Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1659
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 38218 / 896
Cập nhật: 2015-11-17 20:39:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 365: Không Cam Lòng.
nh không biết em đang nói cái gì?
Dương Phá Quân đối mặt với sự chất vấn của Quách Tuyết Hoa, sắc mặt vẫn
không thay đổi.
Quách Tuyết Hoa dường như càng thêm tin tưởng vào sự phỏng đoán của mình,
nói:
- Ngày đó, em ở trong cô nhi viện, khi mà lần đầu tiên ngẫu nhiên gặp được
Dương Thần, liền cảm thấy dường như rất giống với người thanh niên đó, hình như hắn là
người quen cũ gì đó của em. Nhưng lại nghĩ không ra đó là ai liền không nghĩ nhiều nữa.
Hôm nay, em đi cầu xin hắn cứu Dương Liệt, khi em nhìn thấy hắn thì ngay tức khắc cảm
thấy một thứ cảm xúc kỳ lạ. Em nghĩ mãi vẫn không hiểu được, tại sao em không quen biết
gì hắn, nhưng lại có cảm giác như có duyên với hắn.
Quách Tuyết Hoa cười một cách sầu thảm:
- Cũng chỉ có người mẹ hồ đồ như em, ngay cả đối mặt với đứa con của mình
cũng không nhận ra. Vừa rồi em nhìn anh, mới đột nhiên nghĩ ra. Hình dáng của Dương
Thần không phải rất giống với anh khi còn trẻ hay sao? Mặc dù vẻ ngoài không hoàn toàn
giống nhau, nhưng từng đường nét lại giống nhau vô cùng. Đôi mắt, chiếc mũi của anh và
hắn, giống nhau như đúc.
- Tuyết Hoa, em nghĩ nhiều rồi. Chỉ là sự trùng hợp thôi.
Dương Phá Quân trong ánh mắt có chút bối rối.
Quách Tuyết Hoa cười lạnh lùng:
- Trùng hợp? Đúng vậy, thực sự trùng hợp, hắn cũng họ Dương. Hắn và anh rất
giống nhau, hắn khiến em nhìn ra anh. Hoàn toàn không quen biết, chỉ cảm thấy rất quen
thuộc. Đúng rồi, em gái anh vừa mới nhìn thấy hắn, không ngờ lại dùng cách nói chuyện
như những người thân nói chuyện với nhau. Thực sự trùng hợp, không ngờ cô ấy lại biết
người thanh niên này. Em cầu xin hắn hãy cứu lấy Liệt Nhi, khi em quỳ xuống dưới để cầu
xin hắn, hắn liền yêu cầu em không được quỳ dưới chân hắn nữa…
- Cái gì?
Dương Phá Quân trợn tròn hai mắt.
- Em nói, em quỳ dưới chân hắn? Làm sao em có thể quỳ dưới chân con mình như
vậy được?
Dương Phá Quân tức giận nói xong câu đó, mới đột nhiên ý thức được, đã trúng
bẫy của Quách Tuyết Hoa.
Quả nhiên, trong mắt Quách Tuyết Hoa lộ ra một sự vui mừng khôn xiết, lồng
ngực cứ phập phồng, giống như được sinh ra lần nữa, toàn thân run rẩy, mắt rưng rưng
nhìn Dương Phá Quân.
- Anh….Cuối cùng anh cũng thừa nhận…Dương Thần…Dương Thần….Đứa trẻ
đó…Thực sự là con của em, thực sự là…
Sắc mặt của Dương Phá Quân như sầm xuống, nói:
- Nếu thế thì sao, hắn xuất hiện thật không đúng lúc.
Nhưng không nghĩ rằng Quách Tuyết Hoa căn bản là không nghe những gì ông nói
sau đó, chỉ cần nghe thấy lời khẳng định đó, Quách Tuyết Hoa đã chìm đắm trong niềm vui
sướng tột cùng, không thể nào kiềm chế được.
Đứa con đứt ruột đẻ ra, bị thất lạc hơn 20 năm, vất vả tìm kiếm không ra, không
ngờ thực sự còn sống trên cõi đời này. Quách Tuyết Hoa cảm thấy mọi nỗi buồn phiền lo
lắng đều bị gió cuốn bay hết.
- Con...con của em, em biết...nhất định em sẽ tìm ra nó mà.
Quách Tuyết Hoa gạt nước mắt, miệng mở nụ cười vui mừng, bước ra khỏi cửa.
- Em đi đâu?
Dương Phá Quân chặn ngay trước mặt Quách Tuyết Hoa, ngăn không cho Quách
Tuyết Hoa đi ra khỏi cửa.
Quách Tuyết Hoa sốt ruột nói:
- Đương nhiên là em đi tìm Dương Thần về. Em phải nói với nó, mẹ đã tìm nó hai
mươi mấy năm rồi. Em phải lập tức đi nói cho nó biết.
- Em tưởng nó không biết em là mẹ nó sao?
Dương Phá Quân hỏi.
Quách Tuyết Hoa sửng sốt, chột dạ, nghĩ đến việc Dương Thần yêu cầu bà không
được quỳ trước mặt hắn, như vậy không phải hắn đã biết thân phận của mình rồi sao?
- Nó biết em là mẹ nó, còn anh là bố nó. Nhưng nó cứ cư xử với chúng ta như
những người xa lạ. Em nghĩ xem nếu em đi tìm nó, nó sẽ vui vẻ chào đón em sao?
Dương Phá Quân hỏi.
Quách Tuyết Hoa cảm thấy lồng ngực mình như bị bóp nghẹn, quặn đau, cắn môi,
hít một hơi sâu, nói:
- Chúng ta đã bỏ rơi nó hai mươi mấy năm rồi, không quan tâm nó, thì đương
nhiên nó sẽ hận chúng ta, không chịu nhận chúng ta. Nhưng việc em đi nhận nó, chẳng
phải là nói cho nó biết tình yêu em dành cho nó không bao giờ cạn hay sao. Em sẽ dùng
cuộc đời còn lại của mình để bù đắp cho nó, vì vậy, cho dù nó không nhận em, em cũng sẽ
đi gặp nó, nói cho nó biết sự thật.
Dương Phá Quân tức giận vô cùng, nói:
- Em có biết làm như vậy có hậu quả gì không? Nếu như để người ngoài biết được
nhà họ Dương chúng ta tự dưng có thêm một thằng con trai, người ta sẽ nghĩ vợ chồng
chúng ta như thế nào chứ? Sự việc năm đó sẽ lại bị đào bới lên, không chỉ là anh, em,
thậm chí cả bố, cả gia tộc chúng ta sẽ vô cùng hổ thẹn, em có biết không?
- Nhưng đây chẳng phải đều do chúng ta tạo nên sao? Lẽ nào vì thể diện, ngay cả
cốt nhục của anh, anh cũng không quan tâm sao, cứ coi nó như không tồn tại sao?
Quách Tuyết Hoa gào lên.
Dương Phá Quân ngạo nghễ nói:
- Anh vì nhà họ Dương, vì danh dự của gia tộc chúng ta, hi sinh một đứa trẻ đã
không gặp hơn 20 năm rồi, như vậy có đáng là gì?
Quách Tuyết Hoa giận dữ vô cùng, nhìn người chồng giống như nhìn một người xa
lạ:
- Dương Phá Quân…Tại sao anh lại biến thành như thế này? Trước đây anh không
như thế…Lúc trước chính anh luôn miệng nói với em, anh nhất định sẽ cùng với em ôm
con từ trong cô nhi viện trở về nhà. Không gặp được con, anh còn ở trong phòng khóc
lóc…Không phải anh nói sẽ cùng em tìm con về sao? Tại sao….tại sao bây giờ anh, chỉ vì
địa vị của bản thân, vì quyền lực của anh mà làm một việc đáng khinh như vậy? Lẽ nào,
trong mắt anh, vì danh dự của gia tộc có thể bỏ rơi cốt nhục của mình sao? Để cho vợ anh
khinh thường anh sao?
“Bốp”
Không thể nhịn được nữa, Dương Phá Quân tát Quách Tuyết Hoa một cái rất
mạnh.
Quách Tuyết Hoa vốn là một người phụ nữ yếu mềm, bị cao thủ trong quân đội-
Dương Phá Quân tát mạnh như vậy liền bắn sang một bên, bên má phải liền sưng đỏ lên,
cả người ngã lăn trên mặt đất, đôi mắt đã khóc đỏ ửng tràn đầy sự sợ hãi.
Dương Phá Quân nhìn thấy vợ mình đờ đẫn ra đó, không dám tin . Trong lòng
quặn đau, vô cùng hối hận, vội vàng chạy lên trước đỡ Quách Tuyết Hoa đứng dậy.
- Tuyết Hoa…Anh…Anh không cố ý…
- Đừng động vào tôi.
Quách Tuyết Hoa gạt phắt Dương Phá Quân ra, tự mình loạng choạng đứng dậy,
xoa xoa bên má bị đánh, cười lạnh lùng:
- Dương Phá Quân. Tôi lấy anh đã gần 25 năm…Từ lúc bắt đầu quen anh, cho dù
tôi làm sai việc gì, nói sai cái gì, anh cũng không mắng tôi nửa lời.
- Vậy mà, hôm nay không ngờ vì ngăn cản tôi đi gặp đứa con thất lạc hơn 20 năm
mà anh đánh tôi?
Dương Phá Quân nhắm mắt lại, kìm nén cảm xúc, nói:
- Tuyết Hoa. Anh đánh em, là anh không đúng. Nhưng em nên rõ một điều rằng,
nếu như em nhận nó, hậu quả sẽ là, năm sau anh sẽ thua trong cuộc tổng tuyển cử. Sau
đó, nhà họ Dương trong tương lai mười mấy năm tới sẽ không có ai trở thành trung tâm
của đất nước. Em có biết điều này có ý nghĩa như thế nào đối với nhà họ Dương chúng ta
không? Em có biết điều này sẽ khiến cho bao nhiêu người dựa vào nhà họ Dương sẽ bị mất
chỗ đứng, khiến cho bao nhiêu người chịu cảnh tủi nhục không?
- Anh cho rằng tôi không hiểu sao? Dựa vào thể diện của ông nội, cho dù anh
không lên được chức phó Chủ tịch Quân ủy thì có sao chứ? Toàn bộ học sinh của ông đâu
đâu cũng là trung tâm…Chỉ thiếu anh, cùng lắm là nhà họ Dương bị đình trệ, không phải là
gia tộc có quyền lực lớn nhất mà thôi.
Quách Tuyết Hoa cười lạnh lùng, nói:
- Chỉ là anh không cam lòng. Không cam lòng với quyền lực trên tay anh. Không
cam lòng với mấy hoạt động kinh doanh trong những năm này, không cam lòng để thể
diện của anh bị thấp xuống.
- Em…
Dương Phá Quân bị nói đến nỗi sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, giơ tay ra định đánh
Quách Tuyết Hoa lần nữa. Nhưng nhìn thấy Quách Tuyết Hoa mỉm cười nhìn mình, lại
không thể nào xuống tay được.
Hừ một tiếng lạnh lùng, Dương Phá Quân quay người mở cửa.
Ngoài cửa, cận vệ của Quách Tuyết Hoa - Tiểu Văn và Tiểu Lỵ đang đứng chờ,
bọn họ loáng thoáng nghe thấy cuộc cãi vã nảy lửa của hai người ở bên trong, trong lòng
cũng run sợ.
- Thủ trưởng.
Hai người nhìn thấy Dương Phá Quân, lập tức cung kính chào hỏi.
Dương Phá Quân nói:
- Hai người hãy đưa phu nhân về nhà. Từ hôm nay trở đi, không có lệnh của tôi,
phu nhân không được phép giao du với bên ngoài, không được ra khỏi cửa. Có điều gì cần
thiết, nếu như có người muốn gặp phu nhân thì phải báo lại cho tôi. Không có sự cho phép
của tôi, không ai được gặp mặt.
- Dương Phá Quân, anh không thể như vậy, tôi phải đi gặp Dương Thần.
Quách Tuyết Hoa nghe thấy, không ngờ Dương Phá Quân muốn giam lỏng mình,
không cho mình đi gặp Dương Thần, trong lòng lo lắng, hét lớn.
Tiểu Văn, Tiểu Lỵ cũng khó xử nhìn nhau, gật đầu:
- Rõ!
Mặc dù các cô là cận vệ của Quách Tuyết Hoa, nhưng cũng là thuộc hạ dưới tay
của Dương Phá Quân, nên phải hoàn toàn phục tùng ông.
Dương Phá Quân quay đầu, nhìn ánh mắt đầy sự phẫn uất và không cam lòng của
vợ, do dự một lúc, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ lẳng lặng quay đầu, nhanh chóng rời
khỏi.
- Phu nhân, cùng chúng tôi trở về nào.
Tiểu Văn thương xót nói với Quách Tuyết Hoa. Mặc dù không biết tại sao thủ
trưởng lại đối xử với phu nhân như vậy, nhưng cho dù bọn họ có nhìn thấy phu nhân đáng
thương như thế nào đi chăng nữa thì cũng phải theo lệnh của thủ trưởng phải canh chừng
phu nhân.
Quách Tuyết Hoa dường như không còn nghe thấy bất cứ điều gì, hai chân mềm nhũn ra, hai mắt vô thần ngồi xụp xuống đất, miệng lẩm bẩm gì đó, không ai nghe rõ.
:wow:
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Mai Can Thái Thiếu Bính Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi