buồn. Mười một giờ đêm hôm đó, tôi nghe giọng Thanh vui vẻ vọng qua phone:
- Ngày mai Thanh về trường với Hạ, ba má Thanh đi xa dự đám cưới rồi...
Thanh trở lại vùng sương mùmang theo không khí sôi động của thành phố. Valise của anh chất đầy những dư âm của mùa Giáng sinh chưa tàn. Tôi lại được một CD nhạc « Sweet People » vàmột ông già noel bằng sứ, bên trong chất đầy những viên kẹo tròn thơm ngát mũi...
Phòng ăn ấm cúng hẳn lên.Tôi loay hoay suốt ngày trong bếp, tự làm cho mình không còn đủ thời gian rảnh để nghĩ ngợi viễn vông. Tôi rôti gà, làm bánh, quay cuồng với bếp ga và lò nướng đến nỗi cho Thanh một cảm giác là tôi cố tình giành cho anh một sự săn sóc đặt biệt nhất từ trước đến giờ...
Mồng một tháng giêng, tuyết bỗng dưng rơi mùmịt. Cánh rừng của tôi ngập trắng. Thanh và tôi hì hục làm một thằng người tuyết ngay bên hông cửa sổ phòng. « Để làm vệ sĩ cho Hạ », Thanh đùa. Thằng người tuyết tròn trĩnh có chiếc mũi carrotte nhọn hoắc ngộ nghĩnh. Thanh tô điểm cho hắn thêm đẹp trai bằng một chiếc cravatte lá thông thật đỏm đáng.
- Hạ có thấy hắn thiếu gìkhông?
Tôi lắc đầu, Thanh nói nhỏ:
- Thiếu một quả tim
Tôi phìcười. Ý kiến của Thanh làm chúng tôi vất vả đôi chút. Quả tim của thằng người tuyết cũng bằng... tuyết, chỉ có cái nó được bọc ngoài một …viên kẹo đỏ và được cẩn thận tưới thêm một lớp nước cho rắn lại như đá. Thanh chỉ cần làm một cuộc « giải phẩu » nhỏ là trái tim đã yên vị trong lồng ngực của tên vệ sĩ. Trông hắn thật ngây ngô và kềnh càng, tuy vậy hắn cũng đã làm cho chúng tôi cười suốt buổi hôm đó.
Năm mới, chúng tôi dạo quanh ký túc xá một vòng trước khi về phòng « xông đất »,lấy Tết người làm Tết ta một cách tự nhiên. Tôi nhìn quanh căn phòng nhỏ, mùi lá thông phảng phất dễ chịu, kỷ niệm dồn về làm tôi nhói lòng. Lâm đã từng ngồi đây, cái cách học bài của anh không giống ai, mắt lơ đểnh, hồn như để tận đâu đâu nhưng đầu óc thì nhạy bén lạ lùng. Hứng học hành của anh bao giờ cũng tỷ lệ thuận theo tôi và cái mùi lá thông hoang dã.
Phone reng, chắc Thanh vừa « đạp đất » phòng xong, tôi nhấc ống nghe lên để bàng hoàng nhận ra một giọng đàn ông ấm áp:
- Hạ...
Tôi choáng váng, tiếng Lâm như từ một cõi mơ hồ nào vọng đến, vừa xa xôi vừa thân thương đến độ kỳ lạ Tôi nghẹn lời, cảm xúc làm tôi ứa nước mắt, đầu bên kia tôi nghe tiếng thở nhẹ của Lâm:
- Hạ, anh đây, đừng khóc nữa...
- Tết Tây ở dưới đó chắc vui lắm hở … Tôi đánh trống lãng
- Vậy Hạ có vui không?
- Có...
Tôi cắn môi, chẳng lẽ anh từ xa gọi đến chỉ để cho lòng khỏi bị mặc cảm là kẻ có tội? Chẳng lẽ khi biết tôi vui vẻ, anh sẽ thở phào nhẹ nhỏm? Anh đang tội nghiệp tôi chăng? Tự ái của tôi vùng dậy như một con thú điên. Tôi kể cho anh nghe chuyện thằng người tuyết, chuyện Thanh, chuyện mây chuyện gió với giọng điệu của một kẻ đang hạnh phúc. Tôi nói huyên thuyên không nghỉ cho đến khi thấm mệt, lòng tôi nức nở nhưng mắt tôi ráo hoảnh. Đầu giây bên kia lặng yên, tôi không hiểu nổi Lâm, cuộc sống tình cảm riêng tư của anh đang gặp rắc rối hay chính tâm hồn anh đang bị xáo trộn...
- Thôi anh đi đây, thấy Hạ vui anh cũng yên lòng... cuối cùng tôi nghe giọng Lâm cất lên, lạnh lùng và xa vắng
Tôi gác phone,khóc lặng lẽ. Lâm làm niềm vui nhỏ bé đầu năm của tôi vụt tan biến. Nỗi đau lại dâng lên, tôi ngồi rủ trong phòng cho đến khi Thanh tới.
Tôi xuống phòng bếp cùng Thanh, lặng yên bên bữa ăn tối được chuẩn bị kỹ càng đang bốc hơi nóng sốt. Cổ họng tôi khô đắng. Lòng tôi rối loạn nặng nề …
Tiếng guitar của Thanh làm ấm cả một khoảng không gian. Tôi ngó mông lung ra ngoài khung cửa sổ lấp lánh những bông tuyết bạc, một nỗi trống vắng toa? rộng làm hồn tôi chơi vơi … Bàn tay Thanh dừng lại đột ngột trên dây đàn, ngập ngừng giây lát rồi trĩu nặng trên vai tôi, mắt Thanh nhìn tôi lạ lùng, giọng Thanh kề sát tai tôi nóng bỏng:
- Hạ có biết bài nhạc này Thanh viết riêng cho Hạ không?
Tôi rùng mình, nỗi cô đơn làm tôi bỗng dưng yếu đuối. Thanh kéo tôi ngả vào lòng anh và anh hôn tôi. Tôi tiếp nhận tình yêu của Thanh một cách hờ hửng. Lòng giá buốt, tôi ngả vào vòng tay Thanh với một tâm hồn trống rỗng, tôi hôn Thanh như muốn tìm lại hơ i ấm nồng nàn của đôi môi Lâm … Mắt tôi mờ ướt nước, tôi nhớ Lâm quay quắt …
Cõi Sương Mù Cõi Sương Mù - Hạ Yến