Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1659
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 38218 / 896
Cập nhật: 2015-11-17 20:39:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 813: Người Trẻ Tuổi Thân Thể Yếu Ớt
áng hôm sau, vừa đúng là ngày chủ nhật, trong gara bên ngoài sân bay quốc tế Trung Hải một chiếc BMW lao như bay ra ngoài.
Đấy chính là Dương Thần ngay sáng sớm tinh mơ sau khi đáp chuyến bay đến Trung Hải, đã lập tức trở về nhà.
Trong xe đang phát ca khúc mới nhất của Tuệ Lâm, tâm trạng Dương Thần đang rất tốt, có lúc còn ngân nga hát theo mấy câu.
Cả đêm qua đều ở trong phòng của Thái Ngưng ở Đường Gia Bảo.
Đương nhiên hai người không phải làm mấy chuyện thân mật gì đó, mà chỉ là Dương Thần giảng giải cho Thái Ngưng những môn pháp mà hắn lĩnh hội được. Đồng thời giải thích một số thắc mắc của Thái Ngưng.
Những chuyện như vậy, không thể qua loa được, nếu như luyện không đúng, nhẹ thì nội thương, nặng thì tẩu hỏa nhập ma. Cho nên Dương Thần cũng vô cùng cẩn thận.
Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, lúc sắp đến nơi mà mỗi người một hướng lên máy bay về Yến Kinh, còn hắn lên máy bay về Trung Hải, hai người ở trong xe của Đường Môn trên đường đến sân bay, mới âu yếm chia tay nhau một chút.
Nguyên nhân tâm trạng của Dương Thần tốt như vậy là vì đêm qua trong lúc truyền thụ cho Thái Ngưng những môn pháp do hắn lĩnh ngộ được, trong lúc hỏi đáp,
Dương Thần xác định những điểm mấu chốt chắc chắn, sau đó tiến hành hoàn thiện những chỗ còn mơ hồ.
Có thể nói, Dương Thần bây giờ đối với việc dẫn dắt nữ nhân đặt chân vào con dường tu luyện thì rất có niềm tin, cũng đã biết được nên bắt đầu như thế nào, chuyến đi xuyên không đến Đường Môn lần này thu họach rất phong phú. Không những có thể giải đáp được rất nhiều vấn đề của bản thân, mà còn có thể hoàn thành được mục tiêu ban đầu đưa ra.
Nửa giờ sau, Dương Thần về đến nhà, mới đi có 4, 5 ngày trong lòng đã thấy nhớ nhung rồi. Dương Thần phát hiện, đừng nói những cô gái của hắn khó có thể theo hắn ra nước ngoài sinh sống, mà bản thân hắn đã sớm xem nơi này là nhà rồi, nếu phải đi nước ngoài để tránh đi những phiền toái này, hẳn là rất khó khăn.
Trong sân nhà, cây hoàng dương cành lá xum xuê, cây hoa ngọc lan khoe sắc, tất cả đều cho những tán lá rộng, cao thấp đan xen nhau thật là hài hòa.
Một hương thơm thoang thoảng tràn ngập sân nhà.
Bóng dáng quen thuộc đang đeo một chiếc tạp dề, đứng trên thảm cỏ xanh mượt, tưới nước cho mấy cây hoa quế, vạn tuế.
Quách Tuyết Hoa gương mặt mang nụ cười ôn hòa, chăm sóc, che chở cho những cây hoa ấy như với chính đứa con của mình vậy, hoàn toàn không hay biết Dương Thần đã trở về.
- May mà trong nhà không phải chỉ có một mình mẹ, nếu không trộm đến cũng không biết gì.
Quách Tuyết Hoa hơi giật mình, quay người, mới cười mắng:
- Cái đứa con này, sao lúc nào cũng thế vậy, trước khi về phải thông báo một tiếng chứ, lại còn dọa cho mẹ giật mình nữa.
- Cũng không phải là lãnh đạo xuống nông thôn, thông báo trước làm gì ạ?
Dương Thần xoa xoa bụng, nói:
- Con vẫn chưa ăn sáng đây, trong nhà còn gì ăn được không ạ?
Quách Tuyết hoa cười nói:
- Đi hỏi vú Vương của con ý, chúng ta đều ăn rồi.
Dương Thần nhanh chóng chạy về phòng, vú Vương đang lau sàn, nhìn thấy Dương Thần trở về đột ngột, cũng không có gì ngạc nhiên, vì mấy lần trước đều như vậy, vừa nghe nói Dương Thần vẫn chưa ăn, liền lập tức xuống bếp.
Đem điểm tâm lúc sáng còn dư lại mang ra, may là mùa hè, nên cũng không cần phải hâm nóng.
Dương Thần rất háu ăn, không ăn không chịu được, vừa bẻ mẩu bánh mì vừa hỏi:
- Vú Vương, sao Nhược Khê và Trinh Tú không ở đây? Trinh Tú không nghỉ hè à?
Vú Vương đang lau mấy đồ dùng gia đình, quay đầu cười nói:
- Trinh Tú đã về giúp đỡ cô nhi viện rồi, lúc trước con bé bận thi không về thăm được, nên muốn trước khi vào đại học sẽ ở đấy lâu một chút.
Chăm sóc vị hiệu trưởng già, dù sao mùa hè chăm sóc trẻ con cũng vất vả, thêm một người cũng đỡ vất vả.
Dương Thần giật mình:
- Vậy Nhược Khê đâu? Hôm nay chẳng phải là chủ nhật à? Cô ấy cũng phải đi làm à?
- Tiểu thư…
Vú Vương lúng túng.
- Cậu có phải đã nói điều gì với tiểu thư, nên mấy ngày nay tính tình cô ấy dường như thay đổi hẳn.
- Là thế nào?
Dương Thần bực bội
- Ngay sau hôm cậu đi công tác, tiểu thư đột nhiên dậy sớm nhưng lại không đi làm, mà xỏ giày ra ngoài chạy bộ.
Vú Vương vẻ nghi hoặc nói:
- Cậu cũng biết, tôi đã trông nom tiểu thư từ nhỏ tới lớn.
Chưa bao giờ thấy cô chủ lại chịu tập thể dục lúc ở nhà.
Dương Thần vui vẻ, cô bé này cũng thật biết nghe lời, nhưng nghĩ lại có thể là do sức hấp dẫn của việc trẻ mãi không già, điều này đối với bất kì người phụ nào cũng vô cùng quan trọng, không có gì đáng ngạc nhiên.
Vú Vương giọng điệu tán thưởng nói:
- Vậy cũng tốt, bây giờ những người trẻ thân thể thường không khỏe mạnh, chạy bộ cũng có thể tăng cường sức đề kháng.
Dương Thần cười gật đầu, trong lòng có chút tiếc nuối, cho dù bây giờ có bắt đầu luyện tập kì thực cũng khá muộn rồi. Muốn khiến cho những người phụ nữ như Lâm Nhược Khê trong thời gian ngắn có được tiến bộ rõ rệt là điều rất khó, chính mình phải nghĩ ra cách gì khác mới mong thành công được.
Vừa ăn được một lát, thì thấy một cô gái từ cửa đi vào, cô mặc chiếc áo thể thao rộng, ngắn tay nhãn hiệu Nike màu hồng, quần màu xanh nhạt, buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt lấm tấm mồ hôi, hai má đỏ ửng, kết hợp với bộ trang phục, trông như hai trái dâu tây hấp dẫn đang ở trên cây vậy.
Dương Thần lần đầu tiên thấy Lâm Nhược Khê ăn mặc như vậy, so với cách trang điểm tỉ mỉ, nghiêm túc lạnh lùng trước đây, hoàn toàn khác biệt, đấy là còn chưa kể đến thân thể ướt đẫm mồ hôi cũng làm say đắm lòng người.
Chỉ đôi chân dài, trắng nõn nà như ngọc kia cũng đủ thu hút ánh mắt của mọi người rồi. Đây rõ ràng là vóc dáng chuẩn của một người mẫu!
Dương Thần không kìm được lòng đưa lưỡi liếm liếm môi, nhìn chằm chằm đôi chân của cô, nghĩ tới cảm giác khi được vuốt ve chúng, bỗng nhiên thấy vô cùng thích thú.
Lâm Nhược Khê ban đầu còn bị bất ngờ vì đột nhiên thấy Dương Thần ở nhà. Kinh ngạc, sau đó mới chú ý tới đôi mắt rực lửa của Dương Thần đang nhìn chằm chằm vào mình, xấu hổ nói:
- Nhìn đủ chưa?
- Chưa.
Dương thần trả lời dứt khoát.
Lâm Nhược Khê như muốn xỉu luôn, vốn dĩ cũng không có gì nhưng bị Dương Thần nhìn chằm chằm như vậy tự nhiên lại thấy vô vùng xấu hổ.
Dương Thần đột nhiên giật mình, hỏi:
- Bà xã, em chạy bộ ở đâu vậy?
Lâm Nhược Khê liếc hắn một cái, lẩm bẩm:
- Ở công viên phía Tây, chạy vòng vòng quanh đó, làm sao vậy?
- Cái gì?
Dương Thần đứng bật dậy, bực tức nói:
- Sao có thể mặc như vậy chạy bộ trong công viên chứ?
- Mấy tên con trai đó nhất định đều nhìn em chằm chằm. Không được, không được. Bắt đầu từ mai em phải mặc quần dài, không được để lộ nhiều như vậy.
Lâm Nhược Khê lúc này mới hiểu, người này hóa ra là đang ghen, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng vẫn thấy đàn ông mà như vậy thật đúng là tính tình trẻ con.
- Người chạy bộ không phải chỉ có mình em, anh nghĩ ai cũng rỗi hơi ngồi ngắm lung tung như vậy sao, hơn nữa không phải ai cũng mặt dày như anh, nhìn chằm chằm chân của phụ nữ không buồn chớp mắt.
Lâm Nhược Khê trêu trọc.
Dương Thần vẫn cố chấp:
- Anh có thể quang minh chính đại nhìn chằm chằm em là điều đương nhiên, nhưng còn người khác nhìn em một cái cũng không được. Em có thể nói anh vô lí, dù thế nào thì sau này cũng chỉ cho phép em ở nhà
Mới được mặc loại quần này, ra ngoài chạy bộ phải mặc quần dài. Nếu để anh phát hiện ra em không làm theo, anh sẽ vác em từ ngoài về nhà.
Lâm Nhược Khê cũng không còn cách nào khác, chuyện này hắn nói được là làm được, vì không muốn mất mặt ở ngoài đường nên đành phải gật đầu đồng ý. May mà thứ cô không thiếu nhất chính là các loại quần áo.
Bảo người làm đem đến một ít quần thể thao dài là được.
Về đến phòng rửa mặt mũi bằng nước ấm xong, Lâm Nhược Khê thay một bộ váy trắng liền thân mặc ở nhà, lúc đi xuống tầng, Dương Thần đã ăn xong rồi, đang ngồi xem thời sự.
Lâm Nhược Khê không để ý tới hắn mà đi thẳng vào bếp.
Một lúc sau, Lâm Nhược Khê bưng ra một ít đồ ăn vặt, ngồi vào một chiếc ghế sô pha khác, cùng xem tivi với Dương Thần.
Hai người có rất ít cơ hội được ngồi xem tivi cùng với nhau. Mặc dù đây là việc hết sức bình thường với những cặp vợ chồng bình thường khác, nhưng đối với hai người đây lại là quãng thời gian đáng mơ ước. Không phải vì bọn họ chiến tranh lạnh, mà vì bận mỗi người một việc.
Dương Thần theo bản năng liếc mắt một cái, thấy trong tay cô đang cầm một hộp bánh gạo nắm được đóng gói vô cùng quen thuộc.
- Em yêu này, đấy chẳng phải là bánh gạo nắm của tiệm Triệu Thị sao? Em đi mua à?
Dương Thần hỏi.
Lâm nhược Khê vẫn theo thói quen đưa tay vân vê, lắc lắc đầu, nói:
- Là dì Mã mang cho em.
- Dì Mã?
Dương Thần cau mày:
- Em để mẹ của Thiện Ny mang bánh gạo nếp cho em à?
- Cái này có gì sao, dù sao cũng là tiện thể mà.
Lâm Nhược Khê nói:
- Mấy hôm trước em thấy dì Mã đang chăm sóc vườn rau, em hỏi sao dì không đi làm, dì nói mất việc rồi. Em hỏi dì có muốn đến tiệm bánh làm không. Dì nói dì rất thích làm việc đó, đã đi làm mấy hôm nay rồi.
Dương Thần không ngờ Lâm Nhược Khê còn lo lắng đến cả chuyện công việc của Mã Quế Phương, chỉ cảm thấy người con gái trước mặt mình đây đáng yêu hết sức, cười nói giọng ấm áp:
- Anh biết vợ anh là người rộng rãi nhất mà.
Đến mẹ của Thiện Ny cũng lo lắng chăm sóc, có lẽ sau này cũng sẽ chung sống hòa thuận với Thiện Ny thôi. Ha ha!
- Thôi đi...
Lâm Nhược Khê lạnh lùng liếc mắt một cái:
- Đừng cho rằng em không biết, lúc nãy anh cho rằng, em ra lệnh cho dì Mã làm việc cho em, cho rằng em làm khó dễ hai mẹ con họ có đúng không?
Dương Thần vội lắc đầu:
- Anh chỉ tò mò thôi, nào dám nghĩ em như vậy chứ?
- Không phải anh vẫn biết, trong tim em có bao nhiêu độc hay sao?
Lâm Nhược Khê hoài nghi.
Dương Thần gãi đầu, nói thầm:
- Đâu có, hiệp định hòa bình một năm còn chưa hết hạn, dù thế nào cũng còn hơn một năm, làm ăn dù sao cũng phải chắc chắn.
Lâm Nhược Khê nghe thấy “ hiệp ước một năm” liền thấy bốc hỏa, cắn mạnh miếng bánh một cái, không thèm để ý tới hắn nữa.
Sau đó hai người vẫn như chưa có gì xảy ra, sau khi hết phần thời sự, Dương Thần nhìn đồng hồ, đứng dậy nói:
- Anh không về ăn trưa, anh ra ngoài làm chút việc, em dặn vú Vương nấu ít cơm thôi.
Lâm Nhược Khê vừa nghe xong, nhíu mày nói:
- Sao vừa về đã lại đi rồi?
Nghe trong giọng của cô có chút lưu luyến, Dương Thần thấy vui trong lòng, tuy ngoài mặt lạnh lùng, nhưng thực ra rất để ý tới mình, nghĩ vậy nên cười nói:
- Đừng lo lắng, anh không đi đâu xa đâu.
Anh chỉ sang nhà hàng xóm ở ngay bên cạnh thôi.
Nói được nửa chừng, Dương Thần toát mồ hôi lạnh. Đáng chết! Sao lại nói ra mất rồi.
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Mai Can Thái Thiếu Bính Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi