We read to know we are not alone.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: BaByGiang
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 466 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:00:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
aSa và Ryan đã ôm nó hơn 10p rồi nhưng vẫnkhông chịu buông ra khiến nó khó thở vô cùng và sức chịu đựng của con người cóhạn thế là nó hét lên:
- Bỏ ra, bỏ ra cái, nghẹt thở quá!!!
- À,.. - cả Ryan và SaSa đồng thanh rồi buông ra
Bất giác Ryan nhìn thấy vết thương băng trên tay nó, anh chàng lại la lên: -Tiểu thư, tay tiểu thư sao lại????
- Đúng rồi??? Sao bị như vậy??? - SaSa cũng hỏi
- Hai người có thể để tôi lên xe cái được không??? Đứng nảy giờ chân muốn rụngra luôn rồi!!! - nó than vãn
- À,ừ,.. lên xe thôi!!! - Ryan quay ra mớ cửa xe cho nó
Thấy bọn nó lên xe thì "tên thám tử" cũng bắt một chiếc taxi đuổitheo.
Sau khi an vị trên xe và Ryan cho xe chạy rồi thì nó mới lên tiếng giải thích:
- Lúc nảy, bị bọn côn đồ dùng dao đâm lén nên tay mới bị thương!
- Sao??? Bọn nó dám??? - Ryan tức tối
- Xin lỗi mày, tất cả cũng tại tao, tại tao không để ý bọn đó là bọn nào mà đãđưa mày đến đó! - SaSa vẻ mặt hối lỗi nói
- Tao có trách mày đầu mà mày nói vậy, cũng may số tao còn lớn nên không sao,hehe! - nó cười tươi nói
- Tay bị vậy mà không sao hả??? Biết đâu đểlại sẹo thì làm sao??? - Ryan tức tối nói
Lại sẹo, sao mấy tên này để ý đến vấn đề này thế không biết, hắn cũng vậy, Ryancũng vậy??? Phải chăng con trai ai cũng quan tâm đến vẻ bề ngoài??? Nó tự hỏimình.
- Mà làm sao mày thoát thân được vậy??? ai đã đưa mày đến bệnh viện??? - SaSabất giác hỏi
- Tuy mày đưa tao đến chỗ của bọn côn đồ khác nhưng mà kế hoạch vẫn thành côngmỹ mãn, chính là hắn đã cứu tao khi tao bị bọn kia đánh lén và đưa tao đến bệnhviện - nó vênh mặt lên nói
- Vậy thì hay quá!!! - SaSa mừng rỡ
- Hay cái gì mà hay, tiểu thư bị như vậy mà hay à??? - Ryan lại nổi giận, hômnay anh này giận hơi bị nhiều á
- À mà Ryan đã nói bọn thuộc hạ thôi tìm kiếm chưa??? - SaSa nhắc nhở
- Ý chết, nảy giờ mừng quá nên quên >.< - nói rồi Ryan lấy điện thoại ranhấn nhần và gọi,..(anh mà quên kiểu này hoài chắc con người ta chết hết quá='=)
Nó cảm thấy hơi mệt nên không nói nữa mà dựa đầu vào ghế nhắm mắt lại,.. SaSanhìn thấy thế cũng im không hỏi gì nữa và cũng không quên nhắc nhở Ryan im lặngcho nó nghĩ ngơi, có lẽ ngày hôm nay là một ngày quá mệt mỏi với nó rồi.
Ai cũng có một suy nghĩ riêng nên không hề biết có một "tay thám tử nghiệpdư" đang theo sát mình ='=.
Trên xe của hắn.
- Ủa, sao tao không thấy thằng Shin đâu???- hắn hỏi Kentvà Jun
- Trời, nó lên xe nảy giờ rồi mà giờ này nó mới hỏi - Kent mỉa mai
- Chắc nó mãi nhớ đến người đẹp chứ gì!!! - Jun chen vào
- Tụi bây thôi đi, mà thằng Shin đâu? - hắn hỏi lại
- Lúc nảy, sau khi mày đưa người đẹp vào bệnh viện thì nó nói có chuyện nên đitrước rồi! - Kentkể lại
- À, ra vậy! - hắn gật đầu nói
- À, mà làm sao mày cứu được người đẹp vậy? Kể tụi này nghe coi!!! - Jun híhửng
- Nhiều chuyện quá mày!!! - hắn đáp rồi ngả lưng ra sau ghế, nhắm mắt lại.Không nên nói chuyện nữa phải giữ tinh thần thật tốt tý về nhà tác chiến vốiông nội mới được - hắn nghĩ thế rồi im lặng luôn.
Kentvà Jun tức xì khói vì không hỏi được hắn lời nào nhưng cũng đành nhịn vì thấyhắn có vẻ mệt mỏi. (hehe đúng là bạn tốt mà ^^)
Tại biệt thự nhà họ Hoàng.
- Thưa ông, thiếu gia đã về ạ! - tiếng của một cô hầu nói vọng vào thư phòngcủa Phạm lão gia
- Gọi nó vào đây! - ông lạnh lùng nói
- Vâng ạ! - nói rồi cô đi nhanh xuống lầu tìm thiếu gia của mình để chuyển lời
Tại phòng khách, hắn và 2 thằng bạn đang ngồi trên sa-long uống nước, có vẻ rấtthảnh thơi thì cô hầu lúc nảy đi đến tỏ vẻ khúm núm nói:
- Thưa thiếu gia, ông cho gọi cậu ạ! - giọng nói có vẻ rụt rè
- Tôi biết rồi! - hắn cũng lạnh nhạt đáp lại rồi đứng lên chỉnh lại cổ áo bướclên lầu
Jun và Kentchỉ biết ngồi nhìn theo bóng hắn khẽ thở dài, không biết lần này thằng bạn thâncủa mình có mệnh hệ gì không đây ='=.
"Cộc,.. cộc,.."
- Ai đấy??? - ông hắn biết thừa là ai nhưng vẫn lên tiếng hỏi
- Ông cho gọi con ạ! - hắn lễ phép
- Vào đi! - nghe tiếng hắn giọng nói của ông thay đổi hắn - có phần bực bội hơn
- Vâng ạ - đáp rồi hắn đẩy cửa bước vào. Hiện ra trước mắt hắn là vẻ mặt hầmhầm sát khí của ông, hắn lắp bắp - Ông à,.. ông,... sao ông lại,..??? - ý củahắn có lẽ là hỏi tại sao ông lại có vẻ mặt không mấy thiện cảm đó mà nhìn mình.
- Cái này tôi phải hỏi "anh" mới đúng chứ? - ông đổi hẳn cách xưng hôvới hắn
- Dạ, sao ạ??? - hắn bất ngờ với thái độ này của ông.
- "Anh" tự xem xét lại bản thân của mình đi, rồi hãy hỏi tôi!!! - ôngrằng giọng - "Anh" làm tôi quá mất mặt đi!
- Dạ, cháu xin lỗi ạ! Chỉ tại,.. - hắn ấp úng không biết giải thích thế nào, cóai ngờ được Devil lừng lẫy nhà ta lại có lúc như thế này chứ?
- Tại sao??? Nói rõ tôi nghe xem nào??? - ông hắn lại hỏi - Lý do gì mà lại đếntrễ??? Lý do gì lại về sớm mà bỏ người ta ở lại một mình???
- Cháu,... cháu,... - hắn vẫn cứng họng, chẳng lẽ lại trả lời là vì cháu khôngmuốn kết hôn, vì cháu ghét cô ta nên thế sao,.. nếu nói thế thì sẽ không có conđường sống đâu >.<
- Hay là "anh" không thích cuộc hôn nhân này??? - ông hắn nói đúng ýhắn rồi =))
Hắn rất muốn nói "vâng ạ" nhưng mà miệng lại không thốt nên lời nênđành im lặng.
- Nếu không tại sao làm thế??? Con người ta vừa thông minh lại xinh đẹp mà"anh" nỡ đối xữ như thế à??? - ông nói mà quên bén đi mất gương mặt"ác quĩ" mà mình đã nhìn thấy rồi ='=
- Ông nói "thông minh, xinh đẹp" là nói ai thế ạ??? Người cháu gặp làmột "con vịt xấu xí" cơ mà,.. - nghe đến đây hắn không chịu đựng đượcnữa mà lên tiếng cãi lại
Bên trong cánh tủ, ông nó nghiến răng nghiến lợi mà thầm nói:" Nó nói ailà con vịt xấu xí vậy hả??? Cháu ta là người xinh đẹp nhất mà!!!"
Ông hắn nghe đến đây đã nổi nóng nay lại càng tức giận hơn, ông hét: - Cho dùnó có là con gì đi nữa thì "anh" cũng phải lấy nó, có rõ không? Tôikhông muốn nói nhiều nữa, một là lấy hay là không có một xu, hết!!!
- Ông,... - hắn chỉ biết kêu lên một tiếng như thế!!!
- Ra ngoài,... đi ra ngoài nhanh!!! - ông hắn đứng phắt dậy đập tay xuống bànmà nói
- Vâng ạ! - hắn cúi gầm mặt mà bước ra
Lần nào cũng vậy, hắn luôn là kẻ thua cuộc,..
Sau khi hắn đi ra, ông hắn nhanh chóng lấy lại vẻ mặt vui vẻ như bình thường màmở cửa tủ mời ông bạn già của mình bước ra. Ông hắn nói:
- Anh thấy sao??? Tôi giải quyết như vậy là ổn chứ??? - ông hắn niềm nở nói
- Ừ, nhưng mà tôi thấy có phải chúng ta quá ép buộc tụi nhỏ không?? - ông nóngồi xuống ghế nói
- Không đâu, tôi biết là chắc chắn là chúng nó sẽ nhanh chóng nhận ra nhauthôi, trước đây không phải chúng nó rất thân hay sao??? - ông hắn giải thích
- Cũng hy vọng là vậy!!! - ông nó đồng tình
- À mà sao cháu ông đột nhiên lại trở thành "cô gái xấu xí" thế? Tôinhớ nó rất xinh đẹp mà??? - ông hắn chợt nhớ ra chuyện lúc nảy
- Tôi cũng không biết nữa, chắc đây là một kế hoạch gì đó của con bé thôi, nóma lanh lắm - ông nó nói
- Ừ, chắc nó cũng không thích chúng ta ép nó - ông hắn đồng tình
- Ừ, chắc vậy!!!Mà thôi cũng khuya lắm rồi, tôi phải về thôi, không biết giờcháu tôi nó đang làm gì nữa? - ông nó nói đứng lên
- Để tôi cho người đưa anh về!
- Thôi tôi gọi cho tài xế được rồi! - ông nó từ chồi
- Vậy cũng được!!
- Vậy chào anh nha! - ông nó nói rồi quay lưng đi
- Chào anh!!! - ông hắn đáp lại
Cô Vợ Lắm Chiêu Cô Vợ Lắm Chiêu - BaByGiang