Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Tác giả: Vicky
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 25 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 386 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:21:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ó mở mắt ra thì thấy mình đang ôm " vật thể lạ". Vẫn đang lim dim nên nó bất giác lấy cái tay đang ôm cái "vật thể lạ" sờ soạng. Thấy có cái gì không ổn, mở mắt ra. Là hắn. Không đc mất bình tĩnh, cố lên Ji
-dậy ngay cho tôi_nó đạp hắn
-để anh ngủ_hắn ôm luôn chân nó
-anh mở mắt ra đi. Tôi là J...Nhi đấy không phải gái đâu_nó gằn giọng
-anh biết
-biết thì buông raaaaaa_nó kéo dài
-Nhi, em và anh nói chuyện đi_hắn ngồi dậy, nghiêm túc nói
-buông chân ra rồi nói chuyện nhé?_nó tròn mắt nhìn hắn
-ừ_hắn buông chân nó ra -từ nay em sẽ dọn qua phòng anh ở_hắn xoa đầu nó
-tôi có bị điên đâu?
-không. Em làm vợ anh mà
-vợ anh là ĐINH HOÀNG NHI, k phải tôi_nó đứng dậy bỏ đi thì hắn nắm tay nó lại, đè nó xuống giường,nằm đè lên nó
-anh..làm gì...vậy?_nó đỏ mặt
-anh xin lỗi vì đã nói em mồ côi. Nhưng anh yêu em thì phải?_hắn thì thầm
-anh điên à? Như thế này là gián tiếp giết tôi đấy!_nó cố vùng vẫy khỏi hắn
-gián tiếp?
-ông nội không cho tôi yêu anh. Như thế là sẽ bôi nhọ danh tiếng nhà họ Phạm. Nhận nuôi tôi là nhục nhã của nhà họ Đinh rồi_nó buồn rượi. Vừa nói xong hắn hôn nó
-anh..anh
-Nhi. Em k đc nói như thế_hắn nói hăm dọa
-tôi chính xác là như vậy mà
-anh mặc kệ. Yêu em mới chính là điều quan trọng nhất_hắn mỉm cười
-xin lỗi. Tôi không muốn. Anh thả tôi ra, muộn học rồi_nó
-anh sẽ thả với 1 điều kiện_hắn nhìn nó cực đểu
-nói mau đi
-nghe lời anh
-rồi. Buông đi
-ừ_hắn đứng lên rồi đỡ nó dậy. Nó liền chạy về phòng. "Hắn tỏ tình với mình? Thật sao? Ôi. K đc. Như thế thì ông sẽ giết mình." Kệ đi. Đi học đã. Nó làm VSCN xong thù ăn bánh uống sữa. Uống 2 viên thuốc rồi băng lại vết thương. Tóc hôm nay nó thả ra để che lại vết thương. Não nề bước xuống nhà
-ăn sáng đi rồi đi học_hắn
-ăn rồi
-bánh và sữa?
-ừ
Đột nhiên nó bị bế xốc lên rồi vào phòng ăn, hắn đặt nó lên đùi mình
-ông nội thấy sẽ..._nó chưa nói hết thì
-ta thấy rồi_ông nội đứng trước mặt nó vẻ mặt hung dữ
-ông à. Cháu.._nó bật dậy khỏi đùi hắn
*Chát*
-mày dám gạ gẫm Vương của cháu ta_ông chỉ thẳng vào mặt nó
-cháu không..._nó
-là cháu gạ gẫm Nhi đấy ạ_hắn
-từ hôm nay mày sẽ không là ĐINH HOÀNG NHI nuexa. Biến_ông tát nó 1 phát nữa và cầm cổ ado nó vứt qua 1 bên
-thà không tăng cổ phiếu còn hơn giảm cổ phiếu. Ta nghĩ nên chấm dứt_ông hạ hỏa rồi nói với hắn
-còn Nh.. à không, còn em ấy thì sao ạ?_hắn chỉ tay về phía nó đang vật vã dưới đất
-không sao. Đừng lo cho tôi_nó nói rồi đứng dậy đi lên phòng
-tao sẽ ày cái thẻ ATM đấy. Tao nghĩ nó sẽ giúp mày. Giờ thì biến khỏi nhà cháu rể ta_ông nói vọng lên cho nó nghe
-..._nó im lặng
Lên phòng nó lấy cái thẻ ATM kia ra đặt lên bàn, xếp đồ vào vali và bước xuống
-em không cần đi. Nhà này của anh mà, anh có quyền cho em sống ở đây_hắn níu tay nó
-Vương à. Cháu ta mới có quyền thôi_ông
-cháu ông đã chết. Oing không thể ràng buộc cháu với người đã khuất đc. Cháu xin lỗi_hắn xạt lại
-cháu dám nói với ta như vậy sao?_ông mắt long sòng sọc
-cháu không muốn đâu. Nhưng thật sự là như vậy
-anh đừng nói như vậy. Anh đang không tôn trọng người lớn đấy_nó
-mày im. Tất cả chỉ tại mày_nói xong ông lại đánh nó không thương tiếc
-ông à. Dừng lại đi. Ji mới bị thương_hắn nhớ lại tên mà Kevin hay gọi nó rồi cản bàn tay đang liên tu
-ông à. Dừng lại đi. Ji mới bị thương_hắn nhớ lại tên mà Kevin hay gọi nó rồi cản bàn tay đang liên tục giáng vào người nó
-bị thương? Đáng lắm_ông nó dừng tay nhưng vẫn nhìn nó như ăn tươi nuốt sống
-em lên phòng đi_hắn
-thôi. Đến lúc tôi phải đi rồi_nói rồi nó kéo vali đi
-con yêu nó?_ông hỏi hắn khi thấy nó đi khỏi
-rất yêu ạ_hắn thành thật
-tại sao?
-tình yêu mà ông. Khó nói lắm_hắn đang rất đau lòng mhi nghĩ lại cảnh nó bị đánh mà cổ vẫn đang bị thương nặng.
-còn Nhi của ta? Nó thật tội nghiệp
-ông à. Chuyện đó qua lâu lắm rồi. Ông nhận nuôi Ji là điều rất may mắn đấy. Cô ta rất xinh đẹp và cuốn hút và chưa 1 lần nào chi làm ông buồn đúng không? Ngày hôm nay là do con đã bắt cô ấy ngồi lên đùi mình để cô ấy không thể chạy thoát khỏi bữa ăn. Cô ấy rất gầy đấy ông. Từ lúc ông nhận nuôi Ji về ông có để ý Ji đã ăn gì trong vòng 14 năm kia k? Đó chính là bánh ngọt và sữa. Cô ấy chỉ ăn như thế để qua ngày thôi. Và bệnh của cô ấy cũng rất nghiêm trọng mà hôm qua cô ấy lại bị thương nặng, con lo lắm_hắn nói
-cái gì? Nó ăn bánh uống sữa suốt 14 năm. Vậy là kể từ khi nhận nuôi nó. Bệnh? Bệnh gì?_ông hốt hoảng
-ông không biết?_hắn ngạc nhiên
-thật sự ta không biết. Mà nó bệnh gì?_ông bắt đầu lo lắng
-máu không động ạ_hắn
-cái gì cơ? Thật sao? Mà bị thương? Thương cái gì?
-hôm qua do Ji bi đánh nên phòng vệ thù bị tụi nó chém ở cổ. Nếu sâu hơn 1 tý có lẽ đã chạm mạch máu rồi
-vậy làm sao nó cầm đc máu
-uống zikco ạ
-zikvo sao? Ôi trời oei. Ta đã quá vô tâm với 1 con người rồi. Mau đi tìm nó về đây đi con. Nó bị thương rất nặng đấy, vận động nhiều rất hại cho nó_ông đẩy hắn
-vâng con sẽ đi tìm
Còn nó, sau khi bị đuổi thù bắt taxi tới cô nhị viện
-sơ à_nó tíu tít khi thấy sơ đang ăn
-con bé này. Sao không đi học đi?_sơ xoa đầu
-con đi liền nè. Sơ băng vết thương cho con đi_nó tém tóc qua lộ rõ vết băng trắng bị thẫm máu
-con bị sao vậy_sơ lo lắng-sơ cứ băng đi, con sẽ uống thuốc cầm máu_nó lấy thuốc ra uống
-con đợi ta đi lấy hộp y tế_sơ nói rồi chạy thật nhanh đi mất
-alo Kevin, anh tới cô nhi viện đón em đi học nhé_nó lấy đt gọi Kevin. Nói xong chywa kịp bên kia trả lời thì cúp máy
-con kể ta nghe đi, tại sao bị như vậy?_sơ vừa sát trùm vừa hỏi
-@@#$%*#%*#_nó kể từ A-Z câu chuyện cho sơ nghe. Kể cả chuyện hồi sáng nữa
-tội nghiệp. Con cứ ở đây với ta_sơ rơi lệ
-sơ đừng khóc. Con khóc theo đấy. Con sẽ đi làm rồi qua Anh kiếm mẹ_nó gạt nước mắt cho sơ
-rốt cuộc con cũng chịu đi kiếm mẹ_sơ dán miếng băng lên rồi kéo tóc lại chr vết thương cho nó
-hì hì. A, Kevin tới_nó thấy Kevin
-ừ. Sơ, con dẫn Ji đi học_Kevin cười nụ cười tỏa nắng
-con cẩn thẩn nhé Ji. Mà Kevin này, đừng cho em nó hoạt động mạnh, nó bị thương đấy. À đây là sữa cầm theo mà uống nhé 2 đứa_sơ nói rồi đưa 2 đứa nó 2 hộp sữa
-cám ơn siw. Mà sao em bị thương hả Ji?_Kevin
-vừa đi vywfa kể cho. Giờ thì đi học. Chào soe nhé. Hì hì_nó kéo tay Kevin lên xe rồi kể mọi chuyện cho Kevin nghe. Kevin nghe xong tbif ngủ, nó thù hí hoáy chọc mũi anh
-đến rồi kìa. KEVINNNN_nó hét vào tai
-uef
2 anh em nó năm tay đưa qua đưa lại làm mọi người phải trố mắt ra nhìn. 1 tay thù năm, tay thì cầm sữa hút rồn rột. Nhìn như em bé mới lớn vậy. Tới lớp nó và Krvin mới tá hỏa là cả loép đang trên phòng tập nên chạy vù lên phòng thay đồ thay đồ thể dục. Đồ thể dục là 1 cái áo 3 lỗ kín cổ và cái quần short dài tới gối cùng 1 màu caro trawsnv và xanh dương. Học thể dục đành phải cột tóc cao nên lộ rõ ra cái băng trên thương của nó. Kệ. Cứ nói bị xước là đc. Nó đi ra ngoài và ngồi cạnh Kevin
-chào các rm. Hôm nay chúng ta sẽ học võ teakwondo. Và người dạy chúng ta là Tuấn Anh, 1 thẩm vấn viên kiêm cảnh sát quốc gia FBI_thầy giáo nói và giơ tay vè phía cổng thì cổng nở ra bước vào là 1 anh chàng đẹp trai. Còn nó chỉ biết trố mắt ra nhign
-Vin à. Cảnh sát hôm qua bắt nhầm em là ảnh đấy_nó lay lay tay Kevin
-hahaahahahaaa_Kevin bật cười
-đẹp trai quá
-đúng đấy, hotboy cảnh sát mày ạ
-ước gì tao đc làm bạn gái ảnh
-...
-các em trật tư_ông thầy vỗ tay bồm bộp -các em mặc đồ võ teakwondo vào rồi ra tập thôi
Nó lủi thủi bước vào phòng thay đồ mặc bộ đồ võ vào mà lòng nó nặng trĩu. Hức, cầu mong ông thầy công an quỷ sứ kia không mời mình lên. Buồn dễ sợ. Thay đồ xong nó bước ra ngoài thì
-em kia_Anh kêu
-thầy kêu em?_nó
-em không nhớ tôi?_Anh
-nhớ chứ. Lần đầu để ấn tượng tốt thế cơ mà_nó nhìn sâu vào mắt Anh
-em đẹp quá_Anh nói xong thì che mồm kiểu lỡ lời -anh lỡ lời
-không sao. Thầy ra nhận lớp đi_nó nhếch mép
"Trời ơi, mất mặt quá. Đường đường là 1 hotboy lạnh lùng mà lại có thể nói lên những lời như vậy" Anh ngượng đỏ cả mặt
-Hoàng Nhi, em lên đây_thầy kêu nó
-em ạ?_nó trố mắt
-lên đây
Nó ngậm ngùi bước lên, nhìn Anh bằng ánh mắt cầu cứu. Hức, anh ta to con như vậy đá 1 phát chắc bẹp ruột mất. Võ mình cũng đâu có tốt. Muốn khóc quá đi mất
-anh. Nhi bị thương ở cổ, chúng ta miễn em này nhé?_Anh nhìn thầy giáo
-bị thương sao? Nặng không_thầy
-cũng.._Anh nói
-không ạ, trầy xơ xơ thôi_nếu mà nói bị nặng thì đó là điểm yếu của nó cho toàn trường đánh mất. Cả trường có ai ưa nó đâu. Chịu khổ vậy!
-đc, bắt đầu đi. Ai té trước coi như thua_thầy
-NÀY NHI_Anh hét lên
-sao thưa thầy?_nó
-rõ ràng em..em bị.._Anh
-không sao ạ, bắt đầu thôi_nó nói mà sao người nó bủn rủn chân tay
Thế là nó và Anh cúi chào thôi kiểu võ và, Anh bước nó lùi rồi bước sang trái. Anh giơ chân bên phải lên định đá nó theo bản năng sẽ ngồi xuống sẽ né đc, nhưng không, chân phải giơ cao nhưng chỉ để bật người và chân trái đá thấp và dính ngay lưng nó, nó vẫn chưa phục nên quay vòng và bật dậy. Vừa đứng dậy Anh tới nắm cổ áo và cố gạt chân cho nó té nhưng nó lại nắm cổ áo lại và đá lại chân Anh có thể vừa đạp trả vừa có thể gạt Anh té nhưng đâu có dễ chơi với ảnh. Giằng co 1 hồi nó mới thấy trong lúc Anh giật cổ áo nó làm cái áo thắt chặt vào vết thương bật cả máu
-Ji, CHẢY MÁU_Kevin hô to làm Anh buông tay ra và nhìn vết thương nó
-em không sao?_Anh hỏi
-không sao, thưa thầy_nó nói rồi cúi chào 2 người thây "đáng kính" rồi bước vào phòng thay đồ
Nó kéo nhẹ miếng băng thấm máu ra vứt vào thùng rác, máu chảy khá nhiều nên 1 tay nó giữ vết thương 1 tay uống thuốc. Máu đã ngừng chảy nó mới băng lại vết thương. Hôm nay chảy máu khá nhiều nên nó chóng mặt và ngồi phịch xuống đất, đầu óc quay cuồng
-Nhi, em không sao?_Anh định vào giúp nó thì thấy nó ngồi dưới đất, tay ôm đầu
-chóng mặt quá_nó siết chặt tay trên đầu
-để anh gọi cấp cứu
Nó đc Anh và Kevin đưa vào bệnh viện trong tình trạng chết lâm sàng. Người nó như cái xác không hồn vậy, khuôn mặt trắng bệch, người lạnh ngắt, tái tím
*cạch*
-bác sĩ, cô ấy sao rồi_Anh và Kevin đồng thanh
-đã không sao rồi, do thiếu máu thôi. Nghỉ ngơi sẽ khoẻ, còn vết thương trên cổ do vận động mạnh nên đã chạm mạch máu, giờ thì không sao. Tránh vận động mạnh là đc_bác sĩ cười
-cám ơn bác sĩ, chúng tôi vào thăm cô ấy đc chứ_Kevin
-đc thôi, vào đi_bác sĩ đứng nép qua 1 bên
Nó nằm đó bất động
-em tên là kevin à?_Anh hỏi
-sao thầy biết?
-thấy tên em trên áo thể dục
-à vâng
-mà tôi hỏi em 1 điều nhé? Hoàng Nhi chả phải là con gái nhà họ Đinh sao? Nghe nói nhiều năm qua đc ở VN học tại gia đợi đến năm 17t lấy thiếu gia họ Đinh. Vậy sao, trong lúc thẩm vấn lại nói du học Pháp?_Anh nhíu mày
-vì tôi không phải Nhi_nó tỉnh
-em tỉnh rồi à?_Kevin
-em không sao chứ?_Anh hỏi
-không sao, đỡ hơn rồi. Cám ơn thầy đã giúp_nó vẫn nằm im trên giường và không có ý định ngồi dậy
-mà em nói em không phải Nhi là sao?_Anh nhíu mày
-cho anh kể đó Kevin, dù sao cũng kết thúc rồi_nó
-ừ, chuyện là!@#$%^&*()..._Kevin kể lại tất tần tật không thiếu thứ gì
-thế tên thật là gì?_ANh
-em không biết. Lúc chưa nhận về nuôi, mọi người hay gọi em là Ji_nó
-à, vậy anh sẽ gọi em là Ji nhé_Anh
-thầy gọi thế thì em vui chứ sao mà phải hỏi_nó
Bên hắn thì đc ông cho phép đi tìm thì chạy lại cô nhi viện thì đc biết nó đi học rồi nên chạy đến trường thì mọi người nói nó đc chuyển vào bệnh viện vì bị thương, hắn tức tốc chạy đến bệnh viện và ù ù chạy vào phòng nó
-NHIIIII_hắn chạy lại nó
-hả? Cái gì? Sao lại ở đây?_nó nhíu mày
-vợ anh, anh đi tìm
-ông nội đánh em chết mất_nó méo mặt
-ông nội cho phép mà
-nhưng tôi không muốn
-Ji à, ta đồng ý thật. Con về nhà làm cháu, 1 đứa cháu đúng nghĩa của nhà họ Đinh nhé?_ông bước vào
-xin lỗi ông. Cháu nghĩ cháu sắp tìm đc mẹ rồi_nó cười
-Ji, em vừa làm gì thê?_hắn
-làm gì?_nó ngạc nhiên
-em cho người thứ 3 nhìn thấy em cười à?_Kevin trố mắt. Nó như ý thức đc nụ cười đó liền vuốt miệng trở lại bình thường
-đây là hình ảnh con phải sống trong 14 năm sao Ji_ông đau khổ nhìn nó -không cười, không nói, kể cả ăn cơm con cũng chả chịu ăn. Bệnh tật cũng chả chịu nói? Con vẫn chịu đựng đc những lời miệt thị của ta mà sống sao?
-con cũng lừa dối ông mà_nó -con đã trốn ông sang Pháp thay vì con phải ở trọ chờ đên năm 17t
-ta biết điều đó rồi. Ta còn biết chuyện năm 4 tuổi con còn phải vào trại tâm thần chữa bệnh trầm cảm cơ
-ông biết khi nào ạ?_nó
-sau khi nghe Vương kể chuyện ta gọi cho ba con và hỏi mọi chuyện. Ông ta nói cho ta nghe hết
13 năm trước
Sau khi đc nhà họ Đinh nhận nuôi, nó bị ông tách ra nên đc anh 2 và ba trốn sang Pháp. Nó sau khi đc tới Pháp thì anh 2 cũng không quan tâm nó là mấy, nó như nhận thức đc nên nhốt mình trong phòng không ăn không uống suốt 2 tháng, đến khi anh 2 vào thăm nó thì thấy nó đã ngất vì kiệt sức. Lúc nó tỉnh dậy cũng là lúc nó không nói với ai câu nào. Nó im lặng đến kì lạ, nó lại rất thích bóng tối. Nó hay ngồi 1 mình trong bóng tối và ngắm ra chỗ có ánh sáng. Khuôn mặt nó như vô hồn, nhìn nó ai cũng tưởng nó là 1 búp bê sống thực thụ, tóc trắng, mắt xanh và khuôn mặt vô hồn không cảm xúc làm cho người ta rùng mình. Đến khi nó vô tình đạp lên mảnh thuỷ tinh thì máu cứ chảy không ngừng, anh nó thì tìm mọi cách để máu ngừng chảy, còn nó dửng dưng không quan tâm. Thấy có dấu hiệu lạ từ nó thì đem nó đi khám và bác sĩ nói nó bị trầm cảm nặng cần phải đưa đi vào trại gấp. Nó đc điều trị đặc cách suốt 3 năm trời, đến khi nào có thể nói chuyện và bình thường thì lúc đó nó đã trở nên lạnh lùng với mọi thứ xung quanh. Nó đã như thế suốt 14 năm trời
Cô Vợ Nhí ...!! Cô Vợ Nhí ...!! - Vicky