Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1659
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 38218 / 896
Cập nhật: 2015-11-17 20:39:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1080: Sát Thủ Mặt Cười
uy ngôn ngữ mà cô người hầu sử dụng là tiếng Hàn, nhưng Trinh Tú vẫn có thể nghe hiểu, vì khi cô còn nhỏ mẹ cô cũng có dạy một chút.
Chỉ có điều, nếu cô nói tiếng Hàn thì không được tốt cho lắm, mấy ngày này trở lại Hàn Quốc, gia tộc đã mời một thầy giáo đến trực tiếp dạy dỗ riêng cho cô, không chỉ dạy cho Trinh Tú khẩu ngữ vàchữ Hàn, mà còn dạy cả tiếng Anh.
Trở thành người thừa kế trong tương lai của tập đoàn Tinh Nguyệt, biết tiếng Anh là điều tất yếu, hơn nữa Trinh Tú tuổi còn nhỏ, cócăn bản tốt, khi học sẽ không vất vả cho lắm.
Đấy còn chưa là gì, vì muốn giúp Trinh Tú nhanh chóng nắm bắt được các quyết sách cao cấp của tập đoàn, tập đoàn còn cắt cử các cán bộ cốt cán luân phiên đến giảng dạy cho cô về quản lí, tiền tệ,…Sau khi dạy xong, sẽ có giáo viên trực tiếp giám sát cô làm bài tập.
Đối với một Trinh Tú từ nhỏ không hề được tiếp xúc với những thứnày mà nói quả thực là khổ cực vô cùng.
- Chị Eum Jeong, tôi buồn ngủ lắm, cho tôi ngủ thêm chút nữa đi.
Trinh Tú nói bằng giọng mũi vẻ lười biếng, vẫn nằm im trên giường không nhúc nhích.
Cô giúp việc Eum Jeong cười cười nói:
- Tiểu thư Trinh Tú, cô Vivian đã nói rồi, bài hôm qua vẫn chưa giảng xong, nếu hôm nay cũng không hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ đi nói lại với hội trưởng.
- Tiểu thư Trinh Tú cũng biết đấy, Hội trưởng vì sự trở về của cô, mấy ngày nay sức khỏe đã khá hơn rất nhiều, có thể xuống giường đi được vài bước, bác sĩ cũng đã nói, việc có thể khống chế được tếbào ung thư hay không có quan hệ rất lớn tới tinh thần của người.
Nếu như biết được tiểu thư Trinh Tú không nỗ lực học tập, ngủ nướng không chịu đi học, sẽ khiến cho Hội trưởng đau lòng, Hội trưởng yêu chiều cô như vậy, tuy sẽ không mắng cô, nhưng không biết chừng sẽ nằm liệt trên giường không dậy nổi nữa…
Trinh Tú vừa nghe, thì cảm thấy lạnh người, ấm ức ngồi dậy, xoa bóp hai thái dương, thở ra một hơi, hai mắt mở to.
- Được rồi…chị Eum Jeong, chả trách tôi nghe mọi người trong nhànói chị là sát thủ mặt cười mà các quản gia trong nhà đều sợ, dùng nụ cười ngọt ngào ấy nói với tôi những lời não nề, chẳng thà chị cứlôi tôi dậy là được.
Eum Jeong cười ngất nói:
- Tôi là người dưới, làm sao dám lôi chủ nhân dậy chứ, tiểu thưTrinh Tú, ngoan ngoãn dậy đi nào, tính tình của cô Vivian chắc côcũng biết rồi, những việc khác thì thế nào cũng được, nhưng riêng chuyện học hành thì phải nghiêm túc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trinh Tú nhăn nhó, nghe đến cô Vivian làthấy đau đầu rồi.
Lại nói đến, hôm đó sau khi trở về Hàn Quốc, liền trông thấy ông ngoại mà từ nhỏ cô đã luôn căm ghét.
Nhưng máu mủ tình thâm, rất nhiều việc trải qua nhiều năm nhưvậy, cũng đã nói hết được với nhau, chỉ còn lại thứ được gọi là tình thân ruột thịt.
Nghĩ kĩ lại thì ai chẳng muốn con gái của mình được gả cho người tốt. Cũng chẳng ai hy vọng con gái mình không màng tới tình cha con, chạy theo người đàn ông khác!
Hơn nữa đối với một doanh nhân có tầm ảnh hưởng lớn tới châu Á như Park Chuan bị con gái yêu của mình quay lưng lại như vậy, không tức đến hộc máu mới là lạ.
Nghĩ thông được những chuyện này, Trinh Tú nhìn lại ông ngoại tuổi đã cao tính mạng đang cận kề cái chết, lại càng cảm thấy đau lòng, chỉ mong trong những tháng ngày cuối cùng bên cạnh ông, có thể khiến ông ra đi một cách an lành.
Cho nên, Park Chuan đã đặc biệt mời đến một người am hiểu tiếng Hán, tiếng Anh và tiếng Hàn, lại có nhiều năm nghiên cứu thạc sĩ ở Mỹ về giáo dục và tài chính, cô giáo Vivian, đảm đương nhiệm vụ giảng dạy riêng cho Trinh Tú.
Nói như vậy thì vị nữ giáo sư Mỹ - Vivian được mọi người tiến cửnày là người vô cùng suất sắc, đặc biệt là thái độ làm việc nghiêm túc của cô khiến cho Park Chuan yên tâm giao phó việc dạy dỗ Trinh Tú cho cô.
Quan trọng hơn là, Vivian vốn dĩ là người Hoa Hạ, từ nhỏ đã lớn lên ở Hoa Hạ, có thể dễ dàng thân thiết với Trinh Tú cũng sinh sống ở Hoa Hạ từ nhỏ.
Thực ra Trinh Tú cũng rất quý Vivian, nhưng vừa bắt đầu vào lớp, Trinh Tú mới đau khổ nhận ra rằng tiếng Anh, tiếng Hàn và quản lílà những môn học vô cùng đau đầu, nhưng Vivian lại rất kiên trì vàtích cực dạy dỗ cho cô, điều này khiến cho mỗi lần gặp Vivian, Trinh Tú đều cảm thấy rất áp lực.
Mà Hội trưởng Park Chuan lại đặc biệt cho phép nếu Vivian có yêu cầu gì thì cứ trực tiếp nói với ông, điều này đồng nghĩa với việc cho cô thanh Thượng Phương bảo kiếm, mọi người trên dưới trong nhàđều hết mực tôn kính cô.
Vì không muốn làm cho ông đau lòng, Trinh Tú uể oải đứng dậy, mặc chiếc váy liền màu hồng có đai thắt mà Eum Jeong đã chuẩn bịsẵn, trang điểm kiểu Hàn Quốc khiến cho thoạt nhìn đã biết Trinh Tú là thiên kim tiểu thư, vô cùng xinh đẹp, đáng yêu.
Sau khi rửa mặt xong, Trinh Tú hít một hơi thật sâu, cùng Eum Jeong đi xuống tầng.
Là người chủ gia đình, sống trong căn hộ cao cấp này, thường thìcon thứ và con ba đều có chỗ ở riêng của mình, bây giờ Trinh Tú làtrưởng nữ, nên được ở đây.
Lúc này, cạnh bàn ăn đã có một người phụ nữ trẻ mặc một chiếc áo khoác đen, quần bó bát màu trắng, khí chất trang nhã, vừa uống càphê vừa xem báo buổi sáng.
Nghe thấy tiếng động trên cầu thang, cô ngẩng đầu, khuôn mặt ôn hòa, xinh đẹp nở một nụ cười nhẹ.
- Trinh Tú, em lại dậy muộn rồi, hôm nay phải học bù đấy.
Vivian dùng tiếng Hàn chuẩn nói.
Trinh Tú vừa định dùng tiếng Hán nói gì đó, liền bị Vivian trợn mắt nhìn một cái, tất cả những lời đó bị nuốt lại, vừa ngồi xuống vừa dùng tiếng Hàn ấp úng nói:
- Cô Vivian, chúng ta có thể học muộn một chút không, ngày nào em cũng rất buồn ngủ.
- Không phải em buồn ngủ, mà là em muốn làm biếng.
Vivian gấp tờ báo lại, cười nói:
- Ăn sáng nhanh lên! ăn xong chúng ta sẽ ôn tập tiếng Anh ngày hôm qua đã học, sau đó sẽ xem bài tập môn quản lí.
Trinh Tú vừa uống một ngụm canh, liền phun ra, bất giác đưa tayđịnh lau miệng.
- Không được lau! Dùng khăn ăn!
Vivian lập tức trợn mắt nhìn Trinh Tú:
- Cẩn thận chứ, sao lại để rớt nước ra chứ, sau này con phải đến rất nhiều nơi sang trọng, không biết lễ nghi như vậy sẽ bị người khác coi thường.
Eum Jeong đứng một bên trông thấy Trinh Tú luống cuống tìm khăn ăn, cười cười, lấy khăn ăn từ chỗ một người hầu khác đưa lại cho cô.
Trinh Tú sau khi lau miệng, vẻ mặt tội nghiệp nhìn Vivian, nói bằng tiếng Hán:
- Cô ơi, chúng ta đều lớn lên ở Hoa Hạ cả, cô từ bi, đừng tức giận như vậy, em thấy cô cũng không lớn hơn em là mấy, nếu cứ để bộ mặt cô giáo nghiêm khắc như vậy, sẽ mau gìa lắm…
Vivian buồn cười:
- Cô có giận em đâu, chỉ là dạy dỗ em sao cho đúng thôi. Nếu bây giờ không nghiêm khắc với em, nếu sau này lỡ có chuyện gì xảy ra, sẽ làm mất mặt cả gia tộc họ Park. Hội trưởng Park Chuan và thầy giáo của cô đều coi trọng cô như vậy, sao cô có thể khiến cho họ thất vọng được. Còn về việc cô có mau già hay không, thì không cần em phải lo lắng cho cô.
Trinh Tú thấp giọng tự nhủ:
- Bề ngoài thì như thiên thần, làm việc thì như ác quỷ…
- Từ Trinh Tú.
Vivian nghiêm mặt nói:
- Cô đều có thể nghe thấy hết đấy, còn nữa đã nhắc với em bao nhiêu lần rồi, phải cố gắng không nói tiếng Hán, em phải nhanh chóng thành thạo tiếng Hàn…
- Được rồi, được rồi.
Trinh Tú để lộ vẻ mặt nhận thua, cúi đầu uống mấy ngụm canh, cắn một miếng bánh mì, nhìn thấy Vivian lại tiếp tục chăm chú đọc báo, liền tò mò hỏi:
- Cô Vivian, cô đã sống ở Mỹ bao lâu rồi?
- Ừm…gần một năm.
Vivian chậm rãi trả lời.
- Một năm? Quá lợi hại, một năm mà có thể nói tiếng Anh giỏi nhưvậy, lại còn có hai bằng thạc sĩ!
Trinh Tú hai mắt tràn đầy ngưỡng mộ, còn cô thì phải chật vật lắm mới thi vào được trường điểm trong nước.
Vivian lắc đầu:
- Cô vốn dĩ là nghiên cứu sinh trong nước, sau đó được nhà nước cử đi giao lưu học tập. Hơn nữa, trong nước cô học chuyên ngành tiếng Anh, học đại học có học thêm tiếng Hàn, đến Mỹ lại thường xuyên lên lớp cùng một nghiên cứu sinh người Hàn Quốc, tất cảđều rất trùng hợp mà thôi. Hơn nữa ở Mỹ cô cũng không phải làm gì, cả ngày chỉ học, không muốn học tốt cũng phải tốt.
- Như vậy cũng quá giỏi rồi, nếu không ông ngoại cũng không mời cô đến dạy cho em.
Trinh Tú cười hì hì nói.
Vivian liếc mắt nhìn cô cười nói:
- Em đi vuốt mông ngựa đi, nịnh nọt cô cũng không được lười biếng.
Trinh Tú lại lộ vẻ khổ sở, không ngờ bị nhìn ra nhanh như vậy.
- Cô ơi, nói thật.
Trinh Tú lại tính kế, tỏ vẻ thành khẩn nói:
- Em thấy cô xinh đẹp như vậy, sao lại đi làm giáo viên? Tìm một người đàn ông trẻ tuổi lắm tiền rồi cưới có phải tốt hơn không! Ở đây làm gia sư cho em thật là lãng phí tuổi thanh xuân quý báu, một giáo viên xinh đẹp như cô, ở Hoa Hạ nhất định bọn con trai sẽ xếp hàng dài cho mà xem.
Vivian nửa cười nửa như không:
- Từ Trinh Tú, em đừng phí công vô ích nữa, muốn dùng mấy lời lẽ ngon ngọt này để mê hoặc cô, chi bằng em để sức mà học từ mới đi. Cô nói thật với em nhé, dạy học cho em, vừa là công việc của cô, vừa là bài tập thầy hướng dẫn giao cho tôi. Dạy học cho em xong cô còn phải về Mỹ học tiến sĩ. Em sẽ không làm khó cô chứ?
- Còn học tiến sĩ?
Trinh Tú vội vàng lắc đầu:
- Cô Vivian, thực sự không cần đâu. Em nghe rất nhiều người nói, con gái học tới tiến sĩ thì không người đàn ông nào muốn cả, sau này muốn lập gia đình cũng sẽ gặp khó khắc, như vậy thì thật làđáng tiếc!
- Được rồi.
Vivian không nói gì, đưa tay gõ nhẹ vào đầu Trinh Tú:
- Trong cái đầu của em chứa những thứ gì vậy, ai nói cô cần tìm bạn trai, cô sẽ không lấy chồng, cô chính là muốn học tiến sĩ, có gìphạm pháp sao?
Trinh Tú chu môi:
- Không được gõ vào đầu em, em đã là sinh viên rồi, không phải trẻ con.
- Cô là giáo viên của em, trong mắt cô em chính là trẻ con.
Vivian nói một cách chắc chắn, như một điều hiển nhiên.
Trinh Tú làm mặt xấu, gầm gừ vài tiếng, nhưng vẫn là không kìm được sự tò mò, hỏi:
- Cô ơi…cô thực sự sẽ không lấy chồng ạ? Không tìm bạn trai?
- Đúng! Không tìm bạn trai, không lấy chồng!
Vivian nhấn mạnh lại từng tiếng một.
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Mai Can Thái Thiếu Bính Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi