When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1659
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 38218 / 896
Cập nhật: 2015-11-17 20:39:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 773: Không Biết Xấu Hổ, Nói Một Đằng Làm Một Nẻo
ởi vì Đường Đường cũng tham gia thi đại học, nên gặp hai mẹ con nhà này ở đây cũng chẳng có gì là lạ cả.
Đột nhiên lại xuất hiện thêm hai mỹ nữ một lớn một bé nữa, Vi Đình Cáo đứng bên cạnh Thái Nghiên cứ gọi là mắt tròn mắt dẹt, dường như không thể hiểu nổi, tại sao bên cạnh người đàn ông này lại có đủ loại mỹ nữ như vậy.
Lâm Nhược Khê lại gặp Đường Uyển, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng vô cảm, còn bộ dạng của Thái Nghiên thì có vẻ phức tạp, dù gì thì cô cũng đã biết mối quan hệ giữa Đường Uyển và Dương Thần.
- Một khi đã gặp nhau rồi, nếu như đi ăn trưa, vậy thì cùng đi ăn luôn đi.
Đường Uyển thẳng thắn nói.
Lâm Nhược Khê hơi chau mày, nếu như đơn thuần chỉ là lời của Đường Uyển nói, thì nhất định cô sẽ không đồng ý, nói đến những người phụ nữ ở bên cạnh Dương Thần, thì người mà cô bất mãn chính là cái cô Đường Uyển không biết xấu hổ này.
Nhưng Đường Đường cũng ở đây, cô nhóc này gần như chắc chắn sau này sẽ được gả cho Viên Dã, vậy thì sẽ trở thành em dâu của mình, cũng không thể quá cứng nhắc với nó được, nên cũng đành khẽ gật đầu.
Ánh mắt Vi Đình Cáo khó có thể rời đi đâu được nữa, đột nhiên cất cao giọng nói:
- Xem ra cũng không ít người rồi, vậy chi bằng tôi và Nghiên Nhi cũng cùng tham gia.
Vừa nói vừa nhìn Đường Uyển chằm chằm, dường như muốn nhìn thật rõ khuôn mặt sau cặp kính râm.
Tuy nhiên, Đường Uyển rõ ràng không thích, nhíu mày, nói:
- Anh là ai, mấy người chúng tôi thân thiết với nhau cùng đi ăn cơm thì liên quan gì đến anh?
Vi Đình Cáo ngẩn người ra, không ngờ Đường Uyển lại cự tuyệt một cách thẳng thừng như vậy, hoàn toàn không nể mặt hắn ta chút nào, đây đúng là đãi ngộ đặc biệt.
Nhưng Vi Đình Cáo cũng không tỏ ra quá xấu hổ, vội vàng khiêm tốn cười nói:
- Ồ, tôi quên mất không giới thiệu bản thân, tôi là Vi Đình Cáo, là cảnh sát hình sự quốc tế, cũng là Hội trưởng hội học sinh trước đây của cảnh sát Thái Nghiên, lần này từ Pháp trở về Trung Hải tìm em Thái Nghiên, đồng thời cũng để điều tra một số vụ án khó ở trong nước, cũng hy vọng có thể quen biết được một vài người bạn, không nghĩ là lại khiến cho Đường phu nhân cảm thấy đường đột.
- Vi Đình Cáo?
Đường Uyển nghĩ một lát.
- Anh là người nhà họ Vi ở Yến Kinh?
Vi Đình Cáo cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng lập tức ưỡn ngực tỏ vẻ kiêu ngạo, ngoài miệng thì ra vẻ như không có gì, nói:
- Không ngờ quý cô xinh đẹp đây lại biết được cả lai lịch của tại hạ, tôi thường ở nước ngoài, không quen biết nhiều người lắm, tôi đúng là người nhà họ Vi, cha tôi là Vi Bất Quần.
Vẻ mặt Đường Uyển giống như là đang cười:
- Hóa ra là thiếu gia của Bộ trưởng Bộ công an, đúng là bất kính quá.
Vi Đình Cáo có chút đắc ý khoát tay:
- Không dám, so với cha tôi còn kém xa.
Nghe đoạn đối thoại này, Dương Thần không kìm nổi, lẩm bẩm:
- Hóa ra cha là Bộ trưởng, chẳng trách lại là kẻ hời hợt như vậy...
Vi Đình Cáo chau mày:
- Anh Dương, những lời anh nói tôi có thể nghe thấy đấy, Vi Đình Cáo tôi từ trước đến nay luôn dựa vào nỗ lực của bản thân, để trở thành một trong ba người của Trung Quốc có tên trong đội hình cảnh sát hình sự quốc tế, chứ không phải dựa dẫm vào bất cứ thứ quan hệ gì hết.
Nghe thấy những lời này, Đường Uyển đứng ở bên cạnh tủm tỉm cười, rồi thì thầm vào tai Đường Đường cái gì đó, khiến cho Đường Đường được một trận cười thích thú .
Vi Đình Cáo cảm thấy rất bực bội, chuyện gì đang xảy ra vậy.
Lâm Nhược Khê thì căn bản không thèm quan tâm đến chuyện này, kéo cánh tay Dương Thần, cất giọng trong trẻo:
- Đừng có đứng đây lãng phí thời gian nữa, việc đưa Trinh Tú đi ăn quan trọng hơn, ăn xong rồi nghỉ ngơi, buổi chiều còn phải thi tiếp môn Toán nữa đấy.
- Ồ ồ, tuân mệnh
Dương Thần không dám chậm trễ nữa, vội vội vàng vàng đi lên xe, dùng GPS tìm nhà hàng Hàn Quốc.
Đường Đường thấy vậy, cười khanh khách nói:
- Chị Lâm, chị đúng là “có cách dạy bảo chồng” mà khiến chú rất nghe lời nè.
Lâm Nhược Khê thản nhiên mỉm cười.
- Hai người ngồi xe của chúng tôi hay là ngồi xe của hai người đấy?
- Tôi chở Đường Đường là được rồi.
Đường Uyển tiếp lời, rồi lại hỏi Thái Nghiên:
- Nhị tiểu thư nhà họ Thái cũng ở đây, cùng đi chứ?
Thái Nghiên đương nhiên là muốn đi rồi, nhưng do dự nhìn khuôn mặt đã trở nên khó coi của Vi Đình Cáo, tiếc rẻ cười nói:
- Thôi để lần sau, tôi đi cùng với Hội trưởng.
Đường Uyển cũng không thèm nhìn đến Vi Đình Cáo, nhìn Thái Nghiên gật gật đầu, kéo tay con gái đi, tiến đến chỗ đỗ chiếc xe Land Rover.
Trong chốc lát, Dương Thần đã tìm ra được một quán thịt nướng Hàn Quốc, liền xuất phát trước, Đường Uyên cũng lái chiếc xe Land Rover màu đen bám sát phía sau, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng của cả hai chiếc xe đâu nữa rồi.
Một loạt những thay đổi, giống như là đang chiếu phim vậy, trong chốc lát đã trôi qua hết.
Vi Đình Cáo vốn tưởng rằng sau khi Đường Uyển nhận ra mình, thì tất cả mọi người sẽ xúm lại nịnh bợ, nhưng không ngờ, hỏi xong cũng chẳng ai thèm đếm xỉa gì đến mình nữa, dường như lại còn cười nhạo mình nữa.
Đứng nguyên tại chỗ cũ, Vi Đình Cáo sắc mặt trầm ngâm, hừ lạnh một tiếng:
- Nghiên Nhi, người chị em của em với người phụ nữ đó có lai lịch như thế nào vậy, sao lại có thể không có chút lễ phép nào vậy?
Trong lòng Thái Nghiên thầm nghĩ, “bản thân mình ở đó “giấu đầu hở đuôi” nói cái gì mà không dựa dẫm vào bất kỳ mối quan hệ nào, người ta không cười nhạo anh mới lạ đấy... hơn nữa chính anh đòi đi ăn cơm cùng với người ta cơ mà, không quen biết gì với anh...” Nhưng cũng không tiện nói ra, dù gì thì cũng là đàn anh của mình, nói thế nào thì cũng là bậc cha chú.
Vì thế khéo léo nói:
- Hội trưởng, người chị em đó của em là Chủ tịch hội đồng quản trị của Quốc Tế Ngọc Lôi bây giờ, còn về chị kia, chị ấy tên là Đường Uyển...
- Chủ tịch hội đồng quản trị của Quốc Tế Ngọc Lôi?
Vi Đình Cáo có cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại cảm thấy có điều gì đó không đúng nói:
- Cái xã hội này, người có tiền đúng là quá không coi ai ra gì nữa rồi, một nữ thương nhân, cũng chẳng có gì cả, còn Đường Uyển... nghe có hơi quen quen.
Bởi Vi Đình Cáo thường xuyên ở nước ngoài, nên cũng chỉ là cảm thấy hơi quen quen, nhưng trong chốc lát cũng chưa nhớ ra được.
Thái Nghiên trong lòng lẩm bẩm, anh cảnh sát hình sự quốc tế như anh có đi làm một trăm năm cũng không kiếm được nhiều tiền bằng người ta đi làm một năm, có gì đáng để nói chứ... nhưng ngoài miệng cũng thản nhiên giải thích, nói:
- Có thể trong chốc lát đoán được gia cảnh nhà Hội trưởng, lại không phải là quá để ý. Người nhà họ Đường… Hội trưởng còn chưa hiểu sao?
Vi Đình Cáo há hốc miệng, ánh mắt tỏ vẻ bối rối:
- Là... người nhà họ Đường?
Thái Nghiên gật đầu, trong lòng thầm khinh miệt, mới gặp người nhà họ Đường mà anh đã như thế này rồi, nếu như cho anh biết người mà anh luôn coi thường còn là người nhà họ Dương nữa thì, chẳng phải chân sẽ nhũn ra luôn sao?
Tuy nhiên Thái Nghiên cũng không muốn tùy tiện mà giúp đỡ Dương Thần nói ra, vẫn mỉm cười nói:
- Hội trưởng, công việc quan trọng hơn, tôi thấy hay là chúng ta ăn tạm cái gì đó, rồi quay về điều tra đi.
Vi Đình Cáo trong chớp mắt dường như đã toát mồ hôi lạnh, cũng không nghĩ đến chuyện trai gái nữa, cười cứng nhắc:
- Được... được... nghe em.
Ở một chỗ khác, hơn mười phút sau, mấy người Dương Thần đang ở trong một quán thịt nướng Hàn Quốc sang trọng, tiến đến một cái bàn gần cửa sổ, ngồi đối diện với nhau.
Ngoài cửa sổ trời đang mưa, âm thanh tí ta tí tách rơi xuống trên mái hiên, khiến cho những khách hàng ngồi bên trong nhà hàng cảm thấy có chút hữu tình.
Trinh Tú và Đường Đường là thí sinh, cho nên cũng trở thành diễn viên gọi món chính, Đường Đường vốn là đứa thích ăn vặt, Trinh Tú lại là đứa am hiểu ẩm thực Hàn Quốc, trong chốc lát, một bàn đầy thức ăn được dọn lên, mọi người tự mình nướng đồ ăn.
Dương Thần trong lòng còn nhớ đến chuyện Thái Nghiên và Vi Đình Cáo đi ăn cơm với nhau, cảm thấy rất không thoải mái, nhưng cũng không thể thể hiện ra, chỉ có thể quyết định, sau khi trở về sẽ gọi điện thoại hỏi Thái Nghiên xem cái thằng cha đó có làm hành động gì quá đáng không.
Còn chuyện Vi Đình Cáo tái xanh mặt, đương nhiên đã trở thành chuyện đùa vui của Đường Đường và Trinh Tú.
Đường Uyển nhìn thấy Dương Thần không yên lòng, bỡn cợt hỏi han:
- Dương đại thiếu gia hình như trong lòng còn đang nhớ đến ai đó?
Dương Thần đang gắp miếng thịt nướng, thiếu chút nữa thì rơi xuống, cảm thấy ánh mắt của Lâm Nhược Khê ngồi bên cạnh toát ra hàn khí, vội vàng lộ ra khuôn mặt thành thật, hỏi:
- Anh đang nghĩ, nhà họ Vi của cái tên Vi Đình Cáo đó như thế nào, thực hư ra sao?
Đường Uyển bật cười:
- Hóa ra anh lại ngây người ra vì những chuyện như thế này sao, không ngờ đấy, em lại tưởng anh đang nghĩ đến chuyện nhị tiểu thư nhà họ Thái cơ.
Dương Thần lén lút nháy mắt với Đường Uyển, Lâm Nhược Khê đang ở bên cạnh, em muốn hại chết anh chắc, hôm nay đã có rất nhiều chuyện đủ để Lâm Nhược Khê chiến tranh lạnh với anh rồi, không cần phải đổ thêm dầu vào lửa nữa đâu.
Đường Uyển làm bộ như không phát hiện ra, cứ thế nói:
- Thực ra thì cũng chẳng có gì đáng nói, nhà họ Vi ở Yến Kinh cũng chỉ là một gia tộc hạng hai thôi, nhưng bởi vì bây giờ Vi Bất Quần là Bộ trưởng Bộ công an, nhà họ Vi lại có hai người đảm nhận chức Phó tổng giám đốc sở cảnh sát, nên cũng có thể xem là một gia tộc có quyền có thế, nhưng so với đại thiếu gia nhà họ Dương như anh, thì vẫn còn kém một trời một vực cơ.
Dương Thần làm bộ ho khan vài tiếng:
- Anh cũng không thèm đi so bì với loại người đấy, ăn thịt ăn thịt, đừng bàn tới hắn ta nữa.
Nói xong, Dương Thần cười hì hì, cướp lấy miếng thịt đã nướng xong từ trong đũa của Đường Đường, gắp vào trong đĩa của Lâm Nhược Khê, nói lấy lòng:
- Bà xã, em cũng đừng gắp cho Trinh Tú nữa, phải ăn đi chứ, phải có thêm tí da tí thịt nữa ... à không, nhìn mới xinh.
Đường Đường thấy vậy không vừa lòng, bĩu môi nói:
- Chú cướp thịt của cháu để đi xum xoe nịnh nọt, không biết xấu hổ.
- Cũng không phải con nhóc con như cháu trả tiền, kêu ca cái gì, tự mình nướng một miếng mà ăn đi.
Dương Thần hù dọa.
Đường Đường nhe răng, huých huých vào tay mẹ ngồi bên cạnh:
- Mẹ, chú quá thiên vị rồi, gắp thịt cho chị Lâm, sao lại không gắp thịt cho mẹ chứ?
Khuôn mặt tròn trĩnh, mềm mại của Đường Uyển hơi ửng hồng:
- Đứa nhóc như con thì biết gì, vợ chồng nhà người ta ân ái, chúng ta đứng ngoài xem là được rồi.
- Hứ, nói một đằng làm một nẻo.
Đường Đường ngập ngừng.
Dương Thần hơi thất sắc, trong lòng cảm thấy có chút không phải với Đường Uyển, nhưng cũng không thể gắp cho Đường Uyển được, như thế thì không còn đường về nhà nữa rồi, chỉ đành giả vờ như câm điếc thôi.
Từ trước đến nay, đối với những chuyện này Lâm Nhược Khê không hề lấy gì làm ngạc nhiên, không nói năng gì cứ thế nướng thịt, chốc chốc lại gắp cho Trinh Tú, dường như không phải là đang đối xử với em gái, mà giống như là đang đối xử với con của mình vậy, cũng chẳng thèm tham gia phân bua, chỉ có điều, ánh mắt như có tầng tầng lớp lớp băng lạnh, khiến cho Dương Thần run rẩy.
Đầu tiên là phải vào đồn cảnh sát, sau đó lại ghen vì Thái Nghiên, rồi lại còn phải ngồi ăn với Đường Uyển, những chuyện này thực ra cũng không có gì, nhưng Lâm Nhược Khê lại rất để bụng.
Chẳng lẽ mình ở Trung Quốc lại xui xẻo đến như vậy? Dương Thần cảm thấy miếng thịt thơm ngon trong miệng dường như trở nên đắng ngắt.
Cũng may trên bàn ăn còn có hai cô nhóc Trinh Tú và Đường Đường, cũng xấp xỉ bằng tuổi nhau, đầu óc toàn những chuyện nghịch ngợm ương bướng, mặc dù trước đây không quen nhau, nhưng lập trò chuyện vui vẻ, khiến cho bầu không khí cũng không trở nên ngượng ngùng nữa.
Ăn cũng đã được một lúc rồi, điện thoại Lâm Nhược Khê đặt trên bàn đột nhiên rung lên, sau khi liếc mắt nhìn, lập tức nhận cuộc gọi, hỏi bằng một giọng điệu rất dịu dàng:
- Mẹ, có chuyện gì sao?
Người gọi đến đúng là Quách Tuyết Hoa đang đợi ở nhà.
Đường Uyển ngồi đối diện bên cạnh kín đáo thở dài một tiếng. Cô biết, không cần biết ở trong lòng Dương Thần mình có vị trí như thế nào, cả đời này mình cũng không thể giống như Lâm Nhược Khê, gọi Quách Tuyết Hoa một tiếng “mẹ”. Không cần biết tuổi tác hay thân phận như thế nào, cô cũng không thể với đến được cái danh con dâu, cũng có nghĩa là một thiếu sót lớn của một người phụ nữ. Cho nên, nhìn thấy Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa nói chuyện điện thoại, ánh mắt cô cũng có vài phần ngưỡng mộ.
Sau khi Lâm Nhược Khê nói với Quách Tuyết Hoa vài tiếng, sắc mặt lãnh đạm chìa điện thoại ra trước mặt Dương Thần:
- Mẹ nói, phải nói chuyện với anh.
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Mai Can Thái Thiếu Bính Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi