Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỳnh Dao
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4308 / 53
Cập nhật: 2015-12-18 11:25:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 -
à trong lúc Thiệu Khiêm đi tìm Thế Vỹ để "cầu được tham mưu", thì Thanh Thanh cũng đã đến với Thạch Lựu để "thổ lộ tâm tình".
Trước mặt "Quan âm Bồ Tát" Thanh Thanh có cảm giác như một phật tử cần được "cứu độ chúng sinh" nàng thổ lộ tất cả những gì liên hệ đến thân thế và cả những tâm tình sâu kín nhất của mình, vì Thanh Thanh không thể chịu được áp lực cùng lúc của hai người đàn ông. Phải có một cách giải quyết nào đó, bằng không có lẽ Thanh Thanh sẽ bị ngạt thở mất.
Nhờ vậy mà Thạch Lựu mới biết Thế Vỹ và Thanh Thanh không phải là anh em ruột thịt. Sự hội ngộ ly kỳ của hai người làm Thạch Lựu ngạc nhiên. Đời quả có nhiều sự gặp gỡ kỳ lạ để rồi gắn bó nhau, nhưng rồi sau cái ngạc nhiên đó, Thạch Lựu lại đắn đo suy nghĩ và cuối cùng kết luận, Thanh Thanh đã yêu Hà Thế Vỹ.
Thạch Lựu nói:
- Hèn gì lúc ngồi đây... Tôi thấy thái độ ba người có vẻ kỳ cục thế nào đấy... Bây giờ thì tôi hiểu rồi... ba người giống như những hình tượng trong đèn kéo quân. Và như vậy thì... Thế Vỹ không phải vô tình... Anh ta cũng đang yêu Thanh Thanh đấỵ
Thanh Thanh giật mình, nhưng cũng không tránh được vui sướng.
- Cái gì! Thạch Lựu có thấy chắc như vậy không? Anh ấy yêu tôỉ
- Vâng... Chính vì yêu Thanh Thanh nên anh ta mới ghen. Khiêm đi đến đâu Vỹ lại theo đến đó. Anh ta sợ Khiêm tán tỉnh cô đấỵ
- Thật không? Tôi thấy khác... Tôi có cảm giác như Thế Vỹ muốn đẩy tôi qua Thiệu Khiêm sớm được chừng nào hay chừng nấỵ
Thạch Lựu lắc đầu nói:
- Không phải như vậy đâu, rõ ràng là anh Thế Vỹ yêu Thanh Thanh. Tôi thấy điều đó... Anh ta nhìn Thanh Thanh với ánh mắt rất lạ lùng... mỗi lần Thanh Thanh cười, Thế Vỹ vuị Thanh chau mày... Thế Vỹ cũng lộ vẻ khó chịu, vì vậy chắc chắc là Thế Vỹ đã yêu Thanh Thanh rồị
Và Thạch Lựu xiết tay Thanh Thanh nói:
- Thanh Thanh hãy tin tôi đi... Người đứng ngoài bao giờ cũng sáng hơn người trong cuộc... Tôi là người ngoài, tôi rất khách quan.
- Thật vậy ử
Thanh Thanh hồi hộp hỏị Trái tim vui sướng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực... Thanh Thanh chợt nhớ đến cái hôm "chữa vết thương rắn cắn" cho Thế Vỹ. Hôm ấy Thế Vỹ đã nhìn chàng với ánh mắt say đắm, những ngón tay chàng còn sờ lên mắt, lên môi nàng... Bất giác Thanh Thanh đưa tay sờ nhẹ lên môị Cái cảm giác nóng bỏng hôm ấy như còn đọng lại còn phảng phất đâu đâỵ
Thạch Lựu nhìn Thanh Thanh, thái độ của cô gái trước mặt cho thấy cô ta cũng yêu Thế Vỹ.
Thạch Lựu nói:
- Hai người thật buồn cười, yêu mà chẳng ai dám nhận, cứ chơi trò cút bắt. Rồi tự làm khổ mình... kết quả... không những chỉ có hai người khổ mà còn làm khổ cả người thứ bạ
Thanh Thanh xúc động nói:
- Tôi thấy rối rắm vô cùng... nên không biết phải làm saọ Nhưng mà Thạch Lựu này chỉ bảo anh Thế Vỹ yêu tôi... Vậy sao anh ấy không cần tôỉ Lúc nào cũng định đẩy tôi sang cho Thiệu Khiêm... Trong khi Thiệu Khiêm lại cứ ngây thơ tin tưởng, Thiệu Khiêm hết mang quà này đến quà khác cho tôi... Thú thiệt... Tôi bị hai ông này vây cứng làm nhức đầu luôn... Tôi không biết phải làm sao nữạ
Thạch Lựu suy nghĩ, rồi tiếp:
- Tôi thấy thì... không phải chỉ cô bị khó mà chính hai ông kia cũng khó gấp trăm bề.
Thanh Thanh nghe nói giật mình. Nhưng cái thái độ bình tỉnh và đôn hậu của Thạch Lựu, cho thấy Thạch Lựu đã nhận xét một cách chân tình.
Thạch Lựu chậm rãi nói:
- Nghe tôi nói này Thanh Thanh. Chuyện này phải giải quyết... không phải đùa đâu... để tránh khỏi phải khổ sở sau này, cần làm sáng tỏ mọi thứ...
Thanh Thanh lúng túng:
- Làm sáng tỏ bằng cách nàỏ Thạch Lựu cũng biết đấy... Tôi và anh Thế Vỹ không bao giờ nói chuyện một cách tự nhiên được. Chúng tôi mỗi lần gặp nhau, chỉ vài ba câu... Nếu không cãi nhau, thì cũng giận hờn lớn tiếng... Chẳng bao giờ có hòa khí... huề... Thôi đành vậy... Có thể là... số kiếp tôi trước kia nợ anh ấy rất nhiều...
Thạch Lựu nhìn Thanh Thanh gật đầụ
- Có lẽ đấy là oan gia! Nhưng phải nhanh chóng dứt khoát mới được Thanh Thanh à.
Cũng tối ấy Thế Vỹ cứ tới lui mãi trong phòng một cách bứt rứt. Trong lòng Thế Vỹ... như có một hỏa lò đang rừng rực cháy, Thế Vỹ không biết phải làm saọ Khi mà ban chiều tại trường học, Thiệu Khiêm đã kéo Thế Vỹ ra chỗ riêng tư "cầu cứu " chàng:
- Anh Thế Vỹ, anh nói là sẽ cổ vũ cho tôi, nói giúp tôi... Vậy thì anh hãy sốt sắng đi... Hãy nói cho Thanh Thanh biết. Chỉ cần cô ấy tỏ rõ ý, là tôi sẵn sàng chờ... bao lâu cũng được... năm năm, mười năm hoặc cả hai mươi năm... tôi không cưới ai khác. Anh Thế Vỹ anh hãy nói giúp dùm. Anh cũng đừng bỏ đi Quảng Châu nhé.
Làm sao đâỷ Nói thế nào với Thanh Thanh? Khuyên Thanh Thanh lấy Thiệu Khiêm? Chuyện đó làm được không? Ta có sẵn sàng làm chuyện đó không?
Thế Vỹ còn đang bị giằng co, chưa biết tính sao thì Thanh Thanh đến.
Thanh Thanh đi thẳng vào phòng. Khép cửa lạị Nàng có vẻ thật bình tĩnh, thật can đảm. Và giữa lúc Thế Vỹ chưa biết Thanh Thanh đến với mục đích gì... Thanh Thanh đã lên tiếng trước:
- Tôi có chuyện đến đây để nói với anh, tôi sẽ nói nhanh lắm không làm phiền anh lâu đâu...
Thanh Thanh nói liền một hơi dài như sợ không còn dịp để nói:
- Anh có biết không, hôm nay anh Thiệu Khiêm đã đến tìm tôị Anh ấy ngỏ lời cầu hôn và đương nhiên... vì không yêu nên tôi đã từ chối... Mặc dù anh Thiệu Khiêm đến giờ vẫn chưa rõ nội tình, nhưng để từ từ rồi em sẽ giải thích cho anh ấy rõ... Bởi vì em nghĩ, một người con gái đứng đắn... thì đừng bao giờ để cho người khác ngộ nhận mãi... Đó cũng là một hình thức lừa gạt, mà em thì không muốn mang tiếng lường gạt ai cả. Bởi vì anh không biết không? Từ nào tới giờ trong trái tim tôi chẳng có một hình bóng đàn ông nào khác, ngoài anh!
Lời của Thanh Thanh làm Thế Vỹ bàng hoàng. Chàng mở to mắt nhìn Thanh Thanh và không nói được lời nàọ
- Em biết mà... Em không xứng với anh! Làm sao một cô gái quê như em có lại sánh ngang hàng với một vị công tử con nhà giàu có học, có lý tưởng... Em cũng biết là anh đã có vị hôn thê, một tiểu thơ đài các... Nên em không dám bon chen đua đòi, em hiểu phận của mình... Nhưng mà, anh Thế Vỹ... bữa nay em phải đến gặp anh... vì em thấy tất cả là tại anh cả... Chính anh... Anh đã gây cho em một ấn tượng tốt về em... Anh là con người nghĩa hiệp, tốt lành... anh khuấy động trái tim em... anh tỏa sáng làm em không thể yêu một ai khác ngoài anh... Vì vậy... anh Thế Vỹ, nếu anh là người còn lương tâm. Vì... đúng ra anh phải dứt khoát bỏ em đi ngay từ đầụ Anh đừng gây tình tạo dáng trước mặt, để bây giờ... mọi chuyện trở nên quá muộn...
Thế Vỹ đứng ngẩn ra, chẳng biết phải phản ứng sao:
- Em cũng biết. Bây giờ anh lại ở Phúc gia trang này, mục đích chẳng qua là để an ủi phu nhân... và sớm muộn gì anh cũng sẽ đi Quảng Châu... Do đó có những cái như trường cấp 1 Lập Chí, rồi bé Thảo Nhi và cả em nữa chẳng có nghĩa lý gì trong tim anh cả. Nhiều khi đó lại là những phiền phức rắc rối là khác. Vì vậy... có cuốn gói đi ngay được là anh đã bỏ đi rồi... Con người anh, em biết là rất vô tình... ngay cả gia đình anh ở Bắc Kinh. Cha mẹ ruột của anh... cũng không cầm chân anh được, thì bọn này nghĩa lý gì đúng không? Anh Thế Vỹ... Thôi thì, bao giờ anh muốn đi... thì anh cứ đi có điều...
Thanh Thanh ngừng một chút nói:
- Em cũng đã quyết với lòng... anh có đi đâu em cũng sẽ theo đến đó!
- Ồ! không được!
Thế Vỹ nghe nói kêu lên, Thanh Thanh vẫn không nhụt chí:
- Anh không cần ồ lên thế này thế nọ gì cả. Em đã quyết định rồi, nhưng anh hãy yên tâm. Em dù ít học chứ không đến nỗi mặt dạn mày dàỵ Em đã nói rồị Em biết là mình không xứng với anh nên cũng không dám mơ những chuyện xa xôi đâu... Em chỉ mong được theo anh để hầu hạ, chẳng hạn nấu cơm, giặt áo quần, may vá, sửa giày... Tóm lại là những công việc lặt vặt trong nhà. Nói cho rõ ra... là làm công việc của một đầy tớ, một đứa ở thôi... chứ chẳng muốn gì khác...
- Ồ!
Thế Vỹ lại ồ một lần nữạ
- Ngoài ra, em còn biết... anh là người dễ bị chấn thương... Đã mấy lần qua, em đã thấy anh hết bị bể đầu chảy máu, lại bị què chân vì rắn cắn... Anh không bao giờ tự bảo vệ chính mình... vì vậy em cần phải có mặt bên cạnh anh. Sẽ chăm sóc... không có em... em không biết anh rồi sẽ ra sao nữa... nhưng mà... anh cũng nên yên tâm... em không dám bám theo anh mãi đâu, chỉ có một thời hạn... Nếu chuyện đó đến, em sẽ bỏ đị Dù lúc bấy giờ, anh có muốn giữ lại, em cũng không ở.
Thế Vỹ hiếu kỳ:
- Ồ! Lúc đó là lúc nàỏ
Thanh Thanh hít một hơi dài vào lồng ngực:
- Lúc đó là... anh lấy vợ! Vâng, nếu bao giờ tiểu thư họ Hoa gì đấy, về với anh, em sẽ lập tức đi ngaỵ Em sẽ không quấy rầy anh nữa, được chưa...
Và không đợi Thế Vỹ lên tiếng, Thanh Thanh quay người lạị
- Giờ xin phép anh em ra ngoàị
Thế Vỹ nắm tay Thanh Thanh kéo lạị
- Khoan đã đi đâu...
- Nhưng nói đã xong rồi...
Thế Vỹ nắm chặt tay Thanh Thanh, không những không buông ra mà còn kéo về phía mình.
- Em nói xong rồi thì bây giờ phải lắng nghe anh nói chứ?
Thanh Thanh cố vùng khỏi tay Thế Vỹ:
- Những gì anh nói, em đã nghe cả rồi!
Thế Vỹ lắc đầu:
- Nhưng câu này anh chắc là em chưa nghe thấỵ
- Anh định nói gì?
- Anh yêu em!
Thế Vỹ nói và Thanh Thanh chưa kịp phản ứng thì môi Thế Vỹ đã kề sát môi Thanh Thanh. Một nụ hôn nồng nàn, làm tim Thanh Thanh đập mạnh, Thanh Thanh nhắm mắt lại không dám tin những gì đang xảy rạ Mộng hay thật đây, Thanh Thanh tự hỏi.
Cỏ Xanh Bên Hồ Cỏ Xanh Bên Hồ - Quỳnh Dao Cỏ Xanh Bên Hồ